Truyện Ma Sông Nước

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Truyện Ma Sông Nước

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Ma

Thể Loại:

Lượt Xem: 272 Lượt Xem

Phần 6

Tầm gần chục người cầm đèn pin kéo nhau ra, ra gần đến nơi ai lấy đều bịt mũi vì cái mùi tanh nó bốc lên, có mấy bà ko chịu được nôn thốc nôn tháo ko dám lại gần nữa mà dừng lại hóng từ đừng xa. Ra đến nơi xoi chỗ gốc tre thì ko thấy còn cái xác nữa, còn mỗi 1 đoạn từ khửu tay đến bàn tay bị buộc dây xót lại. Mọi người cho là chắc con cho ăn hết cái xác hoặc tha đi đâu đó rồi. Nhưng mà có mỗi con chó thì làm sao mà ăn hết hoặc tha được hẳn cái xác đi chứ, giả sử có hẳn 1 đàn chó thì cũng chả tha đi được. Mới lại cái mùi vẫn còn nặng lắm cái xác chỉ ở gần đây thôi, mấy ông tiếp tục rọi đèn ra xa xa bờ thì cách đó chừng 30m loáng thoáng thấy cái gì đó mập mờ chôi. Mọi người kêu đó là cái xác và phỏng đoán rằng con chó dựt mạnh qúa nên mà cái xác lâu ngày thịt ủng eo hết rồi nên bị đứt ra và chôi mất, và tầm này là tầm thủy triều ứ nước lên vô tình kéo được cái xác trôi ra ngoài.

Thế rồi có 1 bác ra bẻ 1 cành tre khều khều đoạn thòng lọng rời khỏi cánh tay và hất hất cánh tay xuống sông, bác ấy bảo là hất xuống ko lát nữa con chó quay lại tha đi nốt thì tội lắm. Lát sau thì mọi người giải tán, chả biết cái xác sẽ thế nào nữa, bao vây xung quanh kín hết tàu rồi thì thoát khỏi đây sao được. Thôi thì mong cho nó chìm sớm để khỏi phải nhìn thấy nó nữa.
Lang thang lên tàu chơi tiếp, thấy xa xa hình như có bóng dáng của mấy con phò đang chèo thuyền tới đây thì phải. Gớm ngửi hơi tiền nhanh thế, mới có mấy tiếng mà đã có mặt. Ra đây thì tha hồ mà bạnh háng kiếm tiền nhá, chỉ lo ko có sức mà tiếp mấy anh tàu cao to lực lưỡng tiền nhiều nhưng bí bách lâu ngày.

Xem nào, 1 2 3 đứa, mỗi đứa 1 cái thuyền nhỏ chèo bằng tay, thuyền này chắc mượn của mấy ông dân chài gần đó, chứ phò sông chuyên nghiệp của nó có hẳn thuyền máy cơ. Mấy bà đó lượn lờ quanh đoàn tàu tìm khách, ông nào có nhu cầu thì nhảy xuống và chui vào lều hú hí. Em đang rảnh nên ngồi hóng ác lắm, thi thoảng cũng buồn cười. Có ông vừa rúc vào lều được mấy phút thì lóc ngóc chui ra cãi nhau với con đào, nghe loáng thoáng hình như vừa chạm vào thì ra mẹ nó rồi. Con đào thì đòi thêm tiền mới cho tiếp tục còn ông kia thì phản đối vì đã xơ mú được gì đâu mà mất tiền. Chả biết ai đúng ai sai ở đây cơ mà mình cũng bức xúc, thanh niên mà. Em thì chưa thử cái dịch vụ như này bao giờ nhưng nói thật là cũng thấy thèm thèm.

Cũng tò mò lắm đấy nhưng trong túi đâu có tiền nhiều vả lại mình như thằng trẻ con ấy người ta nhìn thấy người ta cười chết. Lát sau thì tự nhiên thấy con đào la hét ở trong thuyền rồi chần truồng chạy ra mũi thuyền đứng chửi um lên, rồi có thằng từ cởi trần tay xốc quần đùi từ từ chui ra. Chuyện gì đây? À hóa ra là tai nạn nghề nghiệp của chị kia, ngồi nghe mấy lão cùng tàu thằng kia bảo thằng đó vừa chơi thuốc xong mới lại nó đeo bi với kiếm ở đầu nên con đào ko chịu được phải chạy ra ngoài.

Nhìn từ xa với trời tối ko rõ lắm tuy vậy vẫn thích thú vì được xem miễn phí. 1 lúc sau thì mấy con đó chuyển qua dãy tàu khác để tìm khách. Mẹ! Mất cả hứng, chẳng lẽ lại lang thang theo chúng nó xem tiếp, vậy thì bôi nhếch lắm.
Em tính qua mấy tàu gia đình đỗ gần đó cua gái cho đỡ buồn, mấy cái tàu đó có con gái của chủ tàu xinh lắm. Ra đến nơi thì thấy 2 chị em nó đang ngồi giặt đồ, tính lại gần bắt chuyện thì thấy nó đang dơ dơ 1 đống dây dợ quần áo chip vò vò. Vô duyên qúa thôi tủi thân đi về.

Mới hơn 10h làm gì cho nó hết đêm đây, ngủ 1 mình sợ lắm. Cứ nghĩ đến cảnh xác chết lại rùng mình, nửa đêm đang nằm biết đâu cái xác nó len lỏi luồn lách ra chỗ thuyền mình nằm cạnh thì sao. Tự nhiên muốn về nhà qúa, nhớ bố mẹ nhớ cả đứa bạn gái ở trường nữa. Hồi đó em cũng có bạn gái rồi đấy, bé tên Liên xinh lắm. 2 đứa hồi đó cũng ăn nằm với nhau rồi, mình ko ở bên cạnh nó ko biết nó có tằng tịu với thằng nào ko . Đến thời điểm này em cũng đủ 18 rồi nhá vì em nhuận năm lớp 11 mà, còn bé Liên thì đang học 12.

Trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng điên rồ là gọi điện rủ em nó lên đây, em nó trọ ở ký túc của trường mà. Nếu gọi điện gặp em nó được và ký túc chưa đóng cửa thì tỷ lệ thành công rất là cao. Nghĩ là làm, em chạy qua muợn điện thoại của 1 ông trên tàu và gọi về cho lão bảo vệ quản lý ký túc xin gặp bé Liên. Em được cái là có cái tài thiên bẩm là có thể nhái giọng con gái được, trên điện thoại đảm bảo chẳng ai nghe mà nhận ra được. Em giả giọng là chị gái bé Liên rồi xin gặp bé đó có việc gấp. Ỏn ẻn 1 lúc lão già cũng đi gọi hộ và kêu em chờ 1 lát. Gặp được bé em dụ dỗ rủ rê rồi gạ gẫm, kể về hoàn cảnh thuận lợi hiện tại của em sau đó em cho tọa độ và kêu bé bắt xe ôm tới đây. Bé Liên này yêu em lắm, tính bé bất chấp, liều lắm cơ, sau này em sẽ kể về bé sau. Bé đồng ý luôn và kêu em cứ ra đợi trước. Vui như vớ được vàng vậy trong lòng lâng lâng khó tả, tim cứ đập thình thịch ấy ko thể nào kiểm soát bản thân được. Cái cảm giác sắp được gặp người mình yêu, được nói chuyện, cầm tay…cảm giác này thật tuyệt và hồi hộp làm sao. Từ trường của bé lên đây phải gần 30km, đi chậm và tìm đường cũng phải mất 1 tiếng mới tới nơi. Em tranh thủ đi tắm lại 1 lần nữa cho thơm tho, vào balo lục tìm mấy lọ sữa rửa mặt và dầu gội ra dùng đồng thời tìm bộ quần áo mới mua đợt mới lên nhưng ko dùng đến nó. Từ hồi bị cải tạo ở đây nhìn mình khác hẳn, đen hơn, luộm thuộm và đỡ đẹp trai hơn trước nhưng người rắn chắc hơn 1 chút. Nhảy xuống sông tắm táp sạch sẽ mặc bộ đồ mới rồi nhảy lên tàu bên soi nhờ cái gương. Lâu lắm mới soi gương, thất vọng qúa, người từng là niềm mơ ước của bao nhiêu cô gái làng đây sao! Thôi kệ, chắc ẻm vẫn thích. Xong xuôi em ra nhờ mấy mấy ông tàu bên cạnh trông giúp mấy cái thuyền rồi tung tăng đi lên con đê trong làng để chờ bé. Mà muốn lên chỗ đó thì bắt buộc phải đi gần qua cái bụi tre nhà ông Tầm, nếu không thì phải rúc vào bãi ngô mới đi được. Mà rúc vào bãi ngô thì bẩn và ngứa chết. Lúc này tâm trạng đang vui ko biết sợ là gì nên quyết định đi qua cái gốc tre đó cũng được. Đi đến gần đó đầu óc tự nhiên nhớ đến vụ bà lúc tối gặp ma nên cũng hoảng, em cứ thế cắm đầu chạy thật nhanh qua chỗ đó. Chạy thấy khá xa rồi dừng lại, đúng là tự tay bóp dái, có thấy ma tà gì đâu nào.

Đứng chờ 1 tầm 15 phút thì bé Liên đi xe ôm xuống, lâu không gặp nhìn vẫn xinh như ngày nào, tóc dài da trắng khuôn mặt tròn tròn, dáng người dong dỏng. Bé mặc chiếc quần vải màu đen và chiếc áo phông dài tay màu trắng. Bộ này cũng khá giống với bộ của con bé chết trôi kia nhờ.
Em rủ bé đi ra bờ sông để lên tàu, 2 đứa tung tăng đi tay trong tay thỉnh thoảng em lại dừng lại ghé miệng thơm 1 cái vào má cho bõ công chờ từ nãy đến giờ. Vừa đi vừa chò truyện chêu đùa, ở bên cạnh người yêu mình có khác có cảm giác rất là bình an, vô lo. 2 đứa đi lại đi đến bụm tre thì lại ngửi thoáng
thấy mùi oi của cái xác. Chắc là mùi của cái tay mà ông đó hất xuống sông nên ngửi ko nặng mùi lắm. Bé Liên lấy 2 tay che kín miệng hỏi em là mùi con gì
vậy. Em nói dối là ở đó có con lợn chết bé cũng tin luôn vì từ bé giờ bé đâu có gặp hay ngửi thấy mùi chết trôi đâu.

Đi qua đó 1 đoạn thì bé kêu mệt và muốn nghỉ, 2 đứa ngồi xuống vệ cỏ lấy dép kê mông. Ngồi lát thì em chủ động quay sang hôn bé, 1 tay đỡ lưng bé 1 tay quờ quạng linh tinh khắp người bé. Hôn nhau được hơn phút thì theo thói quen ngày trước của em hay làm với bé mỗi lúc tối ở bờ sông 2 đứa trên đường đi học về. Em cởi chiếc áo ngoài của em ra và đặt ở sau lưng bé. Mặc kệ chỗ này giờ này chắc cũng ko có ai qua đâu, mà có qua cũng chả sao, ở trên kia chúng nó còn công khai ấy chứ.
Dải áo xuống xong em hôn tiếp và từ từ ngả lưng bé xuống, 2 đứa cứ thế hôn nhau. Em kéo chiếc áo ngoài và áo lót của bé và chuyển xuống hôn ngực của bé, vừa được lát thì bé lấy 2 tay đấy đầu em ra khỏi ngực miệng lẩm bẩm:
– Thôi D ơi.. có người nhìn kìa.. có người nhìn kìa…
Em ngó lại nhìn xung quanh thì ko thấy ai và tiếp tục xục xạo. Bé Liên đẩy mạnh ra và ngồi hẳn dậy kéo áo xuống:
– Đã bảo có người rồi. Thôi đi.
Em nhìn lại ko thấy ai nghĩ là bé hoa mắt nhìn lộn liền liền hỏi lại. Bé Liên chỉ tay chỉ tay tay vế phía cái hướng bụi tre:
– Kia thế, áo trắng trắng đang đi kia kìa. Vừa bà ấy cứ đứng gần đây nhìn chằm chằm chỗ 2 đứa mình, em sợ quá!

Em nhìn theo hướng chỉ tay của bé Liên vẫn ko thấy gì cả nhưng trong đầu nghĩ là bé nhìn thấy thật, nghe bé tả thì giông hệt với bà lúc tối nhìn thấy, mà lại hướng bụi tre nữa chứ. Thôi đúng là ma của con bé chết trôi luẩn quẩn quanh đây hù người rồi. Em cố giữ bình tĩnh và giục bé Liên đi lên về thuyền.
2 đứa nhảy xuống thuyền của em, em kéo tấm dèm che 2 bên xuống và 2 đứa nằm.2 đứa nằm chung với nhau trên con thuyền nho nhỏ, con thuyền nghiêng ngả bập bềnh nhè nhẹ theo từng nhịp của con sóng như người đưa nôi. Liên gối đầu vào tay em tay vòng qua ngực ôm lấy eo của em. 2 đứa cứ nằm lặng im mà ko nói câu gì, thực sự lúc này em cảm thấy bình an và hạnh phúc vô cùng. Rồi bé đó bỗng nhiên thỏ thẻ:
– Anh! Sau này em có chết ở dưới sông thì anh phải đi tìm xác em nhé!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận