TRUYỆN ẢO TÌNH THẬT – Seri Truyện Sex Học Trò 2023
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: TRUYỆN ẢO TÌNH THẬT – Seri Truyện Sex Học Trò 2023
Tác Giả: I'm Hider
Danh Mục: Bú Cu, Có Thật, Gái Xinh, Lãng mạn, Phá Trinh, Seri, Sinh Viên, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: gai dam, truyen hay
Lượt Xem: 787 Lượt Xem
“Mình bị cái gì vậy trời?”
Thư không hiểu nổi bản thân mình nữa. Cô đã luôn cố tránh mặt Minh nhưng rốt cuộc cô lại mời nó vào nhà. Trong khoảnh khắc mà Minh chuẩn bị đi về, cô bỗng thấy tiếc nuối, có một thế lực nào đó tác động khiến cô phải mở lời giữ chân nó. Cũng vì thế mà Thư phải tự trách bản thân mình liên tục. Nhưng cô không biết bản thân đã vui hơn một chút!
Minh đi phía sau, đôi mắt nó dán chặt vào cặp mông đang ngúng nguẩy của Thư. Mặt nó đỏ lên trông thấy. Nhất là khi chiếc đầm lụa này vừa mỏng lại vừa ngắn, gợi lên những kích thích khó kiềm hãm.
Vào trong nhà, Thư đặt bó hoa lên tủ, rót nước mời Minh. Sau đó, mọi thứ rơi vào im lặng.
Minh nãy giờ đã uống hết ly nước rồi mà cả hai vẫn chưa nói chuyện gì. Nó sợ nếu cứ im lặng thì cô Thư sẽ đuổi mình về mất. Mắt nó đảo quanh, vô tình thấy được cuốn sách cô Thư để trên bàn.
Minh hỏi: “Cô đang đọc quyển này à?”
Thấy Minh mở lời, Thư thở phào trong lòng, cô không chịu được sự im lặng này thêm một giây nào nữa.
“Ừm… cô mới đọc sáng nay!”
“Em cũng đọc rồi! Quyển sách này hay thật cô nhỉ?”
“Ừm… hay!”
“…”
Cuộc trò chuyện bỗng đi vào ngõ cụt. Minh chợt nhận ra khả năng nói chuyện của mình đã bị ai đó tước mất. Sao nó có thể nói chuyện rỗng tuếch, nhạt toẹt thế này được nhỉ? Chắc do bí quá, nó bắt đầu run, hai chân cứ đá vào nhau liên hồi.
Thư ở đối diện nhìn thấy cảnh này, trong lòng chợt buồn cười, nhưng cô nhớ ra mình không thể vui vẻ với Minh như vậy được. Cô cố làm mặt lạnh.
Minh lúc này xin cô ly nước. Nó uống, rồi nói bâng quơ gì đó, rồi lại uống.
Cuối cùng, nó xin đi vệ sinh. Thư chỉ nó nhà vệ sinh. Minh lon ton chạy đi. Đóng cửa nhà vệ sinh lại, Minh thở phào nhẹ nhõm. Hiệp 1 của nó đã thất bại toàn tập, nó cần khoảnh khắc giải lao này để chuẩn bị hiệp 2 thật tốt. Nhưng cả người nó căng cứng lại khi nhìn sang giá treo đồ trên tường. Có một chiếc quần lót màu đỏ đang treo trên đó.
“Ủa… chết!” Thư sực nhớ ra điều gì đó quan trọng, cô đưa mắt về phòng vệ sinh. Lúc trưa khi tắm, cô có móc cái quần lót mặc sáng nay của mình lên trên giá. Giờ nhớ lại, cô vẫn chưa bỏ vào máy giặt.
“Trời ơi!” Thư nghĩ đến việc Minh nhìn thấy quần lót của mình, hai má cô đỏ lên. Cô xấu hổ chết đi mất. Nhưng theo một hướng khác, cô lại tò mò về biểu hiện của Minh. Không biết Minh sẽ nghĩ gì về chiếc quần lót đó? Liệu nó có nhớ về tối hôm đó hay không?
