Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 1122 Lượt Xem

Phần 23: Vui buồn ngày sinh nhật (p.1)

7h45 sáng thứ Sáu,

Lời giảng của thầy Đạt oang oang bên tai, lại như một ngôn ngữ không thuộc về trái đất này, không có chữ nào lọt được vào tai tôi. Vân Nhu chuyển trường, tôi xin thầy Đạt chuyển xuống cuối lớp ngồi bên cạnh Quyền.

Đột nhiên, điện thoại tôi chợt run lên. Tôi lười nhác rút ra, thấy một tin nhắn Zalo từ người lạ. Hơi ngạc nhiên, tôi mở lên xem. Trái tim lạnh lẽo của tôi chợt run rẩy, hai mắt mở lớn:

“Anh Phong. Là em, Vân Nhu… Đây là số điện thoại mới của em ”

Mừng rỡ định trả lời ngay, chợt tôi nhíu mày nhắn lại:

“Chứng minh em là Vân Nhu đi…”

Màn hình hiện lên cái mặt vò đầu bức tóc… Vài giây sau, tin nhắn trả lời hiện lên:

“Dù mình chưa thật sự làm chuyện đó… Nhưng em vẫn nói với mẹ, em đã thuộc về anh.”

Đọc dòng chữ này mà trái tim yếu ớt của tôi run rẩy xúc động. Hai mắt tôi nhoè đi, ngón tay run run bấm tin nhắn:

“Vân Nhu, anh yêu em…”

“Em yêu anh, Tuấn Phong… Em nhớ anh nhiều lắm.”

Tôi và Vân Nhu chuyện trò qua lại thật nhiều. Trái tim khô cằn của tôi như được tắm trong dòng suối mát, sung sướng nhẹ nhõm.

“Mẹ cho em dùng điện thoại sao ?”

“Hi hi… Mẹ không cho. Mà em bắt Nguyên phải dẫn em đi mua…”

Vân Nhu nhắc đến Nguyên, tôi chợt nhớ ra suy đoán của mình, liền mím môi nhắn:

“Em cẩn thận với thằng Nguyên… Hôm chúng ta gặp nạn ở Thanh Đa, nó cũng ở đó… Anh nghi ngờ…”

Tôi kể sơ bộ với Vân Nhu. Nàng im lặng nghiền ngẫm khá lâu rồi trả lời.

“Em cũng nghi ngờ hắn là nguỵ quân tử… Nhưng mẹ em lại tin tưởng hắn… Em không có cớ gì để vạch mặt hắn với mẹ…”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi nhắn lại:

“Vạch mặt Nguyên không phải là không thể…”

————-++++++++————–

Chiều thứ Sáu, 16h00 tại sân Hoa lư,

Hôm nay sân tập có thêm một vị khách đặc biệt. Chú Lê Huân, Cựu cầu thủ Cảng Sài Gòn cũng là bạn thân của thầy Đạt. Thầy mời chú tham gia huấn luyện cho đội bóng trường mỗi tuần một lần vào chiều thứ Sáu. Có sự hiện diện của thần tượng bóng đá, không khí tập luyện của mọi người đều sôi nổi hơn hẳn thường ngày. Hoàng Phi đã quay lại, có vẻ khiêm tốn và nghiêm túc hơn nhiều.

Cá nhân tôi giữ vị trí đội trưởng, lại càng phấn chấn hơn. Trước đây, chỉ có thầy Đạt làm huấn luyện viên tôi thật sự có chút nghi ngờ về khả năng của đội bóng. Nay với một chuyên gia sân cỏ, mọi chuyện trong đội bóng đã có vẻ đi vào nề nếp bài bản hơn nhiều. Chú Huân quan sát chúng tôi tập luyện, sau đó tập hợp lại bắt đầu sắp xếp bố trí lại các vị trí… Lần thứ hai lượt trận, kết quả đã có thể thấy rất rõ ràng.

Hoàng Phi và Phương trở thành hai vị trí tiền đạo. Tôi với khả năng tranh đoạt bóng và châm bóng tốt, nắm giữ chân Tiền vệ vừa thủ vừa công. Có thể nói, ba chúng tôi tạo thành một tam giác đều cốt lõi của đội bóng.

Hôm nay đội cổ vũ không phải tập, dù sao thì nhiệm vụ của họ cũng đơn giản, không có nhiều thứ để tập luyện. Bởi vậy, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy Thanh Thuỷ bước vào sân… và ngạc nhiên hơn khi thấy sau lưng Thuỷ là một thân hình tròn béo ục ịch. Cặp đôi đũa lệch này gây chấn động không nhỏ cho tất cả thành viên đội bóng. Thanh Thuỷ mặc một bộ đồ thun bó sát cơ thể tôn lên từng đường cong mềm mại mê người. Còn Quyền mập cũng mặc một bộ đồ bó, cũng ngồn ngộn căng tròn nhưng làm người ta ngán ‘thịt heo kho tàu’ tận ba năm.

Thanh Thuỷ đứng ngoài sân nháy mắt với tôi và Phương. Rồi nàng quay người bắt đầu chạy, Quyền mập nhăn nhó chạy theo.

– Ha ha… Mẹ ơi… Nó lăn còn nhanh hơn đó…

– Ha ha… Tao chết mất…

Cả đám bạn trong đội bóng hô hoán cười đùa. Tôi quay lại nhíu mày nhìn, mấy cái miệng kia liền im bặt. Quyền mập quả thật chạy rất khó xem ah. Từng nấn mỡ rung động núng nính lên xuống như quay chậm một khối rau câu ném xuống đất rồi nảy lên. Nhưng tôi thấy lòng mình rất vui… Vui vì Thanh Thuỷ đang giúp Quyền mập. Vui vì Quyền đã tìm thấy mục tiêu phấn đấu của mình.

“Bốp bốp…”

Tôi chợt vỗ tay. Phương cũng hùa theo vỗ tay… Rồi lốp bốp vang lên vô số tiếng vỗ tay nở rộ vang vọng cả sân bóng. Quyền mập mặt đỏ bừng nhễ nhại mồ hôi huỳnh huỵch chạy từng bước, phấn khích đến không khép miệng lại được.

Thanh Thuỷ chạy trước dáng người thon thả tuyệt đẹp nhẹ nhàng. Quyền mập chạy theo sau, hai mắt không rời khỏi bờ mông tròn trịa trước mặt. Nó chạy lướt qua tôi, vừa chạy vừa hổn hển thì thào:

“Phù phù… Phải lấy ra được… chuôi kiếm… chuôi kiếm… Luyện… Luyện… Nhất kiếm định…. định… giang sơn… ah… Phù… Phù…”

– Nó nói cái gì… kiếm ? – Phương quay qua tôi hỏi.

Tôi cười khổ, xua xua tay:

– Không có gì… Tập luyện tiếp đi…

Cả sân bóng chiều hôm đó thật vui. Không khí thể thao dâng cao ngút trời. Từng dáng người lao nhanh theo trái bóng, cả mặt sân như dậy sóng với tiếng la hét phấn khích… Mồ hôi vã ra ướt cả lưng áo, nhưng từ ngày lên Sài Gòn tôi mới được chơi bóng thoả mãn như vậy.

Cuối buổi, mọi người tản mát đi về. Tôi ngồi lại trên mặt cỏ bên cạnh Phương vừa thong thả tháo giày. Quyền mập mồ hôi nhễ nhại, mệt nhọc lẽo đẽo theo Thanh Thuỷ bước đến.

– Tao… chạy được tám vòng đó… Ghê chưa ?! – Quyền mập bổ bã khoe.

– Phì… tám vòng mà mỗi vòng ngồi nghỉ năm phút… tưởng ngon lắm… – Thanh Thuỷ ngồi xuống bên cạnh tôi, chề môi nói.

Quyền mập ấp úng đến đỏ mặt, lúng búng nói:

– Ơ… tại… tại Quyền sợ Thuỷ mệt ah…

– Xạo vừa thôi… Hi hi… – Thuỷ che miệng cười.

Phương ngồi bên cạnh, không nói gì. Nó rút ra điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa. Tôi hơi ngạc nhiên quay qua nó.

– Này, không phải chị Vi không muốn mày hút thuốc sao ?! Bữa kêu bỏ rồi mà.

Phương lắc đầu, miệng cười cười không nói gì. Tôi thấy lòng dâng lên chút lo lắng hỏi:

– Mấy hôm nay mày còn gặp chị Vi không ?

– Có… – Phương gật gật đầu, kéo một hơi thuốc nói tiếp. – Mà gặp cũng vậy thôi…

– Là sao ?! – Tôi nhíu mày hỏi.

Phương dụi dụi điếu thuốc xuống cỏ, quay lại nhìn tôi nói:

– Tao nhận ra… Thuỳ Vi không quên được mày…

Tôi sững người, im lặng không biết nói gì. Dù sao tôi cũng đã biết kết quả này…

– Thật sự… Nhiều khi tao muốn đánh mày lắm… Người nào tao thích cũng đều bị mày dụ dỗ ah… Ha ha… – Nó lắc đầu, bật cười đắng chát.

Tôi nhăn nhó cười khổ. Chuyện này thật sự khó nói cho rõ ràng ah. Làm một thằng đàn ông, tính ích kỷ ăn sâu vào máu… dĩ nhiên tôi muốn chị Vi không bao giờ quên mình. Nhưng ngược lại, tôi nhìn nhận mình càng ngày càng không có thời gian chăm sóc chị… Trong khi Phương lại đang làm rất tốt việc đó. Có lẽ chính chị Vi cũng nhận ra điều này, nhưng chuyện tình cảm không thể dùng lý trí mà miễn cưỡng được.

– Haizz… Tao thật sự không biết nói sao ah. – Tôi vỗ vai Phương, đứng lên. – Tuy nhiên, nếu đã là anh em… Mày muốn đánh tao, tao sẽ không đánh trả.

– Ha ha… Quên đi… Đánh mày không có hứng thú.

Phương đứng lên, đeo đôi giày qua vai, huých Quyền mập một cái nói nửa đùa nửa thật:

– Mập, tao có cách giảm cân cực kỳ hiệu quả… Muốn thử không ?!

– Làm gì ?! – Quyền mập nghi ngờ hỏi.

– Đánh nhau với tao…

Quyền mập tức thì tái mặt, lùi lại lúng búng nói:

– Ặc… Không chơi… Ông còn yêu đời lắm ah.

– Ha ha…

Tôi và Thanh Thuỷ ôm bụng cười ngất.

Sáng thứ Bảy,

Hôm nay là sinh nhật của tôi. Đám bạn hẹn tổ chức một buổi tiệc ấm cúng tại nhà cô Ngọc Nhi. Nhưng đó là chuyện buổi tối, còn sáng nay tôi có một chuyện khác rất quan trọng cần làm…

Chạy xe dọc đường Nguyễn Đình Chiểu, tôi đỗ xe lại trước tiệm bánh mì tươi Bread and Rose. Bước vào quán, nhìn thoáng qua cái đồng hồ Apple Watch mới mua hôm qua. Vừa đúng 8h45 phút. Tôi gọi một phần ốp la bò, rồi kiên nhẫn ngồi chờ…

Không quá lâu sau, một chiếc BMW đen bóng đỗ lại trước cửa tiệm. Nguyên bước xuống trong bộ đồ sơ mi lịch lãm bước vào trong. Hắn gọi một phần thức ăn mang đi, quay người tìm chỗ ngồi chờ thì sững người khi thấy tôi.

Dĩ nhiên gặp Nguyên ở đây hoàn toàn không phải tình cờ, mà là sự sắp xếp giao hẹn trước của tôi và Vân Nhu. Nàng yêu cầu Nguyên đi mua đồ ăn cho mình, tôi lại ngồi đây chờ sẵn như một sự tình cờ. Tôi xé bánh mì cho vào miệng ăn điềm nhiên như không thấy Nguyên từ xa đang nhìn mình… Đúng như tôi dự đoán, hắn từ từ bước lại, nhếch mép cười nói:

– Sao ?! Lại có gái cho tiền ăn sáng ở chỗ này kia đấy ! Rất ấn tượng nha…

Tôi ngẩn đầu lên, nhíu mày ra vẻ khó chịu, nói:

– Không liên quan đến anh… Anh đừng làm phiền tôi.

– Ha ha… Có phải quán nhà mày đâu ?! Mày làm gì đuổi tao ?! – Nguyên kéo ghế ngồi đối diện với tôi, khoanh tay trước ngực nhếch mép khinh bỉ.

Tôi hậm hực ngồi ăn không nói tiếng nào. Nhìn vẻ tức giận kềm nén của tôi, Nguyên lại càng thích thú cười hắc hắc nói:

– Gì mà cau có như vậy ah ?! Con gái nhà giàu còn rất nhiều… Đi tìm đứa khác đi nha.

– Hừ… Đừng kiếm chuyện với tôi. Tôi không nhịn anh đâu. – Tôi dằn mạnh cái nĩa xuống bàn, gắt gỏng.

– Ha ha… Mày định làm gì tao ?! Đừng nghĩ rằng mày ngủ với Vân Nhu vài lần là ngon… – Nguyên nhếch mép cười. – Tao nói cho mày biết… Tao không quan tâm con bé đó ngủ với ai… Nó ngủ với mày hay một thằng ăn xin… đối với tao không khác gì nhau.

– Hừ… đừng chọc tức tôi… – Tôi nheo mắt nhìn Nguyên, nói. – Mẹ Vân Nhu còn chưa biết chuyện anh suýt hại chết con gái bà ta đó…

Nguyên cơ mặt hơi cứng lại, rồi nhìn tôi lom lom như dò xét lời tôi vừa nói. Vài giây sau, hắn gật gù rồi nhe răng cười:

– Hắc hắc… Đúng là hôm đó tao có mặt ở đó… Nhưng đó là ân oán của tụi mày và thằng Thuận… Tao không biết Vân Nhu ở trên bè. Tao không liên quan.

– Thật là không biết ?! Vậy ai theo đuôi tôi và Vân Nhu, rồi đưa mẹ nàng đến Khách sạn ?! – Tôi trầm giọng hỏi.

– Ah… Cái đó… Mà tao biết Vân Nhu trên bè thì đã sao ?! – Nguyên tựa người ra ghế, nhe răng cười khinh miệt. – Vấn đề là lời nói của một thằng đào mỏ như mày cũng chẳng ai tin…

– Anh có vẻ như không quan tâm đến tính mạng của Vân Nhu… Anh không yêu nàng, vậy anh muốn cưới nàng để làm gì ?!

Nguyên hơi nhíu mày tránh ánh mắt tôi, hắn cười:

– Yêu sao ?! Hắc hắc… Lại thích kể chuyện cổ tích rồi. Thời buổi bây giờ yêu đương có ý nghĩa gì chứ ?! Mày nghĩ mẹ Vân Nhu hứa gả con gái bà ta cho tao vì tao yêu Vân Nhu sao ?! Ha ha… Chẳng qua là bà ta cần vay tiền ba tao thôi…

– Không…. Không phải như vậy…

Tôi ôm đầu cúi gằm mặt trong tiếng cười cợt nhã của Nguyên. Khi hắn nghĩ tôi sẽ gục ngã vì nhục nhã tuyệt vọng, tôi chợt ngẩng đầu lên mỉm cười. Nguyên hơi giật mình khó hiểu, thì theo ánh mắt tôi hắn quay lại nhìn ra cửa. Từ ngoài cửa, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước vào. Theo sau bà lại chính là Vân Nhu. Nét mặt nàng ửng đỏ phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía Nguyên.

– Ơ… Cô… cô đến ăn sáng ah… – Nguyên đứng lên, hơi chột dạ, ấp úng nói.

“Chát”

Trả lời hắn là một cái tát nảy lửa của mẹ Vân Nhu. Cả quán ăn sửng sốt nhìn, ngay cả tôi ngồi thừ ở đó cũng thấy da mặt ê ê tê dại. Bà ta rất có năng khiếu tát người ah. Một bàn tay nho nhỏ mà làm ra được âm thanh lớn như vậy, thật không đơn giản. Không đơn giản.

– Cô… Cô làm cái gì ?! – Nguyên há hốc, che mặt gào lên.

Mẹ Vân Nhu run run giận dữ, cầm chiếc điện thoại đưa lên trước mặt Nguyên, nheo mắt nói:

– Tôi đã nghe được hết câu chuyện… Tôi muốn nói rõ. Tôi vay… là vay tiền của Ngân hàng Bắc Việt nơi ba cậu làm việc… không phải tiền của nhà cậu. Còn ra vẻ con Đại gia sao ?! Hừ… Bán cả nhà cậu… còn chưa đủ cho tôi vay đâu.

Ánh mắt mẹ Vân Nhu sắc bén nhìn chằm chằm vào Nguyên, gằng từng tiếng một:

– Sau này cậu còn bén mảng đến gần Vân Nhu, tôi sẽ đập gãy chân cậu…

Nguyên há hốc nhìn mẹ Vân Nhu, chợt nghĩ đến chuyện gì, quay phắt lại nhìn tôi. Tôi mỉm cười, cổ tay huơ huơ cái đồng hồ Apple Watch. Vừa rồi tất cả lời nói của Nguyên đã được tôi truyền trực tiếp vào điện thoại Vân Nhu để mẹ nàng nghe. Thật là ngại quá đi ah.

Nguyên nghiến răng chỉ chỉ tay vào tôi, rồi quay qua mẹ Vân Nhu bật cười sằng sặc:

– Ha ha… Bà quên là khoản vay 37 tỷ của bà, ngân hàng thứ Hai mới giải ngân ah… Có lẽ tôi về nên nói với ông già ngưng lại thôi.

Mẹ Vân Nhu mặt đỏ lên gay gắt, giận dữ nghiến răng nói:

– Tốt. Về nói với lão cha cậu, tôi không cần vay nữa. Thứ Hai đến ngân hàng tất toán hợp đồng. Hừ… Còn chiếc BMW cậu đang chạy là quà lại quả của món vay đó, tôi sẽ cho người qua lấy lại.

– Bà… – Nguyên ú ớ, rồi mặt sa sầm tối đen.

Vân Nhu lo lắng choàng tay mẹ hỏi gấp:

– Mẹ, là chuyện gì ?! Nhà đâu có thiếu tiền. Tại sao mẹ phải vay ngân hàng ?!

Mẹ Vân Nhu thở dài lắc đầu, ngồi xuống ghế nói:

– Là lỗi của mẹ… Mẹ đã quá tham lam… Mẹ nhận hợp đồng vượt quá khả năng tài chính của công ty. Bây giờ chính sách nhập khẩu thuỷ sản của Mỹ thắt chặt, các công ty lớn đều gặp khó khăn thanh toán chậm… mà lãi suất chậm thanh toán hợp đồng rất thấp… mẹ có chút… cầm cự không nổi. Mẹ phải tìm đến ngân hàng nhờ ba của hắn là Phó Tổng Giám đốc giúp mẹ vay vượt mức tín chấp.

Nguyên có chút lấy lại tự tin kéo ghế ngồi xuống, rung đùi đắc ý, ánh mắt nhìn nhìn nhìn tôi đầy khinh miệt.

Tôi nhíu mày suy nghĩ. Vân Nhu đã kể với tôi về công việc của mẹ nàng. Bà là chủ một cơ sở in ấn bao bì có tiếng ở Quận 5, Vân Huyền – chuyên sản xuất bao bì cho doanh nghiệp thuỷ sản xuất khẩu. Tôi hơi chần chừ, chợt lên tiếng hỏi:

– Cô… doanh nghiệp nào đang giữ công nợ lớn nhất của mình ạ ?!

Mẹ Vân Nhu nhìn tôi, ánh mắt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lần trước. Nhưng bà ta vẫn lắc đầu, không trả lời.

– Mẹ… – Vân Nhu níu tay bà.

– Hồng Đăng… – Mẹ Vân Nhu miễn cưỡng nói ra một cái tên.

– Dạ, họ giữ công nợ bao nhiêu ?! – Tôi kiên nhẫn hỏi tiếp.

Nguyên ngồi bên cạnh, phì cười, nói xen vào:

– Phì… Mẹ, thằng con nít… Mày tính làm gì hả ?! Có tiền trả bữa sáng không ?! Xin thì anh bố thí cho.

– Cậu im miệng cho tôi… – Mẹ Vân Nhu chướng tai, gắt lên. – Không ngờ tôi lại có mắt như mù xem trọng một kẻ dùng mắt chó nhìn người như cậu.

– Hắc hắc… Ây da… Vậy tôi ngồi xem kịch hay ah. – Nguyên chép chép miệng rung đùi.

Mẹ Vân Nhu quay qua tôi hơi ái ngại, nói:

– Họ giữ công nợ của cô… hơn 21 tỷ. Nhưng con không cần quan tâm làm gì… Để cô tính đường khác… Cô có thể thế chấp căn nhà…

Vân Nhu cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ, đầu cúi thấp chán nản bất lực. Tôi hít sâu một hơi, rút điện thoại trong túi quần ra lướt lướt qua danh bạ, rồi đứng lên đi ra ngoài.

– Mẹ, gặp thằng thích tỏ ra nguy hiểm… Hắc hắc… – Nguyên nhìn theo tôi, bĩu môi cười.

Vân Nhu ánh mắt có chút chờ mong nhìn theo bóng lưng tôi. Hai phút sau tôi quay lại quán, ngồi xuống, Vân Nhu liền nhìn tôi hơi ấp úng hỏi:

– Anh… thật sự… anh có quen Hồng Đăng ?!

Tôi gật gật đầu, thản nhiên nói:

– Cũng xem như quen… Ba anh cũng làm thuỷ sản ah.

– Ha ha… Cái gì vậy trời… Ra là tôi đang ngồi trước đại công tử ngành thuỷ sản ah… – Nguyên ôm bụng cười sằng sặc.

Mẹ Vân Nhu nhìn tôi bằng ánh mắt mâu thuẫn, có chờ mong, lại xen chút nghi ngờ. Chợt có tiếng điện thoại, mẹ Vân Nhu hơi giật mình, vội rút ra từ túi xách tay.

– Vâng, tôi Vân Huyền nghe đây ạ… Vâng…

Nghe điện thoại, vừa gật gật đầu, vẻ mặt của bà biến đổi liên tục… Ánh mắt bà nhìn lướt qua tôi lại phát sinh biến hoá kì lạ… Khi tắt máy, đút điện thoại vào giỏ, bà quay qua nhìn tôi trầm ngâm một lúc vẫn không nói nên lời.

– Tổng Giám đốc Hồng Đăng vừa gọi… Họ hứa thứ Hai sẽ thanh toán toàn bộ công nợ… – Giọng bà run run kềm nén. – Cô… Cô thật sự phải cảm ơn con rồi.

Nghe mẹ nói mà Vân Nhu như vỡ oà sung sướng. Ánh mắt nàng nhìn tôi thật nóng bỏng làm tôi đỏ cả mặt:

– Dạ, không có gì… Đều là công nợ… họ trước sau gì cũng phải thanh toán mà.

– Cái gì vậy ?! Mấy người… Mấy người đang diễn trò với tôi hả ?! – Nguyên đứng phắt dậy, tròn mắt nhìn.

– Hừ… Tôi không rảnh diễn trò cho cậu xem… còn không cút đi… – Mẹ Vân Nhu xẵng giọng.

Nguyên há hốc nhìn bà, lại quay qua nhìn tôi, vẻ mặt đen lại hậm hực nói:

– Được… Bà hay lắm. Để tôi xem bà sau này còn đến lạy lục dưới chân ba tôi không ?!

– Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa… Cút đi… – Mẹ Vân Nhu nghiến răng tức giận gắt lên.

Nguyên phủi tay, vừa quay người dợm chân bước đi thì tôi gọi giật lại:

– Này khoan đã…

Hắn quay lại, nhìn tôi hất hàm nói:

– Mày muốn ra vẻ sao ?! Hắc hắc, mày còn chưa có cửa với tao đâu.

– Không không… – Tôi xua xua tay, nói. – Tôi chưa gặp ba anh… Nhưng cũng muốn nhắn với ông ta một lời…

– Thứ Hai, tôi muốn đích thân ông ta cầm hồ sơ hợp đồng vay… đến nhà mẹ Vân Nhu làm thủ tục tất toán…

Nguyên tròn mắt nhìn tôi không tin nổi lời vừa nghe. Mẹ Vân Nhu và nàng cũng sững người nhìn tôi chằm chằm… Tôi nói tiếp, rõ từng tiếng một:

– Nếu không… Hiệp hội Thuỷ sản Sóc Trăng gồm 34 công ty lớn nhỏ đang gửi tiền tại Ngân hàng Bắc Việt… tổng cộng 13,400 tỷ sẽ lần lượt rút ra… không chừa lại một đồng.

Khó có thể tả được nét mặt đặc sắc biến đổi liên tục trên mặt ba người trước mặt tôi. Nguyên nheo mắt, nhìn tôi, rít lên:

– Mày… Mày… Mày là cái thá gì ?! Bốc phét… Mày tưởng quen được Giám đốc Hồng Đăng thì đánh rắm người ta cũng tin sao ??

Tôi nhúng vai, thản nhiên nói:

– Tôi nói rồi. Anh không tin cũng không sao… Nhưng đừng để sự việc xảy ra rồi thì hối hận không kịp.

– Mẹ, thằng khùng…

Nguyên quay người bỏ đi thẳng. Mẹ Vân Nhu nhìn theo bóng lưng hắn, lại quay lại nhìn tôi có vẻ hơi mất tự nhiên. Vân Nhu vui vẻ sung sướng ra mặt, qua ngồi ngay cạnh, nắm tay tôi lay lay hỏi:

– Anh… Anh mới nói là… thật sao ?

Mẹ nàng có vẻ cũng quan tâm, nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Tôi lắc đầu, nhe răng cười:

– Không… Anh nói phét đó…

Không đợi hai người thất vọng, tôi nói tiếp:

– Dù ba anh là Chủ tịch Hiệp hội Thuỷ sản tỉnh Sóc Trăng cũng có tiếng nói nhất định… Nhưng tiền của công ty người ta, gửi đâu là quyền của người ta… Làm sao mình can thiệp được chứ ?! Ha ha…

– Phì… Hi hi… – Vân Nhu phì cười, ôm lấy cánh tay tôi, chợt nhận ra mẹ nàng đang nhìn liền rụt cổ lùi lại.

Mẹ Vân Nhu thở dài, có vẻ được buông bỏ gánh nặng tâm lý. Bà nhìn Vân Nhu lại nhìn tôi, nói:

– Có lẽ Vân Nhu chọn lựa con cũng không sai…

– Mẹ… mẹ… cho phép… con… và anh Phong…- Vân Nhu run giọng, hỏi.

– Ừ, mẹ cho phép hai đứa quen nhau. – Bà gật đầu, mỉm cười nói.

Vân Nhu siết chặt tay tôi. Tôi cũng vui đến mức không khép miệng lại được…

– Ah hem… – Mẹ Vân Nhu đằng hắng, gằng giọng nói. – Quen thì quen, nhưng phải lành mạnh… Nghiêm cấm làm mấy chuyện kia… ít nhất cho đến lúc kết hôn. Mẹ nói rồi đấy…

– Dạ. – Vân Nhu đỏ mặt lí nhí.

Tôi cười mà khoé miệng khô cứng, chợt hỏi:

– Vậy… cô… cho Vân Nhu chuyển trường về không ạ ?

Mẹ Vân Nhu nhíu mày, lắc đầu:

– Không nên… Để Vân Nhu học Hồng Nghĩa sẽ tốt hơn cho cả hai đứa con. Năm sau thi đại học rồi.

Năm phút sau, tôi khấp khởi nắm tay Vân Nhu đi theo sau mẹ Vân Nhu bước ra khỏi quán ăn.

– Chiều 5h00 anh qua đón em…

– Ừ… – Vân Nhu mỉm cười gật đầu, bước lên ô tô của mẹ nàng.

Nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng hạnh phúc của Vân Nhu mà lòng vui sướng không tả nổi. Sự có mặt của nàng đêm nay là món quà ý nghĩa, giá trị nhất cho sinh nhật 18 của tôi.

Phần 23: Vui buồn ngày sinh nhật (p.2)

Về đến nhà mà lòng tôi còn vui sướng lâng lâng… Tôi không quên mua đem về hai phần ăn sáng cho cô Ngọc Nhi và chị Ngọc Trâm. Cô Ngọc Nhi vội vội vàng vàng túm luôn đem theo đến trường có buổi họp giáo viên. Chị Ngọc Trâm thì ngủ còn chưa dậy.
[]

Nhìn đồng hồ vừa đến 10h00, phải chờ đến bảy tiếng đồng hồ nữa mới được gặp Vân Nhu… Tôi về phòng mình, nằm dài ra giường mà lim dim mơ màng. Tất cả mọi khúc mắc được tháo gỡ, chưa bao giờ lòng tôi nhẹ nhàng dễ chịu như lúc này. Tôi vươn hai cánh tay, vặn người một cái sảng khoái rồi để mặc mí mắt nặng dần đóng lại.

Không biết qua bao lâu. Sự rung động nhẹ nhẹ quanh người làm tôi thức giấc. Mở choàng hai mắt… ngay sát trên là một đôi mắt to tròn đang nhìn xuống tôi.

– Hi hi… Còn chưa dậy sao ?! Con heo lười này… – Chị Vi chống tay ở tư thế bò trên mình tôi, nhoẻn miệng cười.

Tôi choàng tay qua vòng eo chị, kéo chị nằm lên người mình, cười nói:

– Ha ha… Hôm nay em mười tám tuổi rồi nha… Tuổi lớn hơn cũng cần ngủ nhiều hơn đó.

– Xì… – Chị Thuỳ Vi phì cười.

Nhìn chị gối cằm lên ngực tôi, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, bao nhiêu nhớ nhung từ đâu đó lại kéo về ồ ạt… Tôi bợ lấy bờ mông mềm mại của chị, kéo ghì lên, đặt lên môi chị một nụ hôn. []

– Phong… – Chị Vi đáp trả tôi lại có chút lúng túng ngại ngùng.

– Chị muốn tặng quà sinh nhật em sớm phải không ?! – Tôi thì thào trên đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của chị.

– Chị… Thật ra… Chị…

Chị Vi hơi ấp úng, ửng hồng như ngượng ngùng. Chị Vi lại đang ngượng với tôi ah ?! Thoáng thấy gì đó không đúng, tôi chợt mở tròn mắt nhìn chị:

– Mà… làm sao chị vào được nhà ah ?!

– Hi hi… – Chị Vi che miệng cười.

“Giờ mới hỏi không phải bị người ta ăn mất rồi sao ?!”

Câu trả lời lại bất ngờ không phải của chị Vi, mà vang lên từ cuối giường. Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện chị Ngọc Trâm từ lúc nào đã ngồi ngay dưới chân mình. Chị nhìn tôi gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, chiếc váy ngủ vừa dài vừa rộng trùm kín cả người. Sẵn còn cơn ngái ngủ, tôi chìa tay với chị Ngọc Trâm, cười nói:

– Ah, đông khách tặng quà sinh nhật quá nha… Nhà cửa chật hẹp, chỉ có mỗi cái giường… Nằm chung đi nha… Nằm chung…

Chị Vi ngã người sang bên cạnh, vùi gương mặt nóng rang vào cổ tôi. Chị Ngọc Trâm gương mặt đỏ ửng, cắn môi chậm chậm bò lên… rồi nhằm ngay cánh tay còn lại của tôi mà nằm xuống. Wah… Cơ thể của chị dưới chiếc váy ngủ mỏng manh áp lên ngực tôi thật mềm mại như không có xương. Tôi ôm ghì hai người vào hai cánh tay, bàn tay bắt đầu vuốt ve hai bờ lưng mềm mại hai bên… Cảm giác ngái ngủ thêm cả sự ôn nhu da thịt này làm cả người tôi lâng lâng sung sướng. []

Tôi lim dim cảm nhận đường đi của hai bàn tay đang trèo đèo lội suối… Tay trái tôi chạm vào khoá nịt ngực sau lưng chị Vi, bấm mở. Chị chỉ thở hắc một hơi nhỏ, rồi để mặc tôi. Tay phải tôi chậm chậm chui vào lớp vải mỏng lùng nhùng dưới cánh tay của chị Trâm… Chị nín lặng, khẽ nâng tay lên cho tôi tiến vào… Wah, những ngón tay tôi chỉ chạm được một phần nhỏ, nhưng cũng đủ cảm nhận sự mềm mại căng tròn của bầu vú chị…

Tôi không nhịn nổi, ngồi dậy, nói:

– Hắc hắc… Cho em khui quà nha…

Chị Vi tựa lưng vào vách tường, gương mặt còn ửng đỏ, chỉ tay qua bàn học tôi nói:

– Ừ… hộp lớn của chị… Hộp nhỏ của chị Vi.

– Haizz… Ai nói quà đó đâu… – Tôi áp sát chị Ngọc Trâm, ngực đè lên hai đầu gối co ro của chị.

– Phong…

Chị Ngọc Trâm cúi thấp, giấu gương mặt đỏ bừng đi thì đã muộn, tôi cúi đầu chui thẳng vào lòng chị mà đón lấy bờ môi mềm mại. Hai mắt chị nhắm chặt, hơi thở ấm áp hồi hộp bỏng rát cả mặt tôi… Tôi đón lấy chiếc lưỡi nhỏ của chị mà cuốn lấy nó say mê làm cả người chị mềm nhũng ghì sát vào người tôi. Nụ hôn của chị hôm nay rất khác hôm mê loạn đó… Không rạo rực, lại có chút khao khát, không nóng bỏng, lại có chút ấm áp mê say. Tôi nắm lấy mép váy chị Ngọc Trâm, từ từ luồn qua bờ mông mát rượi của chị mà kéo qua đầu. []

– Trời ơi, Phong…

Chị Ngọc Trâm muốn che đi hai bầu vú căng tròn mơn mởn lộ ra trước mắt tôi. Tôi đón lấy bờ môi ươn ướt khao khát của chị hôn vào thật sâu. Tay tôi đón lấy hai bầu vú mềm mại của chị mà vuốt ve xoa nắn.

– Ư… Phong…

– Không khui quà của chị à… Đáng ghét… – Chị Thuỳ Vi lúc này không chịu được, chồm đến phụng phịu.

– Lại đây với em…

Kéo chị Vi đứng bên cạnh giường. Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc áo thun qua đầu chị, tháo bỏ chiếc nịt ngực… Tôi úp mặt vào giữa hai bầu vú căng tròn mềm mại của chị mà hôn hít. Từng khoảng da thịt của chị lộ ra tôi đều phủ lên đó bằng một nụ hôn… Ôi! Mùi hương này thật quen thuộc. Chị Vi không thích trang điểm, cũng không dùng nước hoa… Mùi thơm duy nhất trên người chị là mùi sữa tắm và nước xả quần áo ah. Dù vậy, tôi lại thấy thân thương gần gũi không tả nổi. Chị thở dốc nhìn theo đôi môi tôi đang từ từ đi xuống. Kéo chiếc quần jean ra khỏi chân chị… Tôi vùi mặt vào chiếc quần lót nhỏ của chị mà hít hà say mê. Nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót xuống… Tôi úp mặt lên bờ mu mềm mại phơn phớt lông tơ của chị mà hít hà say mê. []

Quay lại, tôi bắt gặp chị Ngọc Trâm hai mắt đỏ ửng cắn môi mà nhìn mình.

– Lại đây với em đi…

Tôi mỉm cười ngồi xuống giường, một cánh tay ôm eo chị Thuỳ Vi, cánh tay còn lại chìa ra với chị. Chị Ngọc Trâm bẽn lẽn, tay che hờ hai bầu vú căng tròn mơn mởn, thoáng chần chừ. Chị mặt đỏ gay gắt dợm chân bước đến… Một bước nhỏ dè dặt ngượng ngùng cuối cùng của chị, nhưng đủ hoàn thành một nửa giấc mơ cụp lạc tay ba huyền thoại mà tôi luôn mơ tưởng. Wah… Thật mát, thật mềm mại… Hai bàn tay tôi vuốt ve hai bờ eo nhỏ nhắn của chị Vi và chị Trâm. Mẹ ơi. Trước mặt tôi là hai cặp vú căng tròn núng nính. Bốn bông hoa đỏ hồng đung đưa mời gọi làm nước miếng tôi cứ ứa ra liên tục. Siết chặt bờ eo hai người, tôi vùi mặt vào bốn khối thịt êm nhu tuyệt vời này… Một cái miệng, một chiếc lưỡi đối với tôi giờ phút này là không đủ để dùng. Tôi hớp bên trái, ngậm bên phải… Ôi, những cái núm non tơ của hai chị như muốn tan chảy trong miệng tôi. []

– Uwmmm…

– Phong… Ôi…

Chị Vi và Ngọc Trâm lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn háo hức khao khát của cơ thể. Hai người không cần tôi kéo sát, bấu víu hai vai tôi mà tự ưỡn cong người dâng trọn vẹn hai bầu vú căng tròn vào cái miệng tham lam của tôi. Tôi ngậm mút say sưa, hai bàn tay bên trái bên phải xoa bóp những khối thịt mê ly trước mặt cho chúng vung cao lên mà ngấu nghiến.

– Ư… – Chị Vi bật rên khẽ.

– Ưmm… – Chị Ngọc Trâm cả người muốn nhũn ra tựa sát vào người tôi.

– Wah… Quà sinh nhật này thật thích quá đi ah…

– Hi hi… – Chị che miệng cười.

– Ưmmm… Ôi… Đừng cắn chị… – Chị Trâm xuýt xoa nỉ non.

Sau mười phút, tôi thoã mãn nhìn hai cặp vú non tơ đã đỏ ửng còn in rõ những dấu răng ngang dọc của tôi. Chị Vi ánh mắt đã mê ly nhìn chằm chằm vào tôi. Chị Ngọc Trâm lại cứ xiêu xiêu cả người chỉ muốn đổ ụp lên tôi bất cứ lúc nào. []

– Tới chị nha… – Chị Vi đôi mắt long lanh nhìn tôi ngụ ý.

Tôi sảng khoái nhe răng cười gật đầu. Chị Vi quỳ xuống sàn, ngay trước hai chân tôi bắt đầu mở khoá quần của tôi. Chiếc quần tôi đã được chị Vi tuột ra khỏi chân. Tôi vươn người cởi luôn chiếc áo thun, vứt sang bên cạnh. Thân thể đầy cơ bắp đen bóng của tôi lúc này tạo thành sự tương phản rõ rệt với hai cơ thể loã lồ trắng muốt của hai chị. Ngồi chễm chệ bên mép giường, hai chân tôi mở rộng để dương vật đen bóng gân guốc ngạo nghễ vương cao trước ánh mắt nóng bỏng ngượng ngùng của chị Vi và chị Trâm. Chị Ngọc Trâm lúng túng, gương mặt đỏ bừng lên không biết phải làm gì, thì chị Vi đã níu tay chị quỳ gối xuống.

– Vi ơi… mình… không… – Chị Ngọc Trâm bối rối mặt đỏ bừng lên.

– Không phải nói muốn thử sao ?! – Chị Vi vuốt ve dương vật tôi cười tủm tỉm hỏi.

– Không có… Trời ơi… mà kì cục lắm… – Chị Trâm che mặt, nói lí nhí.

– Không sao… Cầm thử đi nha…

Tôi nén cười, ngồi tênh hênh quan sát hai cô gái trần truồng ngượng ngùng trao đổi trước mặt. Thật thú vị ah ! Chị Vi ngày nào còn bỡ ngỡ lạ lùng, bây giờ đã thành tiền bối truyền nghề nha. []

Tay chị Ngọc Trâm run run bị chị Vi bắt đặt lên dương vật, rồi chậm chậm nắm lại. Vuốt vuốt nó theo hướng dẫn mà nặt chị đã đỏ lên như gấc chín… Chị Vi cúi người sát vào hạ thể tôi, chiếc lưỡi nhỏ đưa ra liếm một đường dọc thân dương vật tôi. Chị Trâm ngượng chín cả người mặt đỏ sắp vắt ra được nước vẫn chậm chậm đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm theo. Hai cái miệng nhỏ nhắn từng chút, từng chút từ rụt rè đến thích thú luân phiên liếm ướt đẫm khắp dương vật tôi.

– Ah… Mẹ ơi…

Tôi vừa nhột, vừa sướng rơn người. Đến đầu dương vật cũng sưng tím ngắt bóng lưỡng, rỉ ra chút nước trong vắt. Chiếc lưỡi nhỏ của chị Ngọc Trâm vừa lướt qua, như nếm được mùi đàn ông nồng đậm làm cả mặt chỉ đỏ ửng lên xinh đẹp không tả xiết. Chị cắn nhẹ lên bờ môi nhỏ, nhìn tôi, rồi há miệng ngậm kín lấy đầu dương vật tôi mà nuốt sâu vào…

– Ah…

Tôi há hốc xuýt xoa than thở. Bên trong cái miệng nhỏ nhắn của chị chiếc lưỡi nhỏ không ngừng đánh lên đầu dương vật của tôi… Cảm giác tưng tức lại sướng không thể tả. Mẹ ơi ! Đây là năng khiếu ah… Phải chăng cô Ngọc Nhi và nay đến chị Ngọc Trâm đều có năng khiếu bẩm sinh ah ?! Nhìn gương mặt đờ đẫn tê dại của tôi, chị Thuỳ Vi có chút sốt ruột… Chị chen vào, cúi thấp xuống ngậm lấy bìu dái săng cứng của tôi mà mút… []

– Ôi… Thánh thần ông bà ông vãi…

Tôi thề là mình muốn xuất tinh ngay tại chỗ. Bắn tung toé xịt khắp hai gương mặt xinh đẹp đáng yêu này. Mà không được, vậy thì mất vệ sinh lắm… Phòng tôi lại không có toilet riêng. Tôi hít sâu một hơi kềm nén. Tay khẽ nâng mặt chị Ngọc Trâm lên… Đôi môi đỏ mọng của chị nuối tiếc rời khỏi dương vật tôi còn kêu “chụt” một cái rõ to. Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng có chụt hụt hẫng của chị, trong đầu tôi tự sinh ra vô số suy nghĩ đen tối sẽ làm sau này ah.

– Bây giờ để em lấy thân báo đáp hai chị nha…

Tôi cười hắc hắc gian tà với ý nghĩ đen tối trong đầu. Kéo chị Trâm và chị Vi cùng tạo tư thế bò trên giường, chổng mông thật cao về phía tôi… Chị Vi nằm im thin thít háo hức chờ đợi. Chị Ngọc Trâm lại xấu hổ trùm cả chiếc gối lên đầu. Nhìn hai bờ mông tròn trịa trắng muốt song song phơi bày hai cái âm hộ khít khao đỏ hồng ẩm ướt, nước miếng tôi cứ ứa ra liên tục. Trước mắt tôi như là một bữa buffet hoành tráng… Dù chỉ có hai món, nhưng món nào cũng là cao lương mỹ vị trên đời !

– Ah…

– Ư…

Tôi đứng sát mép giường bên chị Vi, cầm dương vật căng bóng của mình mà cọ quẹt vào giữa hai mép âm hộ chị. Đầu dương vật tôi từng chút đi vào người chị, thì một cảm giác thân thương quen thuộc dâng trào. Khoảng trống trong người chị như chỉ dành cho tôi… Khít khao, ấm áp tuyệt vời không tả nổi. Tay tôi đặt lên bờ mông chị, bắt đầu nhấp ra vào đều đều… []

– Uwmmm… Ôi… Phong ơi…

– Uwmmm… Ôi…

Tiếng rên rỉ thứ hai thuộc về chị Ngọc Trâm. Bàn tay còn lại của tôi ôm kín âm hộ ẩm ướt của chị, những ngón tay trượt dọc mơn trớn theo những mép thịt trơn nhẫy của chị… Ngón tay tôi lần mò tìm vào hang động nhỏ bé của chị mà xoay xoay móc ngoáy. Nước của chị rất nhiều ah… Tràn ra ướt đẫm cả bàn tay tôi, chảy dài xuống đùi.

– Hây…

Tôi thúc người thật nhanh, thật nhanh cho chị Vi chết ngất… Bất ngờ rút dương vật ra, chuyển người qua chị Ngọc Trâm như một nghệ sĩ chạy show chuyên nghiệp. Bàn tay trái của tôi lại phát huy vai trò lấp chỗ trống cho chị Vi… Dương vật vào người chị Trâm không dễ dàng như vậy. Dù sao đây chỉ mới là lần thứ hai của chị… Tôi phải đẩy vào từ từ, vừa lắng nghe tiếng ư ử nho nhỏ của chị.

– Ôi… Phong ơi…

– Ah…

Vào hết trong người chị. Cảm giác thật sướng điên người. Âm đạo chị rất chặt, nhưng cả vách bên trong như phủ một lớp nước trơn nhẵn nên cảm xúc chèn ép trên đầu dương vật tôi càng rờn rợn sung sướng hơn. Tôi hít hà khoan khoái, bắt đầu nhấp người ra vào… Nhịp độ tăng lên từ từ đến để bờ mông tròn trịa của chị nảy tưng tưng phanh phách. Chị Ngọc Trâm cắn chặt chiếc gối vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ khoái lạc không ngừng. []

– Uwmmm… Ôi… Ôi… Chị chết mất… Phong ơi…

Chị Ngọc Trâm há hốc không ngậm được miệng lại, rên rỉ thật lớn. Bàn tay chị hết bấu chặt chiếc gối, lại quờ quạng ra sau mà bấu lấy đùi tôi… Âm hộ chị bắt đầu co thắt mãnh liệt. Bên trong chị tuông tràn không ngớt, trào ra ướt đẫm cả hạ thể tôi. Tôi giữ dương vật sâu trong người chị, nằm úp lên bờ lưng cong ỏng của chị, để hai tay vuốt ve hai bầu vú căng tròn đang bị ép chặt bên dưới… []

– Uwmmm… Ôi…

Chị Ngọc Trâm rên rỉ ư ử sung sướng. Dưới sức nặng của tôi cả người chị mềm nhũn ngã ra giường, lim dim tê dại. Tôi mỉm cười, chậm rãi lùi người lại… Dương vật căng bóng nước vẫn hùng dũng sẵn sàng ứng chiến trận thứ hai.

Chị Vi mặt đỏ ửng khao khát nhỏm người dậy, cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của chị phơi bày trước mắt tôi. Chị quỳ gối trên giường, lê người đến bên tôi. Ôm cứng lấy cổ tôi mà hôn rít… []

– Cho chị… ngồi trên em nha…

– Tuân lệnh… Ha ha…

Tôi cười toe toét. Nằm xuống giường bên cạnh thân thể loã lồ co ro của chị Ngọc Trâm. Chị Vi giở một chân qua người tôi. Tay cầm dương vật tôi đưa vào cửa mình, chậm chậm ngồi xuống…

– Uwmmm…

– Ah…

Tôi và chị cùng bật rên lớn sung sướng. Tư thế này gần như là kiểu quan hệ truyền thống giữa hai đứa tôi. Từ buổi sáng ngày nào mà chị Vi đùa giỡn ngồi lên tôi và gợi lên cảm giác nhục dục đầu tiên giữa hai đứa… Chị từ lúc nào yêu thích nó như định sẵn. Tôi cũng rất thích nhìn chị Vi nhúng nhảy trên người mình. Dù chị không đẹp như cô Ngọc Nhi, quyến rũ như Vân Nhu… nhưng ánh mắt mê ly của chị nhìn xuống tôi lại khêu gợi đến chết người.

– Uwmmm… Ôi… Sờ ngực chị đi Phong…

Chị Vi thở dốc, cơ thể nhúng lên xuống đều đều… Tôi hít hà kềm nén cơn sướng khoái, hai tay mân mê xoa nắn hai bầu vú căng tròn mơn mởn của chị. Những ngón tay tôi se se đùa nghịch với hai chiếc núm đỏ hồng ray rứt của chị… Chị Vi thở hổn hển mỗi lúc một nhanh. Chị túm chặt hai bàn tay tôi, chà sát chúng lên ngực chị. Hạ thể chị dính chặt vào người tôi, xàng xê liên tục thật nhanh… Tôi gần như nín thở, gồng cứng cả người.

– Uwmmm… Ôi….

– Ah… Sướng chết mất…

Chị Vi rên dài ngã vật xuống người tôi. Dương vật tôi nằm sâu trong người chị co giật rồi vỡ oà tung toé lấp kín bên trong chị. Tôi ngậm lấy đôi môi mềm mại ươn ướt của chị mà hôn, hai tay tôi mân mê bờ mông mềm mại mát rượi đến mê mẩn.

Nằm thở dốc một lúc lâu, chị Thuỳ Vi ngã người nằm xuống cánh tay tôi. Chị Ngọc Trâm cũng tự động tìm cánh tay còn lại của tôi mà gối lên… Tôi lim dim nhắm mắt tận hưởng dư âm của món quà sinh nhật 18 của mình. Tay tôi vuốt ve hai bờ lưng trần trụi, ngực tôi cảm nhận hai khối thịt êm nhu đè ép… thật là sướng mê người ah.

– Phong… – Chị Vi chợt lên tiếng.

– Em đây…

Chị Vi nhỏm người gối cằm lên ngực tôi, chợt giở giọng nghiêm túc nói:

– Em đó nha… Ngọc Trâm kể cho chị nghe hết rồi…

– Ờ… mà kể gì ?!

Lời nói của chị Thuỳ Vi làm tôi hơi tỉnh táo lại. Tôi ôm đầu thở than… “Tuấn Phong à Tuấn Phong ! Mày hễ thấy hai người con gái tự nguyện leo lên giường là đầu óc chỉ có ‘threesome… threesome’ ah. Tại sao không nghĩ đến làm sao chị Vi biết được mối quan hệ giữa mình và chị Trâm ah ?!
Chị Ngọc Trâm đã nói gì với chị Vi chứ ?! Chị đã kể chuyện gì về mối quan hệ phát sinh của tôi và chị ?”

– Vi… bồ hứa không nói mà… – Chị Ngọc Trâm mặt đỏ gay gắt lên tiếng.

– Không nói sao được ?! Mình cũng được xem như chị… của Phong… – Chị Thuỳ Vi nói đến đây chợt thấy hơi ngượng, hơi ấp úng.

Chị ngồi hẳn dậy, hít một hơi thật sâu lấy lại uy nghiêm bắt đầu lại từ đầu… Nhìn xuống thấy tôi mặt cứ nghệch ra nhìn hai bầu vú căng tròn của chị mà nuốt nước miếng, chị Vi gắt lên:

– Nghiêm chỉnh cho chị…

– Ực… Rồi… Nghiêm chỉnh… – Tôi nuốt nước miếng, gật gật đầu.

Chị Thuỳ Vi chống nạnh, hai bầu vú nảy lên một cái làm hai mắt tôi hoa lên, chị nói:

– Hừ… Em đi đâu cũng gieo rắc tình ái lung tung vậy hả ?! Cả chị Ngọc Trâm em cũng đụng tới… May là chị Hai không biết ah. Không thì không những lột da em, chị cũng không còn cái lỗ nào mà trốn…

Tôi hơi ngạc nhiên tròn mắt nhìn chị Vi… Chuyện này không những cô Ngọc Nhi biết mà còn làm bà mối nha. Nhưng thật ra bên trong nó còn nhiều chuyện không nói ra được… Tôi ấp úng:

– Em… Ừ… nhưng mà…

Thấy tôi ấp úng, chị Vi thở dài vuốt vuốt ngực tôi, nói:

– Haizz… Chuyện lỡ vậy rồi… Chị Ngọc Trâm cũng không trách em… Nhưng lần sau đừng có uống rượu say rồi làm lung tung như vậy. Nhỡ mà gặp nhầm chị Hai, em bị đánh chết tươi… chị cũng không bắt đền ai được ah.

– Rượu ah ?! Em uống… rượu… rồi… ?! Ẹc…

Đầu tôi to ra như cái đấu. Tôi quay qua nhìn bắt gặp đôi mắt to tròn của chị Ngọc Trâm đang nhìn mình. Mặt chị đỏ bừng, vội rụt cổ, vùi cả gương mặt đỏ ửng vào nách tôi.

– Này… Này… Ra đây nói chuyện chút đi… Đừng rút vô đó… Em bị hôi nách đó… Trời ơi… nhột quá…

Tôi càng nói, chị Ngọc Trâm càng như con đà điểu nhút nhát chui rút vào dưới cánh tay tôi, còn thở phì phì nhột không chịu nổi. Tôi cười ré lên, vùng người dậy:

– Ha ha… Trời ơi… Bỏ cái trò trốn trong nách người ta được không hả ?

Hết nơi trú ẩn, chị Ngọc Trâm hai tay che kín gương mặt đỏ bừng cả người cuộn tròn lại như một con mèo. Hé mở ngón tay bắt gặp ánh mắt tôi, chị lúng búng phụng phịu nói:

– Chị xin lỗi… Lẽ ra…

Chị Thuỳ Vi lại không hiểu chuyện, kéo chị Ngọc Trâm dậy, bênh vực nói:

– Sao phải xin lỗi… Do em dặn Trâm không được nói ra phải không ?! Haizz… Biết ngay mà… Đàn ông là vậy đó… Xong xuôi rồi là phủi đít bỏ đi…

Chị Ngọc Trâm rối rít, xua xua tay, càng rối càng nói không ra lời.

– Thật ra… Không…

– Thôi được rồi. Có mình ở đây Phong không dám làm gì đâu mà sợ… Mình hiểu mà… Lần đầu mất đi vô duyên vô cớ như vậy thật là hụt hẫng lắm ah.

– Vi ơi… Thật ra…

– Hiểu luôn… Phong mà say rượu chắc thô bạo lắm phải không ?! Hừ… Phụ nữ mình chỉ yếu lần đầu thôi… Sau này không sợ nữa, biết không ?! Thử xem ai thô bạo hơn ai…

– Trời ơi… Mình nói là…

Tôi nhăn nhó, mặt đen thui như đít nồi. Nhưng nhìn vẻ rối rắm như tơ vò của chị Ngọc Trâm, tôi chỉ biết thở dài cảm thán. Chuyện chị em phụ nữ thủ thỉ với nhau làm sao tôi can thiệp được đây ? Trong khi đó, chị Ngọc Trâm và chị Vi lại thân nhau như vậy, có thể không nói được sao ? Dù lý do chị nói ra có chút oan uổng cho tôi… Nhưng công tâm mà nghĩ tôi có thể trách chị sao ?!

– Không phải… Thật ra… do Trâm…

Tôi thở dài, kéo chị Ngọc Trâm ngã vào lòng mình. Trám kín đôi môi đỏ hồng mềm mại của chị bằng một nụ hôn, nói khẽ:

– Là em… Do em say rượu…

Chị Ngọc Trâm đôi mắt đỏ hoe hơi ấp úng rồi bất ngờ choàng tay qua cổ tôi. Đôi môi chị run rẩy hé mở đón lấy chiếc lưỡi tôi. Tôi chợt nhận ra vị ngọt ngào trên chiếc lưỡi nhỏ nhắn của chị lại quen thuộc đến lạ lùng… Cảm giác như đang hôn cô Ngọc Nhi làm trái tim tôi rung động mê luyến. Bàn tay tôi lại hư hỏng vuốt ve hai bầu ngực của chị, rồi chậm chậm tiến vào giữa hai chân chị mà mân mê sờ soạng. Chị Ngọc Trâm thở dốc, lí nhí nói:

– Không được đâu… Chị Hai gần về rồi…

– Gần về là bao lâu ah ?! – Tôi nhấm nháp đôi môi mềm mại của chị hỏi.

– Ư… Chắc khoảng… nửa tiếng nữa…

– Vậy là đủ rồi… Binh nhất Ngọc Trâm, binh nhì Thuỳ Vi nghe lệnh xếp hàng ngang báo cáo…

– Phì… Vô duyên…

– Có xếp hàng không ?! Tui giận là tui… giải ngũ à nha…

– Xếp thì xếp… Mà ngửa ra được không ?!

– Được… Thành hàng là được rồi…

– Trời ơi… Kì cục quá…

– Được chưa ?

– Ok… Xung phong….

– Ưm… Ôi…

– Ư…

————+++++——–

18h30

– Dzô dzô….

– Birthday boy… Uống đi…

– Uống đi…

Dưới mái hiên tiếng hô hào vui vẻ rần rần rung chuyển cả căn nhà nhỏ. Tôi ừng ực uống cạn ly bia đặt xuống khoan khoái nhìn quanh. []

Hôm nay có thể nói là ngày tôi vui nhất kể từ lúc lên Sài Gòn. Bao quanh tôi là những người bạn thân thiết mà chỉ ba tháng trước tôi còn không quen không biết… Bên trái tôi là Vân Nhu, bên phải lại là cô Ngọc Nhi… Cô Ngọc Nhi ngồi bên cạnh tôi là chủ ý quỷ quái của Quyền mập. Nó hết lăn bên trái lại huých bên phải thế nào cuối cùng cô Ngọc Nhi đành chấp nhận ngồi xuống bên cạnh tôi. Kế bên Vân Nhu là chị Vi, rồi đến Phương, Thanh Thuỷ, Quyền mập và cuối cùng là chị Ngọc Trâm ngồi bên cạnh cô Ngọc Nhi, khép lại đúng một vòng tròn hoàn hảo.

Bữa tiệc của chúng tôi được bày biện đơn giản trên một tấm bạt. Nhưng trên sự đơn giản đó, phần thức ăn lại không hề đạm bạc chút nào. Mẹ tôi ưu tiên gửi một thùng hải sản 30 kg đủ loại hải sản cao cấp lên để đãi bạn. Tôm hùm, tôm tít, sú biển, vô số cua ghẹ, mực lá… Tôi chỉ lấy ra một phần cho tiệc nướng tối nay, còn lại nhồi nhét hết mức mới vừa cái tủ lạnh khiêm tốn ở nhà cô Ngọc Nhi. []

– Tôm lên rồi…. Wah…

Quyền mập xuýt xoa đặt con tôm hùm đỏ au bốc khói xuống cái đĩa, cho ngón tay múp míp vào mồm thổi phù phù. Tôi túm con tôm lên, bẻ gọn ngang đầu, rồi thành thạo bóc ra… Mùi tôm nướng bốc lên làm Quyền mập chồm chồm suýt ngã nhào vào giữa mâm.

– Không được ăn… Tôm hùm nhiều cholesterol lắm. – Thanh Thuỷ cười tủm tỉm nói.

– Trời ơi… Cái gì vậy ?! Giết người ah. – Quyền mập gãi gãi đầu nhăn nhó.

– Ừ… Đúng rồi đó… Ăn khoai lang nướng đi nha… – Chị Vi đặt đĩa khoai nướng xuống nói.

– Không… Không ăn khoai… – Quyền mập giãy đành đạch, hét the thé như heo chọc tiết.

– Ha ha… Hi hi…

Mọi người cười rộ lên vui vẻ. Bếp lò nhà cô Ngọc Nhi hơi nhỏ, dù hải sản rất nhiều nhưng mỗi miếng ăn đến miệng đều phải chờ đợi kiên nhẫn. Con tôm tuy không nhỏ, nhưng chia tám phần thì mỗi người chỉ được một miếng vừa nhai đã hết ah. Vậy mà không khí rất vui. Từng miếng từng miếng nhỏ lại thòm thèm háo hức.

– Vân Nhu… Qua bên kia học có quen anh nào đẹp trai không ?! – Thanh Thuỷ lên tiếng trêu chọc.

– Hì hì… Đẹp trai thì rất nhiều… – Vân Nhu nhìn tôi cười. – Chỉ là kiếm cả trường cũng không có ai đen như anh Phong ah.

– Ha ha…

Cả đám cười rộ lên. Tôi thì giả vờ hậm hực, bỏ miếng thịt tôm vào miệng nhai rau ráu.

– Mà mẹ bồ làm sao hay ghê ?! – Thanh Thuỷ tấm tắc có chút hâm mộ nói. – Đang giữa học kỳ… Muốn chuyển trường là chuyển trong tích tắc ah… Mà Hồng Nghĩa có phải trường làng muốn vào là vào đâu ?!

– Hì hì… thật ra… cũng không có gì… – Vân Nhu có chút ấp úng. – Vì… Hiệu trưởng trường Hồng Nghĩa là ba mình.

“Ầm” lời thú nhận nho nhỏ của Vân Nhu lọt vào tai tôi lại như tiếng sấm xé rách bầu trời. Không, điều này không thể nào. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi quay phắt sang bắt gặp ánh mắt lạnh lùng băng giá của cô Ngọc Nhi. Chị Ngọc Trâm bên cạnh còn trực tiếp hơn, hừ lạnh một cái, nhỏm người muốn đứng dậy thì cô Ngọc Nhi đã kềm giữ lại. Chị vùng vằng vài cái rồi hậm hực ngồi im tại chỗ…

Bản thân tôi trong giây phút này đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Không nghĩ được gì… ngoài những lời nói trước đây của Vân Nhu và từng mảnh kí ức ùa về… ‘Ba em lừa dối mẹ. Ông đến với mẹ không nói mình đã có gia đình và con riêng còn lớn hơn em nhiều tuổi’… Hôm báo đăng tin gã Tùng bị bắt, Vân Nhu đã buồn bã một cách bất thường… Mẹ Vân Nhu đến nhà gặp lão Công kia trước khi chị Ngọc Trâm bị hãm hại… Còn những lời của tên Nguyên về món hồi môn khổng lồ của Ba Vân Nhu lồng ghép với cái dinh thự khổng lồ của lão Công… Không… Điều này không thể xảy ra với tôi.

– Ăn đi… Ăn đi… Phần này cho cô Ngọc Nhi…

Quyền vô tư không hề biết gì, hồ hởi chia những phần thức ăn vừa nướng xong.

– Đây… Phần này cho Vân Nhu nha…

– Cảm ơn Quyền… Mà Nhu no rồi…

Vân Nhu tươi cười cầm con tôm nướng chồm qua người tôi, bỏ vào chén chị Ngọc Trâm.

– Chị ăn dùm em nha…

Tôi thoánh nhíu mày thấy có gì đó không ổn… Tôi chưa kịp ngăn lại thì bất ngờ chị Ngọc Trâm nghiến răng hất tung cái chén, cộc lốc nói:

– Tôi không ăn đồ thừa của người khác…

– Ngọc Trâm… – Cô Ngọc Nhi gắt lên.

Cả đám bạn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vân Nhu vẻ mặt tái nhợt mất tự nhiên, đôi mắt đỏ hoe cúi gằm mặt… Cô Ngọc Nhi nghiến răng giận dữ, nhặt cái chén giằng mạnh xuống trước mặt chị Trâm, gằng giọng nói:

– Em bao nhiêu tuổi rồi ?! Cư xử cho giống một người chị đi… Em xin lỗi Vân Nhu đi…

– Em không…

– Ngọc Trâmmm… – Cô Ngọc Nhi tức giận đỏ mặt.

Chị Ngọc Trâm vùng tay khỏi chị, nhìn lại bắt gặp ánh mắt âm trầm của tôi… Chị mấp máy môi mấy lần, không nói được lời nào, chợt cúi đầu thút thít khóc. []

– Ơ… Đang chơi vui mà…

Quyền ngơ ngác nhìn qua tôi. Ngay cả Thanh Thuỷ, Phương và chị Vi cũng nhíu mày không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy tay tôi… Tôi nhìn qua bắt gặp đôi mắt to tròn ươn ướt của Vân Nhu. Nàng nghẹn ngào nói:

– Em xin lỗi… Lẽ ra em không nên đến đây… Là em đã phá hư buổi tiệc sinh nhật của anh rồi.

– Không… Em nói gì vậy ?! – Tôi sửng sốt siết chặt tay Vân Nhu, hỏi.

– Em suy nghĩ nảy giờ… Em hiểu ra rồi. Có lẽ sự hiện diện của em ở đây làm cho chị Ngọc Trâm và… cô Ngọc Nhi không thoải mái… – Vân Nhu nghẹn ngào nói. – Do em có một người anh cùng cha khác mẹ đáng kinh tởm như vậy… Anh ta… Anh ta bôi nhọ danh dự của người làm thầy cô…

Tôi siết chặt tay Vân Nhu, hít sâu một hơi cố lấy lại tâm trạng bình tĩnh. Có quá nhiều chuyện tôi muốn nói với Vân Nhu, nhưng không thể. Tôi muốn nói rằng chính do tôi mà thằng anh cùng cha khác mẹ của nàng bị cảnh sát bắt… Tôi muốn nói cho nàng biết rằng… Kẻ nàng gọi là ba còn đáng kinh tởm hơn cả ngàn lần so với thằng anh khốn kiếp của nàng… Lòng tôi ngổn ngang khó chịu kinh khủng.

– Vân Nhu… em đừng suy nghĩ nhiều. Không có chuyện đó đâu. – Cô Ngọc Nhi quay qua cố mỉm cười nói.

Cô nhìn tôi, ánh mắt ái ngại nói:

– Em và mấy bạn chơi vui đi… Cô đưa chị Ngọc Trâm đi nghỉ trước.

Cô Ngọc Nhi và chị Ngọc Trâm bỏ vào nhà để lại một khoảng trống không thể bù đắp. Bữa tiệc trở nên nhạt nhẽo, nhàm chán.

Đồng hồ điểm 9h00, mọi người giải tán. Tôi đưa Vân Nhu về.

Cả đoạn đường về nhà Vân Nhu, hai chúng tôi mãi theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, không nói lời nào. Còn một đoạn ngắn đến nhà, Vân Nhu chợt lên tiếng:

– Em xin lỗi… Nếu không có em…

Tôi vội ngăn lại lời của nàng, nói:

– Nếu không có em, bữa tiệc còn nhàm chán hơn nhiều… Không phải lỗi của em…

Vân Nhu gối đầu lên vai tôi, một lúc lâu sau nàng thì thầm:

– Trước đây, nhắc đến ba, mẹ cũng cấm không cho em nói. Hồng Nghĩa gần nhà, em thi chuyển cấp đậu, mẹ cũng không cho em học… Vậy mà, cuối cùng mẹ em cũng bị bức đến mức phải đi gặp mặt ba em sau bao nhiêu năm… Anh biết tại sao không ?

Tôi nhíu mày ấp úng, cổ họng chợt đắng chát:

– Vì… vì để em chuyển trường, vì để ngăn cách hai đứa mình sao ?!

Vân Nhu không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Nước mắt nàng bắt đầu chảy, làm bờ vai tôi ươn ướt ấm áp… Lòng tôi chua xót, nhưng đầu óc cứ trống rỗng không biết nói gì. Nói gì bây giờ ?! Vân Nhu gặp lại ba của nàng, cũng có một phần lỗi của tôi. Dù tôi chạy xe rất chậm, nhưng căn biệt thự to lớn của mẹ Vân Nhu vẫn hiện ra rất nhanh trước mắt. Tôi đỗ xe lại, Vân Nhu bước xuống bấm chuông, rồi đứng nguyên như vậy đưa lưng về phía tôi. Bờ vai thon gầy của Vân Nhu run rẩy nhẹ nhẹ kềm nén khi tiếng bước chân vang lên bên trong. []

– Nhu… – Tôi gọi khẽ.

Vân Nhu quay lại, nhìn tôi nghẹn ngào nói:

– Em không biết chuyện gì đã xảy ra với chị em cô Ngọc Nhi… Em hoàn toàn không biết. Nhưng em có thể đoán được khi… nhận ra tình cảm của anh dành cho em đã đổi khác… ngay giây phút em nói ra thân phận ba mình.

– Vân Nhu… Không phải như vậy… – Tôi bối rối phân bua.

Vân Nhu lắc đầu, nước mắt chảy dài trên gò má:

– Anh cứ để em nói… Em đã sai khi nghĩ người anh cùng cha khác mẹ kia làm mọi người chán ghét em… Sau đó em đã nhận ra nguyên nhân thật sự… chính là dòng máu đang chảy trong người em… có phải không ?! []

– Không… Em là em… Ông ta… Ba em không liên quan gì đến chuyện hai đứa mình.

Tôi gạt chống xe bước tới, thì Vân Nhu lùi lại lắc đầu, nói:

– Em là người rất nhạy cảm với lời nói dối… Anh không cần lừa dối em và… tự lừa dối bản thân mình nữa.

Cánh cửa sắt nặng nề sau lưng hé mở. Vân Nhu nhìn tôi, dòng nước mắt lăn dài trên mặt:

– Dù ông ta đã lừa dối mẹ em… dù em không có tình cảm gì với một người cha không nuôi lớn mình… dù ông ta có làm chuyện gì xấu xa đến mức chỉ nghe tên đủ làm người ta khinh bỉ… Nhưng cuối cùng thì… kẻ làm con như em không có quyền lựa chọn ba mẹ cho mình…

Nhìn Vân Nhu che mặt bước nhanh vào nhà, lòng tôi khô sát nức nẻ như mặt đất mùa hạn không còn sự sống. Tôi nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm kia mà nguyền rủa. Tại sao ?! Tại sao ông trời trao cho tôi một Vân Nhu hoàn hảo như vậy, lại để nàng mang trong người dòng máu của kẻ tôi căm thù nhất thế gian này. Tại sao ?!

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận