Tuyệt Đại Dâm Dục – Truyện Siêu Phẩm 2018
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tuyệt Đại Dâm Dục – Truyện Siêu Phẩm 2018
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại: dam duc
Lượt Xem: 153 Lượt Xem
Lúc Ngô Thụy Bích và bạn của bà, nữ anh hùng hào kiệt nức tiếng đất biển Đặng Ngọc Dung được người giúp việc tiếp đón vào nhà, thì Trần Vân Vũ còn đang ở ngoài đường. Gã sáng nay có hẹn với một đối tác kinh doanh nên mới bảo với Bích là trưa sẽ về dẫn họ đi ăn. Đi cùng với Vũ đến buổi họp mặt còn có cô thư ký trẻ Đào Ánh Sương.
Chuyện giữa họ đã trở nên dễ thở hơn trước, ít nhất thì Sương không còn trách móc gì Vũ hay tỏ thái độ với tính cách háo dâm thẳng thắn của hắn nữa. Cả hai tựa như đang cố duy trì một mối quan hệ mập mờ, lúc nào cũng có thể bị đục thủng, chẳng qua chưa ai muốn mà thôi.
Trần Vân Vũ chưa vội tấn công Sương, gã biết đống tinh dịch mà nàng nuốt vào hôm nọ sẽ dần ám ảnh lấy nàng, khiến nàng cải biến suy nghĩ về gã. Đó là thứ ma lực quyến rũ phụ nữ mà Asmodeus ban tặng cho gã. Bên cạnh đó, Sương tuy đã bình thường hóa quan hệ với Vũ, quyết không muốn dính đến cái thằng cha này nữa, nhưng lại âm thầm cắt đứt liên lạc với bạn trai. Bởi lẽ cô không còn bất kỳ cảm giác gì với người đã cùng mình vượt qua những năm tháng thăng trầm trong quá khứ.
Một buổi sáng cứ thế mà chóng vánh qua đi, Vũ bảo Sương sau khi giao lại tài liệu cho công ty thì có thể về thẳng nhà.
“Sếp…”
Sương không muốn dứt khoát nhanh như vậy, cô đợi mãi mới có dịp hai người ở riêng với nhau trong thang máy.
“Anh nghĩ sao về chuyện hôm trước?”
“Tưởng em muốn quên?”
“Tất nhiên là em muốn quên, chỉ là… muốn làm rõ ràng một chút.”
“Em trông đợi gì ở một thằng bạc tình bạc nghĩa như anh?”
Vũ nói thẳng, gã vừa lấy lại được tính dục mấy tuần, cộng thêm ham muốn bất tận nên việc thủy chung với một người đàn bà gần như là không thể. Sương muốn chiếm hữu hắn về mặt vật chất không khó, nhưng trên phương diện thể xác và đàn bà, Vũ nhất quyết không bao giờ thỏa hiệp.
“Chẳng lẽ anh cứ sống như vậy mãi sao? Trong mắt anh tình yêu là biến tướng của tình dục đấy à?”
“Em có tư cách nói về tình yêu sao, cô bé?”
Vũ cười vô cảm, gã áp sát lấy Sương, ấn tay vào tường thang máy, ép cô phải đối diện với gã. Bằng giọng điệu hết sức đanh thép, Vũ liên tục bới móc những điều mà Sương không bao giờ dám đối mặt.
“Anh biết em đã có bạn trai, vậy sao còn mút cu cho anh? Em khát khao quyền lực và tiền tài nên đem thân thể ra để trao đổi, thì tư cách đâu mà bắt anh phải chung thủy với mỗi mình em?”
Sương rất sợ, vì cô đã từng nghĩ đến trường hợp này, chẳng qua cô không dám đối diện với nó mà thôi.
“Nếu cứ đợi câu trả lời từ anh, chi bằng em hãy tự hỏi bản thân mình đi.”
Kết thúc hội thoại, Vũ xách túi rời khỏi thang máy, để mặc Sương đứng lại bần thần chôn chân ở trong đấy.
“Sắp đến lúc rồi.”
Vũ thầm nhủ với bản thân, rằng đã sắp đến lúc khiến Sương phát điên lên vì mình rồi.
…
Bích và Dung ngồi trong phòng khách nhà Vũ, cả hai sau khi tham quan ngôi nhà to bự sang trọng này chán chê thì liền ngồi ở đây uống trà sau khi được người giúp việc bảo rằng ông chủ đang trên đường về. Bích vốn xuất thân là dân lao động nên khi thấy ngôi biệt thự kiểu tây này liền tỏ ý định sẽ thường xuyên đến chơi, riêng Dung thì vì đã có thời gian ở nước ngoài cùng chồng nên chẳng lấy gì làm lạ.
Lại nói thêm về Đặng Ngọc Dung.
Khác với Ngô Thụy Bích vốn là loại đàn bà với sức hút và mị lực trời sinh, Ngọc Dung không hẳn được coi là xinh đẹp. Bà trải qua nhiều năm lăn lộn giang hồ, lại tu luyện võ công từ bé nên vóc dáng khá cao to, so với đàn ông thực chẳng thua kém. Bất quá lại không phải kiểu thô kệch mà nên tả là anh khí bừng bừng, hệt như một nữ anh hùng bước ra từ phim ảnh.
Thêm vào đó, Đặng Ngọc Dung nếu cởi đồ ra tuyệt không thể thấy chút mỡ thừa, bởi cơ thể của bà do đã tôi luyện qua biết bao năm tháng nên hình thể trông hệt như một vận động viên vậy. Nhan sắc thì thuộc vào loại mặn mà, có nét cương phương dũng mãnh. Nếu luận về tướng số học thì có số trị phu và uy tín xã hội, do đó đàn em của Dung cực kỳ kính nể chị đại của mình.
“Chào mọi người.”
Vũ bước vào nhà, ngay lặp tức thu hút ánh nhìn của cả hai người đàn bà. Bích thì ít khi thấy Vũ diện com lê nên rất nhanh đã bị phong thái lịch lãm của chàng giám đốc trẻ hớp hồn. Còn Dung thì khác, bà nhìn Vũ dưới góc nhìn của một cao thủ võ lâm. Rõ ràng là Trần Vân Vũ không phải dân trong nghề, lực chân nặng nề chẳng ra dáng người học võ, nhưng chẳng hiểu sao lại tản mác một loại áp lực khiến bà phải sinh ra ý niệm sợ hãi trong lòng.
“Chị đây hẳn là chị Dung.”
“Chào… chào cậu.”
Cuộc nói chuyện giữa ba người ban đầu không mấy khả quan, Bích thì chẳng biết nên phải nói gì, Vũ thì thái độ khắc bạc, còn Dung thì luôn trong trạng thái cảnh giác. Sau khi quyết định xem trưa nay ăn gì thì câu chuyện mới dần chuyển hướng hơn một chút.
“Hay để mình đi chợ nấu cho.”
Bích hớn hở tự hào, dù gì thì bà cũng là chủ của một chuỗi quán nhậu, nấu nướng là nghề mưu sinh từ khi còn bé rồi. Để lại Dung và Vũ trong căn nhà rộng thênh thang, như lại càng khiến hai người trở nên khó xử.
“Chị Dung biết chuyện giữa em và Bích rồi đúng không?”
“Bích nói cậu rất khỏe.”
“Có vẻ chị không thích em thì phải.”
Đặng Ngọc Dung nhìn xung quanh, đảm bảo rằng không có ai mới lên tiếng đáp lại:
“Tôi cảm thấy ở cậu có gì đó rất đáng ngờ.”
“Chị nghĩ tôi lừa Bích?”
“Không phải… ý tôi là… cậu khiến tôi bị áp lực rất lớn.”
“Áp lực?”
“Là do quỷ khí của mày đó.”
Quỷ con thình lình truyền âm cho Vũ: “Bà này có vẻ như là người của giới ẩn sĩ, nhờ khổ tu nên sinh ra những cảm quan hơn xa người thường.”
“Có cách nào khiến bà ta bớt cảnh giác không?”
“Quỷ khí của mày tích tụ càng lúc càng nhiều, cần phải đột phá mới đem chúng giấu đi được. Giờ tạm thời phải chịu thế thôi.”
Vũ bóp trán đăm chiu, khiến Dung không biết nên phải nói gì tiếp. Tưởng như câu chuyện đã trở nên bế tắc thì Vũ lại đột ngột lên tiếng.
“Nếu chị không thích em thì cũng không nhất thiết phải cố gắng vì Bích, dù sao thì không thể kết bạn với một người phụ nữ đẹp như chị là tiếc nuối của em chứ chẳng phải của ai.”
Dung bất ngờ ngẩn ra vì cách xử lý của Vũ, bà thấy cậu tuy nói năng cộc lốc vô cảm, nhưng giọng điệu lại chẳng hề thiếu vẻ chân thành nên cũng dần xuống nước theo chung.
“Chắc do tôi dạo này căng thẳng quá, mong cậu đừng để bụng.”
“Thế chị có muốn cùng thằng em này giải trí chút không, trong khi chờ Bích đi chợ về?”
“Đến đây hôm nay là vì vậy mà… nhưng…”
Dung càng nói càng đỏ mặt, vốn dĩ bà trước nay là mẫu hình tượng cứng rắn trong mắt đàn em, nhưng sâu thẳm trong tim của Dung là một con người quái gở. Ba đời chồng, trong đó có 1 người nước ngoài, ấy vậy mà chẳng ai chịu nổi cái sở thích tình dục quái đản của bà ta cả. Thậm chí ngay cả đám phi công trẻ sau khi vài lần lui tới cũng nhanh chóng xin lui. Do đó Đặng Ngọc Dung vô cùng thèm khát hơi đàn ông sau nhiều năm thiếu thốn.
“Chị có vài sở thích đặc biệt, mong em có thể đáp ứng.”
Vũ tò mò dẫn đường cho Dung về phòng mình, cả hai còn chẳng cần tắm rửa mà vừa vào phòng đã cởi sạch ra. Vũ với thân hình tráng kiện và con cu gân guốc khiến Dung rất vừa lòng, đồng dạng thân thể của bà cũng hấp dẫn sự chú ý của Vũ.
Bởi vì đã kinh qua hai người đàn bà đẫy đà nở nang như Nhung và Bích, nên khi gặp phải loại phụ nữ với chiều cao gần bằng mình, thân thể ẩn chứa các đường nét cơ bắp không chút mỡ thừa, cộng thêm quả bụng 6 múi nên Vũ có cảm giác như mình đang nếm trải một món ăn mới vậy.
Đặng Ngọc Dung lấy từ trong túi xách ra một cái vòng cổ dành cho chó, chậm rãi đeo lên cổ mình rồi giao cho Vũ. Trong cơn khó hiểu, gã cầm lấy đầu kia của sợi xích, khẽ giật vài cái thì Dung liền quỳ hẳn xuống đất mà bò đi bằng 4 chân.
Cảnh tượng một người đàn bà trung niên mặn mà với vóc dáng thon gọn hoàn toàn khỏa thân, bị mình xích cổ, lôi đi bằng bốn chân khiến Vũ nứng sảng. Con cặc chỉa thẳng lên trời như muốn báo hiệu tới lúc ra binh.
“Ra chị thích kiểu này à… thế thì có gì đâu mà…”
Lời còn chưa hết, Dung đã lao thẳng về phía Vũ, chồm lên người gã như một con chó cái, không ngừng liếm láp và cắn tới tấp. Nếu chỉ vậy không thì chẳng có chuyện để nói. Nên nhớ Đặng Ngọc Dung là một cao thủ võ lâm. Nếu bà ta hứng tình và lao thẳng về phía người đối diện thì sẽ thế nào? Ba ông chồng trước nếu không phải vì bị thương tích quá nặng mà phải rời xa, hay đám phi công trẻ khỏe nhất cũng không thể chịu nổi sức mạnh của Dung, thì bà đã chẳng ra đến nông nỗi này.
Vũ bị thứ sức mạnh không phải của con người ập thẳng vào, nhưng may là hắn còn có sức mạnh của quỷ nên rất nhanh đã đứng vững lại.
“Hừm!”
Vũ gằng giọng, lấy tay nắm vú của Dung bóp mạnh làm bà càng lên cơn cuồng bạo như một con chó cái động tình thực thụ. Gã kéo sợi xích thật mạnh khiến Dung mất thăng bằng rồi nhanh chóng hất bà lên giường.
“Biết thân biết phận chút đi. Đĩ chó!”
Dung bò bằng bốn chân trên giường, tới lui nhìn Vũ trông như một con chó bị chủ nhân mình đánh mà chẳng biết vì sao.
“Bà thích chơi bạo dâm chứ gì, tôi chiều.”
Vũ diễn cảnh mình đang vô cùng tức giận, vội vàng tiến lại và tỏa ra quỷ khí ngút trời làm con chó cái kia không ngừng run rẩy. Gã nắm xích kéo Dung tới sát chỗ mình, dùng tay tét vào mông khiến bà không khỏi nấc lên vì sướng.
“Sủa đi xem nào?”
“Gâu…” – Dung diễn như thật.
“Con chó cái này động dục rồi, muốn tao thụ thai đúng không?”
“Gâu… gâu…”
Và thế là trong tư thế doggy, Vũ đẩy Dung liên tục, vừa cắm dùi cui thịt vào cái lồn chó cái dâm đãng, vừa kéo xích ngược ra sau làm bà ho khan thành tiếng. Đặng Ngọc Dung sướng đến quên mất trời trăng, bà hoàn toàn nhập vai thành một con chó cái, bị chủ nhân nong lồn mình ra bằng con cặc khổng lồ. Thật may là thân thể Dung đủ khỏe để chịu đựng cuộc làm tình bạo lực này.
Bích đi chợ về chẳng thấy ai liền lần theo tiếng rú khe khẽ mà mò tới phòng Vũ. Xuyên qua khe cửa, bà thấy cảnh tượng Vũ đang “trừng phạt” con chó cái Ngọc Dung bằng những cách bạo lực nhất. Đại loại như khi cả hai giao cấu kiểu chó trong khi Dung bò trên sàn nhà, nếu dám dừng lại hay khiến con cặc Vũ bị tuột ra ngoài thì sẽ bị tét cho sưng đít. Hay những lúc mà Dung liếm láp toàn thân Vũ, nếu ngứa răng mà cắn thì sẽ bị gã tát cho vài phát nhớ đời.
“Quả nhiên cục cưng có thể chịu nổi con mụ đó.”
Bích đứng ngoài thầm đổ mồ hôi hột vì hai người này ăn mặn quá sức… nên bà nhanh chóng chuồn xuống bếp nấu cơm chờ cho họ xong việc.
Còn tiếp .