Tuyệt Đại Dâm Dục – Truyện Siêu Phẩm 2018
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tuyệt Đại Dâm Dục – Truyện Siêu Phẩm 2018
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: dam duc
Lượt Xem: 157 Lượt Xem
Trải qua 2 ngày chiến tranh lạnh trong văn phòng, cuối cùng Đào Ánh Sương cũng mở lời với Trần Vân Vũ lại. Cả hai như đang cố bình thường hóa mối quan hệ hôm nọ, cũng như làm rõ những khuất mắc nhạy cảm ấy.
“Em còn giận anh à?”
Vũ hỏi, tuy tay vẫn không ngừng thoăn thoắt gõ phím trên bàn, nhưng đôi mắt lại nhìn chòng chọc vào Sương.
“Em không giận.”
“Anh xin lỗi vì đã thô bạo.”
“Cứ nghĩ anh khắc bạc thì sẽ nhàm chán, nhưng không ngờ lại có sở thích bạo lực như vậy.”
Sương cười nhạt đáp lời, cô không muốn nhớ về ngày hôm ấy. Không phải vì nó đã làm cho cô sặc sụa đến phát khóc, mà chẳng hiểu sao suốt mấy ngày nay, mỗi lần nghĩ về nó, cô lại không tự chủ được mà nhớ tới con cặc khổng lồ gân guốc kia. Đào Ánh Sương không hẳn là một người phụ nữ dâm đãng, cô chẳng qua quá thông minh, nên luôn xem tình dục như một công cụ để thăng tiến. Với cô việc bú cặc cho Vũ chẳng qua chỉ là một hình thức giúp sếp giải tỏa, số thưởng nóng mà gã tặng cô còn nhiều hơn 3 tháng lương. Ngay cả với bạn trai, Sương cũng chỉ coi tình dục là nghĩa vụ trong mối quan hệ của hai người. Nhưng chẳng hiểu sao, từ sau lần ấy với Vũ, cô lại thường xuyên hứng tình, nhất là khi gặp lại gã.
Bởi thế, trong cái môi trường làm việc cách nhau chỉ vài mét vuông thế này, Đào Ánh Sương đã phải chịu đựng cơn nứng rạo rực suốt mấy ngày nay. Đó là lý do chính tại sao cô không muốn nói chuyện với Vũ.
“Em nghĩ về anh như thế à?”
“Không phải sao?”
Sương dần trở nên gắt gỏng, thằng cha này xin lỗi mà chẳng có tí thành ý gì cả, cái giọng vẫn cứ lạnh băng như mọi khi. Dù đó là ưu điểm, thì trong trường hợp này vẫn sẽ là khuyết điểm. Đào Ánh Sương cũng có gu đàn ông riêng, và cũng như bao cô gái trẻ khác, cô thích những anh chàng lớn tuổi hơn và chững chạc. Trần Vân Vũ thừa mọi chỉ tiêu trong đấy, chẳng qua cô đang chờ một cơ hội để cả hai cũng xuống nước mà thôi.
“Anh cũng không biết vì bản thân lại hành động như thế.”
Vũ dừng đánh máy, đứng dậy đi về phía bàn làm việc của Sương. Gã chống tay, ngồi hẳn lên bàn một bên bàn, ngắm nhìn cô từ trên xuống. Đặc biệt là cái khe ngực trắng hồng vô cùng mê hoặc kia. Vẫn gương mặt lạnh lùng ấy, nhưng đôi mắt của Vũ chẳng biết từ khi nào đã trở nên nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái trước mặt.
“Xin giám đốc tự trọng, tôi không phải gái.”
“Tôi chưa từng xem em làm loại phụ nữ đó.”
“Vậy trong mắt giám đốc, tôi là gì? Là công cụ để giải tỏa sao? Anh đối xử với tôi như thế mà coi được à?”
Sương phát bực, cô đứng dậy quát thẳng vào mặt Vũ. Nhưng gã vẫn cứ trơ ra đó, không một chút ăn năn. Thình lình, Vũ với tay ôm lấy Sương, kéo hẳn cô vào lòng, dùng môi nhấm nháp cái vành tai đỏ ửng của cô. Chút râu còn chưa kịp cạo không ngừng cọ xát, làm Sương như được kích thích tột cùng.
“Anh… anh bỏ tôi ra. Đang giờ làm việc mà…”
“Hôm trước cũng đang giờ làm việc đấy thôi.”
“Tại anh uống lộn thuốc… nên tôi mới giúp anh giải quyết.”
Gương mặt của Sương bắt đầu đỏ dần lên, trông xinh đẹp vô cùng. Cô không muốn cam chịu, nhưng toàn bộ trọng lượng và thân thể đã dán chặt vào tấm thân rắn rỏi của Vũ mất rồi. Thậm chí muốn phản kháng còn không được, vì cơn nóng rạo rực do được kích thì bên dái tai như đã tước đi toàn bộ bản năng chống chọi của cô.
Đứng trước một con đực thích hợp, con cái như cô gần như mất đi khả năng cự tuyệt.
Bên dưới quần lót dần ướt thành một mảng, Sương khó chịu nên không ngừng miết chặt cặp đùi. Vũ liếm láp đã đời liền dùng tay xốc hẳn cô lên thay đổi tư thế. Gã ngồi hẳn lên bàn thư ký, còn Sương thì quay mặt ra ngoài, tựa lưng vào ngực hắn, dùng cặp mông to tròn áp lên con quái vật khổng lồ bên dưới.
Như vừa cảm nhận được đích đến của đời mình, con cặc của Vũ không ngừng biểu tình, như muốn chui ra khỏi quần mà tiến công vào mục tiêu sát cạnh. Sương ban đầu còn muốn chống cự để thoát khỏi tên này, nhưng sau khi bị cây gậy thịt kia đụng chạm vào mông, liền mất đi toàn bộ lý trí, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cách tận ba bốn lớp vải, nhưng sự hấp dẫn lẫn nhau vẫn không giảm chút nào.
“Anh xin lỗi vì đã thô bạo với em.”
Vẫn cái giọng lạnh nhạt vô cảm ấy, nhưng trải qua bao lần kích thích, nên sau khi lọt vào tai Sương, nó đã trở thành thứ âm thanh chân thật nhất trên đời.
“Em không tha lỗi đâu.”
Đào Ánh Sương bắt đầu nũng nịu, tim cô đập nhanh hết cỡ vì đôi bàn tay của Vũ đang bắt đầu sờ mó cái eo thọn gọn của cô. Gã hầu như còn chẳng thèm rớ đến ngực, mà cứ không ngừng nhắm vào những yếu điểm chết người mà Sương sở hữu. Dái tai, eo, gáy… đó là những điểm G kích thích mà Sương bí mật sở hữu. Nhưng trong mắt Vũ, nó lại hoàn toàn hiển lộ ra ngoài.
Một trong những kỹ năng mà Vũ đã mở ra được sau khi thường xuyên giao tiếp với quỷ con.
Mắt Quỷ.
Đôi mắt có thể nhìn thấu mọi yếu điểm trên đời, nhưng vì là của Asmodeus nên lại là phiên bản dâm dục, hòng phát hiện ra điểm yếu của phụ nữ.
“Vậy em muốn thế nào mới tha thứ cho anh?”
“Em muốn anh phải chịu trách nhiệm.”
“Hừ!”
Vũ dùng mũi thở mạnh vào tai Sương, làm cô rung mình tê tái. Một tay hắn lòn lên trước xoa bóp bầu vú căng mọng, tay còn lại mò xuống bên dưới, vuốt ve cái mép lồn hồng hào đang giấu mình dưới lớp quần lót ẩm ướt.
“Giá đó có đắt quá không? Em nên nhớ anh là người làm ăn.”
Sương không nói gì nữa, cô bị sự vô cảm và trí tuệ của Vũ làm cho tụt hứng. Không ngờ người đàn ông này đương trong cơn nứng mà vẫn còn có thể tỉnh táo như vậy. Nhưng ít nhất thì gã cũng sòng phẳng với mình, không chót lưỡi đầu môi lừa gạt cô rồi sau này vứt bỏ. Sương dần phát hiện ra một góc tính cách thật của Vũ. Tên này không bao giờ chịu đeo gông vào người, hắn là kẻ ưa thoái thác trách nhiệm trong tình yêu, nhưng lại là một kẻ thoái thác có nguyên tắc.
“Vậy anh ra giá đi.”
Sương đứng dậy, rời khỏi vòng tay của Vũ, chỉnh đốn áo váy rồi nhìn thẳng vào mắt hắn bằng tất cả sự mong chờ. Chậm rãi giơ một ngón tay lên và nói:
“Anh có thể cho em mọi thứ của anh, nhưng duy chỉ một thứ là không thể.”
“Là gì? Tình cảm, hay hôn nhân? Đừng nghĩ là tôi cần mấy thứ đó của anh chứ.”
Sương khoanh tay đáp lời bằng thái độ khinh miệt thấy rõ.
“Trọn vẹn trái tim anh.”
“Ồ, ý anh là anh vẫn còn muốn yêu thêm mấy người nữa sao?”
“Anh chưa từng nói là yêu, bản thân anh thậm chí còn chẳng biết yêu là gì. Ở chúng ta đơn giản chỉ là sự hấp dẫn giới tính.”
“Thôi thôi… tôi mệt lắm rồi. Anh nói rõ đi, trong mắt anh tôi là gì. Nếu không thể làm rõ trong hôm nay, mai tôi sẽ nghỉ việc.”
Vũ đứng dậy, dùng chiều cao áp đảo mà nhìn xuống Sương. Gã chậm rãi ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve như đang nâng niu nửa kia định mệnh vậy.
“Em là một mảnh ghép trong cuộc đời trống rỗng của anh.”
Sương giận đến phát khóc, nhưng cô lại dúi mặt vào ngực hắn mà ấm ức than thở:
“Vậy anh còn muốn bao nhiêu mảnh như vậy nữa chứ? Anh phải biết phụ nữ ai cũng ích kỷ mà, sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy chứ? Anh tưởng đây là phim cổ trang hay sao mà đòi tam thê tứ thiếp?”
“Anh xin lỗi…”
…
Đêm đến, Vũ theo lời hẹn với một người trong nhóm kín ra ngoài gặp mặt. Gã tạm thời buông tha cho Sương mà đi giải tỏa với một người đàn bà trong nhóm. Cả hai sớm đã liên lạc qua điện thoại, cũng đã xem hình lẫn nhau. Có vẻ như Vũ và đối phương đều ưa thích lần hẹn họ này.
Đến điểm gặp mặt, Vũ trực tiếp đi vào phòng karaoke sớm đã được bao trọn. Ở đấy có một người đàn bà… một người phụ nữ trung niên vào khoảng 40 tuổi, ăn vận khá kín đáo và dường như đang lợi dụng ánh đèn mờ ảo để che đi diện mạo thật của mình. Bất quá, dưới đôi mắt quỷ của Vũ thì khác chi một trò đùa?
“Chào chị. Xin lỗi vì đã bắt chị đợi.”
“Em tới rồi à? Hổng sao hết, chị cũng mới tới thôi.”
Có vẻ vì ấn tượng với vẻ ngoài lịch lãm của Vũ, cùng thái độ chuẩn mực nên người đàn bà ấy dần nảy sinh thiện cảm. Cả hai ngồi cạnh nhau một lúc, gọi chút đồ uống rồi mới tự giới thiệu. Thông qua lời của bà ta, Vũ biết được người này tên là Nhung, nhà có mấy tiệm vàng ở ngoại thành, nhưng hiện đang làm giáo viên ở một trường cấp 3, chồng mất lâu rồi nên thỉnh thoảng cũng phải cần đến hội kín để vui chơi giải trí.
“Sao chị không kiếm mấy phi công trẻ mà giải tỏa?”
Có chút bia vào người nên dần dà cả hai không còn ái ngại gì nữa, những chuyện nhạy cảm cứ thế mà lôi ra bàn luận.
“Chị từng, nhưng thằng đó chơi không đẹp, muốn lợi dụng chị nên bị bạn bè chị xử rồi. Về sau biết hội kín, thấy mọi người ai cũng lịch sự giàu có nên mới chuộng bên này hơn. Đám phi công ấy đúng là khỏe thật, nhưng không biết cách sống, thành ra đi chung thấy hổng có sang. Chị thì chị chán kiểu đó rồi, chả muốn chăm ai nữa, mà muốn được người ta chăm sóc đây.”
Nhung cười, vừa nốc bia vừa vuốt ve bờ vai rộng và cánh tay săn chắc của Vũ. Thấy đối phương bắt đầu buông thả, Vũ cũng thuận thế xích lại, vòng tay ôm eo của nàng rồi thủ thỉ.
“Thế để thằng em dẫn chị đi giải khuây một chút nhé.”
“Ok… mà nè, bộ ghét chị hay sao mà nãy giờ chẳng cười nổi một cái vậy. Thấy chị vừa già vừa xấu nên coi thường đúng không.”
“Tính em nó vậy, chị thông cảm.”
Vũ ôm sát eo Nhung, tay còn lại mò xuống bên dưới rờ rẫm, khẽ nắn bóp cái lồn mũm mĩm đầy thịt của nàng.
“Chỗ này phải ngon lành chút xíu thì may ra em mới cười được.”
“Sợ em cười nhiều quá nên đứt hơi thôi.”
Nhung cũng chẳng thèm ngại ngùng gì nữa mà để mặc cho Vũ nựng cái ngàn vàng của mình. Cả hai mau chóng tính tiền rồi mất hút sau màn đêm tấp nập của cái mảnh đất nhộn nhịp Sài Thành.