Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 9215 Lượt Xem
Phần 25: Bốn tuần sau
Bốn tuần sau,
Dưới tán cây giữa sân trường mát rượi, tôi ngồi một mình trên chiếc ghế đá ngày nào còn in hình bóng của Vân Nhu. Ánh mắt tôi dán chặt vào màn hình điện thoại, đọc hàng tin nhắn zalo của Vân Nhu hết lượt này đến lượt khác. Đã qua bốn tuần, tôi và Vân Nhu không gặp nhau… Mỗi ngày nàng đều nhắn tin cho tôi, chỉ một nội dung lặp đi lặp lại.
“Anh học tốt nhé. Em rất nhớ anh”
Tôi nhắn lại, Vân Nhu không trả lời. Gọi điện nàng không nghe máy. Chờ trước cổng trường đón nàng vẫn không thấy. Thậm chí bấm chuông cửa nhà nàng vẫn không gặp được… Một tuần đầu tiên, tôi thật sự rất khổ sở, muốn điên lên được… Nhưng thời gian trôi qua, tâm trạng tôi lại bình ổn trở lại. Tin nhắn của Vân Nhu như trở thành một thói quen mỗi ngày, trước giờ tôi đi học sẽ nhận được cũng với một nội dung như vậy.
– Này… Mơ mộng cái gì hả ?! – Thằng Phương từ đâu nhào tới, huých vai tôi một cái.
– Không có gì… – Tôi ậm ừ cho qua chuyện, đút điện thoại vào túi.
– Biết đây là cái gì không ?! – Nó cầm một tờ giấy A4 phẩy phẩy trước mặt tôi.
Không đợi tôi hỏi, nó mở ra đưa lên trước mặt tôi, nhe răng cười hăng hắc, nói:
– Lịch thi đấu nhé… Hắc hắc… 16 trường tham gia toàn thành phố. Trường mình bốc thăm lọt bảng C.
Tôi giật lấy tờ giấy, cúi đầu xem. Phía trên là một hàng chữ in đậm ‘Bảng thi đấu bóng đá học đường Sài Gòn 2019’. Phía dưới là khoảng thời gian kéo dài 2 tháng. Vì để tránh ảnh hưởng việc học, nên các ngày thi đấu chỉ diễn ra vào cuối tuần. 16 đội được chia đều thành 4 bảng A đến D. Thể thức thi đấu là đấu vòng tròn tính điểm để chọn đội nhất bảng vào bán kết. Như Phương nói, Trường Phương Nam của tôi đúng là xếp thứ 3, Bảng C. Chợt hai mắt tôi nhíu lại nhìn chằm chằm vào hàng đầu tiên bảng A – Trường PTTH Hồng Nghĩa. Có nghĩa là muốn gặp Hồng Nghĩa, ít nhất chúng tôi phải lọt vào bán kết.
– Này… Này… Lịch thi đấu đâu ?! Thầy Đạt nói ông giữ hả ?! – Hoàng Phi vừa hớt hải chạy đến vừa hỏi.
Tôi mỉm cười đưa tờ giấy cho Phi. Nó ngồi luôn xuống ghế vào giữa tôi và Phương, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Mấy tuần nay Hoàng Phi, Phương và tôi đã xoá bỏ mọi hiềm khích… Bộ ba tam giác chúng tôi trên sân cỏ đã phối hợp rất ăn ý. Nhìn thấy lịch thi đấu này, quả thật tôi có chút chờ mong.
————-+++++++++————
Gần cuối giờ học buổi sáng, như một thông lệ, ánh mắt đứa học sinh nào cũng nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ, bụng chốc chốc rột rột kêu vang…
– Này… Lát có đi ăn đâu không ?! Hay về nhà ?! – Quyền mập huých tôi một cái hỏi nhỏ.
– Ừ… Sao cũng được… – Tôi ậm ừ cho qua chuyện.
– Ăn gì… Ăn gì ?! – Thanh Thuỷ ngồi bên cạnh, chồm qua che miệng hỏi nhỏ.
– Hay ăn buffet lẩu đi…
Tôi không muốn suy nghĩ nhiều, lựa chọn bừa một chỗ. Dù sao tôi cũng không muốn về nhà trưa thứ Sáu, vì cô Ngọc Nhi và cả chị Ngọc Trâm đều ở nhà. Sau bữa sinh nhật, hai người đều rất áy náy xin lỗi tôi. Tôi không trách họ… Nhưng sau ngày hôm đó bầu không khí trong nhà lại trở nên ngột ngạt thiếu tự nhiên. Bốn tuần xa Vân Nhu, cũng là bốn tuần tôi không phát sinh quan hệ gì với cô Ngọc Nhi, càng không nói tới chị Ngọc Trâm. Dù đôi lúc tôi mất ngủ vì ham muốn của tuổi trẻ… Dù tôi biết sự thoã mãn xác thịt chỉ cách nơi tôi ngủ một tầng lầu… Nhưng chỉ cần nghĩ đến điều đó tôi lại thấy có lỗi với Vân Nhu. Chỉ những giây phút như vậy tôi mới hiểu ra vị trí của Vân Nhu trong tim mình quan trọng đến nhường nào.
– Ăn cái gì bớt thịt đi được không ?! Như cá hấp cuốn bánh tráng nha… – Quyền mập nhăn nhó đề nghị.
– Á đù… Mày đổi tính hả ? – Tôi ngạc nhiên quay qua nhìn nó.
– Hì hì… Sức mạnh của tình yêu đó… – Quyền mập dương dương tự đắc nói.
– Hả… – Tôi tròn mắt nhìn nó, rồi quay qua phát hiện Thanh Thuỷ hơi đỏ mặt bẽn lẽn.
Tôi nhe răng cố kềm nén tiếng cười, huých Quyền một cái:
– Khá lắm… Bạn mập… Hắc hắc…
– Không có gì… Không có gì… – Quyền mập khoái trá cười tít mắt, nó cúi đầu nói nhỏ. – Tao học hỏi mày thôi… mà biến chiêu một chút ah…
– Biến sao ?!
“Mập kia… Không được nói…” – Thuỷ mặt đỏ bừng, rít qua kẽ răng.
– Hắc hắc… Chỗ đàn ông người ta nói chuyện… Ngoan đi… Chiều anh cưng nha… – Quyền chu chu mỏ hôn gió, Thanh Thuỷ mặt đỏ bừng gục xuống bàn im thin thít.
Nó lại quay qua tôi vẻ mặt bí hiểm như kể lại chuyện ‘té vực không chết lại nhặt được bí kíp’:
– Mày bày tao dùng kiếm… Mà tao chuôi kiếm còn không lấy ra được… thì tao lấy cái khác bù vào… – Nó chợt há miệng ra thật lớn.
Tôi há hốc nhìn tiếc mục xiếc ngay trước mắt. Cái lưỡi đỏ hỏn vừa to vừa béo của Quyền mập cuộn tròn, đánh đu, đột kích trong không khí… có thủ có công rất bài bản nha. “Wah…” Tôi xuýt xoa còn chưa kịp nói một lời thán phục thì một thứ gì đó trăng trắng lao vút tới chui thẳng vào cái miệng mở to của thằng mập…
“Ặc… Ặc…” – Quyền mập gập người ho sặc sụa, phun phì phì nhả ra cả một viên phấn lớn.
“Em kia… Làm cái trò khỉ gì trong lớp hả ?! Ra khỏi lớp cho tôi…” – Cô Hồng Ngân chống nạnh hét lớn.
– Đáng đời… – Thanh Thuỷ mặt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa tức, gắt khẽ.
“Em gái bên cạnh nữa… Ra khỏi lớp cho tôi…”
Thanh Thuỷ bĩu môi hậm hực đứng lên lẽo đẽo đi theo Quyền mập ra khỏi lớp.
Cả lớp bắt đầu xôn xao bàn tán…
“Có chuyện gì vậy ah ?!”
“Tao đâu biết…”
“Tao thấy nè… Quyền mập đánh lưỡi với Tuấn Phong…”
“Cái gì ?!…”
“Anh Phong… Anh Phong không phải như vậy đâu !”
“Sao mày biết… Vân Nhu đi rồi… Liền đổi khác.”
“Ờ… Mày không nghe người ta hay nói… Chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau à…”
“Ôi ! Lần này rụng trứng tao đem luộc ăn hết cho rồi…”
Nghe mấy lời bàn luận rầm rì của đám con gái sau lưng mà mặt tôi biến đen thui như đít nồi. Thật là khổ không biết giải bày cùng ai ah!
Lúc này, điện thoại trong túi quần chợt rung lên. Tôi không để ý lắm, thờ ơ rút ra xem. Một hàng chữ hiện lên màn hình làm tôi giật mình suýt đánh rơi điện thoại.
“Đợi ngoài cổng trường…”
“Đợi ngoài cổng trường… Đợi ngoài cổng trường…” dòng tin nhắn Zalo này lại đến từ số điện thoại của Vân Nhu. Tim tôi nhảy loạn lên, vui mừng không tả nổi. Một tháng rồi, đã một tháng rồi tôi không được gặp nàng.
“Reng….”
Chuông điện vừa kêu vang. Tôi túm vội chiếc cặp lao thẳng ra khỏi lớp… Tiếng kêu gọi í ới của Quyền mập và Thanh Thuỷ vang lên phía sau tôi cũng không để ý. Tôi cắm đầu chạy thật nhanh băng qua sân trường… Hình ảnh Vân Nhu trong bộ áo dài trắng và nụ cười toả nắng hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi. Mặc kệ dòng máu trong người nàng là của ai ?! Mặc kệ ba nàng là ai ?! Tôi vứt, vứt hết… Tôi chỉ quan tâm đến Vân Nhu, Vân Nhu của tôi.
Chạy đến cổng trường, thở hổn hển nhìn quanh… Ngoài cổng trường trống trải không một bóng người, tôi dường như là học sinh ra khỏi trường đầu tiên. Chợt hai mắt tôi nheo lại nhìn về phía bên kia đường một chiếc Lexus màu mận chín. Ngay lập nhận ra xe của mẹ Vân Nhu, tôi mừng rỡ chạy lao qua đường.
– Vân Nhu…
Cửa kính sau xe từ từ trượt xuống… Bao nhiêu háo hức mừng rỡ của tôi liền nguội lạnh ngay lập tức. Bên trong xe không hề có bóng dáng của Vân Nhu, mà là mẹ nàng. Cô Huyền, mẹ Vân Nhu, nhìn tôi mỉm cười, nói:
– Lên xe đi, cô có việc muốn nói với con…
– Dạ… – Tôi mím môi mở cánh cửa sau, bước lên xe.
“Đi đi…”
Tôi vừa ngồi yên vị, cô Huyền liền nói với người tài xế. Đúng như Vân Nhu nói, mẹ nàng toàn sử dụng phụ nữ… Ngay cả người lái xe này cũng là một người phụ nữ chạc 35 tuổi.
– Cô…
Tôi vừa lên tiếng, thì cô Huyền đã đưa cho tôi một chiếc điện thoại. Tôi nhíu màu nhận ra trên màn hình đã mở sẵn ô cửa sổ chat zalo của tôi và Vân Nhu. Dòng cuối cùng là nội dung tin nhắn tôi vừa nhận khi nảy “Đợi ngoài cổng trường…”
– Đây là… là cô nhắn sao ? – Tôi ấp úng hỏi.
Cô Huyền quay qua nhìn tôi, gật đầu nói:
– Phải… Không chỉ cái tin này… mà tất cả tin nhắn cùng một nội dung… cả tháng nay… đều là cô nhắn.
– Không… Không phải vậy… Mà tại sao ?! – Tôi thấy lòng mình hụt hẫng kinh khủng, run run hỏi.
Cô Huyền im lặng, nhìn ra khung cửa sổ, khoé mắt chợt ươn ướt, cô nói nhỏ giọng đều đều như kể lại cho tôi nghe:
– Vân Nhu… Sau đêm sinh nhật con… con bé về khóc suốt đêm… Dù cô vặn hỏi thế nào nó vẫn không nói chuyện gì đã xảy ra. Sáng hôm sau Vân Nhu sốt rất cao… với chiếc điện thoại cầm chặt trên và một dòng tin nhắn chưa gửi… Chính là câu nhắn mà con nhận được mỗi ngày… Nó chính là ý của Vân Nhu, cô chỉ gửi đi thay con bé.
– Cô đưa Vân Nhu đi bệnh viện. Nó ngủ li bì hai ngày liên tục… trong cơn mê sảng Vân Nhu… cứ gọi tên con…
Tôi bưng kín mặt vào hai bàn tay, cả người run rẩy không kềm được nước mắt. Những lời mẹ Vân Nhu nói như những lưỡi dao cắt xé trái tim làm tôi đau đớn không chịu nổi.
– Vân Nhu còn mơ màng nói đến chuyện thân phận của ba nó… – Giọng mẹ Vân Nhu âm trầm.
– Con… Con xin lỗi… Con…
Tôi quệt dòng nước mắt, vừa định mở miệng giải thích thì bà ngăn lại.
– Để cô nói hết. Cô cũng như Vân Nhu… Không biết vì sao con có ác cảm với… ông ta. Cô sẽ không cố tìm hiểu, vì chân thật mà nói cô cũng không có thiện cảm gì với ông ta… Nếu Vân Nhu không phải mang họ của ông ta thì giữa cô và ông ta đã sớm không còn bất cứ mối quan hệ nào khác.
– Dạ, con hiểu… Là lỗi của con… – Tôi áy náy nói.
Mẹ Vân Nhu lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi nói.
– Không, con không hiểu. Suốt bốn tuần mỗi ngày cô nhìn Vân Nhu buồn bã tiều tụy mà lòng khó chịu không thể tả nổi… Ngay cả lúc con đến nhà tìm cô cũng không dám nói cho Vân Nhu… Vì cô… cô đã hèn nhát… bên trong chuyện này còn một sự thật… sự thật đáng hổ thẹn… làm cô dằn vặt không dám nói ra.
Tôi hơi rùng mình chột dạ, nhìn lên đôi mắt đỏ hoe ươn ướt của cô Huyền… Bà quay đi nhìn ra cửa xe, đôi môi mấy máy rồi mím chặt không thốt nên lời:
– Thật ra… nay cả Vân Nhu cho đến sáng hôm nay mới biết rằng… cha ruột của nó là một người khác.
Tôi sững sờ nhìn cô Huyền… Trong đầu tôi như vừa có tiếng sấm oanh tạc, hai tai ù đặc ong ong…
– Khi đó cô còn rất trẻ, năm thứ tư Đại học, đã yêu một người bạn trai cùng lớp. Dù ông bà ngoại Vân Nhu ngăn cản hết mức nhưng cô vẫn mù quáng yêu không biết đường về… – Cô Huyền hai mắt đỏ hoe ươn ướt, cố mỉm cười.
– Khi cô thấy Vân Nhu và con… lần đầu tiên… cô rất giận, lại nhận ra con bé giống cô như khuôn đúc. Nhưng con… con lại mạnh mẽ hơn người đàn ông kia rất nhiều. Ít ra con còn dám đứng ra đối đầu bảo vệ người mình yêu. – Cô mỉm cười chua chát.
– Sau khi bị ông bà ngoại ngăn cấm, cô phát hiện rằng mình có thai… Khi đó cô rất thất vọng với ba ruột của Vân Nhu, nên đã giấu diếm mọi chuyện mà chấp nhận cưới người đàn ông mà ông bà mai mối…
– Quốc Công khi đó là một công tử nhà giàu, thuộc lớp du học tư bản đầu tiên của nước ta… Rất hiển hách ah. Ông ta mê mẩn nhan sắc của cô, thậm chí không nhận ra rằng cô cố tình cho phép ông ta vụn trộm trước đám cưới để tìm một thân phận hợp pháp cho đứa con trong bụng… Cô thành công lừa ông ta… để rồi vài năm sau mới biết ông ta cũng lừa cô từ rất lâu rồi… Ông ta đã ăn ở như vợ chồng và có con với một người phụ nữ Việt Nam ở hải ngoại trong quãng thời gian đi du học.
Câu chuyện kể đã chấm dứt khá lâu, nhưng tôi và cô Huyền không mở miệng nói lời nào. Tôi không dám nói gì… vì tôi sợ mình mở miệng ra sẽ là tiếng hét vang sung sướng. Ông trời đã không tuyệt đường của tôi… Tôi yêu ông biết bao.
– Haizz… Chuyện đã qua lâu lắm rồi. – Mẹ Vân Nhu xoa xoa gương mặt bối rối hơi đỏ. – Nhắc lại vẫn thấy xấu hổ ah.
– Chuyện này… con hứa với cô không nói với ai… Ngoài Vân Nhu và con ra, thật sự chuyện này… – Cô Huyền thở dài thườn thượt.
– Dạ. Con hiểu mà. Cô yên tâm.
Cô Huyền nhìn ra dòng xe lướt qua cửa kính, trầm ngâm một lúc, rồi như nhớ đến chuyện gì rất thú vị, cô che miệng cười nói:
– Sau bao nhiêu năm không gặp… khi cô đến gặp ông Công lo chuyện chuyển trường của Vân Nhu… Lão già hồ đồ đó còn vui vẻ khoe là đã lập di chúc để lại cho Vân Nhu 2/3 tài sản, xem như của hồi môn. Ha ha… Cô rất bất ngờ đấy !
Cô Huyền lại quay qua tôi mỉm cười:
– Nói vui thôi. Đương nhiên cô biết… Con trai một của ông vua thuỷ sản Lê Trực có lẽ chẳng xem mấy món tài sản kia vào đâu.
Tôi cười khổ, gãi gãi đầu. Sau lần gặp mặt trước, nếu mẹ Vân Nhu muốn tìm hiểu về thân thế của tôi cũng không có gì khó.
Tôi chợt ngẩng đầu nhìn cô Huyền, hơi ấp úng hỏi:
– Theo con biết… bác Công còn một người con trai lớn… Tại sao ông ta không để tài sản lại cho con trai mình mà lại… như… hơi thiên vị…
– Con cho rằng đó là thiên vị sao ?! – Cô Huyền nghiến răng nói. – Hừ, dù lão có đem toàn bộ tài sản để lại cho Vân Nhu cũng không thể xem là thiên vị được. Bất chấp cả chuyện Vân Nhu không phải con ruột của lão…
Thấy tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn, mẹ Vân Nhu thở dài nói:
– Cô nói vậy… vì phần lớn những gì ông Công đang có hiện nay… vốn là tài sản của ông bà ngoại Vân Nhu. Sau đám cưới của cô và ông ta, ông bà ngoại đã quá tin tưởng mà giao toàn bộ cơ nghiệp cho Quốc Công quản lý… Trong khi đó, cô vì mang tâm lý có lỗi với ông ta, nên ông đưa gì cô cũng ký… không xem xét. Để đến lúc chia tay, nhìn lại cô mới nhận ra mình chỉ còn một số vốn rất ít không đáng kể…
– Còn chuyện đối xử thiên vị như con nghĩ… Thật ra dù nhiều năm không gặp, nhưng cô cũng biết một số chuyện nhà của ông ta… lão Công và Quốc Tùng con trai lớn của ông ta, bề ngoài thì hoà thuận êm ấm… Nhưng bên trong ông ta hoàn toàn thất vọng buông bỏ vì hắn… Có lẽ liên quan đến chuyện Tùng là người đồng tính luyến ái. Và có thể vì chuyện này… đã làm cho ông ta nghĩ đến Vân Nhu nhiều hơn.
Trong đầu tôi như có một tia sáng chiếu xuyên qua áng mây đen bao nhiêu ngày qua…
– Liệu… cái di chúc đó… người con trai của bác Công có biết không ?! – Tôi mở miệng lẩm bẩm như tự đặt câu hỏi cho chính mình.
– Cô… làm sao cô biết được. Nhưng hắn biết hay không biết thì làm được chuyện gì ?!
– Hắn…
– …. có thể…
Vừa nghĩ đến chuyện đó vẻ mặt cô Huyền liền táu nhợt, ngay lập tức lắc đầu…
– Không… Hắn sẽ không dám làm vậy đâu ! Dù sao… dù sao… trước đến giờ Vân Nhu đều đi học bằng xe đạp… Hắn muốn hãm hại con bé thì thiếu gì cơ hội chứ ?!
– Nhưng… lúc đó khác, bây giờ khác thì sao ?! – Tôi tự lẩm bẩm một mình. – Trước đó và bây giờ có gì khác nhau ?! Nhân tố nào bên cạnh Vân Nhu đã thay đổi ?!
Mẹ Vân Nhu chợt quay qua tôi, mấp máy môi hỏi:
– Nguyên… là thằng Nguyên sao ?!
Tôi gật gật đầu, trầm giọng nói:
– Cháu ngay từ đầu đã cho rằng Nguyên tiếp cận Vân Nhu là có lý do… Không một người con trai nào có thể bình tĩnh nhìn người con gái mình yêu… lại… lại…
Tôi hơi đỏ mặt, lời đang muốn nói nuốt trở vào bụng. Cô Huyền không để ý lắm, những ngón tay thon dài gõ gõ nhẹ nhẹ lên tay nắm cửa xe trầm ngâm một lúc lâu, rồi chậm chậm nói:
– Nguyên… Nguyên… Ba của Nguyên tên là Hải… là nhân viên cũ của ông Công. Cũng có thể gọi là đàn em rất thân thiết… Sau cô ly thân với ông Công, cũng rất nhiều năm không gặp lại Hải… Mãi đến hơn năm trước Hải dẫn theo con trai là Nguyên, tìm đến văn phòng công ty cô… như kiểu nối lại mối quan hệ xưa… Hắn còn khoe con trai mình trước đây học Hồng Nghĩa, hiện đang du học Singapore. Sẵn lúc đó cô cũng có mấy chuyện cần sử dụng vốn Ngân hàng nên… cô còn nghĩ rằng ông trời đang giúp mình. Giờ nghĩ lại… đúng là có lý do bên trong…
Cô Huyền trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
– Mấy tuần trước, sau lần Nguyên nói chuyện với con… Hải ba của Nguyên có đến gặp mặt cô và làm thủ tục tất toán hợp đồng… Nhưng khi cô nhắc đến chiếc xe thì hắn lại nói xe đang đi bảo dưỡng… cần trả cô trong tình trạng hoàn hảo nhất… Sau đó là lặng lờ luôn… Hừ… Thật là bè nào thì chơi với lũ đó…
Mẹ Vân Nhu nói huyên thuyên rất nhiều, nhưng tôi không còn tâm trí để lắng nghe nữa. Vì lời cô vừa nói đã đủ trám kín những ô trống cuối cùng để liên kết thành một mê trận hoàn hảo.
Lão Công bất mãn với giới tính thật của thằng con trai duy nhất… Lão dành một phần lớn tài sản làm của hồi môn cho đứa con gái của vợ hai. Sự thiên vị của lão bị thằng con trai phát hiện… Hắn cay cú, hậm hực nhưng không dám nói ra… Tùng đã âm thầm lên kế hoạch cho một thằng học sinh hắn dạy là Nguyên tiếp cận Vân Nhu. Nguyên lại là con nhà khá giả, để hắn động tâm, thì món hồi môn to lớn đó có lẽ buột phải trở thành con cá lớn treo trước mõm hắn… Đồng thời, Tùng còn thực hiện một kế hoạch khác song song… Lợi dụng sở thích bệnh hoạn của ba hắn… Hắn tỏ ra ngoan ngoãn trợ giúp cha hắn thoả mãn những thú vui xác thịt… từ hy sinh người con gái xinh đẹp hắn định cưới về làm vỏ bọc cho mình… hắn còn tìm kiếm những món ăn tươi ngon khác trong đám học sinh, giáo viên nữ ở trường để cung phụng cho cha hắn. Và bên trong những lần dàn xếp đó, Tùng âm thầm đặt máy quay phim và lưu trữ lại…
Suốt từ mấy tuần trước, sau khi tìm được những đoạn video kia tôi đã nhiều lần tự đặt câu hỏi mà không thể giải đáp. Những đoạn video đó toàn bộ là hình ảnh của lão Công và nhiều người phụ nữ khác nhau… Điều tôi không thể lý giải là Tùng đã quay lén chính cha mình để làm gì ?! Bây giờ mắt xích cuối cùng được tìm thấy, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện… Đây là món vũ khí tối mật, bước cuối cùng của Tùng dùng để uy hiếp đối phó cha của hắn trước cuộc chiến tranh chấp gia sản thừa kế.
Mãi suy nghĩ, đến lúc chiếc xe đỗ lại tôi mới ngỡ ngàng nhận ra mình đã đến trước nhà Vân Nhu… Tôi vừa mừng vừa hơi ngạc nhiên hỏi:
– Cô… cô cho phép con vào nhà thăm Vân Nhu ạ ?!
Cô Huyền nhìn tôi mỉm cười thật dịu dàng, nói:
– Không những thăm Vân Nhu đâu ! Bây giờ cô có việc phải vắng nhà hai ngày, cô giao Vân Nhu cho con chăm sóc… Con có giúp cô được không ?!
– Dạ được. – Tôi gật gật đầu lia lịa, thấy mình có vẻ ham hố quá mặt tôi bất giác nóng rang lên.
– Chuyện cô và con vừa suy đoán có lẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy… Nhưng để an toàn, con và Vân Nhu cứ ở nhà… Muốn đi đâu thì gọi taxi… đừng đi xe máy.
– Dạ, con biết rồi… – Tôi nghĩ đến chiếc xe máy của mình còn trong bãi xe trường, cười cười không biết nói gì thêm.
Tôi bước xuống đóng cửa xe, vừa định bước vào nhà thì cửa kính điện cửa sau lại trượt xuống… Mẹ Vân Nhu nhìn tôi hơi ấp úng khó xử nói:
– Cô muốn nói… Cô biết hai đứa con tuổi trẻ… ở bên nhau hai ngày… chuyện kia… cô có ngăn cấm… cũng rất khó. Nhưng cô chỉ mong con biết chừng mực… và nếu cần… – Mặt bà hơi đỏ lên lúng túng. -… cần bao cao su thì hỏi chị quản gia… Đừng để chuyện ngoài ý muốn xảy ra… Con và Vân Nhu còn phải học, tương lai còn rất dài…
– Dạ, con… con…
Chiếc xe đi hoà vào dòng xe đi mất hút mà tôi còn bần thần chôn chân tại chỗ. Trời đất quỷ thần ơi ! Tôi vừa được mẹ bạn gái bật cho một cái đèn xanh miễn dừng phi thẳng một đường lên cao tốc. Dĩ nhiên tôi biết sự dễ dãi của bà cũng dựa trên lời Vân Nhu nói… Nàng nói đã thuộc về tôi. Lửa đã bén mùi rơm, ngăn cấm cũng không được, thế là mẹ nàng chuyển qua biện pháp giáo dục giới tính cho tuổi mới lớn ah. Tim tôi đập thình thịch như vừa đua Pace 4 hai mươi vòng sân bóng. Sự sung sướng hạnh phúc quá bất ngờ làm tôi ngột ngạt không thở nổi.
– Cậu Phong…
Nghe tiếng gọi sau lưng, tôi quay người lại.
Trước mặt tôi là cánh cổng sắt nặng nề đã mở rộng từ lúc nào và một người phụ nữ trung niên lịch sự cúi đầu chào. Tôi gật đầu, nhóm chân bước đến mà lòng chợt dâng lên cảm giác kì lạ… Mới ngày nào ngay cả dừng xe trước cửa nhà đón Vân Nhu tôi cũng không làm được. Hôm nay tôi lại hiên ngang bước vào nhà với vị thế mới ah. Ôi! Nữ quốc trong truyền thuyết nha.
Tính cách của mẹ Vân Nhu được thể hiện qua cách bài trí căn biệt thự này. Tất cả mọi thứ trong tầm mắt tôi… từ tấm thảm sàn dệt tay Ấn độ, đá mã não Brunei đỏ dát tường, sofa da cổ điển Italy đến những chiếc đèn pha lê Châu âu… đều hào nhoáng, sang trọng. Nếu so sánh với nhà tôi ở Sóc Trăng, nơi này choáng ngợp hơn không biết bao nhiêu lần. Ba mẹ tôi lại thích sự đơn giản, tiện nghi cuộc sống hơn là bày biện trang trí vô bổ. Ba tôi mua mỗi chiếc ô tô đều đưa ra ba tiêu chí hàng đầu: an toàn, khả năng vận hành và sức mạnh… những thứ như ghế da, màn hình LED đối với ông chỉ có thứ phụ trội. Có thì tốt, không có chẳng sao.
– Cậu Phong…
– Cậu Phong…
Tôi đang ngơ ngác nhìn quanh căn nhà mà suy ngẫm, chợt tiếng gọi của bà quản gia bên cạnh làm tôi giật mình.
– Sao… sao ạ ?! – Tôi ấp úng hỏi.
– Vâng, tôi muốn nói là… Cô Nhu đang ở tầng một…
– Ặc…
Tôi vỗ trán, buông luôn chiếc cặp xuống chân, nhắm thẳng hướng cầu thang mà lao đi như tên bắn. Bà quản gia vội hô lớn theo:
– Cậu Phong… Là… phòng thứ hai bên trái… Còn… còn nữa… Cậu Phong… Bà dặn… Bao… Bao…
Đường lên tầng một chỉ có vài bậc thang mà tôi thấy như xa hàng cây số. Tôi dừng lại trước cánh cửa gỗ đóng kín mà lòng hồi hộp không thể tả. Định đưa tay gõ cửa, nhưng tôi đã kịp dừng lại… Như mẹ Vân Nhu nói, nàng không biết tôi đến đây ah… Vậy thì có nên chăng… mở cửa xông vào dành cho nàng một sự bất ngờ ?! Bất ngờ đến rụng rời nha. Hắc hắc… Tôi nén cười, đưa tay cầm tay nắm cửa… trong đầu nghĩ đến đủ thứ cảnh tượng của Vân Nhu sau cánh cửa này.
– Trường hợp 1: Vân Nhu đang học bài – 2 điểm.
– Trường hợp 2: Vân Nhu đang đọc sách – 3 điểm
– Trường hợp 3: Vân Nhu đang ngủ, váy tốc cao đến eo… – 6 điểm.
– Trường hợp 4: Vân Nhu đang thay quần áo – 7 điểm.
– Trường hợp 5: Vân Nhu đang nằm lim dim trong bồn tắm, tay kẹp chặt giữa hai đùi, miệng kêu tên tôi… – 10 điểm.
Mỗi trường học tôi đều tự cho một số điểm dựa theo sự thích thú của mình. Tôi nghiến răng, xoay nhẹ nhẹ tay nắm cửa. Hắc hắc. Không khoá ah. Đúng như tôi dự đoán, cả nhà này đến con mèo cũng là giống cái nha. Khoá cửa làm gì ?!
“Mười điểm, mười điểm nha…”
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa, hé mắt nhìn vô… Nửa con, một con, một con rưỡi và hai con mắt tôi mở tròn mà nhìn.
Hai mắt tôi sáng lên khi thấy Vân Nhu… Nàng đang đứng trước tủ áo, dáng người khum khum… có chút kì lạ ah. Chiếc váy nàng tốc cao lên kẹp dưới cằm khi ánh mắt nàng nhìn xuống… Tay nàng đang làm gì đó bên trong chiếc quần lót kéo trễ xuống ngang đầu gối. Vân Nhu… nàng đang… Nhìn thứ gì đó trắng trắng dài dài nàng lột ra khỏi đáy quần lót, rồi cuộn lại trong tay… hai mắt tôi trợn trắng, than trời:
– Ôi ! Mẹ ơi…
Nghe tiếng tôi, Vân Nhu giật bắn cả người, vội thả váy xuống. Nhìn thấy tôi mặt nàng đỏ bừng lên vừa rối vừa giận, gắt lên:
– Anh… Anh… Trời ơi… Ra ngoài ngay…
Tôi đóng sập cửa lại, mồ hôi vã ra như tắm. Trời đất quỷ thần ơi ! Trăm ngàn lần dự đoán tôi cũng không thể nghĩ ra được mình lại bắt gặp Vân Nhu đang… thay băng vệ sinh ah… “Vân Nhu đang ở kỳ kinh nguyệt”. Tôi như bị giáng một búa vào đầu kêu ong ong không dứt. Bên tai tôi còn vang lên lời dặn dò của mẹ Vân Nhu “phải biết chừng mực… nếu cần thì dùng bao cao su…”. Dùng cái rắm ah !
“Ôi! Phụ nữ thật thâm độc… thâm độc ah!”
Cánh cửa phòng bật mở. Tôi hít một hơi thật sâu, lò dò đưa đầu vào. Ngay lập tức một thân hình mềm mại lao thẳng vào lòng tôi, sau đó là vô số nắm tay nhỏ đấm lên ngực tôi thùm thụp…
– Anh… anh… vô duyên lắm… Em ghét anh… Sao không gõ cửa hả ?! Đáng ghét… Đáng ghét…
– Ha ha… Anh xin lỗi mà… Chỉ là… Anh muốn em bất ngờ thôi… – Tôi cười khổ.
“Bản thân anh càng bất ngờ hơn ah!”
Tôi bắt lấy hai tay Vân Nhu, cúi xuống thật thấp tìm đôi môi xấu hổ của nàng mà hôn. Nàng mím chặt đôi môi ấm ức, rồi bất ngờ vỡ oà hôn rít lấy môi tôi. Tôi choàng tay ôm ghì lấy thân thể mềm mại của Vân Nhu, để nụ hôn của mình đáp trả bao nhiêu nỗi nhung nhớ mãnh liệt.
– Ôi! Anh nhớ em đến phát điên lên được… – Tôi thì thào trên đôi môi ươn ướt mềm mại của Vân Nhu.
Nàng ôm choàng lấy cổ tôi, hai chân hổng khỏi mặt đất, dán chặt vào môi tôi mà nghẹn ngào:
– Em nhớ anh lắm… Nhưng em sợ… em sợ anh sẽ nói lời chia tay với em. Nên điện thoại em cũng tắt đi, gửi cho mẹ giữ.
– Khờ quá. – Tôi hôn vào lòng bàn tay mềm mại của Vân Nhu, nhìn sâu vào mắt nàng mà nói. – Nói lời chia tay là đặc quyền của em, chỉ riêng mình em… Anh không có quyền nói ra…
Vân Nhu ôm ghì lấy tôi, dụi gương mặt đầy nước mắt vào ngực áo tôi. Nàng sung sướng áp mặt vào ngực tôi, hai mắt nhắm chặt mỉm cười:
– Đêm hôm qua mẹ úp úp mở mở… còn nói gửi em lại cho ai đó trông chừng… làm em bực mình cả buổi sáng nay… Hì hì…
– Sao em không nghĩ người đó là anh ?! – Tôi ngạc nhiên hỏi. – Dù sao lần trước mẹ cũng cho phép hai đứa mình quen nhau ah.
Vân Nhu siết chặt quanh người tôi, nói nhỏ:
– Ứ… thật ra… em cũng có hy vọng đó… nhưng em nghĩ vì chuyện… chuyện ba em… anh sẽ không tới.
– Khờ quá. Dù mẹ em chưa kể cho anh nghe sự thật về ba ruột của em… Anh cũng sẽ tới. – Tôi cúi xuống hôn lên gò má mềm mại đáng yêu của nàng, mỉm cười.
– Bốn tuần qua anh tới nhà em mấy lần… Mẹ không cho em biết… Không những vậy… sáng nào anh cũng nhận được tin nhắn của em mà…
Trước đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của Vân Nhu, tôi rút điện thoại ra cho nàng xem… Nàng nhíu mày không hiểu, rồi nhìn tôi lắp bắp… Tôi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, gật đầu nói:
– Là mẹ em nhắn… – Tôi thở dài cảm thán. – Nếu không có những dòng tin nhắn này. Dù chỉ là một câu lặp đi lặp lại… Anh thật sự không biết mình đã phải trải qua những ngày đó như thế nào…
– Anh… em xin lỗi… em xin lỗi… Hu hu…
Vân Nhu gục đầu vào vai tôi khóc thút thít, tôi vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng. Bên Vân Nhu tôi không còn bất kỳ cảm giác áy náy nào với bất kỳ một ai nữa. Dù sự thật không được phơi bày ra ánh sánh, dù người ta không hiểu thì thế nào ?! Tôi chỉ cần lòng mình thanh thản và Vân Nhu bên cạnh là đủ.
– Thôi… Thôi… Không khóc nữa… Khóc đến sắp thành Gấu trúc rồi…
Tôi bế xốc cả người Vân Nhu lên hai tay bợ bên dưới cặp mông tròn trịa căng tròn của nàng. Đặt nàng nằm xuống giường, tôi áp mặt lên hai bầu vú mềm mại thân thương của nàng mà hít hà say mê. Mùi cơ thể thơm ngát của Vân Nhu làm khúc thịt giữa hai chân tôi căng cứng…
– Bây giờ anh chỉ muốn em thôi…
– Ư… Em cũng muốn ah… – Vân Nhu hôn lên mái tóc khét nắng của tôi, nỉ non. – Nhưng mà… lúc này…
– Anh hiểu mà. Không cần nói… Haizzz… Thật là đau lòng chết người ah. – Tôi dụi dụi mặt vào ngực nàng, ấm ức nói.
– Anh hiểu gì ?! Sao đau lòng ?! – Vân Nhu tròn mắt, nhìn tôi.
– Thì…
“Cộc cộc…”
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa. Hai đứa quay phắt lại… Cửa phòng lại không đóng, người quản gia hơi ngượng, quay đầu nhìn tránh đi. Vân Nhu ah lên một tiếng, hoảng hốt đẩy tôi ngồi dậy.
“Cộc cộc… cô Nhu… cậu Phong… Mời cô cậu xuống ăn cơm trưa”
– Dạ, tụi con xuống đây… – Vân Nhu lí nhí trả lời, xoa xoa hai gò má xinh đẹp đỏ bừng như gấc chín.
– Đi anh…
Vân Nhu khoác tay tôi, kéo tôi đi ra cửa. Đi ngang người quản gia, bất ngờ tôi thấy bà ta nhìn mình mặt hơi đỏ, bàn tay ra hiệu chỉ chỉ xuống sàn nhà. Tôi nhìn theo hai mắt liền trợn ngược trắng dã, suýt ngã ra đất… Ngay sát khung cửa, một hộp bao cao su Nhật mới nguyên 50 cái ah.
“Mẹ ơi! Tính thổi bong bóng hay sao mà mua nhiều dữ vậy ?! Mà hai ngày này có lẽ tôi sẽ dùng hết nha ! Đem ra thổi bong bóng… treo khắp cả phòng ngủ của Vân Nhu”.