TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14

Tác Giả:

Lượt Xem: 632 Lượt Xem

CHƯƠNG 11: KHÔNG THỂ RA TAY – Sáng tác cùng Feelex

***​
Từng hồi chuông điện thoại đổ lên giữa đêm khuya, kéo dài như những vô vọng…

Hoàng Thùy bấm nút tắt cuộc gọi, ném điện thoại sang một bên. Cô ngồi phệt trên thảm sàn, tựa đầu vào chân ghế sofa một cách mệt mỏi. Gương mặt cô hốc hác, đôi môi nhợt nhạt, những quầng trũng sâu in hằn trên mắt, hệ quả của nhiều đêm chẳng thể ngủ. Chiếc váy ngủ trên người nhàu nhĩ nhăn nhúm y hệt như cõi lòng cô lúc này.

Tuấn đang làm gì?

Câu hỏi với vô vàn đáp án đó cứ vây bủa lấy tâm trí Thùy. Đã hơn một tuần nay cô không có tin tức gì của anh. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn hỏi han. Những tin nhắn âu yếm khiến cô tan chảy trước đây, giờ chỉ là một sự im lặng đến lạnh lẽo. Cả hộp hội thoại chỉ có những dòng tin kiên trì trong vô vọng của cô, hệt như cô đang tự độc thoại một mình. Các cuộc gọi không người bắt máy, chỉ có tiếng trả lời tự động vô hồn của hộp thư thoại tự động. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra. À, có lẽ cô cũng đã biết đấy, nhưng cô tự lừa dối mình. Cô không muốn tin vào điều đó.

Những mối tình đến và đi cứ trôi tuột theo năm tháng, đến giờ, đã quá 30 tuổi đầu, Thùy vẫn chẳng thể có được bến bờ hạnh phúc của riêng mình. Có lẽ giờ Tuấn đang đắm chìm trong một nhan sắc mĩ miều nào đó, ở một trong số hàng trăm cái khách sạn hoa lệ của thành phố này. Đâu phải cô chưa từng nghe đến những tiếng khóc ai oán thút thít của những người đã từng đến với anh trước cô. Đâu phải cô chưa từng chứng kiến sự lạnh nhạt trong con ngươi màu nâu phũ phàng và nhẫn tâm đó của anh. Nhưng cô vẫn nghĩ rằng mình có thể thay đổi anh. Rằng anh chỉ là một con thuyền chênh vênh giữa biển khơi, mà nơi cô chính là ngọn hải đăng chỉ lối cho anh trở về.

“Anh đã có rất nhiều người phụ nữ trong đời, nhưng chẳng ai trong số họ có thể khiến anh si tình như em. Anh chỉ yêu một mình em. Thủy chung. Duy nhất. Và không bao giờ thay đổi.”

Những lời ngọt ngào của Tuấn rót vào tai, khiến trái tim dù lý trí đến đâu cũng phải tan chảy. Thùy từng nghe ở đâu đó, có người đã từng nói rằng, đàn ông họ rất giỏi tách trái tim ra khỏi cơ thể mình. Họ giấu nhẹm quả tim đó đi. Để rồi dù có làm tình với hàng trăm người phụ nữ, thì họ vẫn có thể đàng hoàng để nói rằng trước sau trong lòng chỉ yêu duy nhất một người. Giờ đây, cô mới nhận ra, trái tim đó vốn chẳng hề tồn tại trong Tuấn. Hoặc là, nó vốn dĩ không thuộc về cô.

Hoặc là…

Hoặc là tất cả chỉ là do cô quá cả nghĩ mà thôi.

Có lẽ Tuấn đang thực sự tập trung cho công việc của mình. Gần đây, các chính sách nhà đất của thành phố có nhiều đổi thay, ít nhiều tác động không tốt đến các dự án lớn nhỏ của anh. Một mình phải chèo chống cả công ty với miếng cơm manh áo của bao nhiêu người như thế, chắc chắn là anh rất nhiều áp lực và mỏi mệt. Mà cô thì lại chẳng thể giúp gì được cho anh. Cho dù anh có qua lại với người đàn bà nào đi chăng nữa, thì đối với anh họ cũng chỉ là những niềm vui nhất thời. Anh nói rằng anh muốn cưới cô, và muốn chăm sóc, lo lắng cho cô cả cuộc đời cơ mà…

Cơn buồn nôn lại dâng lên cổ họng. Thùy ôm miệng vội vàng lao vào nhà vệ sinh và dốc ruột nôn ra. Tả tơi. Rũ rượi. Nhưng chẳng có gì cả.

Khi vạch đỏ thứ hai dần hiện lên trên chiếc que thử, Thùy đã vỡ òa trong cảm xúc. Cô đã mang thai rồi. Bao lâu nay, dù chưa từng bàn bạc về kế hoạch kết hôn, nhưng Tuấn luôn hứa hẹn về một tương lai của hai người. Mỗi lần gần nhau, cô đều muốn anh dùng biện pháp phòng vệ, nhưng anh không muốn. Anh ôm siết lấy cô, anh chỉ muốn được ở trong cô, không có bất cứ thứ gì ngăn cản. Anh nói anh mong chờ một thiên thần xuất hiện, và hai người sẽ có một mái ấm như cô từng mong.

Từ nhỏ, Thùy đã mơ ước được làm cô dâu. Cô mong muốn có một mái ấm thực sự của mình, có vợ có chồng, cha cha có mẹ, có các con, ngập tràn trong những tiếng cười nhỏ to và tình yêu vô bờ. Cha mẹ chia tay từ khi Thùy mới chỉ là một cô bé con, chưa đủ lớn để thấu hiểu cho nỗi lòng của người lớn, và cũng không còn đủ ngây thơ để quên đi những tổn thương không thể giãi bày khi bị bạn bè chế giễu rằng mình là đứa con không cha không mẹ. Cô không về ở với bố, cũng không chọn sống với mẹ. Cô không muốn mình trở nên thừa thãi trong hạnh phúc của người khác, những người vốn đã không còn dành mọi tâm trí và sự quan tâm cho hai chị em cô như trước nay nữa. Cô một mình chăm sóc và lo cho em trai. Hai chị em cứ nương tựa vào nhau.

Bây giờ, em trai của cô cũng chẳng còn nữa.

Thùy đến trước ban thờ, nhìn tấm ảnh mới tinh trên đó, cô rưng rức nước mắt:

– Chị phải làm sao bây giờ hả Nam?

***​
Duy đi cùng người nhân viên bên công ty môi giới nhà đất và bất động sản của Tuấn vào một con ngõ vắng. Đây là căn nhà mà Tuấn đã giới thiệu để cho cô thuê làm phòng tranh. Khu này không đông dân cư, nhưng khá sạch sẽ và rộng rãi. Các căn nhà tách biệt nhau, nho nhỏ xinh xinh giữa những mảnh vườn xanh um cây cối bao quanh.

Căn nhà được dựng theo kiểu cách cổ điển của thập niên trước, với hàng rào bằng gỗ thủ công bên ngoài vườn. Hai bên lối đi có rải sỏi, với những bụi hoa hồng nhung cổ đang nở hoa rực rỡ, thu hút vô vàn ong bướm dập dìu đến lấy mật. Sau vườn, có những thân bạch đàn cao vút rì rào trong gió, và rất nhiều bụi cỏ hương liệu được trồng rải rác quanh nhà để ngăn muỗi và côn trùng.

Duy cùng cô gái nhân viên đi vào thăm thú bên trong căn nhà. Nền nhà lát bằng mẫu gạch hoa văn cổ, những bức tường mới được sơn lại bằng những mảng màu cam và vàng, phối hợp theo một cách tinh tế và duyên dáng. Giữa gian nhà có một bộ bàn ghế gỗ kiểu cách cũ, như được người thợ thiết kế mua lại từ một gia đình lâu đời nào đó. Căn nhà có khu bếp nấu xinh xắn, và một phòng ngủ hướng ra vườn đã được bày biện đầy đủ với một chiếc giường đơn cùng chất gỗ với bộ salon bên ngoài.

– Chủ nhà này chắc cũng lớn tuổi rồi chị nhỉ! – Duy mỉm cười khi ngắm nghía nội thất của căn nhà.

– À. Không phải chủ nào đâu. Đây là nhà anh Tuấn đấy chị ạ! – Cô gái nhân viên đáp lời Duy một cách khách khí.

– Đây là nhà của anh Tuấn ư? – Duy tròn mắt ngạc nhiên.

– Vâng. Đây là căn nhà cũ của gia đình anh ấy từng ở. Sau khi cha mẹ chia tay, bố con anh ấy đã bán căn nhà này rồi chuyển đi. Nhưng anh ấy mới mua lại gần đây thôi.

– Có vẻ anh Tuấn là người rất trân trọng những kỷ niệm cũ. – Duy nhìn cô nhân viên, nói một cách dò đoán.

Người nhân viên mỉm cười:

– Vâng, bọn em cũng lấy làm lạ, trước đó, người chủ cũ nhà này đã bán cho một người khác rồi. Nhưng anh Tuấn quyết mua bằng được căn nhà này. Người đầu óc kinh doanh như anh ấy, chẳng bao giờ chịu thiệt thòi với ai, thế mà anh ấy lại bỏ ra số tiền gấp ba lần giá thị trường.

– Tại sao thế nhỉ? – Duy thốt lên.

Cô gái nhân viên lờ đi, không trả lời. Cô dẫn Duy đi vòng quanh nhà, giới thiệu về các tiện ích và công năng của từng khu vực bố trí ở đây. Duy cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, nhưng cô lưu tâm đến những điều mà mình vừa nghe được.

Buổi tối hôm qua trong quán bar, khi người nhân viên lao công gõ cửa khu vệ sinh không được và tự lấy chìa khóa để mở, Tuấn đã lôi Duy vào trong một buồng toilet phía bên cạnh. Đang trong cơn hứng tình, hắn cứ mơn trớn Duy, mặc dù biết rõ bên ngoài đang có người đi lại. Nhưng cô đã tìm cách trì hoãn lại. Loáng thoáng nghe tiếng vài người phụ nữ rì rầm nói chuyện với nhau bên ngoài, cô nhận ra một trong số họ là chị Phương, người hàng xóm của nhà Chính. Cô thừa biết chị ta làm công việc gì, nhưng việc chị ta cũng ở đây để bắt gặp cô đang ở cùng Tuấn thế này, thì quả thật là hơi trùng hợp quá.

Duy bằng lòng theo Tuấn vào một khách sạn ở gần đó. Hắn quần cô cả đêm, bằng tất cả sự bạo liệt và hung hãn. Sự quyến rũ ma mị của cô dễ dàng khiến hắn bị cuốn đi, và như mọi khi, khi cơn khoái lạc lên đến cực điểm, khi gã đàn ông trên người cô dâng trào phát tiết, để dễ dàng thốt ra câu nói “Anh có thể chết vì em”, thì cùng lúc đó, một cái chết đã chờ đợi hắn sẵn rồi.

Nhưng lần này, Duy không thể ra tay.

– Anh có yêu em không?

– Tất nhiên rồi, anh đâu phải là kiểu người tùy tiện để lên giường với một người mà anh chẳng có chút cảm xúc nào! – Những lời lẽ dối trá cứ thốt ra khỏi miệng Tuấn như được lập trình sẵn.

– Yêu như thế nào? – Duy vuốt ve đám lông rậm rạp nơi hạ bộ của hắn, khiêu khích.

– Anh chỉ yêu mình em!

– Nói dối! – Ánh mắt cô lúng liếng ngập tràn.

Tuấn vùng dậy, hắn chồm lên người cô:

– Sao lại không tin anh? Em phải tin anh chứ. Anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên!

– Người như anh, làm sao em tin được!

Tuấn với tay cầm một chiếc bao cao su Feelex lên, ánh mắt hắn nhìn cô trêu chọc:

– Thật đấy. Anh chẳng bao giờ dùng đến cái này đâu nhé. Nhưng hôm nay, vì em, anh đã phá vỡ nguyên tắc của bản thân mình đấy! Anh có thể đã từng có nhiều người yêu, nhưng anh chưa bao giờ si tình với ai như em bây giờ. Anh chỉ yêu một mình em. Thủy chung. Duy nhất. Và không bao giờ thay đổi.

Duy choàng tay ôm lấy cổ hắn, rồi nhìn sâu vào cặp mắt màu nâu đa tình kia, hỏi rành rọt từng chữ:

– Anh đúng là chán sống rồi đấy!

– Anh có thể chết vì em, bông hồng xinh đẹp ạ!

Duy mỉm cười hài lòng.

Nhưng ngay sau đó, Tuấn lao vào cô mà ngấu nghiến.

Có gì đó không ổn.

Có gì đó đang xảy ra trái với dự liệu của Duy, mà cô không thể lý giải rõ ràng được.

***​
Duy ngồi một mình thu lu trong bóng tối. Xung quanh cô là một màu đen như nhựa đường, chẳng thể thấy được một tia sáng dù chỉ là nhỏ nhất. Cô ôm đầu, thút thít khóc từng tiếng nỉ non. Cô chẳng còn sức để kêu khóc nữa. Trong ngực cô đau đớn, và cổ họng đã khản đặc. Cô không biết mình đã khóc bao nhiêu lâu. Cô chẳng còn một chút nào về thời gian, cũng như không gian nữa. Mọi thứ mơ hồ và trống rỗng như một cõi hư vô.

Một giọng nói phụ nữ dịu dàng ấm áp vang lên:

– Con gái, ta biết cháu đang tuyệt vọng. Xung quanh cháu chỉ toàn là bóng đêm đen, cháu chới với và lạc lối. Nhưng chỉ có bản thân cháu mới có thể đứng dậy và bước ra khỏi đó thôi!

Duy ngước hai đôi mắt ướt nhòe của mình lên:

– Là cô đấy ư?

– Ta cũng đã từng như cháu, rất oán hận, rất đau khổ. Không biết vì sao mọi chuyện tồi tệ lại xảy đến với mình. Cảm thấy bất công, vì lẽ ra bản thân phải xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng con gái ạ, chúng ta chỉ là những hạt cát vô cùng nhỏ bé trong vũ trụ bao la này. Chúng ta không thể lựa chọn được những gì đến với mình, tuy nhiên, chúng ta có thể quyết định được cách mà mình đối mặt với tất cả những điều đó. Cháu vẫn còn cơ hội. Hãy bằng lòng giúp ta. Và cháu cũng sẽ có thể tự cứu thoát bản thân mình!

Duy uể oải gạt nước mắt, cô mệt mỏi đứng dậy, nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt, nơi cô cho rằng đang phát ra tiếng nói của người thiếu phụ:

– Thôi được. Vậy cô hãy nói đi, làm thế nào cháu có thể giúp được cô. Và làm thế nào để cháu có thể tự cứu được chính mình?

– Con gái, tất cả mọi thứ trong vũ trụ này đều có sự liên kết với nhau. Giữa con người cũng vậy. Ký ức có thể phai nhạt dần, rất nhiều điều có thể dần bị lãng quên đi, nhưng sẽ có một thứ mãi mãi tồn tại trong tiềm thức của con người. Đó có thể là một giọng nói, một ánh mắt của một người nào đó. Cũng có thể là một hình ảnh về một vùng đất xa xăm nơi đã từng ghi dấu những kỷ niệm êm đềm của thời thơ ấu. Hoặc là một bài hát đồng dao từ khi còn trong bụng mẹ vẫn được ru ấp êm đềm…. Chỉ cần tìm được thứ liên kết ấy, cháu sẽ thực hiện được điều mình muốn.

– Nhưng mà, sao cháu có thể làm được điều đó chứ? – Duy kinh ngạc – Tên Mặt Ngựa sắp đến tìm cháu rồi, cháu không có cách nào để thoát khỏi hắn nữa cả!

Từ trong bóng tối, bỗng dần dần hiện lên hình ảnh một người thiếu phụ. Bà mang gương mặt rất trẻ và xinh đẹp, chỉ chừng 25, 26 tuổi, khuôn hàm bầu bĩnh và một cặp mắt hiền lành. Nhìn vào ánh mắt ấy, Duy bỗng cảm thấy ấm áp và bình yên cô vùng, như trong sâu thằm linh hồn cô đang được vỗ về xoa dịu.

– Ta sẽ nói cho cháu biết một bí mật.

Duy tròn mắt kinh ngạc nhìn người thiếu phụ.

– Cháu hãy đến đồi “Biệt thự đổ”, đó là nơi hắn ta bí mật qua lại với một người phụ nữ tên là Kiều Bà.

– Kiều Bà? Đó không phải là vợ của… – Duy hoang mang.

– Phải! – Người thiếu phụ cắt ngang lời Duy – Cháu biết vậy là được rồi. Chỉ cần nắm được thóp này của Mặt Ngựa, hắn sẽ không dám làm gì cháu! Con người hay ma quỷ, ai cũng có nỗi sợ hãi của riêng mình thôi, không thể khác được, con gái ạ.

– Nhưng mà… tại sao cô muốn cháu giúp cô?

– Vì mọi thứ đã quá trễ với ta rồi, nhưng cháu thì còn có thể, con gái ạ! Ta biết ta đang đẩy cháu vào một việc vô cùng nguy hiểm. Nhưng xin cháu hãy hiểu cho tấm lòng của một người mẹ luôn bị giày vò day dứt vì đã không thể làm tròn trách nhiệm của mình với đứa con trai dứt ruột đẻ ra ấy.

– Nhưng, liệu cậu ấy có thể nghe lời khuyên của cháu không?

– Ta không chắc chắn, nhưng cháu có thể thử bài hát ru này….

Trời mùa đông lạnh và ẩm ướt, mưa mù nhiều ngày không ngớt. Cả ngọn đồi bị bao trùm trong một màu trắng và tĩnh lặng. Cây cối rụng lá, những cành khô trơ lên trong nền trời xám xịt như những cánh tay gầy guộc chơi vơi trong tuyệt vọng. Những loài cây cỏ thấp bé, không bị trút lá, thì vẫn cố gắng bám trụ trong thời tiết khắc nghiệt dù đã bị những cơn gió giá buốt như những lưỡi dao sắc lẹm giày xéo.

Duy đã ở trên ngọn đồi nơi có căn biệt thự đổ nát ấy rất nhiều ngày đêm, giữa những hoang mang và hy vọng cứ lẫn lộn rối rắm như một mớ bòng bong ấy. Đã có lúc, cô chán nản đến mức muốn buông xuôi mọi thứ. Nhưng cuối cùng cô cũng đã bắt gặp Mặt Ngựa và người phụ nữ mang tên Kiều Bà kia, đúng như lời bà Lan – người thiếu phụ đoản mệnh đã cho cô biết. Một cuộc mặc cả nhanh chóng được sắp đặt, Mặt Ngựa sẽ để yên cho cô tự do làm việc mình muốn, với điều kiện sau khi gặp được Chính và ngăn chặn cậu tự vẫn, cô phải trở lại đây và theo hắn đi.

Hạt gạo làng ta
Có vị phù sa
Của sông Kinh Thầy
Có hương sen thơm
Trong hồ nước đầy
Có lời mẹ hát
Ngọt bùi đắng cay…”
[8]

Những ca từ của bài hát ru dung dị và gần gũi ấy đã đưa Duy vào trong tâm trí của chàng trai 18 tuổi ấy. Cô bắt gặp những kỷ niệm đau buồn về một tuổi thơ chẳng có được sự yêu thương, chỉ là những lời mắng nhiếc và hắt hủi, những trận đòn roi vô cớ. Trái tim cậu bé ấy đầy những vết sẹo tổn thương của sự tự ti và bất mãn. Nhưng giữa những tăm tối ấy, cô lại thấy hình ảnh của một người con gái…

“Chúng ta không được phép, và cũng không thể tự tay làm hại đến người khác được. Nhưng nếu cháu nắm được sợi dây liên kết linh hồn của hắn, cháu có thể để khiến hắn tự tìm đến cái chết. Chỉ cần hắn nói rằng hắn chấp nhận cái chết đó!” – Lời bà Lan vang vọng trong tâm trí của Duy. Cô đã có thể làm điều đó với những tên côn đồ trên chuyến tàu tới Cửa Biển, những tên đầu đường xó chợ ở nơi bến bãi tàu xe ấy kỳ thực lại là những chiếc xúc tua của một đường dây buôn bán ma túy lẩn mình trong thành phố này. Cô cũng dễ dàng tước đoạt đi mạng sống của tay quản lý căn homestay ở Làng Chài đó, một tên ma cô chuyên chăn dắt gái mại dâm và các cuộc bay lắc thác loạn trá hình dưới những chuyến du lịch ngắn hạn dành cho khách thập phương.

Nhưng với Tuấn, dù hắn đã nói ra câu nói chấp thuận cái chết đó, Duy vẫn không thể làm gì được hắn.

Duy nhận ra, Tuấn vốn dĩ là một tên fuckboy chỉ biết đến những mối quan hệ xác thịt không tình yêu, không danh dự. Hắn giống như một loài ma quỷ. Đối với hắn, câu nói đó vô nghĩa, chỉ là những lời dối trá và chẳng có một sự gắn kết cảm xúc gì. Cô vẫn chưa thể tìm ra sợi dây màu đỏ có thể trói buộc linh hồn của hắn!

***​
Trong lớp học, vang lên tiếng giảng bài đều đều của giáo viên:

– Trong vũ trụ của tình yêu, người phụ nữ chỉ có một phương duy nhất “phương anh”. Lời khẳng định ấy đã thể hiện sự thủy chung, kiên định của em đối với anh. Đất trời có bốn phương nam – bắc – tây – đông như kéo dài không gian xa cách giữa hai người yêu nhau. Dù có bao nhiêu trở ngại, xa cách đi nữa thì tình yêu ấy chỉ thêm bền chặt chứ không rạn nứt bao giờ. Cũng như những con sóng, dù có trải qua sóng gió tới đâu thì cuối cùng nó cũng sẽ cập bờ vậy đó. Niềm tin tuyệt đối vào một tình yêu vững bền là vẻ đẹp của tình yêu theo quan niệm truyền thống. [9]

Trong khi tay vẫn ghi bài đều đều, thì mắt Chính lại cứ liếc nhìn liên tục xuống chiếc điện thoại đang đặt trong hộc bài. Suốt từ tối qua đến giờ, cậu không nhận được tin gì của Duy. Mấy ngày trời, cậu ở bên căn nhà mới thuê được để dọn dẹp sắp xếp cùng với cô gái. Căn nhà rất gần với gara chỗ cậu làm việc, Duy chỉ cần đi bộ là sang tới nơi được. Cậu không rõ cô đã thuê được căn nhà xinh xắn này như thế nào, chỉ thấy cô thông báo rằng đã tìm được ở chỗ một người quen. Không muốn tỏ ra mình vô dụng chẳng giúp gì được cho cô trong việc này, Chính cũng không hỏi gì thêm. Cậu chỉ cố gắng giúp cô những việc nặng nhọc như kê lại những đồ đạc trong nhà và treo những bức tranh mà cô yêu thích lên tường.

Một tiếng rung nhè nhẹ. Màn hình lóe sáng báo có tin nhắn mới. Cậu vội vàng mở hộp thoại ra. Là tin nhắn của Minh Duy: “Tớ đây rồi. Tớ đang ở bên ngôi nhà hoa hồng của chúng ta. Dọn dẹp mãi cũng xong. Cậu đang ở lớp học đấy à?”

Chính tủm tỉm cười. Ngôi nhà của chúng ta. Duy vẫn thích dùng những lời lẽ đó khi nói với cậu. Dù tỏ ra không chú tâm lắm, nhưng mỗi lần đọc những dòng tin đó, trong trái tim cậu lại như có một nụ hoa mới bật ra. Cậu nhắn lại: “Ừ, nhưng tớ chẳng nghe thấy cô giáo giảng cái gì cả! Tớ chỉ thấy… nhớ cậu thôi!”

Duy im lặng một lúc. Lát sau mới thấy cô trả lời: “Tớ cũng nhớ cậu lắm!”

“Hôm nay cậu có thấy đỡ yêu tớ chút nào không?”

“Không. Sao nào cậu cũng hỏi ngốc thế hả?”

Chính phì cười. Đúng là từ khi cả hai trở thành một đôi, ngày nào cậu cũng hỏi Duy như thế. Chỉ đơn giản là cậu thích nghe cô gái nói “Tớ yêu cậu”. Bao nhiêu lâu nay chẳng biết thế nào là cảm giác có ai đó yêu mình, nên bây giờ, cậu chỉ muốn nghe cho thỏa thích.

“À, vì người ta hay nói rằng tình cảm sẽ đổi thay theo thời gian. Nên ngày nào tớ cũng phải hỏi cậu như thế, để xem cậu có thay đổi gì không.”

“Cậu cứ hỏi, tớ sẽ trả lời mà!”

Chính ngẫm nghĩ một lát rồi tinh nghịch nhắn lại:

“Được rồi, hôm nay hỏi thế này thôi. Nhưng sau này, tớ già rồi, tớ đãng trí hay quên, có khi vừa hỏi cậu xong, tớ quên mất tớ lại hỏi cậu tiếp đấy!”

Một lúc lâu sau, màn hình mới hiện lên tin nhắn của Duy:

“Thì tớ vẫn sẽ trả lời cậu như thế!”

Những nụ hoa trong lòng Chính bung nở thành muôn vàn những đóa hoa rạng rỡ và ngát hương. Cậu còn nghe thấy muôn tiếng chuông rung lên ngân nga thánh thót của những thiên thần đang nhảy múa, cùng nhau chúc tụng cho những hạnh phúc lúc này của cậu. Cậu cứ nhìn dòng tin đó mà cười một mình mãi. Cho đến khi có một thằng bạn đập tay cái bộp vào đầu cậu:

– Thằng ngáo đớ! Hết giờ rồi! Có về không? Định ngồi đây đến chiều luôn à?

Chính ngẩn người, vội vàng thu dọn tập vở vào ba lô rồi hối hả ra khỏi lớp. Bây giờ, cậu chỉ muốn phóng như bay tới căn nhà hoa hồng, nơi có Duy đang đợi cậu, bên một hộp cơm trưa nóng hổi đang chờ sẵn. Sực nhớ ra tên Mặt Ngựa, cậu mắt trước mắt sau ngó nghiêng dè chừng hắn. Nhưng mấy hôm nay có lẽ con ngựa đen thùi đó đã phát ngán với việc chơi trò cút bắt với cậu, nên cũng không thấy gã lai vãng quanh khu vực trường nữa.

Chính dắt cub ra khỏi nhà gửi xe học sinh, thì thấy thấp thoáng một bóng áo váy màu xanh đang tựa vào một gốc cây bằng lăng gần đó, dáng vẻ rất mỏi mệt. Cậu định thần nhìn kỹ thì thấy đó là cô Hoàng Thùy, chủ nhiệm của lớp cậu. Hơn một tuần lễ nay cô ấy xin nghỉ ốm không tới dạy, nay lại thấy cô đến trường. Nhưng vì mấy hôm nay lớp cậu không có tiết của cô Thùy, nên có lẽ cậu không biết.

– Cô ổn chứ ạ? – Chính lên tiếng hỏi.

Cô Thùy ngước lên nhìn cậu.

– À, Chính đấy à em. Cô ổn…

Gương mặt cô nhợt nhạt, trắng bệch không còn một giọt máu. Rõ ràng là không ổn chút nào. Chính rụt rè:

– Hay là… Để em đưa cô về nhé!

– Không cần đâu. Cô tự đi được.

– Có gì đâu ạ. Đường về nhà cô cũng tiện đường tới chỗ em làm mà!

– Cô không về, Chính ạ. Cô đi chỗ khác có việc!

Hoàng Thùy gắng gượng đi vài bước, dáng vẻ liêu xiêu như sắp ngã, lại phải dừng lại và vịn vào một chiếc ghế đá gần đó cho khỏi xa xẩm mặt mày.

Chính thấy vậy liền bước lên đỡ lấy tay cô giáo:

– Cô đi đâu cứ bảo em, em sẽ chở cô đi được mà!

Hoàng Thùy nhìn Chính, ánh mắt có phần cảm kích.

***​
Màn hình số thang máy dừng lại ở tầng 32. Thùy nhìn cậu học trò, vẻ mặt ái ngại:

– Được rồi, đến nơi rồi. Em cứ về trước đi.

– Vâng…

Thùy mỉm cười từ biệt cậu học trò, rồi lảo đảo đi ra.

Thang máy rùng rình đưa Chính xuống trở lại tầng hầm gửi xe. Định bước ra ngoài, nhưng trong lòng cậu cảm thấy có gì đó không yên tâm. Cậu trở lại thang, bấm số qauy lại tầng 32 ban nãy. Trước giờ, cậu chỉ biết cô giáo có nhà riêng ở khu biệt thự gần trường học, chưa từng nghe cô có chỗ đi lại ở khu tòa nhà Golden Plaza này. Em trai cô lại vừa mới mất, việc cô đến một nơi lạ lẫm trong lúc đang ốm mệt khiến Chính tự nhiên dấy lên những dự cảm âu lo không yên.

Cửa thang máy mở ra.

Chính ngó nghiêng quanh hành lang để tìm. Không thấy bóng dáng cô Thùy đâu.

Đột nhiên, có tiếng thổn thức ở phía cuối hàng lang gần đó.

– Tại sao lại đối xử với em như vậy? Anh nói đi!

Chính nhận ra ngay đó là giọng nói của cô Hoàng Thùy. Cậu vội vàng chạy đến. Trước mắt cậu, cô Thùy đang níu tay một gã đàn ông, hai mắt đỏ hoe. Tên đàn ông khốn nạn kia chính là cái gã bên công ty bất động sản mà cách đây vài hôm đã đến hạnh họe với ông chủ gara của cậu!

– Cút đi. Tôi cấm cô bén mảng tới đây nữa! – Gã khốn lạnh nhạt xô Thùy ra.

Thùy lảo đảo ngã dúi ra phía sau. Tay Chính đỡ được Thùy. Cô ngỡ ngàng nhìn cậu học trò.

– Sao em còn ở đây?

– Này, ông anh có biết cô ấy đang ốm không hả? – Giọng nói của Chính đầy bất bình – À không. Dù cô ấy khỏe mạnh đi nữa, thì việc đẩy một người phụ nữ như thế cũng không đúng đâu!

Cô Thùy ngạc nhiên nhìn cậu. Bản thân Chính cũng không hiểu sao mình lại có thể nói năng trơn tru rành rọt với thằng cha kia như lúc này.

– Được rồi, đây là chuyện riêng của cô! – Thùy đẩy tay Chính ra – Em về nhà đi.

Tên đàn ông khốn kia nhếch miệng cười, rồi nhìn Thùy:

– Đấy, tôi biết là không có tôi, thì cô cũng sẽ kiếm được một người khác để lo cho mình mà. Cô có bao giờ thiếu được đàn ông, đúng không?

– Khốn nạn!

Thùy vung tay lên định tát hắn. Nhưng hắn túm được tay cô. Hắn nghiến răng:

– Cô đừng cho rằng mình quan trọng với tôi! Với tôi, cô cũng chỉ như là hạng đàn bà khác thôi. Cô từng bỏ thằng bạn trai cũ để chạy theo tôi được, thì cô cũng dễ dàng ngã vào lòng một thằng khác! Tôi nói có sai không? Trên đời này, có hai thứ không bao giờ nên tin, cô biết là thứ gì không?

Ánh mắt Thùy nhìn hắn đầy phẫn nộ.

– Hừ! Để tôi nói cho nghe nhé, một là lời thề của đàn ông! – Hắn cười khả ố – Hai là lòng chung thủy của đàn bà!

Bốp!!!

Tên sở khanh loạng choạng lùi lại, một tay ôm mặt. Chính giữ nguyên nắm đấm trong tay, hai hàm răng nghiến chặt, cặp mắt cậu hừng hực bốc cháy ngọn lửa khinh miệt. Tên kia xuýt xoa rồi liếc nhìn lòng bàn tay mình. Có một vệt máu đỏ. Một bên miệng của hắn tứa máu.

– Trời ơi, Chính, em làm gì vậy! – Thùy hoảng hốt kéo cậu học sinh lại.

– Tao nhớ ra mày, thằng ôn con! – Tên kia nheo mắt nhìn cậu. – Mày là thằng ranh ở cái xưởng của lão già dơ bẩn kia!

– Im mồm đi! – Chính nhăn mặt kêu lên – Cái thứ đầu bòi cuốn giẻ như anh mới là dơ bẩn!

– A ha! Mồm miệng khá lắm! – Hắn cười vang – Sao, mày chột dạ à? À quên, mày cũng tin con bạn gái của mày lắm nhỉ!

Hai mắt Chính mở trừng trừng nhìn hắn.

Thùy cảm thấy mọi chuyện không ổn, cô liên tục níu tay Chính nài nỉ:

– Được rồi, chúng ta đi khỏi đây đi em! Đừng bận tâm đến hắn nữa!

– Mày có biết là con bé đó dễ chảy nước lắm không? Chỉ cần xoa xoa vuốt vuốt một tí, là nó đã rên rỉ quằn quại lên rồi! – Tên kia lấy hai ngón tay làm điệu bộ móc móc về phía trước.

– Đổ bẩn thỉu! – Chính hét lên và lao vào hắn. – Tao giết mày, thằng chó!!!

– Chính!!! – Thùy ra sức can cậu lại.

Tên sở khanh cười khẩy, tay hắn bấm chuông gọi bộ phận an ninh.

***​
Chính phi xe đi vào khu vườn đầy hoa hồng đỏ. Căn nhà im lìm, nhưng cửa chính thì khép hờ hững. Những tấm rèm voan thêu hoa màu trắng nhè nhẹ bay phấp phới trong gió. Chính dựng xe ở góc sân, rồi đẩy cửa đi vào.

Phòng khách trống trơn. Khu bếp, hai chiếc xoong đang mở hé, đã nguội lạnh nhưng vẫn thơm lừng mùi đồ ăn. Chính lẳng lặng ngó vào trong căn phòng kế bên. Trên sàn nhà vương đầy những ống màu các loại và các cuộn toan nằm lăn lóc. Duy đang ngồi bên chiếc giá vẽ, quay mặt về hướng khung cửa sổ nhìn ra sau vườn. Trên bức toan trước mặt cô, đang dần hiện lên một đóa hồng đỏ thắm, nổi bật giữa những loài cây cỏ màu xanh thẫm khác trong vườn.

Chính liếc nhìn về phía khung cửa, mới thấy có một đóa hoa đang lấp ló ngó vào trong nhà, hệt như cảnh vẽ trong tranh của Duy. Có lẽ cô gái đã chú tâm đến nỗi không nhận ra những bước chân của Chính. Cậu lặng lẽ kéo một chiếc ghế đến ngồi sau lưng cô và ngắm cô gái.

Duy ngoái lại tròn mắt nhìn cậu.

– Cậu tới lúc nào thế? – Cô gái ngạc nhiên.

– À. Tôi đến rồi, nhưng không muốn làm ngắt quảng cảm hứng của cậu!

Duy ngâm chiếc cọ vào ca nước dưới chân mình, rồi gác chiếc bảng màu lên bên cạnh giá vẽ. Cô quay hẳn người lại, chăm chú nhìn những vết sưng trên mặt Chính, nhíu mày:

– Cậu làm sao thế này?

– Không có gì! – Chính bối rối quay mặt đi – Tôi không chú ý đi đường nên bị ngã ấy mà!

Chính tự nhủ không thể nói cho Duy biết chuyện cậu gây gổ với tên bạn trai của cô Thùy, rồi bị nhân viên an ninh tóm đi, sau khi dần cho cậu một trận để dập tắt cơn điên cuồng của cậu. Khu hành lang tòa nhà khắp nơi đều có camera an ninh. Camera không ghi tiếng chỉ ghi hình, nên khi ban quản lý trích xuất dữ liệu, chỉ thấy việc cậu hung hăng lao tới tấn công tên kia, chứ chẳng hề biết hắn đã nói những gì. Cô Thùy đã giải thích rất nhiều cho cậu trước mặt ban quản lý nhưng chẳng ăn thua gì. Ông Sơn, chủ gara phải sang để bảo lãnh và nộp phạt hành chính cho cậu, cậu mới được thả về.

Duy đưa tay khẽ chạm vào vết sưng trên mặt Chính, hai hàng lông mày cô xích lại nhau, đầy lo âu:

– Cậu có đau lắm không?

Chính gục đầu vào lòng cô. Hai tay cậu ôm choàng lấy vòng eo thắt nhỏ của cô gái. Từ khoảng cách này, cậu có thể nghe thấy nhịp đập khe khẽ của trái tim cô.

– Tôi nhất quyết không để kẻ nào làm tổn thương đến cậu, Duy ạ! Tôi thề đấy!

Duy lặng người đi. Bàn tay xinh đẹp của cô khẽ vuốt mái đầu của chàng trai đầy âu yếm. Trong lòng cô cảm thấy nặng nề vô cùng. Cô sớm đã biết Phạm Anh Tuấn là một kẻ có thói thích chiếm đoạt phụ nữ, một kẻ như hắn, cô không thể tiếp cận theo cách thông thường được. Cô muốn dùng Chính để khiêu khích hắn, nên đã tìm cách để lôi kéo vào mối quan hệ nửa thật nửa giả này. Với cô là giả, nhưng với Chính lại là thật.

Để đối phó với Lê Hoàng Nam, Duy cũng chỉ có thể tiếp cận gã thông qua Chính. Những động viên khích lệ của cô dành cho cậu, chẳng qua cũng chỉ là cách để cô tiếp cận gã. Một người không am hiểu về các trò chơi điện tử như cô, không thể nào gây được sự chú với gã, càng không thể nào có phương thức nào để thao túng tâm trí gã. Nhưng chính lại xem những điều đó là động lực để cậu có thể vượt qua những rào cản của bản thân để tiến lên. Và cậu cũng chỉ vì những lời thuyết phục của cô, mà từ bỏ trò chơi yêu thích của mình, để tập trung vào việc học nghề một cách nghiêm túc.

Những quyến rũ mị hoặc của Duy đối với Chính ở khách sạn hoa sử quân tử, mục đích cũng chỉ vì cô muốn tìm cách để thu hút viên quản lý, nhằm lấy được danh tính của những kẻ đã tham gia vào cuộc hoan lạc đọa đày người nữ sinh đáng thương ấy – những kẻ đã thoát khỏi vòng lao lý một cách ngoạn mục, nhưng sẽ không có cơ hội đó với cô.

Tất cả những gì cô đối với Chính, đều chỉ là sự lợi dụng và dối gạt.

Nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại đang có những cơn sóng nổi lên.

Duy ngắm nhìn gương mặt chàng trai đang gục đầu trong lòng mình. Đường xương hàm vuông vắn, sống mũi cao với hai hàng lông mày sậm mà Duy đã từng bắt gặp ở trong những năm tháng quá khứ của mình, khiến cô cảm thấy dịu lòng mỗi khi nhìn cậu. Từ lúc ở nhà ga thành phố, Chính đưa lưng mình ra chắn cho cô trước những kẻ côn đồ; khi cậu khen bàn tay cô đẹp trong bối rối; khi cậu nói rằng cậu chẳng cần mặt trăng mặt trời, cậu chỉ cần có cô ở bên; cậu nói rằng cậu sẽ bảo vệ cho cô… Duy đã mơ hồ nhận ra cảm giác ấy, nhưng lại không biết chính xác đó là điều gì.

“Nếu cậu muốn, cậu có thể quay lại đây để ngắm cảnh biển mùa xuân này được mà!”

“Sang năm đến mùa, tôi sẽ lại lên đồi bẻ măng với cậu!”

“Cậu thích ăn sấu không. Khi nào cây ra quả, tôi sẽ vặt cho cậu đem về!”

Những lời hứa hẹn của Chính dành cho cô, khi nghĩ lại, cô bất giác nở một nụ cười buồn bã. Phải rồi. Chính sẽ còn rất nhiều thời gian. Quãng đời trước mặt cậu sẽ thênh thang và rộng mở, với bao nhiêu điều đang chờ đợi. Sẽ còn rất nhiều mùa xuân, rất nhiều mùa hè, rất nhiều mùa thu, rất nhiều mùa đông… Cho dù có bao nhiêu người ra đi, thì sẽ vẫn còn rất nhiều người đến với cậu.

Nhưng thời gian của Duy thì chẳng còn được bao nhiêu.

Cô làm gì còn có mùa xuân nào nữa…

***HẾT CHƯƠNG 11***​
Ghi chú:
[8] – Trích bài thơ “Hạt gạo làng ta”, Trần Đăng Khoa.
[9] – Nguồn: Internet.​