Minh mở cửa ra, nó vô thức hắng giọng khiến Thư giật mình. Rửa tay xong xuôi, Minh quay lại bàn. Cả hai trở nên ngượng ngùng hơn đôi chút. Trong lúc xấu hổ, Thư trở nên hoạt ngôn hơn, cô muốn điều hướng câu chuyện để cả Minh và mình quên đi cái quần lót.
“Nghe nói gần đây em bị cảm hả?” Thư vô thức hỏi. Khi nói xong, Thư chợt nhận ra mình sai lầm. Cô luôn tránh nhắc đến những chuyện liên quan với tối hôm đó. Như việc Minh bị bệnh chẳng hạn. Sau tối hôm đó, Minh đến trường với vẻ mặt ốm yếu, lại còn ho liên tục. Thư tưởng chừng không muốn nhìn mặt Minh, nhưng sau tất cả, cô vẫn để tâm đến nó. Cô luôn tự hỏi có phải do cô để nó đạp xe về giữa đêm lạnh nên nó mới bị bệnh hay không? Thắc mắc đó tồn tại trong cô và nhân lúc cô không tự chủ được bản thân liền bay ra khỏi miệng.
Minh hơi bất ngờ. Nó chợt nhận ra Thư vẫn quan tâm mình, một chút vui trong lòng, Minh gãi đầu đáp: “Dạ… tối đó em có mắc mưa…”
Thư chợt cảm thấy có lỗi. Cô đúng là con người nhẹ dạ, chưa gì đã quên mất việc phải tỏ ra xa cách Minh.
“Em… nghe nói cô dạo này, thỉnh thoảng mất tập trung khi dạy?” Minh hỏi ngược lại Thư. Bị nói trúng tim đen, Thư hơi bối rối, lại có chút xấu hổ khi bị học trò đánh giá.
“À… gần đây, cô suy nghĩ hơi nhiều…”
Thư cố tỏ ra bình tĩnh đáp.
Minh nhìn cô, nó không nói gì, ánh mắt nó chăm chú vào bên má hôm trước bị đánh của cô. Vết đỏ đã lành rồi. Nó hơi nghĩ ngợi gì đó, rồi thở dài như để lấy tinh thần cho câu nói sắp tới.
“Em… dù đã nói một lần rồi… nhưng mà em vẫn muốn nói rõ ràng…”
“Đến rồi!” Thư cảm nhận được Minh sẽ nói về tối hôm đó. Chỉ là cô không biết nó sẽ nói gì đây!
“Em xin lỗi cô… tối hôm đó… em đã không thể khống chế bản thân mình. Em biết nói ra điều này sẽ khiến cô khó chịu… nhưng em vẫn muốn xin lỗi đàng hoàng nhất có thể. Cô cũng biết đó, em… đã có tình cảm với cô từ rất lâu rồi. Mỗi ngày, mỗi giờ em đều nghĩ về cô. Theo một cách nào đó, cô đã trở thành một điều quan trọng với em. Em lại mơ tưởng những điều xa vời với cô… cũng vì thế nên em mới làm ra hành động hôm đó… nghĩ lại thì, em đã khiến cô phải khổ sở rồi.”
Minh nói một loạt, ánh mắt nó nhìn xuống bàn sau khi dứt lời.
Mà ở phía kia, Thư hơi bất ngờ. Cô luôn trốn tránh việc hôm đó, cô không dám đối diện với việc đã làm. Nhưng sau khi nghe lời xin lỗi của Minh, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Nó… đang lo mình suy nghĩ về chuyện đó ư?” Thư sao không nhận ra được thành ý của Minh.
“Bó hoa em tặng… đẹp lắm!” Thư cảm kích nói. Cô chống cằm, đưa mắt nhìn về bó hoa ở tủ.
Minh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt có phần giãn ra của Thư, Minh chợt cảm thấy mình đã thành công phần nào đó. Cô Thư đã tiếp nhận lời của nó nói, nhưng có lẽ cô vẫn không muốn nhắc về chuyện đó nữa nên đã cảm ơn nó thông qua bó hoa.
Thư ngắm hoa, trong lòng lại vương vấn suy nghĩ về tình cảm của Minh. Cô thấy có lỗi khi không thể đáp lại tình cảm của nó.
Mối quan hệ của cả hai dần trở lại bình thường. Minh và cô Thư bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Dù sao trước đây, họ cũng từng nói rất hợp nhau. Chỉ cần tìm lại cảm giác xưa, mọi chuyện đâu lại vào đấy thôi. Cả hai tuyệt nhiên không nhắc về tối hôm đó nữa. Trong lòng mỗi người đều biết, họ đang giả vờ quên đi chuyện cũ để có thể nhìn mặt nhau ở hiện tại và tương lai. Nhưng lạ kì thay, họ cũng mong chờ đối phương sẽ… vô ý nhắc lại chuyện đó.
Trò chuyện mãi cũng gần tối, Thư nhìn lên đồng hồ rồi hỏi: “Em có đi xem văn nghệ không?”
Minh lắc đầu, nó có đời nào đến mấy chỗ đông đúc đó chứ.
“Vậy ở lại ăn cơm với cô đi! Hình như cô trò chưa bao giờ ăn chung!”
“Dạ… nhưng mà như vậy có phiền vợ chồng cô không?”
Tự nhiên Minh nhắc đến chồng, Thư mới sực nhớ ra, dạo gần đây, cô không còn quan tâm đến ông Quang nhiều như trước nữa. Có nhiều lúc, cô quên mất mình đã có chồng.
“À… không sao đâu… nay cô ăn có một mình cũng buồn! Em ăn chung đi! Sẵn tiện để cô thử nghiệm mấy món mới!”
“Chồng cô… đâu?”
“Chồng cô đi công tác rồi! Ngày mốt mới về!” Thư nói xong chợt cảm giác có gì đó không đúng. Nhưng lời nói ra cũng không thể rút lại được.
Mà Minh nghe xong câu này, lại nhận thấy mọi thứ đang biến chuyển theo hướng có lợi cho nó. Minh không nghĩ sâu xa gì, nó chỉ vui vì được ở bên Thư lâu hơn.
***
Các món ăn được bày lên trên bàn. Vì chỉ có 2 người ăn nên Thư cũng không nấu nướng cầu kỳ, một đĩa trứng chiên, một đĩa sườn kho, một đĩa rau xào và một tô canh. Minh nhìn bữa ăn này, ánh mắt hơi rung động.
“Ăn đi Minh? Bộ không hợp khẩu vị sao?” Thấy Minh chưa động vào đũa, Thư cười hỏi.
“Dạ không… Cũng lâu rồi em mới thấy một bữa ăn đầy đủ món như vậy!” Minh cười đáp, nét mặt hạnh phúc là điều không thể giấu. Thư ngậm đôi đũa trong miệng, nhìn nó bằng ánh mắt có phần tội nghiệp.
Cả hai cô trò vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Thằng Minh còn trẻ nên có sức ăn, quét sạch sành sanh mọi thứ trên bàn. Là người nấu ăn, Thư rất vui khi thấy cảnh này.
Sau khi ăn xong, Minh vào rửa chén, còn Thư thì gọt hoa quả.
Cả hai vừa ăn tráng miệng vừa xem thời sự. Minh khẽ liếc sang Thư, nó thầm nghĩ không biết nên làm gì để có thể tiếp tục ở lại với cô. Trong lúc Minh đang nghĩ thì một tiếng sấm vang lên, tiếng sấm này rõ to, khiến cả hai đều giật mình.
“Bão tới rồi!” Thư nói. Vừa xem thời sự xong nên cô biết nơi cô ở đang bị một cơn bão lớn quét qua. Hèn gì mấy ngày nay trời cứ mưa mãi.
“Cũng trễ rồi… Em tranh thủ về đi Minh… Xíu nữa chắc mưa to đó!” Thư nhắc nhở Minh.
Nét mặt Minh hiện rõ sự tiếc nuối. Nhưng nó không nghĩ được lý do ở lại. Đang lo lắng thì trời bất ngờ đổ mưa.
“Trời… Mới nói xong!” Thư ngơ ngác nhìn ra sân, Minh cũng ra vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Thư tinh ý nhìn ra nét mặt của Minh, cô liếc nhẹ nó rồi chợt thấy buồn cười. Thư sực nhớ ra nó cũng không tốt lành gì khi tìm cách nán lại đây. Nhưng cô vẫn chấp nhận điều đó.
Gió ngoài trời ngày một to, sấm chớp xẻ ngang cắt dọc bầu trời, những hạt mưa rơi lộp độp tạo thành khúc ca hùng vĩ. Đang yên đang lành, bỗng một tia chớp xoẹt ngang, khiến cả nhà Thư sáng rực như ban ngày, sau đó, mọi thứ chìm vào bóng tối.
“Ah!” Thư giật mình nhảy cẫng lên, Minh theo phản xạ chạy lại ôm cô.
Có vẻ cơn bão lớn đã ảnh hưởng đến hệ thống điện, cả khu phố của Thư cúp điện. Sau một giây hoàn hồn, Thư vội đẩy Minh ra, gương mặt thoáng đỏ.
“Trời đã mưa còn cúp điện!” Minh ái ngại lên tiếng.
“Cô ở đây bao năm, lần đầu tiên thấy cúp điện đó!” Thư đáp, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Minh lấy điện thoại bật đèn flash lên, sau đó lại hỏi: “Có đèn pin không cô?”
“Không em, nhà cô không có… Nhưng mà có nến!”
“Vậy cũng được, chỗ nào vậy để em đi lấy!”
“Ở trên phòng cô, em ở đây đi, để cô đi lấy cho!”
Thư mở đèn flash của mình lên rồi bước về phía cầu thang. Minh lúc này mới rảnh rang để suy nghĩ những gì cần làm tiếp theo.
Chợt, từ trên lầu vọng xuống tiếng la của Thư. Minh vội vàng chạy lên xem sao. Ở khúc cua trên cầu thang, Thư đang ngồi bệt xuống.
“Cô sao vậy?” Minh vội cúi xuống hỏi han.
“Tối quá, cô không để ý bước hụt chân nên té!” Thư nhăn mặt, biểu cảm này vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Minh đỡ Thư dậy, nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản. Cú té vừa nãy đã khiến chân của Thư bị bong gân, trông cô khá đau.
Minh dìu Thư xuống phòng khách, sau đó thắp nến lên rồi không nói không rằng đi xuống nhà bếp. Cô Thư tò mò không biết nó làm gì. Một lúc sau, nó đem lên một cái thau, một cái khăn quấn đá.
“Em làm gì vậy?” Thư ngơ ngác hỏi.
“Chườm đá cho cô!” Minh trả lời rồi ngồi xuống sửa soạn.
“Thôi không sao đâu, cô nghỉ tí là khỏi!” Thư lắc đầu.
“Để em, chườm đá thì cô đỡ đau hơn, cứ ngồi yên để em lo!” Minh ân cần chườm đá vào chỗ bong gân. Nhìn cách nó chăm sóc mình cẩn thận, Thư chợt có chút say đắm.
“Sau này em tính làm bác sĩ giống mẹ phải không?” Thư hỏi.
“… Chắc vậy cô.” Minh trả lời ngập ngừng. Mẹ muốn nó nối nghiệp mình, nhưng bản thân nó lại không có hứng thú với nghề đó.
Thư nhìn ra trời mưa, nghĩ gì đó rồi nói: “Trời này chắc văn nghệ bị hủy rồi! À mà… Cô hỏi thiệt nhé, em không có bạn à Minh?”
“Có chứ… Em có cô là bạn nè!” Minh vẫn tập trung chườm đá.
“Cô lớn tuổi hơn em nhiều lắm, sao làm bạn với em được! Mà sao em lại không có bạn bè gì vậy? Cô thấy em học giỏi, mặt mày sáng… sủa… Lẽ nào em bị… tự kỷ?”
Minh bật cười, nó lắc đầu.
“Chỉ là do…” Minh kể cho cô Thư nghe về việc ba mẹ mình nghiêm khắc cỡ nào, đó cũng là lý do nó không có bạn.
Nghe câu chuyện của Minh, Thư cảm thấy thương xót nó. Dù sao trong mắt cô, Minh vẫn là một đứa trẻ, những điều nó đang gánh chịu thật quá sức. Cô chợt nghĩ đến việc nó tương tư cô 10 năm, dù không phải lỗi của cô, nhưng Thư vẫn cảm thấy đau lòng khi bản thân lại khiến nó chịu nhiều cảm xúc tiêu cực trong quãng thời gian dài.
Minh hôm nay có vẻ không kiệm lời nữa, nó lại nói tiếp: “Ba mẹ em lấy nhau nhờ mai mối… Cả hai vốn không có tình cảm với nhau, có lẽ cũng vì vậy mà họ cũng chẳng có tình cảm với con của mình!”
Giọng Minh hơi trầm lắng, lần đầu tiên nó nói về gia đình mình với một ai khác.
Thư xoa lên đầu Minh như một cách để động viên.
Minh cười nhạt, rồi nó nhìn lên và nói: “Lúc nãy cô hỏi em rồi… Vậy giờ cô cũng phải trả lời thật lòng câu hỏi của em nhé?”
“’Có vụ đó nữa hả trời? Nay ghê ha, dám trả giá với cô!” Thư bĩu môi. Nhưng cô không hề từ chối, cô tò mò Minh sẽ hỏi gì.
“Cô và chồng… có tình cảm với nhau không?”
Câu nói vừa dứt, ánh sáng của tia chớp loé lên khiến gương mặt bất ngờ của Thư lộ rõ. Dường như có thứ gì đó trong cô đang trỗi dậy. Điều mà cô luôn né tránh, luôn chôn giấu bất ngờ bị Minh đào lên. Ánh mắt cô trở nên thất thần, kí ức xưa cứ thế hiển hiện ra.
Thư vốn sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, mẹ cô làm nội trợ, ba cô làm công nhân ở một nhà máy nọ. Cuộc sống tuy có phần vất vả nhưng cả ba vẫn luôn yêu thương nhau. Cho đến lúc Thư học đại học, tai hoạ bắt đầu gõ cửa. Mẹ Thư vốn đang khoẻ mạnh lại mắc bệnh tim. Bà ấy ngày một suy yếu và liên tục nhập viện. Ba cô cố gắng chạy chữa, bán không biết bao nhiêu tài sản trong nhà. Vay mượn đủ mọi nơi nhưng vẫn không đủ.
Khoảng thời gian đó, Thư thậm chí đã muốn nghỉ học để phụ ba. Nhưng ba cô ngăn cấm, ông ấy cố gắng gồng gánh tất cả. Nhìn tóc ba ngày một bạc đi, nhìn hơi thở mẹ yếu ớt, lòng Thư lúc nào cũng đau như cắt.
Cho đến một hôm, khi Thư về thăm nhà, cô thấy ba mình đang nhậu với một người đàn ông lạ mặt.
“Thư… lại đây với ba! Đây là chú Quang, bạn của ba!”
Sau màn giới thiệu và làm quen, Thư cũng hiểu sơ về tình cảnh ông Quang. Ông ta là bạn học cũ của ba, hiện tại đang làm chủ của một doanh nghiệp cũng có ít tiếng tăm. Về gia thế chắc hẳn gấp mấy lần nhà Thư.
“Con gái anh lớn vậy đã kiếm dẫn bạn trai nào về ra mắt chưa?”
“Chưa… con bé chăm học lắm! Nó đã biết yêu đương gì đâu! Tôi còn sợ nó ế đây.”
“Con bé xinh đẹp như vậy sao mà không có ai yêu được…” Ánh mắt ông Quang thưởng thức Thư, cái nhìn này khiến cô có phần khó chịu.
“Anh nói phải… nhưng mà nhiều lúc tôi cũng sợ con bé yêu phải người này người nọ, không lo được cho nó.”
“Haha… thời buổi này cũng có nhiều trường hợp vậy lắm!”
“Nè Thư! Sau này có kiếm ai thì cũng phải như chú Quang đây! Thành đạt, giàu có, tốt bụng. Chú ấy là người đã cho ba mượn tiền để chạy chữa cho mẹ con đó!”
“Có gì đâu mà… chỗ anh em với nhau. Anh cứ lo cho chị nhà đi, khi nào có thì trả tôi! Đừng suy nghĩ nhiều!”
Trong bữa nhậu hôm đó, Thư cảm giác được, ba mình đang có ý gán ghép với ông Quang.
Đến buổi tối, ba và Thư vào viện thăm mẹ. Nhìn mẹ mình gầy gò ốm yếu, ánh mắt Thư bắt đầu đen lại.
Ở ngoài bệnh viện, Thư và ba ngồi trên ghế đá nói chuyện.
“Con gái… bệnh tình của mẹ con ngày một nặng, cần phải phẫu thuật mới có hi vọng sống tiếp.”
Hai chữ sống tiếp như một quả bom oanh tạc vào lòng Thư. Chúng ta sinh ra, được ban tặng sự sống miễn phí nên nhiều khi quên mất nó quý giá thế nào. Cho đến khi thấy bản thân hoặc những người xung quanh dần mất đi sự sống, chúng ta mới cảm nhận rõ sự khắc nghiệt của cuộc đời.
“Chi phí phẫu thuật quả thật rất lớn… ba xoay sở mãi cũng chỉ kiếm được một nửa.”
Từng có người nói tiền bạc không quan trọng. Nhưng những lúc thế này, sức nặng của đồng tiền được thể hiện rõ rệt nhất.
“Ba thấy ông Quang…”
“Con hiểu rồi!”
Không đợi ba mình nói, Thư đã nhanh chóng cướp lời.
Ánh mắt ba ngỡ ngàng. Gương mặt Thư lại bình thản đến lạ. Cô nở một nụ cười dịu dàng, một nụ cười sẽ đi cùng cô trong thời gian sau này.
Sau khi gặp Thư, ông Quang cũng thỉnh thoảng đến nhà. Cơ hội đã được mở ra cho Thư.
Thật may mắn, ông Quang cũng có tình ý với Thư. Mọi chuyện suôn sẻ khi cả hai đều chủ động. Thư cũng chẳng nhớ lúc đó họ đến với nhau như thế nào, bởi quá trình đó thật sự quá nhanh. Cuối cùng, cô trở thành vợ ông Quang, mẹ cô cũng được chữa trị thành công. Chỉ có điều, Thư không hề biết lúc mình qua lại với ông Quang, ông ấy vẫn chưa li dị vợ như lời ông nói. Cũng vì thế, gia đình chồng luôn xem cô là người đã phá hoại hạnh phúc gia đình ông Quang, mặc dù ông ấy và vợ vốn đã chẳng còn tình cảm từ trước.
Cứ thế, Thư dùng thanh xuân, không, là cả cuộc đời mình để đổi lấy cuộc sống của mẹ. Khi họ lấy nhau, bên gia đình Thư xem ông Quang như cứu tinh, đối đãi nhiệt tình. Còn mừng vì Thư số hưởng khi bước chân vào gia đình giàu có. Ngược lại, gia đình ông Quang lại xem Thư như người ngoài, vĩnh viễn không thể bước chân vào nhà họ. Tất nhiên, vì nể ông Quang nên họ chưa bao giờ biểu lộ quá rõ ràng, nhưng trong từng cử chỉ, lời nói đều có sự khinh rẻ Thư.
“Thôi… Em nghĩ cô không cần trả lời đâu!” Lời nói của Minh khiến Thư sực tỉnh, cô thẩn thơ nhìn nó.
Minh không cần Thư trả lời, vì dựa vào biểu hiện thẩn thờ và im lặng của cô lúc nãy, nó đã hiểu được phần nào rồi.
Hôm trước, dựa trên những gì Thư kể, Minh cũng đoán được đại khái rồi. Nó hỏi để chắc chắn thôi.
“Em đổi câu hỏi khác nhé… Tình cảm của em, cô cũng biết rồi. Cô nghĩ thế nào?” Minh ngập ngừng mãi mới nói được, gương mặt nó đỏ lên, giọng nói có phần nức nở.
Thư nghe xong, đôi mắt hơi ướt. Cuối cùng, điều cô lo sợ đã đến.
“Thôi đừng nói việc này!” Thư định phớt lờ thì Minh đứng dậy.
“Không… Hãy nói cho em biết đi, rốt cuộc cô… có cảm xúc gì với em không?”
Nhìn nét mặt mong chờ pha lẫn đau khổ của Minh, Thư thấy nhói ở tim. Cô đáp: “Minh à… Thật lòng mà nói, tình cảm của em… cô thật sự rất trân quý. Có lẽ chưa từng có ai dành cho cô nhiều tình cảm đến vậy. Nhưng mà, cô không thể đáp lại tình cảm của em được. Dù nói thế nào, cô vẫn là người có chồng.”
Minh nghe xong một lượt, nó bình tĩnh đến lạ: “Chồng? Người đã đánh cô? Người mà cô không hề có tình cảm?!”
“Minh! Em biết mình đang nói gì không?” Thư gắt lên, nhưng đôi mắt cô từ bao giờ đã ngập nước.
“Em biết chứ!”
“Không, em còn quá nhỏ… Em không thể hiểu được đâu!” Thư cố viện lý do.
Minh im lặng đột ngột, sự im lặng này khiến Thư cũng bình tĩnh lại. Lúc đầu, cô còn dám nhìn vào mắt Minh, nhưng vài giây sau, cô lại cúi đầu xuống.
“Em hiểu rồi!” Minh thở dài.
Mà ở phía đối diện, Thư cũng ngơ ngác nhìn lên. Một thứ cảm giác mất mát quấn chặt lấy cô. Chính bản thân Thư cũng không hiểu rốt cuộc cô muốn cái gì nữa. Chỉ biết rằng khoảnh khắc Minh nói hiểu rồi, cô sợ nó sẽ từ bỏ. Nhưng cô hi vọng điều gì khi chính bản thân cô đã từ chối nó?
“Có lẽ cũng tốt…” Thư nén cảm giác trống rỗng trong lòng lại.
“Cô… có thể đợi em không?”
Ngay lúc Thư lo lắng nhất, Minh một lần nữa chìa tay về phía cô.
“Em nói chờ… là ý gì?”
“Em biết… Dù cô có muốn cũng không thể đáp lại tình cảm của em được… Em vẫn chỉ là một thằng nhóc cấp ba, chẳng thể làm gì được, nhưng… đợi vài năm nữa… Em nhất định sẽ đến gặp cô… Lúc đó, hãy rời bỏ cái nơi này, đến với em được không?”
Minh nói ra những lời từ tận đáy lòng mình. Nó luôn tạo khoảng cách với Thư, bởi vì nó biết chênh lệch tuổi tác giữa cả hai, nhưng trong suốt thời gian tương tư Thư, nó luôn mơ đến một ngày bản thân sẽ đủ lớn để có tư cách đứng trước cô, bảo vệ cô. Bây giờ nó đã 17 tuổi rồi, không còn bao lâu nữa, nó sẽ trưởng thành. Và lúc đó, nó sẽ đến lấy lại Thư về tay mình.
Thấy sự bất chấp của Minh, Thư không thể kiềm được những cảm xúc hỗn loạn.
“Tại sao chứ? Sao em lại như vậy Minh? Cô có gì tốt mà em phải làm vậy?” Thư khóc rống lên, tiếng mưa gió cũng không sánh bằng.
Minh ngồi xuống an ủi.
“Em… Ngoài kia còn nhiều người tốt hơn, em còn trẻ, còn nhiều lựa chọn, sao cứ nhắm vào cô vậy chứ? Cô là người đã có chồng rồi! Cô cũng già hơn em!”
Minh không nhịn được, nó siết chặt lấy vai Thư, gương mặt thoáng hạnh phúc và đầy tự tin, nó nói: “Bởi vì em yêu cô!”
Thư ngỡ ngàng nhìn Minh. Suốt một tuần qua, cô đã luôn lảng tránh nó. Không phải vì cô ghét nó, căm hận hành vi của nó hôm đó. Cô làm vậy vì cô sợ. Thư sợ rằng mình sẽ không tự chủ được bản thân, một lần nữa kéo Minh vào vòng xoáy sai trái.
Nhưng cuối cùng, người tính vẫn không bằng trời tính.
Lý trí vẫn không thể thắng cảm xúc.
Thư kéo đầu Minh lại, trao ngay cho nó một nụ hôn.
Minh bất ngờ đến hóa đá nhưng cảm giác mềm mại kia đã kéo nó về với thực tại.
Hết chương 9.