Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 1102 Lượt Xem

Phần 11: Biến cố đầy hương diễm

Bước vào cửa nhà cô Ngọc Nhi tôi mới nhớ ra là nơi này không có ai nấu ăn cho mình. Thế là đành ngậm ngùi ôm cái bụng đói meo lê từng bước về phòng.

– Tuấn Phong… Em ăn trưa chưa ? – Chợt tiếng chị Ngọc Trâm gọi ra từ trong bếp.

Tôi hơi ái ngại, cũng trả lời:

– Em… chưa ăn.

– Ừ, xuống đây. Ăn mì với chị.

– Ok, xuống đây.

Hai tô mì gói nóng hổi bốc khói nghi ngút. Bình thường tôi không hảo món này lắm. Nhưng hôm nay lại cứ chảy nước miếng liên tục.

– Ơ… Ăn đi. Chờ cái gì ?! – Chị Ngọc Trâm kéo một tô về phía mình, bắt đầu ăn.

Tôi cũng gắp lên một đũa mì, thổi phù phù cho bớt nóng, hỏi:

– Trưa cô Ngọc Nhi Nhi ít khi về nhà hả chị ?!

Chị Trâm vừa dùng tay quạt quạt cái miệng nóng đỏ, vừa nói:

– À… Hôm nay chị Nhi có về đấy… Chắc về trễ chút…

Chị nhìn đồng hồ, rồi cúi đầu ăn tiếp, lại ngồm ngoàm kể cho tôi nghe.

– Thường ngày chị Nhi không về ăn trưa đâu… Bên chị Nhi dạy bên Hồng Nghĩa có chế độ rất cao nha… Giáo viên ăn trưa theo tiêu chuẩn nhà trường… không phải mấy thứ mì gói như chị em mình đâu… Chị Nhi còn nói, đôi khi không dám xuống ăn, để giảm cân bớt đó…

Tôi thầm gật đầu, dường như hôm đó tôi nhớ cô Ngọc Nhi không ăn gì buổi trưa.

– Mà sao em gọi chị Nhi là cô chứ ?! Chị có dạy em đâu ?

– À… Em… – Tôi giật thót mình vì sơ hở của mình, vội chữa cháy. – Em bị bệnh sợ cô giáo nha… Cứ thấy cô giáo dù không dạy em, em vẫn sợ. Ha ha…

– Thật hả ?! Hi hi… Mà không sao. Mấy tháng nữa chị Nhi lấy chồng thì căn nhà này chỉ còn chị với… em. – Nói đến đây thấy có vẻ hơi mờ ám, chị Ngọc Trâm mất tự nhiên, nín bặt.

– Chị Nhi lấy chồng ?! Lấy ai vậy chị ?! – Tôi hỏi dồn.

– Ah… Anh rể tương lai của chị là… Thầy Tùng, giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa nha. – Ngọc Trâm ưỡn ngực có vẻ tự hào, chợt che tay nói nhỏ. – Anh Tùng cũng là con trai lớn của thầy Hiệu trưởng.

Tôi gật gật đầu, không hiểu sao thấy lòng buông lỏng không ít. Tôi gần như có thể khẳng định cái đám cưới kia mà Ngọc Trâm hâm mộ sẽ không xảy ra. Và nhân vật Tùng và bố anh ta có thể là lý do chính mà cô Ngọc Nhi rời khỏi Hồng Nghĩa.

Ăn xong hai tô mì, tôi kiên quyết dành rửa chén, để chị Ngọc Trâm tranh thủ thời gian lên lầu thay đồ đi học. Không chỉ là hai cái tô trên tay, trong bồn rửa chén còn mấy cái khác, tiện tay tôi rửa luôn. Lúc trước còn ở Sóc Trăng tôi vẫn thường rửa chén cho Ba mẹ. Ông bà kỹ tính, không thích có người lạ trong nhà nên không bao giờ thuê người giúp việc.

Rửa xong chồng chén bát úp lên kệ, tôi chợt nghe tiếng chị Ngọc Trâm nói chuyện điện thoại:

“Chị… không được mà. Em đã bị trường nhắc mấy lần rồi. Xấu hổ chết được.”

“Rồi… chị nhanh lên nha… Em sắp trễ học rồi…”

Tôi bước lên phòng khách, lặng lẽ nhìn bộ dáng lo lắng bồn chồn của chị Ngọc Trâm. Dường như hai người đang có chuyện gì đó khó xử… Liên kết câu chuyện cô Ngọc Nhi kể khi sáng, tôi có thể đoán được ít nhiều.

– Chị chờ chị Nhi về à ?! – Tôi thử dò hỏi.

– Ừ… Em đi nghỉ đi. – Chị Trâm không quay lại, gật đầu.

– Chị… chị bị trường nhắc học phí à ?! – Tôi thấy mặt mình hơi nóng lên như một kẻ nhiều chuyện.

– Em… em nghe được rồi à. – Ngọc Trâm quay lại nhìn tôi, rồi dậm chân giận dỗi. – Do chị Nhi hết… Cứ ham công việc rồi quên trước quên sau… Ngày nào chị cũng nhắc rút tiền… Lại quên. Hừ… Hôm nay không có tiền, chị không đi học nữa. Bị nhắc hoài, xấu hổ chết được.

– Chị cần bao nhiêu ?! Em đưa chị, rồi đi cho kịp giờ học. – Tôi nói.

– Ah, sao được ?! Mà nhiều lắm… Em không có đâu. – Chị Ngọc Trâm sững người.

– Bao nhiêu mà nhiều ?! Em cũng có khá khá tiền ba mẹ gửi lên… mua máy tính. Em chưa dùng đến.

– Hai mươi bảy triệu đó… Em có không ?! – Chị Ngọc Trâm nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

– Có. Chị đợi em chút.

Chạy vù về phòng. Hai phút sau tôi đưa cho chị Trâm, tôi nói:

– Chị cầm đi.

Chị Ngọc Trâm nhìn cọc tiền xanh trước mặt lại nhìn tôi vẻ khó tin:

– Em thật sự có… Em còn nhỏ như vậy mà Ba mẹ em cho em giữ tiền ?!

– Trời… Em nói đây là tiền mua máy tính. Chẳng qua em thấy cái laptop em đang sài còn tốt nên chưa mua thôi.

Hơi mất kiên nhẫn với bà chị ngây ngô này, tôi dúi luôn cọc tiền vào tay chị, hối thúc:

– Cầm đi. Đi học lẹ, không muộn bây giờ.

– Ờ… Tối nay chị có sinh nhật bạn về trễ… Về chị nói chị Nhi trả em ngay… Cảm ơn em nhé. – Chị Ngọc Trâm cẩn thận nhét tiền vào túi.

– Được rồi… Được rồi… Em như em đóng tiền nhà dài hạn cũng được mà… Đi đi…

– Hả ?! Tiền nhà 1,5 triệu một tháng… Hai mươi bảy triệu… là… là… Một năm rưỡi…

Nghe Ngọc Trâm vừa dắt xe ra, vừa lẩm nhẩm tính toán, tôi chỉ biết cười khổ. Chị Ngọc Trâm so với chị Thuỳ Vi vừa giống mà cũng khác nhau khá nhiều. Chị Vi ngây ngô chuyện tình cảm, sống khép kín… Còn chị Vi có vẻ hoạt bát hơn nhiều, nhưng còn lại là một đứa trẻ trong thân xác người lớn ah. Chợt nhớ đến Vân Nhu, mặt tôi tối sầm nín lặng. Tôi có quyền cười người ta là con nít sao ?! Khi chính tôi cũng cư xử ấu trĩ dại dột.

Quay vào nhà, tôi vừa khoá cổng thì cô Ngọc Nhi hớt hải chạy về. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy cô chạy một chiếc xe đạp cũ kĩ, thay vì chiếc xe máy nhỏ như mọi khi. Thấy tôi, cô liền thu lại vẻ lo lắng trên mặt, điềm nhiên mỉm cười:

– Phong mở cửa cho chị với…

– À, vâng.

Tôi nhanh chóng mở cửa, phụ cô dắt xe vào nhà.

– Ngọc Trâm đâu rồi em ?! – Cô Nhi hỏi.

– Dạ, chị Trâm đi học rồi… cô. – Tôi hơi lúng túng với kiểu xưng hô mới.

Cô Ngọc Nhi quay ngoắt lại ngạc nhiên, cũng không quan tâm tới kiểu xưng hô của tôi, mà hỏi gấp:

– Nó… Chị Trâm có nói gì với em không ? Nó nói nó chờ chị mà.

– Không sao… Cô vào nhà đi… Chị Trâm có tiền đóng học rồi. Em đưa…

– Em… Em…

Cô Ngọc Nhi ngồi xuống ghế thẫn thờ nhìn tôi, ấp úng một lúc không nói ra thành lời. Đôi mắt cô đỏ hoe, từ từ rịn ướt… Cô nghẹn ngào che mặt kềm nén tiếng nấc khẽ.

– Cô sao vậy ?! Không có chuyện gì đâu… Đừng…

Ngồi đối diện cô Ngọc Nhi chợt tôi thấy bàn tay cô run run nắm chặt. Lưng bàn tay còn ít vết xước đỏ rịn máu. Tôi thản thốt chồm đến, nhẹ nhàng mở bàn tay cô ra… Lòng bàn tay cô có một đường xước khá sâu do đá cắt.

– Cô…

– Cô không sao… Lâu quá không đi xe đạp không quen… – Cô Ngọc Nhi rụt tay lại, gạt nước mắt, nói.

– Không được. Cô ngồi yên đó.

Không biết tủ đựng dụng cụ y tế của nhà ở đâu. Tôi lao lên lầu lấy phần bông băng y tế dự phòng do chị Vi mua cho mình.

– Để cô tự làm… Hi hi… Coi kìa… Mới nói kêu là chị… Giờ lại xưng là cô.

Tôi giành lại chai thuốc sát trùng, gắt lên:

– Để em… Cô ngồi im đó…

Cô Ngọc Nhi ngồi im, đưa bàn tay cho tôi… Hoàn cảnh lại trở về như một lần trước đây không lâu. Cô Ngọc Nhi im thin thít ánh mắt mâu thuẫn bối rối nhìn tôi… Hơi thở cô có chút nhanh, thoang thoảng lan vào mũi tôi một mùi hương dịu mát. Tôi tập trung lau sạch vết thương trên bàn tay cô, băng lại. Tôi kéo bàn tay còn lại của cô Ngọc Nhi lật qua lật lại, rồi nhìn quanh người cô.

Cô Ngọc Nhi phì cười, gạt tay tôi ra:

– Hết rồi… Không còn chỗ nào nữa đâu. Bộ muốn cô bị thương nhiều hơn hay sao vậy ?!

– À không… – Tôi gãi gãi đầu cười, chợt nhớ tôi hỏi tiếp:

– Cô chưa ăn gì đúng không ?! Để em nấu mì cho cô nha…

– Không… Cô không đói… Phong… – Cô Ngọc Nhi gọi theo, rồi thở dài nhìn tôi đi vào nhà bếp.

Tuy tôi không thích ăn mì lắm, nhưng nấu mì thì không thể không biết ah. Tôi không phải là một thằng con trai siêng năng, càng không thích vào bếp… Nhưng không hiểu sao những việc tôi đang làm cho cô Ngọc Nhi lại làm lòng tôi ấm áp dễ chịu. Cảm giác ray rứt khó chịu khi nghĩ đến Vân Nhu cũng vì vậy mà nguôi ngoai đi nhiều.

– Mì tới đây… – Tôi bưng tô mì trứng đặt lên bàn ăn.

Cô Ngọc Nhi mỉm cười thật tươi, ngồi xuống:

– Cảm ơn em…

Tôi xua xua tay, cầm đôi đũa đưa qua cô, nhưng chợt nhận ra bàn tay cầm đũa của cô Ngọc Nhi lại bị băng kín. Tôi quyết định ngồi xuống, lấy lại đôi đũa.

– Em làm gì ?! Không cần như vậy đâu… – Cô Ngọc Nhi thoáng đỏ mặt nhìn tôi gắp đũa mì đưa lên miệng thổi thổi.

– Ngoan, há miệng… – Tôi dùng muỗng hứng lấy đũa mì đưa qua, dỗ dành.

– Trời ơi… Phong à…. Ưm… – Cô Ngọc Nhi mặt bỏ bừng, rồi miễn cưỡng hé miệng cho tôi đút.

– Ngon không ?!

Cô che miệng, gật gật đầu, hai gò má đỏ bừng xinh đẹp đến mức tôi muốn ngộp thở.

– Phong, tiền… tiền kia ở đâu em có vậy ?! – Cô Ngọc Nhi chợt hỏi nhỏ.

– À, tiền ba mẹ cho em mua máy tính… Mà máy tính em còn dùng tốt lắm… – Vẫn bài cũ soạn lại, tôi nói. – Nên cô không cần quan tâm đâu… Hay xem như em trả tiền nhà trước cũng được.

– Như vậy… Như vậy không ổn lắm đâu. – Cô Ngọc Nhi cúi đầu nói nhỏ.

Tôi gắp mì, thổi thổi, rồi đưa qua. Cô Ngọc Nhi há miệng cho tôi đút, rồi lặng lẽ cúi đầu như suy nghĩ. Tôi gắp thêm mì cuộn cuộn lại trên chiếc muỗng, nói nhỏ:

– Cô đừng quan tâm đến số tiền đó. Em thấy cô nên đi chuộc chiếc xe máy trước… Không có xe cô đi dạy cực lắm.

– Sao em biết ?! Em… – Cô Ngọc Nhi sửng sốt, tái mặt hô lớn.

Tôi cười tủm tỉm, cũng không ngẩng đầu, nói:

– Haizz… Mấy cái vụ túng thiếu cầm đồ này sao cô rành bằng em chứ ?! Vừa nhìn chiếc xe đạp kia là em biết rồi.

– Nhưng em… Em đừng nói với Ngọc Trâm nha… Chuyện này thật sự… rất xấu hổ ah… – Cô cúi đầu nói nhỏ.

– Lát em chở cô đi lấy xe lại… Không cần giấu diếm gì hết. Thôi ăn đi nha.

– Á… Nóng…

Cô Ngọc Nhi chợt cả người giật nảy, há miệng quạt quạt liên tục. Tôi hoảng hốt, vì mình vừa rồi quên thổi mà đút thẳng cho cô.

– Nhả ra… Nhả ra đi… – Tôi đưa tay hứng trước miệng cô.

– Ư… – Cô gạt tay tôi, mặt đỏ bừng lên.

Rối loạn không suy nghĩ nhiều, tôi chồm đến sát cô Ngọc Nhi mà thổi. Cô sững người, mặt cô đỏ lên khi miệng tôi gần như chạm vào môi cô. Giây phút này thật kì lạ… đồng hồ treo tường cũng ngừng điểm, mọi thứ như dừng lại. Tôi thấy đôi môi đỏ mọng hé mở của cô Ngọc Nhi thật gần, thật gần ah. Cô chợt tránh đi. Môi tôi chạm nhẹ lên gò má cô, rồi dừng lại. Môi tôi truyền về một cảm giác ấm áp mịn màng như nhung, mũi tôi say mê ngửi một mùi hương thơm ngát ngọt ngào.

– Phong… – Cô Ngọc Nhi chợt lùi lại, quay người, giấu đi gương mặt đỏ bừng như mận chín.

Không kịp để tôi hoàn hồn, cô Ngọc Nhi hối hả như chạy về phía cầu thang. Tiếng cô vọng xuống từ trên lầu:

– Em dọn giúp… cô… cô… hơi mệt chút.

“Chát” tôi tự đánh cho mình một cái thật đau. Giờ phút này nghĩ lại tôi mới thấy mình thật liều lĩnh. “Hôn cô giáo ah! Mẹ, mày điên rồi…!” Tôi không biết từ lúc nào trong đầu tôi lại có ý nghĩ quái gỡ về cô Ngọc Nhi.

“Hay là mình bị tiêm nhiễm đầu óc dơ bẩn của Quyền mập ?!”

“Oan quá sư phó ah!” – Một thằng Quyền mập khác trong tâm trí tôi không ngừng kêu gào.

Tôi chợt nhớ đến chuyện chiều hôm đó… Bờ mông tròn trịa kia ngồi thẳng lên khối u giữa hai chân tôi. Cảm giác tê dại đê mê đó dường như để lại trong tôi một nỗi ám ảnh tội lỗi.

Tôi thầm thở dài.

Chiều hôm đó, 16h00.

Không thể đợi được nửa, tôi lên phòng gọi cô Ngọc Nhi. Đây là lần đầu tiên tôi bước lên lầu 1 của căn nhà. Căn phòng của cô và Ngọc Trâm nằm ngay trên gian gác tôi ở. Tôi chần chừ một chút, đưa tay lên gõ.

“Cộc cộc…”

“Cộc cộc…” – Gõ mấy lượt không có tiếng trả lời.

“Cô ơi… Em Phong đây… Cô….” Vẫn không có tiếng trả lời.

Tôi thấy lòng hơi nôn nao lo lắng. Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy nhẹ cánh cửa, nhìn vào trong. Bên trong căn phòng kéo rèm khá tối, một mùi hương thoang thoảng dễ chịu của phụ nữ truyền vào mũi tôi. Một cái bàn làm việc ngăn nắp, một cái ghế hơi xéo một bên… Bên cạnh là một chiếc giường đôi đơn giản. Nhìn lên giường tôi đập vào mắt tôi đầu tiên là mái tóc dài đen óng ả của cô Ngọc Nhi xoã tung che phủ cả bờ vai và tấm lưng thon gầy của cô. Cô như đang ngủ, quay lưng về phía tôi.

– Cô Ngọc Nhi… Cô…

Như nghe được tôi gọi, cô Ngọc Nhi khẽ động đậy, rồi khó nhọc quay lại. Mặt cô đỏ bừng một cách bất thường, hai mắt mệt mỏi nhìn lên tôi.

– Em xin lỗi… Nhưng em gọi nhiều lần mà… Em định chở cô đi lấy xe… – Tôi ấp úng giải thích.

Cô Ngọc Nhi xua xua tay, thều thào yếu ớt:

– Em giúp cô lấy xe về được không ?! Cô… cô hơi mệt… Giấy biên nhận, còn có tiền… trong giỏ xách cô… Trên biên nhận có địa chỉ…

Tôi chợt bước đến, đặt tay lên trán cô. Lòng tôi liền trầm xuống. Trán cô rất nóng. Cô sốt rất cao. Có thể do thể trạng cô Ngọc Nhi yếu, lại đạp xe đạp về nhà bị cảm nắng.

– Để em lấy ít thuốc cảm cô uống trước.

Tôi chạy xuống phòng tìm thuốc, lại chạy xuống bếp rót ly nước ấm đem lên phòng cho cô Ngọc Nhi. Ngồi xuống cạnh giường, nhẹ đỡ bờ vai cho cô ngồi dậy, tôi phát hiện lưng áo cô ướt sũng mồ hôi. Cô Ngọc Nhi uống thuốc xong, khó nhọc nằm xuống

– Em đưa cô đi bệnh viện nhé. – Tôi nói.

– Không… Không cần… Lát cô khoẻ thôi mà. Cảm ơn em… Em giúp cô… còn chiếc xe đạp là cô mượn của bác bảo vệ trường… Mai cô trả sau.

– Nhưng tối nay chị Trâm về trễ… Cô lại ở nhà một mình… – Tôi lo lắng.

– Không sao… – Cô Ngọc Nhi xua xua ra vẻ rất mệt mỏi.

Nhìn cô, tôi chỉ biết gật đầu, nói nhỏ:

– Cái xe cứ để em lo. Vậy cô cứ nghỉ đi.

Tìm được biên nhận và xấp tiền trong túi xách của cô Ngọc Nhi. Tôi xuống nhà, khoá trái cửa, đi bộ ra tìm xe ôm. Tôi không đi xe mình vì phải chạy chiếc xe của cô Ngọc Nhi về.

Nói ra vẻ rành nghề, thật ra tôi chưa đi cầm đồ của mình bao giờ cả. Không cờ bạc, không hút chích, tiền bạc lại dư giả quanh năm tôi không có lý do nào để đến những nơi như vậy. Tiệm cầm đồ trong ký ức của tôi có chăng là từ bạn bè kể… Nào là lãi suất cắt cổ, luộc đồ cầm cố, giang hồ bảo kê… Người như cô Ngọc Nhi lẽ ra không bao giờ nên đến những nơi như vậy.

Theo địa chỉ trên tờ biên nhận, tôi dừng chân trước một căn nhà lớn, khang trang với hàng xe máy dài dài đỗ ngang trên hè. Ánh mắt tôi lướt qua, liền nhận ra chiếc xe nhỏ màu kem hường của cô Ngọc Nhi dựng cuối hàng. Một gã đàn ông có vẻ bậm trợn bước ra, hất hàm hỏi:

– Cầm điện thoại hả ?! – Có vẻ như gã đã quan sát tôi không đi xe.

– Không. Tôi đến lấy xe của người quen. – Tôi nói.

– Xe nào ?!

– Chiếc đó. – Tôi chỉ tay.

– Biên nhận đâu ?!

– Đây… – Tôi rút tờ biên nhận, đưa qua.

– Xe này mới cầm hồi trưa, giờ chưa lấy được ! – Gã phán một câu, ném trả tôi tờ biên nhận.

– Tại sao ?! Lãi ngày bao nhiêu tôi trả. – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Lãi một ngày thì hết ngày mới trả… Mai quay lại đi… – Gã ngồi nửa mông lên chiếc xe, rút thuốc lá đặt lên môi.

– Tôi không hiểu. – Tôi nhíu mày, kềm nén. – Tôi trả anh tiền nợ, dù tôi lấy sớm hơn vẫn trả đủ anh lãi trọn một ngày. Tại sao không được lấy ?!

– Đây là quy đinh… Chưa đi cầm đồ bao giờ à ?! – Gã phì phèo thuốc lá, vẻ mặt trơ trơ không quan tâm.

– Quy định nào ?! Đưa cho tôi xem… – Tôi hỏi.

– Tao nói nó là quy định thì nó là quy định… Mẹ mày hỏi nhiều muốn chọc tao điên lên à ?! – Gã vứt điếu thuốc bước đến ra vẻ hùng hổ doạ nạt tôi.

Máu nóng xông lên tới tận đầu. Tôi nheo mắt bước đến:

– Tao đứng đây… Tao muốn xem mày làm gì tao…

“Chuyện gì vậy ?!” – Một người phụ nữ béo mập ngồi trong nhà, hô lớn.

Gã đàn ông hậm hực, quay vô trong kể lể:

– Thằng này nó kiếm chuyện… Nó…

Người phụ nữ nghe hết câu chuyện, gật gù một chút, rồi nói:

– Lấy xe trước không phải không được. Mà phải chính người cầm xe đến lấy.

Tôi nhíu mày nhìn vẻ đắc thắng trên mặt gã đàn ông và người phụ nữ kia. Để lại chiếc xe ở nơi này qua một đêm e rằng ngày mai đã “thay mận đổi đào”. Không còn cách nào khác, tôi buộc lòng phải xuống nước, bước đến. Người phụ nữ béo mập mồm nhai nhóp nhép cây tăm, ánh mắt ti hí nhìn tôi.

– Chị Hai à. Bây giờ thế này… Vay 22 triệu. Lãi ngày 1,2 triệu… Tôi trả chị 2 triệu xem như lãi cho tôi lấy xe trước, được chưa ?!

– Phì… – Bà ta nhổ cây tăm rơi ngay mũi giày tôi, nhếch mép cười. – Chị không làm từ thiện ah… Em thông cảm mai quay lại đi.

– Haizz… Hai triệu rưỡi vậy. Hơn 2 ngày lãi rồi đó. – Tôi cố kềm nén nài nỉ.

Bà ta có vẻ động tâm, quan sát cả người tôi, rồi buông một câu:

– Lấy bây giờ trả 5 triệu, không thì mai quay lại chỉ trả 1,2 triệu thôi.

Tôi nghiến răng tức giận. Đúng là một lũ khốn nạn ăn cướp giữa ban ngày. Năm triệu không phải là con số lớn với tôi… nhưng cơn uất nghẹn này thật khó nuốt trôi. Nghĩ đến cô Ngọc Nhi còn sốt hầm hập ở nhà, tôi thở dài, rút tiền.

Gã đàn ông khoái trá, nhe răng cười, vỗ vỗ vai tôi:

– Khà khà… Chú em mày rất chịu chơi ah… Con bé kia mặc áo dài đúng là ngon… Mẹ, cái mông đó mà khoan từ đằng sau thì…

“CÂM MIỆNG…” – Tiếng hét bất ngờ của tôi làm gã đàn ông và người phụ nữ kia giật bắn cả người.

Bao nhiêu bực tức, uất ức của tôi dồn nén từ sáng đến giờ như một quả bóng bơm căng. Giờ lại gặp những lời lẽ dơ bẩn của gã đàn ông bôi nhọ người phụ nữ mình kính trọng, làm tôi như nổi điên. Tôi hầm hầm chỉ tay vào mặt gã, nghiến răng gằn từng chữ:

– Mày liệu hồn ngậm cái miệng chó của mày lại…

Gã đàn ông kia sau vài giây ngạc nhiên liền mặt bỏ bừng bừng, hai mắt long lên sòng sọc rít vào mặt tôi:

– Mẹ, thằng ranh con… Tao đéo muốn trả xe nữa. Cút ra cho tao… Mai kêu con đỉ kia lại cho ông chịch một phát rồi lấy xe về…

“MÀY MUỐN CHẾT”

Tôi gầm lên lao đến dùng hết sức bình sinh đấm thẳng vào mặt gã. Gã ôm mũi loạng choạng ngã ra sau, miệng hét lên như heo bị chọc tiết… Từ trong nhà lao ra ba bốn gã đàn ông khác miệng mồm còn ngồm ngoàm nhai cơm. Bọn chúng lao đến bao quanh tôi… Từng cú đấm, đá huỳnh huỵch rơi trên người tôi. Tôi đánh trả nhưng thậm chí không xác định được mình đánh trúng ai, trúng vào chỗ nào. Miệng tôi ngửi được mùi máu, ngực tôi như tắt nghẽn không thở nổi… Tôi gục xuống.

“Dừng lại…”

Ngay lúc này một tiếng hô lớn vang lên… Tôi chỉ thấy một màu xanh cảnh phục lướt qua, rồi mọi vật tối sầm.

Không biết qua bao lâu. Tôi mơ màng như nghe tiếng người gọi… Tôi vừa mở mắt liền nhận được cơn đau đớn ê ẩm khắp toàn thân. Tôi cắn răng ngồi lên, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng nhỏ. Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc cảnh phục xanh. Anh ta quay lại nhìn tôi, nói:

– Tỉnh rồi hả ?! Dậy ký nhận tài sản rồi về đi…

– Em… đang ở đâu ?! – Tôi ngơ ngác hỏi.

– Trạm y tế Phường. Mày gan lắm. Nhỏ tuổi mà dám vô chỗ đó gây chuyện. Tao mà tới muộn một chút còn không biết đám đó vứt xác mày đi đâu… – Anh ta vừa nói vừa lấy hồ sơ đẩy qua trước mặt tôi.

– Em cảm ơn. Nhưng… cái xe… – Tôi ấp úng.

– Xong rồi. Tụi nó đã khai hết… Xe đậu ngoài kia. Lãi 400 ngàn/ngày, vốn 22 triệu… Còn lại bao nhiêu đây… Đếm đi rồi ký.

Tôi hơi ngẩng người nhìn qua xấp tiền và chìa khoá xe trên bàn. Thì ra mức lãi thật sự có đăng ký chỉ 400 ngàn… Tôi không phải tốn 5 triệu, lại trả lãi ít hơn… Không biết vụ làm ăn này lỗ hay lời đây !

– Ơ! Ngẩng ra đó làm gì ?! Ký đi rồi về. Trễ rồi.

“Trễ rồi ?! Trễ rồi ?!” âm thanh đó như vang lên trong đầu tôi. Tôi hoảng hốt nhìn ra ngoài trời. Trời đã tối. Tôi nằm đây bao lâu chứ ?! Còn cô Ngọc Nhi ở nhà… Đang sốt cao… Lại chưa ăn gì ?! Quên luôn những vết thương đau đớn trên người. Tôi vội vã ký, để lại mấy tờ giấy xanh dằn dưới tờ biên bản. Lao ra xe thật nhanh.

– Này… còn sót tiền !? – Người đàn ông gọi theo.

– Dạ, đâu có. Phần em đủ rồi…

Tôi nói nhanh, rồi kéo ga chạy vọt đi. Ba tôi là doanh nhân, tôi học được cũng không ít chiêu thức từ ông. Tiền là thứ nhạy cảm, đưa tiền cũng phải có cách thích hợp làm cho người nhận cảm thấy thoải mái.

Căn nhà cửa vẫn đóng kín, đèn không bật thật u ám buồn tẻ. Tôi dắt xe vào nhà, đem theo gói cháo thịt bằm nóng vừa mua dọc đường.

Cửa phòng cô Ngọc Nhi vẫn khép hờ, như lúc tôi đi để lại. Bên trong không bật đèn, tối đen như mực. Gõ cửa vài lần không có tiếng trả lời.

“Cô Ngọc Nhi… Em Phong đây !”

Tôi đẩy cửa bước vào, mò mẫm trong bóng đêm bật đèn lên. Trên giường cô Ngọc Nhi vẫn nằm nghiêng ngủ đúng tư thế khi tôi rời đi.

“Cô Ngọc Nhi… Cô…”

Kêu mấy lần cô vẫn không tỉnh lại. Linh tính tôi chợt lo lắng kì lạ. Tôi vội quỳ gối lên giường, khẽ chạm vào vai cô, lay mạnh. Vẫn không đáp lại.

– Cô Nhi… Cô…

Kéo cô ngã ra giường, tay tôi chạm vào trán cô. Tôi phải hít vào một hơi lấy bình tĩnh. Trán cô quá nóng, còn nóng nhiều hơn khi chiều. Thuốc cảm đã không có tác dụng. Tôi lại không có thuốc hạ sốt. Cơn sốt cao kéo dài dẫn đến hôn mê, sau hôn mê nếu không hạ nhiệt có thể tử vong… Tôi đứng phắt dậy đi qua đi lại trong phòng. Tôi muốn gọi cấp cứu ngay lập tức… Nhưng linh tính báo rằng nếu tôi không làm gì đó ngay lúc này, thì tính mạng cô sẽ nguy hiểm. Tôi lao vào phòng tắm nhỏ của cô. Lục tung mọi thứ tìm được một cái thau nhỏ. Hứng nước lạnh vào thau, lấy thêm một cái khăn.

Đến bên cạnh cô Ngọc Nhi, tôi thấm khăn ướt lau khắp mặt cô. Giặt khăn, lại lau quanh cổ. Giặt khăn lại lau mặt… Hai bàn tay tôi bắt đầu nóng dần lên. Nước trong thau cũng thành nước ấm… Tôi chồm người qua, kéo đầu cô đặt lên đùi mình… Chân tôi như chạm vào một vũng nước ướt sũng. Mồ hôi cô thấm ướt cả tấm đệm…

– Không được… Không được rồi…

Tôi nghiến răng bế xốc cả người cô Ngọc Nhi lên, đi vội vào phòng tắm. Không thể đặt cô nằm trên sàn. Tôi đành ngồi xuống, xếp bằng hai chân, để người cô nằm ngang trên hai chân tôi. Với vòi nước vệ sinh, tôi mím môi bắt đầu xả. Nước tràn lên thấm ướt bộ quần áo của cô đang mặc… Hai bầu vú tròn không nịt ngực căng nổi lên dưới lớp vải mỏng. Tôi cho nước chảy xuống từ trán cô, ướt cả mái tóc. Lại cho vòi nước vào cổ áo… Cho nhiệt độ cơ thể cô hạ xuống. Sau vài phút, tôi có thể thấy trán cô Ngọc Nhi đã bớt nóng.

Nhưng đến lúc này lại làm tôi khó nghĩ. Người sốt cao sau khi hạ nhiệt bằng nước lạnh, phải lau khô người ah… Để nguyên như vậy, thì không khác gì với giết cô. Tôi lay lay cô thật mạnh, vỗ vỗ vào má cô để cô tỉnh lại. Nhưng hai mắt cô Ngọc Nhi vẫn nhắm chặt, dù hơi thở đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Tôi đành liều.

Tôi dựng người cô ngồi dậy, dựa lưng lên ngực tôi, đầu tựa trên vai tôi. Tay tôi bắt đầu đưa xuống nhẹ nhàng cố không chạm vào cảm giác mềm mại kia, mở từng cúc áo. Không muốn lòng cứu người của mình bị vấy bẩn, tôi tự đặt ra giới hạn cho ánh mắt của mình, từ trần nhà đến hàng gạch men đầu tiên, không hơn. Mở hai vạt áo cô ra hai bên, tôi kéo áo cô ra sau vai rồi rút ra ngoài. Với lấy chiếc khăn khô trên móc, tôi phủ lên ngực cô, rồi bắt đầu lau.

Giây phút này đây, dù ngàn lần không muốn tôi cũng không tránh khỏi xao xuyến lay động. Lớp vải lông khá dầy vẫn không ngăn được cảm giác mềm mại mê ly truyền vào tay tôi.

– Ư…

Một tiếng kêu khẽ. Một làn hơi thở nóng ấm chạm vào cổ. Tôi sững người nhìn xuống…

“Chát”

Chào đón tôi không ngờ là một cái tát. Mắt tôi nổ đom đóm, chưa kịp tỉnh táo thì cô Ngọc Nhi vùng người cố ngồi dậy. Cô bưng kín ngực, tay run run chỉ vào tôi, giọng nghẹn ngào:

– Cô… Cô… nhìn lầm em… Em không… ngờ dám làm chuyện… bại hoại này…

Mặt tôi sa sầm, cảm giác tệ hại hơn bao giờ hết. Cố hít một hơi thật sâu, tôi bước đến:

– Không phải như cô thấy đâu…

– Cút ra ngoài… Cút đi… Trời ơi…

Không cho tôi nói, cô co rút người vào góc phòng tắm khóc nức nở. Nhìn cô, mặt tôi đen lại, cơn tức giận lại dâng lên ngùn ngụt. Tôi mím môi, quay người bước thẳng ra ngoài.

– Á…

Nhưng tiếng kêu đau đớn của cô Ngọc Nhi lại ngăn bước chân tôi lại. Tôi nghiến răng trèo trẹo như muốn nhai vụn cơn uất ức của mình. Nhặt con dao gọt trái cây trên bàn, tôi đẩy cửa phòng tắm xăm xăm bước vào. Cô Ngọc Nhi nằm sõng soài trên sàn tắm, thấy tôi quay lại với con dao, mặt cô tái nhợt sợ hãi

– Em… muốn… làm… gì ?! Cứu…

– Im miệng…

Tôi gầm lên làm cô Ngọc Nhi run rẩy co rúm cả người. Tôi quỳ xuống bên cạnh cô, đưa con dao vào tay cô, gằn giọng:

– Cầm lấy…

Cô giật bắn mình, vội cầm lấy con dao, rồi hơi khó hiểu nhìn tôi.

– Cô mới sốt cao tỉnh lại cần lau khô người… Bây giờ em sẽ tiếp tục lau người cho cô. Nếu cô thấy em xúc phạm cô… có thể đâm em tuỳ ý.

Cô Ngọc Nhi rùng mình nhìn tôi, lại nhìn qua con dao nắm chặt run run trên tay. Tôi kéo cô ngồi dậy, hai cánh tay cô khép chặt che đi phần da thịt trước ngực. Tôi bắt đầu dùng tấm khăn lau khô tóc cho cô.

– Thật sự… là chuyện gì đã xảy ra ?! – Cô Ngọc Nhi vẫn cầm con dao lăm lăm trong tay, hỏi nhỏ.

Đổi qua cái khăn khác, tôi vẫn lau tóc cho cô, chậm chậm nói:

– Em lấy xe về. Gọi cô hoài không tỉnh. Cô sốt rất cao, lưng lại ướt sũng mồ hôi. Em đành phải mang cô vào đây xối nước hạ nhiệt… Xối xong thì phải lau… thế thôi.

Cô Ngọc Nhi mím môi im lặng, chợt cô đặt con dao lên trên bồn rửa tay. Hơi cúi đầu, ấp úng nói:

– Cô xin lỗi… Là cô trách oan em, còn… đánh em.

Tôi không trả lời. Nói cái gì bây giờ?! Đánh cũng đánh xong rồi. Tôi chỉ muốn mình mau chóng thoát ra khỏi cái nhiệm vụ tai bay vạ gió này.

– Em giận cô sao ? – Cô Ngọc Nhi hỏi.

– Không… Hoàn cảnh đó rất khó tránh hiểu lầm… Em hiểu mà. – Tôi nói.

Cô chợt nghiêng đầu, rồi hoảng hốt nhìn mấy vết thâm xanh đỏ trên mặt tôi, hỏi gấp:

– Tại sao mặt em lại như vậy ? Cô chỉ… chỉ đánh có một cái mà…

– Không liên quan đến cô. Là do đám cầm đồ kia…

– Chúng dám đánh em ?! Tại sao ?

Tôi tiếp tục lau tóc cho cô, chép miệng kể lại sơ lược. Cô Ngọc Nhi nghiến răng tức giận chưa nghe hết câu chuyện, liền quay lại đối diện với tôi:

– Ngày mai cô phải ra đó đòi tiền thuốc cho em…

– Không cần… Sau này cô đừng bao giờ đến mấy chỗ như…

Cô Ngọc Nhi đưa lên nhẹ nhàng chạm lên mặt tôi, rồi xuýt xoa như sợ tôi đau. Nhưng thật sự giờ phút này cô có tát thêm vài cái tôi cũng không có cảm giác gì. Vì ánh mắt tôi như bị níu lại vào khoảng trống da thịt giữa hai cánh tay thon dài buông thỏng của cô Ngọc Nhi… Để hai bầu vú trắng ngần của cô hoàn toàn phơi bày trước mắt tôi. Thật to, thật tròn đều như khuôn đúc, hai nhuỵ hoa hồng hào lung linh như nhảy múa trước mắt tôi… Cổ họng tôi khô khốc, máu nóng chạy rần rần cả toàn thân, mũi tôi ê ê như sắp xuất huyết… Cô Ngọc Nhi bắt gặp ánh mắt khao khát của tôi, liền ngượng đỏ mặt, che ngang ngực, gắt lên:

– Không phải em nhìn chán chê rồi sao ?! Bây giờ còn cái kiểu… như… mới thấy vậy.

– Không có… – Tôi lắc đầu lia lịa. – Em mới được thấy ah.

– Thật… Thật.. là không nhìn ?! – Cô Ngọc Nhi thản thốt mặt đỏ lên tới mang tai.

Tôi nhìn cô, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt tôi:

– Cô cho em là người thế nào ?! Thích nhìn lén cơ thể người ta, khi người ta không có khả năng phản kháng sao ? Cô không được nghi ngờ tính chuyên nghiệp của em nha… Cứu người là cứu người. Em không bao giờ nhập nhằng lung tung.

– Xin lỗi… mà… mà trời ơi… Tôi chết mất… – Cô Nhi che mặt rên rỉ đau khổ.

Tôi hậm hực dùng khăn lau mái tóc phía trước cho cô. Lau xuống trán, gương mặt… Ánh mắt cô nhìn tôi hơi bối rối tránh đi. Tôi đứng dậy, nói:

– Váy ngủ cô để đâu ?

– Để làm gì ?! – Cô ngơ ngác hỏi.

– Để thay ra… Cô tính cái quần ướt ngủ sao ?!

– Cô… Cô tự làm được… Cô…

Cô Ngọc Nhi ngượng đỏ mặt lí nhí, thấy tôi im lặng mặt hầm hầm, cô chỉ chỉ tay ra ngoài:

– Cái tủ sát tường.

Tôi mở tủ lấy đại một cái váy ngủ, dù sao cũng không biết cái nào. Tôi đỡ cô Ngọc Nhi đứng lên tựa vào bồn rửa tay. Cô thoáng chần chừ rồi chậm chậm giơ hai cánh tay lên, hai bầu vú buông lỏng trần trụi phơi bày trước tấm gương sáng trước mặt. Ánh mắt cô lén lén quan sát phản ứng của tôi đứng sau lưng. Tôi điềm nhiên như không, giơ cao chiếc váy thun xỏ qua hai cánh tay, qua đầu cô, kéo xuống… Kéo mép váy qua cặp mông cong ỏng của cô, phủ cả chiếc quần ướt bên trong.

– Em nói rồi… – Tôi chép miệng nói. – Cô đừng đánh giá thấp tính chuyên nghiệp của em. Em chỉ nhìn cái gì cô cho em nhìn… như khi nảy thôi.

Cô Ngọc Nhi đỏ mặt gắt lên:

– Cô không có… Ai mà biết em… em như vậy chứ ?!

Tôi không trả lời, ngồi xuống sau lưng cô. Luồn tay vào trong chiếc váy dài, nắm hai ống quần ướt, kéo mạnh.

– Ah…

Cô Ngọc Nhi bưng kín mặt không muốn nhìn xuống tôi đang tuột chiếc quần thun dài và cả chiếc quần lót ra khỏi chân cô. Tôi vừa cầm lên, cô liền giành lấy, giấu ra sau lưng.

– Giờ cô ra giường, ăn cháo.

Cô Ngọc Nhi ngoan ngoãn để tôi vòng bên eo dìu cô ra ngoài. Cô chưa hoàn toàn hết sốt, bờ eo mềm mại của cô truyền vào tay tôi cảm giác nong nóng. Thân thể nữ giới vốn tính âm, thân nhiệt thường dao động mát hơn nam giới một ít. Vậy mà hiện giờ tôi cảm thấy thân thể cô Ngọc Nhi ấm nóng hơn cả mình. Tại sao ah ? Hay phải tăng thêm liều lượng thuốc ?

Đỡ cô ngồi xuống giường. Tôi qua bàn lấy bát cháo thịt băm còn âm ấm. Cô vơ chiếc gối, ôm ngang ngực như muốn che đi hai bầu vú lồ lộ dưới lớp vải mỏng. Đèn phòng ngủ rõ ràng sáng hơn phòng tắm nhiều… Tôi ngồi xuống đối diện cô, chậm rãi múc một muỗng cháo đưa lên. Cô hơi ngượng vẫn há miệng để tôi đút, ánh mắt lại bẽn lẽn nhìn lơ đễnh dưới giường.

– Có nóng không ?! – Tôi dùng muỗng hớt cháo mặt trên cho đỡ nóng, hỏi.

– Không… – Cô lắc lắc đầu.

Đột nhiên bụng tôi rột rột kêu khẽ một tiếng. Tôi làm ngơ như không biết, nhưng cô Ngọc Nhi sững người hỏi:

– Em chưa ăn gì buổi tối sao ?

– Em… lát em nấu mì ăn sau… Không sao…

Tôi đưa muỗng cháo lên miệng cô, cô lắc đầu:

– Em ăn chung với cô đi… Cô ăn không hết đâu.

– Nhưng… Em đem có một cái… – Tôi hơi lúng túng cầm cái muỗng trong tay.

– Không sao… – Cô hơi đỏ mặt, cúi xuống nói. – Em không sợ cô lây bệnh cho em là được rồi.

– Em bệnh thì cô lại tắm cho em… – Tôi đút luôn muỗng cháo vào miệng, cười.

– Phì… – Cô Ngọc Nhi phì cười.

– Ây da…

Muỗng cháo vào miệng không ngờ đau như vậy, tôi kêu lên.

– Động vết thương rồi hả ?! Lát cô luộc trứng đắp cho em… – Cô Ngọc Nhi xuýt xoa chạm nhẹ vào những vết bầm trên mặt tôi.

– Không sao… Em tự làm được…

Đỡ tay cô trên mặt, tôi không biết nghĩ gì lại nắm lấy. Cô Ngọc Nhi thoáng bối rối, rụt tay lại.

– Ăn cháo tiếp nha…

– Ừ… Mà không cần lấy thịt cho cô đâu… Cô mập rồi.

– Cô không mập. Rất vừa đó…

– Cô… vừa thiệt hả ?!

– Ừ… Không những vừa… còn rất đẹp…

– Hi hi…

Bầu không khí trong phòng trở nên ấm áp vui vẻ. Cô Ngọc Nhi một muỗng, tôi một muỗng… từng câu từng chữ lại vô tình có chút mập mờ phấn khích. Loáng chốc đã vét sạch. Đây có lẽ là món cháo thịt bằm ngon nhất mà tôi từng ăn. Tôi đưa tay đặt lên trán cô thử nhiệt. Cô cười vui vẻ, đưa tay gạt nhẹ hạt cháo dính trên mép miệng tôi rồi vô thức đưa vào miệng mút… Chợt nhận ra hành động của mình, cô Ngọc Nhi sượng chín cả người mặt đỏ bừng lên.

Khoảnh khắc này trong mắt tôi cô đẹp đến mức không thể tả bằng lời. Tô cháo không rời tay rơi bên cạnh, tôi nhướng người đến… Cô Ngọc Nhi tròn mắt nhìn tôi, hai gò má hồng hào càng đỏ như phát sốt trở lại… Hơi thở cô dồn dập, ánh mắt sợ hãi bối rối nhìn vào đôi môi tôi từ từ áp sát. Hơi thở của tôi và cô như đã hoà vào nhau…

“Lạch cạch”

Đột nhiên có âm thanh phát ra từ phía ngoài. Cô Ngọc Nhi hoảng hốt đẩy tôi ra. Tôi cũng bừng tỉnh ngay lập tức. Tôi vơ vội tô cháo trên giường, đứng lên, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh:

– Chị uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm nha…

Chị Ngọc Trâm vừa đẩy cửa bước vào phòng, nghe tiếng tôi nói, liền ngạc nhiên:

– Ủa… Tuấn Phong ?! Chị Hai… chị bệnh ah ? – Chị Trâm lao đến giường sờ trán chị.

– Cảm ơn Phong nha. – Cô Ngọc Nhi hơi cúi đầu, che bên gò má còn nóng rang.

Tôi gật đầu, tâm trạng chán nản lủi thủi đi về phòng.

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận