TUỔI ĐỘNG CỠN (Truyện dài)

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: TUỔI ĐỘNG CỠN (Truyện dài)

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 162 Lượt Xem

Và tôi mệt nhọc thiếp đi. Chừng choàng dậy, chắc là khuya đã lâu lắm. Tôi nhìn quanh, bóng tối dầy đặc. Có lẽ mẹ sợ tôi chói mắt nên vào tắt đèn lúc nào tôi chẳng biết. Tôi trơ trọi một mình, trăn trở với chút hình ảnh còn sót lại từ buổi sáng.

Tôi chợt sợ vì thấy mình lạc lõng, cô đơn. Lúc này tôi muốn có mẹ nằm bên, nhưng hẳn mẹ đang ở đâu đó, bỏ mặc tôi. Không hiểu sao tôi nghĩ biết đâu mẹ chẳng đang nằm cạnh chú. Nỗi hờn ghen duềnh lên như sóng vỗ, tôi rơm rớm nước mắt. Tôi trách thầm mẹ, tôi buồn bực, tôi giận mẹ như điên.

Tôi muốn hét lên cho hả. Tôi muốn phá phách cho bõ. Nhưng bóng tối phủ vây quanh làm tôi nhão người ra, không dám cựa quậy. Tôi dồn sức cất mình lên, cố thoát ra khỏi giường, tìm một chỗ còn đèn sáng cho bớt sợ.

Tôi mò mẫm men theo thành giường, tay khua khua tìm một chỗ vịn kế tiếp. Tôi bước đi trong dáng uể oải vì đôi chân còn nặng chịch. Tôi có cảm tưởng luồng hơi thở của tôi nóng bỏng, chỉ cần đưa một góc giấy vào sẽ xém cháy ngùn ngụt.

Tôi bước ra, ngọn đèn tự động nhá, làm tôi giật bắn mình. Song tôi kịp an ủi vì giờ đã có ánh sáng, lòng mừng khấp khởi. Tôi qua phòng chú, im ỉm; tôi lại qua phòng mẹ cũng im ỉm. Tôi thấy cô đơn vô vàn.

Chợt tôi muốn vào nằm với mẹ. Tôi ngần ngừ sợ làm khuấy động mẹ. Nhưng tôi đang cần được ai đó ôm chặt tôi, để nỗi trống vắng thoát đi, không còn vật vã tôi nữa. Rón rén tôi mở cửa. ngọn đèn ngủ vẫn còn để ánh sáng xanh mờ ảo.

Mẹ đang nằm ôm chú, ngủ giấc thiên thần bỏ ngỏ. Tấm chăn mỏng đắp trên bụng hai người, tôi đã thấy tấm lưng trần của mẹ nhoang nhoáng bên khoảng ngực đầy lông của chú. Hai người đang mê mệt trong vòng tay nhau, vững chai hạnh phúc vô vàn.

Tôi lặng đi trong niềm vui đằm đằm của mẹ, cộng với khoảng không gian tịch mịch của tôi. Mẹ trở mình, khoảng ngực mẹ nhễ nhại màu trắng boong của cặp vú thỏa thuê hạnh phúc đang bày ra tràn ngập. Bàn tay mẹ nằm gọn bên ngực chú, dù lặng im, nhưng tôi vẫn nghĩ mẹ đang xoa xoa mớ lông trên đó một cách vô thức.

Tôi đã định quay ra, song cơn choáng ập đến, tôi phải rón rén nằm ké bên khoảng trống, không kinh động, sợ làm mẹ tỉnh giấc. Đầu tôi váng vất lại, có lẽ bụng đói làm mắt tôi đổ hoa đốm lập lòe. Tôi muốn nhắm mắt dỗ giấc ngủ mà cứ phải nhìn chằm chằm vào cặp vú mẹ và đám lông trên ngực chú.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đám lông rậm rịt nơi người đàn ông và đó là điều tôi ngạc nhiên nhất. Tự dưng tôi tò mò nhìn ngắm nó, những sợi đan xen xoắn tít lại và nhẹ mềm khe khẽ. Tôi tưởng tượng mẹ sẽ có cảm giác gì khi chạm môi lên những sợi lông đó, hoặc là mẹ sẽ cảm thấy gì khi ngực chú cọ sát trên da thịt mẹ.

Tôi vớ vẩn nghĩ tầm phơ. Có khi tôi giàu tưởng tượng quá đi chứ nào tôi đã thấy sự kiện gì giữa chú và mẹ mà đoán già đoán non lạo xạo. Mẹ vẫn ngủ say sưa, không biết. Đột nhiên tôi đâm ra so sánh bức ảnh và hiện trạng mẹ lúc này.

Tôi nhận ra lúc này mẹ như vững tâm thả lỏng người vào giấc điệp. Phảng phất có một chút mệt mỏi, nhưng đó là nét thỏa mãn của hạnh phúc lóe lên, chứ không là nỗi đau khổ của con bé trong ảnh. Những lọn tóc mẹ lòa xòa hai bên trán, còn ươn ướt chút óng mướt nào đó của mồ hôi, và đó là nỗi ngọt ngào dâng hiến chứ không phải hình phạt của sát thương.

Nghĩ vẩn vơ, tôi chạm vào người mẹ. Một cách vô thức, mẹ rờ rờ tìm tòi. Rồi mẹ kéo tôi vào, lôi một chân tôi gác qua bụng mẹ trên chăn. Tôi kịp nhận ra mẹ thả lỏng chẳng mặc gì hết. Cú kéo chân của mẹ hơi mạnh đụng sang chú.

Chú giật thót người, choàng mở mắt ra. Thấy tôi, chú ngượng nghịu và nhanh chóng lôi tuột cái ra giường, quấn vội quanh người, miệng nhi nhô : xin lỗi, xin lỗi và đi tuốt. Đó là lần đầu tôi nhìn toàn vẹn thân thể mẹ dưới ánh đèn, không một mảnh vải.

Năm ấy tôi 12 tuổi. Lần đầu tôi biết ra sự lạ khi người đàn ông và đàn bà nằm bên nhau luôn thích chẳng mặc gì cho vướng víu. Mẹ cũng đã tỉnh, nhìn tôi ngơ ngác. Mẹ đinh phân bua gì đó, nhưng ấp úng. Tôi nói vung vít : không sao, mẹ yên chí, lỗi tất cả tại con, bóng tối làm con hoảng, con tự tìm đến mẹ mà.

Mẹ cười khốn khổ. Ôm vùi lấy tôi xót xa : ôi, con tôi ! ôi, con tôi. Tôi nũng nịu giụi mặt vào ngực mẹ để tâm tư mẹ lắng lại, phần mẹ thì quặp ôm lấy tôi để hơi ấm truyền sang. Sự cọ sát làm tôi nhao nhao.

(Hết Phần 6 … Xin mời đón xem tiếp Phần 7 )

Phần 7

Bị chú giựt mất tấm chăn che bụng, mẹ hốt hoảng tìm cách che dấu cái nơi cần dấu. Mẹ lăn một vòng trên giường, quay ngoắt người đi, chìa phần mông về phía tôi. Mẹ ngượng nghịu thấy tội. Con bé ranh ngoa của mẹ đã nhìn thấy cái khoảng tam giác đen ngòm nơi háng mẹ. Nó ngạc nhiên sao nơi ấy lại có tóc mọc lùm xùm như thế !

Mẹ cố kẹp hai đùi khít lại, rón rén co, để mong cặp mông ú nụ che khuất cái chỗ đái của mẹ đi. Song mẹ càng cố thì nó lại càng trống te trống toác. Khoảng thịt đùn cao vẫn nhu nhú hiện ra, kèm theo vài sợ lông ương ngạnh thập thò thấy mà nực.

Tuy nhiên để vớt vát giúp mẹ, tôi vờ khen nhắng khen nhít : mẹ đẹp thật, chả trách. Tôi lơ lửng nói thế mà mẹ có vẻ đau, nên mẹ ngầm nấc lên, thút tha thút thít. Tôi lưu vài giây ngắm nhìn cặp mông úp nồi của mẹ, nhận ra cái đường xẻ giữa hai mông cũng sâu hoăm hoắm y hệt cái rãnh xẻ đôi giữa hai vú mẹ.

Tự dưng, tôi nảy ra một thắc mắc : mẹ đẹp thế này, đến tôi là con mà còn muốn ghen tị, vậy thì tại sao bố không trân trọng giữ gìn mẹ làm của riêng, hai ông bà lại giận dỗi nhau chia tay, để phí hoài tấm thân ngà ngọc cho người khác hưởng. Phần nào tôi đâm hục hặc với bố, tôi hận ông, định bụng có dịp tôi sẽ chất vấn cho rõ.

Mẹ thút thít càng lúc càng to và lầm bầm than : trời ơi, sao lại thế này. Người mẹ rung rung, hai vai nhấp nhô và khoảng mông đùn đùn từng chặp. Tôi lăn sát vào mẹ, quàng tay ôm qua lưng bà, vỗ về : có sao đâu, chính con đã khuyến khích mẹ dấn tới mà, mẹ đừng tủi thân nữa, khiến con cũng muốn khóc theo.

Mẹ thoáng ngần ngừ rồi vùng quay sang ôm chầm lấy tôi. Cặp vú mẹ lừng lững đụng vào người tôi, mẹ vẫn cố phân tích : lỗi tại mẹ, lỗi tại mẹ mọi đàng. Ừ thì con muốn cho mẹ được vui, song có những chuyện đáng lẽ ra mẹ chẳng nên để con nhìn thấy.

Tôi xuýt xoa ra miệng : tại con chứ ! Tại đang đêm con đâm xầm vào phòng mẹ, ai biết đâu mà cụ bị tránh, mẹ càm ràm điều này, ý là mẹ muốn trách con. Mẹ vội lấp liếm ngay : không đâu, ấy là mẹ tự lên án mẹ hớ hênh, chứ con có lỗi gì đâu mà trách. Song mẹ lại nói lầm bầm như đay nghiến chú : đã bảo để lúc khác mà không chịu nghe, cứ sấn xổ vô đòi một tí, bây giờ vạ tàng lan cả ra.

Không hiểu sao tôi lại kể lể việc của tôi cho mẹ yên tâm : con ể người, ở một mình trong phòng tối thui nên con sợ. Con muốn tìm một nơi có ánh sáng để tỉnh, thế nên ba chớp ba sáng con bò vào phòng mẹ, ngờ đâu hai ông bà đang hú hí với nhau, nên mới ra nông nỗi.

Mẹ đang lúng túng cũng củng nhẹ được vào đầu tôi mắng mỏ : cha mày, chỉ được cái miệng nói tầm xàm. Tôi lại nảy thêm một nhận xét : sao các cụ mắng con cái cứ đem chồng ra quàng vào ấy nhỉ ? Phải chăng lòng người đàn bà một khi đã chọn trao thân cho một người đàn ông, dù không còn ở được với nhau nữa thì vẫn không quên được bóng dáng người xưa ?

Tôi đem cái ý bá vơ cà cộ ấy đùa cho mẹ vui để đánh trống lảng tâm trạng đang bấn rối của mẹ. Tôi rót vào tai mẹ : con biết rồi, mẹ còn yêu và nhớ đến bố nhiều. Mẹ lại nhứ nhứ khoèo ngón tay như sắp củng vào trán tôi, nói tíu tít : con rồ, nói làm xàm, ai yêu, ai nhớ hồi nào, tại ổng bỏ đi chứ ai đuổi xô mà bận bịu tâm trí.

Tôi hề hề cười, trêu nữa : mẹ bảo không nhớ bố mà mắng con lại cứ lôi bố vào. Mẹ có vẻ hơi đuối lý, nhưng cũng nói quạc cho rồi : thì tại ổng bỏ bê con cái không dạy dỗ nên đang đêm nó mới sục vào phòng người khác (tới đây thì mẹ hạ giọng rất khẽ, mấp máy môi như gió thoảng), thế nên cơ sự mới xảy ra.

Tôi lại phải ôm lấy mẹ mà giật giọng : mẹ, mẹ, đừng nói thế mà. Và chưa chi tôi hôn hít mẹ oàm oàm. Mẹ nhột quíu người lại, phần chống cự, phần góp vào nỗi hứng của tôi, bà chòi đạp và hất tay, cốt để tôi không quậy được vào hai vú đang quẫy quẫy loạn xà beng trước ngực.

Tôi mãn nhãn nhìn hai đùi mẹ trắng phau như cặp ngà và cái dúm đen đen như mực tàu lỉnh ca lỉnh kỉnh chòi lên chòi xuống ở háng mẹ, tôi có vẻ yêu nó dần lên mà cũng lùi xùi bực khi nghĩ đến mẹ dâng hiến của báu đó cho chú. Tôi định thốt ra “ tại sao, tại sao “, nhưng lại thôi.

Chả hiểu sao tôi tăng lòng quí mẹ rất mực. Tôi giụi đầu vào ngực mẹ, chui rúc như làm nũng và muốn được hưởng hơi ấm từ mẹ truyền sang. Mẹ cũng trở lên bình tĩnh hơn nên ngang nhiên ôm vằm trả lại, kèm với những cái hôn cách quãng in lên trán tôi.

Tôi càng nép vào lòng mẹ hơn, lắng nghe nhịp thở phập phồng, chịu đựng những va chạm khe khẽ của cặp vú đầy của mẹ và đếm rõ nhịp tim mẹ khoan thai đập dưới tai tôi. Mẹ con cùng nhìn xoáy vào nhau, ánh lên tình thương yêu say đắm.

Mẹ im im, chỉ còn mấy ngón tay vò lòa xòa mớ tóc sau gáy tôi. Cử chỉ mẹ y hịch ngày xưa mỗi lần muốn ru tôi ngủ. Tôi đắm đuối, mắt nhíp dần. Bỗng mẹ hỏi làm tôi giật mình : hồi chiều mày làm mẹ sợ khiếp đi được, không dưng mày như bị bỏ bùa, nói năng loạng quạng.

Rồi mẹ ngọt nhạt dỗ dành : mày gặp điều gì mà hốt hoảng lên như thế ? Mẹ có vẻ căn vặn tôi : hay là mày dại dột để thằng nào nó đè mày làm trò của nợ ra rồi. Giá lúc khác tôi đã la toáng lên chống chế : con biết cái trò của nợ thế gian nó tròn méo ra sao mà mẹ tra vặn con.

Nhưng chợt tấm ảnh ập vào não tôi làm tôi lúng túng. Tôi đã lờ mờ đoán ra cái của nợ đề cập hẳn là được diễn tả trong ảnh và những gì tôi vừa bắt chộp trong phòng này cũng là như thế, nên tôi đáp lửng lơ : con tỏ ra cà chớn, tưởng dễ ăn, nhưng đừng hòng nhé, chả thằng nào đè được con, nếu con không đồng ý. Mẹ đừng lo, chả có chuyện gì đâu.

Mẹ nào chịu tin ngay. Mẹ lừ lừ nhìn tôi như dò dẫm và bứt hỏi ngang : thế không thì tại sao mày hú lên như bị ma ám và nói tầm bơ tầm bất. Tôi lắng nhớ lại, cân nhắc mọi sự rồi ngập ngừng kể với mẹ : tại con tất, vào trường chợt gặp mấy thằng cà lơ xúm nhau truyền xem tấm ảnh, con tò mò đòi xin ghé mắt xem, chúng dấu biệt không cho.

Mẹ hồi hộp lắng nghe và đánh giá lời tôi kể. Tôi dừng cốt ý cho mẹ thấm rồi đủng đỉnh nói tiếp : con nài cách nào chúng cũng không nghe, chúng còn muốn tẩu tán chạy bay chạy biến nữa, con phải dọa lên mách thấy thì chúng mới hé cho con liếc.

Nào ngờ con giật phăng và đúng là của quỷ, con hoa cả mắt, muốn khuỵu cả người. Mẹ giật bắn mình hỏi dồn hỏi dập : mày xem ảnh gì mà thất sắc, nhốn nháo lên như thế ? Tôi nuốt ực chút bọt, gãi tung gãi tóe mớ tóc rối hẹ lên, mẹ trố mắt ra chờ đợi : nói nhanh, cho tao nghe, còn liệu.

Tôi ậm ừ một hồi bèn rỉ rả kể…

(Hết Phần 7 … Xin mời đón xem tiếp Phần 8 )

Phần 8

Mẹ có vẻ sốt ruột nên giục giã tôi liền liền. Còn tôi loay hoay mãi không biết mở đầu bằng cách nào khi nói về bức ảnh. Thấy tôi ngập ngừng, mẹ vừa dỗ dành vừa dọa : mày có lỡ dại thì cứ nói thật cho mẹ biết, sớm sớm để mẹ còn liệu kịp. Chứ mày cứ ấp úng như chó mắc xương, bụng nó đùn ra vỡ ục thì bỏ bu.

Tôi cáu tiết hét lên : con đã làm gì mà mẹ đem bụng bão ra bắt con nhận. Vừa nói tôi vừa vỗ bụng ộp ộp, ra cái điều mình cóc dấu lén gì nên chẳng sợ. Mẹ ngớ ra, hai mắt thao láo nhìn tôi không chớp. Mẹ thở dài sườn sượt, nói chua nói cay với tôi : tao đến chịu cái nước lừng khừng của mày, nói thì nói toạc bố nó ra, còn ấp úng thì ai đoán mò cho nủi.

Tôi lại phải e hèm mấy bận, rặn mãi mới lép nhép : tại cái ảnh nó làm con xây xẩm cả mặt mũi, con chả hiểu gì sất, lần đầu tiên con thấy cái vẻ thô bạo của nó mà khiếp. Mẹ gắt như mắm tôm : thô bạo hay chả thô bạo thì mày phải kể tao mới hiểu, còn mày dấm da dấm dớ thì đến tao cũng bù trất theo.

Đến phiên tôi cũng rướn giọng lên như mẹ : khốn nỗi, ai đời con có thấy đàn ông hành hạ phụ nữ ra sao đâu mà biết. Đằng này cái thằng chết giẫm nó đè con bé như chực ăn tươi nuốt sống nhau, hai giò bị nó xách nhỏng lên và giúi cái cục gì như thỏi sắt nguội vào háng con bé.

Mẹ hét rầm rầm : chết bu cả nút rồi, ở đâu mà chúng lấm la lấm lét truyền cho nhau cái món chết tiệt đó ? Mẹ vỗ bạch bạch hết vào mông lại vào đít, đỏ lửng cả lớp da lên và mẹ than van : đúng là lũ giặc ! Thời buổi chi toàn chuyện bậy bạ.

Tôi ù đặc ruột, nên nhong nhóng hỏi dò mẹ : con nhìn thấy sao thì kể để mẹ biết, mẹ lại la rầm lên, thôi con chả nói nữa. Tôi nguây nguẩy choàng dậy, mẹ quay ngoắt lại giữ lấy tôi : mày định đi đâu, mày chưa kể xong mà đã định lỉnh hả.

Đúng là các cụ vừa có oai, vừa có phép tắc. Cụ chả thiết đậy che gì nữa mà nhồm nhồm lên bắt tôi phải nán lại thêm. Tôi nghe mẹ lẩm nhẩm : mày phải nói cho hết, đầu đuôi tai nheo, cấm được dấu tí gì, thế tao mới nắm trúng mạch mà gỡ rối cho mày, đừng qua mặt tao mà tàn đời, con ạ !

Tôi thiệt hết biết với măn. Tôi gãi muốn tróc da đầu, rụng hết tóc, mà bí rị không đoán ra. Mẹ lại hối : mày kể tiếp đi chứ, sao lại ngọng như bị nghẹn hột thị vậy. Tôi phải xoay xoay đầu óc mãi để lựa một chiều xuôi rót, chỉ thấy mẹ nhắn nhe : ngoan, kể cho mẹ nghe.

Vậy là tôi có dịp nhìn toàn vẹn thân hình mẹ, chỗ cao chót vót như đồi, chỗ lìn lìn như con lạch lách len giữa rậm cỏ, chỗ thè le ra tựa thằng bé ăn vụng, nuốt vội nuốt vàng, nên miệng không khép kín được. Hai vú mẹ lừ lừ một đống ngùn ngụt, chúng ngóc ngách soi xuống cái bụng xếp nếp những mỡ lẫn da, như một cửa hàng giàu các món bày ra để khách chọn.

Tôi nhoang nhoáng nói một hơi, cốt để xong nợ rảnh tay : cái thằng trông như trâu mà vần con bé đến tội. Tuy trong ảnh mà con thấy chị nhỏ mặt nhăn đau đớn, còn thằng giặc thì vừa vác vừa giúi giụi đâm. Con đồ chừng con nhỏ đau thốn tợn mà không dám la lối một lời.

Mẹ có vẻ chăm chú nghe, gật gà gật gù cái đầu như suy nghiệm. Hai mắt mẹ lim dim, tôi nghĩ mẹ đang buồn ngủ. Tôi vừa lấy hơi thì đã nghe mẹ nhắc : tao vẫn thức nhé, tao vẫn nghe mày kể, đừng tưởng tao thăng mà định lủi nghe mày.

Lại một phen tôi trầm trầy trầm trật đến khổ. Tôi lại nặn bài : có điều là cái của khỉ của thằng nhóc nó dài quá khổ, nên con bé chừng đã ngoạm đầy lỗ mà vẫn thừa ra một khúc, gân guốc thất kinh. Mẹ hét lên như chính mẹ gặp nạn : cơ khổ chưa, tội nghiệp con bé.

Rồi mẹ thở dài thườn thượt, tôi chẳng hiểu mẹ đang nghĩ ngợi gì. Lâu thật lâu, tôi mới nghe mẹ lầm bầm : mày chớ dại mà nghe mấy thằng bá láp nịnh nọt để nó đục thủng mẹ nó đời. Mấy thằng đó nó có nghề, có của ăn của để, nó sa vào chỗ nào, nhẹ thì bị tóe máu, còn không đến phải vào ra bệnh viện chạy chữa không ngưng, mẹ bố nó ra, đồ đạc gì xuệch xoạc, làm rơ đùm, nhão bạc đạn, mẻ răng cưa, tà ốc vít phụ nữ hết trơn.
Tôi chỉ mới thoáng nghe mẹ nói thôi mà đã điếng ệc hồn ra, nhưng vì muốn tỏ tường sự việc nên gạ bỏ nhỏ mẹ : vậy thì phải làm sao hả mẹ ? Có vẻ mẹ muốn dạy con gái kiểu nước đôi : thì trông vào phước nhà thui, chứ sao nữa. Khi mày lớn lên có người hỏi thì phải gả, còn cái củ lẳng của nó mấy ai có thể bắt nó phải cởi ra cho khám mà biết kích cỡ thế nào. Chả lẽ gả bán rồi, nghe con gái than kêu rinh lên đau tì, đau háng lại gọi bên nhà trai ngưng không giao thiệp nữa.

Tôi nào thấy thỏa mãn lối xử sự ẫm ương như thế nên văn lại hỏi : chả nhẽ suốt đời con đành chịu khổ mãi sao ? Mẹ cũng bí lây : chứ mày bảo phải làm gì chớ ! Nó cưới hỏi mày đàng hoàng, ràng buộc nhau vì giấy tờ giá thú, mày có chạy đằng trời, nó cũng níu lại ngon ơ !

Tôi rùng mình ơn ớn, nói như nói với ai “ con hổng chịu đâu ! “ Mẹ thấy thương nên xoa dịu : thì tương kế phải tựu kế, con ạ. Biết nó ngoại hạng như vậy thì phải nhỏ nhẹ van xin để nó từ tốn mà đừng chọc như chọc khe, chứ còn cự nự hay bỏ trốn là chết.

Tôi vùng vằng cãi bằng được : mẹ nói nghe dễ thì thôi, nhưng đám giai lúc hứng lên mà bảo nó từ mới tốn, chắc còn lâu. Tay nào cũng hùng hục, thấy hũ mắm tôm là cay điếc mắt, điệc mũi lên rồi, ai giỏi giữ không bị các bố hành, con cứ gọi là thánh.

Mẹ ra chiều tư lự nên chỉ giặm vô “ ừ nhỉ, ừ nhỉ “ và nói vuốt con gái : âu là tại cái số trời trao cho ai đành chịu vậy. Song mẹ lại nói lấy được : gia đình ta ăn ở hiền lành, chắc số mày không lem luốc như mõm chó thế đâu mà lo.

Thế là mẹ cười hích hích, thật vô tư, hào sảng. Tôi cũng méo xệch ra mà hùa vào, chứ biết làm sao bây giờ.

(Hết Phần 8 … Xin mời đón xem tiếp Phần 9 )

Phần 9

Mẹ nghe con gái nói vòng vo tam quấc, chẳng trúng trật đâu mí đâu, nên mẹ mừng khấp khởi. Vậy là con nhỏ chưa ăn phải bùa mê thuốc lú, nên chả dại gì để mấy thằng cô hồn đè sấp đè ngửa ra, làm cái chuyện nhăng nhít, như trong bức ảnh con nhỏ nhìn thấy.

Mẹ nói qua quit, trấn an con bé : ối ! hơi sức đâu mày bị ám ảnh ba cái chuyển chưa cần hiểu biết đến. Kệ nó đi con ơi, việc đến khắc sẽ rành rọt thui. Và mẹ ra vẻ từng trải, phán một câu tâm đắc : sự đời khi yêu nhau, người ta vẫn tỏ tình với nhau như thế.

Nói xong, mẹ gật gù ra vẻ khoái chí tử. Nào ngờ tôi càng nổi cọc lên. Tôi hét còn hơn tài xế xe hỏa, vừa chợt thấy có người mon men băng qua đường sắt khi tàu đang hùng hổ lao tới. Tôi xẵng giọng như người mất khôn : yêu, yêu cái của khỉ gì mà vác nhau như bê đá, vứt nhau oành oạch như đánh vật, quẳng nhau đùng đùng như rải sỏi, rải đá.

Mẹ ré lên cười : con khùng, mày biết đếch gì mà vội phê với phán. Chỉ sợ lúc mày có chồng rồi lại thích bỏ bu, khi ấy giá tao có muốn gỡ, mày cũng đếch chịu. Tôi vô tình nói mà như xỏ xiên mẹ : phải, bởi mết mê nên mẹ mới ra nông nỗi này, chứ không thì mẹ thảnh thơi, có đâu mà rầu rầu bí xị a.

Mẹ gắt củ kiệu lên : con ranh, bà giỡn với mày, rồi mày lên mặt hả ? Mẹ kiếp nếu yêu nhau mà như mày tưởng tượng thì cóc còn phụ nữ nào muốn lấy chồng nữa. Đúng là bọn con nít, chẳng biết mô tê mà làm ra vẻ sành sõi.

Tôi càng ức nên càng muốn đấu lý : bởi không biết nên phải hỏi mà đề phòng chứ. Nhỡ gặp thằng phải gió nó đè, nó đâm, con gái mẹ vỡ tòm lom ra thì có phải phí công mẹ đẻ, nuôi nấng, chăm chút không.

Mẹ buột miệng thấu cáy : mày lo bò trắng răng. Mẹ kiếp, nếu yêu nhau mà vỡ như mày nghĩ, chắc tao cũng mẻ cùi, sứt bố nó từ khuya rồi. Xem ra mẹ có vẻ hí hửng tuy không còn bố bên cạnh, nhưng hẳn là bà vẫn mê cái việc yêu nhau, nên tôi hỏi lắt léo : chắc là mẹ thích lắm hỉ, bởi bố bỏ đi thì giờ có chú…

Mẹ mắng té tát tui : sư con ranh, mày dám phê phán cả bà nữa hả ? Tao mà không ưng được yêu thì làm cóc gì có mày ngày nay để tiếng đực tiếng cái ron rỏn với tao. Mặt mẹ cau lại, hai mày nhíu quắt, cả mẹ lẫn tôi đều chòi đạp, hất nhau ra.

Tôi nhận ra mình hơi quá quắt, nên ôm đeo lấy mẹ, chộp lùng nhùng vào lưng, vào nách để giữ mẹ lại. Vú mớm mẹ, đùi háng mẹ oàm oàm xô đẩy, va chạm tôi, trong khi tôi nói quăng nói quit : con tò mò hỏi mà sao mẹ lại giận. Mẹ phải bày cho con gái mẹ chứ, để nó bị ăn hiếp, mẹ đành sao.

Tính mẹ vốn thế, nóng tựa Trương Phi, mà nguội nhanh cũng như Lưu Bị. Mẹ lầm bầm : sư bố khỉ, có hai mẹ con mà cứ chọc cho nhau nổi khùng, nổi dại. Xong mẹ lại vớ lấy tôi ôm liền ngay được, mẹ để tôi nằm giữa cánh tay mẹ, nói bãi buôi : mày giàu óc suy diễn quá, mẹ kiếp, nhìn ảnh thì mày biết cóc gì chúng mần ăn ra sao mà khiếp.

Rồi mẹ xì xào kể với tôi : ngày xưa bà ngoại có bao giờ dạy tao con gái phải thế này thế nọ. Cũng nào có nhà trường chỉ con trai con gái phải thế nọ thế kia. Vậy mà cân tất, lấy nhau về, cóc ai cầm tay cầm chân dặn dò, mà anh nào cũng sành ra phết, chị nào cũng sướng như mơ. Chả thế mà chỉ dăm ba tháng là cô nào cũng đeo toòng teng cái trống cơm trước bụng.

Tôi thẹn ứ hự, song vừa làm mẹ giận xong nên chả dám phản thùng, phản bô gì nữa. Tôi nằm im re, hít cật lực hơi mẹ truyền sang. Tôi nghịch tinh tung hứng từng cái vú mẹ, lại luồn luồn đầu gối vào cái mớ rau răm mẹ trồng bậy chỗ, ôi ! sao mà nó mềm, nó êm, nó mướt cật lực.

Mẹ lim dim mắt, có vẻ buồn ngủ. Tôi mơ hồ chắc mẹ thấm mêt vì mới “ yêu “ chú xong, nên tôi càng khép nép giữ lặng im cho mẹ phê. Mẹ ôm tôi, quàng cái chân gác qua mông con gái, nói bâng quơ : để mẹ đánh một giấc, cãi nhau với mày tao nhọc quá.

Tôi biết mẹ mượn cớ để nói trại đi việc của mẹ, nhưng phận làm con có thua sút mẹ phần nào thì cũng có ai cười chê. Thế nên tôi tếu táo đùa : mẹ yên chí ngủ đi, con thức canh cho. Chả có tên trộm đạo nào dám vào đây nẫng mẹ đi, kể cả chú.

Bỏ mẹ, tôi lại vuột miệng, nói nhắng nói nhít lên rồi. Cũng may mẹ díp mắt nên không chấp, chỉ ừ hử rồi thăng. Tôi rón rén như con mèo con, ngoan nằm trong lòng chủ. Tôi ngắm nghía cặp vú mẹ, chao ôi, sao mà nó dầy cơm cấn cái thế nhỉ ?

Tôi mường tượng vú mớm này mà ngậm thì có sấm động cũng chẳng muốn nhả. Nó mọng đã đành, còn thêm mùi thêm vị, thêm hương thêm hoa, ngào ngạt ngát như đang lạc vào vườn hồng, vườn lan. Thoang thoảng mà nức hơi nức hám, phảng phất mà sồng sộc như gió cuốn tạt qua.

Tôi say sưa tột độ, hai tay đã ôm chằm lấy hai vú mà vẫn còn muốn bụm thêm cho hả. Tôi ầm ào hít, chạm đầu mũi vào cái núm nâu non. Cha mẹ ui ! tôi làm việc này trong khi mẹ đang vô thức ngủ mà hai quầng vú mẹ tự nhiên căng lên và đầu vú lùi xùi xăn lại.

Tôi lại nhẹ nhàng giãn đùi mẹ ra. Chèn ui, cái lọ cổ tum húp, ló lé ra giữa những sợi lông tơ, sao coi bộ đẹp hết xảy. Nó giống như con sò lông trốn ở cái khe, he hé hiếng mắt nhìn sợ bị ai chộp được. Đây là lần đầu tôi được nhìn tường tận hĩm mẹ. Nó hoàn toàn khác với tôi, của mẹ vừa to vừa um úp múi, nhẹ thì ví với má trái xoài, còn đậm thì khen nó giống như hai múi sầu riêng tùm hụp.

Tôi thú vị với tài so sánh ví von tếu như thế. Mà đúng vậy thật, giả tỷ như cái mùi sầu riêng ai chưa ăn lần nào thì e e sợ sợ, nhưng thử một lần rồi thì đố mà chịu nhả ra. Chả trách bố ghen ***g ghen lộn vì nhớ nhung quắt quay cái mùi ngầy ngậy, beo béo đó.

Cũng thế bởi cụ dè chừng khó giữ toàn vẹn được cái lọ làm của riêng thì cụ quất ngựa truy phong, mặc mẹ con ra sao thì ra. Bây giờ thì chú nhào vào, tôi chợt nghĩ tới hàm râu mép của chú mấp máy mà tôi nổi sung vì bố “ giận mất khôn “ lỡ đánh mất báu vật đi.

Bởi vậy tôi nhìn không chớp vào khoảng háng. Những sợi lông không dầy, không thưa, che lờ mờ con triện to đùng của mẹ. Chúng như mớ lau lách hay đoạn tơ liễu rủ che mập mờ cửa hang vào kho báu. Hai môi thịt nằm hai bên đầy đặn, mềm, nhưng rất chắc. Chúng vừa che chở cho cái khe lạch con con còn ri rỉ chút nước tươm ra, vừa phòng thủ, giữ cho cái cồi thịt lấp ló không trệu trà trệu trạc xê dịch đi đâu được.

Tôi buột miệng khen thầm : đẹp, đẹp, đẹp tuyệt, như bức tranh sơn thủy. Và một cách vẩn vơ tôi tự chất vấn tôi : sao của mẹ đủ đầy tươm tất như thế, mà tôi thì tuột luốc chả có lấy một sợ lông làm vốn. Tôi lại bật cười khan tự mắng : mày cứ hong hóng chuyện tào lao, đến lúc nó mọc rậm rà rậm rịt thì lại rối cả lên.

Nghĩ như thế, mắt tôi cơ hồ cũng muốn díp lại. Trời vẫn còn khuya, nghĩ bụng, đánh tiếp một giấc cũng hay, dù sao giờ có mẹ bên cạnh, chẳng còn sợ vớ sợ vẩn nữa. Thế là tôi yên chí ngáo tắp lự.

(Hết Phần 9 … Xin mời đón xem tiếp Phần 10

Phần 10

Không hiểu sao cứ mỗi lần gặp chú xun xoe bên mẹ là người tôi đã muốn nổi gai hết trơn. Tuy tôi hằng cổ xúy và ẩm hộ hết mình chuyện mẹ và chú quen nhau, song ở chú tôi vẫn nhận ra có điều gì không trọn. Tôi bị dị ứng, ngứa ngáy khắp nơi, da mặt, da má, da tay da chân đều nhột nhột khó chịu.

Có lẽ tại tôi bất mãn vì hàm râu cá chốt của chú. Nó vốn dầy thì chớ lại còn để rậm rịt um tùm, cái đáng ghét là chú đứng nhìn mẹ mà môi chú mấp máy, những sợi râu vểnh lên, đánh nhịp như truyền moóc, làm tôi nực vô cùng.

Nhiều bận tôi định hét lên, đe nẹt chú đừng nhấp nháy râu như vậy, nhưng tôi lại sợ mẹ buồn, cự nự la rầy tôi. Phải chăng tôi lúc nào cũng nhớ và liên tưởng đến ba điều tầm xàm nghe lỏm được từ mấy ông mãnh trong lớp mà bị ám ảnh mãi cũng nên.

Quanh đi quẩn lại cũng là mấy thằng cà chớn ông tướng thầy ba đó siu tầm những của mắc dịch ở đâu đem vào lớp phát tán với nhau, cố tình he hé cho tôi thấy. Khi thì cảnh cưỡi nhau kiểu này nọ, khi thì lắp lắp cái thứ gì vào lỗ đít của nhau. Tệ hại nhất là lần chúng nhá cho tôi xem tấm ảnh cái thằng trâu râu mép đâu mà quá lố.
Hẳn nhiên là chúng ra vẻ nửa dấu nửa khoe, cỡ con gái mới lu lú lớn lên như tôi chịu bỏ lơ đếch nào được. Tôi càng vờn để chúng cho nghía một tẹo mà chúng cứ ca kệ “ không, không “ làm tôi ức cả ruột. Phải đến khi tôi dọa nước dọa cái chúng mới miễn cưỡng đưa ra.

Tôi cầm lăm lăm xem, chúng bấm nhau cười rich rich khiến tôi mới lộn ruột. Mặt tôi đỏ rần lên khi thấy củ lẳng thằng trâu trong ảnh nó dài thòng lòng như cái bánh mì ba ghét trước bụng, tôi cau mày rùng mình.

Cái thằng tôi hứa sẽ cho nó sờ vú hồi nào tấm tắc khen ồ ạt : nhìn cây dùi cui, thích nhé. Của ấy mà nó giúi vào cho thì cứ gọi ọp ọp chổng tếu mông lên mà gào. Tôi bực sẵn nên hỏi ngược : mày kinh nghiệm cóc khô gì mà phê với phán.

Mấy thằng khác cười lên hô hố : chưa kinh nghiệm, nhưng thấy ai được của trời cho thì khắc đoán ra chứ sao. Tôi vừa thẹn, vừa tức nên xi nẹt : chúng mày học chẳng lo, chỉ để tâm ba cái món tầm phơ tầm phất, để nó ám vào người đâm ngu mụ hết cả.

Một thằng có vẻ từng trải tí ti góp lời “ tám “ vào : tớ ngu mụ đâu chẳng biết, chứ nhìn ảnh em nào mông cũng to, vú cũng bự và các bố tên nào cũng bắp thịt nổi vồng, súng ống trơn tru, tớ nghĩ không ra nhiều món đấy chứ.

Rồi tôi nghe bọn chúng kháo với nhau : mày nghĩ râu mép cỡ đó mà nó cù vào tổ con bìm bịp thì có nước gãi cào gãi cấu, rên rỉ từng cơn. Bấy giờ tôi mới nghĩ ra thì ra các ông để râu mép đều có ý đồ bất chánh hết.

Bởi đó nên chú hấp háy môi là tôi lại nghĩ vẩn nghĩ vơ. Tôi chỉ sợ lúc nào chú và mẹ vui kịch liệt, hai ông bà cù nhau chẳng để ý để tứ gì đến con cái, lỡ tôi bắt gặp cái cảnh mấy thằng ông mãnh tả, chắc tôi đổ nhào tại chỗ.
Tôi bực chú lắm. Có một lần, nhân mẹ lui cui chuyện gì đó ở chỗ khác, tôi đã sẵng giọng kê chú : sao chú không cạo râu mép đi, để trông bẩn chết. Ăn gì cũng dính trông dị hờm, cháu ghét ai để râu vô trật tự mà còn không cạo để tùm lùm, khiếp cách chi.

Chú hô hố cười toe. Chả biết chú kể thật hay phóng đại mà tỉnh queo : ù cháu nói chú cũng thấy như thế, nhưng ngặt là mẹ không ưng, có lần chú vừa cầm dao định cạo thì mẹ cháu giật nhanh lấy và mắng át chú : dào, bày đặt, để rậm rạp thì đã sao ! Nó có cái hay và giá trị của nó chứ !

Nhìn tôi trợn tròn xoe mắt, chú còn khẳng định : chú nói chắc là cháu không tin, nhưng cháu thử hỏi mẹ xem chú có đặt điều không. Từ đó, tôi đâm ra hết biết nổi mẹ, tự hỏi dài dài : sướng ích chỗ nào mà mẹ cản không để chú cạo.

Mấy lần chỉ có hai mẹ con, tôi ấp úng mở lời. Mẹ ron rỏn : con ranh mày lại sắp có món gì gây tán loạn gia đình hay sao mà lấm lét như đứa móc túi. Tôi vội vàng nói nhanh nhanh : định hỏi mẹ cái này, nhưng thôi để lúc khác.

Nỗi ấm ức ấy theo suốt với tôi, nhất là lúc nằm trơ vơ một mình và hình dung tưởng tượng giờ này chú đang bò vào phòng mẹ và làm gỉ làm gì trong đó, không biết nữa. Vú tôi càng ngày càng lớn, ôm cặp chặt cái gối vào nó đụng cũng thấy đau đau.

Có khi đi tắm, vòi hoa sen rưới làn nước lạnh làm hai đầu vú săn lại, tôi đã nghĩ như có ai nghịch tinh đem hòn cuội, cục sỏi nhét vào trong đó. Tôi bứt rứt với cái đầu nhọn hoắt chìa chìa và tự dưng tôi nghĩ vơ nghĩ vẩn vú này mà để bọn giai ngậm vào nhằn mút có mà đau thấu ruột.

Ấy tính tôi như thế. Học điều hay sao khó thế, mà học mấy chuyện bậy bạ thì nhanh cuốn cờ. Tôi cũng định bữa nào đền ơn cho mấy thằng cà cộ để nó ngưng kháo với nhau : bả xạo tổ, dụ khị mình đưa cho coi tấm hình rồi lờ tịt, hứa để lộ cặp vú mà như mèo dấu kít.

Tôi giận lắm nên tự ái cũng muốn làm cho xong. Khốn nỗi lớp lúc nào cũng đông mà rủ từng đứa len lén ra chỗ vắng thì lại sợ một thân một mình, lỡ nó nhìn thấy, nó đè ôm đại và tới tấp hun, cắn lên vú thì bỏ bu. Nên tôi cứ hẹn lần hẹn lữa để đợi một dịp may nào làm luôn một lúc cho cả bọn nghía xong ơ cho rồi.

Mẹ vẫn mắng mỏ tôi dài dài : mày chẳng làm việc gì đến đầu đến đũa, cứ lơ mơ chẳng ra làm sao. Tánh tình ẫm ương thế sau có chồng đến khổ, đàn ông thích thứ gì cũng xăng xái, mày lần khân nó bỏ đi mí bồ thì lỗ dzốn, con ạ !

Tôi trêu mẹ : lỗ thì con sẵn có rồi, cho hay không thì nó cũng thủng tiệt. Còn dzốn thì hổng lẽ hắn lại đục thêm cái lỗ nữa để mần chi. Mẹ hét lên : sao mày ngu thậm ngu tệ ra vậy. Tao nói lỗ dzốn là nhập chung, mày lại tách tẻ ra rồi cha chả với tao, đúng là đồ mất dạy. Chả lẽ tao cũng ngu như mày sao mà mày còn định dạy cả tao.

Ấy, cuộc đời vốn cà nhỏng như thế. Con gái lớn mà thiếu người chỉ dẫn đến nơi đến chốn thường hiểu chữ tác thành chữ tộ. Mẹ dạo này phây phây ra, đi đâu chưa thấy dáng đã nghe giọng cười hạnh phúc. Ngực mẹ đầy đầy, nhún nha nhún nhảy, mẹ có vẻ hãnh diện vì được nhiều sự trầm trồ.

Chú thường hay cạnh khóe mẹ : giờ tôi mới thấy mình là dại. Ngả đâu chẳng ngã lại đâm sầm vào với bà. Hèn chi ông bạn quí của tôi đành bỏ bà chạy re, mẹ kiếp, nhìn bà thôi tôi đã muốn điên đầu điên óc lên, ai mà ghen gặp bà chắc chết sớm từ phia.

Mẹ nghe lời chú mà không giận. Trái lại mẹ còn đùa : thui, lỡ kiếp này rồi, cố sống trọn vẹn mí nhau đi. Kiếp sau tui hứa tha, không bám theo quấy rầy ông nữa. Mẹ nói thì nói, chú cự thì cự, nhưng tối đến, hai ông bà chẳng hề xa nhau một bước.

Cái tổ ấm tò vò im phăng phắc, tôi nghĩ chỉ cần hai ông bà trở mình cũng nghe cọt kẹt. Vậy mà lắm đêm tôi vẫn thấy “ mặt trận miền Tây vẫn lặng yên “, chả hiểu hai ông bà rủ rỉ rù rì gì gì ở trong ấy.

(Hết Phần 10 … Xin mời đón xem tiếp Phần 11 )

5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận