Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 1134 Lượt Xem

Phần 15: Một ngày hồng phúc

Sáng thứ Năm, ngày đi học lại.

Tiết học đầu tiên của ngày khá nhàm chán. Môn Sinh học là thứ tôi thấy hoàn toàn không dành cho mình. Với tôi Sinh học nên là những thứ to lớn, cầm được bóp được trong tay, vỗ lên kêu phành phạch… còn những thứ li ti khó tưởng tượng như Gen, di truyền Gen lung tung kia thật nhàm chán. Tôi chống cằm nhìn qua Vân Nhu. Nàng vẫn điềm nhiên chú ý nghe giảng như tôi không hề tồn tại.

“Nhu ơi ! Em nói chuyện với anh được không ?! Ít ra cho anh một cơ hội xin lỗi.”

Tôi viết lên tờ giấy, đẩy sang. Vân Nhu rụt tay lại, không thèm đọc. Tôi lại lấy tờ giấy về, cúi đầu hí hoáy vẽ thêm một trái tim lớn với đường nứt vỡ đôi . Nhẹ nhẹ đẩy sang. Vân Nhu lại mím môi rụt tay lại. Tôi tiếp tục đẩy tờ giấy chạm vào khuỷu tay nàng. Nàng như chợt nhớ đến chuyện gì, viết lên tờ giấy một câu.

“Anh đánh nhau bị thương rồi nghỉ học hai ngày phải không ?! Mặt anh còn sưng kìa. ”

Tôi nhận lại tờ giấy, mừng rỡ trả lời:

“Em quan tâm đến anh. Có phải là em đã tha thứ cho anh ?”

Lần này nàng không trả lời ngay, mà im lặng một lúc lâu, rồi mím môi viết một hàng chữ dài. Nàng đẩy ngược tờ giấy lại cho tôi, hơi bất ngờ tôi không kịp chụp lại thì tờ giấy đã trượt khỏi mặt bàn bay là là rơi xuống ngay chân thầy Phước – giáo viên Sinh học. Tôi chết điếng nửa người cứng đờ ra…

– Ah… – Vân Nhu tái mặt thản thốt.

– Đây là của ai ?!

Thầy Phước nhìn xuống chân, nghiêng nghiêng đầu, cúi người xuống nhặt. Thầy chưa kịp chạm vào tờ giấy, thì Vân Nhu bất ngờ lao đến, giật lại thật nhanh. Tôi cũng bất ngờ không kịp phản ứng thì Vân Nhu đã lúng túng đứng trước mặt thầy, tờ giấy vò nát trong lòng bàn tay giấu sau lưng:

– Là của em… Em xin lỗi.

– Đưa đây tôi xem… – Thầy Phước trầm giọng, chìa tay ra.

Cả lớp im phăng phắc nhìn chằm chằm vào Vân Nhu, lại tò mò nhìn thứ nàng nắm chặt trong tay:

– ĐƯA ĐÂY CHO TÔI…

Thầy Phước hét lên làm Vân Nhu sợ hãi cả người co rúm lại. Nắm tay nàng siết chặt tờ giấy run rẩy, lại kiên quyết không buông.

– Tờ giấy đó là của em…

Tôi đứng lên đến bên cạnh Vân Nhu. Vòng tay ra sau lưng nàng, tôi nhẹ nhàng mở những ngón tay nhỏ nhắn ướt mồ hôi của nàng, lấy ra tờ giấy đã nhàu nát.

– Đưa đây… – Thầy Phước chìa tay về phía tôi.

– Xin lỗi thầy em không đưa được… – Vừa nói xong, tôi bỏ luôn tờ giấy vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống.

– Oh… Trời ơi…

– Viết cái gì mà bí mật vậy ?!

– Thì đại loại như: “em vừa mua được một thùng bao cao su giảm giá…”

– Thô bỉ…

Cả lớp ồ lên xôn xao bàn tán vì hành động bất thường của Vân Nhu và tôi. Thầy Phước tức giận đến đỏ mặt, ngón tay run run chỉ vào mặt tôi:

– Em… Hai em… Được lắm… Đi ra khỏi lớp tôi ngay lập tức… Tôi sẽ báo chuyện này với thầy Đạt để có hình thức kỷ luật thích đáng.

Vân Nhu cúi đầu đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Không hiểu sao bị phạt mà lòng tôi lại lâng lâng thoải mái. Vân Nhu đứng lại ngay cạnh cửa lớp, tôi kéo tay nàng nói nhỏ:

– Đi thôi…

– Đi đâu ?! – Nàng dằn tay lại, hỏi.

– Căn tin chứ đi đâu ?! Đứng đây làm gì ?!

Vân Nhu ngơ ngác nhìn tôi như gặp người ngoài trái đất, nàng cố nén cười làm mặt nghiêm túc:

– Thầy bảo ra khỏi lớp là đứng đây chịu phạt đó… Không phải muốn đi đâu thì đi… Còn đòi đi căn tin, tưởng bở ah.

– Ha ha… Vậy thì đứng thôi… – Tôi gãi gãi đầu nhe răng cười.

Dĩ nhiên tôi không ngây ngô đến mức không biết chuyện này. Quỳ gối giang hai tay trước cửa lớp, quỳ gối đội viên gạch, quỳ gối ngậm cây thước… kiểu nào tôi cũng thử qua rồi. Chẳng qua tôi muốn kiếm chuyện để chọc Vân Nhu mở lời thôi.

– Em coi bộ rành vụ này nha… – Tôi quay qua hỏi.

– Không có đâu. Đây là lần đầu tiên… – Vân Nhu khoanh tay, nói nhỏ. – Cũng may không phải quỳ. Năm trước mấy bạn còn phải quỳ gối đó… Nghe nói sau… phụ huynh phản ánh nên không phải quỳ nữa.

– À ra vậy… Thật ra đứng ngoài này có em bên cạnh anh thấy rất vui…

– Anh đứng một mình đi… Em không thấy vui. – Nàng bước xa tôi một chút, hậm hực nói.

Tôi bước theo bên cạnh, hỏi nhỏ:

– Mới nảy em viết cái gì ?! Anh chưa kịp xem.

– Không biết. Quên rồi… – Nàng quay đi, trả lời cộc lốc.

– Không nói thì anh lấy ra xem thôi…

– Anh… – Vân Nhu nhìn tôi ngạc nhiên, rồi nghĩ đến chuyện gì, mặt đỏ bừng, gắt khẽ. – Anh… kinh tởm quá đi.

Mặt tôi chưng hửng, đưa tay lên miệng, lấy ra tờ giấy vo tròn còn ươn ướt. Vừa mở ra vừa làu bàu:

– Em nghĩ đi đâu vậy ?! Anh có nuốt đâu chứ ?!

– Anh… Đáng ghét… – Vân Nhu đỏ mặt, nghiến răng dẫm chân tôi một cái đau điếng.

– Ah hem… – Tôi cầm tờ giấy đưa lên đằng hắng, lấy giọng.

– Không được đọc lên… – Vân Nhu gắt lên.

– Ừ… Đọc nhẩm cũng được.

“Em suy nghĩ mấy ngày nay… Thanh Thuỷ cũng nhận lỗi do Thuỷ chủ động khi anh đang say… Em sẽ tha thứ cho anh, nếu anh cho em thấy một tình cảm chân thành…”

Tôi hít sâu một hơi, lòng vui sướng nhìn Vân Nhu cúi đầu hai gò má đỏ ửng. Tôi muốn ngay lập tức ôm lấy nàng hôn thật nhiều cái hai gò má xinh xắn kia. Tôi chợt có sáng kiến. Quay qua kia, lặng lẽ gấp gọn tờ giấy lại thành hình một chiếc nhẫn… Cầm trong tay tôi quay lại, gọi nhỏ:

– Vân Nhu…

– Dạ… – Vân Nhu đáp khẽ quay sang.

Trước ánh mắt thản thốt của nàng, tôi bất ngờ quỳ xuống một gối, tay nâng lên chiếc nhẫn giấy có hình trái tim trên mặt.

– Anh làm gì vậy ?! Trời ơi… – Vân Nhu há hốc kêu lên.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, tôi rất nghiêm túc nói:

– Vân Nhu, em làm người yêu của anh được không ?!

Nàng cắn môi mặt đỏ bừng nhìn sâu vào mắt tôi. Nàng gật đầu thật khẽ, đôi mắt đã long lanh đọng nước. Tôi nhẹ nhàng cầm tay nàng, đeo lên ngón áp út chiếc nhẫn giấy xiêu vẹo còn ươn ướt nước miếng của mình.

Ngay giây phút thiêng liêng, hạnh phúc vỡ oà như thế… Đột nhiên từ xa có tiếng còi ré lên thật lớn:

“Toét toét…. Anh chị kia… Làm cái trò gì vậy hả ?!” – Bác giám thị hổn hển chạy tới.

“Ồ…ồ… A….a…”

Không những thế, bất ngờ lúc này một tiếng ồ ồ ồ vang vọng đồng loạt từ các dãy lớp học. Vô số học sinh nhốn nháo chồm ra cửa sổ đưa điện thoại lên chụp hình, la hét inh ỏi về phía chúng tôi. “Kiss… Kiss đi…” – Dù khá xa tôi vẫn nghe được vô số cái miệng đồng thanh hô vang cả trường.

Thầy cô các lớp đều ra khỏi cửa nhìn dáo dác. Thầy Phước và cả đám bạn học dù không chứng kiến vẫn nhốn nháo chạy ra.

Vân Nhu hoảng hốt úp gương mặt xấu hổ chết người vào hai lòng bàn tay. Ngón tay nàng vẫn đeo chiếc nhẫn giấy của tôi. Dù lòng vui khấp khởi, tôi vẫn ngượng ngùng gãi gãi đầu. Tôi cũng không ngờ màn “cầu hôn chân thành” của mình ngay trên hành lang trường lại gây hiệu ứng lớn như thế.

Sau khi giải thích với thầy Phước vài câu, bác giám thị ngoắt tay về phía chúng tôi:

– Hai anh chị đi theo tôi…

Vân Nhu nhéo tôi một cái, rồi líu ríu bước theo. Tôi nhe răng nhếch miệng vì đau, cũng vì lòng sướng lâng lâng, lẽo đẽo đi theo nàng. Đi hết một hành lang dài, Vân Nhu cúi đầu che miệng hỏi nhỏ:

– Người yêu và bạn gái khác nhau thế nào ?!

Tôi nghiêng đầu qua nàng, thì thào giải thích:

– Người yêu là trao cho nhau tất cả, chia sẻ cuộc sống, không giấu diếm nhau bất cứ chuyện gì…

– Trao cho nhau tất cả là trao cái gì ?! – Vân Nhu hỏi tiếp.

– Là… Là… như anh trao cho em cả tinh thần lẫn thể xác…

– Phì… anh chỉ giỏi nói ngược… Anh trao cái gì chứ ? – Vân Nhu đỏ mặt phì cười.

– Ờ thì… trao qua trao lại… – Tôi nhe răng cười.

– Vậy bạn gái thì sao ?! – Nàng lại hỏi.

– Ờ… thì cũng trao cho nhau tất cả và…

– Cái gì vậy ?! Sao làm gì của anh cũng phải trao tất cả vậy ?! Em không chịu đâu ?!

– Ha ha… Có thể thương lượng… Có thể thương lượng nha…

“Trời ơi… Hai đứa này… Tưởng đi chơi hả ?!

Bác giám thị nghe ồn ào, quay lại cốc hai cái đau điếng lên đầu tôi và Vân Nhu. Nàng xoa xoa đầu nhăn nhó, ánh mắt còn nhìn tôi oán trách. []

Phòng giám thị là một căn phòng nhỏ nằm ở giữa hai dãy Khối 12 và 11, sát ngay cạnh nhà vệ sinh. Tôi chưa bao giờ phải vào đây, nhưng cũng nghe qua tiếng ‘thơm’ của nơi này. Phạt quỳ, chống đẩy, viết kiểm điểm, lên Bảng vàng… là chuyện nhỏ, bắt ngồi tại chỗ trong phòng Giám thị vài tiếng mới là chuyện lớn. Vừa bước vào đây tôi liền hiểu tường tận thông suốt lời đồn đãi đó… Dù nhà vệ sinh của trường luôn chú ý vệ sinh, nhưng với số lượng học sinh quá lớn lại thiếu ý thức thì… Ây da, mùi khai khai nước tiểu thật là khó tả ah.

Vân Nhu nhíu mày, khó chịu. Tôi khịt khịt mũi nhìn qua bác Giám thị, chợt hiểu ra lý do cả người bác teo tóp như thế. Bác chỉ hai cái ghế gỗ sát tường, nói:

– Ngồi xuống đó.

Tôi và Vân Nhu vừa bước đến thì, bác lại nói:

– Thôi, con bé kia ngồi đó. Em qua bên này.

Tôi cười khổ, qua bức tường đối diện với Vân Nhu ngồi xuống. Không còn yêu cầu gì khác. Bác giám thị ngồi sau bàn gỗ, gác chân lên góc bàn, mở tờ báo ra xem. []

Chợt ánh mắt tôi hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay bác Giám thị. Ngay vị trí góc tờ báo là một tấm hình chụp nhóm năm người đàn ông xếp hàng cầm bảng số như kiểu hình chụp tội phạm. Vấn đề là tôi nhận ra những kẻ này. “Báo chí thật nhanh ah…”

Trước ánh mắt tò mò của Vân Nhu từ bên kia phòng, tôi lò mò len lén khom người bước tới sát bàn giám thị. Cái tiêu đề chữ in đậm bên trên tấm hình liền đập vào mắt tôi.

“Khởi tố vụ án hiếp dâm nam sinh viên Đại học…”

Nhìn lướt qua năm gương mặt khá quen thuộc trong tấm hình tôi chợt nhíu mày… “Tại sao chỉ có năm gã này nhỉ ?!” Tôi còn nhớ rõ ràng là anh Tín còn bắt một gã trai đẹp rất trẻ tuổi ah. Tại sao gã không có mặt trong tấm hình trên báo ?! Hận không thể giành lấy tờ báo mà đọc rõ hơn, tôi đành chậm chậm quay lại chỗ ngồi. Vân Nhu phía bên kia huơ huơ tay như muốn hỏi chuyện gì, tôi liền cười giả vờ ngây ngô như không có gì.

Ngồi được một chút, chịu không được, tôi lén rút điện thoại ra lén nhắn tin hỏi anh Tín. Không quá lâu, điện thoại tôi liền rung lên, nhận được tin nhắn trả lời của anh Tín.

“Thằng đó dùng CMND giả, tuổi thật dưới tuổi vị thành niên… Để bớt phiền phức, cấp trên cho thả nó đi…”

“Oh…” Tôi sững người ngồi thừ một chỗ. Trong đầu chợt nghĩ đến gương mặt điển trai trá hình của gã Tùng – giáo viên ưu tú của Hồng Nghĩa… tim tôi chợt đập thình thịch. Ngay lúc này, chợt giọng nói ồ è khàn đặc của Bác Giám thị vang lên:

– Phạt mà còn chơi game sao ?! Để cái điện thoại đó lên đây…

Tôi tiu nghỉu bước đến đặt điện thoại lên bàn, rồi về chỗ ngồi xuống. Nhìn tôi hậm hực, Vân Nhu che miệng nén cười. []

Lúc này, bác Giám thị bỗng nhiên ngồi thẳng lại, lặng lẽ gấp tờ báo cầm gọn trong tay đứng lên. Bác nói hai đứa tôi:

– Hai đứa ngồi im đó cho tôi. Tôi đi một vài phút trở lại…

Bác Giám vừa đi, tôi liền đứng dậy. Tôi đến bàn gỗ lấy lại cái điện thoại, rồi qua phía cười tủm tỉm đi về phía Vân Nhu.

– Coi chừng bác quay lại kìa… – Vân Nhu lo lắng nhìn ra cửa.

– Còn lâu lắm… – Tôi ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

– Sao anh biết lâu ?! – Vân Nhu muốn rụt tay lại, không được, đành để mặc tôi nắm.

– Kẹp tờ báo vào nách, dáng đi sượng sượng thì chỉ có làm chuyện đại sự thôi ah… Mà toilet giáo viên thì cách cả cái sân trường. Không biết có rơi rớt dọc đường không nữa…

– Hi hi… Trời ơi… Vô duyên… – Vân Nhu che miệng cười.

Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp tươi cười của nàng chợt dâng lên một cảm giác yêu thương mãnh liệt. Chợt chồm người đến, trám kín đôi môi đỏ hồng xinh xắn của nàng… []

– Anh… Đừng… – Vân Nhu ngượng đỏ mặt, đẩy người tôi ra.

– Anh nhớ em lắm… Cho anh hôn đi… Cùng lắm hai đứa đứng cột cờ chung… – Tôi thì thầm.

– Ưm… Anh hư quá…

Vân Nhu choàng tay qua cổ tôi, đôi môi nàng hé mở đón lấy chiếc lưỡi nghịch ngợm của tôi. Mùi hương quen thuộc thân thương của nàng làm trái tim tôi rung động. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng chỉ xa cách một tuần lại nức nở lưu luyến đến như vậy. Hai đôi môi cùng tuôn trào bao nỗi nhớ nhung hoà vào nhau say mê quên cả trời đất. Tôi ôm ghì lấy cơ thể mềm mại của Vân Nhu, luồn tay vào tà áo dài, mân mê cặp mông tròn trịa mê người của nàng. Vân Nhu nhắm nghiền hai mắt, thở hổn hển, cả người mềm nhũng trong vòng tay tôi. []

“Ah hem”

Đột nhiên có tiếng đằng hắng vang lên ngay ngoài cửa, Vân Nhu giật bắn người đẩy tôi ra. Tôi cũng vội lồm cồm, chạy về chỗ cũ ngồi xuống. Hít một hơi thật sâu, nhìn ra cửa lại không có ai bước vào. Tôi hơi khó hiểu thì nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

“Cô Nhi giờ này không có lớp hen…” – Giọng bác giám thị nói.

“Dạ, tiết sau con mới dạy… Chào bác nhé. Con về phòng chuẩn bị một chút…”

Tôi hơi thừ người nhận ra giọng nói của cô Ngọc Nhi. Tiếng đằng hắng vừa rồi có lẽ là cô cố tình nhắc nhở tôi. Ây da… Tối qua tôi vừa tiến thêm một bước nhỏ với cô, ngay sáng nay lại bị cô bắt gặp trong tình huống như vậy. Đầu tôi hơi tê tê đau nhức như vừa bị một con heo đá trúng.

————–++++++————

Buổi trưa thần tiên,

Năm nay với quyết tâm tăng xếp hạng môn bóng đá của trường, thầy Hiệu trưởng không những tập trung chú ý tăng cường nhân lực của đội bóng, mà còn lần đầu tiên thành lập một đội hoạt náo viên cheerleader của trường. Nhân tuyển cho đội cổ vũ nữ toàn bộ đều là hoa khôi nổi bật của các khối. Tôi vừa nghe liền không quá ngạc nhiên khi xuất hiện tên Vân Nhu và Thanh Thuỷ trong nhóm. Vân Nhu tính cách vốn điềm đạm không thích tham gia những hoạt động nhảy múa, hoạt náo như vậy nhưng Thuỷ dùng đủ chiêu từ nài nỉ, van xin đến doạ nạt, nàng đành chấp nhận. []

Và chiều hôm nay, 16h00, sẽ là buổi họp mặt đầu năm của đội bóng và đội cheerleader.

Sau giờ tan học, vì Vân Nhu và Thanh Thuỷ đều nhà xa không muốn về. Tôi rất vui vẻ trở thành hộ hoa sứ giả đưa hai nàng đi ăn. Tôi có rủ thằng Phương, nhưng nó kiên quyết từ chối với lý do hết sức thuyết phục, về đưa chị Vi đi học. Thấy mặt nó vui phơi phới mà tôi cũng thầm cảm thán ah… Quái nhân ắt phải có quái nhân trị ah.

Ba đứa hai xe. Tôi chở Vân Nhu chạy song song với Thanh Thuỷ đi tìm chỗ ăn trưa. Ánh nắng hắt xuống mặt đường nóng hầm hập. Cả ba đứa ai cũng mồ hôi lấm tấm đầy trán. Tôi chọn một quán mát mẻ có máy lạnh dừng xe lại.

Hai mươi phút sau, tiêu diệt gọn hai thố cơm niêu, một đĩa cá thu mắm xoài, một đĩa sườn kho, một đĩa bó xôi xào tỏi và một tô canh cá thác lát… Ba đứa đều no căng thoã mãn.

– Bây giờ mình đi đâu ?! Mới một giờ kém ah… – Thanh Thuỷ nhìn đồng hồ hỏi.

– Uống cafe đi… Được không ? – Tôi quay qua Vân Nhu hỏi.

– Em sao cũng được mà. – Nàng vui vẻ nói.

– Uống cafe nhiều thì một tiếng thôi… không lẽ dật dựa đến chiều bốn giờ sao ? – Thanh Thuỷ bĩu môi không đồng ý.

– Karaoke vậy ?! – Tôi gợi ý.

– Thôi đi, Karaoke không uống thì ca không hứng, mà uống thì chiều đi không ổn lắm…

Tôi nhướng mày, thật không biết Thuỷ muốn gì. Cái này không được, cái kia cũng không xong… Về nhà ngủ cho rồi.

Thanh Thuỷ như đọc được suy nghĩ của tôi, hai mắt lấp lánh đầy ngụ ý, nói:

– Ba đứa mình đi khách sạn… ngủ đi.

– Trời ơi. Nhu không đi đâu. – Vân Nhu tức khắc phản đối.

– Ngủ thôi mà… – Thanh Thuỷ kéo tay Vân Nhu nói. – Có tui ở đó… bà có muốn làm gì anh Phong cũng đâu làm được, đúng không?

– Phì… vô duyên. Nhu làm gì anh Phong chứ ?! – Vân Nhu phì cười, hai gò má đo đỏ nhìn tôi.

– Hơn nữa trời nắng như thế này… Lang thang ngoài đường cả buổi trưa cả người nhớp nháp… Có chỗ tắm qua một cái không phải thích chết được sao ?! – Thanh Thuỷ cố thuyết phục.

Nghe đến động từ “tắm” hai mắt Vân Nhu có vẻ động tâm, thoáng nhìn qua tôi cắn môi không biết muốn nói gì. Tôi cười toe toét, nhúng vai nói:

– Giờ này ăn no bụng, anh thấy đánh một giấc là thoải mái nhất ah… Hai người muốn tắm rửa gì tuỳ… Anh cam đoan, nếu em không kêu anh vào tắm chung, anh dứt khoát nằm yên một chỗ mà ngủ ah…

– Sẽ không kêu anh đâu, đừng có mơ. – Vân Nhu bĩu môi nói.

Ba đứa chọn một khách sạn nhỏ nhưng tươm tất sạch sẽ, không quá xa sân bóng điểm tập hợp chiều nay.

Lên đến phòng, Thanh Thuỷ ngay tức khắc chiếm lấy gian phòng tắm. Còn nói oang oang, khen bồn tắm rộng có thể chứa ba người. Âm thanh quần áo sột soạt rồi tiếng nước vòi sen vang lên bên trong. Vân Nhu thì ngượng ngùng đứng cạnh chiếc giường, cũng không ngồi xuống. Tôi tươi cười bước đến, kéo tay nàng, để nàng ngồi lên đùi tôi. Nàng vừa vùng ra, thì tôi giữ lại, nhẹ nhàng nói:

– Anh có làm gì đâu ?! Em sợ gì chứ ?!

Vân Nhu thấp thỏm ngồi trong lòng tôi, mặt hơi đỏ lên, nói:

– Thuỷ ở đây đó. Anh nghiêm túc một chút được không ?!

– Tức là Thuỷ không ở đây thì sao cũng được ?! – Tôi kéo cằm nàng, hôn nhẹ lên gò má mịn màng của nàng.

Vân Nhu không trả lời, mà cúi gằm mặt, hai gò má còn đỏ hơn xinh đẹp không thể tả. Tôi sướng rơn người, chỉ bằng biểu hiện này của Vân Nhu, tôi đã có thể xác định mối quan hệ của tôi và nàng có thể tiến thêm bước nữa. []

– Vậy anh kêu Thuỷ về nha… – Tôi nói đùa.

– Xì… Vô duyên. – Vân Nhu phì cười.

Nàng quay qua vuốt mái tóc loà xoà trên trán tôi nói nhỏ:

– Anh không nhớ Thuỷ sao ?! Anh có thể vào đó với Thuỷ, em không giận đâu…

– Em… – Tôi hơi bất ngờ nhìn Vân Nhu, hỏi. – Em không ghen à ?!

– Em ghen chứ… – Vân Nhu nói. – Nhưng chỉ cần anh không giấu diếm, lừa dối em… Em chỉ khó chịu một chút thôi…

Ánh mắt tôi nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng của Vân Nhu, rồi lướt qua chiếc cổ trắng nuột thon dài của nàng… Cổ họng chợt khô khốc nghĩ đến một màn tắm rửa threesome thần thánh ah. Nhưng linh tính báo liền cảnh báo một mối nguy hiểm đang tiến gần… Con gái nói không là có ah. Vân Nhu có thể không giả vờ để thử thách tôi, nhưng nếu tôi thật sự làm như vậy… Nàng dù ngoài mặt không trách, nhưng trong lòng sẽ khó tránh suy nghĩ mà xa lánh tôi. Mồ hôi tôi vô thức túa ra ướt đẫm lưng như người vừa mở khăn bịt mắt nhận ra mình đang đứng chênh vênh trên đỉnh toà nhà 30 tầng.

– Không… Anh không đi đâu hết. – Tôi đón lấy đôi môi mềm mại của nàng, hôn lên nó say mê.

Tay tôi lùa vào trong tà áo dài mân mê cặp mông tròn trịa mê người của Vân Nhu. Ôi tôi mơ ước một ngày gần đây được hôn hít xoa nắn nó… Vân Nhu quanh năm đi xe đạp ah. Nàng sở hữu một bờ mông cong vễnh mê người nhất mà tôi từng được chạm vào. []

– Anh… Thuỷ ra bây giờ… – Nghe tiếng nước tắt, Vân Nhu kéo tay tôi ra.

Cánh cửa bật mở. Vân Nhu và tôi há hốc nhìn Thanh Thuỷ bước ra. Nàng quấn một chiếc khăn tắm nhỏ quanh người. Hai bầu vú căng tròn vun lên như muốn xổ tung ra bất cứ lúc nào… Cặp đùi thon dài nõn nà lộ ra gần hết. Tay nàng cầm bộ áo dài trắng bước lại tủ áo cẩn thận treo vào trong.

– Thuỷ… Thuỷ làm gì vậy ?! – Vân Nhu ấp úng hỏi.

Thuỷ ngơ ngác nhìn tôi rồi Vân Nhu, hỏi lại:

– Ơ ! Ngủ ah… Không có đồ ngủ, không lẽ mặc áo dài mà ngủ sao ?!

Nhìn vẻ bối rối của Vân Nhu, Thuỷ cười xoà, đánh mắt qua phía tôi:

– Suy nghĩ bậy bạ gì ah ?! Tui có mặc đồ lót ở trong mà… Muốn kiểm tra không ?!

Thuỷ vén nhẹ mép khăn lộ ra góc chiếc quần lót trắng bên trong. Tôi thở hắc một tiếng, ánh mắt nhìn lên trần nhà như lơ đễnh không nhìn…

– Vô duyên… – Vân Nhu gắt lên, mặt đỏ bừng, bước thật nhanh vào buồng tắm.

– Hi hi… Này… Vật quý bất ly thân… Để anh Phong ngoài này, tui không chắc đâu nha… – Thanh Thuỷ cười nắc nẻ, nói với theo.

Cánh cửa đóng lại. Thanh Thuỷ nhìn tôi cười nhẹ, rồi đến bên giường, vén chăn lên nhẹ nhàng nằm xuống. Tôi còn tần ngần khó xử thì nàng quay qua che miệng nói nhỏ:

– Sao còn không vào đi… Em tạo cơ hội cho anh như vậy mà…

– Vào… – Tôi nhìn nàng, nhìn cửa phòng tắm đóng kín kia, hỏi lại. – Vào sao được ?! Vân Nhu sẽ giận đó…

– Anh nằm ngoài này mới giận đó… Thiệt là không hiểu tâm lý con gái gì hết ?! – Thuỷ thì thầm.

Thấy vẻ chần chờ suy nghĩ của tôi, nàng nói tiếp:

– Em hiểu Vân Nhu nhất mà… Nếu Vân Nhu không muốn anh vào, thì đã khoá trái cửa. Còn nữa… Bây giờ cho anh chờ thêm 5 phút nữa vẫn không có tiếng nước đâu ?!

– Là sao ?! – Tôi lúc này đầu to như con bò, hỏi tiếp.

– Trời ơi… Nhu đang lắng nghe bên ngoài… xem anh và em có… có làm gì không ?! Không tắm rửa gì hết.

– Không phải chứ ?! – Tôi nhíu mày nghi ngờ.

– Anh làm sao biết rõ Nhu bằng em. Nhu không ghen nhiều… nhưng Nhu rất sợ bị người ta lừa dối ah… Hai hôm trước em phải nhận hết lỗi về mình, em còn nói do em bày anh gạt Nhu… Vậy Nhu mới chịu làm lành lại với anh đó…

Thuỷ nháy nháy mắt khuyến khích, rồi vươn vai vặn người một cái làm bên nhuỵ hoa đỏ hồng lộ ra ngoài. Nàng đỏ mặt vội kéo chăn lên, rồi quay người đưa lưng về phía tôi như muốn ngủ. []

Tôi thấp thỏm bước đến sát cửa phòng tắm, lắng nghe. Đúng là chỉ có tiếng sột soạt cởi quần áo… rồi không còn âm thanh gì khác. Chờ mãi hai phút sau vẫn im ắng như vậy. Nhíu mày suy nghĩ, tôi chợt nhớ đến câu nói của Vân Nhu khi nãy. Nàng sợ tôi và Thuỷ ngựa quen đường cũ, nên nói rào trước… Nàng thà chấp nhận tôi công khai qua lại với Thuỷ, còn hơn âm thầm lừa dối nàng. Vân Nhu đúng như lời Thuỷ nói… Nàng đặc biệt cảnh giác với những lời nói dối ah.

Tôi hít sâu một hơi, xoay nhẹ nắm cửa. Cánh cửa hé mở ngay lập tức, trước mặt tôi là đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của Vân Nhu. Nàng đứng sát sau cửa, cả người quấn ngang một chiếc khăn tắm ngắn cũn cỡn.

– Anh… làm gì ?! – Vân Nhu gắt khẽ, thì bị tay tôi che ngang miệng.

– Suỵt… – Tôi bước thẳng vào trong, khép cửa lại khoá trái, trước ánh mắt sững sốt của nàng.

– Nhỏ tiếng thôi. Thuỷ ngủ rồi… – Tôi nói.

– Nhưng… em tắm mà… Anh ra ngoài đi… Trời ơi… – Vân Nhu đỏ mặt, lí nhí.

– Cho anh tắm chung với em đi nha… – Tôi năn nỉ.

– Không… Không được đâu… – Vân Nhu che mặt, gắt lên.

– Hai đứa mình chỉ tắm thôi… Không làm gì hết… Anh hứa… – Tôi cười cười nhớ lại câu này mình nói với không ít người.

– Em không tin anh sao ?!

Tôi kéo nàng vào lòng, hỏi. Vân Nhu gật đầu, rồi lại rối rít lắc đầu. Tôi mỉm cười, nói nhỏ vào tai nàng:

– Điều khoản một. Nhiệm vụ của một người yêu là gì ?!

– Em… em sẽ cho anh… nhưng hôm nay… Em chưa sẵn sàng. – Vân Nhu đỏ mặt gay gắt, lí nhí nói.

– Thì anh có nói sẽ làm gì bây giờ đâu ?! Tắm thôi nha…

Tôi vừa nói vừa dìu Vân Nhu đến buồng kính. Nàng đỏ mặt nhìn tôi cởi bỏ quần áo, rồi quay ngoắt đi khi tôi kéo quần tuột đến chân. Tôi mỉm cười treo quần áo lên, rồi bước đến trước nàng. Đang cúi gằm mặt nhìn thấy khúc thịt đung đưa giữa hai chân tôi, Vân Nhu che kín mặt, đến vành tai cũng đỏ ửng lên. Tôi đưa tay lên, nàng giở nhẹ cánh tay cho tôi kéo chiếc khăn xuống. []

“Ầm” Một tiếng vang lớn trong đầu làm tôi ngây ngốc tại chỗ. Tôi há hốc ngạt thở đứng trước cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Vân Nhu. Những lần đi uống nước, xem phim, Vân Nhu từng cho phép tôi âu yếm vuốt ve ngực nàng. Nhưng xúc giác không thể mô tả rõ ràng bằng thị giác ah. Ôi! cơ thể không mảnh vải che đậy của Vân Nhu làm tôi choáng ngợp. Nhìn qua ngực của cô Ngọc Nhi tôi cứ ngỡ mình đã chiêm ngưỡng hết cái đẹp tồn tại chốn nhân gian. Nhưng tôi đã sai rồi… Hai bầu vú mơn mởn của Vân Nhu tròn trịa, to lớn đến mức muốn nhấn chìm cả ánh mắt tôi… Hai bông hoa đỏ hồng của nàng e ấp rung rinh trước mắt tôi như muốn nói… Hôn đi, ngậm lấy đi… Làm tôi nuốt nước miếng nước miếng ừng ực không thể kiểm soát. Vân Nhu cúi thấp đầu, hai gò má đã đỏ ửng lan đến mang tai. Hai tay nàng che đậy vị trí tam giác thần tiên giữa cặp đùi mượt mà thẳng đuột… Tôi thấy mũi mình ê ê như muốn chảy máu cam tại chỗ. Không cưỡng được quỳ xuống chân nàng, kéo ghì vòng eo của nàng mà vùi mặt vào hai khối êm nhu như nước…

– Anh… – Vân Nhu thở nặng nề kêu lên thật khẽ.

– Anh ngoan mà… Ôi.. Cho anh hôn nó một chút thôi… Ngực em đẹp quá…

Tôi hít hà sung sướng mùi hương thiếu nữ của nàng. Mặt tôi say mê lăn qua lăn lại trên hai bầu vú làm cơ thể nàng căng cứng. Miệng tôi hé mở đầu lưỡi liếm quanh một bên núm vú nho nhỏ, rồi ngậm lấy nó mút nhẹ nhẹ… Hai tay tôi đặt lên cặp mông tròn cong vễnh mơ ước sở hữu của mình, da thịt mịn màng mát rượi của nàng làm tôi say mê… []

– Anh… Ư… Anh hư quá… – Vân Nhu rít lên thật khẽ, muốn chặn bàn tay hư hỏng của tôi vuốt ve ngực nàng.

– Em đẹp lắm Nhu ơi…

Vân Nhu thở dốc, nhìn tôi ngậm lấy núm vú nàng mà mút mút thèm thuồng.

– Uwmmm… – Ưm… Em đẹp hơn… Thuỷ không ?!

Tôi gật gật đầu, miệng ngậm lấy núm vú nhỏ xinh xắn của nàng mà mút chùn chụt say mê. Vân Nhu cắn môi nhìn tôi, hơi thở nàng nặng nề mà mê ly… Vuốt mái tóc loà xoà trên trán tôi, nàng cúi xuống hôn lên trán tôi. Tôi ngẩng đầu đón lấy đôi môi đỏ hồng của nàng… Lưỡi tôi và nàng cuốn lấy nhau, trao qua vị ngọt ngào khao khát mãnh liệt. Tay tôi vuốt ve dọc tấm lưng thon gọn, mân mê cặp mông tròn trịa của nàng… Trượt theo khe mông của nàng, tay tôi tìm đến một vùng ấm áp… []

– Ưmm… Anh… đừng mà… – Vân Nhu thở hổn hển, vội gạt tay tôi ra.

Tôi áp mặt lên hai bầu vú mềm mại phập phồng, nhìn lên nàng, đưa những ngón tay mình còn ươn ướt lên miệng mút mút say mê. Vân Nhu mặt đỏ ửng nhìn tôi, cả cơ thể run rẩy như có luồn điện chạy qua… Nàng cắn nhẹ bờ môi, nhìn tôi bằng ánh mắt nửa mê say nửa oán trách, nói:

– Anh đừng làm vậy được không ?! Em thấy… thấy người… khó chịu lắm…

– Cái đó không phải là khó chịu… Phải gọi là thích ah… – Tôi tiếp tục nhấm nháp hai núm vú nàng, lần lượt từng bên một.

– Không có… thích…mà. – Vân Nhu che gương mặt đỏ ửng, cơ thể mềm nhũn tựa sát lên người tôi.

Tay tôi vuốt dọc cặp đùi thon dài của nàng, vuốt ve làn da mịn màng mơn mởn của hai đùi non đang khép chặt, rồi từ từ một lần nữa tìm về chốn thần tiên kia. []

– Anh… Đừng vậy mà… Em… ư…

Vân Nhu phản đối, nhưng tay tôi đã trùm kín lên vùng âm hộ ấm nóng của nàng. Những ngón tay tôi nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve hai mép thịt đỏ mọng ướt át của nàng. Vân Nhu nấc khẽ, cơ thể căng cứng như muốn đổ hẳn lên người tôi.

– Cho anh ngắm kỹ em chút được không ?! – Dụi dụi má vào bầu vú mát rượi của nàng, tôi nói.

– Ư… Còn cái gì… anh chưa nhìn chứ ?! – Vân Nhu nhìn tôi hỏi.

– Còn đó… – Bàn tay tôi còn đặt giữa hai chân nàng, day day nhẹ nhẹ.

– Không được… Ai lại nhìn vô đó… – Vân Nhu đỏ mặt gay gắt, phản đối.

– Anh nhìn chút thôi… Em rất đẹp… Anh muốn ghi nhớ về em thật kỹ… thật kỹ nha…

– Thôi mà….

Vân Nhu nài nỉ phản đối, nhưng vẫn để tôi đỡ người nàng ngã nghiêng tựa lên bồn rửa tay, mình thì quỳ gối sau nàng.

– Anh… Trời ơi… – Vân Nhu cố che đi chỗ thầm kín giữa mông, nhưng tôi ngăn tay nàng lại.

Cảnh tượng trước mắt làm cổ họng tôi khô khốc thèm muốn. Vòng eo của Vân Nhu thật nhỏ, cong ỏng lộ ra hai trũng thần tiên khêu gợi đến cực điểm. Hai đường uốn lượn mượt mà nở rộng là cặp mông tròn trịa cong vểnh mơ ước của tôi. Xuống sâu trũng giữa hai cặp mông, dù hai chân nàng đang cố khép chặt, tôi vẫn thấy hai mép âm hộ hồng hào khít khao còn ươn ướt háo hức chờ đợi. Máu nóng tôi dâng trào như nằm trên lò lửa. []

Tôi áp mặt lên bờ mông mịn màng của Vân Nhu, hít hà say mê. Làn da mông nàng lại có thể mịn màng như làn da em bé, mềm mại mũm mĩm.

– Anh… – Vân Nhu đỏ mặt kêu khẽ.

Nàng chưa kịp phản kháng, thì bất ngờ tôi cúi thấp vùi mặt vào giữa hai chân nàng. Vân Nhu rùng mình, toan tránh đi, nhưng tôi đã giữ chặt người nàng. Khoảng hở hai chân nàng quá nhỏ, lưỡi tôi khó khăn lắm mới chạm đến âm hộ nàng. Không cam tâm bỏ qua như thế, tôi bất ngờ cầm một chân Vân Nhu giở hổng lên.

– Anh… đừng… – Vân Nhu kêu lên hoảng hốt, loạng choạng suýt ngã.

Nàng chưa kịp định thần thì đầu tôi đã kịp chui vào giữa hai chân nàng, miệng tôi ngập kín lấy âm hộ nàng. Một mùi hương thiếu nữ ngọt ngào làm tôi mê say…

– Anh… Đừng… Ôi… – Vân Nhu nài nỉ.

Đỡ lấy mông nàng siết mạnh, miệng tôi há lớn để chiếc lưỡi của mình quét dọc âm hộ ẩm ướt của Vân Nhu. Nàng há hốc, muốn đẩy tôi ra, nhưng một tay thì yếu ớt vô lực, tay kia lại còn chống đỡ người.

– Uwmmm… Anh ơi… Em chết mất… Ôi…

Con gái lần đầu tiên được người yêu hôn âm đạo thì ra nước nhiều đến thế nào ah ?! Dù tư thế này thật khó nhìn, không chút thoải mái… nhưng cũng đủ để cái lưỡi tôi làm Vân Nhu chết đi sống lại. Nàng há hốc che kín miệng không ngăn được tiếng nấc khẽ liên tục khi lưỡi tôi không ngừng đùa giỡn với mồng đốc nho nhỏ xinh xắn của nàng. Tôi thật yêu đến chết Vân Nhu, yêu tất cả thứ gì thuộc về nàng, yêu từ hơi thở đến vị ngọt ngào đang tràn ngập trong miệng mình. Tôi như đang sì sụp húp một món soup ngon nhất thế gian được đựng trong một chiếc bát xinh đẹp là hai mép âm hộ đỏ hồng nức nở của nàng. Một ngón tay tôi day day mép âm hộ nàng, rồi chậm rãi đưa nó vào trong nàng mà ngoáy ngoáy nhe nhẹ.

– Uwmmm… Ah… Anh… emmm… Ôi…

Vân Nhu rên siết mãnh liệt, chân đứng chợt nhũn ra, bất ngờ khuỵu xuống. Cả người Vân Nhu ngã chồng lên tôi, đè tôi bật ngữa ra sàn. Nàng nằm trên tôi, thở hổn hển, chợt vung nắm tay đánh bùm bụp lên ngực tôi. []

– Anh xấu lắm… Không cho anh hư nữa…

– Ha ha… – Túm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tôi bật cười.

Cúi xuống hôn đặt lên đôi môi Vân Nhu một nụ hôn, tôi hỏi:

– Em có thích không ?!

Vân Nhu ngượng ngùng áp mặt lên ngực tôi, khẽ gật đầu. Nàng lại nói:

– Nhưng em… sợ lắm… em mà… có thai… mẹ sẽ giết em. Giết em thật đó.

– Không có đâu… Anh bảo đảm không có… – Tôi tự thấy mình thật tội lỗi như dụ dỗ trẻ vị thành niên ah.

Không ngờ Vân Nhu lại gật đầu, nói:

– Ưm… Em tin anh. Nhưng… hôm nay em chưa sẵn sàng. Chuyện này… anh có thể chiều ý em… để em chủ động… được không ?

– Được chứ. Mà lỡ lúc đó anh lại không sẵn sàng thì sao ?! – Tôi vừa cười vừa trêu Vân Nhu.

– Hứ… Anh mà cũng có lúc đó sao…

Nàng nói chợt khuôn mặt lại hơi đỏ, tay nhẹ nhàng cầm lấy dương vật căng cứng của tôi, vuốt ve.

– Sao nó… nó… cứng như thế này chứ ?!

Tôi cười khổ, vuốt ve tấm lưng trần mềm mại của nàng nói:

– Nằm bên em trong hoàn cảnh này… mà nó không cứng được sao ?!

Vân Nhu bối rối nhìn tôi mặt hơi đỏ lên hỏi:

– Có phải là… đàn ông không cần quan hệ… vẫn vẫn… có thể… ra không ?!

– Ừ… mà em phải trợ giúp anh mới được… – Tôi nhoẻn miệng cười nói nhỏ.

– Em… phải làm sao ?! Hôn nó sao ?! – Mặt Vân Nhu đỏ bừng, nói.

Thấy tôi ngạc nhiên, nàng liền đánh nhẹ lên ngực tôi gắt khẽ:

– Không được nghĩ bậy… Em… Em đọc sách…

– Sách gì ?! – Tôi tròn mắt hỏi.

– Hạnh phúc gia đình ah.

– Phì… Ha ha… – Tôi bật cười

– Không được cười em… – Vân Nhu che mặt gắt lên.

– Thôi, thôi không cười… Không cười nữa nha…

– Hừ… Anh mà cười nữa… Em sẽ không… không… để mặc anh. – Nàng phụng phịu bĩu môi giận dỗi.

– Anh không cười… Nhu ơi, Nhu giúp anh được không ?! – Tôi cầm tay nàng vuốt vuốt dọc dương vật mình, nài nỉ.

Vân Nhu đẩy người ngồi xuống sàn bên cạnh tôi, nhìn dương vật to lớn của tôi mà mặt nàng đã đỏ lan tận mang tai. Nàng chậm chậm cúi xuống, chợt quay lên nhìn tôi mà gắt:

– Anh không được nhìn em…

– À… không nhìn… – Tôi đặt tay ngang mắt. – Che mắt rồi nha…

Vài giây sau, một cảm giác ươn ướt mát rượi chạm lên đầu dương vật làm tôi rùng mình. Tôi lén nhìn qua kẽ ngón tay quan sát. Ôi! Nhìn gương mặt tuyệt đẹp thẹn thùng của Vân Nhu, lại nhìn đôi môi xinh xắn hé mở trùm lên đầu dương vật mình… Lòng tôi dâng lên một cảm giác khoan khoái kì lạ. Cảm giác này như xuất phát từ bản năng chiếm hữu nguyên thuỷ nhất của đàn ông… Cảm giác này còn mãnh liệt sung sướng hơn cả trăm lần khoái cảm nhục dục…

– A… Tiếng kêu bất ngờ của tôi làm Vân Nhu giật mình.

– Em làm anh đau ?! – Nàng đỏ mặt lí nhí hỏi.

– À… Không sao… Hơi chạm răng em tí thôi… – Tôi cười. – Không sao…

– Vậy… Vậy phải làm sao ?! – Vân Nhu cắn môi nhìn đầu nấm to lớn của tôi.

– Cái này phải từ từ nha… Không vội vàng được…

Tôi vừa nghĩ ra một cách khác. Dù sao dương vật đã qua trăm trận rất trâu ah, một người con gái vừa bắt đầu học vỡ lòng môn ‘thổi kèn’ như Vân Nhu không thể làm tôi đạt cao trào nổi. Tôi kéo tay nàng đứng lên, nói:

– Em giúp anh chút nha…

Vân Nhu cúi gằm gương mặt đỏ ửng, để mặc tôi sắp xếp. Để hai tay nàng đặt lên bệ đá của bồn rửa tay, quay lưng về phía tôi. Tôi lấy ít sữa tắm thoa đều lên tay, rồi áp sát vào cơ thể trần truồng của Vân Nhu từ phía sau. Tay tôi luồn qua hai cánh tay nàng, xoa sữa tắm đều trên hai bầu vú căng tròn của nàng. []

– Uwmm… – Vân Nhu rên khẽ, nhìn xuống hai bàn tay hư hỏng của tôi.

Tôi cúi người, gối cằm trên vai nàng, ánh mắt đê mê nhìn hai bầu vú nàng trong tấm gương trước mặt không ngừng méo mó nức nở trong tay tôi. Vân Nhu thở hổn hển, ánh mắt mê ly tựa sát vào người tôi. Một tay tôi vuốt dọc bụng nàng, đưa vào giữa hai chân nàng… Tay tôi chạm vào vùng da thịt trơn nhẵn ẩm ướt của nàng mà vuốt ve mơn trớn. Dương vật tôi trượt vào giữa khe mông tròn trịa ấm áp, tìm vào khoảng trống tam giác nhỏ ẩm ướt bên dưới âm hộ nàng. Ôi… cảm giác này thật là mê ly. []

– Uwmmm…

– Ah…

Tôi say mê vuốt ve hai bầu vú mát rượi trơn nhẵn của Vân Nhu. Hạ thể nhẹ nhàng ép chặt lên bờ mông êm ái của nàng, đẩy dương vật ra vào giữa khe mông nàng. Dương vật tôi đã cứng hết mức, cong ngược lên, chèn ép trượt dọc theo hai mép âm hộ nhoè nhoẹt ướt đẫm của Vân Nhu. Cảm giác cũng sướng đến mê người ah.

– Anh… Ôi… – Vân Nhu nấc khẽ, bờ mông căng tròn hơi nhô ra sau đón tiếp tôi.

– Ah… – Tôi hít hà sung sướng, ôm ghì lấy cơ thể Vân Nhu, không ngừng lay động.

“Sướng ah!” Thật không uổng công tôi tơ tưởng bao ngày tháng về cặp mông no tròn của Vân Nhu. Dù không thật sự vào trong nàng, nhưng cảm giác êm ái mê người của cặp mông nàng cũng làm tôi sướng không thể tả. Tôi hôn lên chiếc cổ thon dài của nàng, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng mà mút. Tay tôi vòng xuống dưới, đỡ dưới dương vật căng cứng của mình giữ thật chặt bên dưới nàng… thúc người thật nhanh…

– Uwmmm… Anh ơi… Em thích quá… – Vân Nhu há hốc rên rỉ.

Dương vật tôi như rẽ nước mà đi, hùng hục trượt ra vào dọc theo hai mép âm hộ nhoè nhoẹt ấm áp của Vân Nhu. Tôi thở hổn hển, thúc nhanh, càng nhanh hơn… Cả gian phòng tắm vang lên âm thanh phành phạch liên miên không dứt. []

– Ưmmm…

– Ahhhh…

Tôi ôm ghì lấy Vân Nhu, rùng mình khoan khoái. Dương vật tôi từng đợt từng đợt phóng xuất tung toé lấp kín khoảng trống giữa hai chân nàng.

Vân Nhu quay người, choàng qua cổ tôi, hôn rít lấy môi tôi. Nàng thì thầm:

– Anh thích không ?!

– Thích ah… Thích lắm… – Tôi thoả mãn gật gật đầu.

– Vậy… sau này anh không cần tìm Thanh Thuỷ nữa phải không ?!

– Ừ… không tìm, không tìm nữa.

– Em cũng không cần cho anh… cho anh vào trong… vẫn được mà, phải không ?

– Ặc…

——–++++——

Năm phút sau,

Không còn trò cụp lạc sờ soạng hai đứa tắm rất nhanh. Tôi lau người cho Vân Nhu, nàng lau khô tóc cho tôi. Tôi mặc vào chiếc quần lót, còn Vân Nhu bắt chước Thanh Thuỷ, mặc quần lót bên trong quấn khăn quanh người. Mở cửa phòng tắm, Vân Nhu rón rén chạy thẳng vào bên kia giường, vén chăn chui vào. Thanh Thuỷ dường như đã ngủ từ nảy giờ, chăn trùm kính đến cổ, hơi thở đều đều. []

Tôi thong thả đi về cuối giường. Không thể động đến Thanh Thuỷ, tôi tốc chăn chui thẳng vào. Wah trò chui rúc này thật thú vị ah… Bên trái tôi là Thanh Thuỷ, tấm khăn quấn đã tốc cao lộ hẳn chiếc quần lót ren trắng mỏng manh. Bên phải là Vân Nhu co ro giữ chặt chiếc khăn tắm, cả cặp đùi thon dài trắng nuột phơi bày trước mắt tôi… Không vội trồi đầu lên, tôi kéo nhẹ chiếc khăn tắm của Vân Nhu, rút luôn ra khỏi người nàng.

Bên này thì lén lút vuốt dọc cặp đùi thon dài của Thuỷ, rồi mân mê vùng mu mũm mĩm của nàng. Thuỷ không phải đang ngủ ah. Nàng ngay lập tức nhéo lên tay tôi một cái đau điếng.

Tôi vừa trồi người lên, nằm ngữa ra ngay lập tức cơ thể mềm mại của Vân Nhu liền rúc vào người tôi. Hai bầu vú mềm mại trần trụi của nàng áp vào ngực tôi truyền đến cảm giác mát rượi thật mê ly. Hai gò má Vân Nhu ửng đỏ, áp lên ngực tôi, nàng mỉm cười vui vẻ nhắm mắt ngủ. []

Mí mắt tôi nặng trĩu, nhắm lại. Hơi thở Vân Nhu vẫn đều đều trên ngực thật yên lành. Chiếc giường lay động thật khẽ… Một cảm giác nặng nặng rơi xuống cánh tay trái tôi. Một mái tóc thơm ngát rơi trên vai tôi. Ngực trái tôi lại truyền đến cảm giác êm nhu mát rượi.

Hơi thở đều đều của Vân Nhu chợt dừng lại một giây ngắn ngủi. Dưới lớp chăn dầy, một bàn tay nhỏ nhắn thầm lặng đặt lên khối u nổi cộm trong quần lót tôi… như bảo hộ. Hơi thở Vân Nhu một lần trở lại bình thường yên tĩnh.

Hai cánh tôi mở rộng, hai bàn tay trái phải cùng lúc nhẹ nhàng vuốt ve hai tấm lưng trần mịn màng. Ôi! Tôi yêu đến chết vận mệnh của mình ah.

Sân Hoa Lư, 16h28.

Từ phòng thay đồ, tôi níu tay Vân Nhu và Thanh Thuỷ hối hả chạy thẳng vào sân. Từ xa nhóm bạn chung trường chia rõ hai nhóm nam nữ đều quay lại nhìn về ba đứa chúng tôi. Có lẽ ba đứa tôi đều có nét nổi bật riêng ah. Tôi thì luộm thuộm quần áo thun xộc xệch, đôi giày banh tòn teng treo trên cổ. Vân Nhu và Thanh Thuỷ lại mặc trên người bộ váy liền quần cực ngắn phô bày những cặp đùi thon dài trắng nõn nà. []

Vừa chạy đến nơi, tôi chợt nhìn thấy một đôi mắt đẹp đang nheo lại nhìn mình chằm chằm. “Ẹc, tiêu rồi…” Không ngờ cô Ngọc Nhi lại xuất hiện ở đây ah. Cô mặc một bộ đồ thể thao bó sát, phô bày ba vòng hoàn hảo. Dừng trước cô và thầy Đạt, tôi vội buông tay hai người, cười cười nói:

– Em xin lỗi… Ba đứa em ngủ quên…

– Ah…

– Mẹ ơi…

– Ông trời thật bất công ah… – Cả đội bóng và đội cổ vũ đều xôn xao.

Vân Nhu bối rối mặt đỏ bừng. Thanh Thuỷ lén đá chân tôi một cái đau điếng. Thấy ánh mắt cô Ngọc Nhi đã biến thành hình viên đạn, tôi vội vàng chữa cháy:

– À, không… ý em là… hai bạn Nhu và Thuỷ… đều có cùng lý do ngủ quên… như em… rồi cùng đường… cùng đường gặp nhau ah.

Cô Ngọc Nhi nhìn tôi vẻ mặt lạnh lẽo, nói:

– Tuấn Phong… mang giày vào chạy 10 vòng sân cho tôi.

– Hai bạn nữ đi theo tôi vào phòng thay đồ đổi đồng phục… Ăn mặc size nhỏ căng cứng như vậy còn ra thể thống nữa. []

Vân Nhu và Thanh Thuỷ đỏ mặt líu ríu đi theo cô Ngọc Nhi. Tôi ngơ ngác quay qua nhìn thầy Đạt cầu cứu. Thầy lau mồ hôi trán, cười khổ ra vẻ bó tay.

Thằng Phương đi tới vỗ vỗ vai tôi ra vẻ thông cảm, nói:

– Chờ gì nữa… Chạy lẹ đi… Tao chờ mày ngứa cả chân.

– Ok. Đợi chút.

Tôi mang giày vào, hậm hực nhìn theo dáng người thon thả xa xa kia. Đứng lên, làm vài động tác làm nóng eo lưng, khớp chân… Tôi bắt đầu buông chân chạy.

“Có lộn không vậy ?! Tốc độ như vậy thì ba vòng là bò ra rồi ah…”

“Để xem đi… Mày thấy bắp chân nó rất to nha…”

“To thì sao ?! Mười vòng cần sức bền mày hiểu chưa ?!”

Tôi vừa chạy nửa vòng đầu tiên liền tăng tốc lên từ từ đạt pace 4′ và giữ tốc độ đều liên tục hết năm vòng đầu tiên. []

“Sắp đuối rồi ah… Vậy là cũng ghê gớm rồi…”

“Không… mẹ ơi, nó tăng tốc…”

“Má ơi, một cân hai xong còn chạy như vậy ah…”

“Wah…”

“Anh đó học lớp nào ?! Khoẻ ghê gớm ah ?!”

“Sao rụng trứng rồi phải không ?!”

“Mày mới rụng đó… Tao chỉ thích thích chút thôi ah”

“Mày nhìn hai chị ngủ quên kia đi… rồi mơ mộng nha…”

“Hừ, mày không nghe người ta ăn cao lương mỹ vị riết rồi cũng phải thèm rau muống hả ?!”

Tôi tăng tốc lướt qua nhóm bạn ngồi ngổn ngang, cả đám bắt đầu hô to gọi nhỏ. Đám con trai hâm mộ, đám gái ríu rít bàn tán… Đang tập trung vào hô hấp, chỉ nghe loáng thoáng nhưng cũng đoán được ý. “Đá banh và chạy bộ là sở trường của anh… Anh quen nhiều người hâm mộ rồi ah…” Còn một vòng cuối, tôi thấy cô Ngọc Nhi hậm hực bước ra từ phòng thay đồ, sau lưng là Vân Nhu và Thanh Thuỷ cúi gằm mặt, trên người bộ đồng phục rộng thùng thình trông chán ngắt. Tôi biết cô Ngọc Nhi đang lấy việc công trả thù riêng ah… Nhưng cũng có phần thái quá, dù sao giữa tôi và cô cũng chưa có chuyện gì, càng không phải là thề sông hẹn biển ah… Sẵn trên đà chạy, tôi nghiến răng tăng tốc lao thẳng đến… []

“Eh… Thằng này điên rồi…”

“Cẩn thận…”

Đám bạn hô lớn, thầy Đạt lo lắng kêu lên… Cô Ngọc Nhi đang hậm hực nhìn quay sân chợt thấy tôi xuất hiện ngay trước mặt hùng hục lao đến nhanh như chớp. Vân Nhu và Thanh Thuỷ há hốc sững sờ…

– Á…

Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, nhắm tịt hai mắt chuẩn bị cho một cú va chạm như trời giáng. Tôi nhấn mạnh hai mũi giày, mặt cỏ nhân tạo vang lên tiếng xẹt xẹt như chớp giật. Tôi dừng lại ngay sát trước mặt, cơn gió ùa đến thổi tung cả mái tóc cô Ngọc Nhi. Cô mở choàng hai mắt nhìn tôi, hơi loạng choạng lùi lại.

– Em… muốn… làm gì ?! – Cô run run chỉ tay vào tôi hỏi.

– Không làm gì hết. – Tôi nhúng vai nói. – Cô đang chặn ngang đường em… Em đang chạy nước rút… nửa vòng cuối cùng…

Vẻ mặt ngạo mạng của tôi đã chọc cô Ngọc Nhi tức điên, cô nghiến răng hét lên:

– Hừ… Em chạy… mười vòng nữa cho cô…

Cả đám bạn ngơ ngác không thốt nên lời. Thầy Đạt vội từ xa chạy lại can thiệp:

– Thôi… Tuấn Phong đã chạy đủ mười vòng rồi… Bỏ đi…

– Không… Em nói rồi. – Cô Ngọc Nhi quay qua thầy gắt gỏng nói. – Tuấn Phong chạy mười vòng nữa. Không thì không cần vào đội bóng. []

– Ha ha… Ha ha…

Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi bật cười lớn. Không nhìn ai, tôi ngồi bệt xuống cỏ, tháo dây giày…

– Phong… Em đừng như vậy… Đội bóng cần em… – Thầy Đạt lo lắng nói.

– Em xin lỗi… Em không tham gia nữa. – Tôi lắc đầu, mỉm cười với thầy.

Vắt đôi giày lên vai, tôi lững thững đi lướt qua cô Ngọc Nhi. Cô mím môi nhìn chằm chằm vào tôi. Chưa đi được vài bước hai cánh tay nhỏ nhắn liền choàng lấy cánh tay tôi… Vân Nhu và Thanh Thuỷ cũng líu ríu đi theo tôi. Thằng Phương từ xa xa thở dài thất vọng, lặng lẽ tháo giày, lầm lũi bỏ về.

Cô Ngọc Nhi ngồi thụt xuống, ôm mặt nức nở.

Phần 15: Một ngày hồng phúc (tiếp theo)

21h00, tối cùng ngày,

Tôi về nhà trong tâm trạng buồn bực khó chịu. Căn nhà tắt đèn tối om, không một bóng người. Có lẽ như vậy tôi sẽ thoải mái dễ chịu hơn. Khoá cửa, lầm lũi đi về phòng.

“Tách”

Bấm công tắc đèn, ánh sáng chói loà làm tôi nheo mắt khó chịu. Hình ảnh trước mắt rõ lại, tôi hơi ngạc nhiên phát hiện trên giường mình có một vị khách không mời. Cô Ngọc Nhi ngồi co ro trên giường, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi. []

Tôi không nhìn cô, lẳng lặng bỏ cặp vào góc, rồi thay áo. Cô mím môi bước xuống giường đến sau lưng tôi.

– Cô xin lỗi. – Cô Ngọc Nhi nói nhỏ. – Cô đã giao đội bóng và đội cổ vũ cho thầy Đạt và cô Quyên… Thứ Bảy này tập luyện, em và các bạn có thể tham gia được rồi.

Không đợi tôi trả lời, cô quay người bước ra cửa. Tôi quay lại nhìn cô, hỏi:

– Những lời cô vừa nói… là dùng thân phận nào ?! Cô Ngọc Nhi trong trường hay chị Ngọc Nhi của nhà này ?!

Cô dừng lại trước cửa, không quay lại, nói nhỏ:

– Em có thể xem như là… cô Ngọc Nhi đã nói.

– Vậy… chị Ngọc Nhi vẫn còn nợ em một lời xin lỗi…

Cô quay phắt lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe lại ươn ướt long lanh, giọng cô run run kềm nén.

– Chị… còn có lỗi gì với em ?! À, phải rồi… – Cô Ngọc Nhi mở giỏ xách rút một gói giấy đặt xuống bàn. – Chị gửi lại em tiền Ngọc Trâm đã mượn. Chị cảm ơn.

Tôi nhíu mày nhìn chiếc phong bì dán kín cẩn thận, giọng âm trầm nói:

– Em không phải nói cái này…

– Vậy em còn muốn gì nữa hả ?! – Cô Ngọc Nhi gắt lên, khoé mắt rưng rưng. – Em quen nhiều bạn gái là quyền của em… Nhưng em cũng không cần phải làm những chuyện… chướng mắt như vậy.

– Em không cần nhắc nhở cô đâu ! Cô tự biết mình già, lại không trong sạch… Em muốn cô xin lỗi… Được. Cô xin lỗi em… do cô tự mình tơ tưởng lung tung…

Cô Ngọc Nhi ôm mặt khóc nức nở, quay người lao qua cửa. Tôi thất thần nhìn khung cửa trống trải mà lòng chợt đau nhói. “Không, không phải như vậy…” Tôi nghiến răng lao mình chạy theo. []

Cô Ngọc Nhi vừa đẩy cửa vào phòng, tôi liền lao đến ôm chầm lấy cơ thể run rẩy của cô từ phía sau, tôi thì thầm:

– Em xin lỗi… Là lỗi của em, không nghĩ đến cảm giác của cô.

– Buông tay… – Cô Ngọc Nhi vùng người giãy giụa.

Tôi kéo cô quay lại, trám kín đôi môi cô bằng một nụ hôn. “A” ngay lập tức, một cái cắn đau nhói làm tôi la lên… Rời cô ra, chạm lên môi mình, đầu ngón tay tôi dính một giọt máu đỏ tươi. Cô Ngọc Nhi cũng thản thốt, lo lắng chạm lên bờ môi rỉ máu của tôi:

– Em có sao không ?! Cô…

– Hừ… – Tôi gầm gừ ra vẻ tức giận.

Tôi ôm chặt lấy vòng eo nhỏ gọn của cô Ngọc Nhi, hôn rít lấy môi cô. Lưỡi tôi mang theo mùi máu tươi, luồn vào giữa đôi môi mềm mại của cô. ‘Ư’ cả người cô mềm nhũng, tựa sát vào ngực tôi… Đôi môi hé mở đón lấy nụ hôn khao khát của tôi. Tôi chợt thì thầm trên đôi môi ẩm ướt của cô:

– Hứa với em. Không bao giờ được nói ra những lời như vậy… Dù chỉ nghĩ trong đầu cũng không được… Cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất của em…

– Cô… không phải… là của em… – Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng nói.

– Cô là của em… chỉ thuộc về em… – Tôi bất ngờ bế bổng cả người cô lên, cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng kêu khẽ.

– Phong… Trời ơi…

Bước đến giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, tôi chợt hỏi:

– Chị Ngọc Trâm tối nay có về không ?!

Cô Ngọc Nhi như nghĩ đến điều gì, mặt đỏ ửng nói lí nhí:

– Ngoại mệt. Trâm ngủ bên đó.

– Ha ha… Vậy tốt rồi…

Tôi cởi phăng áo, ném qua bên cạnh. Cô Ngọc Nhi hai tay che gương mặt đỏ bừng như say rượu, ấp úng nói:

– Cửa… em… em không đóng cửa sao ?!

– Ặc…

Tôi thật háo hức không chịu nổi. Như một đứa trẻ được mẹ cho bánh, tôi lao ngay ra đóng chặt cửa phòng. Quay ngược lại, tôi mở khoá quần, rút một chân ra liền vướng lại ngã nhào ra sàn nhà. []

– Trời ơi… Phong… – Cô Ngọc Nhi che miệng nén cười mà gương mặt đã đỏ gay gắt.

– Ha ha…

Tôi lồm cồm ngồi dậy, rút luôn cái quần ra khỏi hai chân ném sang bên cạnh. Cả người tôi còn độc một chiếc quần lót, nghênh ngang đi đến bên giường. Cô Ngọc Nhi lấy chiếc gối che ngang mặt, không dám nhìn. Tôi cười tủm tỉm ngồi xuống giường, lấy chiếc gối ra khỏi mặt cô. Gương mặt cô đã đỏ hồng như say rượu, ánh mắt bối rối mâu thuẫn nhìn lên tôi.

– Phong ơi… cô… cô…

– Đừng sợ…

Tôi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, tay tôi nhẹ nhàng luồn vào váy cô…

– Phong…

Cô Ngọc Nhi rùng mình thổn thức khi tay vuốt ve đùi cô. Làn da cô thật mịn màng, lại ấm áp theo nhiệt độ cơ thể cô tăng lên dần… Tay tôi mơn trớn giữa cặp đùi hé mở của cô, cảm nhận sự mềm mại rung động như làn da em bé. Bàn tay tôi tiến sâu vào ôm trọn vùng thịt nhô tròn nóng ẩm trong lớp vải ren mỏng manh. Cô thở dốc, cả người căng lên khi những ngón tay tôi mân mê sờ nắn nó.

– Phong… – Cô Ngọc Nhi choàng tay ôm ghì lấy cổ tôi, hơi thở thơm ngát phả lên mặt tôi.

Tôi gục đầu vào hốc vai thon gầy của cô, mùi hương cơ thể cô làm máu tôi sôi trào. Tôi lim dim cảm nhận ngón tay mình sâu trong váy cô Ngọc Nhi, vuốt dọc trên lớp quần lót mỏng manh hằn xuống một khe trũng ấm nóng mềm mại. []

– Phong ơi…

Tôi vuốt vuốt dọc khe trũng đó, cảm nhận sức nóng lan tỏa tăng lên dần theo hơi thở dồn dập của cô Ngọc Nhi bên tai tôi. Ôi… Tôi thích mê cảm giác mềm mại ấm áp này. Bàn tay tôi úp trọn lên vùng mu mềm mại của cô mà mơn trớn vuốt ve, dù qua một lớp lót mỏng tôi vẫn cảm nhận được nó run rẩy nức nở…

– Uwmmm…. ôi…

Tiếng rên khẽ của cô Ngọc Nhi vang bên tai lại như âm điệu du dương vang vọng từ thiên đường. Máu trong cơ thể tôi như được đun sôi, bốc hơi nghi ngút. Tôi muốn xé toang từng mảnh vải vướng víu trên người cô Ngọc Nhi và mạnh bạo vùi dập cô. Không được… Không được… Tôi tự dằn nén con quỷ trong lòng mình, nhỏm người dậy.

– Em giúp cô cởi đồ nha…

Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng không dám nhìn lên, để tôi dìu ngồi dậy. Tôi kéo hai mép váy cô lên đến eo, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nuột và bờ hông nõn nà với chiếc quần lót tam giác nhỏ xíu… Cô Ngọc Nhi nhắm chặt hai mắt, cánh tay từ từ giở lên cho tôi kéo chiếc váy qua đầu. Giờ phút này, trái tim tôi như ngừng đập với cảnh tượng trước mắt mình. Cô Ngọc Nhi ngồi ngay trước mặt tôi lại xa xa như hình chiếu đến từ thiên đường. Gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng cúi thấp, hai tay dằn che chiếc quần lót ren nhỏ giữa hai đùi. Hai bầu vú tuyệt đẹp của cô bao lần tôi tưởng nhớ lại bị ép lại vung lên thật cao, hai bông hoa đỏ hồng đang hồi hộp phập phồng rung rinh mời gọi trước mắt tôi… []

Mẹ ơi, mẹ sinh con vào giờ linh nào vậy ah ! Cổ họng tôi ừng ực nuốt xuống mà vẫn muốn ngạt thở vì nước miếng của chính mình. Tôi đỡ cô Ngọc Nhi nằm xuống. Rồi nằm bên cạnh, tôi hôn nhẹ lên gò má ấm áp ngượng ngùng của cô, hôn lên chiếc cổ trắng nõn, rồi chậm chậm vùi mặt vào hai bầu vú mềm mại của cô mà hít hà say mê.

– Uwmmm…

Tiếng cô Ngọc Nhi rên rỉ thật khẽ vang bên tai. Tôi áp mặt lên ngực cô, lim dim say mê tận hưởng sự mềm mại da thịt cô. Mùi hương cơ thể cô Ngọc Nhi như men rượu vừa nồng nàn lại vừa êm dịu làm tâm hồn tôi say mèm chao đảo. Thế gian này có gì vui ?! Có gì sung sướng hơn cảm giác của tôi lúc này… Tôi vùi mặt mình vào giữa hai bầu vú, dụi dụi gò má lên hai bông hoa đỏ hồng mủm mỉm xinh xắn, vừa nghe tiếng tim cô loạn nhịp.

– Uwmmm…. Phong ơi…

Cô Ngọc Nhi bật rên khẽ khi tôi ngậm lấy chiếc núm vú đỏ hồng xinh xắn của cô mà mút nhẹ nhẹ… Wah… ngon không thể tả. Môi tôi ngậm kín lấy bông hoa nhỏ xinh của cô, lưỡi tôi rà quét đánh lên nó liên tục. Hai bàn tay tôi lại chia hai đường vuốt ve mơn trớn hai bầu vú căng tròn mềm mại của cô. Cô Ngọc Nhi thở dốc, hai bàn tay choàng qua cổ tôi, ngực ưỡn cong lên cho tôi hôn hít say mê. []

– Uwmmm… Ôi…

Cô rên nấc lên từng tiếng, cơ thể vặn vẹo theo chiếc lưỡi hư hỏng của tôi luân phiên đùa nghịch với hai núm vú của cô. Tôi vòng tay dưới tấm lưng cong ỏng của cô, vùi mặt vào hai bầu vú tròn trịa của cô mà ngậm mút… Ôi… Hai bông hoa nhỏ giờ đây đã đỏ ửng, nức nở, ướt đẫm nước miếng của tôi.

– Ư… Uwmmmm…

Một tay tôi vuốt ve dọc cơ thể trần truồng của cô, luồn vào mép chiếc quần lót nhỏ, kéo xuống. Cô Ngọc Nhi ôm ghì lấy cổ tôi mà thở dốc, bờ mông cô khẽ nhỏm lên cho tôi kéo tuột miếng vải nhỏ cuối cùng trên cơ thể cô xuống cặp đùi thon dài của cô. Đỡ cô nằm xuống giường, tôi rút cánh tay dưới lưng cô ngồi thẳng lên… Cô Ngọc Nhi thiêm thiếp im lặng, hai chân cô gấp cao khép chặt như muốn che chắn ánh mắt tôi. []

Tôi say mê chiêm ngưỡng tác phẩm tuyệt vời của tạo hoá. Tôi muốn ghi nhớ mãi hình ảnh tuyệt đẹp này vào trong trí nhớ mình. Tay tôi lướt nhẹ trên thân thể cô… Làn da cô trắng ngần mịn màng khôn tả nổi. Hai bầu vú cô dù đang nằm vẫn vun lên thật cao… Bụng cô phẳng lì gọn gàng không tì vết… Tôi nhẹ gỡ bàn tay e ấp của cô, nhìn ngắm vùng mu tam giác thần tiên hồng hào phơn phớt lông tơ. Tôi cúi xuống, úp mặt vào nơi đó, hít một hơi thật sâu… rồi nhẹ nhàng tách hai đầu gối cô ra. []

– Phong… đừng…

– Cho em nhìn đi… cơ thể cô rất… rất đẹp ah… – Tôi mỉm cười, kéo tay cô mở ra.

Cô Ngọc Nhi che kín gương mặt đỏ gay gắt, hai chân cô ngập ngừng rồi buông lỏng cho tôi mở ra. Ánh mắt tôi tham lam nhìn ngắm vùng ngõ ngách thần kín nhất của cô… Wah… trước mắt tôi là hai mép âm hộ múp míp hồng hào ươn ướt… Như mang một cái dạ dày rỗng đi nhìn ngắm món ăn ngon, cổ họng tôi lại không kềm được nuốt nước miếng liên tục. []

– Phong… Đừng nhìn nữa… được không ?! – Cô che mặt, kêu khẽ.

– Cô ơi… cô đẹp lắm… nơi nào cũng rất đẹp… – Tôi không thể rời mắt khỏi hai mép âm hộ khít khao mọng đỏ ươn ướt giữa hai chân cô.

– Ư… – Cô Ngọc Nhi che kín mặt, lắc đầu ư ử.

Tôi chuyển người xuống cuối giường, giở chân cô gác qua đầu tôi. Cô Ngọc Nhi sửng sốt, tay vội che nơi đó, kêu lên:

– Phong… em đừng…

Tôi mỉm cười, cúi xuống hôn lên những ngón tay thon dài run rẩy của cô đang che kín âm hộ. Dù chưa chạm vào nơi đó của cô, nhưng mùi hương phụ nữ nồng nàn của cô đã làm tôi mê mẩn. Tôi nhẹ nhàng kéo tay ra… Để hai mép âm hộ đỏ hồng ẩm ướt của cô phơi bày trước mắt tôi. Cô Ngọc Nhi cắn môi, gương mặt đỏ như gấc chín ánh mắt mê ly nhìn tôi. Tôi áp mặt lên đùi cô, liếm nhẹ làn da đùi mịn màng như nhung của cô. Liếm sâu xuống, đưa lưỡi lướt trên hai mép môi xinh xắn làm cô rùng mình há hốc. Rồi nhẹ nhàng ngậm kín lấy âm hộ cô.

– Uwmmm… Ôi… Phong ơi…

Cô Ngọc Nhi rên rỉ, thở dốc. Cặp đùi thon dài của cô bị tôi kéo dãn ra hai bên. Lưỡi tôi liếm dọc, rồi chèn vào giữa hai mép thịt mọng nước của cô mà liếm sâu vào. Trên đầu lưỡi trơn nhẫy, một mùi hương phụ nữ thật nồng nàn thơm ngát kì lạ. []

Mùi hương của cô Ngọc Nhi lại không làm máu tôi sôi trào gây phấn khích như của Vân Nhu, chị Vi, lại cho tôi một cảm giác yên lành da diết không muốn rời xa. Hương vị của cô không có vị gì trên đầu lưỡi, nhưng khi thấm vào tim gan tôi lại ngọt lịm như một trái cây chín đỏ trên cành vừa hái xuống. Tôi say mê mùi vị này. Bợ lấy cặp mông tròn trịa của cô, để cặp đùi thon dài của cô mở rộng chơi vơi trong không khí, miệng ngậm kín lấy âm hộ cô mà thèm thuồng hôn hít…

– Ôi… Phong ơi… Uwmmm….

Cô Ngọc Nhi há hốc bấu víu như muốn chết ngất với chiếc lưỡi điêu luyện của tôi. Cô càng rên siết sung sướng càng làm tôi yêu thương hôn rít lấy âm hộ cô. Một người phụ nữ xinh đẹp ở tuổi 27 căng tràn nhựa sống như cô lại bỡ ngỡ đờ đẫn với tiếp xúc tình dục cơ bản như vậy. Tất cả chỉ vì một biến cố đau thương để lại trong cô một nỗi mặc cảm khó thể vượt qua. Ngoài sự khao khát thoả mãn của bản thân, tôi muốn dùng tất cả kinh nghiệm chăn gối của mình để bù đắp cho cô Ngọc Nhi. Tôi ngậm lấy mẩu thịt nho nhỏ giữa hai mép môi của cô mà mút mút say mê…

– Phong… dừng… cô… ôi…

Cô Ngọc Nhi há hốc cố níu lấy tôi. Nhưng tôi vẫn ngậm kín lấy âm hộ của cô hì hục say mê… hai tay tôi vươn lên đón lấy hai núm vú đỏ hồng săn cứng của cô mà se se liên tục. Cô Ngọc Nhi chới với trong sung sướng, trân cứng cả người, bên trong cô tuôn trào ướt đẫm cả miệng tôi.

– Phong ơi… Uwmmmm….

Cô Ngọc Nhi thở hổn hển, mặt cô ửng đỏ, ánh mắt mê ly xuân tình nhìn tôi… đẹp đến mức tôi muốn ngạt thở. Cô kéo tay tôi ngồi lên, lau quanh miệng cho tôi, rồi ngượng ngùng kéo quần lót tôi xuống. Dương vật to lớn của tôi bung ra mạnh mẽ trước ánh mắt thản thốt của cô. []

– Để cho công bằng… Cô có thể nhìn của em thoải mái ah… – Tôi trêu chọc.

Cô Ngọc Nhi cắn môi, không trả lời tôi, chợt cô vén tóc cúi xuống hôn lên đầu dương vật căng bóng của tôi. Tay cô nâng niu, đôi môi nhỏ cứ hôn và hôn một cách vụng về như trân trọng yêu thương nó. Nhưng hành động tưởng chừng như không chút kinh nghiệm của cô lại làm máu nóng toàn thân tôi sôi sục. Dương vật tôi căng tức như muốn nổ tung thành nhiều mảnh. []

– Em muốn… Cô cho em nhé… – Tôi thì thầm vào tai cô.

Cô Ngọc Nhi gật gật đầu, hai gò má ửng hồng như hai trái đào tiên. Cô nằm xuống giường hồi hộp chờ đợi. Tôi giở chân cô qua người mình, quỳ gối giữa cặp đùi thon dài mở rộng của cô. Cầm dương vật, tôi quét quét dọc hai mép âm hộ nhoè nhoẹt ướt đẫm của cô Ngọc Nhi. Thật chậm rãi, tôi chèn vào cửa mình cô, ép hai múi thịt căng tròn ra. Thật chặt ah ! Đầu dương vật tôi như lọt vào một vùng chật chội ấm áp… Tôi hít hà mấy hơi, chậm chậm nhướng người lên. []

– Ôi… Phong ơi… cô… cô hơi đau…

Nghe tiếng kêu khẽ của cô. Tôi liền chậm lại. Tôi mới vào trong cô được 1/3 dương vật… Tôi mím môi khẽ chuyển động hạ thể tại chỗ để dương vật tôi ra vào trong khoảng cách thật ngắn. Cô bấu lấy tay tôi thở dốc nhìn lên tôi. Từng chút một xâm nhập. Tôi vào trong cô được thêm một chút, lại dừng lại… lại thêm một chút lại dừng lại. Nước nhờn của cô Ngọc Nhi rất nhiều ah… Dương vật tôi dù chật cứng vẫn không có cảm giác đau rát. Thấy cô Ngọc Nhi đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn đê mê, tôi nghiến răng thúc mạnh. []

– Ah…

Cô Ngọc Nhi che miệng nén tiếng kêu đau đớn. Tôi chết điếng cả người vì nhận ra dương vật mình vừa đi qua một rào cản… lẽ ra không nên còn ở đó. Cô Ngọc Nhi kéo ghì lấy cổ tôi, thì thào yếu ớt:

– Yêu cô đi… Đừng dừng lại…

Tôi đau xót cúi xuống hôn lên giọt nước long lanh trên khoé mắt cô. Tay tôi mân mê mơn trớn hai bầu vú no tròn của cô, để cô tăng thêm cảm xúc vượt qua sự đau đớn. Hạ thể tôi bắt đầu chậm rãi ra vào… từ cạn nhất vào nơi sâu nhất. Cô Ngọc Nhi nhắm mắt, đôi môi run rẩy hé mở, hơi thở mỗi lúc một nhanh hơn. []

– Phong ơi… Uwmmm…

Hơi thở ngắt quãng của cô bên tai với tôi lại như một giấc mộng vĩ đại trở thành hiện thực. Sau những xót thương bỡ ngỡ ban đầu, cảm giác sung sướng đã đánh thức thằng đàn ông bên trong tôi. Cảm giác lâng lâng khoái cảm là một, thì sự thoả mãn về tâm lý chiếm hữu nguyên thuỷ của đàn ông là mười. Tôi chống tay, thúc hạ thể thật nhanh, sung sướng nhìn cô Ngọc Nhi chết ngất tê dại bên dưới mình. Nhìn hai bầu vú căng tròn mơn mởn của cô không ngừng gợn sóng đung đưa theo nhịp của tôi… Lại nhìn hai bàn tay thon dài của cô đang bấu chặt lấy cánh tay gân guốc của mình. Sướng ah… Mẹ nó, tôi yêu đến chết vận mệnh của mình. []

– Lên đây đi…

Tôi kéo cô Ngọc Nhi dậy, ngữa người ra sau nằm xuống. Cô thở hổn hển, mặt đỏ say men tình, ngượng ngùng ngồi trên người tôi. Để tay cô chống lên ngực tôi, tay tôi đỡ lấy mông cô hướng dẫn để cô nhấp nhổm lên xuống…

– Uwmmm… cái này… kì cục quá… Ưm…

– Ah… Không sao mà… Em rất thích nhìn cô như vậy… Cô đẹp lắm… Khêu gợi lắm…

– Ư…

Cô Ngọc Nhi nhấp nhổm nhẹ nhẹ, gương mặt đỏ mặt nhìn xuống tôi. Hai cánh tay cô chống lên ngực tôi lại ép hai bầu vú vun lên làm nước miếng tôi ứa ra liên tục. Tôi đưa tay lên mân mê xoa nắn hai khối thịt mềm mại của cô, se se hai núm vú xinh xắn làm cô thở dốc từng đợt. Không nhịn được, tôi ngồi dậy, hai tay bóp lấy hai bầu vú vun lên, cúi xuống ngậm lấy hai nhuỵ hoa dám khiêu khích mình, mà mút mút… []

– Uwmmm… Cô… thật sự… đẹp sao ?! – Cô Ngọc Nhi ưỡn ngực ra cho tôi hôn hít.

– Cô đẹp lắm… Tất cả đàn ông trên thế gian này phải ghen tị với em… – Tôi thì thầm.

Tôi vùi mặt vào giữa hai bầu vú mềm mại của cô, lưỡi tôi vờn nhanh lên đầu vú làm cô rên rỉ sung sướng.

– Ư… Phong… Yêu cô đi…

Tôi đỡ lấy bờ mông no tròn của cô Ngọc Nhi, bắt đầu nâng lên nhồi xuống. Cô ôm chặt lấy cổ tôi, gục đầu lên vai tôi hổn hển thở gấp. Bên trong cô như một nguồn suối ấm áp không bao giờ khô cạn. Hạ thể tôi ướt sũng, phát ra âm thanh nhóp nhép liên hồi… Cả người cô run rẩy tuôn trào, cô cắn lên bờ vai tôi đau nhói nhưng lại làm cơn sướng khoái của tôi bùng nổ. []

– Uwmmm…..

– Ahhhh…..

Tôi hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng khao khát của cô. Dương vật tôi phúng xuất ồ ạt từng đợt từng đợt lấp kín bên trong cô. Tôi đỡ cô Ngọc Nhi đê mê tê dại nằm xuống giường… Dương vật tôi từ từ tuột ra khỏi âm hộ cô mang theo hai màu trắng đỏ lẫn vào nhau. Tôi và cô Ngọc Nhi trần truồng nằm bên nhau tận hưởng trọn vẹn từng giây đê mê sau cuộc hoang ái. []

Cô Ngọc Nhi gối cằm lên ngực tôi vuốt mái tóc loà xoà ươn ướt mồ hôi trên trán tôi. Cô thì thầm:

– Sau đêm đó… cô phát hiện mình không mất đi trinh tiết… có thể khả năng của lão già đó chỉ có vậy. Nhưng… nhưng sự trong sạch của một người con gái đâu phải chỉ là một tấm màn trinh…

Tôi yêu thương vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, nói:

– Cô nói sai rồi… Em mới là người huỷ đi sự trong sạch của cô…

– Sao em nói vậy ?

– Sự trong sạch của một người con gái, định nghĩa cho đúng là… ở trong này… – Ngón tay tôi điểm lên trán cô. – Đêm đó cô ngủ mê man không biết gì… Sáng cũng không nhớ chuyện gì xảy ra ! Có đúng không ?!

– Ừ… – Cô gật đầu.

– Vậy thì… dù điều đó đã xảy ra thật. Nhưng cô không nhớ gì nên có thể nói là… tất cả những cảm giác về thân thể bị xâm phạm, đều là do cô tự tưởng tượng ra rồi…

– Thì… nhưng… – Cô Ngọc Nhi ngớ ngẩn, rồi nhíu mày ấp úng.

– Ngược lại. Từ giờ phút này… một khi cô nghĩ đến đàn ông… trong đầu cô chỉ có hình ảnh những chuyện đã xảy ra với em… dù sao đây cũng là trải nghiệm chân thật, thật gấp trăm lần những cảm giác tưởng tượng kia… Vậy không phải chính em mới là người huỷ đi sự trong sạch trong đầu cô sao ?!

Cô Ngọc Nhi chợt mỉm cười, nụ cười của cô lại có thể đẹp đến mức tôi thấy ngơ ngẩn cả người. Cô nhướng người hôn lên môi tôi, thì thầm:

– Cô cảm ơn em… Em nói đúng, nhưng còn sai một điểm ah. Em không huỷ đi gì hết… mà… Em là người đàn ông đầu tiên của cô…

Tôi đón lấy đôi môi hé mở của cô, tìm vào trong tôi cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô… Hương vị ngọt lịm làm trái tim tôi như được tắm trong làn nước mát. Tôi tham lam vuốt ve mân mê hai bầu vú căng tròn của cô, thì thầm:

– Để cô nhớ càng rõ hơn… mình nên làm chuyện này thật nhiều ah… tốt nhất là mỗi buổi tối nha.

– Phì… – Cô Ngọc Nhi cười nhẹ hai má ửng đỏ, cô cắn môi nhìn bàn tay hư hỏng của tôi mơn trớn trên ngực, nói. – Chỉ sợ Ngọc Trâm có ở nhà thôi.

– Ừ… Vậy thì phải tranh thủ những lúc như thế này thôi… – Tôi vùi mặt vào ngực cô, hôn hít say mê.

– Phong… Em hư quá… – Cô Ngọc Nhi thở gấp, nỉ non.

– Ha ha… Không phải em hư… Mà do cô quá hấp dẫn thôi…

– Ư… cô còn đau mà…

– Em sẽ nhẹ thôi nha…

– Ôi… sao nó lại lớn như vậy…. Ư…

– Lớn cô không thích sao ?!

– Uwmmmm…. thích… nhưng đau… Uwmmm…

– Hết đau nhanh thôi… Ah… Ôi… Chim cô làm em sướng quá…

– Ư… trời ơi… cái gì mà chim chứ… uwmmmm….

– Ah… thì chim…. Ah…

– Uwmmm….

Tiếng rên rỉ sung sướng của tôi và cô vang vọng cả phòng. Chúng tôi hoàn toàn chìm đắm trong hoang lạc triền miên không dứt. []

—————-++++++—————-

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận