Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 9210 Lượt Xem

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết

Phần 13: Quá khứ đau đớn của cô

23h00, cùng ngày.

Tôi rẽ xe vào con hẻm nhỏ, lòng hơi hồi hộp nhớ đến quy định giới nghiêm của cô Ngọc Nhi. Ngày mai tôi còn nghỉ một ngày, nhưng Thanh Thuỷ sáng mai phải đi học sớm, tôi lại không thích ngủ khách sạn một mình, đành cắm đầu chạy về nhà trọ. Con hẻm tắt đèn khá sớm… Ánh đèn xe của tôi sáng loà quét ngang qua. Bất ngờ tôi phát hiện hai bóng người đang đứng trước nhà, cô Ngọc Nhi và một người đàn ông dáng người cao ráo ăn mặc sang trọng.

Tôi vội tắt đèn xe, chậm chậm lướt đến. Cô Ngọc Nhi có vẻ mất tự nhiên khi nhìn thấy tôi.

– Em chào chị… Chào anh…

– Ừ, Phong vào nhà đi em…

Cô Ngọc Nhi nói khẽ, tránh một bên cho tôi dắt xe vào nhà. Ông ta chạc 35 tuổi, khuôn mặt góc cạnh khá điển trai, khí chất trên người đạo mạo như một thầy giáo. Tôi dắt xe lướt qua, cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của ông ta đang dán chặt lên người mình.

Không hiểu sao nhìn thấy gã đàn ông đó tôi lại nghĩ đến một người. Thầy Tùng, giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa, người anh rể mơ ước của chị Ngọc Trâm. Tôi dựng chống xe, không đi lên lầu ngay mà nép sát vào vách tường phòng khách, lắng nghe. “Thật xấu hổ ah… Mà không nghe thì không chịu được…” Tôi muốn biết tất cả thứ gì có liên quan đến cô Ngọc Nhi.

“Đây là ?!” – Ông ta hỏi khẽ.

“Học sinh ở trọ thôi !” – Giọng cô Ngọc Nhi có vẻ mất kiên nhẫn.

“Nhà hai chị em nữ, sao lại nhận một đứa con trai ở trọ chứ ?! Em không thấy bất tiện à ?!”

“Thì liên quan gì đến anh ?!” – Cô Ngọc Nhi nói giọng lạnh lùng. “Anh đi về đi… khuya lắm rồi. Mai tôi còn phải đi dạy sớm.”

“Sao em lại nói vậy ?! Anh gọi em khoá máy. Anh tìm em tránh mặt. Anh khó khăn lắm mới gặp được em…” – Người kia nài nỉ.

“Gặp tôi để làm gì ?! Tôi và anh không có gì để nói nữa… Hôm nay, nếu không phải vì Ngọc Trâm, tôi cũng không muốn nói chuyện với anh”.

“Mình làm lại từ đầu đi… Bố anh cũng rất hối hận… Đêm đó…”

“Chát…” – Nghe thấy âm thanh này tôi chợt rùng mình, da mặt cũng ê ê khó chịu.

“Câm ngay… Tôi không muốn nghe nữa… Anh cút ngay cho tôi…”

Cô Ngọc Nhi hét lên và tiếng đóng cửa sắt vội vã.

“Cô dám đánh tôi…” – Gã đàn ông kia rít lên giận dữ. – “Cô tưởng tôi muốn đến đây năn nỉ cô sao ?! Còn ra vẻ thanh cao ?! Do ông bố tôi nhớ nhung thân thể của cô… Nghe rõ chưa hả ?!”

“CÚT ĐI…” – Cô Ngọc Nhi hét đến lạc giọng, gục xuống khóc nức nở.

Cánh cửa chợt mở ra từ từ, nước mắt nhoè nhoẹt, chợt cô hoảng hốt thấy bóng tôi lướt qua thật nhanh.

– Không… Phong… Đừng… – Cô hoảng sợ la lên.

– Mày… Mày muốn làm gì ?!

Gã đàn ông cao tráo, mắt kính lệch xéo trên mặt, cố vùng vẫy không thoát được nắm tay tôi siết chặt cổ áo hắn. Từng lời hắn nói còn vang vọng trong đầu tôi, như từng lưỡi dao cứa vào tim đau nhói. Đây là lý do cô Ngọc Nhi rời khỏi nơi đó sao ?! Hai nắm tay tôi siết chặt lại phát ra tiếng răng rắc… Gã đàn ông cả người run rẩy sợ hãi.

– Phong… Làm gì vậy ?! Bỏ anh Tùng ra… Em điên hả ?? – Chị Ngọc Trâm lúc này vừa chạy ra, chứng kiến tôi xách cổ áo thần tượng của mình liền hét lên.

– Trâm… Em không hiểu đâu. Lên lầu đi… Chị van em… – Cô Ngọc Trâm hoảng hốt ôm cứng lấy Ngọc Trâm.

– Không… Tại sao ?! Chị… buông em ra…

Tôi nghiến răng ken két như muốn nghiền nát cả răng mình. Ánh mắt tôi như có lửa, nhìn sâu vào mắt gã. Gằng rõ từng tiếng:

– Mày còn đến đây một lần nào nữa… Tao đánh gãy chân mày… Tao nói chưa bao giờ không làm.

– Cút…

Rời khỏi tay tôi gã loạng choạng lùi lại… Hậm hực hắn trở về ngồi lên xe máy của mình. Ánh mắt hắn chợt quét qua gương mặt tôi, rồi nhìn về phía hai chị em loé lên tia cay độc… Tôi chợt rùng mình cảm thấy một nỗi bất an mãnh liệt, chưa kịp phản ứng thì hắn đã mở miệng nói:

– Em Trâm… Anh xin lỗi… Anh đã cố gắng nhưng chị em bất chấp luân lý… tư tình với một thằng học sinh còn nhỏ hơn tuổi em… Anh…

– MÀY MUỐN CHẾT…

Hắn không kịp nói hết lời thì tôi đã gầm lên, lao đến. Hắn nhếch mép cười, rồi rú ga, chiếc xe lao đi lướt qua mặt tôi. Hai chân tôi điên cuồng thúc dục, nhưng khoảng cách vẫn cứ xa dần…. Tôi thở hổn hển nhìn theo bóng lưng gã mờ dần rồi biến mất khỏi tầm mắt. Giây phút này thật sự lần đầu tiên trong đời tôi hiểu đúng ý nghĩa của chữ “căm thù”. Chưa bao giờ tôi cảm thấy có thể ghét bỏ, căm tức một người khác đến mức này… Đưa cho tôi một con dao ngay giờ phút này, tôi sẽ không chút chần chừ đâm xuyên tim gã.

Nghĩ đến những lời gã vừa nói, lại nghĩ đến cái đầu ngây ngô non cạn của chị Ngọc Trâm… “Không, không ổn rồi” tôi gào thét trong lòng. Ngay lập tức chạy ngược về nhà. Từ xa tôi thấy cô Ngọc Nhi gào thét tuyệt vọng níu lấy cánh tay Ngọc Trâm.

“Trâm… Em không thể tin chị sao ?”

Chị Ngọc Trâm khóc nức nở ngồi trên xe, cố giãy khỏi cánh tay chị:

“Không… Chị… chị lừa dối em… Làm sao chị có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy chứ ?! Trời ơi iiii… ”

Cảnh tượng trước mắt làm trái tim tôi đau đớn như bị xé vụn thành từng mảnh. Nỗi đau đớn này làm nước mắt tôi trào ra, cơ thể tôi run rẩy, hai chân không bước đi nổi… Chị Ngọc Trâm vuột khỏi thay cô Ngọc Nhi, chiếc xe lao thẳng về hướng tôi. Nước mắt bất lực chảy dài trên mặt tôi, tôi giơ lên hai cánh tay vô vọng:

– Chị Trâm… Chị không hiểu sai rồi… Chị Trâm… đừng đi…

Cánh tay tôi bắn ngược ra sau đau nhói, chị lao vút qua… mất hút ngoài con hẻm.

“TRÂMMMM…” – Cô Ngọc Nhi gào lên, rồi ngã quỵ.

– Cô…

————–+++++++—————

Khép cửa phòng, tôi vẫn nghe được âm thanh nức nở đau đớn của cô Ngọc Nhi bên trong. Tôi ngồi bệt xuống bậc cầu thang, cả người chìm trong bóng tối não nề.

“Tại sao ?! Tại sao một người phụ nữ xinh đẹp với tâm hồn hy sinh cao cả như cô lại lâm vào hoàn cảnh như vậy ?! Lỗi do ông trời muốn đày đọa cô sao ?! Không, không có ông trời nào ở đây cả…”

Tiếng khóc của cô Ngọc Nhi đã ngừng lại. Tôi hé cửa nhìn vào trong, nhìn thấy bờ vai thon gầy của cô đã thôi rung động. Cô đã quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi. Tôi đóng cửa lại thật khẽ, từng bước đi về phòng mình.

Nằm trên giường của mình, nhìn lên trần, hai mắt tôi mệt mỏi cay xe vẫn không ngủ được. Nghĩ đến chị Ngọc Trâm lòng vừa giận, lại vừa lo lắng… Một đứa con gái ngốc nghếch như chị có thể đi đâu giữa đêm khuya như thế này ?! Cô Ngọc Nhi sau khi tỉnh lại chỉ khóc, cũng không bảo tôi đi tìm chị. Tôi lại thật sự không yên tâm để cô ở nhà một mình trong lúc này.

Lúc này có lẽ đã gần ba giờ sáng. Tôi thở dài, nhắm hai mắt lại cố tự ru bản thân mình.

“Cách”

Ngay lúc này một tiếng động nhỏ vang lên bên tai. Tôi mở choàng hai mắt, nhận ra đèn trần tắt ngúm, căn phòng tràn ngập trong bóng tối. Cánh cửa phòng lay động, rồi mở ra… một bóng đen vội vã bước vào, rồi đóng chặt cửa. Căn phòng một lần nữa chìm trong bóng tối tuyệt đối, giơ tay không thấy ngón.

Tôi thấy hơi thở mình tắt nghẽn. Khoảnh khắc trước khi cánh cửa đóng lại, dù rất nhanh, nhưng tôi vẫn kịp nhận ra một bóng dáng quen thuộc, cô Ngọc Nhi. Nhưng màu da thịt loang loáng lướt qua như nháy mắt đó nói cho tôi biết rằng cô hoàn toàn không mặc gì trên người. Cô giáo của tôi, người phụ nữ xinh đẹp hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp, lại đang trần truồng bối rối trong góc phòng ngủ của tôi. Giờ phút này, sau những chuyện vừa xảy ra, tôi lại không dấy lên chút háo hức nhục dục nào… Tôi nhắm mắt nằm im lặng, mà lòng ngổn ngang suy nghĩ dằn xé…

Tôi nghe được tiếng bước chân ngập ngừng và hơi thở sợ hãi của cô Ngọc Nhi tiến đến sát chân giường. Chiếc giường vang lên tiếng cọt kẹt thật khẽ… Chiếc chăn tôi đang đắp từ từ giở lên… rồi một cơ thể mềm mại mát rượi dán lên cơ thể tôi.

– Cô… – Tôi khẽ hô, thì đôi môi cô đã dán kín miệng tôi.

Cả cơ thể tôi cứng đơ chết sững. Đôi môi cô bối rối lúng túng áp sát vào miệng tôi… Một mùi hương thoang thoảng mê ly len lỏi vào tâm trí làm tôi mê muội… Lưỡi tôi hoạt động một cách vô thức… Môi cô mềm mại như một dòng nước ấm, ươn ướt mang theo vị mằn mặn của nước mắt… Một chút lý trí còn lại của tôi vùng lên mạnh mẽ. Không, điều này nếu có xảy ra, cũng không thể như vậy.

– Không… cô đừng như vậy. – Tôi quay mặt rời khỏi đôi môi cô mà thấy lòng hụt hẫng luyến tiếc.

Cô sững sờ, lặng im một lúc, rồi giọng cô nghẹn ngào đau đớn vang lên bên tai tôi:

– Em… em chê cô dơ bẩn sao ?!

– Không… – Tôi gần như không suy nghĩ, hô lên. – Làm sao em có thể suy nghĩ như vậy ?! Cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong lòng em…

Cô áp mặt lên ngực tôi, sụt sùi khóc.

– Đó là trước đây thôi… Giờ em đã biết rồi… Cô thật sự rất dơ bẩn… Cô… – Cô nghẹn ngào nức nở.

– Không… Không…

Tôi ngăn lại lời cô nói bằng một nụ hôn. Vị mặn mặn của nước mắt cô như những giọt axit làm lòng tôi đau xót khôn tả. Lưỡi tôi tìm vào trong, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào mà yếu đuối của cô. Tôi hôn cô với tất cả tình cảm và lòng ái mộ của tôi dành cho cô. Cô Ngọc Nhi thở dốc, kéo ghì lấy cổ tôi, thì thầm yếu ớt:

– Em yêu cô đi…

Tôi nghiến răng kềm nén. Lý trí tôi mách bảo… Trong cơn xúc động này, cảm giác về sự ô uế trên cơ thể làm cô Ngọc Nhi đau đớn dằn vặt, cô muốn tìm một người đàn ông khác bôi mờ đi những vết tích còn lại trong tâm trí cô. Và tôi gần như là người đàn ông duy nhất hiện giờ cô có phát sinh chút va chạm gần gũi dù phần lớn là vô ý. Điều đó cũng không có nghĩa rằng cô Ngọc Nhi thật sự muốn tôi… Nếu tôi thật sự xâm chiếm cô Ngọc Nhi đêm nay, dù là theo yêu cầu của chính cô, thì ngày mai kia khi mọi cảm xúc bình ổn lại cô sẽ không dám đối mặt với tôi và vĩnh viễn xa cách với tôi. Tôi không muốn, không bao giờ muốn điều này xảy ra. Tôi rút nhẹ cánh tay mình, dứt khoát ngồi dậy, bước xuống giường.

“Cách” – Đèn trần loé sáng, cả gian phòng tràn ngập ánh sáng.

– Em làm gì vậy ?! – Cô Ngọc Nhi co rúm cả người dưới lớp chăn mỏng, che kín gương mặt đỏ bừng.

Tôi ngồi xuống giường, bên cạnh cô Ngọc Nhi. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, tôi thở dài nói:

– Em muốn cô thấy rằng… Cô không dám đối diện với em… cũng như cô luôn trốn tránh sự thật đã xảy ra. Cách vượt qua một nỗi đau, không thể dùng một nỗi đau khác để chồng lấp nó. Em không muốn mình trở thành một vết nhơ ánh ảm trong tâm trí cô.

Cô Ngọc Nhi gục đầu trên gối, không trả lời tôi. Nhưng mái tóc dài đen óng của cô khẽ rung động như lòng cô đang cuộn sóng.

– Em không biết chuyện gì đã xảy ra và sẽ không bao giờ hỏi… Em chỉ muốn cô hiểu rằng cô không hề dơ bẩn… Cô đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào em gặp… trước đây, sau này và vĩnh viễn đều như vậy.

– Phong ơi…

Cô Ngọc Nhi vùng dậy, lao vào lòng tôi. Bờ vai cô run rẩy nức nở:

– Cô… Cô… bị chính người đàn ông mình yêu thương tin tưởng lừa gạt… Hắn bỏ thuốc ngủ vào nước uống… để cha hắn… Bao nhiêu năm gìn giữ… lần đầu của cô lại… lại… – Cô đau đớn nghẹn ngào.

– Cô đã muốn chết ngay đêm đó… nhưng cô phải tiếp tục sống… sống trong cái cơ thể dơ bẩn này, vì trên đời còn có… Ngọc Trâm.

Tôi cúi xuống, ôm chặt bờ vai run rẩy của cô. Nước mắt không thể kềm nén chảy dài lên vai cô. Câu chuyện của cô làm lòng tôi đau đến mức không thể thở nổi… Một người phụ nữ hoàn hảo như vậy lại phải âm thầm chịu đựng sự dày vò tổn thương tâm hồn, không một nơi chia sẻ… Hôn nhẹ lên bờ vai cô, hai mắt lặng lẽ loé lên một tia sát ý. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác muốn giết người.

– Bây giờ chị Trâm thì sao ?… – Tôi ngập ngừng một chút.

Cô Ngọc Nhi dụi dụi mắt, ngồi dậy, túm chặt tấm chăn bao kín cơ thể, ánh mắt vẫn bối rối né tránh nhìn thẳng vào tôi. Cô nói nhỏ:

– Trâm đã đến nhà bà ngoại… Bà đã gọi báo…

Cô ngưng lại không nói hết, nhưng tôi biết cuộc điện thoại đó chắc chắn không dễ chịu gì.

Tôi đưa tay lên, cô Ngọc Nhi hơi sững rồi cúi đầu, để bàn tay tôi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cô. Cô nhìn tôi, đôi môi xinh đẹp gượng cười, lại đưa tay lau lên mặt tôi.

– Con trai mà cũng biết khóc sao ?!

– Em khóc nhiều chứ ?! – Tôi giả vờ ngạc nhiên. – Đường lên Sài Gòn học, em nhớ nhà… khóc bù lu bù loa suốt bốn tiếng đồng hồ đó.

– Phì… xạo. Cô không tin.

Tôi mỉm cười vuốt ve mái tóc đen óng mềm mại như tơ của cô Ngọc Nhi. Cô ngã đầu áp bên gò má mịn màng đỏ ửng xinh đẹp vào lòng bàn tay tôi. Ánh mắt hơi ngượng ngùng, nhìn tôi nói:

– Cô mệt rồi… Tối nay… có thể… cho cô ngủ đây… bên cạnh em, được không ?

Tôi gật đầu, lùi người ra ngoài, ngã lưng nằm xuống. Cô Ngọc Nhi vuốt lại mái tóc ra sau lưng, hai má ửng hồng, nhẹ nhàng nằm xuống gối đầu lên cánh tay tôi. Tôi và cô im lặng nhắm mắt mà như nghe được hai trái tim cùng đập rộn ràng.

– Phong… – Cô vẫn nhắm mắt, kêu khẽ tên tôi.

– Em đây… – Tôi trả lời.

– Nhiều khi cô nghĩ… nếu em… sinh ra sớm hơn mười năm… thì thật tốt…

Tôi không trả lời, chỉ nắm lấy bàn tay cô trên ngực mình, siết chặt.

—————–+++++++++—————

“Em muốn cô không ?!”…

“Em muốn… em muốn có cô ngay lần đầu em thấy cố…”

“Yêu cô đi Phong…”

“Cô Ngọc Nhi buông tay để tấm chăn nhẹ nhàng rơi xuống chân. Trước mặt tôi là một toà thiên nhiên tuyệt đẹp của tạo hoá… Tim tôi như muốn ngừng đập, hạ thể căng cứng chật chội… Hai gò má cô đỏ ửng ngượng ngùng, hai cánh tay cô đưa về phía tôi…”

“Đến đây với cô đi Phong…”

Tiếng cô gọi tên tôi vang vọng như gần trước mặt, lại như rất xa… Tôi muốn đuổi theo nhưng không nhấc được chân lên.

“Phong… Đến đây…”

“Phong…”

“PHONG….” – Một tiếng hét lanh lảnh vang lên bên tai làm tôi giật bắn cả người. Mở choàng hai mắt. Ngay trước mắt tôi là gương mặt đỏ bừng giận dữ của chị Ngọc Trâm.

“Ngọc Trâm, trở về rồi ?!” cả người tôi ngay lập tức lạnh toát sợ hãi, mồ hôi như nước tháo đập tràn ra ướt cả lưng áo. Quay ngoắt sang bên cạnh, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh tôi, trống trơ không có gì ngoài tấm chăn xếp lại gọn gàng vuông vức.

– Chị Ngọc Nhi đâu ?! – Ngọc Trâm hỏi.

– Sao… sao em biết được. Em mới dậy mà. Chắc đi dạy sớm rồi ah.

Tôi len lén dũ dũ lưng áo còn ướt mồ hôi của mình, bước xuống giường. Chị Trâm có lẽ đã được bà ngoại khuyên giải rất nhiều mới chịu suy nghĩ lại mà về ngay buổi sáng nay.

Chị Ngọc Trâm hậm hực, ngồi xuống giường. Nhìn tôi đi qua đi lại chải đầu thay áo, mà nhịn không nổi, dậm chân hét lên:

– Đứng lại đi… Chị muốn hỏi em chuyện hôm qua.

– Chị muốn hỏi gì ?! – Tôi đưa chiếc máy cạo râu rì rì lên cằm, nhìn chị qua chiếc gương trên tủ áo.

– Chuyện anh Tùng nói… Em và chị Nhi…

Chiếc máy liền tắt ngúm trong tay tôi. Tôi thở dài đặt nó lại lên đế sạc, quay lại ngồi xuống giường bên cạnh chị.

– Vậy chị tin không ?! – Tôi nghiêm túc nhìn chị hỏi.

– Không… nhưng mà anh Tùng không thể nói dối chị được… – Ngọc Trâm lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.

Mặt tôi muốn đen lại nhìn chị Trâm không biết nói gì. Chị Trâm có nhiều điểm giống chị Vi đến lạ lùng. Đã yếu đuối lại dễ tin người. Vì thế cô Ngọc Nhi luôn phải bảo vệ chị từng li từng tí… Nhưng cá nhân tôi lại không cho rằng điều này là đúng hoặc có thể biện pháp thực hiện chưa phù hợp. Người ta lớn lên phải có va chạm, phải có té ngã thì mới trưởng thành được. Tôi trầm ngâm một chút, rồi nói:

– Em không muốn giải thích nhiều. Em chỉ muốn hỏi giữa chị Nhi và… người kia. Chị tin tưởng người nào nhất ?

– Dĩ nhiên là chị Nhi rồi. – Ngọc Trâm trả lời ngay.

– Vậy thì được rồi. Chị Nhi nói không có, tức là không có. – Tôi nhúng vai, đứng lên.

– Nhưng… Chị… chị vẫn muốn nghe em nói…

Tôi ngạc nhiên quay lại. Chị Trâm hơi đỏ mặt, cúi đầu né tránh ánh mắt tôi. Bất chợt cả người tôi rờn rợn dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ… Mồ hôi trên lưng tôi vừa khô lại xuất ra đầm đìa. “Sẽ không phải chứ ! Ca biết ca soái. Nhưng cũng không cần ồ ạt như vậy chứ ! Ca tiếp không nổi ah…”

Tôi hít một hơi thật sâu, trở lại ngồi xuống giường, lại cố tình ngồi cách chị Trâm xa hơn khi nảy một chút. Tôi nói chậm rãi:

– Giữa em và chị Nhi không có gì xảy ra hết !

– Em… Em thề đi… – Chị Ngọc Trâm nhìn tôi, mím môi nói.

Tôi chưng hửng nhìn chị, rồi nhắn nhó nói:

– Em nói không có là không có. Tại sao em phải thề ?!

– Em không thề, tức là em có vấn đề…

“Mẹ ơi, tôi suýt nữa đưa tay bóp cổ con nhỏ này…” Nhìn đôi mắt to tròn đỏ hoe như cả đêm không ngủ của chị, tôi lại thở dài, cả người mềm nhũng nói:

– Chị muốn em thề sao đây ?!

– Thì… liếm ba ngón tay đưa lên trời, như vầy… – Chị tự làm ví dụ cho tôi xem.

Tôi chán nản làm theo, giơ ba ngón tay chĩa lên trần nhà.

– Nói theo chị… Tôi Lê Tuấn Phong… suốt cuộc đời này sẽ không phát sinh quan hệ tình cảm với chị Đỗ Ngọc Nhi. – Chị Ngọc Trâm nói giọng đều đều như đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

– Không được… Ai lại thề như vậy. – Tôi giãy nảy la lên.

– Sao không được ?! – Chị Trâm chống nạnh, giận dữ hỏi.

Tôi xua xua tay, kiên nhẫn giải thích:

– Không ý em nói là thề như vậy không linh… Chị hiểu không ?! Trái đất có tới 7,7 tỷ con người. Ông trời cũng rất bận nha… Thề thốt không đúng cú pháp là ổng gạt ra ngay…

– Oh, vậy phải làm sao ?! – Chị Ngọc Trâm nghiêng đầu tập trung lắng nghe.

– Chị muốn học sao ?!

– Ừ…- Chị gật đầu kiên quyết.

– Ok, vậy làm theo em nha…

Tôi chấm ba ngón tay lên đầu lưỡi, chĩa thẳng lên trần. Chị Trâm liền làm theo, vẻ mặt rất nghiêm túc.

– Lặp lại theo em… Thiên linh linh… Địa linh linh…

“Thiên linh linh… địa linh linh” – Chị Trâm lẩm nhẩm đọc theo tôi.

– Tôi tên Đỗ Ngọc Trâm…

– Này. Sao… – Chị quay qua, liền bắt gặp ánh mắt thành tâm thần thánh của tôi , liền nuốt vào tiếp tục đọc.

“Tôi tên Đỗ Ngọc Trâm…”

Tôi gật đầu hài lòng, mở miệng đọc tiếp:

– … nguyện suốt cuộc đời này không yêu anh Lê Tuấn Phong…

“Nguyện suốt cuộc đời này không yêu…” Chị chợt im bặt mặt đỏ bừng quay qua tôi, gắt lên:

– Chị yêu em bao giờ hả ?!

Tôi vỗ đùi đánh đét một cái vang cả phòng, nói lớn:

– Thì đó… Rõ ràng là chị không yêu em… lại bắt chị thề không yêu em… Chị thấy có nhảm nhí không ?!

– Ờ… cũng có chút… – Chị Trâm đỏ mặt gật gật đầu

– Vậy là được rồi… Mấy lời thề thốt nhảm nhí này ít nói một chút nha… Ông trời nghe bực mình sẽ phạt đó…

– Nhưng… – Chị Trâm thấy gì đó chưa đúng lắm, nghiêng nghiêng đầu lẩm nhẩm.

– Ây da… Đói bụng rồi… Chị ra đi, để em thay đồ đi ăn sáng… Đói run cả tay rồi…

Tôi lùa chị Ngọc Trâm còn ngơ ngẩn lẩm nhẩm ra khỏi phòng. Sập cửa lại, tôi liền thở phào như thoát nợ.

Tôi nhận ra mình đã ngộ nhận chuyện chị Ngọc Trâm thích mình. Thật ra chị chỉ như một đứa con nít không muốn ‘mẹ’ một ngày rước về một người cha ghẻ nhỏ hơn cả tuổi mình. Còn về phần tôi, tôi càng không muốn thề thốt một chuyện không chắc chắn trong tương lai!

Dù sao trên thế giới, rất nhiều phi hành gia có xuất phát điểm từ phi công nha.

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận