Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 1079 Lượt Xem

Phần 20: Hiểm cảnh

Sau giờ tan học,

Tôi rủ rê Thanh Thuỷ và Quyền mập đi ăn cùng tôi với Vân Nhu. Khi bốn đứa hai xe chạy tà tà trên đường, tôi chợt nhận điện thoại của Phương rủ đi ăn cùng chị Vi. Thế là cả nhóm chuyển hướng đi về phía Thanh Đa.

Điểm hẹn của mọi người là một quán sát bờ sông Thanh Đa. Khi chúng tôi tới, nhóm Phương cũng vừa đến nơi. Cũng gần hai tuần không gặp chị Vi, tôi có chút nhớ chị… Chị vẫn xinh xắn dễ thương như vậy. Nhưng thấy tôi chở Vân Nhu, chị liền khoát cánh tay Phương còn cố ý làm ra vẻ rất tự nhiên. Nhìn thằng Phương vui vẻ ra mặt, cười không khép được miệng, tôi chỉ biết thở dài. “Haizz… Con gái ah”.

– Xui quá ah. Quán này có cái chòi nổi ngoài bờ sông rất mát… Giờ lại có người ngồi rồi. – Phương vừa đi vào trong quay lại nói.

Tôi cũng hơi ngạc nhiên, nhìn quanh cả khu vườn rộng không có một chiếc xe máy nào. Dưới dàn cây mát rượi chỉ có một chiếc ô tô BMW đen bóng, khi mới vào tôi còn tưởng của chủ quán. []

– Không sao, ngồi trong này cũng được. – Tôi xua xua tay, không để tâm lắm.

Sáu đứa tìm một bàn phía trong. Dường như lúc này quán rất vắng, chỉ có nhóm chúng tôi và một vài người ngồi ngoài chòi bè nổi ngoài kia. Một người phục vụ vừa lấy order vừa ngáp ngắn ngáp dài.

– Để em giới thiệu nha. Hai bạn này chị Vi chưa gặp nha. – Tôi quay qua chị Vi giới thiệu. – Đây là Quyền mập, bạn cùng lớp với em.

– Mập cái gì mà mập… – Quyền làu bàu.

– Còn đây là Vân Nhu, bạn gái em…

– Dạ, em chào chị. – Vân Nhu hơi ngượng, nhưng nụ cười lại rạng rỡ đến bất ngờ. – Anh Phong có kể với em nhiều về chị…

– Ơ…

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn qua Vân Nhu thì nàng đã lén nhéo đùi tôi một cái, để tôi im lặng. Rõ ràng là tôi chưa bao giờ nhắc về chị Vi với Vân Nhu. Nàng lại ra vẻ như ‘hâm mộ đã lâu, giờ mới gặp mặt’ ah. Hai người lại bắt đầu chuyện trò rất vui vẻ như hai người bạn lâu ngày gặp lại… Dĩ nhiên điểm chung dễ trao đổi nhất giữa chị Vi và Vân Nhu không gì xa lạ… chính là tôi. Tôi chỉ biết cười khổ. []

Nâng ly được hai vòng, bầu không khí cũng thoải mái hơn nhiều. Ánh mắt lướt qua xung quanh, tôi thấy xa xa có một người đứng sau hàng cây ngay lối vào toilet đang nhìn về phía này. Người đó như e ngại ánh mắt tôi, liền quay người đi vào trong. Trong đầu tôi nhảy lên một câu hỏi… Dù không thấy rõ mặt, nhưng dáng người của kẻ đó khá quen như đã gặp đâu đó.

Mười phút sau, người phục vụ quay lại với món đầu tiên, anh ta nói:

– Bè nổi bên em trống rồi ạ. Anh chị có qua đó không ?!

– Được đó. – Phương liền hào hứng ủng hộ. – Ngoài đó mát hơn nhiều…

Mọi người không ai có ý kiến, cùng một tay dọn ly chén ra chỗ mới. Chị Vi và Phương đi trước. Tôi bước lại sát gần Vân Nhu hỏi nhỏ:

– Thanh Thuỷ kể em nghe về chị Vi sao ?!

Vân Nhu nhìn tôi cười tủm tỉm, nói:

– Không có. Ngày đầu tiên em ngồi xe anh, anh đưa cái mũ bảo hiểm cho em… Em đã biết đó là mũ của một người đặc biệt với anh, hôm nay mới biết đó là chị Vi…

– Ùi, em làm anh sợ hãi ah. Làm sao em biết ?! – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Hi hi… Đơn giản thôi. Mà em không nói đâu…

– Ơ, sao không nói ?! Nói đi mà…

Bè nổi của quán nhìn qua như một cái chòi có mái che lợp lá, bập bềnh cập sát bờ sông. Bên dưới lớp sàn ván gỗ lộ ra những cái thùng phuy nhựa xếp nối tiếp nhau buộc dây thừng. Chúng tôi phải bước qua một cái cầu ván hai tấm xếp song song ọp ẹp để đi lên bè. Giữa bè chỉ có đúng một cái bàn tròn, còn vương vãi vài ly bia và mấy đĩa thức ăn dang dở. Người phục vụ mau chóng dọn sạch bàn cho chúng tôi… Ba cô gái thì thích thú ra mặt, đi quanh quanh chụp hình sông Sài Gòn mênh mông cuồn cuộn chảy. Tôi ngồi xuống bàn lơ đễnh nhìn quanh, không thật sự lưu tâm lắm. Nơi tôi lớn lên cảnh sông nước đã chán chê, không còn gì mới lạ hấp dẫn nữa. []

– Món ăn lên rồi… Ăn đi… – Quyền mập có vẻ mất kiên nhẫn, hối thúc.

– Ăn ăn ăn… Ông nhịn vài phút xem có chết không hả ?! – Thanh Thuỷ đang mãi chụp hình với Vân Nhu, quay lại làu nhàu.

– Ha ha… Thôi ăn đi… Nó đói xỉu là không ai khiêng nổi lên bờ nha… – Tôi nói đùa.

Cả đám ngồi vào bàn, bắt đầu vui vẻ ăn uống. Món ăn ở đây cũng không quá đặc sắc, nhưng với quan cảnh mát mẻ này, dường như ăn gì cũng thấy ngon hơn. Vân Nhu ăn uống rất từ tốn, ánh mắt thỉnh thoảng như lơ đễnh nhìn lướt chị Vi… Chị Vi lại như không nhìn thấy, lúc thì gắp thức ăn cho tôi, lại gắp cho Phương. Tôi lén mò tay dưới bàn, đùa giỡn đưa vào giữa hai chân Vân Nhu mà vuốt ve. Nàng thoáng đỏ mặt, không phản đối lại kéo tà áo dài che lên bàn tay tôi. []

– Phong… – Chị Vi chợt gọi.

– Sao chị ?! – Tôi hỏi.

Chị Vi nhìn qua Vân Nhu và Quyền hơi ấp úng một chút rồi nói:

– Thuận… Thuận nghỉ học rồi. Nghe nói nhà nó chuẩn bị cho nó đi Singapore học Đại học.

Dĩ nhiên chị vừa nói là tôi đã nhớ ra gã Thuận ngày nào nằm trần truồng ngáy khò khò trong Khách sạn… Tôi gật gật đầu, định ậm ừ cho qua chuyện… Chợt hai mắt tôi mở to nhìn chị Vi, rồi quay ngoắt lại nhìn về phía nhà vệ sinh trong kia. Kẻ đã lấp ló đứng nhìn chúng tôi, khi đó tôi không nhận ra là ai, bây giờ nhắc đến Thuận lại thấy quen thuộc lạ lùng. []

– Sao vậy ?! – Chị Vi và Vân Nhu cùng hỏi.

– Em… khi nảy có một kẻ không rõ mặt nhìn lén bàn mình… thấy quen quen… giờ lại thấy như là thằng Thuận. – Tôi trầm giọng nói.

– Sao ?! Nó ở đây ?! Không phải trùng hợp vậy chứ ? – Chị Vi nghi ngờ nói.

– Mà nó ở đây thì có sao ? Nó đâu biết gì ? – Phương hỏi.

– Không, nó biết rồi… – Tôi thở dài chỉ tay vào Thanh Thuỷ.

Ngoài Vân Nhu và Quyền mập chưa hiểu gì, còn lại bốn người chúng tôi đều trầm xuống. Sự hiện diện của Thanh Thuỷ và chị Vi cùng một chỗ chẳng khác nào tố cáo cho Thuận biết kế hoạch kia do chính chúng tôi bày ra. Tôi nhíu chặt hàng lông mày, nhớ lại một bàn thức ăn dan dở vừa rồi. Nhóm người đi chung với Thuận như rời đi rất vội vã ah. Phương có lẽ cũng suy nghĩ như tôi, mặt nó đanh lại nói:

– Tao nghĩ nó đi kéo người đó…

Nhìn qua gương mặt xinh đẹp ngơ ngác của Vân Nhu, tôi nắm tay nàng nói vội:

– Về anh kể sau. Bây giờ mình phải đi khỏi chỗ này ngay lập tức.

Vẻ mặt ai cũng hiện lên vẻ lo lắng, cùng buông đũa đứng lên. Quyền mập không quên bốc vội mấy miếng gà nhét vào miệng, vừa nhai vừa nhìn dáo dác. Tôi nắm tay Vân Nhu bước lên trước… Nhưng khoảnh khắc mũi chân tôi định đặt xuống cầu ván, thoáng hụt hẫng tôi liền rụt về, đẩy Vân Nhu lùi ra sau. Nhìn xuống, tôi thản thốt nhận ra giữa mặt bè và cầu ván có một lỗ hổng rộng gần một mét và không ngừng mở rộng…

– Có người phá neo bè rồi… – Tôi hô lớn.

Mọi người thản thốt nhìn chân cầu ván đang từ từ xa khỏi tầm với. Phương ngay lập tức chạy ra sau bè, liền la lớn:

– Tụi nó rút cọc tràm chặn bè hết rồi…

Chiếc bè chậm chậm trôi theo dòng nước, khoảng cách một mét đã đến gần hai mét… Nhìn sợi dây thừng bên kia cầu ván chậm chậm tuột xuống mặt nước, tôi đẩy dạt mọi người ra, lùi lấy đà nghiến răng đạp mạnh lên mặt bè cả người nhảy lao ra khỏi bè…

– Cẩn thận… – Vân Nhu kêu lên.

“Thùng” – Chân tôi chuẩn xác đáp xuống cầu ván, liền nghiêng người túm chặt lấy sợi dây thừng neo bè. Dùng hết sức kéo lại… Dây thừng căng ra. Mũi giày thôi trượt dài trên tấm ván. Nghiến răng dẫm mạnh lên một chiếc cọc gỗ, cơ bắp hai cánh tay tôi phồng lên căng nhức… Chiếc bè dừng lại, lềnh bềnh rồi chậm chậm trôi ngược về.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vân Nhu vui vẻ nhìn tôi, còn lén lén chụm đôi môi nhỏ xinh làm điệu bộ hôn gió. Tôi chậm chậm thu dây, chiếc bè đang từng chút lùi về khoảng cách 1,5 mét. Ngay lúc này, thanh cầu gỗ chợt rung động thật mạnh. []

– Anh Phonggg…

– Phongggg… cẩn thận…

Nghe tiếng kêu gào của đám bạn, tôi vừa dợm người quay lại thì sau lưng đã trúng phải một cú đạp cực mạnh… Cả người tôi bị hất bay lên khỏi cầu ván, đầu va mạnh vào mép bè gỗ trước mặt.
Nước sông thật lạnh, xung quanh tôi tối đen một màu. “Ùm” tiếng nước xao động. Một cánh tay mạnh khoẻ choàng qua ngực tôi kéo mạnh.

– Anh Phongggg… Tỉnh lại…

Không biết qua bao lâu, tiếng kêu gọi nghẹn ngào của Vân Nhu kéo tôi trở lại cơ thể mình. Tôi nhăn nhó sờ sờ trán mình đã u lên một khối khá to… Mở mắt ra, trước mặt tôi là những gương mặt quen thuộc… Vân Nhu đôi mắt đỏ hoe vuốt ve gương mặt tôi. Phương cả người ướt đẫm nước, ánh mắt còn hậm hực nhìn lên bờ…

– Đúng là thằng Thuận… Nó đạp lén sau lưng mày.

– Mình đang ở đâu ?! – Tôi ngồi bật dậy thẫn thờ nhìn bờ sông có hàng dừa nước cách khá xa.

– Thì trên bè chứ ở đâu ?! – Chị Vi nghiến răng hậm hực.

– Mà không sao. Giờ thằng đó đâu làm gì được mình chứ ?! – Quyền cười toe toét nói. – Nó còn cho tụi mình đi du lịch sông nước một bữa miễn phí ah.

– Cũng đúng… – Thanh Thuỷ nói. – Mình cứ ngồi đây ăn, đợi quán biết mất cái chòi sẽ đi tìm rồi kéo mình về…

– Mình không biết bơi… Thấy hơi sợ sợ ah… – Vân Nhu ấp úng nói.

– Sợ gì… Cái bè to như vậy, bồ đừng đi ra gần mép, té xuống là được rồi…

Nghe mọi người nói chuyện mà trán tôi nhíu chặt lại… Lớn lên ở vùng sông nước, hơn tất cả đám bạn ở đây, tôi biết một dòng sông nhìn thì lờ đờ chậm rãi nhưng ngầm chứa bao nhiêu nguy cơ bên dưới. Mùa tháng giữa tháng 10, nước ròng chảy xiết… ra đến giữa dòng, chiếc bè này sẽ bị xé tan thành từng mảnh. Cả đám bạn tôi chưa đứa nào hiểu được mình đang đứng trước nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay. Thằng Thuận đã bày ra một cái bẫy ác độc như cách người ta luộc chín một con ếch còn sống… chậm chậm từ từ và chết.

Nhìn về phía bờ dừa nước rậm rịt cách gần 80 mét, tôi hít một hơi thật sâu nói:

– Bây giờ mình không vào… thì sẽ muộn. Chiếc bè này sẽ không chịu nổi dòng nước giữa sông.

– Anh nói thật sao ?! – Vân Nhu rùng mình, mặt tái xanh.

– Tin anh… – Tôi siết tay Vân Nhu, rồi nhìn qua đám bạn nói. – Mọi người tin mình một lần này… Bây giờ không vào sẽ không kịp nữa.

– Vào… làm sao mà vào ?! – Thanh Thuỷ lo lắng hỏi.

– Bơi vào. – Tôi đứng lên nói.

– Ah…

– Trời ơi… Sao mà bơi vào được ?! – Vân Nhu níu chặt tay tôi sợ hãi.

– Không cần sợ, anh dìu em vào… – Tôi vỗ vỗ tay nàng trấn an, nhìn quanh mọi người hỏi. – Ai không biết bơi ?!

Phương nhún vai, vẻ mặt điềm nhiên, nắm chặt tay chị Vi. Chị Vi dường như cũng rất có lòng tin khi có Phương bên cạnh. Tôi nhìn qua bắt gặp ánh mắt lo lắng sợ hãi của Thanh Thuỷ.

– Em… Em chỉ bơi được chút… mà toàn bơi hồ thôi…

Tôi nhíu mày, khó nghĩ. Tôi có thể đảm bảo an toàn cho Vân Nhu, nhưng thêm cả Thanh Thuỷ tôi sẽ không lo nổi. Nhìn quanh bè, ánh mắt tôi chợt sáng lên… Bước đến cái thau nhựa chứa chén bát dơ, đổ hết ra ngoài. Đưa cái thau cho Thanh Thuỷ, tôi nói:

– Em cứ bình tĩnh giữ nó lật úp lại là nổi thôi… Nhưng cái này chỉ dùng được một người ah… Tôi nhìn qua Quyền, tôi thấy vẻ mặt sượng cứng của nó.

– Tao không sao. Cứ để Thuỷ dùng đi… Tao có phao sẵn có trong người ah… – Nó nhe răng cười, vỗ vỗ cái bụng béo.

– Mày chắc không ?! – Tôi hơi lo lắng hỏi lại.

– Quyền… – Thanh Thuỷ ái ngại quay lại hỏi.

– Được mà… Yên tâm đi. – Quyền hít một hơi thật sâu, gật gật đầu.

– Được rồi… – Tôi nói với mọi người. – Có thể mọi người chưa bơi sông. Không cần căng thẳng. Chúng ta chỉ cần không bơi ngược nước hay bơi ngang… mà nương theo dòng chảy… quạt tay chân cứ để nó đẩy mình từ từ cập vào bờ. Rất dễ nha…[]

Tôi cố nở một nụ cười cho mọi người an tâm, che giấu đi nỗi bất an không ngừng sinh sôi trong lòng. Tôi quay qua nhìn Phương và chị Vi, nói:

– Giao chị Vi cho mày nha…

– Yên tâm đi… – Phương gật đầu.

Lại quay lại Thanh Thuỷ, tôi nói:

– Em cứ giữ cái thau không cho nó ngữa lên thoát khí ra là được… Có được không ?!

– Ừ… Em nghĩ em làm được.

Thời gian không còn nhiều, càng lo lắng, cái bè càng trôi xa. Tôi cởi bỏ đôi giày ướt sũng, bước lên, trầm mình xuống nước, liền quay lại:

– Nhu, xuống đây với anh.

Vân Nhu khuôn mặt tái nhợt lo lắng, nhìn tôi rồi mím môi bước xuống. Vừa trầm mình vào dòng nước lạnh lẽo, nàng liền hoảng hốt, bám chặt lấy tôi. []

– Đừng hoảng. Có anh ở đây… Không có việc gì đâu… Thả lỏng người ra…

Tôi áp người sau lưng Vân Nhu một tay kềm trên ngực nàng, để đầu nàng ngửa ra trên vai tôi… Bắt đầu đạp chân từ từ thả theo dòng nước…

“Ùm… Ùm… Ùm…”

Mấy tiếng nước vang lên liên tục. Tôi đang đỡ lấy đầu Vân Nhu nâng cao khỏi mặt nước, không thể nhìn tình hình của đám bạn. Tôi chỉ cố hết sức vào bờ thật nhanh…

Chỉ mất vài phút, chân tôi đã chạm phải một lớp bùn nhão. Choàng tay ra phía sau, tôi tóm lấy một gốc dừa nước kéo mạnh.

– Đến rồi sao ?! – Giọng Vân Nhu run run vừa mừng vừa sợ.

Lật người, để Vân Nhu tựa vào gốc dừa nước. Tôi vội nói:

– Đến rồi. Em bám vào đây… Anh phải xem mấy bạn thế nào !

Quay quay nhìn, tôi thấy Phương và chị Vi đã vào sát bờ… Thanh Thuỷ quẫy đạp lúp xúp cũng trờ tới bên cạnh Vân Nhu. Tôi thản thốt hô lên:

– Quyền mập… Quyền mập đâu ?!

Mọi người hốt hoảng quay lại nhìn. Thanh Thuỷ mặt tái nhợt hô lớn chỉ tay:

– Quyền… Quyền còn trên bè…

Tôi thản thốt nhìn ra xa. Chiếc bè đã trôi chếch lên giữa dòng, khá xa… Một thân hình to béo còn đi qua đi lại lo lắng trên đó. Tôi hét lên:

– Quyền… sao mày không nhảy ?!

Quyền mập ngẩng đầu nhìn lại chúng tôi, nó lúng túng rồi gào lên:

– Tao không biết bơi…

Mọi người đều im lặng. Thanh Thuỷ lo lắng bắt đầu khóc thút thít. Lòng tôi trầm xuống, một nỗi bất an mãnh liệt dâng lên làm tôi ngột ngạt không thở nổi. Nhìn chiếc bè chao đảo, rệu rã lung lay trôi đi càng xa… Tôi nghiến răng quay qua giật cái thau nhựa từ tay Thuỷ, nhào người bơi theo. []

– Anh Phongggg…

Vân Nhu mếu máo kêu lên, muốn nhào theo, nhưng Thanh Thuỷ đã giữ lại. Phương để chị Vi lại, lao thẳng vào đám dừa nước dầy đặc tìm đường lên bờ.

Tôi cắm đầu bơi dọc theo bờ sông, cách chiếc bè khoảng 120 mét. Tôi biết mình đủ sức ra giữa dòng rồi bơi vào, nhưng đó là không phải kéo theo Quyền mập. Đối vói một thằng hoàn toàn không biết bơi, tôi phải tìm được một thứ gì đó giữ nó nổi… thật sự nổi, mà không phải cái thau úp ngược như Thanh Thuỷ. Cái bè chạm vào dòng nước xoáy mãnh liệt, bắt đầu chao đảo. Những chiếc thùng phuy lộc xộc bên dưới, tuột khỏi dây thừng làm mặt bè nghiêng hẳn một bên… Quyền mập bị dồn về một phía, chợt tấm ván gỗ bung lên, hất cả người nó ngã nhào xuống nước.

– Quyền ơi…. – Thanh Thuỷ la thất thanh từ xa xa.

Tôi ném luôn chiếc thau nhựa trong tay, nhào người bơi thẳng ra giữa dòng. Đã không còn lựa chọn nào khác… Đầu óc tôi trống rỗng, không còn thời gian suy nghĩ đắn đo. Một trăm mét, tám mươi mét… Tôi thấy hai cánh tay quờ quạng chới với của Quyền mập. Sáu mươi mét… Bàn tay nó đờ đẫn chìm dần làm tim tôi như thắt lại vì tuyệt vọng. “Chờ tao… Chờ tao…” Bốn mươi mét còn lại như dài cả cây số. Tôi bơi bằng hết tất cả sức lực của mình… Chiếc bè bị dòng nước đẩy xiêu đi, rồi lật ngửa, chìm nghỉm. Những chiếc thùng phuy nhựa nổi lềnh bềnh tản mác xung quanh. []

Tôi hít sâu một hơi, lặn xuống. Dòng nước phù sa đục ngầu một màu nâu thẫm… Căng hai mắt ra nhìn tôi vẫn không thấy được gì. Lặn sâu hơn, hai tay tôi quờ quạng xung quanh… Vẫn toàn nước và nước không thấy gì. Trồi lên thở dốc, nước mắt tôi đã trào ra. “Phải rồi, nó chìm xuống… dòng nước bên dưới chảy mạnh hơn trên mặt… sẽ đẩy nó đi…” Tôi nơi chếch lên mười mấy mét. Lại lấy hơi lặn sâu xuống. Ba mét, năm mét… bảy mét… Khi hai lỗ tai đau nhức, lồng ngực đè nặng như đeo đá. Tay tôi chợt chạm vào một vật gì đó… Vội chồm tới, tôi mừng rỡ nhận ra thân xác mềm oặt to béo của Quyền mập. Túm chặt lấy áo nó, trồi lên thật nhanh…

Vừa thoát ra mặt nước, tôi thở hổn hển, đẩy người Quyền mập ngửa lên… Mặt nó đã tái xanh, hai mắt nhắm nghiền, không còn thở. Một tay tôi túm chặt cổ áo nó sau gáy, giữ đầu nó ngửa lên, bắt đầu bơi vào… Ngay lúc này, tôi nhận ra cánh tay, hai chân mình bắt đầu rã rời yếu ớt. Tôi không còn bơi, mà chỉ quẫy đạp cố giữ cho mặt mình và Quyền không chìm xuống nước. Năm mét… Mười mét, giờ phút này lại trở thành xa vời vợi. Thân thể Quyền mập trĩu nặng ghì cả người tôi xuống. Nước tràn vào miệng, vào mũi làm tôi sặc sụa… Không đủ dưỡng khí, hai chân tôi rệu rã quờ quạng vùng vẫy… Hàng dừa nước xa xa mờ nhạt trong mắt… bên tai loáng thoáng âm thanh gào khóc nức nở của Vân Nhu… rồi tắt ngấm. Đầu tôi đã chìm vào trong nước. Ngụm oxy cuối cùng trong phổi vẫn giữ tôi tỉnh táo. Tôi biết cơ thể mình đang chìm theo Quyền, nhưng tôi buông tay cũng không còn sức mà bơi… Thôi thì cùng nhau đi cho có bạn. []

“Phong”…

Ngay lúc này tôi như nghe được một âm thanh nho nhỏ đâu đó… Khi tôi nghĩ là ảo giác, thì cổ áo tôi bị ai đó túm chặt lôi ngược lên. Đầu tôi va vào thứ gì đó rất cứng… Không khí… Chưa bao giờ tôi thấy mình tham lam như thế ! Tôi hít hít vào thật nhiều, lấp đầy hai buồng phổi teo tóp rồi bật ho sặc sụa. Tôi nhận ra trên đầu mình là một mạn ghe ba lá bằng gỗ bám đầy rong rêu.

Tiếng nước xáo động ùm ùm liên tục, ba bốn người cùng lao xuống lôi tôi và Quyền mập lên… Ngã ngửa ra sàn gỗ mà thở dốc, tôi thấy gương mặt quen thuộc của thằng Phương.

– Thổi đi… Mạnh lên…

– Thổi…

Âm thanh gào thét của thằng Phương vang vọng bên tai… Tôi ngửa đầu ra nhìn nhận ra Quyền mập ngay sát bên cạnh. Hai mắt tôi nhoè đi nhìn gương mặt trắng nhợt của nó không ngừng lay động lay động như một khối thịt chết dưới những bàn tay dồn ép liên tục. Phương và một người đàn ông nữa đang cố hết sức ép tim và thổi hơi ngạt vào miệng nó… Chiếc ghe lướt về phía bờ. []

– Anh Phongggg…

Âm thanh gào khóc của Vân Nhu và Thanh Thuỷ vang bên tai… Chiếc ghe chòng chành, thanh âm lớp ván gỗ bên dưới cọ sát vào lớp bùn nhão. Một bàn tay mát lạnh thản thốt sờ nắn gương mặt tôi, giọng Vân Nhu mếu máo:

– Anh Phong… Anh Phong…

Tôi nắm tay Vân Nhu, cố kéo mình ngồi dậy. Nàng ôm choàng lấy đầu tôi, khóc nức nở.

– Quyền ơi… Tỉnh lại đi… – Âm thanh gào khóc của Thanh Thuỷ làm tim tôi đau đớn.

Phương liên tục nhồi mạnh lên ngực Quyền mập, người đàn ông khác vẫn không ngừng thổi hơi ngạt vào miệng nó… []

“Thằng mập đáng chết… Tại sao mày không nói mày không biết bơi chứ ?! Tại sao mày không nói…”. Nhưng nếu Quyền nói thật, liệu chúng tôi đủ nhẫn tâm bỏ nó lại mà vào bờ một mình sao ? Nhìn Quyền mập sõng soài không chút dấu hiệu sự sống, tôi nguyền rủa nó mà nước mắt vừa trào ra… “Không, tất cả là lỗi của tôi… Tôi không nên mang Vân Nhu và Quyền mập tới đây ! Không. Lẽ ra tôi không nên bày ra cái kế hoạch quái quỷ kia trả thù thằng Thuận…” Trong đầu tôi lại nhớ đến khuôn mặt béo ịch vui vẻ của Quyền mập, nhớ những cái huých tay đáng ghét và câu nói kinh điển của nó ‘Gặp nhau là anh em…’. Hối hận, tôi thật sự hối hận…

– Mập ơi…

Sự dằn vặt đau đớn làm tôi nghẹn tức bật kêu lên. Vân Nhu oà khóc, ôm ghì lấy đầu tôi.

– Thua rồi… – Người đàn ông thở dài thảm não, ngồi bệt xuống.

– Không… Không… – Cả đám oà lên khóc.

Phương nghiến răng kiên trì nhồi ép ngực Quyền, nhưng nước mắt đã chảy dài rơi xuống mặt nó. Thanh Thuỷ nước mắt giàn giụa, chồm qua tiếp tục thổi hơi ngạt vào miệng nó. Tôi rời khỏi Vân Nhu, nhào đến bên Phương, thế vị trí của nó. []

– Dậy đi… Mập… Tỉnh lại đi…

Hai bàn tay tôi nhồi mạnh xuống ngực nó. Thật mạnh… Mạnh đến nỗi lòng bàn tay cũng ê ẩm đau đớn. Tiếng khóc gào của đám con gái càng lớn, lòng tôi càng tuyệt vọng đau đớn… “Không, không thể như vậy được. Tao suýt chết vì cứu nó… Ông trời không thể đối xử với tôi như vậy…” Dòng nước mắt nóng hổi tràn ra khoé mắt, sự phẫn uất tức tưởi dâng lên ngùn ngụt. Hai bàn tay tôi nắm chặt với nhau, vung lên rồi dùng hết sức bình sinh gián thẳng xuống ngực Quyền. Cả người nó như nảy lên… cổ họng phát ra tiếng òng ọc…

– Oẹ… – Miệng Quyền ọc ra một ngụm nước.

Nhanh như cắt tôi và Phương lật nghiêng người nó, vỗ vỗ mạnh vào lưng. Nước liên tục trào ra khỏi miệng nó.

– Á…. Sống rồi… Sống rồi…

Thanh Thuỷ nước mắt dàn dụa, hét đến lạc giọng. Cả đám kích động vừa la vừa khóc vang vọng cả bờ sông. []

Quyền mập sau khi nôn ra hết nước, nằm ngửa trên sàn ghe thở phì phò khó nhọc. Ánh mắt nó nhìn tôi, rồi đảo qua Thanh Thuỷ, thì thào hỏi:

– Thuỷ… Thuỷ hô hấp nhân tạo cho Quyền sao ?!

Thanh Thuỷ ngơ ngác chưa kịp trả lời, thì tôi cười nói xen vào:

– Không phải… Là anh kia…

Quyền mập cố ngẩng đầu nhìn. Thấy người đàn ông đen nhẻm cuối ghe đang nhe hàm răng vành ệch cười cười, nó ngã oạch ra sàn thì thào yếu ớt:

– Tụi mày trả tao ra giữa sông… Tao không thiết sống nữa…

– Ha ha… Ha ha… – Tôi và Phương cười đến chảy nước mắt.

Thanh Thuỷ mỉm cười, vuốt mái tóc loà xoà trên khuôn mặt béo ịch của Quyền, rồi cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn.

– Vậy được chưa ?!

– Chưa ah…

– Cái nữa thôi nha… umm…

– Chưa… chưa được ah.

Phương đã tìm được người cứu tính mạng của tôi và Quyền mập. Những tưởng mọi chuyện còn lại sẽ đơn giản nhưng chúng tôi lại lâm vào một vấn đề khác. Không có chứng cứ Thuận phá hoại, quán ăn kia bắt chúng tôi bồi thường toàn bộ căn chòi nổi. Không lớn không nhỏ, 75 triệu đồng. Đám con gái đều bất bình, đòi báo cảnh sát. Nhưng nếu xé chuyện này ra to hơn, cũng đồng nghĩa với việc phơi bày chuyện xấu chúng tôi đã làm ra ánh sáng… Tôi và Phương đều thống nhất mỗi đứa một nửa, bồi thường cho quán ăn. []

Trời chiều 17h30,

Trong gian phòng khách sạn trắng tinh sang trọng. Tôi tựa người vào khung cửa kính, nhìn màn mưa mù mịt bên ngoài… Từ phía sau, một thân hình mềm mại thơm ngát áp sát vào lưng tôi, hai cánh tay trắng muốt ngọc ngà choàng qua eo tôi, ghì chặt.

– Em đã rất sợ… em tưởng… đã mất anh… – Giọng nói của Vân Nhu nghẹn ngào thút thít.

Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, siết chặt. Tôi không trả lời nàng, vì thật sự không biết phải nói gì. Những chuyện vừa xảy ra như những khung hình kinh sợ lập đi lập lại trong đầu tôi… Tôi nhận ra mình đã quá tự tin, quá ngạo mạn rồi. Sài Gòn không phải là một cái ao nhỏ để một con cá nhỏ như mình có thể hoá rồng… Sự ngạo mạn của tôi suýt làm hại tính mạng của chính mình và Quyền mập. Tôi cần sống chậm lại, cần điều chỉnh bản thân mình.

– Anh xin lỗi… – Tôi quay lại, kéo Vân Nhu vào lòng.

– Không… – Vân Nhu lắc đầu nghẹn ngào, mái tóc ẩm ướt thơm ngát của nàng dụi vào cổ tôi. – Không phải lỗi anh. Anh hy sinh vì bạn bè… Em rất tự hào vì anh… Nhưng lòng em đau… Em sợ lắm.

– Anh không phải nói chuyện đó… – Tôi thở dài nói nhỏ. – Đối với anh cứu Quyền mập không gọi là hy sinh, mà là chuyện phải làm. Anh tin ngược lại, lúc cần thiết Quyền cũng làm vậy với anh thôi.

– Anh xin lỗi vì đã làm liên lụy đến em… Anh hứa sẽ không để em gặp nguy hiểm như vậy nữa.

– Em không sao, có anh bên cạnh em không sợ gì hết.

Vân Nhu ôm ghì lấy cổ tôi, trao cho tôi một nụ hôn. Tôi tìm đến chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào của nàng mà cuốn lấy nó say mê.

– Phải là anh nói… Có em bên cạnh anh không sợ gì hết… Hôm nay anh không còn tiền, em mà không trả tiền phòng, anh phải ở đây rửa chén hai tháng trừ nợ ah. – Tôi nhe răng cười với Vân Nhu.

– Phì… – Vân Nhu phì cười, ánh mắt tinh nghịch, nói. – Vậy anh cứ ở đây rửa chén đi… Mỗi ngày em hứa… em ghé thăm anh, được không ?

– Ha ha… Em ác lắm ah… – Tôi bật cười chọc lét nàng.

– Hi hi… Đừng mà… – Vân Nhu cười nắc nẻ giòn tan.

“Kính cong…”

Chợt có tiếng chuông cửa. Tôi rời khỏi Vân Nhu, ra mở cửa. Sau cánh cửa là một người phục vụ, nâng khay quần áo bằng hai tay, nói:

– Dạ, đồ đã được giặt sạch.

Tôi rút tờ giấy bạc, bồi dưỡng cho anh ta, rồi nhận lấy khay quần áo, đóng cửa lại. Sau khi rời quán ăn, cả người tôi và Vân Nhu đen như hai con chuột cống, dĩ nhiên tôi không thể để nàng về nhà với tình trạng như vậy. Tìm một khách sạn tươm tất, hai đứa chui vào đây, vừa tắm rửa, vừa để họ giặt ủi sạch sẽ. Chiếc áo dài trắng tinh của Vân Nhu và chiếc áo trắng của tôi ngâm qua bùn đất giờ hơi ngả màu ngà ngà… nhưng ít ra sẽ không gây chú ý cho mẹ nàng. []

– Mặc quần áo vào đi… Anh chở em về…

Đặt khay quần áo xuống, tôi quay lại liền há hốc ngạc nhiên. Vân Nhu từ lúc nào đã nằm trên giường. Chiếc khăn tắm nàng vừa quấn ngang người đã vứt ra ngoài chỏng chơ trên sàn nhà. Nàng kéo lớp chăn mỏng lên che nửa gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng, nói:

– Em không muốn về…

Lời Vân Nhu nói làm tim tôi chợt đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Túm chiếc khăn tắm đang quấn ngang eo, vứt thẳng xuống sàn. Cả người trần truồng tênh hênh lao đến bên giường.

– Em muốn nổi loạn hả ?! Anh chìu tới cùng… – Tôi tốc lớp chăn, gầm gừ chui thẳng vào.

– Á… Anh này… Ư…

Vân Nhu kêu ré lên, cười nắc nẻ. Tôi ôm chầm lấy cơ thể trần truồng mát rượi của nàng mà hôn hít đùa giỡn. Tiếng cười dần lịm đi thay bằng âm thanh thở dốc nặng nề của Vân Nhu. Dưới lớp chăn mỏng, tôi vùi mặt vào hai bầu vú nàng mà hôn hít. Ôi! Tôi mê đến chết cảm giác này. Hai bầu vú nàng thật tròn trịa tràn ra khỏi hai bàn tay tham lam của tôi. Hai núm nhũ hoa đỏ hồng lại xinh đẹp đến mức tôi như trở thành một đứa bé khát sữa, ngậm mút say mê.

– Uwmmm… – Vân Nhu rên khẽ, ưỡn ngực lên cho tôi hôn.

Miệng tôi ngậm lấy nhũ hoa nhỏ bé của nàng, tay không ngừng mơn trớn vuốt ve hai khối thịt ôn nhu tròn trịa. Bên này, lại bên kia… hôn đến mức Vân Nhu nức nở vặn vẹo cặp đùi cũng mở ra kẹp cứng lấy người tôi. Thật ấm ah… Tôi cảm nhận hạ thể mình tiếp xúc với một vùng ẩm ướt nóng hầm hập. Tôi ngồi dậy, giở tấm chăn ra một bên. []

Căn phòng như sáng bừng lên. Trước mặt tôi là một toà thiên nhiên tuyệt đẹp của tạo hoá. Dù không phải lần đầu được nhìn ngắm cơ thể loã lồ của Vân Nhu, nhưng cảm giác trong tôi vẫn ngỡ ngàng sửng sốt như vậy. Chữ ‘đẹp’ đối với nàng đã quá đơn sơ, trần tục rồi. Bàn tay tôi say mê như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật. Từ hai bầu vú mơn mởn căng tròn đến vùng bụng phẳng lì thon gọn, đến bờ hông nở tròn khêu gợi đến cực điểm. Tôi nhẹ nhàng tách hai đầu gối Vân Nhu…

– Anh… – Nàng đỏ mặt kêu khẽ, nhưng cặp đùi vẫn hé mở đón ánh mắt hau háu tham lam của tôi.

Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên đầu gối nàng, rồi chậm chậm để chiếc lưỡi nóng của mình lướt trên da thịt mịn màng của nàng đi sâu xuống dưới. Thơm quá. Mùi sữa tắm thoang thoảng làm tôi mê say… Đầu lưỡi tôi như lướt qua lớp da mịn mỏng ấm áp của bên trong đùi non của nàng. Xuống đến tận cùng, tôi hôn lên phần trũng da thịt hai bên, rồi nhẹ nhàng liếm dọc hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng. []

– Ưm…. Anh ơi…

Lưỡi tôi nếm được một hương vị nồng nàn ngọt ngào đặc trưng của riêng Vân Nhu mới có. Hương vị nửa quen thuộc nửa lạ lẫm này làm ngọn lửa khao khát trong tôi bùng lên mãnh liệt. Ngậm kín lấy âm hộ nức nở ẩm ướt của Vân Nhu, lưỡi tôi quét sâu vào trong.

– Ah… Ôi…

Vân Nhu há hốc thở dốc. Cặp đùi thon dài của nàng vô thức muốn khép lại, bị tôi mở rộng ra hai bên. Tay tôi đặt trên bờ mu êm ái của nàng, vạch nhẹ hai mép môi đỏ hồng mọng nước ra, để chiếc lưỡi mình quét sâu vào trong.

– Uwmmm….

Vân Nhu chới với bật rên lớn. Cơ thể nàng giật nảy lên từng hồi theo chiếc lưỡi tham lam hư hỏng của tôi. Cả gian phòng vang vọng hơi thở dồn dập của Vân Nhu và âm thanh nhóp nhép liên miên không dứt của da thịt ẩm ướt. Tôi vùi mình dán chặt vào giữa hai chân nàng mà say mê hôn hít… Vân Nhu chết ngất tê dại, cặp đùi nõn nà rã rời càng mở rộng dâng hiến trọn vẹn cho tôi.

– Ôi… ư… Đừng anh…

Nàng chợt rùng mình, cặp đùi vô thức muốn kẹp lại nhưng không thoát khỏi hai cánh tay tôi kềm giữ. Hai tay nàng chới với muốn đẩy tôi ra, nhưng miệng tôi vẫn ngậm kín lấy âm hộ nàng. Tôi cảm nhận được như mình vừa chạm phải mạch nước ngầm, bên trong nàng dòng nước ái tình tuôn tràn không ngớt. Ôi ! Nhu của tôi thật nhiều nước nha… Bằng chiếc lưỡi của mình, tôi như bơi ngược dòng làm Vân Nhu như lịm đi trong cơn khoái lạc. []

– Ưm… Anh ơi…

Vân Nhu thở hổn hển, đôi mắt đẹp lim dim mê ly nhìn xuống tôi. Nàng kéo tôi lên nằm áp trên cơ thể mềm mại của nàng. Gương mặt Vân Nhu đỏ ửng vừa ngượng ngùng vừa sung sướng, trong mắt tôi lại xinh đẹp đến mức làm tôi ngạt thở. Nàng kéo góc chăn lau quanh miệng của tôi, trao cho tôi một nụ hôn thật sâu. Lưỡi tôi và nàng cuốn lấy nhau say mê không dứt… Cặp đùi thon dài của nàng mở rộng ra hai bên quắp lấy thân dưới tôi, ghì chặt. Dương vật căng cứng của tôi chạm vào vùng da thịt ướt đẫm ấm áp của nàng. []

– Yêu em đi anh… – Vân Nhu thì thào, hơi thở đã dồn dập chờ đợi.

– Em… thật sự… – Tôi hơi sững người, hỏi.

Vân Nhu không trả lời, chỉ kéo ghì đầu tôi xuống, hôn rít lấy môi tôi. Tay còn lại, nàng luồn xuống bên dưới, cầm lấy dương vật tôi vụng về chèn hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng. Một cảm giác ấm áp bó chặt quanh đầu khấc làm tôi rùng mình sung sướng. Tôi muốn ngay lập tức thúc người đến để hưởng trọn khoái cảm tuyệt diệu này. Nhưng nhìn xuống đôi mắt nhắm chặt, hai cánh mũi nàng phập phồng chờ đợi của Vân Nhu, lòng tôi lại dâng lên một nỗi xót thương vô hạn. “Nàng đang làm gì ?! Nàng thật sự muốn chuyện này với tôi sao ?!” Nếu chuyện này xảy ra ngày hôm qua… không… chỉ trước buổi trưa định mệnh hôm nay… tôi sẽ không chút chần chừ đón nhận sự hiến dâng của Vân Nhu. Nhưng giờ đây tôi như một đứa trẻ mới lớn ngông cuồng vừa tỉnh khỏi giấc mộng nhận ra mình yếu đuối bất lực đến nhường nào… Mười tám tuổi. Liệu tôi có khả năng làm người đàn ông của Vân Nhu, làm người bảo vệ cho nàng đến hết cuộc đời sao ?! Tôi cần sống chậm lại. Cả tôi và nàng còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ, để trưởng thành. Tôi chậm chậm lùi người lại, nằm xuống bên cạnh nàng.

– Anh… anh sao vậy ? Anh không muốn em sao ? – Vân Nhu ngạc nhiên quay qua tôi, hỏi.

Tôi thở dài, ôm lấy bờ vai trần trụi của nàng, nhìn sâu vào mắt nàng mà nói:

– Anh muốn chứ ! Nhưng em nên tự hỏi mình có thật sự sẵn sàng chưa ? Anh sợ em sẽ hối hận…

– Không… Anh không hiểu… Em đã hối hận đủ rồi… – Vân Nhu lắc đầu, đôi mắt đã rưng rưng ngấn lệ.

– Giây phút anh chìm xuống nước… Em tưởng đã mất anh mãi mãi. Em… em còn nghĩ đến cuộc sống sau này của mình nếu không có anh… Rồi em sẽ quen một người mới… Rồi sẽ phát sinh quan hệ… – Nàng nghẹn ngào nói.

– Nhưng… em không cam tâm… không cam tâm để lần đầu tiên của mình cho người nào khác… ngoài anh… Khi đó em đã rất hối hận, hối hận vì đã không trao hết cho anh. – Vân Nhu vùi mặt vào người tôi, nức nở khóc.

Nghe lời chân tình thổ lộ của Vân Nhu, trái tim tôi thổn thức như được tắm trong một dòng suối ấm áp… Tôi yêu thương ôm ghì lấy Vân Nhu mà hôn. Hôn lên đôi môi mềm mại ẩm ướt của nàng, hôn lên giọt nước mắt long lanh như thuỷ tinh lăn dài trên mặt nàng. Lòng tin rạn nứt của tôi như được xoa dịu, từng chút hàn gắn lại. Tôi nhỏ tuổi… thì đã sao ?! Tôi có sức khoẻ, tôi có hai bàn tay, còn có cả tính mạng này để bảo vệ người yêu thương của mình. []

– Nhu ơi, em cho anh nhé… – Tôi thì thào trên bờ môi mềm mại thơm ngát của nàng.

– Dạ. – Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên mặt, Vân Nhu gật đầu.

Tôi ngồi nhỏm dậy, quỳ gối giữa cặp đùi thon dài mở rộng của Vân Nhu. Nàng nhìn lên tôi, không rụt rè, không ngượng ngùng né tránh, mà trong đôi mắt đỏ hoe còn nhoè nước mắt lại ánh lên sự mong chờ khát khao hạnh phúc. Tôi lau qua dòng nước mắt trên mặt nàng, vuốt ve bên gò má mịn màng yêu thương của nàng. Tôi muốn nhớ mãi giây phút này, hình ảnh người con gái tôi yêu sẵn sàng trao cho tôi tất cả.

– Ư… – Vân Nhu bật rên khẽ, gương mặt hơi ửng đỏ vẻ thẹn thùng nhìn tôi.

Tôi cầm dương vật căng cứng của mình quét quét dọc giữa hai mép âm hộ mềm mại ẩm ướt của nàng. Tôi tiếp tục cọ nó lên xuống mỗi lúc vào sâu hơn một chút để nước tình ái của nàng thấm ướt đầu nấm to lớn của tôi. Đầu khấc tôi từng chút chèn ép hai mép môi đỏ hồng của nàng căng ra, từng chút, từng chút đi vào trong.

– Ư… – Vân Nhu thở dốc miệng phát ra âm thanh ư ử khe khẽ thật đáng yêu.

Ôi! Cảm giác bó chặt ấm áp này làm đầu dương vật tôi tưng tức lại sương sướng đến kì lạ. Tôi cúi nhìn dương vật mình từng chút, từng chút đi sâu vào, lại nhìn gương mặt xinh đẹp thim thíp ửng đỏ của Vân Nhu. Hàng lông mày xinh xắn của nàng run rẩy nhíu lại khi dương vật tôi chạm đến một điểm dừng. Không vội vã, không được vội vã… Tôi kềm nén cơn sướng râm ran chạy lan khắp cơ thể để dương vật dừng lại trước phòng tuyến cuối cùng của nàng.

– Anh… – Vân Nhu kêu khẽ.

Nàng nắm lấy hai tay tôi, lòng bàn tay đã ươn ướt, siết chặt như khích lệ. Tôi sướng rơn người, chậm chậm kéo được lùi lại chuẩn bị xung phong chiếm thành đoạt luỹ… []

“Cộc… Cộc… Cộc…. Cộc…”

Đột nhiên, ngay khoảnh khắc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ dồn dập. Thật đáng giận ah. Mặt tôi đen lại, giận dữ. Vân Nhu che miệng cười, xoa xoa tay tay tôi an ủi:

– Thôi, chắc Khách sạn có chuyện gì gấp. Anh mở cửa đi… Mình còn cả đêm ah…

Nghe nàng nói, lòng tôi rộn ràng một nỗi phấn khích. Tôi vội lao xuống giường, mặc vội chiếc boxer short, hậm hực đi ra cửa.

– Ai vậy ?!

Cánh cửa vừa hé mở. Xuất hiện trước mặt tôi là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng. Sau lưng bà ta còn một người thanh niên đôi mắt híp lại thành đường thẳng nhìn chằm chằm vào nửa thân trên trần trụi của tôi. Người phụ nữ vẻ mặt tái xanh nhìn tôi, rồi không nói không rằng đẩy mạnh cánh cửa bước vào. []

– Khoan đã… Này…

Tôi hơi bất ngờ, muốn ngăn lại thì đã muộn. Bà ta bước xăm xăm vào phòng, nhìn thấy Vân Nhu liền hét đến lạc giọng:

“VÂN NHU… TRỜI ƠI… TRỜI ƠI…”

“Mẹ…” – Vân Nhu bưng kín mặt dưới lớp chăn mỏng, cơ thể không thể kiểm soát run lên bần bật.

“CON MUỐN GIẾT MẸ SAO ?! GIẾT MẸ ĐI…” – Người phụ nữ ngồi bệt trên sàn, oà lên khóc nức nở.

– Mẹ ơi…

Trời đánh thánh đâm ! Đầu óc tôi lúc này thật sự không đủ để dùng, rối tinh rối mù… Tôi đứng như trời chồng giữa căn phòng. Nếu tìm được một lỗ kẽ dưới đất tôi sẽ lập tức chui vào. Dù bên ngoài mạnh mẽ hùng hồn thế nào, thì căn cốt tôi vẫn là một đứa con trai mới lớn vài ngày nữa mới đủ 18 tuổi. Trên đời này, bao nhiêu đứa con trai 18 tuổi bị mẹ bạn gái bắt tại trận trong lúc đang hành sự với con gái người ta chứ ?! Kiếp chim lợn tôi sao mà gian nan như vậy ah. []

Nhưng đứng trước mối đe doạ uy hiếp này, nếu tôi đóng vai một con đà điểu chỉ biết cắm đầu xuống cát sợ hãi, vậy Vân Nhu phải làm sao ?! Tôi không thể để nàng một mình gánh chịu sự đay nghiến dày vò của mẹ nàng. Tôi vội vơ chồng quần áo trên bàn, tiến đến nhét vội vào chăn cho Vân Nhu, còn mình thì mau chóng mặc đồ vào.

Người thanh niên đeo kính dáng vẻ thư sinh lúc này mới bước vào phòng. Anh ta nhìn lướt qua Vân Nhu co ro dưới lớp chăn rồi nhìn qua tôi đang lồm cồm mặc quần áo… Ánh mắt anh ta loé lên tia cay độc, rồi ngay lập tức trở lại bình thường. Đến bên mẹ Vân Nhu, anh ta ngồi thụp xuống, giọng nhẹ nhàng nói:

“Haizz… Cô đừng khóc nữa… Em Nhu lỡ dại thôi mà. Con không trách em nó đâu…”

– Con thật sự không trách nó sao ?! – Mẹ Vân Nhu gạt nước mắt, nhìn người thanh niên kia hỏi lại.

Gã thanh niên nhúng vai, cười điềm nhiên như chuyện không có gì liên quan đến hắn, nói:

– Không… Thời buổi này con gái nhà lành mềm lòng trước miệng lưỡi của những đứa con trai hư hỏng cũng không lạ… Ai cũng có lúc lầm lỡ mà… Con học nước ngoài mà… con không quan trọng mấy chuyện đó đâu.

Mặt tôi đen lại, nút áo đang cài lại cũng buông thỏng ra.

– Anh Nguyên… Anh biết gì mà nói hả ?! – Vân Nhu tức giận, hét lên. – Đây không phải chuyện của anh… Đi ra ngoài cho tôi.

Người thanh niên kia bước lên, nhìn Vân Nhu ra vẻ phẫn uất nói:

– Vân Nhu, em xem như là vợ tương lai của anh… Em ngủ với người khác lại không liên quan đến anh sao ?!

– Tôi không phải… Anh điên rồi… Tôi hứa cưới anh khi nào hả ?! – Vân Nhu uất nghẹn hét lên.

– Câm miệng ngay… – Mẹ Vân Nhu rít lên, ngón tay chỉ chỉ vào nàng, run rẩy giận dữ. – Là bà già này… Là người đẻ ra… nuôi lớn cô… dạy dỗ cô… lại tin tưởng để cô làm ra việc nhục nhã này… Là bà già này đã hứa đấy… Hay cô không nhận người mẹ này nữa ?!

– Mẹ… Con không… – Vân Nhu uất nghẹn nước mắt cứ trào ra, lời nói cũng tắt ngang.

Lúc này, tôi như hiểu ra nhiều điều… Chuyện hôm nay và hạnh phúc tương lai của Vân Nhu, bên nào cũng liên quan đến tôi. Những người này có lẽ cố tình xem tôi như không khí không hề hiện diện tại nơi này. Tôi mím môi kềm nén bước đến trước mẹ Vân Nhu, cúi đầu nói:

– Con xin lỗi cô… Con là…

“Chát” – Lời chưa nói xong, một cái tát nảy lửa của mẹ Vân Nhu đã giáng thẳng vào mặt tôi. Tôi còn ngỡ ngàng thì… “Chát” – Thêm một cái tát thứ hai làm da mặt tôi đau rát. Cơn nóng giận tuổi trẻ sôi lên sùng sục, nhưng nghĩ đến cảm giác của một người mẹ và nghĩ đến Vân Nhu, tôi cúi gằm mặt, không nói lời nào cũng không phản kháng.

– Tôi không cần biết cậu là ai…

“Chát” – Lại thêm một cái tát nảy lửa, khoé môi tôi ran rát mằn mặn vị tanh của máu.

– MẸ…

Vân Nhu trong bộ áo dài xộc xệch, nức nở lao đến, ngăn giữa tôi và mẹ nàng.

– Con yêu anh Phong… Mẹ không được đánh anh Phong…

Hành động của nàng như châm dầu vào lửa, làm mẹ nàng còn giận dữ hơn.

– Yêu sao ?! Con biết thế nào là tình yêu hả ?

Bà vung tay thẳng vào mặt nàng, nhưng chưa chạm đích bàn tay đã dừng giữa khoảng không… Tôi đã bắt lấy cổ tay bà.

– BUÔNG RA… – Bà rít lên giận dữ. – Buông tay tôi ra…

– Cô không nên đánh Vân Nhu, là lỗi của con… Cô muốn đánh thì đánh con đi…

Tôi nói, nhẹ nhàng buông tay mẹ Vân Nhu. Ngay lập tức, ánh mắt bà toé lửa, lại vung tay tát thẳng…

“Chát”.

Tôi sững người nhìn qua đôi mắt rưng rưng và bên gò má còn in rõ dấu tay đỏ ửng của Vân Nhu, lòng tôi đau xót như xát muối. Cơn giận dữ kềm nén từ nảy giờ như nham thạch nóng chảy ùn ùn phun tràn khỏi miệng núi lửa, tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt quý phái sang trọng của mẹ Vân Nhu mà gầm lên:

– Cô làm cái gì hả ? Cô xem Vân Nhu là gì ?! Cô nói Vân Nhu không biết yêu ?! Vậy cô có biết yêu thương một người là như thế nào không ?!

Mẹ Vân Nhu hơi hoảng hốt lùi lại… Ánh mắt bà nhìn tôi vừa tức giận vừa có chút sững sờ ngạc nhiên. Gã thanh niên bên cạnh lại sấn lên, hét lên:

– Thằng mất dạy… Mày còn dám hỗn với người lớn sao ?!

Anh ta quay qua Vân Nhu, gay gắt nói:

– Em thấy rõ ràng… Nó còn xem thường cả mẹ em… Em yêu thương một người như vậy sao ?!

Tôi nghiến răng kềm nén, hai nắm tay bóp chặt răng rắc giòn tan. Về điểm xuất phát, tôi không có lý do để có ác cảm gã thanh niên này, anh ta còn bị tôi cắm một cái sừng lớn trên đầu kia mà… Nhưng vẻ mặt phẫn uất giả tạo và đôi mắt nhỏ chớp động sau cặp mắt kính trí thức của anh ta làm tôi căm ghét.

– Em còn chưa tỉnh ngộ ra sao ? – Anh ta tiếp tục nói.

– Người tỉnh ngộ nên là anh đấy ! – Tôi nhíu mày, bước đến. – Vân Nhu và tôi yêu nhau… Đừng ở đây giả vờ rộng lượng tha thứ… Nàng không cần.

Gã thanh niên nghiến răng ken két, rít qua kẽ răng:

– Thằng oắt con… vắt mũi chưa sạch, bớt nói chuyện yêu đương đi… Vân Nhu chẳng qua là nhẹ dạ tin vào lời ngon ngọt của mày thôi…

– Anh im đi… Tôi nhẹ dạ hay không cũng chẳng liên quan đến anh… – Vân Nhu tức giận gắt lên.

– ĐỦ RỒI… – Mẹ Vân Nhu hét lên. – Còn chưa đủ nhục nhã sao ? Con còn muốn thế nào đây ? Hay để mẹ ra ban công nhảy xuống cho con vừa lòng ?!

– Mẹ… – Vân Nhu nghẹn ngào nín lặng.

– Còn xem tôi là mẹ, thì bây giờ đi về ngay…

Bà quay người, ánh mắt sắc lạnh quét qua người tôi, rồi đi thẳng ra khỏi phòng. Vân Nhu gạt nước mắt, tay vội cài lại nút áo dài còn lệch tung trên dưới. Tôi bước đến giúp nàng.

– Em xin lỗi… – Vân Nhu khóc thút thít nói.

– Khờ quá… – Tôi lau nước mắt trên mặt nàng. – Em không có lỗi gì hết… Em về đi, mai đi học nói chuyện.

“VÂN NHU…”

Tiếng hét giận dữ vang lên bên ngoài… Vân Nhu nhón chân hôn nhẹ lên môi tôi, rồi vội vã chạy ra ngoài. Vừa ra đến cửa, nàng lại giật bắn người quay lại, không kịp nói gì, mở tung cặp xách rút ra xấp tiền dúi vội vào tay tôi… []

“Ha ha… Đi khách sạn cũng cần bạn gái trả tiền sao ?!” – Giọng nói cười cợt của gã thanh niên vang lên ngoài cửa làm mặt tôi nóng rang.

Vân Nhu quay phắt lại nhìn gã Nguyên, hậm hực nói:

– Anh không biết gì thì im đi…

Nàng nhìn tôi áy náy, nói nhỏ:

– Mai em sẽ giải thích mọi chuyện…

– Ừ… Về đi, đừng để mẹ la nữa.

Vân Nhu đi rồi. Tôi chán chường ngồi bệt xuống sàn nhà, ánh mắt vô hồn nhìn về hướng cánh cửa phòng còn mở rộng toang hoác. Một phần lý trí tôi mách bảo, chuyện vỡ lỡ hôm nay hoàn toàn không phải tình cờ… còn những nhân tố liên quan khác mà hiện giờ tôi không thể nghĩ ra. Tại sao như vậy chứ ?! Ông trời cho tôi cơ duyên gặp Vân Nhu… Khi tôi nhận ra mình yêu nàng tha thiết, thì cũng là lúc giữa tôi và nàng ngăn cách bởi một bức tường cao vời vợi.

—————+++++++————–

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận