Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 9176 Lượt Xem

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết

Phần 18: Một đêm lãng mạn với cô Ngọc Nhi

18h15, tôi về đến cổng nhà, tâm trạng buồn bực.

Tối thứ Bảy, tôi lên sẵn kế hoạch dẫn Vân Nhu đi ăn một bữa ngon, sau đó đi xem phim… À không, có lẽ đi khách sạn sẽ thú vị hơn. Vậy mà Vân Nhu khăng khăng đòi về nhà. Tối hôm nay, mẹ nàng mời một trong ba người bạn trai ‘giới thiệu’ kia đến nhà dùng cơm tối. Vân Nhu không dám lấy cớ vắng mặt.

Vậy là một tối thứ Bảy hoàn hảo của tôi tan vỡ như bọt nước. Ngẫm nghĩ Vân Nhu đang bên cạnh một thằng con trai khác dù chỉ ăn tối chuyện trò, cũng đủ làm lòng tôi như ngâm trong một thùng dấm chua. Trên đường về mấy lần tôi định gọi cho Thanh Thuỷ, nhưng lại ái ngại đủ điều. Tôi không muốn Thuỷ nghĩ rằng mình lợi dụng nàng, ‘thiếu thốn thì gọi lại, đầy đủ lại xua đi’.

Chợt nghĩ đến cô Ngọc Nhi, nỗi buồn bực trong lòng chợt bay biến đâu mất. Tối nay chị Ngọc Trâm ngủ bên ngoại ah… Chi tiết quan trọng như vậy mà làm sao tôi lại quên bén đi mất. Nghĩ đến những cảnh tượng nóng bỏng bên cô, máu nóng tôi liền sôi sục như ngồi trên lò than.

Tôi vội mở khoá cửa, đẩy xe vào nhà. Vừa bước vào phòng khách tôi liền sững người, hai mắt mở thật lớn như muốn rách toạc ra… Cô Ngọc Nhi đang đứng trước tấm gương nhỏ treo trên tường. Cô mặc trên người một chiếc váy ôm sát người khoe ba vòng uốn lượn nổi bật. Cặp đùi thon dài trắng nuột bao ngày tháng giấu diếm trong bộ áo dài nghiêm trang được dịp phô bày. Mái tóc cô đen óng rũ qua bên vai lộ ra chiếc cổ thon dài trắng ngần… Chưa bao giờ tôi thấy cô đẹp như vậy và cũng chưa bao giờ tôi thấy lòng mình chán chường như bây giờ. Cô đang chuẩn bị đi ra ngoài ah.

– Sao nhìn cô ghê vậy ?! – Cô Ngọc Nhi nghiêng đầu loay hoay đeo bông tai, ánh mắt nhìn lại tôi qua tấm gương trên tường.

Tôi mỉm cười bước đến, đón lấy chiếc bông tai đeo lên cho cô, tôi nói:

– Em lần đầu thấy cô sửa soạn như vậy ah…

– Em thấy sao ?! – Cô quay lại nhìn tôi hỏi.

– Cô đẹp lắm… Thật sự rất đẹp. – Tôi than thở nói.

– Hi hi… Không hỏi cô đi đâu sao ?! – Cô cười tủm tỉm hỏi lại.

– Cô đi đâu em can thiệp được sao ?! – Tôi nhúng vai, nói. – Tốt nhất là không biết ah.

– Hứ… Không vui gì hết. – Cô Ngọc Nhi bĩu môi, đẩy tôi ra.

Cô cầm lấy đôi giày cao gót, rồi ngồi xuống ghế. Một chân cô hơi giở lên mang giày vào… Ánh mắt tôi không thể kềm chế lén lén nhìn vào khoảng trống giữa cặp đùi nõn nà kia. Màu đỏ ah… Tôi tắc lưỡi, thầm nuốt một ngụm nước miếng, rồi quay người đi lên lầu.

– Phong… Tối nay thứ Bảy… em không đi đâu với Vân Nhu sao ?! – Cô Ngọc Nhi hỏi vọng theo.

– Dạ không. Vân Nhu bận rồi. – Tôi thở dài nói.

– Vậy… vậy. Sao em không rủ Thanh Thuỷ đi ?! – Cô Ngọc Nhi ấp úng hỏi thêm.

– Dạ, thôi ah. Em ở nhà đánh một giấc tới sáng là được rồi. Cô đi chơi vui nha. – Tôi nói vọng xuống, rồi đóng cửa phòng lại.

Nằm vật ra giường, tôi gối đầu lên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Ôi! mới buổi chiều uy phong bao nhiêu, bây giờ lại đìu hiu bấy nhiêu. Dường như mình chưa có đủ bạn gái ah ! Ba đứa thường trực, ba đứa dự phòng, thêm ba đứa trong danh sách chờ… phải vậy mới ổn nha. Tôi thở dài cảm thán.

“Cộc… cộc…” – Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ.

– Ai vậy ?! – Tôi hơi ngạc nhiên hỏi.

“Cô ah. Mở cửa…” – Giọng cô Ngọc Nhi vang lên.

Tôi nhíu mày đi ra mở cửa. Sau cánh cửa, cô Ngọc Nhi nhìn tôi nhoẻn miệng cười.

– Cô không đi nữa… Cô ở nhà với… em… – Như nghĩ đến chuyện gì, mặt cô chợt hơi đỏ.

– Cô… sao cô không đi ?! – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

– Em không muốn cô ở nhà sao ? – Cô Ngọc Nhi bước vào phòng, ngồi phịch xuống giường tôi ra vẻ giận dỗi.

Nhìn cặp đùi thon dài nõn nà của cô lộ ra gần trọn vẹn dưới mép váy kéo lên cao, tôi thầm nuốt nước miếng. Ngồi xuống bên cạnh cô, tôi cười nói:

– Dĩ nhiên là em muốn cô ở nhà ah. Nhưng cô đã sửa soạn kỹ như vậy, thì chắc chắn là có chuyện quan trọng… Em không muốn cô lỡ chuyện vì em.

Cô Ngọc Nhi mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc loà xoà trên trán tôi, nói:

– Cũng không quan trọng gì… Cô Thảo Hiệu phó giới thiệu con trai lớn… cho cô. Anh ta là Thạc sĩ tốt nghiệp Úc, hiện là giảng viên Đại học… Anh ta có đến trường nói chuyện với cô mấy lần. Hôm nay, anh mời cô đi chơi… Nhưng khi nảy, anh đến nhà rước… cô viện lý do không khoẻ… nên… về rồi.

– Há… – Tôi há hốc nhìn cô Ngọc Nhi, miệng không nói nên lời.

– Đừng nhìn cô như vậy mà… – Cô Ngọc Nhi đánh nhẹ lên vai tôi.

Tôi thở dài nắm lấy bàn tay thon dài của cô, nói:

– Nếu người ta thật sự tốt… Cô không nên bỏ qua cơ hội như vậy.

– Nhưng… – Cô ấp úng, cúi đầu nói nhỏ. – Cô không thấy thoải mái… với người khác… như với em…

– Đó là cô chưa thử chia sẻ với người ta thôi… – Tôi vỗ vỗ bàn tay cô nói.

– Chia sẻ sao ?! – Cô Ngọc Nhi nhíu mày, rồi lắc đầu. – Sẽ không còn người đàn ông nào cô có thể chia sẻ… như với em.

– Không phải đâu…

Tôi toan nói tiếp, cô Ngọc Nhi đã đặt tay lên miệng tôi. Cô mỉm cười, hai mắt còn hơi ửng đỏ, nói:

– Không nói chuyện đó nữa. Tối nay… Ngọc Trâm không… có nhà…

Nhận ra lời nói của mình thật mờ ám, cô cúi đầu, hai gò má cô đỏ ửng, lời nói cũng tắt ngang… Tôi say mê vuốt ve gò má mịn màng xinh đẹp của cô… Rồi mím môi quyết định, tôi đứng lên cởi quần áo. Cô Ngọc Nhi thoáng sửng sốt, rồi cúi gằm gương mặt đỏ bừng ngồi im trên giường. Nhưng chỉ vài giây sau, thấy có vẻ không đúng, cô ấp úng hỏi:

– Em… em sao vậy ?! Em đang… đang thay đồ ?!

– Dĩ nhiên là thay đồ ah… – Tôi cài khoá quần jean, quay lại ngạc nhiên hỏi. – Chứ cô nghĩ em đang làm gì ?!

– Cô nghĩ gì chứ ?! – Cô Ngọc Nhi gắt lên, mặt đỏ bừng. – Mà em thay đồ làm gì ?! Em muốn đi ra ngoài sao ?!

Tôi xỏ chiếc áo thun qua đầu, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô Ngọc Nhi.

– Em muốn đi chơi… nhưng không phải đi một mình… mà đi chơi với cô.

– Không được. – Cô Ngọc Nhi hoảng hốt kêu lên. – Làm sao cô có thể đi chơi với em được chứ ?!

– Sao không được ?! Hôm nay cô ăn mặc đẹp như vậy. Em không thể để cô ở nhà buồn chán như mọi ngày được ah.

– Không được mà… Trời ơi… Em còn không hiểu sao ?! – Cô Ngọc Nhi ôm mặt co ro trên giường.

Tôi mỉm cười, bước đến chiếc balo của mình. Lấy ra hai món đồ đưa đến trước mặt cô.

– Đây là… bịt mặt ?! – Cô Ngọc Nhi tròn mắt không hiểu.

– Đây là khẩu trang lọc không khí ah… – Tôi giải thích. – Mấy bữa nay báo chí rầm rộ chuyện không khí Sài Gòn ô nhiễm… Người người ra đường bây giờ bịt khẩu trang ban ngày lẫn buổi tối nha… Em có mua cho cô vài cái, chưa kịp đưa… hôm nay sẵn mình dùng luôn.

– Có được không ?! – Cô Ngọc Nhi nghi ngờ.

– Sao không được ?! Đừng nói là cô bịt mặt… – Tôi kéo cô Ngọc Nhi đứng lên, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nói. – Đêm nay dù cô không che mặt, có đứng trước thầy Đạt, thầy cũng không nhận ra ah.

Cô Ngọc Nhi nở một nụ cười thật đẹp, chợt nhìn tôi hỏi:

– Em thích cô như thế này hay… hay như mọi ngày ?

Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi đỏ hồng của cô, nói:

– Bất kể cô như thế nào… cô còn là cô Ngọc Nhi của em… em đều thích.

Cô đỏ mặt, nấm đấm nhỏ đánh thùm thụp lên ngực tôi:

– Mấy tuổi đầu mà ăn nói ngọt như vậy… Đáng ghét… Đáng ghét…

– Ha ha…

———+++++———

Nhà hàng Amigo, Nguyễn Huệ,

Tôi chống cằm say mê nhìn người con gái đối diện mình. Dưới ánh nến lung linh vẻ bẽn lẽn ngượng ngùng của nàng lại có thể đẹp đến mức tôi nghẹn thở. Tôi tự hỏi, tại sao mình phải gọi nàng là cô nhỉ ?! Mối quan hệ của chúng tôi không phải đã vượt qua giới hạn cổ hủ đó rồi sao ?! Có thể vì cả tôi và nàng đều xưng hô lâu ngày mà quen miệng. Cũng có thể vì cả hai chúng tôi muốn giữ lại một khuôn khổ cuối cùng để tự nhắc nhở về mối quan hệ sai trái này. Không đúng, tôi không bao giờ nhìn nhận mối quan hệ của mình và Ngọc Nhi là sai trái. Đối với tôi, nàng chỉ là một người con gái sinh ra sớm hơn mình vài năm và chỉ thế mà thôi…

Cô Ngọc Nhi nhìn quanh, có vẻ hơi mất tự nhiên trước quan cảnh ấm cúng sang trọng của nơi này. Cô lại nhìn tôi, giọng trách móc:

– Em chọn nơi này sang như vậy… Hay mình đi chỗ khác đi…

– Ha ha… Gọi món ăn rồi. Đi sao được ah…

Tôi chợt nắm lấy tay cô, không cho kéo về, trầm giọng nói:

– Riêng đêm nay, em muốn cô đừng suy nghĩ gì hết… Mặc ngày mai có chuyện gì xảy ra. Đêm nay mình vẫn có nhau… Được không ?!

Cô Ngọc Nhi nhìn tôi, ánh mắt có chút ngượng ngùng, tay không rụt về nữa, cô gật gật đầu.

Lúc này, một nhóm phục vụ năm người nối đuôi nhau bước đến. Cả không gian tràn ngập hương thơm ngào ngạt của món ăn… Hai khay gỗ sồi đặt xuống bàn trước mặt chúng tôi. Trên mỗi khay gỗ là một miếng đá núi lửa đun nóng, xì xèo miếng bò Wagyu Nhật nghi ngút khói bên dưới phần gan ngỗng Pháp Topping. Hai đĩa bánh mì bơ tỏi. Hai đĩa xà lách trộn. Người phục vụ sau cùng lại là một người đàn ông Tây phương. Anh ta cầm trên tay chai rượu Argentina, mỉm cười bước tới. Lịch sự cúi người chào, anh ta khui chai rượu một cách chuyên nghiệp, rót ra một ít ra ly, trán quanh cho lớp rượu đỏ bay đi hương gắt ban đầu… anh ta mời tôi nếm thử. Trước ánh mắt ngạc nhiên của cô Ngọc Nhi, tôi điềm nhiên đón lấy ly rượu, không nếm ngay mà đưa lên mũi ngửi, sau mới đưa lên miệng nếm.

– Is it ok sir ?! – Người phục vụ hỏi.

– Yes. But the smell’s still a bit strong, please use your glass decanter. – Tôi nói.

– Oh, sure. Please wait one minute, sir.

Cô Ngọc Nhi nhìn theo anh ta cầm chai rượu quay vào trong, lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt mâu thuẫn, vừa ngạc nhiên vừa lạ lẫm. Chỉ vài giây sau, người phục vụ quay lại với một bình pha lê chứa chai rượu vang đã được sang qua. Anh ta rót cho chúng tôi hai ly rượu, rồi lịch sự cúi người chào.

– You’re a very nice couple. Enjoy your night. Thank you.

Anh ta đi rồi mà cô Ngọc Nhi vẫn cúi gằm gương mặt đỏ bừng vì ngượng. Cô len lén nhìn lên tôi mang theo một niềm vui nho nhỏ. Lời khen ngợi của người phục vụ đó có thể chỉ xuất phát từ sự lịch thiệp trong giao tiếp, nhưng nói tôi và cô Ngọc Nhi là một đôi, dù chỉ là lời khách sáo, thì cô vẫn vui. Phụ nữ ai không thích mình trẻ cơ chứ ?! Đặc biệt một người phụ nữ trong hoàn cảnh của cô.

Tôi nâng ly mời cô Ngọc Nhi. Cô hơi bẽn lẽn nâng ly chạm với tôi. Một ngụm nhỏ rượu vang với mùi hương thoang thoảng của gỗ sồi…

– Em mời cô nha… – Tôi mỉm cười nói.

Tôi cắt miếng bò lớn cho vào miệng nhai thật chậm, ánh mắt lén nhìn cô Ngọc Nhi. Bò Wagyu Nhật thật mềm, vị béo lại xen trong từng sớ thịt… Rất ngon, nhưng cam đoan không ngon bằng người con gái xinh đẹp đang lúng túng với con dao và chiếc nỉa trước mặt tôi. Một người phụ nữ đẹp như cô Ngọc Nhi dù trong hoàn cảnh lúng túng vụng về vẫn làm cho người đối diện muốn nhìn không rời mắt. Nếu không phải vì món ăn này nguội sẽ mất ngon, tôi có thể ngồi đây cả đêm xem cô loay hoay đáng yêu một cách kì lạ.

Tôi đứng lên, kéo ghế của mình qua ngồi ngay góc bàn, bên cạnh cô Ngọc Nhi. Lấy chiếc nĩa và dao từ tay cô, tôi nhẹ nhàng cắt một mẩu gan ngỗng đưa lên…

– Đừng… Để cô… – Cô phản đối.

– Ngoan nào… ùm… – Tôi há miệng ùm…

Ngọc Nhi hé miệng đón lấy, hai gò má đỏ ửng, rồi cúi đầu như sợ người khác đang nhìn. Tôi mỉm cười cắt thêm một miếng bò, đưa đến. Ngọc Nhi nhìn tôi như oán trách, vẫn hé miệng nhận lấy.

– Cô thấy ngon không ?! – Tôi cắt một miếng cho mình, vừa ăn vừa hỏi.

– Ngon, ngon lắm… – Cô nói, đôi mắt nhìn tôi chợt ươn ướt long lanh.

– Ơ… Sao vậy ?! – Tôi ngơ ngác.

– Không có gì… Cô chỉ là… thấy rất vui ah. – Cô Ngọc Nhi mỉm cười.

Tôi cười nhẹ, quệt miếng gan ngỗng lên miếng bánh mì, đưa lên miệng cô. Cô Ngọc Nhi không phản đối, cắn một miếng nhỏ, tôi lại điềm nhiên đưa lên miệng cắn một miếng.

– Để em đoán nha… – Tôi trêu chọc. – Cô vui vì người ta nói chúng ta là ‘couple’ phải không ?

– Hi hi… – Cô cười nhỏ, rồi lắc đầu. – Cô không ảo tưởng như vậy đâu.

Không nghĩ rằng lời nói đùa của mình, lại làm cô Ngọc Nhi buồn bã như vậy. Tôi nắm lấy bàn tay thon nhỏ của cô, nói:

– Sao gọi là ảo tưởng?! Cô rất trẻ ah… Không tin hôm nào cô thử mặc một bộ áo dài trắng đi ngang sân trường giữa giờ học… Xem bác Bảy Giám thị có bắt lại không ?!

Cô Ngọc Nhi che miệng cười nắc nẻ:

– Đừng xúi dại… Cô không muốn lên phòng giám thị ngửi cái mùi kia đâu…

– Ha ha… – Tôi phá lên cười.

Cô Ngọc Nhi chợt im lặng, nhìn tôi một lúc lâu, rồi nói:

– Thật ra… cô vui… vì nhận ra em trưởng thành hơn cô nghĩ… rất nhiều.

– Ah, có ý gì ?! – Tôi giả vờ chưng hửng nói. – Vậy là cô không chịu mình trẻ hơn, lại muốn em già đi sao ?!

– Trời ơi… Cô có nói vậy đâu ?! – Cô Ngọc Nhi che mặt, cười đến chảy nước mắt.

Tôi mỉm cười, lấy tay cô đặt lên đùi mình. Cô Ngọc Nhi hơi nghiêng người tựa vào vai tôi. Tôi tiếp tục cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, đút cho cô và cho mình. Cảm giác này thật dễ chịu ah.

– Có bao giờ cô nghĩ đến… Hai chúng ta không xưng hô với nhau như bây giờ nữa không ?! – Tôi hỏi nhỏ.

Cô Ngọc Nhi sững người, nhìn tôi cười tủm tỉm, hỏi:

– Không xưng hô như bây giờ… thì gọi nhau là gì ?! Anh… xưng em sao ?!

– Ờ, ví dụ vậy… – Tôi gật gật đầu.

– Phì… mắc cười lắm. Không được đâu. – Cô phì cười, gương mặt lại đỏ ửng xinh đẹp đến mức tôi muốn cắt ra mà ăn.

– Vậy xưng tên thì sao ah… – Tôi nâng ly rượu đưa cho cô.

Cô Ngọc Nhi cầm ly rượu nhìn tôi, ánh mắt tinh nghịch, nói:

– Phong muốn chuốc say Nhi sao ? Phong có ý đồ gì đây ?

– Phì… Ha ha… – Tôi suýt sặc ngụm rượu ra ngoài.

Cô Ngọc Nhi đưa ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Khẽ tựa vào tôi, cô giơ ly rượu trống không lên ánh nến đung đưa qua lại, lẩm bẩm như tự nói với mình:

– Xưng hô là gì, có quan trọng sao ?! Chẳng qua là tự lừa dối lẫn nhau thôi.

Lấy ly rượu từ tay cô, tôi đặt xuống bàn, cũng không rót thêm. Tôi buột miệng hỏi:

– Cô có yêu em không ?!

Câu hỏi bất ngờ của tôi làm cô Ngọc Nhi giật mình, cô ngồi thẳng lên, ánh mắt hơi bối rối không muốn nhìn tôi.

– Haizz… Xin lỗi. Em không nên hỏi ngớ ngẩn như vậy… – Tôi thở dài nắm lấy tay cô, bàn tay mềm mại đã ướn ướt mồ hôi.

Cô Ngọc Nhi cúi đầu, hai gò má lại đỏ ửng ngượng ngùng:

– Không phải… Chỉ là… chỉ là… cô không biết trả lời thế nào… Vì chính cô cũng… không biết.

Nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô Ngọc Nhi, tôi áp lên mặt mình, rồi hôn lên những ngón tay thon dài của cô. Chợt tôi dùng tay cô vỗ vỗ lên mặt mình, nhe răng cười nói:

– Em nên bị phạt. Em là người nói… đêm nay không nghĩ đến chuyện ngày mai… Rồi do chính em lại nói nhăng nói cuội ah.

Cô Ngọc Nhi mỉm cười, đôi mắt tuyệt đẹp long lanh nhìn tôi, nói:

– Em ăn đi… Cô no rồi. Ăn xong còn về ah.

Tôi đưa miếng gan ngỗng lên miệng, rót thêm rượu vang, quay qua hỏi:

– Về làm gì ?! Chị Ngọc Trâm không có nhà mà.

– Không về chứ đi đâu ?! – Cô Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.

Tôi uống một ngụm rượu vang, nói:

– Không về. Tối nay, mình ngủ khách sạn.

– Không… Trời ơi… – Cô Ngọc Nhi bưng kín mặt, gắt lên.

Tôi nhích sát người lại, kéo tay cô lén lút đặt lên khối u giữa hai chân. Cô Ngọc Nhi mặt đỏ như gấc muốn rút tay lại nhưng bị tôi giữ lại.

– Cô biết… em nhớ cô mà… – Tôi bắt đầu nài nỉ.

– Nhưng về nhà… cũng được mà… – Cô Ngọc Nhi nói lí nhí.

– Không thú vị ah. Đêm nay, em sẽ làm cô nhớ mãi nha…

– Không mà…

– Đi mà…

– Không mà…

– Đi mà….

– Không là không. Không thương lượng gì hết.

…….

Nửa tiếng sau, Khách sạn Brothers, Lý Tự Trọng.

Cửa phòng đóng lại, cô Ngọc Nhi tựa cửa thở phào nhẹ nhõm. Tôi mỉm cười, gỡ chiếc khẩu trang xuống lộ ra gương mặt xinh đẹp còn đỏ ửng của cô. Cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng thơm ngát mùi rượu vang của cô, tôi hỏi:

– Lén lén lút lút cô thấy có thú vị không ?!

– Không thú vị gì hết… Sợ chết đi được. – Cô không tránh nụ hôn của tôi, chỉ xoa xoa hai gò má đỏ ửng vì ngượng.

– Ha ha… – Tôi bật cười, chợt cúi người bế xốc cả người cô trên hai cánh tay, đi vào phòng tắm.

– Thôi, cô tắm rồi mà… – Cô Ngọc Nhi phản đối.

– Nhưng em chưa tắm ah… Hình như là… hai đứa mình cũng chưa tắm chung với nhau lần nào nha…

– Có rồi… – Cô ôm cổ tôi, đỏ mặt nói.

– Lần đó không phải là tắm chung ah… Em còn chưa cởi đồ, con dao đã kề lên cổ còn gì…

– Hi hi… Đáng đời. Ai biểu tự dưng cởi hết quần áo người ta ra chứ ?!

– Oan quá mà… Cởi mà có được nhìn đâu…

Đẩy cửa phòng tắm bước vào, tôi đặt cô Ngọc Nhi ngồi trên bệ nước rửa tay. Mình thì bắt đầu vừa cởi quần áo, vừa xả nước và xà bông vào bồn. Cả người trần truồng, khúc thịt đã sương sương cứng đung đưa giữa hai chân, tôi cười tủm tỉm bước lại trước cô Ngọc Nhi. Ánh mắt cô ngượng ngùng nhìn khắp cơ thể rắn chắc của tôi, rồi lén nhìn xuống dưới mà mặt đỏ ửng. Kể từ đêm hoang dại đó hai chúng tôi không có dịp gần nhau. Dù cái gì của nhau cũng đã biết hết, nhưng vài ngày xa cách cảm giác mới mẻ vẫn nguyên vẹn như phút ban đầu ah.

Choàng tay quanh bờ eo thon gọn của cô Ngọc Nhi, ghì sát cô vào người. Tôi cúi xuống hôn lên gò má, lên chiếc cổ nhỏ nhắn dễ thương của cô. Tay tôi lần mò kéo dây khoá váy sau cổ, rồi nhẹ nhàng luồn tay vào váy cô. Cô Ngọc Nhi cắn môi, giở hai cánh tay cho tôi kéo chiếc váy qua đầu. Làn da ngọc ngà của cô làm hai mắt tôi mê mang đờ đẫn. Tôi cúi xuống hôn lên chiếc cổ thon dài, hôn bờ vai thanh mảnh của cô. Cô Ngọc Nhi vòng tay ra sau mở chiếc nịt ngực, để hai bầu vú căng tròn của cô no nê tràn ngập ánh mắt tôi.

– Ôi… Hôm nay cô thơm quá… – Tôi vùi mặt vào ngực cô mà hít hà say mê.

– Hi hi… Thơm thế nào cũng mỗi mình Phong biết thôi…

Tôi dụi dụi hai gò má lên hai núm vú đỏ hồng xinh xắn của cô Ngọc Nhi, vừa than thở, vừa hớp hớp hôn lên khắp da thịt mềm mại của cô. Cô Ngọc Nhi cắn môi, hai bầu vú ưỡn ra cho tôi hôn hít say mê. Gian phòng tắm chỉ còn âm thanh nước chảy và tiếng thở ư ử nỉ non của cô… Tôi vuốt ve dọc bờ lưng cong ỏng của cô, luồn vào chiếc quần lót ren mỏng. Cô Ngọc Nhi khẽ nâng người, cho tôi kéo chiếc quần lót xuống đùi… Tôi cúi nhìn chiếc quần nhỏ bé căng ngang cặp đùi nõn nà của cô. Miếng vải lót đáy đã thấm ướt một vệt dài nổi rõ dưới ánh đèn…

– Em đừng nhìn… xấu hổ quá đi ! – Ngọc Nhi đỏ mặt, vội túm chiếc quần nhỏ kéo ra khỏi hai chân.

– Em làm cô ướt ah… – Mân mê hai bầu vú căng tròn, tôi hôn rít lấy đôi môi đỏ hồng của cô.

Cô Ngọc Nhi cắn nhẹ lên môi tôi, oán trách:

– Ư, em cứ như vậy… làm sao không ướt…

– Hì hì… Vậy thì, em phải chịu trách nhiệm rồi…

Tôi bế xốc lấy cơ thể trần truồng của cô Ngọc Nhi, đi qua bồn tắm. Chiếc bồn tắm đôi đã đầy nước, hơi nóng bốc lên mờ mờ những vách gương bên cạnh. Tôi đặt cô ngồi bên mép bồn, mình tự cho tay vào thử nước. Ấm nóng vừa đủ ah. Tôi bước vào trước. Cái bồn này khá rộng ah, hai người ngồi vẫn rất thoải mái. Đạt chuẩn ‘tắm uyên ương’ nha.

– Vào đây nha…

Nắm tay cô Ngọc Nhi, để cô bước vào trong bồn. Tôi ngồi xuống trước, giang tay đón lấy cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của cô vào lòng. Dòng nước ấm áp và mùi thơm của xà bông làm hai chúng tôi lâng lâng dễ chịu. Tôi để cô ngã đầu tựa lên vai mình, tay vuốt ve mơn trớn hai bầu vú căng tròn trơn nhẵn của cô.

Ngẫm nghĩ lại cũng thấy buồn cười ah. Tại sao người con gái nào tiếp xúc thân xác với tôi cũng đều sẽ phát sinh một màn tắm rửa cụp lạc ah. Bản thân tôi là con trai, tuy không ở dơ, nhưng cũng không thể đặc biệt sạch sẽ như con gái được. Nếu để tôi tắm một mình, có lẽ không mất quá ba phút là xong. Nhưng tắm với con gái lại khác hẳn, tôi có thể quanh quẩn trong phòng tắm bao lâu cũng được. Ngâm trong bồn nước ấm, vuốt ve hai bầu vú tuyệt diệu này… Tôi cảm giác như mình không còn ở chốn nhân gian.

– Phong… – Cô Ngọc Nhi ngã đầu trên vai tôi, kêu khẽ.

– Em đây… – Tôi quay qua, hôn lên đôi môi mềm mại hé mở của cô.

– Cô… khó chịu… – Cô thì thào, chiếc lưỡi nhỏ khao khát tìm vào miệng tôi.

Tôi luồn tay vào giữa hai chân cô, tay tôi như rơi vào một vùng da thịt trơn nhẵn, hừng hực như miệng núi lửa. Cô Ngọc Nhi trở mình, ôm ghì lấy cổ tôi thở dốc:

– Yêu cô đi… Phong…

Tôi trám kín lấy đôi môi khao khát chờ đợi của cô. Bên dưới, tay tôi cầm dương vật cương cứng của mình tìm đến giữa hai chân cô. Cô Ngọc Nhi thở dốc, cặp đùi thon dài quắp lấy hông tôi, âm hộ cô chậm chậm đón lấy tôi.

– Uwmmmm…. Ôi…

Ôi, cảm giác khít khao này sung sướng đến mức tôi muốn hét lên. Bên trong cô Ngọc Nhi là một vùng ấm nóng, chật chội nhưng trơn nhẵn tuyệt vời. Sau vài giây tận hưởng cảm giác khoan khoái này… Tôi đỡ lấy cặp mông tròn trịa của cô, bắt đầu để người cô nhấp nhỏm lên xuống.

– Uwmmm… Ôi…

Cô Ngọc Nhi nhắm mắt, rên rỉ, níu lấy hai bờ vai tôi, đẩy người nhấp nhỏm lên xuống. Tôi há hốc thở dốc, đỡ bên dưới hoà nhịp cùng cô. Dương vật tôi gần như rời ra, lại đi thẳng vào không chút khe hở… Tôi cảm nhận như mình chạm được điểm cuối cùng trong cơ thể cô, làm cả người cô run rẩy. Cảm giác sung sướng lan tràn khắp cơ thể, tôi gần như nhấc bổng cả cơ thể cô lên, rồi dồn ép xuống hạ thể mình. Liên tục, không ngừng nghỉ… Nước trong bồn tắm óc ách liên tục rồi tung toé ra sàn…

– Ôi… Uwmmm…

Cô Ngọc Nhi bấu chặt lấy tôi, nhấp nhỏm càng nhanh, tiếng rên rỉ nỉ non làm máu nóng tôi sôi trào. Tôi cúi xuống hôn lên hai bầu vú căng tròn, rồi ngậm lấy núm vú đỏ hồng của cô, mút say mê…

– Ư… Phong ơi…

Cô Ngọc Nhi tay chống lên chân tôi, ngã người ra sau, ưỡn hai bầu vú lên cho tôi thoả thích ngậm mút. Vòng eo nhỏ nhắn của cô vẫn vũ động nhịp nhàng để dương vật tôi không ngừng nghỉ ra vào âm hộ cô. Sự nhiệt tình nóng bỏng như lửa của cô Ngọc Nhi làm tôi sướng đến mê người… Ngậm trong miệng núm vú đỏ hồng nức nở của cô, răng tôi cắn lên nó, nhay nhay thật nhẹ.

– Ôi… Cô chết mất…. Uwmmm… – Cô Ngọc Nhi rùng mình, ôm ghì lấy đầu tôi.

Một dòng nước ấm tuôn trào phủ kín lấy dương vật tôi. Cô đạt cao trào rất nhanh ah… Có thể hôm nay, không còn đau như lần đầu nên khoái cảm được trọn vẹn… Cũng có thể ở nơi này tinh thần cô hoàn toàn buông thả, không còn cảm giác lén lút căng thẳng. Tôi tiếp tục hôn lên khắp ngực cô để cơn sướng khoái của cô âm ỉ kéo dài thật lâu.

– Uwmm…

Cô Ngọc Nhi ôm ghì lấy cổ tôi, hơi thở mê ly ấm áp phả lên vai tôi, chợt cô hỏi nhỏ:

– Em có nghĩ là cô… là một người phụ nữ… hư hỏng không ?!

Tôi ngẩng người nhìn xuống cô, tròn mắt ngạc nhiên:

– Không. Em không bao giờ nghĩ cô như vậy. Tại sao cô nói kì lạ vậy ?!

Cô Ngọc Nhi dụi mặt vào cổ tôi, giọng buồn buồn nói:

– Khi em hỏi, cô có yêu em không, khi đó cô cũng tự đặt câu hỏi cho mình. Cuối cùng, cô vẫn không có lời giải đáp.

– Cô thật sự không biết mình đang làm gì… – Giọng cô nghèn nghẹn, yếu đuối. – Nếu cô không yêu em… thì… thì những chuyện xảy đang ra giữa hai chúng ta nên lý giải như thế nào ?!

– Lần đầu… thì còn có thể nói là cô muốn quên chuyện kia đi… nhưng lần thứ hai, lần thứ ba… rồi sau này… thì sao ?! Cô không muốn tự lừa dối mình nữa…

Cô Ngọc Nhi khóc thút thít trên vai tôi, nói tiếp:

– Cô thà rằng mình yêu em, ân ái với em vì tình yêu… nhưng đó không phải là tình yêu, tất cả những gì cô nhớ về em… chỉ là những cảm giác chung đụng xác thịt… – Cô nghẹn ngào nức nở. – Cô không chịu đựng nổi… suy nghĩ rằng mình… mình… đang sống buông thả.

Ôm ghì lấy cơ thể run rẩy của cô, tôi thật sự hối hận vì đã hỏi cô một câu ngớ ngẩn như vậy. Nhưng những điều cô nói lại làm cho tôi cảm thấy hơi buồn cười. Cô Ngọc Nhi bé bỏng của tôi lại có những suy nghĩ mông lung như vậy ah. Tôi nâng cằm cô lên, hôn nhẹ lên đôi môi ươn ướt mằn mặn nước mắt của cô.

– Haizz… Đó không phải là buông thả. – Tôi mỉm cười, thở dài.

– Cô chỉ nhớ đến em với hình ảnh hai chúng ta ân ái với nhau, vì thật sự ngoài chuyện đó ra giữa hai ta đâu còn kỉ niệm nào khác ?! – Vuốt mái tóc dài ẩm ướt của cô, tôi nói tiếp.

– Nhưng đó là trước đây… Còn sau bữa ăn tối hôm nay, cô sẽ mơ về em… như là điển trai, lịch thiệp, ga lăng… nói tiếng Anh như gió ah…

– Phì… – Cô Ngọc Nhi phì cười, áp má lên lòng bàn tay tôi, đôi mắt đỏ hoe triều mến nhìn tôi. – Nếu cô không mơ như vậy thì sao ?!

Tôi vờ chưng hửng nói:

– Thì giấc mơ sẽ lệch thời gian đi chút chứ sao ?! Qua đoạn quán ăn, thì đến đoạn này…

– Đáng ghét… – Cô Ngọc Nhi bực mình, hàm răng trắng như ngọc nhè vai tôi, cắn.

– Đừng đừng cắn… Cô không biết vì vết cắn của cô mà em suýt mất mạng ah… – Tôi la hoảng.

– Em… Em dám nói cô bị dại hả ?? – Cô trừng mắt hỏi.

– Ha ha… – Cô Ngọc Nhi hỏi làm tôi cười đến đau bụng.

– Còn cười…

– Không… Ây da… Đau quá…

– Hừ… Cho chết nè…

– Ui da… Oan quá… Em muốn nói vụ cây gãy mà…

– Cây gãy nào ?!

Tôi vừa xuýt xoa những vết bầm trên người, vừa kể lại câu chuyện xảy ra hôm đó. Cô Ngọc Nhi che miệng cười đến đỏ bừng cả mặt. Bầu không khí trong phòng trở nên nhẹ nhàng dễ chịu hơn nhiều… Nước trong bồn tắm cũng nguội dần. Tôi kéo cô Ngọc Nhi đứng lên, bước ra khỏi bồn. Lấy chiếc khăn tắm khô, tôi chậm rãi lau khô người và tóc cho cô… Tôi chậm rãi nói:

– Cô đã quá mệt mỏi với vỏ bọc bề ngoài của mình rồi. Ở trường cô là một cô giáo, về nhà cô là một người ‘mẹ’… Cả hai vai trò nặng nề đó ban ngày và buổi tối đã phủ kín thời gian của cô. Cô cần được sống thực với chính mình. Sống vì mình…

– Cô khao khát được yêu ?! Thì đã sao ?! Cô giáo không phải là thiên thần. Cô giáo cũng bình thường như bao người phụ nữ khác… cần được yêu thương, cần được thoả mãn thể xác. Cô xem em là người tình cũng được, là bạn trai hờ cũng không sao ! Cô chỉ cần biết… không phải chỉ cô, mà bản thân em cũng nhớ nhung cô như vậy.

Cô Ngọc Nhi cắn môi lắng nghe, vừa nhìn tôi nhẹ nhàng lau khô từng ngõ ngách trên cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của cô. Theo lời tôi càng nói, mặt cô càng đỏ ửng lên, đáng yêu không thể tả. Tôi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói:

– Đêm nay. Bên em, em muốn cô buông thả tất cả… Hãy sống một đêm là chính mình được không ?!

Cô Ngọc Nhi im lặng, không biết nghĩ gì, nhưng gò má áp trên vai tôi chợt nóng rang lên. Cô khẽ gật đầu.

Dắt tay cô Ngọc Nhi líu ríu ngượng ngùng, tôi mở cửa đi ra khỏi phòng tắm. Căn phòng thật sáng ah. Trước mặt chúng tôi là chiếc giường trắng tinh mời gọi… Nhìn cô Ngọc Nhi trần truồng ngồi bên cạnh giường, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ như tân nương vào buổi động phòng, dương vật tôi chưa được thoả mãn càng cương cứng như muốn nổ tung.

Tôi bước đến, cầm tay cô đặt dương vật của mình, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:

– Em rất nhớ… cô hôn nó ah… Cô chìu em được không ?

Cô Ngọc Nhi đỏ mặt, gật đầu. Vén mái tóc qua vành tai nhỏ, cô chậm chậm cúi xuống hôn lên đầu nấm đỏ lừ căng bóng của tôi. Bàn tay nhỏ nhắn của cô vuốt dọc theo thân dương vật, đôi môi đỏ hồng xinh xắn của cô hé mở, chậm chậm bao trùm xuống…

– Ah… – Tôi thở hắc một hơi khoan khoái.

Cảm giác sung sướng này thật khó tả bằng lời ah. Như lúc Vân Nhu mút dương vật tôi, cô Ngọc Nhi cũng mang cho tôi một cảm giác thành tựu mỹ mãn. Cô từng hôn lên đầu dương vật tôi trong lần đầu ân ái, nhưng hôn hít và ngậm mút là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Vứt đi ba cái kỹ thuật đánh lưỡi, liếm buồi, đá trứng cút… Chỉ nhìn đôi môi đỏ hồng xinh xắn của cô Ngọc Nhi căng hết mức trượt lên trượt xuống trên thân dương vật mình đã làm tôi sướng như bay lên trời. []

– Ôi… Cô tuyệt quá…

Cô Ngọc Nhi hai gò má đỏ ửng, đôi môi cố mở lớn hơn nuốt dương vật tôi vào thật sâu. Tôi hít hà khoan khoái, tay không nhịn được đưa xuống mân mê bầu vú căng tròn của cô. Ngón tay tôi vờn quanh chiếc núm vú đỏ hồng xinh xắn rồi miếc miếc nó.

– Ư…

Cô Ngọc Nhi nhắm mắt, mặt đỏ ửng. Đôi môi càng mở lớn hơn, mút lấy dương vật tôi thật sâu. Sướng ah… Tôi nhắm mắt đê mê tận hưởng, vừa say mê mơn trớn hai bầu vú mềm mại của cô. Tôi càng vuốt ve, cô càng ư ử ngậm mút dương vật tôi càng sâu. []

– Ah… Cô ơi…

– Ư…

Qua một lần quan hệ trong phòng tắm chưa đạt cao trào, lần này cơn sướng khoái lại ồ ạt đến thật nhanh… Tôi sực tỉnh, vội bấm ngón tay dưới gốc dương vật hãm cấp tốc loạt đạn đã lên nòng… Lùi người lại rời khỏi miệng cô, tôi thở phào cho rằng mình dừng kịp lúc… Nhưng thấy gương mặt xinh đẹp của cô Ngọc Nhi đỏ bừng cúi gằm như muốn giấu vào giữa hai bầu vú no nê, tôi chợt thấy hơi chột dạ. Nhìn xuống thấy đầu dương vật, còn đọng chút trăng trắng, tôi đờ cả người. Vậy là vẫn có một viên đạn rời nòng súng ah… Tôi ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài chìa bàn tay ra trước mặt cô. []

– Cô trả lại cho em được không ?

Cô Ngọc Nhi tròn mắt nhìn tôi, hỏi lại:

– Trả cái gì ah ?

Tôi thản nhiên chép miệng nhẩm đếm:

– Một triệu ba trăm bảy mươi tám ngàn lẻ mười… con tinh trùng.

– Em…

Cô Ngọc Nhi ấp úng, rồi hiểu ra, mặt đỏ gay như gấc chín, nhào lên người tôi đấm thùm thụp.

– Đáng ghét… Đáng ghét…

– Ây da… Nhẹ nhẹ thôi… Chết người đó… – Tôi che đầu, vùng dậy chạy quanh quanh trên giường.

– Cho chết luôn… – Cô Ngọc Nhi cả người không mảnh vải vừa nghiến răng gầm gừ vừa đuổi theo tôi.

– Ha ha…

Cả gian phòng tràn ngập tiếng cười đùa, la hét inh ỏi. Hai phút sau không gian lắng đọng trở lại… Tôi nằm sấp trên cô Ngọc Nhi nhìn nhau thở hổn hển. Hai cơ thể trần truồng dán chặt vào nhau. Cô còn bực tức, nắm đấm nhỏ giơ lên lại bị tôi tóm chặt. Tôi hôn nhẹ lên bờ môi cô, lưỡi tôi tìm vào cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô. Một nụ hôn lại có thể mãnh liệt mà êm nhu trái ngược như thế… []

Tôi quỳ gối giữa cặp đùi thon dài mở rộng của cô Ngọc Nhi, cầm dương vật căng cứng của mình, cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ đỏ hồng ẩm ướt của cô. Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ chờ chờ đợi của cô Ngọc Nhi, lại nhìn cơ thể trần truồng nõn nà của cô phơi bày trọn vẹn trước mắt… Tôi nghiến răng cho đầu dương vật bóng lưỡng nước nhờn của mình chèn vào hai mép âm hộ xinh xắn của cô, chậm chậm ép nó căng ra, lại căng ra… Nhìn dương vật từng chút đi vào trong âm hộ cô Ngọc Nhi, cảm giác ấm áp khít khao làm lỗ chân lông cả người tôi như nở ra…Ôi… cảm giác này thật sướng không thể tả. []

– Ưm…

Tôi rướng người lên đẩy dương vật đi sâu vào trong làm cô Ngọc Nhi nấc khẽ một tiếng. Dương vật tôi truyền đến một cảm giác ấm áp bó sát lại trơn nhẵn sướng đến kì lạ. Qua vài lần ân ái, âm hộ cô Ngọc Nhi như đúc khuôn sẵn chỉ dành cho tôi. Tôi hít hà sung sướng, tay cầm lấy hai chân cô cố định rộng hai bên, hạ thể bắt đầu thúc đẩy ra vào.

– Ưm… Ôi… Phong ơi…

Nghe cô Ngọc Nhi rên rỉ kêu tên mình như một liều kích thích cực mạnh tống thẳng vào não bộ. Tôi nghiến răng, để hạ thể tăng tốc lên thật nhanh… Hai bầu vú căng tròn của cô nảy nảy lên liên tục, hai núm vú đỏ hồng còn nhiều vết mẩn đỏ do tôi tham lam ngấu nghiến, như cuồng loạn nhảy múa trước mắt tôi. Cô Ngọc Nhi há hốc không nấc lên được tiếng nào, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi đang dại đi trong cơn đê mê tuyệt diệu.

– Uwmmmm…

Tôi dừng lại vài giây thở dốc. Cô Ngọc Nhi như tìm được lối thoát, bật rên một tiếng dài. Tôi nâng cặp đùi thon dài của cô lên, khép chặt lại, rồi gác lên một bên vai. Cô Ngọc Nhi lấy tay tôi, siết chặt khi hạ thể tôi lại bắt đầu một cơn cuồng phong mới.

– Ư…. Phong… ơi… ơi… Ôi…

Wah… Cặp đùi thon dài của cô Ngọc Nhi khép chặt làm áp lực trên dương vật tôi tăng lên mấy phần. Thành âm hộ bóp sát lại làm dương vật ra vào càng ma sát mãnh liệt hơn nhiều lần. Tôi cắn răng hít hà sung sướng nhìn cô Ngọc Nhi. Cô nhắm chặt hai mắt, đôi môi hé mở thở dốc, bàn tay nắm chặt tay tôi đã rịn ướt mồ hôi.

– Ah… Cô… cô thích… không ?! Ah… – Tôi hít hà rên rỉ.

– Ư…. Ư… – Cô Ngọc Nhi che gương mặt đỏ bừng, lắc lắc đầu ư ử không nói thành lời.

– Ah…

– Uwmmm… Phong ơi…

Tôi ngừng lại thở dốc. Cô Ngọc Nhi thở hổn hển, bật kêu tên tôi. Nước trong âm đạo cô ra thật nhiều ah. Đám lông rậm rịt quanh gốc dương vật tôi cũng ướt đẫm dính bệt vào thân. Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ gay và đôi mắt say tình của cô Ngọc Nhi tôi dâng lên một khoái cảm kì lạ. Khoái cảm của sự chiếm hữu tuyệt đối của một người đàn ông hoàn toàn thu phục thân xác của một người phụ nữ.

– Cô lên với em nha…

Tôi ngã ra giường duỗi thẳng hai chân, kéo cô Ngọc Nhi ngồi lên trên người tôi. Dương vật tôi vẫn chèn cứng trong âm hộ cô, chưa hề rời ra… Cô Ngọc Nhi cúi xuống từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên bộ ngực rắn chắc của tôi. Hai bàn tay tôi vuốt ve tấm lưng cong ỏng mềm mại của cô, trượt sâu xuống mân mê cặp mông tròn trịa láng mịn của cô. []

– Ư…

Cô Ngọc Nhi chống tay lên ngực tôi, chậm chậm ngồi dậy… Đôi mắt đẹp mê man nhìn xuống tôi. Cô hất mái tóc dài ra sau, để hai bầu vú căng tròn phơi bày trọn vẹn trước mắt tôi.

– Uwmmm… Ôi…

Tiếng rên rỉ của cô Ngọc Nhi lọt vào tai tôi như thanh âm đến từ tiên cảnh… Nhìn cơ thể trần truồng, hai bầu vú căng tròn no nê và vòng eo nhỏ nhắn của cô không ngừng xàng xê nhấp nhỏm làm tôi mê mẩn.

– .. đừng… nhìn… hoài… như vậy được không ?! – Cô Ngọc Nhi ư ử nỉ non.

Tôi nhỏm người dậy, vùi mặt vào hai bầu vú cô mà thì thào.

– Cô đẹp lắm… Ah…

– Ưmmm….

Cô Ngọc Nhi rên rỉ, ưỡn ngực cho tôi hôn.

– Uwmmm… Ôi…

Cô Ngọc Nhi ôm ghì lấy đầu tôi, nhúng người càng gấp gáp…

– Ôi… Phong ơi… em… em… đừng… ra trong… trong… người cô… được không !?

Tôi gật gật đầu, miệng vẫn ngậm cứng lấy núm vú cô mà mút. Cô Ngọc Nhi rùng mình, cặp đùi thon dài kẹp cứng lấy hông tôi. Dương vật tôi ở sâu trong người cô như bị một bàn tay nhào nặn làm tôi nghiến răng ken két kềm nén.

– Uwmmm… – Cô Ngọc Nhi rên rỉ cả người mềm oặt ngã ra giường.

Tôi lồm cồm ngồi dậy, dương vật căng bóng ướt đẫm trong tay sục liên tục…

– Ah…

Cơn sướng khoái tột đỉnh bùng nổ… Dương vật tôi co giật rồi phung trào tung toé trên người cô Ngọc Nhi. Tôi khoan khoái ngã vật xuống bên cạnh cô, bàn tay còn lưu luyến vuốt ve cơ thể trần truồng của cô…

– Phong ơi… – Cô Ngọc Nhi thì thầm bên tai tôi.

– Em nghe… – Tôi lim dim trả lời.

– Em bôi ra hết cả người cô rồi…

– Há…

Tôi chống tay ngồi dậy. Trước mắt tôi, hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của cô đã bê bết chất dịch trắng đục đến bóng loáng lên. Tôi còn ngửi được mùi tanh tanh nồng đậm đàn ông của mình. Cô Ngọc Nhi cắn môi mặt đỏ bừng… Cảnh tượng này vừa dơ bẩn vừa có gì đó phấn khích như đoạn cuối của những phim JAV ah… Không biết đang nghĩ gì, tôi lại vô thức đưa ngón tay ẩm ướt của mình đưa vào miệng cô…

– Ây da… Đau…

Sau nửa giây ngỡ ngàng, cô Ngọc Nhi liền cắn ngón tay tôi một cái đau điếng. Ánh mắt cô nhìn tôi như oán trách rồi hàm răng thả lỏng, chiếc lưỡi nhỏ rụt rè liếm quanh ngón tay tôi… Gương mặt xinh đẹp của cô mảng đỏ liền lang rộng đến mang tai.

“Ầm” trong đầu tôi như có một tiếng nổ vang. Dương vật khoảnh khắc trước còn ỉu xìu vặt vẹo, như có phép màu liền dựng đứng lên. Tôi nghiến răng nhào qua ôm choàng lấy cơ thể trần truồng của cô, lật nằm xấp xuống. Tách hai chân cô rộng ra, khúc thịt của tôi liền chui vào giữa cặp mông mềm mại mê người của cô…

– Phong… đừng… mà…

– Một cái nữa, rồi mình ngủ nha…

– Thôi mà… Ôi… Trời ơi… Uwmmm…

Nằm sấp lên người cô Ngọc Nhi, tôi trườn lên miệng há hốc tê dại… Ngậm mút vành tai nhỏ nhắn của cô, tôi thì thào:

– Cô có sướng không ?!

Cô Ngọc Nhi gật gật đầu, nhắm nghiền hai mắt, đôi môi run rẩy không nói nên lời. []

– Em cũng sướng quá ah… Ah…

Tôi nhúng người dập hạ thể xuống cặp mông tròn trịa mát rượi của cô Ngọc Nhi. Dương vật đi sâu vào âm hộ nhoè nhoẹt ướt đẫm của cô phát ra những tiếng óc ách liên hồi. Cúi sâu vào bờ vai thon mảnh của cô, đón lấy đôi môi hé mở hổn hển của cô.

– Ưmmm… Phong ơi… Yêu cô đi…

—————++++++————–

Mười hai giờ đêm,

Cô Ngọc Nhi bịt khẩu trang, đầu cúi thấp líu ríu đi theo tôi bước vào thang máy. Dù tôi mấy ba bò chín trâu thuyết phục cô cùng tôi ngủ lại khách sạn đêm nay, nhưng cô vẫn lo lắng rằng chị Ngọc Trâm có thể về nhà sáng sớm. Thế là đành ngậm ngùi bỏ dỡ trận đấu với tỷ số 2 – 3 nghiêng về tôi.

Cửa thang máy tầng Trệt vừa mở… Trước mắt chúng tôi là một nhóm khách du lịch hơn mười người và vô số hành lý ngỗn ngang. Họ tách sang hai bên nhường một lối đi nhỏ. Cô Ngọc Nhi cúi thấp đầu, mái tóc đen óng che gần hết gương mặt đi ra… Tôi đi theo cô, chiếc nón lưỡi trai cũng hạ thấp dù tôi cũng không nghĩ rằng tại nơi này có ai nhận ra mình. Gần cuối hàng người, chợt đuôi mắt tôi lướt qua một gương mặt sáng ngời đẹp trai lại có nét quen thuộc kì lạ. Đi qua khỏi nhóm người, tôi quay lại ngay lập tức nhận ra kẻ đó. Hắn là gã thanh niên trẻ măng đẹp trai trong nhóm hiếp dâm Thuận, vì dưới tuổi vị thành niên đã được thả ra. []

Lúc này, nhóm khách du lịch ùa vào lấp kín thang máy, còn chừa lại đúng hai người bên ngoài. Gã thanh niên đó và một người đàn ông cao gầy đeo khẩu trang che kín mặt. Hai người đứng chờ thang máy cách nhau một khoảng như không hề quen biết hay đi chung… Nhìn kỹ gã đàn ông kia, tim tôi chợt đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Như giao hẹn trước, cô Ngọc Nhi sẽ bước ra khỏi khách sạn trước đi xa một đoạn, tôi thanh toán tiền, lấy xe rồi đón cô. Lúc này, cô vừa bước đến gần cửa khách sạn, thì tôi đã sát đến bên cạnh cô. Hỏi nhanh:

– Cô có số điện thoại của tên Tùng không ??

– Tùng… Để làm gì ?! – Cô Ngọc Nhi nghe hoảng hốt nhìn quanh.

– Không có gì. Đưa số cho em… Lát về em giải thích. – Tôi định rút chiếc điện thoại cô đang cầm để lấy số.

– Cô xoá đi rồi… Nhưng cô còn nhớ. – Cô Ngọc Nhi ấp úng nói.

– Đọc cho em… Nhanh.

Năm giây sau, cô Ngọc Nhi như kế hoạch đi ra ngoài, tôi một mình bước nhanh đến quầy tiếp tân. Vừa đọc số phòng, tôi liền nói nhanh với cô gái tiếp tân:

– Cho anh mượn điện thoại một chút nhé.

– Vâng, anh cứ tự nhiên.

Bấm nhanh mười con số, áp lên tai, ánh mắt tôi nhìn về phía hai người đàn ông còn đứng chờ thanh máy, tim đập thình thịch. Cửa thang máy mở ra, mà điện thoại vẫn chưa kết nối… Người thanh niên kia bước vào trước, theo sau là người đàn ông kia… “Nhanh… Nhanh lên…”. Cửa thang máy từ từ khép lại. Nhưng khoảnh khắc cuối cùng đó, tôi thấy gã đàn ông đó rút điện thoại ra…

“Alo…”

Tôi tắt máy, trả lại điện thoại mỉm cười cảm ơn cô Tiếp tân. Tôi trả tiền phòng, nhận lấy giấy tờ vẻ mặt vẫn điềm nhiên thoải mái. Chỉ có chính tôi mới biết lòng bàn tay mình đã rịn ướt mồ hôi… Tôi đang phấn khích, lẫn sợ hãi về chuyện mình sắp làm. []

Năm phút sau, tôi lướt xe trờ đến bên lề đường, dừng lại trước cô Ngọc Nhi.

– Sao em lâu vậy ?! – Vừa leo lên xe, cô liền trách.

Tôi mỉm cười, kéo tay cô đặt lên bụng mình, nói:

– Em xin lỗi. Em có một cuộc điện thoại rất quan trọng.

– Hứ… vậy cô không quan trọng với em sao ?! – Cô Ngọc Nhi hậm hực nói.

– Ha ha… Cô mà không quan trọng thì em đã không có cuộc điện thoại đó ah.

– Thần thần bí bí… Nói chuyện không hiểu gì hết…

– Không có gì đâu… Nay mai cô sẽ biết thôi.

————++++++++++————

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận