Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 9213 Lượt Xem
Phần 16: Trời phạt & gia cảnh của Vân Nhu
9h30 phút sáng,
“Hết giờ… Các em truyền bài làm theo hàng dọc lên phía trước cho tôi…”
Tôi đặt bút xuống, che miệng ngáp dài một cái… Cả lớp tôi vừa hoàn thành bài kiểm tra 60 phút môn Đại số. Đầu óc tôi còn lâng lâng chuyện tối qua, chất lượng làm bài cũng xem như tạm được. Vân Nhu quay qua, cúi đầu nhìn tôi dò xét, che miệng hỏi nhỏ:
– Anh có vẻ mệt mỏi ah ?!
– Không sao… Tối qua đọc truyện chưởng, thức khuya chút… – Tôi nhoẻn miệng cười.
– Cuối tuần sau là sinh nhật anh đó… Có định tổ chức gì không ?! – Nàng hỏi nhỏ.
– Ah… Vậy hả ?! – Tôi tròn mắt nhìn Vân Nhu, rồi bật cười. – Em không nhắc anh cũng suýt quên ah. Để tuần sau tính đi nha…
– À – Tôi chợt nhớ, che miệng nói nhỏ. – Cô Ngọc Nhi nhắn… em và Thanh Thuỷ thứ Bảy này cứ đi tập cổ vũ. Cô Ngọc Nhi rút rồi… Bây giờ là cô Quyên quản lý bên em… Chắc anh cũng tham gia đội bóng lại…
– Cô Ngọc Nhi nói với anh lúc nào ah ?! – Vân Nhu ngạc nhiên hỏi.
– Tối qua… À… Tối qua cô Ngọc Nhi gọi điện cho anh. – Tôi chữa cháy ngay lập tức.
Thầy Huỳnh đang đếm xấp bài kiểm tra dầy cộp rồi bỏ vào bìa hồ sơ, đi ra khỏi lớp.
“Reng…” – Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên.
Vân Nhu xếp tập vở lại, cầm theo bình nước đứng dậy bước ra khỏi lớp. Tôi cũng lẽo đẽo đi theo nàng. Sau lưng tôi còn có Quyền mập, Thanh Thuỷ và vài đứa bạn học…
Đến bên ghế đá dưới tán cây phủ bóng mát, Vân Nhu vừa ngồi xuống liền đưa cho tôi bình nước. Tôi nhận lấy uống một ngụm rồi trả lại cho nàng… Quyền mập ngồi chiếc ghế bên cạnh không ngừng ra vẻ soái ca tán tỉnh Thanh Thuỷ… Mấy đứa con gái khác thì như được xem kịch hay, tụ tập xung quanh cười đùa. Vân Nhu chợt quay lại, ánh mắt dò xét nhìn tôi:
– Thanh Thuỷ nói… em cũng không tin. Nhưng… biểu hiện của cô Ngọc Nhi chiều hôm qua như đang… đang ghen vậy.
– Phì… Cái gì vậy ?! – Tôi toát mồ hôi đầy lưng, vờ như bất ngờ. – Ghen tuông gì ở đây chứ ?! Con Thuỷ này đầu óc thiệt là…
– Chuyện đó đúng là phi lý… Cô Ngọc Nhi dù không dạy mình, nhưng cũng xem như là cô giáo của anh… – Vân Nhu lẩm nhẩm như nói một mình, lại cho tôi nghe.
– Ờ, đúng vậy mà…
Tôi gật gù, quay qua thấy đôi mắt tròn xoe của Vân Nhu đang tập trung vào mình, như muốn nhìn thấu bên trong tim tôi. Tôi ớn lạnh cả người, vẫn cố làm ra vẻ ‘cây ngay không sợ chết đứng’ ưỡn ngực lên. Chợt ánh mắt nàng dừng lại ngay dưới cằm tôi, bất ngờ đưa tay giở cổ áo tôi ra…
– Em sao vậy ?! – Tôi rùng mình hoảng sợ, vội kéo cổ áo lại.
– Hừ… sao cổ anh còn in dấu răng… là của ai ?? – Vân Nhu nhíu mày hỏi.
– Ơ… thì… thì… của Thanh Thuỷ… trưa hôm qua đó.
Tôi thật sự lúng túng. Dĩ nhiên, không bao giờ tôi dám nói là cô Ngọc Nhi đã cắn mình trong cơn cao trào ah.
– Anh nói dối… – Vân Nhu mặt sa sầm. – Trưa qua Thuỷ nằm bên trái anh… mà vết cắn này bên phải ah…
– Sao… sao vậy được ah… – Đầu tôi nở to như cái lu, bối rối không biết làm gì.
Vân Nhu không nhìn tôi, ánh mắt buồn bã nhìn xuống hai tay thon nhỏ, nàng nói:
– Ba em đã lừa dối mẹ em… Có lẽ vì vậy, từ nhỏ em đã rất nhạy cảm với những lời nói dối… Em nghĩ chuyện hai đứa mình sẽ không đi được đến đâu… Tốt nhất nên dừng lại đây.
“KHÔNG….” – Tôi đứng phắt dậy, hét lên. Cả đám bạn ngơ ngác quay lại nhìn tôi.
Tôi thật sự không còn đường nào. Tôi không muốn một lần nữa mất Vân Nhu. Tôi không thể chịu đựng những ngày chán nản buồn bực vì không có nàng.
– Em muốn anh phải làm sao em mới tin đây ?! – Tôi nói lớn với Vân Nhu, mặc kệ vô số ánh mắt xung quanh đang nhìn mình.
– Anh thề được không ?!
– Không… em không cần… – Vân Nhu lắc đầu, đứng lên quay vào lớp.
“Không, không được…” Đầu tôi muốn nổ tung vì bối rối và bất lực. Tôi nghiến răng nhìn về phía Vân Nhu hét lớn:
“Tôi Lê Tuấn Phong. Nếu tôi có một lời nói dối Vân Nhu, tôi sẽ bị… bị… cây gãy đè chết tại đây…!”
“Á đù… Thằng này dám thề độc…” – Quyền lẩm bẩm.
“Anh việc gì phải làm thế ?!” – Thanh Thuỷ than thở.
Vân Nhu quay phắt lại, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ nhìn tôi. Nàng nghẹn ngào nói:
– Anh không được thề thốt lung tung như vậy… Lỡ có việc gì…
Tôi bật cười nhúng vai ung dung, bước về phía nàng:
– Ha ha… Anh không nói dối em thì có việc gì chứ ?! Em thấy… không phải anh vẫn bình yên sao….
Lời tôi nói vừa dứt, đột nhiên từ phía trên đầu vang lên những âm thanh “Rắc… Rắc….” thật lớn.
“Coi chừng…”
“Phong….”
“Anh Phonggggg…”
Bên tai tôi vang lên vô số tiếng kêu la thản thốt của đám bạn và cả Vân Nhu. Tôi ngẩng đầu nhìn lên… Bầu trời chợt tối đen, không gian như đổ sụp. Đầu tôi truyền đến một cảm giác đau đớn như bị chẻ làm đôi… “Mẹ ơi, ứng kiếp nhanh vậy ah…” Tôi chỉ nghĩ thoáng qua, rồi không biết gì nữa.
——————++++++++++—————-
Không biết qua bao lâu,
“Ah…” Tôi cựa mình, rên khẽ. Tay tôi chạm vào lớp băng quấn dầy cộp quấn quanh đầu. Đầu tôi đau đớn ê ẩm ong ong như bị ăn một gậy bóng chày quật thẳng vào.
– Anh Phong… Anh tỉnh rồi… Hu hu… Anh tỉnh rồi…
Trên người tôi truyền đến một cảm giác nằng nặng mà êm ái. Tôi mở mắt, thoáng nhíu lại vì ánh đèn điện chói loà. Trước mặt tôi, Vân Nhu ôm chầm lấy tôi mà khóc lóc như mưa. Tôi đưa bàn tay còn lòng thòng ống truyền nước, quệt nước mắt trên mặt nàng.
– Đừng khóc nữa… Anh không sao rồi… – Nhìn đôi mắt thâm quần của Vân Nhu như đã khóc rất nhiều, tôi chua xót. – Anh xin lỗi, là anh đã nói dối em… Anh bị trời phạt cũng đúng ah.
– Không… Không… Anh đừng bao giờ thề thốt lung tung nữa… – Vân Nhu mếu máo nói. – Anh nói dối em cũng không sao… Em chấp nhận hết…
Tôi cố ngẩng đầu, hôn nhẹ lên đôi môi ươn ướt nước mắt của Vân Nhu. Yêu thương vuốt mái tóc đen óng của nàng, tôi nói:
– Anh sẽ nói với em… Anh sẽ nói hết. Thật ra… Anh và cô Ngọc Nhi…
“PHONGGGG, em tỉnh rồi hả ?!” – Ngoài cửa phòng vang lên tiếng cô Ngọc Nhi. Cô bước vào vẻ mặt tái nhợt thiếu tự nhiên nhìn tôi. Theo sau cô là một đoàn người thật dài làm tôi há hốc không đóng được cả miệng… thầy Hiệu trưởng, thầy Đạt, Bác Dũng, chị Vi, thằng Phương, Thanh Thuỷ, Quyền mập… Nghĩ đến vừa rồi chút nữa tôi nói ra chuyện tôi và cô… vật trong quần tôi liền són ra ươn ướt một chút ah. Bất ngờ hai mắt tôi sáng lên khi thấy hai người sau cùng xuất hiện.
– Ba… Mẹ….
Vân Nhu lau nước mắt, gương mặt ửng đỏ ngượng ngùng, có vẻ như nàng đã gặp mặt ba mẹ tôi trước khi tôi tỉnh lại. Nàng vội đỡ tôi ngồi dậy. Mãi đến lúc này tôi mới ý thức được mình đang ở trong bệnh viện. Lão Thiên mà phạt thật không nhẹ chút nào ah.
– Phong, con còn đau không ?! – Mẹ tôi rơm rớm nước mắt sờ nhẹ lên lớp băng gạt quấn trên đầu tôi.
– Dạ con không sao. Con… con ở đây bao lâu rồi…- Tôi hỏi.
– Một ngày một đêm… – Ba tôi mở lời, giọng ông lạnh nhạt, nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng.
– Sao lâu như vậy ah… – Tôi thừ người lẩm bẩm.
– Cho bỏ cái tật… Ặc… – Thằng Phương vừa mở miệng liền ăn một cái cùi chỏ của chị Vi liền nín bặt.
– Em không sao là tốt rồi… Quả thật đây là thiếu sót của nhà trường. – Thầy Hiệu trưởng nói. – Thầy xin lỗi em và gia đình… Viện phí của em nhà trường sẽ thanh toán toàn bộ…
– Viện phí không phải vấn đề lớn. – Ba tôi trầm trọng nói. – Tôi yêu cầu nhà trường phải có kế hoạch định kỳ kiểm tra cây xanh trong sân trường…
– Phải phải. Tôi sẽ thực hiện chuyện này sớm nhất… – Thầy Hiệu trưởng lau mồ hôi trán, gật đầu lia lịa.
– Haizz… Cả cái sân trường lớn như vậy… Đang giờ ra chơi đầy cả học sinh… Rụng đâu không rụng lại nhè ngay con trai tui… – Mẹ tôi than thở.
– Con biết lý do… – Quyền mập ngứa miệng nói, chợt thấy ánh mắt hình viên đạn của Vân Nhu và Thanh Thuỷ, liền ấp úng. – Chắc do cây mục ah… Chắc vậy rồi.
Thầy Đạt đến cạnh giường nhìn tôi tò mò hỏi:
– Phong, khi nảy em nói với Vân Nhu cái gì… em và cô Ngọc Nhi thế nào ?!
Tôi sững người nhìn thầy Đạt. Vẻ mặt cô Ngọc Nhi cuối giường cũng tái nhợt sợ hãi… Đầu óc tôi bất chấp cơn đau âm ỉ xoay chuyển thật nhanh.
– Em và cô Ngọc Nhi ở chung nhà ah. – Thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, tôi vội đính chính. – À… Ý em là em thuê phòng ở nhà cô.
– Do con giới thiệu cho Phong. Em chị Ngọc Nhi là bạn học của con… Thật ra lúc đó cũng không biết chị Nhi dạy trường của Phong ah… – Chị Vi quay qua giải thích với Ba mẹ tôi và bác Dũng.
– À, ra vậy. – Ba tôi gật gù. – Nghe bác Dũng nói con dọn ra… ba mẹ cũng lo lắm… Giờ thì yên tâm rồi.
– Ừ… Ít ra cô thấy con lười học cũng lên tiếng nhắc nhở. Phải không cô ?! – Mẹ tôi nắm tay cô Ngọc Nhi tươi cười.
– Dạ, hai bác yên tâm. – Cô Ngọc Nhi hơi đỏ mặt nói nhỏ.
Lúc này, tôi chợt nhận ra mẹ đang đứng giữa tay trái nắm tay Vân Nhu, tay phải lại đặt lên tay cô Ngọc Nhi. Hai người lại cùng đỏ mặt bẽn lẽn như hai nàng dâu đứng trước mẹ chồng ah. Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác thành tựu mỹ mãn vô thức nhe răng cười toe toét.
– Cười cười cái gì ?! – Mẹ tôi mắng yêu.
Bà quay qua nói với Vân Nhu và cô Ngọc Nhi:
– Thằng Phong nhà bác hồi đó chỉ lo học, thỉnh thoảng đi đá banh trong trường… Ngoài ra không biết gì hết ah. Nó cù lần lắm… từng này tuổi còn chưa quen qua một đứa con gái…
– Ặc…
Tôi che mắt, không dám nhìn đám bạn đang nén cười đến đỏ cả mặt.
– Giờ lên đây, nó được bạn bè quý mến… Bác cũng yên tâm hơn nhiều.
Bà nhìn qua Vân Nhu vỗ vỗ tay nàng đầy ngụ ý. Vân Nhu cúi gằm mặt, đến vành tai cũng đỏ ửng.
————–++++++————–
Sáng Thứ Bảy
Ba mẹ tôi chỉ ở Sài Gòn hai ngày, rồi tranh thủ về lại Sóc Trăng. Đợt thu hoạch tôm đang cận kề, ông bà không thể vắng mặt. Đưa ông bà lên xe xong, tôi và cô Ngọc Nhi liền thở phào nhẹ nhõm. Hai ngày nay áp lực tâm lý của cô rất lớn ah.
– Mấy bữa nay, cô mệt mỏi với Ba Mẹ em nhiều rồi… Em cảm ơn cô. – Tôi quay qua cô nói.
– Cảm ơn gì chứ ?! Phận sự của cô mà… – Cô Ngọc Nhi vừa nói xong liền thấy không ổn, đỏ mặt quay người đi thẳng vào nhà.
– À… em hiểu rồi nha… – Tôi cười toe toét đi theo cô.
– Hiểu gì ?! Đừng suy nghĩ lung tung. – Cô Ngọc Nhi đỏ mặt gắt lên. – Cô còn chưa tính sổ với em chuyện ở bệnh viện đâu. Dám ăn nói lung tung…
Kéo tay cô Ngọc Nhi quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô, tôi nói:
– Em xin lỗi. Nhưng quả thật… em mong muốn… một lúc nào đó được công khai mối quan hệ của chúng ta.
– Em điên rồi… Chuyện này không thể nào. – Cô Ngọc Nhi mặt tái xanh nói.
– Có thể không phải lúc này… Vậy khi em rời khỏi trường, lên đại học thì sao ?! – Tôi vuốt lọn tóc đen óng phất phơ trên gò má xinh xắn ửng đỏ của cô.
– Cũng không được… – Cô Ngọc Nhi nói giọng buồn bã. – Em còn Vân Nhu… Cô lại lớn hơn em cả vài tuổi…
Nhẹ nhàng kéo cô Ngọc Nhi vào lòng, tôi hôn nhẹ lên mái tóc cô, thì thầm:
– Hai mươi bảy tuổi thôi… không được nói như bà già vậy ah. Còn Vân Nhu với em vẫn là Vân Nhu ah… Mà cô là cô… Em có thể chăm sóc cả hai người mà…
– Sao em tham lam như vậy chứ ?! – Cô Ngọc Nhi đánh lên ngực tôi.
– Em nhớ cô lắm ah… – Tôi vùi mặt vào cổ cô Ngọc Nhi hôn hít, hai tay mân mê cặp mông tròn trịa của cô.
– Buông ra… Ngọc Trâm… trên lầu… – Cô Ngọc Nhi nói vậy, nhưng vẫn ôm ghì lấy tôi.
– Em đang nhìn đây ! Yên tâm nha… – Tay tôi vuốt dọc khe mông cô, chạm vào một vùng ấm áp bên dưới, khẽ mân mê.
– Ư… Em hư quá… – Cô Ngọc Nhi vùi mặt vào cổ tôi thở dốc.
– Cứ như thế này thì khó chịu chết được… Cô đi khách sạn với em nhé. – Tôi buông lời dụ dỗ.
– Trời ơi… Làm sao cô vào mấy chỗ đó được… – Cô Ngọc Nhi nỉ non.
– Được mà… Mình đi hai xe… Cô che mặt lại thôi… Không ai biết đâu. – Tôi cắn nhẹ lên vàng tai nhỏ nhắn của cô, làm cô rùng mình.
– Cô… để… cô… nghĩ… đã…
“Cạch” – Bất ngờ cửa phòng tắm Trệt ngay chân cầu thang bật mở. Chị Ngọc Trâm bước ra, vừa thấy hai người chúng tôi liền há hốc hét ầm lên:
“Á… Hai người… Hai người…”
Hai chúng tôi chết điếng cả người, liền tách ra ngay lập tức. Cô Ngọc Nhi ôm mặt, cả người run lẩy bẩy không kềm chế nổi. Tôi bối rối muốn điên lên được. Chị Ngọc Trâm không hiểu thế nào lại bước ra từ nhà vệ sinh ở tầng Trệt, khi trong phòng chị đã có nhà vệ sinh riêng… trong khi tôi hoàn toàn chỉ chú ý ở bậc cầu thang tầng 1. Chị che miệng, hai mắt mở trừng trừng nhìn tôi lại nhìn qua cô Ngọc Nhi. Đã đến đường cùng, tôi đành đánh liều một phen. Tôi hít sâu một hơi mỉm cười như không có chuyện gì, bước đến trước mặt chị Trâm.
– Chị mới thấy gì mà ngơ ngẩn vậy ?! – Tôi điềm nhiên hỏi.
– Còn gì nữa… hai người… em và chị Hai… ôm nhau…. Trời ơi… đây là chuyện gì ?! – Hai mắt chị Ngọc Trâm đã ươn ướt sắp khóc.
Tôi lắc đầu thở dài não nề, nói:
– Em thật muốn hỏi chị đậu đại học bằng cách nào ah…
Chị Ngọc Trâm và cả cô Ngọc Nhi đều nhìn tôi khó hiểu. Thay vì giải thích phân bua, tôi lại nói một câu chẳng ăn nhập gì vào tình huống này.
– Có ý gì ?! Chị thi đậu ah… – Chị Ngọc Trâm ấp úng.
– Tại sao em hỏi như vậy ?! Vì với trình độ của chị… Chị nên nhìn sâu vào vấn đề… sâu vào trong ah… chị vừa thấy chỉ là bề ngoài thôi… Cái đó sao có thể gọi là ôm nhau được ?! Chị Ngọc Nhi là cô giáo của em nha… Cô đang an ủi học trò đó… Có biết không hả ?!
Ba mẹ tôi đã đến nhà cô Ngọc Nhi xem qua chỗ ở của tôi, dĩ nhiên việc cô dạy ở trường tôi liền không thể tiếp tục giấu diếm chị Ngọc Trâm. Vì thế, cô đã lựa lời giải thích trước với chị…
– An ủi sao ?! – Chị Ngọc Trâm nhíu mày nghi ngờ.
– Lại đây… – Tôi bất ngờ kéo tay chị Ngọc Trâm, để chị tựa sát vào ngực mình.
Chị Ngọc Trâm đỏ mặt, toan lùi lại, thì tôi đã ôm ngang eo, nói:
– Nhắm mắt lại…
Chị lúng túng, vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
– Lắng nghe tim em đập… thình thịch… thình thịch… – Giọng tôi đều đều rót vào tai chị. – Chị có thấy một cảm giác thư thái dễ chịu như được… an ủi không ?
– Ờ… ờ… cũng có chút…
– Vậy là được rồi… Giờ buông ra nha… hoàn toàn lành mạnh, có phải không ?! Cái gì mà ôm ấp khó nghe như vậy ah.
Chị Ngọc Trâm gật gật đầu, xoa xoa hai gò má đỏ ửng. Tôi quay qua bắt gặp ánh mắt sững sờ không còn lời nào để nói của cô Ngọc Nhi, nháy mắt với cô.
– Nhưng em bị sao mà chị Hai phải… an ủi ?! – Chị Ngọc Trâm lúng búng hỏi.
– Nhớ Ba Mẹ ah… Em còn nhỏ mà… Ba Mẹ lên thăm rồi về, em rất đau lòng đó…
Cô Ngọc Nhi che miệng, quay mặt nhìn lên trần nhà kềm nén đến đỏ bừng cả mặt. Chị Ngọc Trâm hơi ngượng ngùng, ấp úng:
– Ờ… Vậy… vậy… chị cũng có thể an ủi em nha…
– Ôi, chị làm em lại muốn khóc rồi…
Tôi thút thít thương cảm vừa giang hai tay đón chị Trâm thì cô Ngọc Nhi đã gắt giọng đánh phát gãy ngang:
– Thôi đủ rồi… Phong lên lầu học bài nhanh.
– Dạ.
Tôi nhìn cô Ngọc Nhi đang nghiến răng nghiến lợi. Tôi nhe răng cười, rồi co giò chạy biến lên lầu.
————+++++————
Chiều thứ Bảy, họp đội bóng – gia cảnh của Vân Nhu.
Với sự thuyết phục ‘dai như đỉa’ của tôi, cuối cùng Vân Nhu cũng chấp nhận cho tôi rước nàng đi đến buổi họp đội trường chiều thứ Bảy. Nhưng Vân Nhu không đưa tôi một địa chỉ cụ thể, mà chỉ hẹn ở góc đường Hùng Vương và Phạm Đình Hổ, Quận 6.
Tôi cố tình đến sớm hơn giờ hẹn 15 phút. Không dừng tại điểm hẹn, tôi cho xe chạy rà rà quanh hai tuyến đường… Nếu cơ may tốt, tôi sẽ bắt gặp Vân Nhu đi bộ ra từ một con hẻm nào đó gần đây. Có lẽ, nàng giấu diếm nơi ở của mình vì một lý do tế nhị nào đó, nhưng tôi muốn tìm hiểu lại hoàn toàn không để thỏa mãn trí tò mò… Sau lần xa Vân Nhu vừa rồi, tôi muốn mình phải thay đổi. Tôi không muốn mình tiếp tục đội lốt một thằng con nít nói chuyện yêu đương. Tôi cần sự trưởng thành thông qua hành động quan tâm, chăm sóc người con gái của mình. Nghẫm nghĩ lại, người con gái tôi có tình cảm nhiều nhất là Vân Nhu. Nhưng tôi lại không chia sẻ, quan tâm nàng bằng bất cứ người nào bên cạnh mình…
Chỉ còn vài phút là đến giờ hẹn. Vân Nhu luôn đúng giờ, nàng sẽ phải bắt đầu đi bộ ra điểm hẹn từ lúc này. Ánh mắt tôi lướt qua từng con hẻm nhỏ sâu hun hút tối tăm nhất tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Vân Nhu. Phán đoán của tôi hoàn toàn có cơ sở. Từ phương tiện đi học, công việc làm thêm cho đến việc giấu diếm địa chỉ, tôi gần như có thể khẳng định gia cảnh Vân Nhu không được tốt. Khu vực nàng ở là ranh giới giữa quận 5 và quận 6, giá cả nhà đất không hề thấp. Nếu gia đình nàng ở đây… Vậy có lẽ là nằm trong những con hẻm nhỏ tăm tối kia.
Qua mấy con hẻm liên tục không tìm thấy một nửa vết tích của Vân Nhu. Tôi đỗ xe lại bên lề đường trống trải trước một căn biệt thự to lớn, cách điểm hẹn hơn trăm mét. Tôi đưa tay nhìn đồng hồ thở dài…
Đột nhiên không báo trước, cánh cổng sắt nặng nề của căn biệt thự vang lên tiếng loảng xoảng, rồi hé mở. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bước ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi… Vân Nhu, chính là Vân Nhu của tôi. Nàng lại bước ra từ một nơi làm tôi choáng ngợp… Vân Nhu chợt ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tôi, vẻ mặt nàng liền tái nhợt thiếu tự nhiên.
“Cô Nhu, không đi xe à ?!” – Bên trong nhà vang lên một giọng phụ nữ.
– À, không… Hôm nay con đi qua nhà bạn gần đây thôi… – Vân Nhu nói vọng vào nhà.
Nàng không nhìn tôi, mà đeo balo lên vai đi thẳng về phía điểm hẹn. Tôi thoáng nghĩ, rồi như không quen biết, rẽ qua đường chạy trước về hướng đó.
Một phút sau, Vân Nhu bước đến. Nàng nhẹ nhàng ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm, vẫn không nói gì. Tôi kéo ga cho chiếc xe lướt đi…
– Anh xin lỗi… Anh không nên cố tìm hiểu nhà của em… – Tôi mở lời.
Vân Nhu không nói gì mà choàng tay ôm lấy eo tôi. Tôi thấy cả người nhẹ nhõm như được buông xuống gánh nặng.
– Em có trách anh đâu… – Vân Nhu áp mặt lên vai tôi, nói. – Em chỉ không muốn mẹ nhìn thấy.
– Mẹ em khó lắm sao ?! – Tôi hỏi.
– Mẹ em rất… rất… rất khó. – Vân Nhu than thở. – Em từ nhỏ đến giờ không có người bạn trai nào… cùng lớp… được bước vào nhà em.
– Ngay cả những người bạn nữ mà hơi điệu đàng, rành rẽ chuyện nam nữ… như Thanh Thuỷ. Em cũng không dám dẫn về nhà…
– Ba em lừa dối mẹ. Ông đến với mẹ không hề nói mình đã có vợ, còn có một con trai còn lớn hơn em rất nhiều tuổi. Không thể tha thứ, mẹ cắt đứt quan hệ với ông khi em vừa năm tuổi… Từ đó đến nay, mẹ không còn lòng tin với đàn ông dù bất cứ chuyện gì… Không những người làm trong nhà em từ lái xe đến giúp việc đều là phụ nữ, ngay cả con chó con mèo trong nhà cũng toàn là giống cái ah.
Tôi thấy mồ hôi lưng hơi ươn ướt như muốn cảm lạnh. Tôi nghĩ mình vừa phát hiện một nữ quốc tưởng chỉ có trong Tây Du ký ah. Tôi nuốt nước miếng đè ép cơn sợ hãi, ấp úng hỏi:
– Nhà em… nhà em có điều kiện như vậy ?! Tại sao em vẫn đi xe đạp ?! Còn đi làm thêm ở quán cafe ?
– Hi hi… Cái đó không liên quan ah. – Vân Nhu cười khúc khích, nói. – Mẹ em khuyến khích em đi làm thêm, tìm cho em một công việc kế toán thuế ở công ty bạn mẹ… Chỗ đó quá nhàm chán, nên em giấu mẹ đi làm chỗ khác thôi. Còn chuyện xe đạp, anh đoán thử xem ?!
– À… Anh đoán thử nha… – Tôi vờ ậm ừ. – Để… luyện… mông phải không ?!
– Để giữ eo thôi. – Vân Nhu đánh lên vai tôi, gắt lên. – Cái gì mà luyện mông chứ ?! Anh vô duyên quá…
– Ha ha…
Chợt nghĩ đến một chuyện khác, tôi kéo tay Vân Nhu lên, hôn vào lòng bàn tay nàng, hỏi:
– Mẹ em không cho em có bạn trai, không lẽ… sau này cũng không lấy chồng sao ?!
– Bạn trai thì không được tự quen thôi. Nhưng chồng vẫn sẽ có chứ ?! Hi hi… – Vân Nhu cười, chợt giọng trầm buồn. – Có điều, người đó chắc chắn sẽ… khác xa anh. Mẹ em ghét nhất đàn ông lăng nhăng.
– Ơ… Anh… – Tôi há hốc muốn phân bua nhưng không biết nói gì.
– Hì hì… Em nói vậy thôi. Em có trách anh đâu… Có lẽ tính cách em giống mẹ khi còn nhỏ. Mẹ cũng cãi lời ông bà để theo ba em… Mẹ từng rất hối hận… để rồi giờ kiên quyết kiểm soát em… Còn tự lựa chọn người cho em.
– Hả ?! Em được mẹ giới thiệu bạn trai ?! – Tôi sửng người, quay lại nhìn Vân Nhu.
Nàng đỏ mặt đẩy tôi quay ra trước, gắt khẽ:
– Té xe bây giờ… Lo chạy đi.
Gối cằm lên vai tôi, Vân Nhu nhoẻn miệng cười:
– Em không phải chỉ có một người đâu. Hi hi… Ba người lận đó. Chỉ ba người đó mới được mẹ cho vào nhà, được mời em đi chơi…
– Ây da… Căng vậy ?! – Tôi vờ xuýt xoa sợ hãi.
– Anh có ghen không ?! – Vân Nhu chồm lên, ép chặt gò ngực tròn trịa lên lưng tôi, trêu chọc.
– Không… Em khẳng định là chạy không thoát khỏi tay anh rồi. Ghen làm gì ah ?! – Tôi cười toe toét.
– Phì… Không vui gì hết. Nói cho người vui một chút cũng không chịu… – Vân Nhu phụng phịu, nói.
– Rồi… Ghen… Ghen điên cả người. Được chưa ?
– Hứ… lại giả dối.
Tôi mỉm cười, nắm tay Vân Nhu đặt lên ngực mình, nói:
– Anh biết anh có những lúc làm lỗi với em… thậm chí còn nói dối em… Nhưng em chỉ cần tin một lời duy nhất của anh thôi… Anh yêu em.
Vân Nhu im lặng, không trả lời tôi, nhưng vòng tay nàng lại siết chặt lấy tôi. Một lúc sau, nàng chợt hỏi nhỏ:
– Anh còn dành những lời ngọt ngào như vậy cho ai nữa ?! Cô Ngọc Nhi ?
Câu hỏi của Vân Nhu làm tôi loạng choạng suýt ngã xe. Hôm ở bệnh viện rõ ràng tôi chưa nói hết, nhưng sự mập mờ bỏ lửng đó cũng đủ cho nàng đoán được. Tôi đặt nắm lấy tay nàng trên ngực mình, trầm giọng nghiêm túc nói:
– Anh không nói với cô Ngọc Nhi những lời như vậy. Vì nó là cảm xúc của anh dành cho riêng em, không phải với cô.
– Vậy…
– Anh đã hứa không giấu diếm em bất cứ chuyện gì nữa. Anh thừa nhận mình có tình cảm với cô Ngọc Nhi… nhưng nó không hẳn là tình yêu đôi lứa. Anh quý mến, anh thương cảm và muốn chia sẻ với cô… và tin rằng cô cũng rất cần anh… Anh sẵn sàng quan tâm chăm sóc cô… cho đến lúc cô tìm được người thay thế vị trí của anh.
– Vậy… thầy Đạt thì sao ?! – Vân Nhu buột miệng hỏi.
– Anh cũng không biết. Cô chưa bao giờ nói gì với anh về thầy Đạt… nếu có chẳng qua là chuyện đội bóng ah. Có lẽ trong lòng cô Ngọc Nhi không có thầy…
– Thầy Đạt rất tốt mà. Nghe nói nếu không gặp cô Ngọc Nhi, có lẽ thầy đã lập gia đình với cô Quyên dạy Khối 10… Cả trường trước đó đều mong chờ đám cưới của hai người ah.
Những điều Vân Nhu nói, do vào trường thời gian quá ngắn, tôi hoàn toàn không biết. Thầy Đạt trong mắt tôi là một hình mẫu chuẩn mực của một người thầy giáo. Thầy điềm đạm, kiên nhẫn, lại rất gần gũi với học sinh… Tôi chỉ nghe loáng thoáng các bạn trêu chọc thầy và cô Ngọc Nhi. Thầy không la mắng, chỉ tươi cười như chấp nhận công khai tình cảm của mình dành cho cô. Tôi chợt cảm thấy mình hơi khó xử ah… Định mệnh đưa đẩy thế nào tôi lại đến ở nhà cô Ngọc Nhi và trở thành người chia sẻ những nỗi đau thầm kín của cô, trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Nếu trước đêm tôi và cô xảy ra chuyện đó… Nếu cô Ngọc Nhi tiếp nhận thầy Đạt, không phải cô sẽ có một cuộc hôn nhân hoàn hảo không chút tì vết sao ?
– Anh thân với cô Ngọc Nhi như vậy ?! Hay anh giúp thầy Đạt đi… – Vân Nhu gợi ý, ánh mắt không ngừng dò xét vẻ mặt tôi.
Tôi cười khổ, thật không biết nói gì. Tôi có ích kỷ muốn giữ cô lại bên mình không ?! Khẳng định là có. Nhưng dù tôi tình nguyện giúp thầy thì đã sao ?! Cô Ngọc Nhi sẽ nghĩ gì về tôi đây ?! Thoả mãn rồi phủi tay chăng ?!
– Anh không nỡ đúng không ?! – Vân Nhu hỏi.
– Anh…
– Em biết ngay mà… Cô Ngọc Nhi đẹp như vậy… Ai nỡ chứ ?! – Vân Nhu rụt tay lại, hậm hực nói.
– Ây da… Tui khổ quá mà… Đâu phải anh muốn giúp là được phải không ?! Cô Ngọc Nhi có phải con nít đâu ?! Anh chỉ muốn nói là… Nếu cô chọn ai khác, anh sẽ không bao giờ níu kéo, thành tâm chúc phúc cho cô.
Tôi kéo tay Vân Nhu lên, đặt ngang bụng mình, dứt khoát không cho nàng rụt lại. Vân Nhu dùng dằng vài cái rồi bỏ cuộc.
– Vậy nếu là em thì sao ?! Anh có níu kéo không ?! – Vân Nhu hỏi.
– Dĩ nhiên là có rồi. Ai dám giành em, anh ăn thua đủ với nó… Ha ha… – Tôi bật cười nói lớn.
Đánh lên người tôi một cái cho bỏ cơn tức. Vân Nhu lại áp mặt lên vai tôi, nàng lẩm nhẩm như tự nói với mình:
– Sao em yêu phải một người như anh chứ ?!
Tôi mỉm cười, níu tay nàng ôm mình thật chặt, rồi kéo ga lao vút đi.