TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: TỪ CÕI VẤN VƯƠNG – Update Chương 14
Tác Giả: Yuhea
Danh Mục: Biến Thái, Bú Cu, Máy Bay, Truyện Sex Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: linh dị, máy bay, single mom, tâm linh
Lượt Xem: 635 Lượt Xem
– Em lại làm gì nữa thế? – giọng nói có chút hằn học của Thùy vang lên ở cửa phòng.
Nam dừng tay, ngước lên nhìn chị. Thùy đứng giữa cửa, nhíu mày nhìn xác chiếc điện thoại vỡ trên sàn. Cô đến giằng lấy chiếc ống hút bụi rồi nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà.
– Em đừng chơi game nữa. Chị đã gọi cho bố, bố đang làm thủ tục bảo lãnh cho em sang ở với bố rồi. Thời gian này giữ gìn sức khỏe và đầu óc minh mẫn đi.
Thùy khom khom lưng để đẩy chiếc bàn máy hút đi khắp bề mặt sàn nhà. Cặp mông tròn của cô hẩy hẩy về phía Nam, nếp váy voan nhè nhẹ đung đưa theo chuyển động của cơ thể. Nam nhìn thấy trên vạt váy, có một vết dính màu trắng đục đang khô dần. Nam siết chặt nắm đấm lại. Thằng khốn đó. Nó dám chơi trần, không chịu dùng bao với chị của gã.
– Chị muốn em đi à? Chị ghét em thế cơ à?
Thùy dừng tay, thở hắt ra vẻ ngán ngẩm:
– Em đừng nghĩ như thế có được không? Chị chỉ muốn thu xếp mọi chuyện thật yên ổn thôi.
– Chị muốn thu xếp em để chị và thằng Tuấn có thể tự do với nhau?
Ánh mắt Thùy như đông cứng lại. Hai bầu ngực cô phồng căng như đang cố gắng kìm nén cơn giận. Một lát sau, Thùy thở dài. Cô bước đến níu lấy hai cánh tay Nam, hạ giọng nài nỉ:
– Em cần phải cai nghiện game đi, Nam ạ. Em không thể đắm chìm mãi trong mộng ảo thế này được đâu. Ngoài kia mới là cuộc sống thực của em. Hãy tắt máy tính, đi ra ngoài. Làm quen một cô bạn gái, hẹn hò, tận hưởng những niềm vui tuổi trẻ…
Nam gạt phắt tay Thùy ra, hai mắt gã trợn trừng lên phẫn nộ:
– Đó không phải là cuộc sống của em! Chị mới chính là cuộc sống của em! Nhưng chị lại chọn cách từ bỏ em!
– Em cũng đã trưởng thành rồi. Em cần phải có cuộc sống của riêng mình đi!
Thùy hét lên. Nam tròn mắt nhìn cô kinh ngạc. Thùy bỏ ra ngoài và sập mạnh cửa phòng lại. Cô biến mất.
Nam ôm đầu. Cả căn phòng như đang chao đảo trong mắt gã. Những đồ đạc trong căn phòng bỗng nhiên méo mó như bóng hình in trong chậu nước. Gã thét lên một tiếng vô nghĩa.
Nam vô tình nhìn thấy hình bóng phản chiếu của mình trên chiếc gương đứng kê gần đó. Một tên con trai người nhỏ thó, gầy gò với gương mặt xấu xí đang đứng nhìn lại gã. Gã tiến lại gần gương. Tên trai kia cũng lại gần gã. Khuôn mặt hắn lồi lõm, mũi thấp và to bè. Đôi mắt hắn hơi lệch, lúc nào cũng có một ánh nhìn âm u với người đối diện. Lại thêm cặp lông mày dày và chắc, trông gương mặt hắn càng thêm nặng nề và khó chịu. Thân hình của hắn thấp, lại gầy, hai bắp tay bé xíu yếu ớt. Ngay cả mái tóc của hắn của rất xù xì và khó chấp nhận.
Nam nhe răng cười nhạo hắn. Tên trai cũng cười lại gã. Hàm răng ngả ố với một chiếc răng lệch khiến cho nụ cười của hắn trông rất lạ kỳ. Nam cau mày, gã giơ tay định đấm tên kia. Nhưng chợt nhận ra đó chính là hình ảnh của chính mình, gã đã dừng tay. Gã đứng thất thần trước gương, nghĩ về những chuyện đã qua…
Nam đã ngót nghét 30 tuổi đầu, nhưng chưa có bạn gái, cũng chẳng có công việc nghề ngỗng gì ngoài việc chơi game của mình. Bố mẹ gã đã chia tay nhau từ khi gã mới lên 5, bọn họ đang định cư ở nước ngoài, và đều đã có gia đình riêng của mình. Gã sống với chị gái từ nhỏ đến lớn. Một tay chị đã chăm sóc cho gã. Nhưng gã không hiểu, vì sao cùng cha mẹ đẻ ra, nhưng trong khi chị xinh đẹp mỹ miều như một kiệt tác của tạo hóa thế kia, thì gã lại như một bản nháp thừa thãi, chỉ xứng đáng bị ném vào sọt rác.
Đám con gái phần lớn đều khinh bỉ mỗi khi trông thấy Nam, số còn lại thì khiếp sợ. Cả quãng thời gian niên thiếu của gã, chưa từng có đứa con gái nào để mắt đến gã. Ngay cả đứa xấu xí nhất, chúng cũng tự cho mình cái quyền giễu nhại vào vẻ mặt dị hình của gã. Năm lớp 11, một lần, gã dừng mắt thật lâu ở trên người một cô ả lớp dưới. Cô ta có thân hình nảy nở khác hẳn với đám con gái cùng trang lứa, với hai bầu ngực lớn đến nỗi những khuy áo sơ mi không thể giữ yên chúng được mà lồ lộ cả ra ngoài. Đám đàn anh đã dần cho gã một trận thừa sống thiếu chết vì hành động mà chúng cho là hỗn xược đó. Hóa ra, cô ả kia là bồ của tên trùm trường.
Chỉ có chị gái đối đãi tốt với Nam. Chị không hề chê bai gã xấu xí và lập dị. Chị ôm gã vào lòng và ru gã ngủ những ngày ươn người khó chịu. Chị rửa sạch mặt mũi và đất cát máu me trên người gã, và luôn chuẩn bị cho gã những bộ quần áo thơm nức. Mùi thơm ngây ngất dịu dàng của hoa bạch thiên hương, loài hoa mà chị luôn yêu thích. Gã đã yêu say đắm chị, yêu gương mặt xinh đẹp với đôi mắt lúng liếng ướt át và khóe miệng ngọt ngào nơi chị, yêu cả hương thơm phảng phất rất đàn bà nơi sau tai của chị. Gã không cần điều gì hơn. Chỉ cần nghĩ về chị, gã vẫn có thể tự thủ dâm hằng đêm, và đưa mình lên tột đỉnh sung sướng.
Gã chỉ muốn hai chị em có thể sống mãi mãi cùng nhau.
Nhưng chị có bạn trai.
Bạn trai của chị là một tên cao lớn vạm vỡ với những khối cơ rắn như đúc bằng đá ong. Mặt rất đàn ông với xương hàm vuông vắn, một sống mũi cao cân đối, và cặp mắt sáng tinh anh. Và “cái ấy” của hắn mới thật là đáng ngưỡng mộ. Nó dài, to lực lưỡng và gân guốc. Chị đã quằn mình rên rỉ từng hồi bên dưới những cú thúc bạo liệt của hắn. Bọn họ quện lấy nhau trong phòng riêng, trên sofa, trên bàn ăn…ở bất cứ nơi nào có thể gợi được cảm hứng, mà chẳng cần biết đến có một thằng em trai xấu xí dị hợm đang lén nhìn trong giằng xé.
Nam đã đánh bạo tìm đến một cô gái bán hoa. Một người đàn bà trạc tuổi chị, nhưng không đẹp, ngực lép, da bủng vàng, bụng hơi sệ vì đã qua hai lần sinh nở, và nước nôi cũng chẳng tràn trề gì. Nhưng gã vẫn ngửi được hương hoa thơm nhè nhẹ trên cổ cô ta. Mùi hoa bạch thiên hương. Gã hồi hộp đến nỗi khi ở một mình trong phòng khách sạn, gã ôm cô ta mà vẫn còn run rẩy. Cô gái bán hoa trêu chọc Nam, hỏi đùa gã về chuyện chịch xoạc, rồi đụng chạm thân thể với gã. Gã như một chú gà con ngây thơ, còn cô nàng thì đã quá sành sỏi chuyện chăn gối. Cô ta vừa làm vừa hướng dẫn Nam. Do trước giờ thủ dâm nhiều nên khi cô gái vừa bắt đầu màn bú mút của mình thì gã đã bị kích thích tột độ. Chưa đầy một phút, gã đã không kiềm nổi và xuất xối xả vào miệng cô ta. Cô nàng bất ngờ vì không nghĩ gã ra nhanh tới vậy, nhưng vẫn cố ngậm đến khi gã xả hết mới chạy vào nhà vệ sinh để khạc nhổ và súc miệng. Vì mua dịch vụ cả đêm, nên Nam được hành sự thêm vài lần nữa. Nhưng lần nào cũng vậy, cứ cho vào bên trong cô gái bán hoa kia, nhấp nhả được vài phút thì gã lại xối xả phun trào mà không kiềm được.
Gã nhận ra rằng, gã đã không đẹp, lại còn kém cỏi.
Gã lấy gì để níu giữ chị gái cho riêng mình?
Chị gái chia tay. Chị uống say khướt và bưng mặt khóc một hồi trước mặt Nam. Gã đưa tay ôm chị vào lòng. Có lẽ chị đã không còn đủ minh mẫn, chị yếu đuối và cần một bờ vai để cho chị ngả vào. Hai bầu ngực căng nép vào ngực gã, phập phồng nóng hổi theo từng tiếng nấc của chị. Gã muốn đóng băng thời gian, để cho khoảnh khắc này kéo dài vô tận. Gã ve vuốt khắp thân thể láng mịn của chị. Gã muốn nói với chị, hãy quên tên khốn đó đi, em sẽ ở bên chị mãi mãi, sẽ khiến chị hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng chị lại có một tình yêu mới.
Một tên đàn ông với cặp mắt sắc lẹm và cái lưỡi dẻo quẹo. Cái lưỡi rót mật vào tai chị bằng những lời ngọt ngào. Và cái lưỡi đó đưa chị lên đỉnh thăng hoa với những kỹ năng điệu nghệ mà hắn có được từ những cuộc tình đến và đi trước đó.
Khi khác, lại là một người đàn ông với thứ nước hoa đắt tiền và phong thái lịch lãm khác hẳn vẻ đớn hèn của thằng em trai chị.
Lúc nào đó, còn là một tên giống đực mà Nam cũng chẳng biết hắn có điểm gì để thu hút chị.
Nam cứ lén lút trong bóng tối với mối yêu hận hỗn độn như thế. Gã yêu chị đến cuồng điên. Mà gã cũng hận chị đã giày vò tâm trí mình.
“Tại sao chị cứ phải làm khổ bản thân thế này?” – Gã đã hét lên vào mặt chị, khi mỗi lần kết thúc một cuộc tình, chị lại chìm đắm vào men rượu và nước mắt.
“Chị muốn có một gia đình, Nam ạ. Có vợ, có chồng, có cha, có mẹ, có những đứa con…” – Chị nói trong nức nở.
“Thế còn em thì sao? Em không phải gia đình của chị à?”
Lời nói xé lòng của Nam đã thức tỉnh được chị.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu, vì gã lại phát hiện ra chị lén lút thủ dâm. Hai gò má chị ửng hồng vì đê mê. Chị thở hổn hển, vừa nhào bóp vú mình đến khi căng cứng, vừa trượt tay xoa nhẹ hạt đậu hồng giữa hai chân mình. Âm hộ chị ướt nhẹp. Nước chảy xuống thấm ướt ngón tay chị. Chị lấy ngón tay giữa miết những giọt nước trơn nhẫy đó, rồi day day trên âm vật, càng lúc càng mạnh. Toàn thân chị như có điện lùa, từ những ngón chân cho đến đỉnh đầu. Chị vặn vẹo cơ thể rồi lăn lộn trên giường. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của chị ngây dại đi trong cơn hoan lạc.
Nam biết, cũng như gã, chị đang đau khổ đến nhường nào.
Nam tìm Tuấn. Cả hai lập một giao ước cùng nhau. Tuấn trở thành bạn trai của chị, nhưng nó không bao giờ được đề cập đến chuyện yêu và cưới hỏi với chị. Những khi cả hai gần gũi, Tuấn phải ghi hình hoặc quay lén để gửi về cho gã xem. Gã cho rằng Tuấn chính là sợi dây để gã buộc chị trong cuộc đời mình.
Nhưng giờ đây, có phải chị đang muốn gắn bó với Tuấn rồi không?
Chị không còn cần đến thằng em trai xấu xí này nữa?
Gã hận chị!
Chính ngồi im như phỗng, trước mặt dựng một cuốn sách che chắn bên ngoài, bên trong, hai tay liên tục bấm điện thoại. Trên màn hình, một acc game Minh-duy đang giao đấu với cùng lúc 3 tài khoản khác. Chơi những trận thế này sẽ giúp tài khoản nhanh được nâng hạng hơn. Với kinh nghiệm của Chính, việc cày cho acc của cô gái không quá khó khăn. Cậu dư sức đánh chấp 3, thậm chí 4, 5 đấu thủ một lúc và dễ dàng hạ gục số bại tướng cần thiết để nâng cấp độ chiến đấu cho Duy.
Tin nhắn của Minh Duy hiện lên trên màn hình: “Này, có danh sách chia cặp đấu vòng bảng rồi đấy. Cậu xem chưa?”
Chính bấm nhắn trả lời: “Xem rồi, cậu có biết đối thủ của tôi là ai không, là Thần Chủ đấy!”
“Thật à? Anh ta cũng phải thi vòng bảng à?”
“Ai mà chẳng phải thi. Thứ hạng nào cũng như nhau cả. Nhưng như thế tức là tôi coi như tạch từ vòng gửi xe này luôn rồi!” – Chính vừa bấm phím soạn tin nhắn, vừa nhếch miệng cười chua chát – “Nên là tôi chỉ còn dồn hy vọng vào cậu nữa thôi!”
“Đừng bi quan thế. Tối nay mấy giờ cậu đấu?”
“22h.”
Chuông reo tan buổi vang lên.
Chính vội vã xách ba lô rời khỏi lớp thật nhanh. Minh Duy đã hẹn cậu chiều nay lên đồi “Biệt thự đổ” để cùng nhau cày rank. Nốt buổi này nữa là tài khoản của cô gái đủ điều kiện thăng hạng “Lãnh chủ” rồi. Cả hai có thể tham gia thi đấu giải ở trận mở màn tối nay. Chiều nay Chính có buổi thực hành nghề, nhưng cậu quyết định cúp cua.
Chính dắt chiếc cub ra cổng, vừa đi vừa liếc điện thoại. Màn hình hiện lên tin nhắn của Duy. “Tan học lên đồi luôn nhé, chúng ta cùng ăn trưa.” Trong lòng Chính có chút thinh thích khi nghĩ rằng hai người giống như đang là một cặp đôi đi hẹn hò vậy. Ngồi cùng nhau trên một ngọn đồi xinh đẹp, và cô gái chuẩn bị bữa trưa cho cậu.
Bỗng Chính khựng lại. Cậu trông thấy một bóng áo đen cao nhổng đang đi đi lại lại trước cổng trường. Cậu nhận ra ngay là tên Mặt Ngựa, người mà cậu và Duy đã đụng mặt ở nhà cô bạn xấu số. Ngày hôm đó, Duy đã rất hoảng sợ khi trông thấy gã, có lẽ gã này cũng chẳng có ý định tốt đẹp gì với cô. Chính suy nghĩ mông lung. Cậu không rõ vì sao gã lại lai vãng ở cổng trường cậu, nhưng cậu quyết định tránh mặt gã đi thì hơn.
– Này, thằng kia!
Mặt Ngựa đã trông thấy Chính. Hắn quát lớn rồi nhào bổ về phía cậu.
Chính vội quẳng chiếc xe lại rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Cậu nhanh chân chui tọt vào trong một lớp học trống, rồi nấp sau cánh cửa, len lén nhìn ra ngoài. Cậu thấy Mặt Ngựa đang dáo dác nhìn ngó quanh quẩn để tìm kiếm cậu. Một lát sau, gã mới chịu bỏ đi.
Chính len lén rời khỏi phòng, hối hả chuồn ra phía cổng phụ ở phía sau trường. Vừa đi vừa mải cảnh giác gã Mặt Ngựa, cậu không để ý phía trước và va phải một bóng người.
– Ối! Đau quá!
Tiếng con gái kêu lên thất thanh.
Chính giật mình. Trước mặt Chính là những cuộn chỉ đủ màu lăn lông lốc. Là Tú Anh. Tim của cậu ngừng đập một nhịp. Tú Anh đang ôm tay rên rỉ vì đau. Có lẽ lúc nãy quá vội vàng, Chính lao đi hơi nhanh nên va vào cô gái một cú mạnh mà cậu không để ý. Tú Anh đang khuân bao chỉ may lên phòng thực hành.
Chính cuống quýt:
– Xin lỗi nhé! Tôi không cố ý!
Tú Anh im lặng không đáp. Cô khó nhọc nhặt những cuộn chỉ vào trong bao. Cổ tay cô gái tím bầm, có lẽ cô đã bị bong gân.
Mặc dù việc đối mặt Tú Anh là một lý do lớn khiến cho Chính cảm thấy ái ngại khi trở lại trường, nhưng trong hoàn cảnh này, cậu cũng không thể bỏ chạy hay có thái độ không phải với cô được. Nhất là khi cậu lại là kẻ gây ra sự cố cho Tú Anh. Chính đành dừng lại giúp cô. Cậu buộc chặt miệng bao lại rồi vác cái bao lên vai.
– Đem lên phòng may phải không? – Chính cố tỏ ra lạnh nhạt.
– Kệ tôi đi. – Tú Anh cau mày.
– Tôi làm thế này vì lúc nãy tôi không nhìn đường nên va vào cậu! Chứ tôi không quan tâm đến cậu!
Chính hằn học rồi bê bao chỉ một mạch leo lên tầng 3 khu xưởng học nghề. Tú Anh đành phải lẽo đẽo đi sau lưng cậu, vừa đi vừa xoa nắn cổ tay bong gân của mình. Cả hai không nói không rằng một lời nào, cho tới khi đến trước cửa phòng thực hành của lớp may mặc.
Chính thả cái bao xuống trước cửa. Vì đang giờ nghỉ trưa nên hành lang vắng tanh, lớp học cũng chẳng có ai. Có lẽ hôm nay là phiên trực nhật của Tú Anh nên cô nàng một mình ở lại đi soạn chỉ cho cả lớp.
– Rồi đấy nhé!
Chính nói rồi, đang định quay đi thì đột nhiên Tú Anh níu tay cậu lại:
– Cho tớ xin lỗi vì chuyện hôm trước!
Chính sững người. Cậu đứng như trời trồng, im lặng không đáp. Trong tâm trí cậu, lại hiện lên dáng vẻ dâm đãng của Tú Anh khi cô ôm ấp thằng Hùng Chó trong quán bia và chế nhạo cậu. Cậu còn nghĩ về số tiền lấy cắp của bố, và khiến cho ông trở nên thất vọng đến nỗi không còn cần đến thằng con trai duy nhất này. Những cảm giác dằn vặt và bế tắc suốt những ngày qua bỗng nhiên ồ ạt kéo đến và khiến cậu nhức nhối khó chịu vô cùng.
Hai mắt Tú Anh ngấn nước nhìn Chính:
– Tớ cũng chẳng còn cách nào, chúng nó đe dọa tớ. Tớ phải làm theo lời bọn chúng nó thôi.
Hai giọt nước đọng trên cặp mắt lóng lánh ướt át của Tú Anh cứ to dần to dần, rồi vỡ tràn qua bờ mi và lăn dài trên đôi gò má hồng hồng.
– Tớ thật sự không muốn gạt cậu đâu! Hãy tha lỗi cho tớ… – Tú Anh nói tiếp.
Chính quay lại nhìn Tú Anh, trong lòng không biết nói gì. Tú Anh hai tay bưng mặt bật khóc nức nở. Những giọt lệ lã chã tuôn rơi cùng với tiếng thút thít đầy tức tưởi khiến cho trái tim Chính bỗng mềm nhũn ra. Cậu rất muốn nói một lời để an ủi Tú Anh, dù không phải là một lời tha thứ, thì chí ít cũng để cho cô biết rằng hiện tại cậu đã ổn rồi. Nhưng cậu lại chẳng mở lời được.
Đúng lúc đó, điện thoại Chính đổ chuông liên hồi. Cậu thoáng một chút bối rối khi thấy số điện thoại của chị Phương hiện lên. Cậu đưa máy lên nghe. Sau đó, cậu tắt máy và nói với Tú Anh:
– Tôi phải đi đây!
Chính vội chạy đi.
Tú Anh ngỡ ngàng ngước lên, im lặng đứng nhìn theo Chính cho tới khi cậu biến mất hẳn dưới cầu thang bộ.
– Sao cậu lại đến đây?
Trông thấy cậu, Duy mỉm cười:
– Tớ đã đọc tin nhắn của cậu, nhưng cơm cũng mua rồi nên tớ cứ đem đến cho cậu ăn trưa.
– Chị hàng xóm nhà tôi có chuyện đột xuất cần nhờ, nên tôi phải về luôn! – Chính ngập ngừng giải thích.
– Ồ, vậy à?
Nhìn vẻ mặt có chút ngỡ ngàng của Duy, Chính bỗng thấy có gì đó không phải. Cậu sợ rằng Duy sẽ nghĩ ngợi gì đó không hay về cậu và chị Phương. Cậu rối rít phân bua:
– Chị ấy hay nấu cơm cho tôi, nên tôi thấy chị ấy có chuyện thì về xem sao thôi. Chị ấy có chồng và có con rồi! Cậu đừng có nghĩ linh tinh gì đấy!
– Cậu nói những điều đó làm gì? – Duy bụm miệng cười hi hi – Được rồi, chúng ta cùng vào xem sao đi.
Thấy cánh cổng sân nhà chị Phương mở toang, Chính phi xe thẳng vào. Trong nhà có tiếng phụ nữ xôn xao. Chính trông thấy có mấy người phụ nữ đang ngồi vây quanh chị Phương. Dù đứng ở một quãng xa nhưng mùi nước hoa rẻ tiền vẫn xộc vào mùi cậu. Mấy người bọn họ, ai nấy tóc dài thướt tha, da trắng bệnh như thoa phấn, mặc trên người những chiếc áo hai dây muốn lòi ra hai quả ngực ngồn ngộn, và cái váy ngắn cũn cỡn chưa che được quá nửa cái mông to bè. Chỉ cần nhìn qua cũng biết những người này đang hành nghề gì.
Chị Phương đang nằm thiêm thiếp trên ghế sofa. Mặt mũi chân tay đều tím bầm, có chỗ xây xước chằng chịt những vết như móng tay cào cấu. Trên một bên khóe miệng của chị còn vương lại một vệt máu ươn ướt. Trông thấy Chính, ánh mắt chị tươi tắn lên. Nhưng khi thấy Duy đi sau lưng cậu, chị bỗng sa sầm nét mặt xuống.
– Chị sao thế? – Chính nhìn chị.
Một cô gái ngồi cạnh Phương cong cớn đôi môi lên:
– Địt mẹ cái thằng chó! Trả được mấy đồng bạc mà nó hành chị ấy thành thế này đây!
Chính cau mày, chưa hiểu ra chuyện gì.
Một cô gái khác chửi thề như bôi mỡ vào miệng, không vấp một chữ:
– Đúng cái loại chim bằng cái tăm, tao còn lạ gì! Không lên được, nó điên tiết hành mình thừa sống thiếu chết. Địt mẹ mấy thằng yếu sinh lý, đã vô dụng còn khốn nạn!
– Thằng khách mất dạy một thì thằng bánh khốn nạn mười. – Một người khác chen vào – Địt mẹ, rõ là chốt kèo chơi bạo là nghỉ, thế mà thằng kia đưa cho mấy đồng giẻ rách, nó nhắm mắt làm ngơ với chị Phương!
– Có đứa nào biết mặt nó không? Lần sau cạch mặt nó ra!
– Đây, em còn có danh bạ của nó nữa mà!
Một cô gái chìa danh bạ liên lạc của gã khách biến thái ra. Cả đám châu đầu vào xem. Bọn họ mỗi người một câu, nháo nhác như một cái chợ. Nhưng nghe qua lời đám phụ nữ này, Chính bắt đầu lơ mơ hiểu ra câu chuyện. Một tên biến thái đã mua dịch vụ của chị Phương, nhưng lại hành hạ khiến chị ra nông nỗi này.
Chị Phương xua tay:
– Thôi thôi, em chị nó về đây rồi! Mấy đứa đi về đi làm đi!
Đám phụ nữ nghe chị Phương nói vậy thì lục tục đứng dậy kéo nhau ra về.
Cửa nhà yên ắng trở lại, chị Phương ngước đôi mắt sưng mọng lên nhìn Chính và Duy, thều thào:
– Xin lỗi để em thấy chị thế này! Nhưng lúc đấy chị choáng quá, chắc mấy con bé kia nó hoảng nên gọi em!
Chính lóng ngóng nhìn chị:
– Thế… bây giờ chị sao rồi?
– Em lấy lọ dầu lại giúp chị với! Chị ê ẩm người quá…
Chính theo hướng tay chị Phương chỉ, đến cầm lấy lọ dầu xoa bóp trên kệ tủ.
Duy liền lên tiếng:
– Để em giúp chị, những việc thế này, con gái với nhau sẽ tốt hơn, đúng không chị?
Duy nhìn chị Phương mỉm cười ngụ ý. Chị Phương không đáp lại. Chính đưa lọ dầu cho Duy:
– Cậu có làm được không đấy?
– Yên tâm đi, ở nhà tớ vẫn giúp bố mẹ mà! – Duy quay sang nói với Chính – Cậu đi ra mua cháo ấm cho chị ấy đi. Người đang ê ẩm, ăn cháo sẽ tốt hơn.
Chính gật đầu rồi phóng xe ra phố.
Duy thấm dầu nóng vào những ngón tay và nhẹ nhàng xoa bóp những vết bầm trên chân tay chị một cách nhẹ nhàng.
Chị Phương liếc nhìn Duy dè chừng:
– Em khéo tay đấy nhỉ! Chị nhìn em cứ nghĩ em là con nhà có điều kiện thì không biết làm gì cơ!
– Có gì đâu chị! Những việc này dễ mà, bảo là làm được ấy mà! – Duy tủm tỉm nhìn chị Phương – Nhưng em thấy lạ, sao ban nãy có nhiều bạn chị ở đây, chị không nhờ họ giúp, mà lại cố tình gọi Chính về thế?
Phương im lặng một lát rồi tỏ ra bối rối:
– À, chị nói rồi mà. Lúc nãy chị choáng nên ngất đi, chắc mấy con em chị nó hoảng nên lấy điện thoại chị gọi bừa cho Chính. Chứ chị có cố ý đâu!
– Vâng ạ! – Duy gật đầu – Để em ra lấy khăn sạch cho chị!
– Ở ngoài sân ấy, em ra lấy giùm chị nhé!
Duy đứng dậy, đi ra ngoài sân. Giữa căn phòng hỗn độn những mùi nước hoa công nghiệp, cô vẫn dễ dàng nhận ra mùi thơm ngát của hoa bạch thiên hương từ người chị Phương. Cô đi loanh quanh trong sân, và nhìn thấy một chiếc mẹt nhỏ đựng đầy những bông hoa trắng phơi khô. Cô bốc một nhúm hoa và đưa lên mũi ngửi thử. Đây là hoa bạch thiên hương phơi khô. Có lẽ chị Phương đã dùng hoa khô để ủ trong tủ quần áo hoặc để bên gối ngủ cho ngon giấc, nên vô tình trên người chị cũng ướp cả mùi hương này.
Duy nhớ lại cách đây vài ngày, khi cô gặp người giáo viên chủ nhiệm Hoàng Thùy của Chính đến nhà tìm cậu học trò. Trên váy áo của cô giáo ấy in những họa tiết là những đóa hoa bạch thiên hương trắng trên nền lá xanh thẫm. Và từ người của cô, cũng tỏa ra mùi thơm nồng nàn của loài hoa mộng ảo ấy.
Và Duy cũng đã nhìn thấy, tấm ảnh gã khách mà các cô gái bán hoa ban cho nhau xem danh bạ để dè chừng, lại chính là gương mặt của Lê Hoàng Nam.
Ngay trong buổi tối sau khi từ Làng Chài trở về, Minh Duy đã thử tìm kiếm thông tin về ba gã đàn ông có tên trong danh sách lưu trú mà cô lấy được ở căn homestay kia. Trong ba kẻ đó, chỉ tìm thấy duy nhất một trang mạng xã hội của Lê Hoàng Nam. Đây là một gã trai khoảng 28 tuổi, chưa có gia đình, cũng không có nhiều hình ảnh cá nhân. Phần lớn là những đường link về một trò game online của giới trẻ, đôi khi là một vài bức ảnh chụp trong vườn nhà về mấy cái cây bạch thiên hương đang nở hoa màu trắng. Ngoài ra không có thêm bất kỳ thông tin gì đáng lưu tâm.
Duy chú ý đến danh sách bạn bè của gã và nhìn thấy tên Nguyễn Trung Chính. Nhưng Chính có vẻ cũng không có liên hệ gì với gã trai này, trừ việc hai người này có chung một tài khoản trong danh sách bạn bè, là một người phụ nữ khoảng 35, 36 mặc áo dài giáo viên, là chị gái ruột của Hoàng Nam. Người phụ nữ này có đăng trên tài khoản cá nhân một tấm ảnh chụp trong ngày Lễ kỷ niệm 20 năm thành lập trường Trung Cấp Nghề Cơ Khí V, có lẽ đây là giáo viên dạy trên lớp của Chính.
Lê Hoàng Thùy là chị gái ruột của Hoàng Nam. Cô ta đặc biệt yêu thích hoa bạch thiên hương. Ảnh về loài hoa này tràn ngập trên trang cá nhân của cô ta. Cô còn viết rất nhiều bài đăng hướng dẫn cách chiết tinh dầu hoa, làm túi thơm, cũng như các công dụng về loài hoa này.
Đó là lý do mà Nam lấy nickname trong game của mình là Bạch Thiên Hương.
Nam không có công ăn việc làm nhất định, gã ít ra ngoài, cũng không giao tiếp với bên ngoài mấy. Gần như không thể tìm được cách tiếp cận gã như thông thường. Duy nhíu mày quan sát kỹ cái logo trò chơi mà Nam liên tục chia sẻ trên trang mạng xã hội. Cô nhớ ra đây là trò game điện thoại mà Chính hay chơi. Cậu rất hâm mộ người này.
Duy mở tài khoản game của mình lên. Tài khoản đã được thăng hạng “Lãnh Chủ”. Chỉ trong vài ngày, Chính đã rất nỗ lực để giúp cô lên hạng. Ở hạng này, cô mới có thể thách đấu được với “Thần Chủ” Bạch Thiên Hương.
Cách duy nhất để có thể tiếp cận Hoàng Nam, đó chính là thông qua trò chơi này.
Tài khoản Bạch Thiên Hương vụt sáng đèn, người chơi đang trực tuyến. Duy liếc đồng hồ. Đang là 19h. Còn 3 tiếng nữa sẽ đến vòng đấu đầu tiên của Chính.
Duy ấn vào nút “Gửi lời thách đấu”.
Bên bàn máy tính của Duy, một chậu bạch thiên hương đang nở hoa trắng muốt, hương thơm ngào ngạt đưa khắp căn phòng. Hương hoa chính là chìa khóa để có thể kết nối với tâm thức của gã đàn ông đó. “Muốn đi vào được tâm trí của một người sống, cháu phải tìm thấy được đúng chìa khóa.” – lời của người thiếu phụ văng vẳng trong đầu cô. Người mẹ trẻ với gương mặt hiền từ và đôi mắt dịu dàng mà cô đã gặp ở trên ban thờ nhà Chính.
Tất cả mọi thứ trong vũ trụ này đều có những sự liên kết vô hình với nhau. Giữa con người cũng vậy. Ký ức có thể phai nhạt dần, rất nhiều điều có thể dần bị lãng quên đi, nhưng sẽ có một thứ mãi mãi tồn tại trong tiềm thức của con người. Đó có thể là một giọng nói, một ánh mắt của một người nào đó. Cũng có thể là một hình ảnh về một vùng đất xa xăm nơi đã từng ghi dấu những kỷ niệm êm đềm của thời thơ ấu. Hoặc là một bài hát đồng dao từ khi còn trong bụng mẹ vẫn được ru ấp êm đềm…. Những điều đó như một sợi dây liên kết vô hình, mà chỉ cần bắt trúng được nó, chúng ta sẽ có thể nắm giữ được tâm tư của người kia mãi mãi, thậm chí có thể đẩy họ đến cái chết.
Nam luôn đắm chìm vào trong thế giới ảo như vậy. Ở đây, gã được sống một cuộc đời khác. Tất cả những tài khoản của gã đều mang tên Bạch Thiên Hương – loài hoa mà chị yêu. Gã là một người đàn ông vạm vỡ cao lớn, với cánh tay rắn chắc. Gã mang một gương mặt điển trai, một thần thái hút hồn. Gã là anh hùng trong giới esport. Tất cả những kẻ mà gã trầm trồ ngưỡng mộ ngoài đời thực, ở trong thế giới này, lại phải quỳ gối trước gã. Xung quanh gã không thiếu các mỹ nữ sẵn sàng lao vào vòng tay gã, hạnh phúc khi được gã nhận làm vợ, làm hậu cung, làm người yêu.
Game đã cho gã được sống theo cách mà gã không bao giờ có được ở thế giới thực tại này.
Gã nghiện game. Gã nghiện thuốc. Gã nghiện cả mùi hương của chị gái.
Thế nào là nghiện?
Người ta cứ nói về nghiện như một thứ đam mê xấu xa và độc hại. Nghiện không tốt. Nghiện cái gì là khổ cái đó. Nhưng nếu không nghiện, thì trên đời này còn có gì đáng để sống?
“Em cần phải cai nghiện game đi, Nam ạ. Em không thể đắm chìm mãi trong mộng ảo thế này được đâu. Ngoài kia mới là cuộc sống thực của em.”
Chị gái đã nói với Nam như thế. Gã nhếch mép cười. Chị thì làm sao mà biết được, đâu mới là thế giới của gã. Người hoàn hảo như chị, tất nhiên có bao nhiêu niềm vui ở bên ngoài thế giới kia. Nhưng gã thì chẳng có gì ở ngoài đấy cả.
Nam thò tay lấy từ dưới gầm giường ra một chiếc đĩa sứ. Trên đĩa có một bao thuốc lá và một gói nilon nhỏ đựng bột màu trắng đã bị xé rách ở mép. Những ngón tay run rẩy đưa điếu thuốc lên môi, gã châm lửa và hít một hơi thật sâu. Làn khói thơm lừng được ém xuống bụng và thở ra từ từ nhẹ nhàng.
Khi điếu này đã cháy hết, gã liếm mép, với tay lấy ra trong bao một điếu thuốc mới. Gã rút bớt một phần sợi thuốc bên trong ném đi, rồi lấy phần vỏ giấy vào cái túi nilon trắng và gẩy lấy một ít bột. Gã dựng đứng điếu thuốc lên, dùng tay xe xe nhẹ để bột trắng trộn đều với sợi thuốc lá. Cuối cùng, gã xoắn đầu điếu thuốc lại và châm lửa tiếp tục hút. Những động tác của gã thành thạo như đã lặp đi lặp lại hàng trăm hàng ngàn lần rồi.
Nam chẳng nhớ lần đầu tiên chơi trò này là khi nào. Nhưng người đưa điếu thuốc đầu tiên cho gã chính là Tuấn. Gã gặp hắn ở một quán bar ngay trên phố, chính là buổi tối lần đầu tiên nhìn thấy chị gái uốn éo rên rỉ bên dưới thân mình của tên bạn trai. Đêm đó, gã đã bỏ đi khỏi nhà. Gã ngồi ở bar uống đến mức say mèm. Gã khóc lóc và kể lể về mối tình loạn luân sai trái không thể bộc bạch của mình cho Tuấn. Tuấn vỗ vai gã, và nói rằng sẽ đưa gã đến một thực tại khác. Ở nơi đó, gã sẽ có được chị gái mình.
Đêm nay, gã lại tiếp tục đến thực tại đó đây.
Nam đắm đuối ngắm nhìn những vệt khói loang lổ mà gã vừa phả ra từ mũi mình. Toàn thân gã nhẹ bẫng như bông gòn. Không gian xung quanh gã bắt đầu méo mó uốn éo như những bóng hình phản chiếu trên mặt nước đầy xao động. Gã thấy hình ảnh chính mình cũng đang tan chảy ra như vậy. Chân, tay, đầu, tóc, mặt, mũi, tất cả cứ tở dài ra như một cuộn chỉ, rồi xoắn xuýt lấy nhau, càng lúc càng rối.
Nam đang đứng trong một khu rừng chỉ toàn một màu đen. Gã thấy mình đang cầm trên tay thanh Hỏa Diệm Long Đao. Gã đang ở trong thân thể của Bạch Thiên Hương, ở trong thế giới Thiên Địa Thần Chủ. Lạ nhỉ. Đây là thực hay mơ.
“Chào Thần Chủ của Hỏa Diệm Long Đao.”
Nam nheo mắt nhìn. Trước mặt gã là một thanh niên trẻ mặc áo trắng, trang bị sơ sài đơn giản, trên tay chỉ có một thanh kiếm nhỏ bé tầm thường. Gã liếc nhìn bảng thông số kỹ thuật, thành tích có chút ấn tượng với số lượng trận đấu, nhưng những trận gần đây lại thua thê thảm. Những vũ khí và kỹ năng chiến đấu đều là những phiên bản miễn phí, do thi đấu đơn thuần mà thu thập được. Không nạp thẻ bao giờ. Có lẽ là một cậu nhóc học sinh yêu thích trò chơi này.
Nam có chút mủi lòng khi nghĩ về chính mình trong những năm tháng quá khứ, khi gã cũng tập tọe chơi game.
“Đối thủ của ta là cậu à?” – Nam lạnh lùng.
“Đây là trận chiến vòng bảng, tôi biết thứ hạng của tôi kém xa anh rất nhiều. Nhưng tôi sẽ không chịu thua dễ dàng đâu.” – Ánh mắt hồn nhiên của chàng trai nhìn Nam.
“Đấu xong đi rồi nói!”
Thanh Hỏa Diệm Long Đao vung về phía cậu thanh niên. Nam không cần biết đây là cơn mơ ảo ảnh mà thứ chất độc màu trắng tinh kia đem lại, hay trong vô thức gã đã tự động mở máy để kết nối với server game rồi bước vào trận đấu chính thức, nhưng gã cần kết thúc nhanh trận chiến. Gã còn phải đi yêu thương chị gái nữa mà. Gã không thể để chị chờ quá lâu, cho đến khi thuốc hết tác dụng được.
Cậu nhóc đối thủ của Nam cũng không hề xoàng. Mặc dù những trận gần đây cậu ta đều thua một cách thảm hại, nhưng kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu đều rất ấn tượng. Bản thân gã cũng rất bất ngờ khi gã không thể chủ động kết thúc trận đấu một cách nhanh chóng như gã dự liệu. Thậm chí, nhiều đòn đánh khiến cho gã buộc lòng phải lui về phòng thủ.
Nam giữ bình tĩnh và quan sát đối phương của mình.
“Ta chưa từng biết ở hạng Lãnh Chủ lại có người khá như cậu đấy?”
“Cảm ơn anh đã khen ngợi.”
“Ta thấy năng lực của cậu cũng đáng lên Bá Vương, sao lại để thua nhiều đến mức không được xét thăng hạng thế?”
“À. Anh đừng bận tâm. Tôi phải kéo rank cho một người bạn ấy mà.”
Nam nhớ ra. Tất cả các trận mà tên nhóc này thua đều là đấu với một người. Gã thấy tên người này rất quen. Gã nhất thời không thể nhớ ra được cái tên này gã đã trông thấy ở đâu. Nhưng vì lý do nào cũng được, Lãnh Chủ hay Bá Vương cũng được. Tất cả đều sẽ kết thúc ở đây thôi.
Nam múa đao. Những ngón tay gã lướt trên sống đao. Hoa văn đầu rồng trổ trên lưỡi đao bắt đầu chuyển động, những đốm lửa lập lòe màu xanh lam hiện lên trên những rãnh chìm li ti in trên mặt thép. Càng lúc, những đốm lửa ấy càng to dần. Những nét khắc trên mình rồng cũng theo đó hiện lên rõ ràng hơn. Con rồng lửa xuất hiện. Nhưng nó không mang lửa đỏ như trong các trận chiến trước, mà là một màu xanh sáng rực.
Con rồng lửa xanh biếc uốn éo thân mình quay lưỡi đao, và bay vút lên cao. Cái đầu to khổng lồ với hai cặp mắt sắc hung hãn sáng quắc đang dần hồi tỉnh. Hai răng nanh lo như một cặp kiếm nhọn hoắt. Chòm lông vũ lấp lánh trên đầu, không ngừng tung ra những tàn lửa lấp lánh. Toàn thân rồng dài đến hàng trăm mét, to lớn như một thân cột đình cả chục người ôm chưa đủ, được phủ một lớp vẩy thép óng ánh màu xanh phát ra những đốm sáng như lân tinh.
Nam vung kiếm về phía đối thủ.
Hỏa Long lao vút về phía cậu thiếu niên và gầm lên một tiếng dài hung tợn. Những cái răng dữ tợn của nó sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì ngáng đường.
Cậu thiếu niên thu thanh kiếm của mình lại, thủ thế.
Đôi mắt cậu sáng lên những tia nhìn quyết tâm. Thanh kiếm trên tay cậu chỉ là một vũ khí hạng thường, chẳng thể nào so sánh được với Hỏa Diệm Long Đao đang được biến đổi. Màu xanh chính là cấp cao nhất, hủy diệt nhất của Hỏa Diệm.
Hỏa Diệm Thanh Long sẽ nghiền nát bất cứ thứ gì dám cản trở Thiên Địa Thần Chủ.
Cạch!!!
Cánh cửa phòng bật mở.
Chị gái đứng nhìn Nam, hai mắt tròn xoe kinh ngạc.
– Em đang làm cái gì vậy?
Vụt… Tất cả lại trở lại bình thường.
Nam nhìn quanh, gã thấy chân tay người ngợm mình vẫn bình thường. Căn phòng của gã cũng đang bình thường. Gã ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra. Gã đứng dậy, và cảm thấy hơi chóng mặt, đến nỗi phải bấu vào cạnh mép bàn mới có thể đứng vững được.
Nam chưa kịp nói gì thì chị gái gã phi đến chỗ chiếc đĩa và cầm gói nilon đựng chất bột trắng lên. Chị trợn mắt quay sang nhìn gã:
– Em chơi cái này à?
Nam không đáp. Gã vung tay giằng lấy gói bột, nhưng chị đã dùng hết sức bình sinh giáng cho gã một cú tát nảy lửa.
– Đồ hư hỏng! – Chị gào lên.
Nam lãnh trọn cái tát. Một bên mặt gã bỏng rát. Vậy đây không phải là một giấc mơ nào rồi. Có lẽ lúc nãy gã vê thuốc chưa đủ đô, nên cơn phê pha nhanh chóng tan qua mà gã còn chưa cảm nhận được gì. Lại thêm mất thì giờ với một trận game tẻ nhạt. Tệ quá. Thật là phí thuốc quá đi. Hôm nay không thể đến thế giới khác để được ôm ấp chị vào lòng rồi.
Nam tiến về phía chị:
– Chị nói em là đồ hư hỏng à? – Gã nhếch mép cười nhạt.
Chị hoang mang nhìn gã, dần dần lùi lại.
– Chị chưa từng nói với em như thế. Trước giờ, chị luôn nói với em bằng đủ thứ lời lẽ đẹp đẽ. Em trai của chị là đẹp trai nhất thế giới. Em trai chị giỏi giang không ai sánh bằng. Em trai chị là người đàn ông mạnh mẽ và tuyệt vời. Hóa ra, chỉ là những lời phỉnh nịnh.
Nam vẫn tiến từng bước tới trước mặt chị gái. Nếu hôm nay gã không thể đến được thế giới kia để yêu chị, vậy thì hôm nay, ở thực tại này, gã hãy yêu chị đi. Dù sao đối với chị, gã cũng đã là một kẻ hư hỏng chẳng ra gì mà. Một vẻ ngoài đã xấu xí chẳng được như người bình thường, đến cái phẩm chất bên trong cũng tồi tàn nữa. Thật là đáng hận. Vô cùng đáng hận.
– Mày định làm gì? – Chị hoảng sợ.
– Em sẽ cho chị biết thế nào là hư hỏng! – Nam lạnh lùng thốt ra từng chữ.
Chị gái vùng ra định bỏ chạy. Nam túm lấy cánh tay chị, thô bạo đẩy chị lên giường mình. Chiếc váy ngủ của chị tốc lên, hở ra chiếc quần lót màu đen giữa cặp đùi trắng mịn tròn lẳn. Gã nhào tới nằm đè lên chị gái. Chị gào lên, ra sức chống trả.
– Mày điên rồi Nam! Tao là chị gái của mày mà! Mày định làm gì?
Nam tóm chặt lấy hai cánh tay của chị và khóa lại ở trên đầu. Chị gái bị khống chế hai tay, chị lại điên cuồng quẫy đạp hai chân để đạp gã ra. Chị vùng thoát khỏi tay gã, chị lao ra khỏi phòng và chạy bổ ra ngoài hành lang.
Hai mắt Nam như có lửa cháy. Gã phi theo chị gái. Chị chạy về phía cửa ra vào. Chị định ra ngoài để cầu cứu người khác. Gã tóm được đuôi tóc của chị khi cả hai đang ở ngay trước cửa. Chị ngã dúi dụi xuống sàn. Gã tóm lấy chân chị và kéo xộc thân hình chị về phía mình.
– Đừng! Đừng mà! Nam ơi! – Chị bật khóc.
Tiếng khóc van lơn của chị càng khiến cơn giận trong người Nam bừng cháy mãnh liệt. Tại sao chị lại khóc và van xin gã? Sao đối với những thằng đàn ông khác, chị lại rên rỉ một cách khao khát và dâm đãng đến thế? Hay với chị, gã không xứng đáng để được chị yêu chiều?
Nam túm lấy cái quần lót đen nhỏ xíu của chị và kéo tuột nó xuống. Chị gái hoảng hốt, liền giãy chân liên tục để cản trở gã. Nhưng vô tình, chị càng giãy giụa thì chiếc quần càng dễ dàng bị tháo ra. Gã sững người khi nhìn thấy toàn bộ âm hộ của chị. Hai múi thịt căng múp, trơn láng, lún phún những sợ lông măng đen óng ở xung quanh.
Trong một thoáng, trước mắt Nam hiện lên hình ảnh hai chị em khi còn nhỏ, vẫn thường tắm chung cùng nhau. Chị gội đầu và kỳ cọ thân thể cho gã. Khi đó, gã đã được nhìn thấy con bươm bướm nho nhỏ xinh xinh giữa hai bắp đùi gầy gò của chị. Gã ngây ngô hỏi chị “Chị ơi, sao chỗ này của chị không giống của em?”
“À, vì em là con trai, còn chị là con gái!”
“Tại sao con trai và con gái lại khác nhau như thế?”
“Ừm… Chị cũng không chắc nữa. Nhưng chị nghĩ con trai và con gái khác nhau để có thể yêu nhau!”
“Giống như chị yêu em không?”
“Giống chị yêu em!”
Đúng là từ khoảnh khắc đó, gã đã luôn nghĩ về chị theo một tình yêu như vậy. Chính là chị đã gieo vào trái tim gã chuyện yêu đương giữa người nam và người nữ như thế, theo cách mà gã yêu chị. Vậy mà bây giờ, chị lại từ chối gã?
Nam tốc vạt váy của chị lên tận cổ, toàn bộ thân hình chị gái giờ đang lõa lồ trước mặt gã. Hai bầu ngực vĩ đại mà thiên nhiên đã chuẩn bị nuôi hai mươi đứa trẻ. Gã vùi mặt vào mà hôn hít bú mút không ngừng. Gã cong người để tụt cái quần soóc ra. Dương vật của gã đã cứng ngắc từ lúc nào, đang đâm ra đầy ngạo nghễ. Gã ấn nó kê sát vào cửa mình chị. Nơi đó của chị lạnh ngắt và vô hồn. Gã bàng hoàng, khựng người lại.
Được thả lỏng, chị gái gã liền vung tay loạn xạ đánh đập vào đầu, vào mặt gã. Vừa đánh, chị vừa gào khóc:
– Dừng lại! Dừng lại ngay! Đồ mất dạy!
Nam khó nhọc ghìm lấy cái thân hình nóng bỏng đang giãy giụa không ngừng đó. Gã hét lên:
– Đủ rồi đấy!
Tiếng hét của gã khiến chị giật mình sững lại.
Gã trừng mắt nhìn chị:
– Tất cả bọn con gái đều khinh ghét em, có phải ngay cả chị cũng chê em xấu xí đúng không? Nhưng em yêu chị cơ mà!
Những giọt nước mắt của Nam rỏ long tong xuống gương mặt xinh đẹp của chị đang bàng hoàng nhìn gã.
– Trước giờ chị vẫn nói chị yêu em mà. Chúng ta không có bố mẹ, từ nhỏ, chỉ hai chị em ta nương tựa vào nhau. Chị nói chị sẽ ở bên chăm sóc cho em, mai này lớn lên em sẽ che chở cho chị. Chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau! Chị quên rồi à?
Tay chân của chị đã không còn cựa quậy nữa. Nam thấy những cơ bắp kháng cự ấy đang mềm đi. Chỗ đó của chị cũng bắt đầu ẩm ướt và ấm áp dần lên. Gã nuốt nước bọt. Gã đẩy hông, từ từ tiến vào. Gã nghe thấy tiếng chị thở thật dài chịu đựng. Gã vẫn tiếp tục đẩy hông, đưa dần dần mình vào sâu trong chị từng chút một. Chị đã hoàn toàn chấp thuận gã rồi. Chị nhắm mắt lại, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Từ khóe mắt xinh đẹp, hai dòng nước mắt bắt đầu rỉ xuống.
– Đừng khóc mà! – Gã ôm lấy bờ vai tròn trịa của chị và ghé sát vào tai chị – Em sẽ yêu chị thật nhiều. Em sẽ không bao giờ rời xa chị!
Gã phả những hơi thở hổn hển vào cổ chị. Môi gã tìm thấy đôi môi chị. Gã cắn lấy làn môi mềm mại mỏng manh ấy. Gã thấy chị rùng mình, và bên dưới đột ngột siết chặt lấy gã. Chị đang bị kích thích, hay là chị đang ghê tởm với gã? Nhưng thế nào cũng được, vì lúc này, gã đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tuyệt diệu. Sau một nụ hôn thật dài, gã buông môi chị ra và thì thầm:
– Cuối cùng em cũng đã có được chị rồi. Cuối cùng chị cũng đã là của em rồi! Chị sẽ không thể bỏ rơi em nữa. Hai chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau, chị nhé!
Gã dùng hai cánh tay để nâng đầu chị lên và tiếp tục hôn ngấu nghiến. Trong khi bên dưới, gã vẫn không ngừng thúc đẩy hông vào trong chị. Gã nghe thấy trong cổ họng chị bắt đầu phát ra những âm thanh vô định. Chính là những tiếng rên rỉ mà gã đã từng nghe lén khi thấy chị làm tình cùng những tên bạn trai. Bây giờ, người đang làm tình với chị là gã. Những làn nước ấm áp trơn tuột liên tục đổ ra, bao trùm lấy gã, khiến gã như đang bị kéo trôi mãi vào bên trong của chị. Là nơi mà gã vẫn luôn tưởng tượng hằng đêm.
Gã thấy gã và chị đang mặc đồng phục trung học, ôm hôn nhau giữa lớp học. Gã đặt chị ngồi trên bàn, chiếc váy kẻ caro xếp li của chị bị tốc lên, quần lót kéo sang một bên để cho gã dễ dàng đâm vào. Gã túm lấy hai bắp đùi của chị và banh hết cỡ ra, để gã có thể tiến sâu vào chị hơn nữa.
Lên đại học, gã bồng chị giữa công viên, môi hôn nhau đắm đuối. Chị ngồi dạng chân trên lòng hắn, di chuyển bờ hông để cho gã ngoáy tròn. Rồi như lên đồng, chị bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Chị chống chân xuống ghế như ở tư thế ngồi xổm, tự nhấc hông mình dập lên dập xuống một cách dữ dội. Gã sung sướng ngất ngây. Chị ôm lấy cổ gã, vùi mặt gã vào giữa hai bầu ngực rồi nhún mông. Hai đầu vú chị cương cứng, vươn ra nhọn hoắt như mời gọi. Gã há miệng ngậm lấy. Lưỡi gã day day chiếc đầu vú tròn trịa xinh xắn như một hạt đậu đỏ đó. Chị không kiềm được mà rú lên từng hồi trong khoái lạc.
Không gian xung quanh hai người cứ thay đổi liên tục.
Khi thì là ở trong phòng ngủ, căn phòng sực ấm. Giữa chăn gối thơm lựng mùi hoa, hai thân thể trần truồng của gã và chị quấn quýt lấy nhau không ngừng. Mùi hương hoa hòa quyện với mùi ở cổ chị, trên hai bầu vú tròn đầy, ở vòng eo con kiến cong cong, và cả ở bươm bướm của chị.
Có khi cả hai làm tình ở ngay bên bàn bếp. Chị xinh đẹp và duyên dáng, cặp đùi tròn lấp ló sau vạt chiếc tạp dề in hình đóa hoa trắng mà chị đã tự tay thêu. Gã ôm chị bế thốc đặt lên bàn ăn. Tay gã gạt tất cả bát đĩa loảng xoảng ra xa. Gã vùi mặt vào giữa hai bắp đùi của chị mà hôn. Chị vò vò nhẹ trên mái tóc xù xì thô ráp của gã, nấc lên từng tiếng rên rỉ sướng khoái.
Những đêm đầu hè, dưới một bầu trời đầy sao, cả hai nằm hôn nhau bên hè, lắng nghe xung quanh tiếng dế kêu rúc rích. Gió thổi mát lồng lộng. Khu vườn trồng đầy bạch thiên hương, cây nào cũng đang nở rộ những đóa hoa trắng. Những cánh hoa xếp nếp duyên dáng với nhau, xoắn xuýt không rời. Như hai chị em gã đang hòa làm một bên trong nhau…
Ở mọi thế giới, ở mọi cuộc đời, gã và chị đều yêu nhau đắm say…
– Em yêu chị thật không? – chị gái thì thầm bên tai gã.
– Em yêu chị, sao chị có thể nghi ngờ điều đó chứ?
– Yêu như thế nào?
– Từng đường gân thớ thịt, từng tế bào của em đều yêu chị. Em yêu chị phát điên. Yêu chị đến tuyệt vọng. Yêu chị tới chết không thôi.
Gã ôm siết chị trong hai cánh tay mình. Thân thể chị ấm áp tuyệt vời.
– Thật không?
Ánh mắt của chị nhìn gã. Từ trong con ngươi sâu thẳm, nước bỗng trào ra dữ dội. Dòng nước cuồn cuộn tung bọt trắng xóa.
Gã bị dòng nước cuốn văng ra xa. Gã chới với chân tay, thét đến lạc cả giọng:
– Chị! Chị ơi! CHỊ ƠI!
Thân thể chị gái của gã tan dần trong dòng nước ấy. Nước càng lúc càng dâng lên cao. Gã đang bắt đầu chìm dần dưới làn nước màu đen. Trước mắt gã, những bọt bóng bay lơ lửng khắp nơi, lấp lánh như những hạt ngọc. Từng cử động của gã chậm chạp như đang di chuyển trong môi trường không trọng lực.
Dòng nước cuồng loạn này là sao?
Nam hoảng hốt vùng vẫy.
Tà áo choàng bay lơ lửng trước mắt gã. Đó là y phục của Bạch Thiên Hương. Gã nhận ra mình lại đang ở trong thế giới game với nhân vật của mình. Trận chiến vẫn còn chưa kết thúc hay sao? Gã hoang mang bối rối.
Tên nhóc đối thủ của Nam sau đòn tấn công tổng lực của Hỏa Diệm Thanh Long, vẫn đang đứng trụ vững được. Gã kinh ngạc bàng hoàng, không thể tin được. Sao trong không gian Thiên Địa lại có một kẻ có thể tránh được chiêu thức cao nhất của Thần Chủ.
Cậu thiếu niên vung kiếm lên. Từ thanh kiếm của cậu, một dòng nước màu đen thăm thẳm, cuồn cuộn những đường sóng màu trắng muốt như những hoa văn trong các bức phù điêu cổ xưa. Cậu ta đang triệu hồi sức mạnh của nước.
Muôn đời này, bất kể là thứ gì cũng có sinh thì ắt có khắc. Vạn vật xưa nay đều sinh tồn theo quy luật như vậy. Lửa được sinh ra từ cỏ cây, từ tạo vật, và cũng thiêu đốt mọi thứ trở về với cát bụi. Nhưng lửa lại bị nước dập tắt. Nước đưa đến sinh khí cho muông loài, và cùng nhấn chìm tất cả.
Cậu thiếu niên nắm chặt chuôi kiếm, lao về phía Nam. Dòng nước bạc đầu kia nhằm về phía gã. Gã trừng trừng hai mắt, nghiến răng, lưỡi đao khổng lồ vung loạn xạ. Nhưng gã chợt nhận ra tất cả các chiêu thức đều đang chém vào trong hư vô.
“Anh có thấy không? Nước có khả năng trở thành bất cứ hình dạng nào. Vào đấu thì vuông, vào bầu thì tròn. Nước có thể nghiền nát cả đá, và chảy đi bất cứ nơi đâu. Dòng chảy của nước là vô tận, sẽ không có gì có thể gián đoạn được!”
Cậu thiếu niên thét lớn:
“Thủy Lưu Phi Mạt. Loạn đả!”
Hỏa Diệm Thanh Long của Nam bị dòng cường thủy kia xuyên qua, cắt nhỏ thành từng mảnh vụn. Lửa bùng lên dữ dội, và từ màu xanh trở thành màu đỏ cam. Sức nóng ban đầu đã giảm đi nhiều.
Cậu thiếu niên bổ kiếm xuống đầu Nam. Lưỡi kiếm của cậu thiếu niên va vào lưỡi đao. Gã lấy đao chắn ngang kiếm. Hỏa Diệm Long Đao rung chuyển dữ dội. Những hoa văn chạm trổ trên lưỡi đao bong tróc từng mảng và bị đốt cháy thành những tàn lửa lập lòe bay trong không khí nóng như nung đốt. Nam trợn mắt bàng hoàng. Hỏa Diệm Long Đao đã bị quy hồi về hiện trạng của Thái Dương Hỏa Đao. Mặt đất dưới chân gã nứt ra thành từng mảng, bay lả tả trong không trung.
“Anh không biết đâu, trong một trận chiến tôi thua Minh-duy, tôi đã tìm thấy thanh kiếm này đấy. Nó rất nhỏ bé, và xấu xí, thường bị mọi người xem thường và bỏ qua. Nhưng ai mà ngờ sức mạnh của nó lại kỳ diệu đến thế. Những người phát triển game rất công bằng. Đâu phải cứ mua được những thứ vũ khí đắt tiền, là đều có thể chiến thắng trong mọi trận đấu được đâu, đúng không!”
Thái Dương Hỏa Đao gãy tan thành trăm ngàn mảnh vụn.
Trong giây phút cuối cùng ấy, Nam nhìn thấy khóe miệng cậu thiếu niên kia mỉm cười. Gã mơ hồ nghĩ về cái tên tài khoản Minh-duy. Gã đã nhớ ra. Đó là kẻ vừa bị hạ đánh hạ thê thảm trong trận thách đấu trước đó.
Mọi thứ biến mất. Chiến trường, lẫn đối thủ của Nam. Trước mắt gã là một khoảng thinh không màu đen vô tận. Gã cũng không còn ở trong nhân vật Bạch Thiên Hương nữa. Gã đang là chính mình. Gã quay cuồng nhìn khắp xung quanh, nhưng cũng chẳng thể nào ý thức được không gian này. Gã đang đứng, hay đang nằm, hay đang trôi.
Trước mắt Nam bỗng hiện lên một bóng hình của một người con gái. Cô ta mặc chiếc váy xanh in hoa trắng được ủ đẫm mùi thơm của bạch thiên hương giống hệt chị gái của gã. Gương mặt trái xoan thanh tú. Cặp mắt đen thẫm với hàng mi cong vút. Nhưng ánh nhìn lạnh lùng và khinh bỉ. Gã nhận ra, đó chính là cô gái mang tên tài khoản Minh-duy.
Ngay cả trong game, vẫn có một người con gái dám nhìn Nam bằng ánh mắt đó ư? Có phải vì gã vừa thua trận không? Bao nhiêu lời tán tụng hoa mỹ trước giờ, đều tan biến theo gió bay chỉ sau một trậu đấu thất bại ư? Đến nỗi một đứa con gái vô danh cũng có thể khinh khỉnh xem thường gã như thế này.
Nam hung hãn xông vào tát mạnh vào mặt cô ta. Trên mặt cô gái, chỗ bị va chạm liền bị tung ra những điểm ảnh đồ họa rơi rụng vung vãi xung quanh một cách chậm rãi. Thì ra chỉ là một thứ nhan sắc rẻ rúng, mà cũng dám chê bai hạ thấp gã. Cơn hận bừng lên trong người gã. Gã muốn hủy hoại thân thể này. Gã liên tục xông vào đấm đạp. Cho đến khi hình ảnh thiếu nữ kia trở nên nát tươm đến không thể nhận diện ra được nữa.
Gã ôm ngực thở dốc. Cơn đau phổi lại kéo đến.
– Việc gì anh phải sống như thế? – Hình ảnh người con gái kia nhìn anh. Gương mặt cô ta đã bị phá hủy chẳng còn nhìn rõ gì, nhưng trong giọng nói vẫn là sự thương hại pha chút khinh thường.
– Tôi hận các người! Đám các người ở đây cứ tung hê tôi bằng những đủ thứ lời lẽ ngọt ngào, nhưng tôi biết, khi gặp tôi ở ngoài đời thực, các người lại chán ghét và chê bai!
Chính vì sợ cảm giác bị lột trần bộ mặt thật, gã đã chìm đắm mãi trong thế giới ảo này không thoát ra được. Gã hận đám con gái này.
– Thế những cô gái khác thì sao? Họ đâu có làm gì anh?
– À. Là những đứa con gái đó. Cả quãng thời ấu thơ vẫn luôn miệt thị ngoại hình của tôi. Bọn chúng tự cho rằng mình đẹp đẽ mĩ miều, thì tự cho mình có cái quyền được chà đạp lên người khác.
Vì sự nhẫn tâm của đám con gái xinh đẹp đó, mà cả cuộc đời gã chỉ có thể quanh quẩn bên chị gái, để rổi vướng vào tình yêu sai trái không có lối thoát với chị. Sự cùng quẫn và thống khổ của gã, bọn chúng làm sao có hiểu được. Gã hận bọn chúng.
Những điểm ảnh trên hình dáng của người con gái kia đang dần dần hồi phục trở lại. Gương mặt của cô gái biến thành một người khác. Đó là một nữ sinh có mái tóc ngang vai. Gương mặt cân đối cực kỳ xinh đẹp với sống mũi thon nhỏ, cặp mắt long lanh ướt át, và một khuôn miệng chúm chím hình trái tim. Cô gái tiến lại gần Nam và đặt bàn tay chạm lên mặt gã. Bàn tay cô ta loang lổ đầy những vết sẹo.
– Dù anh có đau đớn và tuyệt vọng đến đâu, thì anh cũng không nên, và càng không có quyền tước đoạt đi mạng sống của người khác.
– Cô… Cô là…
Nam trợn trừng mắt. Nét mặt gã kinh sợ tột độ. Tất cả những mạch máu trong người gã bỗng nhiên sôi lên ùng ục như có lửa đang nung đốt. Những giác quan của gã đang dần rời bỏ gã. Những mạch máu vỡ tung. Tất cả hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu bắn tung tóe, và bị thiêu rụi thành những tàn lửa lấp lánh bay trong không gian hư vô này.
“Sau này em lớn lên, chơi thể dục thể thao nhiều, tập luyện nhiều, em sẽ khỏe mạnh và cao lớn. Em sẽ trở thành một chàng trai tuyệt vời!”
Nhưng điều đó vĩnh viễn không thể có được với gã.
Thuở nhỏ, Nam đã từng một lần bị đuối nước. Cái chết hụt khiến cho phổi gã bị chấn thương rất nặng, trở thành di chứng. Gã không thể vận động mạnh, càng không thể tập thể hình gì hết.
Đó là một chiều nhập nhoạng…
Cậu bé Nam 8 tuổi lang thang bên bờ sông. Cậu nhìn thấy một bông bạch thiên hương trắng muốt kiêu kỳ, như đang tỏa sáng giữa những bụi cây rậm rạp màu đen mọc chen chúc nhau. Cậu như bị hút hồn vào đóa hoa.
Đó là loài hoa mà chị gái cậu rất yêu.
Cậu bé muốn hái cho chị bông hoa ấy. Cậu có thể tưởng tượng nụ cười rạng rỡ tươi tắn biết bao của chị khi được nâng niu cành hoa trong tay. Cậu mon men đến gần bụi cây. Dòng nước bên dưới chảy xiết không ngừng. Cánh tay nhỏ bé của cậu quá ngắn, không thể với tới được chỗ bông hoa.
Cậu níu vào một bụi cỏ mọc ven bờ, cố sức rướn người ra. Đóa hoa diễm lệ rung rinh trong gió sông. Hương hoa nồng nàn lan tỏa khắp không gian. Những ngón tay của cậu chỉ còn cách đóa hoa một chút nữa thôi.
Bụi cỏ bỗng bật gốc.
Cậu bé lao mình xuống dòng nước xiết. Nước tràn vào đường thở của cậu. Lồng ngực cậu muốn vỡ tung. Cậu khó nhọc quẫy đạp. Toàn thân đau đớn như đang có sức nặng ngàn tấn đè xuống, cơ thể cậu muốn vỡ tan thành ngàn mảnh. Những cử động của cậu chậm chạp đi. Cậu chìm dần, chìm dần vào trong lòng nước…
– Nam ơi! Nam ơi! Em đừng bỏ chị! Đừng rời bỏ chị! Làm ơn, ai đó cứu em tôi với! Làm ơn….
Bên tai Nam có tiếng gào khóc thảm thiết của chị.
“Làm sao mà em rời bỏ chị được chứ? Em yêu chị đến chết không thôi…”