Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 9214 Lượt Xem

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết

Phần 28: Giày bóng đá có gắn rung

Tối Chủ Nhật hơn 8h00 tối, tôi về đến nhà cô Ngọc Nhi.

Đưa Vân Nhu về nhà, tôi đã gặp mặt mẹ nàng. Cô Huyền đi công việc về từ buổi trưa, nghe Vân Nhu đi Vũng Tàu với tôi có lẽ đã khá lo lắng. Thấy hai đứa tôi về an toàn cô thở phào nhẹ nhõm. Cô Huyền muốn giữ tôi lại ăn tối, nhưng Vân Nhu khăng khăng để tôi về trước. Tôi hiểu nàng không muốn tôi nói lộ ra việc nàng suýt bị hãm hại… Vân Nhu không muốn mẹ lo lắng. []

Vừa dắt xe vào nhà tôi đã nghe tiếng nói chuyện của đàn ông trong phòng khách.

“Tuấn Phong về đấy !” – Giọng cô Ngọc Nhi nói.

– À… Sao đi đâu về muộn vậy em ?!

Tôi quay lại liền gặt gương mặt tươi cười hiền hoà của thầy Đạt, cô Ngọc Nhi không đi ra ngoài mà ngồi yên vị trong phòng khách. Tôi vội cúi đầu chào thầy.

– Dạ, em đi chơi với bạn…

“Hừ, sao không nói thật cho thầy nghe…”

Nghe giọng cô Ngọc Nhi mang mùi giấm chua lên men đủ bốn tuần vang lên bên trong, tôi chỉ biết gãi đầu cười khổ. “Thầy Đạt đang ở đây ah… Ghen tuông cái gì không hiểu nữa…”. Thầy Đạt không hiểu ất giáp gì, cười xoà kéo tay tôi vào nhà. []

– Thầy tìm em hay tìm cô Ngọc Nhi ạ ?! – Tôi hỏi.

– À… thầy qua đây… tìm em… bàn về chuyện đội bóng… – Thầy Đạt ấp úng, vẻ mặt cũng hơi cứng nhắc thiếu tự nhiên.

“Ây da, thêm một người nghĩ đông nói tây rồi !”. Rõ ràng là thầy muốn qua tìm cô Ngọc Nhi lại cứ nói là tìm tôi. Đội bóng thì tuần nào cũng huấn luyện, thầy luôn ở đó, muốn nói gì thì đã nói hết rồi. Tôi làm lơ như không hiểu, ngồi ngay xuống ghế đối diện thầy hăm hở hỏi:

– Dạ, thầy nói đi… Em nghe đây.

– À… ờ… Dạo này các bạn tập luyện rất tốt ha… – Thầy Đạt hơi lúng túng.

– Dạ, còn gì nữa không ạ ?!

Cô Ngọc Nhi ngồi ghế bên cạnh, che miệng nén cười.

– À… Tuần tới là thi đấu vòng bảng rồi… Các em có chuẩn bị tinh thần chưa ?!

– Dạ rồi. Bọn em đứa nào cũng đang rất hăng máu ah. Thầy yên tâm…

Tôi tiếp tục nhìn thầy Đạt lom lom chờ thầy nói tiếp. Thầy Đạt bối rối, mặt thoáng đỏ lên, quay qua cô Ngọc Nhi cầu cứu:

– Cô Nhi có gì dặn dò mấy em trong đội bóng không ?!

– Em á… – Cô Ngọc Nhi tròn mắt, nén cười. – Em ở chung nhà với Phong mà, muốn nói lúc nào chẳng được ?!

– À… Phải ha… Ây da lại quên mất.

Nhìn thầy Đạt rối tinh rối mù tôi chợt thấy ái ngại thương cảm cho thầy. Thầy vẫn mãi theo đuổi một mục tiêu mà tôi đã sớm chinh phục. Nhưng tôi hiểu, ái tình không phải là thứ có thể nhường nhịn hoặc xếp hàng đến lượt. Một khi quan hệ của tôi và cô Ngọc Nhi lộ ra ngoài ánh sáng, có lẽ điều duy nhất tôi có thể làm giảm thiểu tối đa tổn thương của thầy. []

– Thầy Đạt và cô nói chuyện nha… Em xin phép về phòng chuẩn bị bài vở một chút ạ. – Tôi đứng lên đi, liền nhận ánh mắt oán trách của cô Ngọc Nhi.

– Ờ… Tranh thủ học bài đi em… Mai thứ hai rồi… – Thầy Đạt như reo vui, nói theo tôi.

Tôi lên lầu, về phòng mình, thay quần áo ra xong định xuống phòng dưới đi tắm. Chợt nhớ ra thầy Đạt và cô Ngọc Nhi còn ngồi đó nói chuyện. Ây da, thật có chút phiền nha. Ném phịch chiếc khăn tắm ra giường, tôi ngồi xuống thở dài… Mà cái quái gì phải chờ ah… Khi vào nhà, tôi nhớ rõ ràng xe chị Ngọc Trâm chưa về.

Từ lần giải cứu chị Ngọc Trâm, cô Ngọc Nhi rất nghiêm túc cấm đoán tôi và chị tiếp tục phát sinh quan hệ. Tôi hiểu cô Ngọc Nhi. Cô cấm đoán không vì ghen tuông hay đố kỵ phụ nữ, cô sợ chị Ngọc Trâm sẽ yêu tôi… Mà “yêu Phong thì phải học chấp nhận chuyện chia sẻ và đau khổ”… Đây là nguyên văn lời cô Ngọc Nhi nói với tôi. “Chia sẻ thì không nói, nhưng tôi có làm ai đau khổ đâu chứ ?! Ây da”. Vì thế, ngay cả lần cụp lạc tay ba của tôi, chị Trâm và chị Vi nhân ngày sinh nhật của tôi, cũng bị giấu kín không tiết lộ. Vì thế, nếu phòng trên có chị Ngọc Trâm, tôi tốt nhất không lên… Đôi khi lại nhập nhằng rồi dẫn đến chuyện không hay. []

Đã quyết định làm nhanh không ai biết… Tôi chạy một mạch lên lầu. Mở cửa phòng cô Ngọc Nhi bước vào. Mở cửa phòng tắm, nhảy tọt vào, đóng sập cửa lại. Phù… Cũng nhanh đoạt chuẩn Olympic nha.

Tôi chợt sững người nhìn lên. Đèn phòng tắm bật sáng, đèn phòng ngủ khi nảy cũng bật… Cô Ngọc Nhi rõ ràng là rất tiết kiệm điện nha. Tôi quay người lại, hai mắt bất ngờ mở to trừng trừng…

“Phong…”

Trước mặt tôi không ngờ là chị Ngọc Trâm toàn thân trần truồng ngồi trong bể tắm ngập nước. Chị nhìn tôi, mặt đỏ gay như gấc chín, kêu lên thật khẽ.

– Ui, em xin lỗi… Chị Ngọc Nhi đang tiếp khách ở dưới… Em lại không thấy xe chị, tưởng chị không có nhà, nên… Ây da ngại quá… – Tôi cười toe toét, phân bua.

– Chị tắm cũng… sắp xong rồi… – Chị cúi đầu lí nhí nói.

Quả thật bốn tuần trôi qua, giờ thấy chị Ngọc Trâm trong tình cảnh này dù chỉ lộ lên khỏi mặt nước hai bờ vai và nửa bầu vú căng tròn trắng muốt cũng đủ làm máu nóng tôi sôi lên. Chiếc boxer short đang mặc có chút lỏng lẻo không ngăn được cuộc biểu tình bất ngờ, cộm u ra một khối lớn.

– Hay là… cho em tắm chung với chị nha… Hắc hắc… – Tôi nói nửa đùa nửa thật.

– Không được đâu… – Chị Ngọc Trâm mặt đỏ ửng kêu lên, rồi lại nói lí nhí. – Lần khác… thì được…

– Ặc… Sao kì vậy… – Đầu tôi hơi to lên, khó hiểu.

Chợt tôi nhận thấy ánh mắt chị Ngọc Trâm né tránh mình một cách rất kì lạ nha… Tôi lò dò bước lại gần… Chị càng cúi đầu thật thấp gần như chạm vào mặt nước. Chị đang xấu hổ với tôi sao ?! Giữa tôi và chị còn tồn tại chữ xấu hổ này sao tôi không nhận ra ah ?! Rõ ràng là tôi lao vào đây chị cũng không hét lên tiếng nào… Bây giờ tôi đứng sát bồn tắm, hai bầu vú căng tròn và hai nhũ hoa đỏ hồng lập lờ trong nước chị cũng không che đậy… Vậy thì tại sao nét mặt chị lại bối rối xấu hổ ah ?!

– Em ra ngoài đi được không ?! Chị tắm hai phút nữa là xong… – Chị Ngọc Trâm cúi đầu lí nhí nói.

Tôi thấy hai cánh tay chị buông xuôi xuống dưới chân, như đang giấu cái gì đó ah… Là cái gì ?!

– Ah… Con gián… – Tôi bất ngờ chỉ ra sau đầu chị, hô lớn.

– Á… ĐÂU ĐÂU ??

Chị Ngọc Trâm hoảng hốt nhảy dựng lên. Cả người trần truồng chồm lên bám chặt lấy tôi. Bàn tay chị lại cầm theo một vật sũng nước tôi thấy quen quen… Mẹ ơi, tôi suýt ngất… Chiếc giày đá bóng của tôi.

Quay tới quay lui không thấy con gián nào… Chị Ngọc Trâm biết mình bị lừa, chợt dúi chiếc giày ướt sũng vào người tôi, ôm mặt khóc nức nở.

Tôi nhìn chị cả người trần truồng bưng mặt khóc tu tu như bị ăn hiếp mà cái đầu cứ to ra như sắp nổ tung. Chị giấu chiếc giày của tôi giữa hai chân để làm gì thì dùng đầu gối cũng nghĩ ra được. Nhưng mà… tôi nhìn chiếc giày Nike Phantom Venom 2018 ướt sũng của mình, lại nhìn cái mũi giày nhọn nhọn… vô thức chuyển ánh mắt nhìn xuống khối u giữa quần mình. Ây da, phụ nữ đôi khi rất sáng tạo nha.

– Em đi ra đi… Muốn xem cái gì nữa hả ?! Hu hu….

– Haizz…

Tôi thở dài, tuột phăng chiếc quần, cởi áo… trần truồng bước chân vào bồn tắm. Tôi ngồi lên thành bồn tắm, kéo chị Ngọc Trâm ngồi lên đùi mình. Ây da, cặp mông tròn trịa mát rượi của chị vừa ngồi xuống, dương vật tôi liền ngọ nguậy tỉnh giấc. Hai bầu vú căng tròn của chị đang phập phồng uất ức trước mặt làm cổ họng tôi khô khốc. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bờ eo nhỏ của chị, nhỏ nhẹ nói:

– Tự sướng là hành động rất là bình thường không có gì phải xấu hổ đâu !

Chị Ngọc Trâm không khóc nữa, nhưng tay vẫn bưng kín mặt, ấp úng nói:

– Em… Em gạt chị…

– Không có… – Tôi thở dài. – Có muốn nghe em kể lần đầu em thủ dâm không hả ?!

Chị hơi hé ngón tay nhìn tôi, gương mặt còn đỏ ửng ngượng ngùng hỏi lại:

– Em cũng làm chuyện đó nữa sao ?!

Tôi gỡ tay chị xuống, lau nước mắt nhoè nhoẹt trên mặt chị. Nhẹ nhàng nói:

– Có chứ… Ai mà không làm… Lần đầu em thủ dâm là năm 12 tuổi nha…

– Trời ơi… sớm như vậy ?!

– Ừ… Hồi đó em đi theo một anh lớn trong xóm vô rạp chiếu phim… Anh ta lớn hơn em mấy tuổi, đi với bạn gái nha… Hai người ngồi ngay kế bên em mà cứ hôn hít sờ mó lung tung… Em đâu chịu nổi… Tối về nhà… Khà khà… Thoải mái liền nha. []

Chị Ngọc Trâm nghe tôi kể mà tròn cả mắt… Vẻ mặt chị rất đặc sắc nha. Lúc thì ửng đỏ xấu hổ lúc thì vui vẻ tươi cười, lúc lại gật gù tán đồng… Câu chuyện tôi kể cho chị nghe là có thật… chỉ điều chỉnh vài chi tiết nho nhỏ. Ví dụ như, tôi đã không chờ đến về nhà và không tự làm việc đó mà cô bạn gái của anh bạn làm giúp tôi. []

– Nhưng em chỉ dùng tay… – Chị hơi đỏ mặt ấp úng. – … hay… có dùng cái gì khác không ?!

Tôi lén nhìn qua chiếc giày tội nghiệp của mình đang chỏng chơ dốc ngược trên bồn rửa tay. Tôi hiểu chị đang mô tả cái thứ mà thế giới loài người gọi là sextoy… “Không biết có nên mua giày đá banh chịu được nước không ta ?! Hay đầu có gai, còn rung được càng tốt… “. Tôi thở dài nhìn chị nói:

– Cấu tạo cơ quan sinh dục của nam với nữ khác nhau ah… Nam thì nhô ra ngoài, dễ dùng tay kích thích hơn là nữ.

Thấy chị có vẻ hụt hẫng thất vọng, tôi bồi thêm cú chót:

– Nam đôi khi cũng dùng dụng cụ để tự sướng nha… nhưng chủ yếu để kích thích tâm lý là chính.

– Thật hả ?! Em có không ?! – Chị Ngọc Trâm tròn mắt hỏi.

– Em… Có một lần… Chuyện này hơi xấu hổ một chút… Chị hứa không được cười em đó… – Tôi vờ như xấu hổ nói.

– Chị hứa mà… – Chị Ngọc Trâm gật gật đầu lia lịa.

– Hồi năm 14 tuổi nha… – Tôi che tay lên miệng nói nhỏ. – Em rất thích con bé hàng xóm mà nó có bạn trai rồi… Thế là em lén… lén trộm cái quần lót của nó treo ngoài xào đồ… đem về nhà… phủ nó lên… Khà khà… sướng lắm nha…

– Trời ơi… Em đúng là biến thái mà… – Chị Ngọc Trâm buột miệng kêu lên, liền ôm bụng cười nắc nẻ.

Tôi nhìn chị cười đến đỏ cả mặt, mặt tôi dần đen như đít nồi… Mấy cái loại hành động bệnh hoạn này xem phim Hồng Kông đầy ra. Lựa đại một cái kể cho chị Ngọc Trâm nghe, không ngờ thành công vượt mức tưởng tượng… Thấy chị cười hoài không dứt, tôi bắt đầu hơi chột dạ. Mẹ ơi, cái này có phải là an ủi tâm lý quá tay rồi hay không ?! Ôi ! Hình tượng mỹ nam của tôi sau đêm nay là đổ sông đổ biển hết ah. []

– Không cười nữa… Hứa với em rồi mà… – Tôi mặt đỏ bừng, gắt lên.

– Hi hi… Trời ơi… Sau đó có giặt trả lại cho người ta không ?!

– Không nói nữa…

Tôi muốn điên rồi. Choàng tay ôm chặt cơ thể trần truồng đang cười đến run rẩy của chị Ngọc Trâm, áp miệng lên môi chị ngậm kín lại.

– Ư… Phong…

Tôi nhấm nháp đôi môi mềm mại của chị, chị cũng đáp trả lại thật mãnh liệt. Nôm na có thể đoán là chiếc giày của tôi khi nãy chưa hoàn thành nhiệm vụ nha. Tôi đặt tay lên ngực chị, bắt đầu vuốt ve mơn trớn hai bầu vú căng tròn mềm mại. Ôi ! Những người phụ nữ của tôi dù là trời trao vào tay không cố ý lựa chọn nhưng người nào cũng căng tràn nhựa sống… Tôi cúi xuống ngậm lấy núm vú chị Trâm mút mút say mê. Dương vật bên dưới như bị điện giật chui vào giữa cặp đùi non của chị mà dựng đứng lên. Chị Ngọc Trâm thở hổn hển, ngực ưỡn ra cho tôi hôn hít. Tay chị đưa vào giữa hai chân cầm lấy dương vật tôi ép chặt vào cửa mình chị…

– Uwmmm…. Phong ơi… Chị muốn…

Chị nhỏm người dậy, cầm dương vật căng cứng của tôi chèn vào hai mép âm hộ… Chậm chậm ngồi xuống.

– Uwmmmm… Ôi…

Chị Ngọc Trâm rên sướng ngất ngây. Chị giữ hai bàn tay tôi không ngừng chà sát trên hai bầu vú căng tròn. Cả người nhấp nhổm lên xuống dồn dập.

– Ah…

Tôi hít hà sung sướng. Bên trong người chị Trâm thật tuyệt. Ẩm ướt trơn tru lại khít khao ôm cứng lấy thân dương vật tôi. Tôi áp mặt lên bờ vai mịn màng của chị, hai tay vòng lên trước say mê vò nắn hai bầu vú căng tròn của chị… Ôi ! Sướng chết người ah. Đêm qua tôi và Vân Nhu chỉ ôm nhau ngủ, không làm gì. Đến sáng đi toilet nhìn dương vật mình cứ dựng đứng chèn cả đường nước tiểu, thật có chút hối tiếc.

– Ôi… Phong ơi…

Chị Ngọc Trâm ngữa đầu ra vai tôi, đôi môi mềm mại ẩm ướt hé mở mời gọi. Tôi hôn rít lấy môi chị, lưỡi tôi tìm sâu vào trong cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ khao khát của chị… Hai tay tôi mơn trớn hai bầu vú ưỡn tròn, kẹp lấy hai đầu nhũ hoa nhỏ nhắn của chị mà se se đùa nghịch. []

– Uwmmmm… Ôi… Sướnggggg quá…. Phong ơi…

Bờ eo chị uốn éo thật chậm, lại giật giật từng đoạn một như muốn để dương vật tôi vào đến tận cùng. Hai cánh tay chị đưa lên bấu chặt lấy cổ tôi, cơ thể run rẩy rồi gượng cứng lại… Tuôn trào.

– Ôi… Ôi… Uwmmm…

Tôi ghì chặt người chị, hai tay khoan khoái vuốt ve khắp cơ thể trần truồng run rẩy của chị. Bên tai tôi vang lên tiếng chị thì thào yếu ớt:

– Ư… Phong ơi… Sau này, chị không lấy giày của em nữa… Chị hứa…

– Hứa hứa cái gì ah… Em còn chưa xong đâu…

– Vậy… Vậy làm tiếp nha…

Gian phòng tắm nhỏ một lần nữa tràn ngập âm thanh rên rỉ nỉ non sung sướng…

Mười lăm phút sau,

Tôi hoàn tất tắm rửa sạch sẽ, bước ra khỏi phòng tắm nhìn lên đồng hồ treo tường, lòng liền đánh thót một cái. Đúng như nguyên tắc tắm gội của tôi ah… Tắm một mình bốn phút, hai mình bốn mươi phút. Đã gần chín giờ, không lẽ cô Ngọc Nhi còn nói chuyện với thầy Đạt chưa xong ?!

Tôi chạy vội lên sân thượng, phơi chiếc giày đá bóng của mình. Rồi cấp tốc chạy xuống phòng mình… Vừa đến trước cửa, thấy cửa phòng hé mở. “Xong rồi…” Tôi nhăn nhó cười khổ. Tôi hơi thấp thỏm cảm giác như đi ăn trộm chưa kịp ra ngoài đã thấy chủ nhà chặn trước cổng. Vừa bước vào phòng, tôi liền thấy cô Ngọc Nhi hầm hầm ngồi trên ghế nhìn mình chằm chằm. Cô lại đang ngồi trên ghế, không ngồi trên giường như mọi khi… Căng rồi.

– Xong chưa ?! – Cô Ngọc Nhi hỏi giọng đanh gọn lạnh lùng.

– Xong rồi… – Tôi gãi gãi đầu nói.

– Hừ…

Cô Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng, đứng phắt dậy đi ra cửa phòng. Tôi vùng chạy theo níu tay cô lại… Đinh ninh trong đầu, cô Ngọc Nhi sẽ vung tay la mắng tôi. Nhưng không, cô chỉ đứng lại, quay lưng về phía tôi, bờ vai run rẩy nhẹ nhẹ… Tôi ôm choàng lấy người cô, ghì sát vào lòng. []

– Em xin lỗi… Em không nên… với chị Ngọc Trâm. Sau này em sẽ… – Tôi nói nhỏ.

Cơ thể cô Ngọc Nhi run lên nhẹ nhẹ, giọng cô nghẹn ứ nói:

– Sau này cô không cấm cản em nữa… Em với Ngọc Trâm có thể… cô không có nhà là được.

Đầu tôi hơi to ra khó hiểu, quay người cô lại… Cố tìm trong đôi mắt đỏ hoe của cô sự ghen tuông đố kỵ, nhưng tôi chỉ thấy sự đau lòng thương tâm. Tôi buột miệng hỏi:

– Nhưng mà… Tại sao ?!

Cô Ngọc Nhi nhìn tôi, hơi ấp úng mặt thoáng đỏ lên:

– Ngọc Trâm… nó… nó… khó chịu… nó tự… tự…

– Ah ! Ra chuyện đó… – Tôi thở phào nhẹ nhõm.

– Em… em biết sao ?! – Cô Ngọc Nhi tròn mắt hỏi, chợt nghĩ ra thản thốt nói. – Ra khi nãy, em đã thấy… nên… là cô trách nhầm em rồi…

– Ha ha… Cái gì mà trách nhầm chứ ?! Em rất thích mấy chuyện trợ giúp như vậy nha…

Tôi cúi xuống hướng đến đôi môi cô Ngọc Nhi, cô tránh đi, nhưng vẫn để tôi ôm nhẹ nhàng. Tôi mỉm cười, thổi nhẹ vào tai cô hỏi:

– Vậy… cô có khó chịu không ?!

– Không… – Cô Ngọc Nhi vùng đẩy người tôi ra, nhưng bị tôi ghì chặt không buông.

– Buông ra… Đi đâu đi luôn đi… Đừng về nữa… Ư…

Cô Ngọc Nhi nói chưa xong thì tôi đã trám kín miệng cô bằng một nụ hôn cháy bỏng. Cả người cô nhũng ra tựa sát vào ngực tôi thổn thức. Hai tay tôi vuốt ve lưng áo cô, qua lớp vải mỏng cảm nhận thân nhiệt cô tăng cao thật nhanh. Cô hôn rít lấy môi tôi, chiếc lưỡi nhỏ ngoáy động khao khát hừng hực. Wah… Bốn tuần dồn nén thật sự như một quả bom sắp nổ nha.

Tôi vòng tay dưới mông bế xốc cả người cô Ngọc Nhi lên. Hai chân cô mở rộng quắp lấy hông tôi… Tôi đặt cô xuống giường, vừa hôn chặt đôi môi mềm mại thơm ngát, vừa kéo chiếc váy dài lên kéo qua khỏi đầu cô… Làn da trắng muốt ngọc ngà, hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp thấp thỏm hiện ra trước mắt tôi. []

– Ây da… Khi nảy tiếp thầy Đạt… Cô… không mặc áo ngực hả ?! – Tôi tròn mắt buột miệng hỏi.

Cô Ngọc Nhi hơi ngạc nhiên, chợt cười tủm tỉm ngực hơi ưỡn lên khiêu khích, nói:

– Không được sao ?! Ai thèm ráng chịu…

– Hừ…

Tôi như bị máu nóng xông lên đầu, gầm gừ nhào lên đè ngửa cô Ngọc Nhi ra giường. Hai tay bóp nghiến lấy hai bầu vú tròn căng cho vung lên, nhằm ngay hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của cô mà há miệng nhai ngấu nghiến. []

– Ui da… Đau… Ưm…. Cô nói đùa mà… Cô mới cởi ra trên lầu thôi… Ôi… – Cô Ngọc Nhi hổn hển nài nỉ.

Tôi phì cười trên ngực cô. Sự thô bạo không giảm mà tiếp tục tăng lên. Cô Ngọc Nhi rên siết, ưỡn người cong lên dâng trọn hai bầu vú cho tôi tham lam cắn mút… Tôi thật sự say mê với hai khối thịt tuyệt đẹp này… Bốn tuần qua tôi cũng không ngờ chính mình cũng khao khát thèm muốn cô Ngọc Nhi như vậy. Tôi hôn, tôi ngậm, tôi mút, tôi nhay nhay thoả thuê cho đến lúc hai đầu nhũ hoa cô đỏ ửng săng cứng. Tay tôi vuốt ve vùng bụng phẳng lì gọn gàng của cô Ngọc Nhi, rồi luồn vào mép quần lót. []

– Uwmmm… Phong ơi…

Ôi chao ! Âm hộ cô nhẵn nhụi lớp lông tơ phơn phớt đã sớm ướt đẫm dán chặt vào da… Những ngón tay tôi kẹp dọc hai mép thịt trơn nhẫy mà mơn trớn, vuốt ve… Cô Ngọc Nhi thở dốc, cặp đùi thon dài nõn nà vô thức mở rộng ra. Tay tôi day day thật nhanh, thật nhanh… làm cô ưỡn cong cả người há hốc sung sướng. Tôi vừa dừng lại, cô liền mềm nhũng bấu víu lấy người tôi nỉ non:

– Uwmmm… Phong ơi… yêu cô đi… Cô muốn… Ôi…

Tôi cũng gấp không chịu nổi. Cởi phăng quần áo ném ra giường, trần truồng nằm đè lên cơ thể cô. Dương vật tôi mười phút trước vừa xuất tinh một lần, bây giờ vẫn căng cứng như khúc củi đung đưa cọ quẹt giữa hai chân cô. Cô Ngọc Nhi hôn rít lấy môi tôi, tay tìm lấy dương vật tôi mà đưa vào âm hộ cô. Tôi thúc mạnh. []

– Ưmmmm… Ôi…

– Ah…

Sướng chết người ah. Tôi ôm ghì lấy cơ thể cô Ngọc Nhi, hít hà sung sướng. Ôi ! Lấp kín bên trong cô, bao nỗi nhớ nhung chợt thức tỉnh ùa về thật mãnh liệt. Đôi mắt xinh đẹp đê mê này, hai bầu vú tuyệt đẹp ửng đỏ này, và cặp đùi thon dài này luôn mở rộng chào đón tôi…

– Ưm… Phong ơi…

Tiếng kêu nỉ non khao khát của cô Ngọc Nhi làm trái tim tôi thổn thức. Hai mắt tôi nóng rang ươn ướt vì nhận ra bốn tuần qua mình thật ích kỷ. Tôi chỉ chăm chăm vào nỗi đau buồn của mình, không hề nghĩ đến người khác. Tôi đã dùng hành động xa lánh cô Ngọc Nhi, tự biện hộ rằng không muốn có lỗi với Vân Nhu, thật ra là tôi muốn trừng phạt cô, dày vò sự nhung nhớ của cô… Bắt cô chịu đựng chia sẻ nỗi đau của mình một cách vô lý. Tôi đã cư xử như một đứa con nít, làm rơi viên kẹo của mình thì giật lấy kẹo của người khác ném đi.

Tôi cúi người hôn lên vành tai cô, bờ má láng mịn và đôi môi ươn ướt khao khát… Nước mắt tôi chảy dài, rơi xuống mặt làm cô Ngọc Nhi ngạc nhiên sửng sốt. []

– Em sao vậy ?! Tại sao khóc ?

Tôi cười, lau nước mắt trên mặt. Thật có chút xấu hổ… Đây là lần đầu tiên tôi khóc trong tình huống giữa trận đấu ah. Tôi gục đầu vào vai cô, hông bắt đầu nhịp nhàng chuyển động…

– Ư… Phong… Tại sao em khóc ? – Cô Ngọc Nhi thở dốc, nhưng vẫn lo lắng hỏi.

– Em… em… mới nhận ra em nhớ cô thế nào… – Tôi ngậm vành tai cô, hổn hển nói khẽ.

Cô hơi ngạc nhiên sững người… Rồi hai cánh tay ôm choàng lấy lưng tôi, cặp đùi cũng siết lấy hông tôi thật chặt.

– Ư… Cô cũng nhớ… em lắm… Nhiều lần… cô không ngủ được… cô muốn xuống… lại sợ em… không thích… cô chỉ biết khóc một mình…

– Em xin lỗi…

Cô Ngọc Nhi lắc đầu, mái tóc thơm ngát dụi dụi vào mặt tôi. Tôi hít sâu một hơi, chống hai tay nhỏm người lên, hông bắt đầu thúc mạnh.

– Ôi… Ư… Phong… – Cô Ngọc Nhi bấu chặt hai cánh tay tôi, rên rỉ.

Sau khoảnh khắc thương cảm, tôi đã trở lại hừng hực khao khát. Tôi cầm hai chân cô khép lại, đặt sang một bên để cơ thể cô nghiêng lệch đi. Âm hộ cô như bị vặn lại, bóp chặt lấy dương vật tôi… Đặt tay lên bờ vai cô, tôi tiếp tục hì hục không ngừng nghỉ. Bờ mông bị tôi dập vào chan chát, âm hộ như mút chặt lấy dương vật tôi ra vào vang lên tiếng nhóp nhép liên tục.

– Ôi… Uwmmmm…. Sao… như vậy…. Ôi… – Cô Ngọc Nhi há hốc nhìn tôi, ánh mắt tê dại, lại có chút oán trách.

– Cô… sướng… không ?! Ah… – Tôi vừa hỏi, vừa dập mạnh làm cơ thể cô cong lại từng hồi.

– Ôi… uwmmm… sướng… nhưng… nó… kì… lắm… Ôi…

– Không kì mà…. ôi… chim cô… làm em sướng quá… Ah… – Tôi hít hà, tăng nhịp thật nhanh.

– Ôi… Phong ơi… cô sướngggg… Uwmmm… – Cô Ngọc Nhi níu chặt tay tôi rên siết thật lớn, mái tóc dài đen óng xoã tung rũ rượi.

Không để cô Ngọc Nhi đạt cao trào sớm, tôi bất ngờ lùi người lại. Dương vật rời khỏi âm hộ cô mang theo thật nhiều nước… Ôi ! Cô Ngọc Nhi của tôi dáng người thon thả lại như có cả hồ nước bên trong ah. Cô há hốc thở dốc, níu tay tôi ngồi dậy. Thấy tôi nằm ra giường, cô hiểu ý nhóm chân quỳ gối giở qua người tôi. Đón lấy dương vật tôi, đưa vào cửa mình, ngồi xuống… []

– Uwmmm…

– Cô chống tay ra sau đi… Chống lên hai chân em… Ừ… Xa ra…

Nghe tôi hướng dẫn, cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Khi tay cô chống ngược ra sau đặt lên hai ống chân tôi, hai chân cô gấp lại quặp sát hông tôi không thể khép lại phơi bày hai mép âm hộ đỏ ửng ngậm chặt dương vật tôi…

– Trời ơi… Kiểu gì kì cục… như vậy… Cô không chịu đâu… – Cô Ngọc Nhi mặt đỏ như gấc chín, muốn nhỏm dậy.

– Cô như thế này rất đẹp nha… Chìu em đi, được không ?! – Tôi nài nỉ, tay đỡ dưới lưng cô tạo nhịp.

– Ư… sao em đáng ghét như vậy chứ… Ôi… không được nhìn… chỗ đó… không được nhìn… Ôi…

Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng, thở dốc theo nhịp của tôi chuyển động vòng eo nhỏ… Mỗi nhịp cô ưỡn lên, trùng xuống… Dương vật tôi bị ép cong ra rồi chui sâu vào âm hộ cô… Cơn khao khát đẩy tốc độ cô tăng dần lên, cơ thể cô ngửa ra cong ỏng, đẩy hai bầu vú căng lên bóng lộn dưới ánh đèn trần… khêu gợi đến mức mũi tôi ê ê sụt sịt.

– Ôi… Ư… Đừng… nhìn… mà…

Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng, cơ thể ưỡn cong cong xiêu xiêu, u oán kêu lên. Ánh mắt tôi cứ dán chặt vào giữa hai chân mở rộng của cô, nơi tôi và cô đang dính chặt vào nhau ra vào sung sướng.

– Ah… Nó đẹp lắm mà…

Tôi đưa tay mân mê hai mép âm hộ cô. Những ngón tay mân mê hai mép thịt đỏ hồng ẩm ướt đang căng phồng không ngừng nuốt lấy dương vật tôi…

– Ôi… Phong ơi… Uwmmm… – Cô Ngọc Nhi ngửa đầu, há hốc rên siết mãnh liệt.

Bên trong cô tuôn trào như vỡ đập, tưới ướt cả hai bìu dái tôi. Tôi ngồi dậy, tay đỡ dưới vòng của cô. Để cơ thể mềm oặt của cô ngã vào lòng mình… Cô thở hổn hển, hôn rít lấy môi tôi, thì thào:

– Uwmmm… Em ra đi… ra trong người cô đi… hôm nay cô an toàn…

Nghe cô nói, tôi sướng rơn người. Tôi ghì chặt lấy cơ thể cô, giữ dương vật mình sâu trong người cô, thả lỏng cho cơn sướng khoái của mình bùng nổ… []

– Ah…

Dương vật tôi giật giật rồi ồ ạt xuất tinh. Cô Ngọc Nhi cũng ôm ghì lấy tôi, lim dim tận hưởng cảm giác ấm nóng hừng hực bên trong người. Tôi trao cho cô nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt… rồi để cơ thể mình kéo theo cô nằm xuống giường tận hưởng từng giây khoái lạc trôi qua chậm rãi… []

– Phong… – Cô Ngọc Nhi gối đầu trên ngực tôi kêu khẽ.

– Em đây… – Tôi vuốt ve bờ vai mềm mại của cô.

Cô Ngọc Nhi lấy tay che gương mặt xinh đẹp đỏ ửng như gấc chín, hỏi lí nhí:

– Cái kiểu lúc nãy… Nó… nó… Em… Em… thích… cô… dâm… như vậy sao ?!

– Ha ha… – Tôi không kềm được phá ra cười.

– Không được cười… – Cô Ngọc Nhi đánh lên ngực tôi, gắt lên.

– Rồi không cười… Ha ha… Không cười…

Tôi hít sâu một hơi, gỡ bàn tay nhỏ nhắn trên mặt cô, gương mặt cô đỏ ửng, ánh mắt oán trách nhìn tôi. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nói:

– Dĩ nhiên là em thích rồi. Nhưng cái đó không gọi là… dâm… nha… Cảm giác giải thoát, phóng túng, hoang dại trước người mình yêu không bao giờ gọi là dâm đãng hết…

– Nhưng… – Cô Ngọc Nhi lại che mặt, lí nhí nói. – Cô có yêu em đâu…

– À… vậy thì trở lại định nghĩa của cô thôi… khà khà…

– Hứ… cô không chịu…

– Cũng không chịu ?! Vậy thì yêu em đi nha…

– Sao khôn như vậy chứ ?! Đáng ghét…

Chợt cô giật nảy mình, toan ngồi dậy thì tôi đã giữ lại.

– Tối nay ngủ đây với em đi… Chị Trâm ngủ say rồi…

Cô Ngọc Nhi hơi chần chừ, rồi áp mặt lên ngực tôi, khoé môi mỉm cười nhẹ nhắm mắt thiêm thiếp.

– Em quay lại được với Vân Nhu… Thật lòng cô rất vui. – Cô thì thầm. – Em đừng suy nghĩ gì đến xuất thân của Vân Nhu… Cô không để ý đến chuyện đó đâu.

Tôi trầm ngâm một chút lựa chọn lời có thể nói:

– Em còn nhiều chuyện chưa nói với cô… Nhưng một lúc nào đó, cô sẽ hiểu. Khi đó cô sẽ thoải mái tiếp nhận Vân Nhu…

Cô Ngọc Nhi im lặng khẽ gật đầu… Thấy cô thiếp đi, tôi rón rén bước ra tắt đèn. Trở lại giường, tôi vừa nằm xuống, cô Ngọc Nhi liền gối lên cánh tay tôi. Chỉ vài phút là hơi thở cô đã đều đều… []

Đột nhiên, âm thanh ken két vang lên thật nhỏ từ ngoài cửa. Tôi hé mắt nhìn, phát hiện một thân hình trắng nõn nhanh như cắt nhảy vào, rồi đóng cửa phòng lại. Tôi ngã đầu ra, nén cười nhắm mắt lại vờ như đã ngủ… Vài giây sau, chiếc giường nhỏ tội nghiệp của tôi vang lên tiếng kẽo kẹt thật nhỏ, rồi một thân hình mềm mại chui rúc vào lòng tôi ôm cứng. Trong bóng tối, tôi nhe răng cười không khép được miệng… Hai cánh tay nặng trĩu, hai bên người ép chặt cảm giác êm ái sướng không tả nổi… Cảm giác khoan khoái thoả mãn làm cả người lâng lâng nhẹ bỗng muốn thiếp đi… Trong đầu chỉ lởn vởn một câu tự hỏi… Có nên đóng tiền nhà một lần trọn đời không nhỉ ?! []

Một giấc ngủ ngon… Tôi mơ mình như một trẻ sơ sinh được mẹ chặn cứng hai chiếc gối hai bên. Chật chội mà ấm áp êm ái không thể tả. Đang mơ màng say nồng khoan khoái đột nhiên một âm thanh ré lên inh ỏi…

“Reng… Reng….” – Tiếng báo thức điện thoại kêu vang.

“Phịch”

Một tiếng phịch lớn vang lên như một bao gạo 45 kg rơi xuống sàn nhà. Tôi giật thót mình, bật dậy. Cô Ngọc Nhi cũng ngồi dậy, dụi dụi mắt…

“Ngọc Trâm…” – Cô Ngọc Nhi hét lên, kéo chăn trùm kín cơ thể.

“Ai ui…” – Chị Ngọc Trâm ngồi trên sàn nhà cả người trần trụi, xoa xoa mông.

– Em… sao em ở đây ?! Trời ơi… – Cô Ngọc Nhi mặt đỏ ửng, gắt hỏi.

– Em ngủ đây cả đêm… Phong đâu có ý kiến gì… – Chị Ngọc Trâm bẽn lẽn, nhào lên giường, cả người trần truồng co rút vào lòng tôi.

– Em… em biết Ngọc Trâm xuống đây ?! – Cô Ngọc Nhi quay qua tôi hậm hực hỏi.

– Sao em biết được ?! Em ngủ mà. – Tôi nhúng vai làm mặt vô tội.

– Xạo… em không biết sao cứ sờ sờ ngực chị hả ?!

– Ah… cái đó… cái đó… là phản xạ tự nhiên nha… Ha ha…

– Phản xạ gì mà sờ hết bên này rồi chuyển qua bên kia hả ?!

– Ặc… Có nữa hả ?! Thiệt là ngại quá… Ha ha…

– Hừ… Đáng ghét…

– Cho chết… Xem còn chối không ?!

– Ây da… Đau quá… Ấy ấy… Đừng nắm nó… buông tay… Cứu mạng…

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận