Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 9160 Lượt Xem

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết

Phần 29: Mưu sâu tựa biển (p.1)

Một tuần sau,

Ra quân

Hôm nay, đội bóng trường Phương Nam ra quân trận đầu tiên đá vòng loại Giải thi đấu bóng đá các trường Trung học toàn thành. Từ thứ Sáu, cả trường đã sôi nổi bàn tán về thông báo mới của thầy Hiệu trưởng: “Kêu gọi các bạn học sinh toàn trường dành thời gian chiều thứ Bảy 15h00 đến sân vận động Phú Thọ ủng hộ đội bóng… Học sinh của trường có mặt, cầm theo thẻ học sinh sẽ được phát nón và nước suối miễn phí…”. Wah ! Ai cũng bàn tán về mức độ chịu chơi của thầy Hiệu trưởng năm nay. Một cái nón in logo trường và một chai nước suối không bao nhiêu tiền… Nhưng toàn trường số lượng học sinh rảnh rỗi sẵn sàng tham dự cũng khó mà dự tính nổi !? []

15h00

Ồ ồ ồ… Âm thanh của cả ngàn học sinh ồn ào la hét dưới mái vòm cong to lớn của sân vận động như khuyến đại thành từng đợt sóng âm dồn dập thôi thúc máu chúng tôi sôi lên sùng sục.

Cùng đội bóng khởi động trên sân, thỉnh thoảng tôi nhìn về phía đội cổ vũ nữ… Thấy tôi nhìn sang, các bạn nữ cứ la hét nhảy tưng tưng, thiệt là hết chỗ nói. Tôi là nhìn về phía hàng ghế sau, nơi Vân Nhu đang điềm đạm ngồi theo dõi. Nàng đón ánh mắt tôi bằng một nụ cười toả nắng, nắm tay nhỏ còn vung lên một cái ra hiệu quyết thắng. Ôi ! Đáng yêu chết đi được. []

– Phong… Em tập hợp các bạn lại đây…

Nghe chú Lê Huân gọi, tôi đưa tay bóp môi dưới huýt sáo một tiếng thật lớn. Mười tám thành viên đội bóng liền tập hợp thật nhanh chóng. Thầy Đạt cũng đứng trước đội, bên cạnh chú Lê Huân…

– Hôm nay là ngày ra quân… – Thầy Đạt dõng dạc nói. – Đối thủ của chúng ta là đội bóng trường Diên Hồng, năm ngoái đạt thành tích lọt đầu bảng, lọt vào bán kết… Tuy cá nhân tôi và anh Lê Huân đánh giá từng thành viên của họ không nổi trội hơn chúng ta… Nhưng đội bóng Diên Hồng nổi tiếng vì tính kỷ luật và đoàn kết. Nếu chúng ta không phát huy được tính đoàn kết đồng đội, ngay trận ra quân hôm nay khả năng thất bại là rất cao.

– Đã đến giờ… Các em tập trung lại đây…

Theo lời chú Lê Huân nói, cả đội quanh quần thành vòng tròn, những bàn tay sắt đá hừng hực khí thế đặt lên nhau… Tôi lấy hơi, hét vang…

– CHÚNG TA CÓ LÀM ĐƯỢC KHÔNG ?!

– LÀM ĐƯỢCCCC…

– CHÚNG TA CÓ THẮNG ĐƯỢC KHÔNG ?!

– QUYẾT THẮNGGGGG…

“Ù…. Ù… Ù….”

Tiếng ù ù xa xa vang lên từ khán đài B phía học sinh Diên Hồng ngồi. Có vẻ như họ đang muốn hạ tinh thần của chúng tôi. Để đảm bảo công tác an ninh, Ban Tổ chức tách nhóm học sinh của hai trường ra hai Khán đài khác nhau. Với đám học sinh choai choai hăng máu như gà chọi, ngồi chung với nhau hầu như nắm chắc sẽ có đánh nhau. []

“Á… Á… Á… Cố lên… Phương Nam cố lên…”

Đội cổ vũ nữ của Phương Nam bắt đầu phát huy vai trò… Trận hôm nay chỉ có Phương Nam là đi theo mười tám bóng hồng nóng bỏng. Những chiếc bông dụ xanh đỏ vung lên, những chiếc váy ngắn phất phơ nhúng nhảy… Ây da, đúng là không chỉ thành viên đội bóng Phương Nam, đám cầu thủ của Diên Hồng cũng nước miếng ừng ực…

“Phương Nam cố lên… Anh Phong cố lên….”

Thanh Thuỷ dáng người cao dong dỏng, chiếc váy ngắn cứ tung bay, la hét… Đám con gái cũng hùa theo nàng mà kêu gào loạn cả lên… Mặc cô Quyên bên cạnh, khàn cả giọng mà la mắng. Hàng ghế xa xa phía sau, Quyền mập ngồi cạnh Vân Nhu, nhe răng cười toe toét cứ dứ dứ ngón tay cái mập ú về phía tôi. []

– Cố lên… – Tôi, Phương và Hoàng Phi bắt tay nhau một cái siết chặt.

Đồng tiền rời tay trọng tài bắn tung lên không khí… Quay quay vòng vòng rồi rơi xuống. Diên Hồng được quyền ưu tiên phát bóng trước. []

– Ù… Ù…. Ù….

Đội hình của Phương Nam biến đổi thành 5-3-2 phòng ngự… Tôi lùi về vị trí Hậu vệ chuẩn bị đón đợt sóng thần đầu tiên ầm ầm lao tới. Các cầu thủ Diên Hồng có chiều cao trung bình hơn hẳn đội Phương Nam. Hai người cao nhất đội chúng tôi, 178 cm – 179 cm là Phương và tôi… Trong khi dàn tiền đạo bên đối thủ có những ba người cao ngang hai đứa tôi, một người khác cao đến 183 cm. Chiến lược tấn công của Diên Hồng tận dụng tối đa lợi thế chiều cao của bốn người này.

Đức Trọng mang áo số 8 dẫn bóng dọc theo đường biên trái lao xuống nhanh như cắt. Một cầu thủ khác áo số 12 chạy song song tạo thế bật tường bất cứ lúc nào khi hậu vệ Phương cản phá. Tôi lùi về sát cầu môn, ánh mắt dán chặt vào tiền đạo mang số 10 tên Huy Nhân người cao nhất đội Diên Hồng.

“Vút”

Đức Trọng tạt bóng từ biên vào. Huy Nhân lao đến, nhúng người bật cao ngang cả cầu môn… Trái bóng lao đến nhưng chưa kịp chạm đầu hắn, tôi đã đến trước. Trái bóng chạm sượt qua đầu tôi, bay vút qua xà ngang ra ngoài. Trọng tài biên phất cờ, phạt góc.

“Ồ ồ ồ…. Diên Hồng tất thắng… Diên Hồng tất thắng…”

“Phương Nam kiên cường… Phương Nam kiên cường…”

Qua ba mươi phút đầu tiên, tình hình trận đấu đã căng như tơ đàn. Phần lớn thời gian bóng lăn đều nằm bên phần sân của Phương Nam. Chúng tôi chống đỡ một cách thụ động, chưa tổ chức tấn công được lần nào ra trò. Với thế yếu về chiều cao của hậu vệ Phương Nam trước tiền đạo của đội bạn, tôi gần như không rời ra được vị trí gần cầu môn. Các bạn khác trong đội lại thua sút đối phương về kỹ năng giữ bóng và tranh đoạt bóng. []

Từng phút từng phút trôi qua áp lực đè nặng lên phần sân Phương Nam. Đội cổ vũ la hét khan cả tiếng rồi cũng hồi hộp im thin thít… Không khí ngột ngạt không thở nổi.

“Tuýt…” – Tiếng còi hết hiệp một vang lên.

Cả đội bóng Phương Nam uể oải ngồi phịch ra sân mà thở dốc. Những ánh mắt lạc lõng vô lực nhìn về phía đội bạn khí thế phừng phừng… Ai cũng không ngờ ngay trận đầu tiên của vòng bảng chúng tôi đã chật vật như thế. Dù thành công thủ hoà hết hiệp một, nhưng tình thế đã nghiêng lệch hẳn một bên… Với tình hình này, hiệp hai cầm chắc chúng tôi phải vào lưới nhặt bóng.

– Làm cái gì vậy hả ?! – Tôi hậm hực hét lên. – Tập trung lại đây hết cho tôi.

Vài ánh mắt chán nản nhìn về phía tôi, vài thân hình chậm rãi lồm cồm ngồi dậy liêu xiêu đi đến. Mặt tôi đen lại, thật không thể tin nổi đội bóng của mình lại như thế… []

– TẬP HỢP NGAY…

Đến lúc tôi phải hét lên giận dữ, các thành viên khác mới lò mò tập trung về góc sân. Mặt thầy Đạt và chú Lê Huân cũng khó coi, nhăn nhúm lại. Tôi quay qua chú Lê Huân nói:

– Em đề nghị ngay đầu Hiệp hai đội áp dụng mô hình 3-5-2… Chỉ có tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất.

– Em cũng cho là vậy… – Phương và Hoàng Phi cũng nói.

Thầy Đạt lo lắng nhìn chú Lê Huân. Chú Huân nhíu mày suy nghĩ nói:

– Tôi biết… Nhưng hậu vệ của chúng ta sẽ không chịu nổi một đợt tấn công nếu không có em và Phương hỗ trợ.

– Vậy thì đừng để họ vây bổ chúng ta… Em không tin họ còn có thể tấn công sắc bén như vậy nếu có một lưỡi dao kề sát yết hầu… – Tôi trầm ngâm nói. – Phòng thủ nữa, chúng ta cũng cầm chắc thua trận này. Đây là trận đầu tiên ra quân. Nếu chúng ta thua, tinh thần của mọi người sẽ sa sút… thi đấu nữa cũng vô ích.

– Được, thầy đồng ý với em… – Thầy Đạt chợt lên tiếng, chú Huân định nói thêm thì thầy ngăn lại, nói tiếp. – Thầy tin, dù chưa ghi được bàn thắng, chỉ cần chúng ta tấn công hiệu quả… Không những làm sĩ khí của đội dâng cao, còn làm đối thủ khiếp sợ.

– Ok, vậy thống nhất như thế.

Tiếng còi của Hiệp hai bắt đầu, Phương Nam là đội phát bóng đầu tiên. Tôi nhìn Phương và Hoàng Phi từ giữa sân, ba ánh mắt chạm nhau loé lên tia kiên định. Đòn nguy hiểm nhất chí mạng nhất là đòn đánh khi đối thủ đang rung đùi đắc chí cầm chắc thắng lợi. Tôi chạy từ từ lên vị trí Trung Vệ… “Vút” tiếng bóng bay vùn vụt vang lên sau lưng. Tôi nghiêng người, chặn đứng trái bóng còn quay tròn tròn dưới mũi giày.

– Lên…

Tôi bắt đầu dẫn bóng lên. Tốc độ tăng nhanh trong chớp mắt… Tiếng la hét ong ong trong tai chìm vào sâu trong vô thức. Trước mặt tôi chỉ có trái bóng và vô số bóng chân lao ngang từ hai bên… Mũi giày hất trái bóng lên, cả người tôi lướt qua một cầu thủ đội bạn trượt ngang bên dưới. Gặt sang trái, tránh qua một cầu thủ nữa, vai trúng một cái huých mạnh làm tôi loạng choạng suýt ngã. Tiếp tục lao lên… Cầu môn còn ba mươi mét… Hai thân hình to lớn chắn ngang trước mặt, tôi giở chân nhanh như cắt chuyền bóng về phía Phương bên phải sát biên. Trước khi hậu vệ đối phương áp sát, Phương vung chân, trái bóng lao đi vùn vụt ngang qua khung thành. Hoàng Phi như một con ngựa điên bật cao lên, đánh đầu.

“Tinh…”

Trái bóng vượt ngoài tầm với của thủ môn, lại trúng vào xà ngang bật ngược trở lại. Hoàng Phi nghiến răng đau đớn nhìn theo trái bóng. Ngay khoảnh khắc đó, tôi lao đến lách người tránh hai cầu thủ đối phương nhanh như một bóng ma… “Phanh” trái bóng lõm vào trên mũi giày tôi, rồi lao thẳng vào cầu môn như đạn pháo chui xuyên qua bên dưới cánh tay thủ môn… Lưới bật tung lên.

“VÀO RỒI… VÀO RỒI…” – Tiếng kêu gào cả sân vận động như dậy sóng.

Tôi còn hơi thất thần đứng đó thì hai thân hình to lớn lao đến, đè nghiến tôi xuống đất… Phương và Hoàng Phi cười đến chảy cả nước mắt. []

– Giỏi lắm… Ha ha…

– Ha ha… Cho tao hôn mày một cái…

– Quên đi… Mẹ hai thằng mày mập quá, xuống nhanh…

“PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH… PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH…” – Âm thanh kêu gào xa xa của đội nữ cổ vũ như có cả tiếng nức nở vui sướng.

Đến lúc ba đứa tôi lồm cồm ngồi dậy, cả đội Diên Hồng còn sững sờ đứng yên tại chỗ. Huấn luyện viên bên họ kêu gào, để đội trưởng chạy vào hội ý. Đúng như tôi dự đoán, họ biến đổi đội hình… Diên Hồng vẫn cho rằng sức tấn công của họ vẫn dư thừa để gỡ hoà và thắng chúng tôi, nên bổ sung thêm một lá chắn phòng thủ phòng ngừa cơn sóng nhỏ nhưng bất ngờ như vừa rồi.

Tôi nhìn về phía thầy Đạt và chú Lê Huân. Chúng tôi kiên quyết vẫn dùng đấu pháp tấn công, lấy tấn công làm phòng thủ.

Đội Diên Hồng bắt đầu trả đũa. Từng đợt, từng đợt ồ ạt tấn công… Tôi không kéo Phương về, nhưng bản thân mình phải về tăng cường cho hàng phòng vệ của đội. Đội bạn giận dữ tấn công san sát tràn đầy quyết tâm. Nhưng bàn thắng vừa rồi làm sĩ khí của Phương Nam dâng cao chưa từng có. Những pha cản phá lăn xả quên mình rất quyết liệt. Bên tôi bị phạt một thẻ Vàng và bắt đầu xuất hiện chấn thương…

Từng phút từng phút trôi qua, đội bạn như những con thú bị dồn vào sát mép vực… Điên cuồng tấn công. Dưới áp lực to lớn chúng tôi rút đội hình về gần hết xây lên một vách tường phòng thủ vững chắc. Nhưng rồi trước cơn bão tố giận dữ, bức tường luôn lung lay như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. []

Trọng tài giơ bảng ba phút bù giờ… Như một bảng án tử hình đếm ngược. Đội Diên Hồng như những con sư tử đói khát bàn thắng… Bất chấp chấn thương, bất chấp phạt lỗi… Những ống chân đá vào nhau huỳnh huỵch tranh chấp không thương tiếc. Những đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ và đau đớn nhìn chằm chằm vào nhau…

Hai mắt tôi khép lại thành một đường thẳng, tập trung vào trái bóng vùn vụt lao tới từ cánh phải. Tôi vừa nhúng người bay lên đón, thì một cú huých cực mạnh từ phía sau làm lưng tôi đau nhói. Cả người tôi ngã nhào ra sân, choáng váng… Huy Nhân cũng mất đà rơi xuống bên cạnh. Trái bóng không người đón đỡ rơi thẳng vào tay thủ môn Phương Nam, bắt gọn. []

– PHẠT… PHẠT… ĂN GIAN RỒI… – Cả nửa sân vận động dậy sóng.

– NÍN MẸ MÀY ĐI…. CÂM MIỆNG… – Khán đài B vang lên tiếng chửi rủa.

– MẤY THẰNG LỜ DIÊN HỒNG ĂN GIAN…

– ĐÁNH CHẾT MẸ MÀY BÂY GIỜ…

“Tuýt…” – Tiếng còi vang lên, một thẻ Vàng được rút ra cho Huy Nhân.

Tôi được chấm banh ưu tiên ngoài vòng 16.50. Kềm nén cơn đau âm ỉ sau lưng, không đợi đội hình đội bạn kéo về, tôi vung chân sút mạnh. Trái banh băng xéo qua mặt sân lao vút về phía Hoàng Phi. Tôi cũng lao mình phóng đi thật nhanh… []

– PHÒNG THỦ… KÉO VỀ PHÒNG THỦ NHANH…

Tiếng kêu gào của huấn luyện viên Diên Hồng vang lên bên tai. Tôi lao đi như một viên đạn pháo rời khỏi nòng… Tiếng giày huỳnh huỵch vội vã của đội bạn áp sát từ phía sau. Tôi nghiến răng tăng tốc, ánh mắt không rời nhìn về phía Hoàng Phi. Nó đang chật vật cố dẫn bóng bứt phá một tên hậu vệ đối phương bắt chặt không buông… Khoảnh khắc này chỉ tính bằng giây… Nếu Hoàng Phi không thành công gạt bỏ rào cản trước mặt, ngay lập tức đội hình Diên Hồng sẽ tràn về lấp kín mọi khoảng trống. Hai chân Hoàng Phi nhanh như cắt làm động tác giả, rồi mũi giày hất bóng luồn qua giữa hai chân đối phương. Nó lách người lao theo… Tên hậu vệ nghiến răng huých mạnh vào người nó. Hoàng Phi loạng choạng, trước khi ngã chân chỉ kịp đá trái bóng về phía Phương nhưng lực không đủ. Trái bóng lăn vào khoảng trống sân không người đón đỡ…
Ù… Ù…ù… Âm thanh thất vọng vang vọng trong không gian.

Ngay lúc này tôi cắt qua một hậu vệ đối phương, chuyển hướng lao về phía trái bóng nhanh như cắt. Như cùng lúc, đội hình Diên Hồng tràn ngập mặt sân, chặn đứng trước mặt tôi và cầu môn là một bức tường thịt cao lớn. Không chần chừ, tôi vung chân sút bóng thật mạnh. Trái bóng vẽ lên một đường cong hoàn mỹ đón thẳng đường của Phương chạy lao xuống. []

“Phanh” – Phương đảo người, vung chân phải sút một cú mạnh như vũ bão.

Trái bóng xé toang không khí lao thẳng vào cầu môn đối phương. Cả không gian như chững lại… Tên thủ môn cả người bay ngang trong không trung, ánh mắt hắn trợn to tuyệt vọng nhìn theo trái bóng vượt quá tầm tay… tấm lưới bật tung lên.

– AAAAAA…. VÀO RỒI… VÀO RỒI….

Cả sân vận động Phú Thọ như đón bão, lật tung lên bởi tiếng gào hét phấn khích điên cuồng.

“TUÝT… TUÝT” – Tiếng còi chấm dứt trận đấu vang lên.

Phương chạy như điên lao đến bên tôi và Hoàng Phi… Nắm tay nhau, nhảy tưng tưng cuồng nhiệt, la hét khản cả tiếng… Nước mắt cứ trào ra khoé mắt, một niềm vui tuổi trẻ dâng lên nghẹn ngào thật khó tả.

“PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH… PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH…”

“PHƯƠNG NAM VÔ ĐỊCH…”

Cả đội bóng và đội cổ vũ nữ ôm chầm lấy nhau mà la hét rung trời. Những đôi mắt đỏ hoe ươn ướt sung sướng… Tôi, Phương và Hoàng Phi hớn hở chạy về. Từ xa tôi thấy Vân Nhu đứng xen trong đám bạn nữ cùng lớp, vừa cười vừa lau những giọt nước mắt vui sướng. Từ xa tôi hớn hở giang rộng hai cánh tay đón nàng… Nhưng Vân Nhu chưa kịp đến thì từ đâu vô số thân hình nhào vào lòng tôi ôm cứng… Rồi những nụ hôn tới tấp rơi trên mặt, trên môi… Tôi vô thức cúi đầu né tránh thì mấy cánh tay choàng qua cổ kéo ghì xuống… Mặt tôi cứ thế chị nhấn chìm vào giữa vô số khối thịt mềm mại cọ cọ quẹt quẹt… Mẹ ơi ! Cái này có thể gọi là hiếp dâm tập thể nha.

– GIẢI CỨU ANH PHONG… – Giọng Thanh Thuỷ vang lên the thé đâu đó.

– Eh… Tránh ra… Bỏ anh Phong ra…

– Bỏ tay… Đến lượt tui mà…

– Tránh ra… Đè chết người bây giờ…

Sau vài phút vật lộn căng thẳng, tôi như cái giẻ rách mềm oặt mơ màng được nhóm bạn nữ cùng lớp lôi ra khỏi nhóm nữ cổ vũ… Ây da cái này có phải gọi là quá cuồng nhiệt hay không ah ?! Vân Nhu hậm hực nắm tay tôi kéo đi… Đám nữ quay qua tìm thằng Phương, không ngờ nó nhanh chân lẻn đi mất. Thế là nạn nhân kế tiếp không ai khác ngoài Hoàng Phi. Mà nó có vẻ rất vui, không cần ai giải cứu. []

Vào đến phòng thay đồ, Vân Nhu mím môi hậm hực dùng khăn ướt lau vết son dính đầy trên mặt tôi.

– Còn cười nữa… Em biết anh thích lắm mà…

– Ha ha… Không lẽ anh phải khóc sướt mướt em mới hài lòng sao ?! – Tôi kéo nàng, ngồi lên đùi mình hỏi.

– Hừ, cái đám đó… thật là…

– Ha ha… Người ta hâm mộ người yêu của em đó… Chia sẻ anh một chút không được sao ? – Tôi đưa tay nghịch nghịch bờ môi đỏ hồng đang mím lại giận dỗi của Vân Nhu.

– Không chia sẻ với ai hết… – Vân Nhu gạt tay tôi ra, chợt cúi đầu nói. – Nếu là cô Ngọc Nhi… em còn có thể… còn lại ai em cũng không chịu.

– Ah… Sao lại cho cô Ngọc Nhi đặc quyền như vậy ah ?! – Tôi lòng có chút khấp khởi hỏi.

– Em nghe câu chuyện anh kể… Thật sự là cuộc đời cô đã quá khổ rồi… – Nàng nắm tay tôi, giọng nhỏ nhẹ nói. – Trước giờ chỉ có mỗi anh, cô có thể chia sẻ. Em quả thật không đủ tàn nhẫn để kéo anh ra khỏi vòng tay của cô…

– Anh hiểu… Nhưng anh nói trước, anh không phải là vật phẩm đền bù thay cho lỗi lầm của hai cha con kẻ kia đâu… – Tôi nói.

– Anh nghĩ đi đâu vậy ! – Vân Nhu hờn dỗi nói. – Em cho phép anh chia sẻ với cô Ngọc Nhi, không có nghĩa là em nhường anh cho cô đâu… Anh vẫn là của em, không được đi đâu hết.

– Vả lại… Sau đêm ở Vũng Tàu em suy nghĩ rồi… Ghen tuông là xuất phát từ sự nghi ngờ… Anh yêu em như vậy. Em không nên nghi ngờ tình cảm của anh…

Những lời của Vân Nhu làm trái tim tôi tan chảy… Tôi ôm ghì nàng vào lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu….

– Ha ha… Rồi, được rồi… Hôm nay anh mới chiến thắng đó… Em thưởng anh cái gì đi… – Tôi lim dim, môi chum chúm đưa tới. []

– Anh nhận thưởng quá nhiều rồi… Cần em thưởng làm gì nữa…

– Ây da… Phần thưởng của em mới quan trọng nhất mà…

Tôi nhướng người hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Vân Nhu. Nàng không được nhịn được, hé môi đáp trả tôi cuồng nhiệt.

– Tối nay qua nhà em… Em thưởng nha… – Vân Nhu hôn rít lấy môi tôi thì thầm.

– Mẹ em có nhà đó… – Tôi tròn mắt.

– Hì hì… Thì có sao ?! Anh không hiểu mẹ thôi. Mẹ rất khó tiếp nhận một người, nhưng một khi mẹ đồng ý cho anh quen em… Mẹ sẽ rất dễ đó…

– Vậy… anh còn được ngủ lại hả ?! – Hai mắt tôi sáng rỡ.

– Dĩ nhiên. Có điều… không được ẵm em đi lung tung như lần trước đâu… – Vân Nhu đỏ mặt, lườm tôi một cái.

– Hắc hắc…Vậy ẵm trong phòng có được không ?!

– Được… Em cho anh ẵm cả đêm luôn.

– Ha ha…

———–+++++———

Đưa Vân Nhu về nhà, tôi hẹn nàng buổi tối sẽ sang. Tôi cần về nhà tắm rửa, thay quần áo. Dù mẹ Vân Nhu có dễ dãi không xét nét với tôi, nhưng tôi không cho phép mình bước vào nhà nàng với bộ dạng lem luốc dơ bẩn như vậy.

17h30 về đến nhà,

Tôi đẩy xe vào nhà liền thấy cô Ngọc Nhi ngồi trong phòng khách. Thấy tôi về, cô lại không hỏi kết quả trận đấu làm tôi có chút ngạc nhiên. Cô ngồi trên ghế, tay nắm chặt chiếc điện thoại, điệu bộ có chút bồn chồn lo lắng. []

– Cô sao vậy ?! Có chuyện gì ?! – Tôi bước đến hỏi.

– Ngọc Trâm… Cô không biết Ngọc Trâm đi đâu ?! Điện thoại lại tắt máy. – Cô Ngọc Nhi lo lắng nói.

– Có thể là chị đi chơi với bạn ?! Rồi điện thoại hết pin thì sao ?! – Tôi ngồi xuống bên cạnh cô, nói.

– Cô cũng mong là như vậy. Nhưng… cô lại phát hiện… phòng em… như có người lục lọi… đồ đạc vứt lung tung… Em lên xem có mất gì không ?!

Tôi và cô Ngọc Nhi lên phòng tôi. Đúng là một đống ngỗn ngang… như vừa có ăn trộm dạo qua. Mà không đúng. Ngăn kéo bàn học của tôi mở ra, bên trong có xấp tiền tôi dự định gửi tiền nhà cho cô Ngọc Nhi đến cuối năm, còn nguyên vẹn không chạm tới… Dường như tên trộm này tìm kiếm gì đó, không phải là tiền. []

– Lúc cô về cửa nhà đóng thế nào ?! – Tôi hỏi.

– Vẫn đóng bình thường… – Cô Ngọc Nhi trầm ngâm nói. – Cô không nhận ra cái gì khác thường, đi lên lầu chợt nhìn qua phòng em không tắt đèn… Cô vào thì thấy như vậy. Cô rút điện thoại gọi Ngọc Trâm. Điện thoại đã tắt… Cô gọi em nhưng điện thoại cũng tắt máy.

Tôi chợt nhớ ra chiếc điện thoại của mình. Do đi đá bóng, tôi không thích mang theo nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh nên đã bỏ điện thoại ở nhà. Tôi vội tìm kiếm điện thoại mình… Quái quỷ, không có. Tên trộm này lấy điện thoại, nhưng chê tiền. Tại sao nhỉ ?! Một tên trộm chê tiền thì lấy điện thoại tôi để làm gì ?! Danh bạ, hình ảnh, video ?! Tôi giật thót mình, vội nhìn qua chiếc balo tôi hay dựng ở góc phòng. Trống rỗng… Xong rồi. Tôi đã đoán được mục đích của tên trộm này. []

– Em còn mất gì nữa ?! – Thấy tôi ngồi thừ ra giường, cô Ngọc Nhi lo lắng hỏi.

– Điện thoại và laotop của em… – Tôi nói.

– Chết… Để cô báo cảnh sát… – Cô Ngọc Nhi toan đứng lên, rút điện thoại, thì tôi đã ngăn lại.

– Đừng báo… Em nghĩ là chị Trâm lấy đó… []

– Không… Cô không tin. Ngọc Trâm sẽ không… – Cô Ngọc Nhi nhíu mày, gắt lên.

Tôi xua xua tay, trấn an cô, nói:

– Cô bình tĩnh đi… Em không nói chị Ngọc Trâm lấy đi vì lòng tham đâu… Em hiểu chị Trâm mà. Nhà khoá cửa cẩn thận, ở nhà chỉ có ba chúng ta có chìa… Vấn đề là chị Ngọc Trâm lấy cái điện thoại và laptop của em để làm gì ?! Và ai đã… yêu… cầu…

Lời tôi nói đến đây liền tắt nghẽn… Tôi nghĩ đến một kẻ đang muốn tìm một thứ từ tôi. Gã Tùng hắn đang khao khát tìm về mấy đoạn video từ tay tôi. Nhưng hắn làm thế nào để ép Ngọc Trâm làm chuyện này cho hắn ?!

“Tin tin…”

Đột nhiên bên dưới nha vang lên tiếng chuông. Người nhấn chuông có vẻ đang lo lắng, bấm chuông dồn dập liên tục.

Tôi chạy xuống trước, cô Ngọc Nhi cũng vội vàng chạy theo. Xuất hiện trước cửa không ngờ là thằng Phương, còn có Quyền mập và Thanh Thuỷ. Ba đứa vẻ mặt bồn chồn lo lắng, vừa thấy tôi liền nói gấp:

– Thuỳ Vi mất tích rồi…

– Sao ?! – Tôi thản thốt kêu lên, vội mở cửa cho ba đứa vào.

Phương vừa bước vào nhà thấy cô Ngọc Nhi cũng không kịp chào mà nói gấp:

– Hồi sáng, Vi có hẹn ra sân vận động xem tao đá bóng… sau đó đi ăn với Quyền và Thuỷ. Nhưng cả trận bóng tao không thấy nàng đâu… Tao còn nghĩ chắc do nhiều người quá, tao không nhìn ra. Nhưng sau trận, tao gọi điện vẫn không được, nên bọn tao chạy về nhà Thuỳ Vi… Ở nhà báo Vi đi học từ sáng đến giờ chưa về…

Tôi nhíu mày trầm ngâm, chợt thở dài nói:

– Tao biết đã xảy ra chuyện gì rồi…

Năm phút sau, trong phòng khách nhà cô Ngọc Nhi. Tôi vừa kể hết những chuyện xảy ra với cô Ngọc Nhi và ba đứa nghe. Tuy nhiên có một số chuyện tôi chỉ lướt qua không nói rõ, sợ ảnh hưởng đến Vân Nhu, dù sao trong mắt mọi người lão Công vẫn là cha nàng. Nhìn bốn người trầm ngâm suy nghĩ, tôi áy náy nói:

– Là lỗi của mình… Lẽ ra mình không nên nói ra chuyện đó với Hạ Kỳ… – Quay qua cô Ngọc Nhi tôi tiếp lời. – Em không ngờ gã Tùng dám ra tay bắt cóc chị Vi và ép chị Ngọc Trâm đi lấy đồ thay hắn…

Cô Ngọc Nhi thở dài, nói:

– Cô không trách em… Cô hiểu vì sự an toàn của Vân Nhu… Em bắt buộc phải lộ bài tẩy của mình để uy hiếp hắn. Nếu là cô, cô cũng sẽ làm như vậy.

– Hắn dám làm hại đến Thuỳ Vi… Tao… Tao sẽ băm vằm thằng thầy giáo đó… – Phương nghiến răng hậm hực.

– Mình báo cảnh sát đi… – Thanh Thuỷ lên tiếng.

Tôi lắc đầu ngao ngán nói:

– Đến giây phút này, chúng ta không hề có bất cứ chứng cứ gì trong tay, chỉ toàn là suy đoán thôi. Ít ra cũng phải có vài dòng tin nhắn mang tính uy hiếp thì cảnh sát mới tham gia hỗ trợ.

– Còn báo mất tích thì phải hơn 2 ngày họ mới tiếp nhận hồ sơ…

Quyền mập ấp úng định lên tiếng, nghe tôi nói tiếp liền nín thin. Cô Ngọc Nhi chợt hỏi:

– Những cái video đó của em… Nó thật sự nằm trong máy tính ?! Không có bản sao ?!

– Nó nằm trong máy tính… – Mọi người nghe tôi nói, lòng liền trầm xuống, nhưng tôi lại nói tiếp. – Nhưng em không tin gã Tùng đó bẻ khoá được máy của em… Nó có khoá vân tay và mật khẩu khá phức tạp.

– Vậy… nhỡ nó huỷ luôn cái máy thì mình mất trắng rồi… – Quyền mập lên tiếng.

– Huỷ thì sao chứ ?! Tất cả file máy mình đều được backup định kỳ lên một tài khoản bảo mật online. Ngoại trừ hắn có một chuyên gia bẻ khoá cả hai tầng… vừa mật khẩu máy tính, vừa là mật khẩu tài khoản online thì mới xoá được hết thôi…

– Mình… mình có thể truy cập tài khoản đó ở đây… Lấy những đoạn video đó công bố ra ngoài…

– KHÔNG ĐƯỢC…

Thanh Thuỷ vừa nói xong, tôi và cô Ngọc Nhi liền gạt phắt đi.

– Làm như vậy tính mạng của Ngọc Trâm và Thuỳ Vi sẽ nguy hiểm… – Cô Ngọc Nhi nói.

– Vả lại những đoạn video đó mình chỉ giữ đó thôi. Không định công bố ra ngoài đâu. – Tôi trầm ngâm nói.

– Tại sao ?! – Mấy người đều ngạc nhiên hỏi, riêng cô Ngọc Nhi lại không hỏi mà nhìn tôi với ánh mắt lạc lõng buồn buồn.

Tôi biết cô đang nghĩ điều gì trong đầu ! Ây da, phụ nữ thật phức tạp nha. Lúc trước khi vừa nắm đoạn video vào tay, cô Ngọc Nhi lại nói tôi không được tiếp tục gây hấn với cha con lão Công. Bây giờ khi nghe tôi không định tung chúng ra ngoài… Cô lại nghĩ tôi là đang vì Vân Nhu, nên âm thầm buồn bã. Nếu không vì tình cảnh căng thẳng này, tôi thật muốn đè cô xuống mà phát vào mông thật mạnh. Đáng phạt nha.

– Không phải như mọi người nghĩ đâu… Haizz… Đơn giản là vì những đoạn video đó lực sát thương quá lớn… nếu lộ ra ngoài sẽ có nhiều người khốn đốn, nhiều gia đình tan vỡ…

Mọi người một lần nữa trầm ngâm suy nghĩ. Sự tĩnh lặng tràn ngập căn phòng. Tôi quay qua cô Ngọc Nhi hỏi mượn điện thoại…

– Em muốn làm gì ?! – Cô đưa điện thoại cho tôi hỏi.

– Em nghĩ mình cũng nên backup những đoạn video đó thêm một bản sao nữa. – Tôi vừa thao tác vừa giải thích.

Nhưng chỉ hai phút sau, vẻ mặt tôi liền tái xanh khó xem đến cực điểm. Tôi bóp bóp trán mình, trầm giọng nói:

– Có kẻ đã xâm nhập được máy tính… bẻ khoá cả tài khoản online… xoá đi hết rồi.

– Sao ?! – Phương, Quyền và Thuỷ đều nhảy dựng kêu lên thản thốt.

– Là ai chứ ?! Không thể nào là gã Tùng…

Tôi nhăn nhó gãi đầu suy nghĩ. Nếu gã Tùng thật sự là một chuyên gia công nghệ thông tin, hắn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm cơ bản để lại chiếc thẻ nhớ xoá trắng cho tôi khám phá. Ánh mắt tôi nhìn lướt qua cô Ngọc Nhi lại thấy cô hơi nhíu mày rồi có vẻ lúng túng khó nói. Thấy tôi nhìn, cô hơi ấp úng nói:

– Có lẽ là Ngọc Trâm làm đó !

– Cái gì ? – Lần này đến tôi phải nhảy dựng lên.

– Ngọc Trâm rất thành thạo ngôn ngữ hacker… Nó từng hack vào máy tính trường sửa điểm thi học kỳ… – Cô Ngọc Nhi mặt hơi đỏ, than thở. – Trâm nó sửa điểm thi của mình… mà không phải là tăng điểm đâu… mà tự hạ điểm từ… 9 xuống 7 điểm. Nó bảo bạn thân trong trường toàn 5,6 điểm… nó không muốn quá nổi trội. Lần đó không phải cô nhờ mối quan hệ của gã Tùng gỡ rối thì nó đã bị đuổi học.

Cả ba đứa Phương, Quyền và Thanh Thuỷ nhìn nhau câm lặng không nói nên lời. Tôi bần thần nhìn cô Ngọc Nhi mà miệng không khép lại được. Trong đầu liền hiện lên hình ảnh chị Ngọc Trâm trần truồng ngồi trong bồn tắm, bối rối đỏ mặt giấu chiếc giày đá banh của tôi giữa hai chân. Ặc… Gặp phải quái nhân rồi.

– Vậy là hắn đã dùng chị Vi để ép chị Ngọc Trâm mở máy tính. Nhưng nếu hắn đã có thứ hắn muốn… có khi nào ?!

Lời Thanh Thuỷ nói làm cả đám mặt tái xanh khó coi đến cực điểm. Phương nghiến răng hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc rợn cả người. Tôi vỗ vỗ bàn tay nó, trấn an:

– Dù hắn tìm ra những đoạn video đó… Nhưng tao tin hắn vẫn sẽ liên hệ chúng ta.

– Sao mày nghĩ vậy ?!

– Sự đa nghi… Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hắn sẽ gọi mình đến, truy hỏi cho được những bản sao.

Tôi vừa nói dứt lời. Điện thoại cô Ngọc Nhi rung lên. Cô mở máy, sắc mặt liền biến thành tái nhợt, điện thoại tuột tay rơi xuống đất, bưng mặt nghẹn ngào kêu lên:

– Trâm ơi…

Phương nhặt chiếc điện thoại lên nhìn, liền nghiến răng giận dữ:

– Tao sẽ giết nó… thằng khốn nạn…

Thanh Thuỷ vội dằn cái điện thoại khỏi tay Phương, nét mặt liền biến đổi thành giận dữ… Quyền mập vừa ghé đầu muốn xem liền bị Thuỷ đẩy mặt đi chỗ khác gắt lên:

– Cút… Không phải chuyện của ông.

Biểu hiện của mấy người làm lòng tôi trầm xuống. Tôi lấy điện thoại từ tay Thuỷ, hít sâu một hơi nhìn vào. Trên màn hình là hình ảnh hai cô gái trần truồng nằm trên nền đất, trói chặt tay chân bị bịt mắt và miệng. Dù chỉ nhìn thoáng qua tôi liền nhận ra đó là chị Vi và Ngọc Trâm. Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, gân máu trong mắt tôi nổi cộm lên ngoằn ngoèo. Cơn tức giận này thật như một quả bom dồn nén muốn nổ tung bất cứ lúc nào.

– Phong ơi, hai đứa nó như vậy… – Cô Ngọc Nhi túm chặt tay tôi nghẹn ngào.- … Có phải lão già kia đã… không… Trời ơi…

Thằng Phương hai mắt bừng lên lửa giận, nhìn chằm chằm vào tôi chờ câu trả lời. Tôi lắc đầu trấn an nó và cô Ngọc Nhi:

– Lão sẽ không xuất hiện ở đó… Thậm chí không hề hay biết gì về chuyện này. Lão ta cũng là nạn nhân trong mấy đoạn video quay lén đó… Gã Tùng phải giấu kín chuyện này mới đúng.

Phần 29: Mưu sâu tựa biển (p.2)

Cố hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh tôi nhìn vào màn hình lần nữa. Tin nhắn MMS được thực hiện từ một số điện thoại nặc danh… Từ hình ảnh tôi có thể đoán được hai người đang bị giam giữ tại một công trình xây dựng nào đó… Màu nền bê tông khá cũ kĩ, như bị bỏ hoang lâu năm không hoàn thiện. Công trình như vậy thì ở Sài Gòn có biết bao nhiêu cái chứ ?! []

“Mày muốn gì ?!” – Tôi nghiến răng kềm nén, nhắn lại.

“Video…” – Vài giây sau, điện thoại rung lên.

“Địa điểm… Tao tới…”

“Đi về hướng Bình Thạnh”

Ngay sau đó, một tấm hình hiện lên làm máu nóng tôi sôi sục. Một con dao nhọn hoắt dí sát vào cổ chị Ngọc Trâm làm cổ chị rớm máu… Cả người chị co rút sợ hãi. Nội dung kèm theo “Cảnh sát = Chết”

———++++——-

Hai mươi phút sau,

Cả bốn đứa và cô Ngọc Nhi dồn nhét chật cứng trên chiếc xe của Phương. Quyền mập quá béo ngồi phía trước cạnh ghế tài. Tôi ngồi băng sau kẹp giữa cô Ngọc Nhi và Thanh Thuỷ. Hai người hồi hộp cứ nép sát vào tôi… Nhưng giờ phút này tôi chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, không còn tâm trí để ý đến bất cứ thứ gì khác. Vì không có địa chỉ chính xác, Phương chỉ cho xe chạy từ từ vô định về phía Bình Thạnh. []

Đến chân cầu vượt Metro, bất ngờ điện thoại rung lên. Tôi liền hô lớn: “Vòng dưới gầm cầu, qua bên Nguyễn Xí”

Phương âm trầm như một thần chết đòi mạng, không trả lời… Chiếc xe rú lên, đánh lái rẽ phải vào đường dẫn. Tôi chợt quay ngoắt đầu ra sau nhìn… Ánh đèn chói loà, như chiếc xe sau cố tình pha thẳng vào mắt tôi để không quan sát được phía sau.

– Nó là một chiếc Mercedes GLC 4Matic màu nhũ bạc… – Phương nheo mắt nhìn qua gương chiếu hậu chống loá, nói.

– Đó là xe của tên Tùng – Cô Ngọc Nhi lên tiếng nói.

– Bây giờ phải làm sao ?! – Phương hỏi.

– Cứ chạy bình thường thôi. Để hắn yên tâm mình không báo cảnh sát… – Tôi nói.

Thật sự tôi rất muốn báo cảnh sát. Tội danh bắt cóc sẽ là một đòn huỷ diệt đối với tên thầy giáo đốn mạt kia. Nhưng trước sự an nguy của hai chị, tôi không dám mạo hiểm. []

“Thẳng xuống, rẽ phải đường D2”. Điện thoại lại rung lên.

– Lần này quả thật có chút bất ngờ với thầy Tùng rồi… – Tôi quay qua cô Ngọc Nhi nói tiếp. – Em nhớ đến một chi tiết quan trọng về thời điểm… Hắn chọn thời điểm em tham gia thi đấu theo lịch có sẵn, để chị Ngọc Trâm không thể liên hệ em và dễ bị dẫn dắt theo ý hắn.

Cô Ngọc Nhi nhíu mày, ngẫm nghĩ khẽ lắc đầu:

– Cô cứ cảm thấy không phải do hắn nghĩ ra… Đầu óc hắn không thích hợp cho những thứ chi tiết cặn kẽ như vậy.

Chúng tôi liên tục bị dắt mũi dẫn lòng vòng suốt mười phút sau mới từ từ mơ hồ thấy được điểm đến từ xa. Đúng như tôi dự đoán, nơi đây là một công trình bỏ hoang với nhiều khung nhà bê tông bỏ phế lâu năm. Năm người chúng tôi bước xuống xe, không khí âm u hiu quạnh lạnh lẽo làm cô Ngọc Nhi hơi sợ hãi nép sát vào tôi. []

– Nó đi đâu rồi ?! – Phương quay đầu lại nhìn, hỏi.

Chiếc xe của gã Tùng đã biến mất, không thấy tăm tích. Như hắn rẽ vào một địa đạo bí mật nào đó.

– Vậy mình có vào nhầm chỗ không ?! – Thanh Thuỷ lên tiếng hỏi.

Trả lời câu hỏi của Thanh Thuỷ là một tin nhắn hiện lên máy điện thoại của cô Ngọc Nhi tôi đang cầm. “Nhà giữa… Tầng 4”

Năm người chúng tôi nối đuôi nhau đi vào toà nhà giữa. Không gian trong nhà tối đen như mực, mùi ẩm mốc hăng hắc khó chịu xông vào mũi thật khó chịu. Tôi đi trước, dùng điện thoại soi đường, lò dò bước lên bậc thang. Bậc thang bê tông khô sát nứt nẻ qua nhiều ngày tháng, bước lên cứ rung rung như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Là người dẫn đường, tôi vận động mọi giác quan của mình… Không nghe được âm thanh gì, ngoài tiếng lạo xạo bước đi của năm người và hơi thở phì phò kềm nén của Quyền mập.

Lên đến tầng 4, gió bắt đầu thổi qua các khung cửa sổ phát ra tiếng hiu hiu rợn người. Tôi soi điện thoại lên trước, đi được vài bước chợt hô lớn:

– Dừng lại…

Cả đám năm đứa dừng lại… Phương, Thuỷ và Quyền đều cầm điện thoại soi ra phía trước. Cả năm đứa chợt hít một hơi lạnh, sợ hãi. Trước mặt chúng tôi chỉ một bước chân là một lỗ hổng đen ngòm xuyên suốt đến bên dưới… Đây có lẽ là thiết kế giếng trời của căn nhà, nhưng chưa hoàn thiện không ban công ngăn trở, liền trở thành một cái bẫy giết người. []

– Đó là cái gì ?! – Quyền mập huơ huơ cái điện thoại về phía trước.

Mọi người cũng nheo mắt nhìn. Giữa khoảng không đen kịt trước mắt như có một khối gì khá lớn dài dài trắng nhờ nhờ. Nhưng nơi đó là khoảng không, chơi vơi cách mặt đất 4 tầng lầu… Cả nhóm năm người liền rùng mình, trong đầu nghĩ đến một bóng ma trôi nổi giữa không trung. Tôi bước lên nửa bước, cô Ngọc Nhi hoảng sợ níu chặt cánh tay tôi. Tôi đưa tay lên cao, hướng ánh sáng về phía trước.

Qua ánh sáng lờ mờ, năm đứa liền hoảng sợ hét lên thất thanh:

– Ngọc Trâm… Thuỳ Vi…

Cô Ngọc Nhi chồm lên gào khóc bị tôi túm chặt lại. Hai người toàn thân trần truồng bịt mắt, bịt miệng, bốn cánh tay trói chặt treo móc vào một cái móc ròng rọc tải hàng của công trình. Nghe tiếng la hét của chúng tôi, chị Vi và Ngọc Trâm khẽ cựa quậy, ú ớ muốn la lên nhưng không phát ra được lời nào.

Tôi tức giận đến mức những ngón tay vô tình bấu chặt vào cánh tay cô Ngọc Nhi. Cô như không thấy đau, nghẹn ngào nức nở, cơ thể xiêu xiêu muốn ngã về phía trước. Chợt một tiếng động rất nhỏ vang lên lại lọt vào tai tôi khá rõ ràng… Đó là tiếng bước chân loẹt xoẹt của người khác, lại đến từ phía hun hút trong bóng tối phía bên kia lỗ hổng. Đầu tôi chợt loé lên một tia dự đoán…

Gã Tùng đương nhiên sẽ không dám xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi. Không cần Phương ra tay, chỉ cần một mình tôi cũng dễ dàng hạ gục hắn. Để tiến hành cuộc trao đổi một
cách an toàn, hắn đã nghĩ ra cách dùng địa hình cách trở ngăn chúng tôi có thể đột xuất tấn công. Lỗ hổng đen ngòm trước mặt tôi dự tính có thể rộng hơn 4 mét. Nếu tôi không muốn chết, thì không nên thử lao người nhảy qua đó. Hắn không vào nhà cùng đường với chúng tôi, có lẽ đã đánh một đường vòng khá xa nên đến lúc này mới lên đến tầng 4. Căn nhà này phải còn một cầu thang phía sau… []

Thằng Phương đang giận dữ, răng nghiến ken két, cả người run rẩy. Chợt tôi kềm chặt tay nó, nó muốn vùng ra thì tôi đã nói nhỏ vào tai nó mấy câu… Phương hít sâu một hơi, gật gật đầu. Cả người nó chậm rãi lùi lại rồi chìm vào bóng đêm dày đặc.

Đột nhiên từ phía đối diện ánh đèn loá sáng… Đã quen mắt trong bóng đêm, nhóm tôi còn lại bốn người liền che mắt. Ánh sáng đến từ một bóng đèn cao áp loại dùng cho những công trình thi công đêm. Sáng như ban ngày chiếu ngang qua lỗ hổng, ngay cả thân thể trần truồng của chị Vi và Ngọc Trâm cũng hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt bốn người chúng tôi. Quyền mập hơi ngượng, cúi đầu nhìn xuống đất.

Từ phía cuối nhà, phía sau ánh đèn cao áp chói lọi. Tôi phải che mắt để nhìn, nhận ra hai bóng người mờ mờ. Tôi nhận ra gã dáng người gã Tùng, còn một người nữa ngoài dự tính là Hạ Kỳ. Tôi lại quên bẵng không nghĩ đến Hạ Kỳ… Tin tức tôi nắm giữ đoạn video là chính tôi truyền qua Hạ Kỳ. Cô ta tham gia vào vụ bắt cóc này cũng không có gì lạ. Chạm trán với gã Tùng trước đây tôi đều đánh giá thấp trí tuệ của gã. Nhưng Hạ Kỳ lại hoàn toàn khác… Chỉ một địa điểm tình cờ đến như quán Làng Chài, cô ta cũng nghĩ ra được một kế hoạch suýt hại chết Vân Nhu. Kế hoạch kín kẽ hôm nay có lẽ khó thoát khỏi sự sắp xếp của cô ta… Tôi nheo mắt nhìn thẳng về phía cái bóng mờ mờ của Hạ Kỳ… Nếu được lựa chọn, trong hai kẻ trước mặt, tôi sẽ giết cô ta đầu tiên.

“Chào em…” – Giọng gã Tùng vang lên.

Nghe ra giọng hắn, cô Ngọc Nhi cả người liền run rẩy giận dữ. Cô gằng giọng, lạnh lùng nói:

– Thả hai đứa con gái ra ngay…

– Hắc hắc… như vậy không vui nữa rồi.

– Các người muốn gì ?! Nói đi… – Tôi lên tiếng.

– Hỏi thừa sao ?! – Gã Tùng gằng giọng nói.

Tôi im lặng suy nghĩ. Giờ phút này còn giả vờ mình còn nắm giữ những đoạn video kia cũng không có ý nghĩa… Một khi bọn chúng còn nắm giữ sinh mạng của hai chị trong tay thì cuộc thương lượng này đã nghiêng hẳn về một phía. Chị Ngọc Trâm và chị Thuỳ Vi có chết cũng không đem cho chúng ích lợi gì. Tôi chỉ còn chờ mong Phương tìm được lối lên kịp thời…[]

– Video nằm trong laptop và cloud đều đã bị các người xoá đi rồi. Tôi không còn bản sao nào hết… – Tôi trầm ngâm nói.

– Hừ… Tao không tin.

– Tôi nói là sự thật. Các người còn muốn tôi phải làm sao ?! – Giọng tôi rung rung kềm nén.

– Trâm ơi… Vi ơi… – Cô Ngọc Nhi ngồi bệt trên sàn nhà, khóc nức nở. – Treo tôi lên đi… Thả hai đứa nó ra… Làm ơn đi…

Hạ Kỳ di chuyển qua cạnh gã Tùng, nói gì đó vào tai gã. Gã Tùng và Nguyên cùng nhếch mép cười… Trong bóng tối, tôi vẫn loáng thoáng thấy hai hàm răng trắng nhờ nhờ như của quỷ dữ. Bất chợt lòng tôi lạnh lẽo…

– Để chắc là không có bản sao… Tao muốn vài tấm hình đảm bảo… của cô giáo Ngọc Nhi… – Gã Tùng vừa nói, lòng tôi liền trầm xuống.

“Nếu tao thắng, tao muốn cái điện thoại của mày và có chứa một tấm hình khoả thân của Vân Nhu…” Lời nói ngày nào của thằng Phương chợt vang lên bên tai tôi. Tôi chợt nhìn qua gương mặt xinh đẹp nhoè nhoẹt nước mắt của cô Ngọc Nhi, còn ngơ ngác chưa hiểu. []

– TAO KHÔNG CHẤP NHẬN… – Tôi nghiến răng hét lên.

– Hắc hắc… Mày có lựa chọn đó sao ?! Tao phải nhắc mày nhớ… Cái dàn khung này cũng cũ lắm rồi nha… Không biết còn chịu được bao nhiêu lần rung giật như vậy ah.

– Phong… Chúng muốn cô làm gì ?! – Cô Ngọc Nhi đứng lên nhìn tôi hỏi.

Tôi nghiến răng ken két không trả lời. Hạ Kỳ bên kia đã lên tiếng:

– Nghe danh cô Ngọc Nhi nổi tiếng xinh đẹp đã lâu… Nghỉ ba năm rồi mà Hồng Nghĩa vẫn còn tăm tiếng. Hôm nay, bọn này chỉ muốn cô… lấy thân thể của mình ra đảm bảo thôi. Tụi này chỉ cần chụp vài tấm hình khoả thân của cô… Nếu những đoạn video bản sao kia không bị công bố thì những tấm hình này chỉ để tối tối rảnh rỗi bọn này lấy ra xem thôi nha. []

Cô Ngọc Nhi cả người lảo đảo đứng không vững. Khuôn mặt xinh đẹp chuyển từ tái xanh sang ửng đỏ giận dữ.

– NGƯƠI… ĐÊ TIỆN… Ngươi đừng hòng….

– Đáng tiếc nha… Không được ngắm nhìn lại thân thể của em rồi… Vậy thì… – Gã Tùng chắt lưỡi than thở.

Hắn vừa dứt lời, một tiếng “cạch” khô khốc vang lên… Chị Vi và Ngọc Trâm hét lên một tiếng cả người rơi xuống…

– Á…

– KHÔNGGGG…. – Cô Ngọc Nhi hét lên nhào đến, tôi vội túm chặt lấy người cô.

Ngay lập tức, một tiếng “cạch” khác vang lên. Sợi đây thừng căng ra giật mạnh một tiếng làm cả dàn khung sắt rung lên bần bật. Âm thanh ro ro của mô tơ vang lên…

– Ư… A… – Chị Vi và Ngọc Trâm lại được kéo lên, ư ư vùng vẫy.

Tôi nhận ra hai người được treo trên một hệ thống ròng rọc mô tơ một chiều. Kéo lên sử dụng mô tơ điện, còn thả xuống là hoàn toàn bằng sức nặng của vật treo.

– Ây da… đái dầm rồi nha… Thật là xấu hổ quá đi… – Giọng nói trong trẻo của Hạ Kỳ vang lên.

Tôi nhìn cả người chị Ngọc Trâm run rẩy, miệng ư ư như khóc không thành lời. Bên dưới những giọt nước chảy tong tong từ hai bàn chân co rút sợ hãi của chị, lòng tôi chợt dâng lên một nỗi phẫn uất ngút trời.

– KHỐN NẠN… MỘT LŨ KHỐN NẠN… – Cô Ngọc Nhi gào hét đến lạc giọng.

– Ây da… Thật muốn xem lên xuống vài lần nữa có người đại tiện không ah ! Mà thôi, như vậy thì hôi chết được… Hi hi… – Hạ Kỳ cười giễu cợt. []

– HẠ KỲ… CÔ MUỐN CHẾT… – Tôi gầm lên giận dữ.

– Hừ… Anh nên giết tôi khi có cơ hội… Bây giờ thì hơi muộn rồi… – Giọng nói Hạ Kỳ lạnh lẽo.

Quyền mập và Thanh Thuỷ khó chịu bứt rứt không làm gì được chỉ biết quay mặt đi. Tôi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Khoảnh khắc này tôi không cho phép mình để cơn giận dữ xâm chiếm lý trí. Tôi bước lên nói:

– Chụp tôi đi… Đoạn video là do tôi tìm thấy và lưu giữ… Tao lấy thân mình ra bảo đảm…

– Ha ha… Tao thừa nhận mình đồng tính… Nhưng một thằng chăn trâu khét nắng như mày tao lại không xem lọt mắt ah… – Giọng gã Tùng giễu cợt. – Mày chỉ dành cho thứ phụ nữ dâm đãng như Ngọc Nhi thôi…

– CÂM MIỆNG… Một thằng lại cái như mày có tư cách gì đánh giá cô Ngọc Nhi?! – Tôi gằng giọng.

– Ây da… Đừng nóng… Không chỉ cô Ngọc Nhi đâu, em cũng rất thích anh nha… – Hạ Kỳ buông giọng lẳng lơ đến tởm lợm.

Tôi đang cố tình tranh cãi để kéo dài thời gian nung nấu một hy vọng khác. Hy vọng Phương sẽ tìm được đường lên kịp thời khống chế hai kẻ bên kia. Nhưng lời nói tiếp theo của Hạ Kỳ như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. []

– Đừng chờ nữa… Sẽ rất lâu anh Phương mới lên được đây… Có thể là trời quá tối, mấy người không biết nơi này như thế nào ah.

– Nơi này tại sao trở thành dự án bỏ hoang chứ ?! Vì nó thuộc diện tranh chấp của bốn công ty… Và điểm tranh chấp lại đúng là nơi chúng ta đang đứng. Thử tưởng tượng xem, một cái nhà lại có 4 cầu thang từ bốn hướng, nhưng chỉ có 1 cái thang là dẫn lên đây… Anh Phương không muốn gây tiếng động, tức là phải chạy bộ dọc theo bờ rào của từng dự án để tìm lối vào… Hi hi… Tội nghiệp quá đi mất.

Bốn người chúng tôi lòng đều trầm xuống. Cô Ngọc Nhi, Quyền và Thanh Thuỷ không biết Phương theo lời tôi đi đâu, vô thức ba người cùng mang theo một tia hy vọng. Nhưng giờ đây tia hy vọng mong manh đó cũng bị những lời nói của Hạ Kỳ đập vỡ tan tành. []

– Được… Tôi cho các người chụp… – Cô Ngọc Nhi chợt lên tiếng.

– KHÔNG… Cô… – Tôi túm chặt tay cô Ngọc Nhi, ngăn lại.

“Ư ư…” Chị Ngọc Trâm nghe thấy những lời đó cũng lắc đầu lia lịa phản đối. Nhìn em gái mình trần truồng bị treo lên như không còn là con người, cô ứa nước mắt quay qua tôi nói:

– Không sao hết… Không phải chỉ vài tấm hình khoả thân sao ?! So với tính mạng của Trâm và Vi không đáng gì hết.

Tôi nghiến răng quay người lại, ngay cả Quyền mập và Thanh Thuỷ đã sớm quay người nhìn vào vách tường. Tôi quệt ngang khoé mắt ươn ướt. Ánh mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình, kềm nén cơ tức giận đã lên đến đỉnh điểm. Hạ Kỳ đã xây dựng một kế hoạch kín kẽ không lối thoát, nhưng cô ta vẫn đánh giá thấp một điều… Đó là sự tức giận đã đánh thức dòng máu điên cuồng trong người tôi. Nhìn chiếc áo sơ mi trắng bị cô buông rơi xuống chân, chiếc nịt ngực nhỏ không đủ che đậy làn da trắng nõn nà, mắt tôi chợt loé lên một tia tàn nhẫn. Muốn tàn nhẫn với kẻ thù, trước hết phải tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Tôi nhích sang Quyền mập nói nhỏ vào tai nó. Nó giật thót mình quay lại nhìn tôi… Tôi nheo mắt nhìn sâu vào mắt nó, gật đầu kiên quyết. []

– Chậc chậc… Thật là tiếc ah… Ông trời lại không cho anh sở thích bình thường để thưởng thức một người đẹp như em…

– Hứ… Thầy từ chối em, lại quay qua thích cô ta… Em ứ chịu đâu…

– Ha ha… Làm gì có… Em hiểu quá mà…

Khi gã Tùng và Hạ Kỳ cùng nhìn ngắm cơ thể cô Ngọc Nhi từng phần từng phần lộ ra mà giễu cợt. Gã Tùng rời khỏi nút bấm mô tơ, bước đến sát Hạ Kỳ mà vui vẻ bàn luận.

Tôi ra hiệu cho Quyền mập, nó liền bỏ lại Thanh Thuỷ bước nhanh đến sát mép lỗ hổng… Tôi lùi người lại sát tường, ánh mắt kiên quyết nhìn về phía Quyền mập. Nó nghiến răng gật đầu, hai tay nắm chặt vào nhau thủ thế… Tôi dẫm mạnh vào bức tường sau lưng, lao thẳng đến Quyền…

– KHÔNG… PHONG…

Tôi bỏ lại tếng thét lạc giọng hãi hùng của cô Ngọc Nhi vang lên sau lưng… Như một con thiêu thân lao đầu vào chỗ chết, như một cơn lốc lao đến chân dẫm mạnh vào hai tay thủ thế của Quyền mập… Nó hự một tiếng, gầm lên… Một lực đẩy cực mạnh làm cả người tôi bắn thẳng vào khoảng không… Lướt sát qua người hai chị rồi chới với rơi xuống trước ánh mắt hãi hùng của Hạ Kỳ và tên Tùng… []

– CẨN THẬN… – Cô Ngọc Nhi gào lên từ sau lưng.

Khoảnh khắc này tôi không cảm nhận được tiếng tim mình đập nữa… Hai tay thủ thế, ánh mắt nhìn mép bờ bê tông đang lao đến trước mặt. “Không đủ rồi…” []

“RẦM”

Ngực tôi va mạnh vào thành bê tông đau nhói… Hai bàn tay tôi quờ quạng trên nền xi măng đầy bụi đất để giữ người không trượt xuống. Mười móng tay cào trên mặt đất đau nhói bật cả máu, cuối cùng tôi cũng giữ người mình dừng lại… Tôi đã tính sai hai điều. Một là lỗ hổng lớn hơn nửa mét so với tôi dự kiến. Hai là lớp bụi trên nền bê tông tích tụ quá dầy làm hai bàn tay tôi trơn tuột không thể bấu víu để leo lên… Tôi chơi vơi treo mình bên dưới là lỗ hổng đen ngòm như miệng một con quái vật mở lớn chờ đợi món mồi ngon. []

– PHONG… PHONG ƠI… bám chặt vào… – Cô Ngọc Nhi gào lên.

Hạ Kỳ như không tin nổi, che miệng há hốc nhìn tôi. Gã Tùng khi nảy sợ hãi ngã ngửa ra đất, giờ lồm cồm ngồi dậy. Hắn bước đến nhìn gương mặt đỏ ửng gắng sức của tôi, bật cười hắc hắc:

– Mày cũng thật là liều mạng ah ! Lên đi… Lên đây đánh tao nha… Tao chờ đến sốt cả ruột đây !

– Hừ… Tao… sẽ băm mày… nhừ xương… – Tôi thở phì phò khó nhọc, ngực còn đau như gãy mấy cái xương sườn.

– Ha ha… Vậy ah… Vậy để tao xem đứa nào nhừ xương trước…

Gã Tùng xăm xăm bước đến, mũi giày hắn hất bụi đất bay thẳng vào mặt tôi. Hắn nghiến răng vung chân lên làm điệu bộ muốn đá… []

– KHÔNG… ĐỪNG… ANH THA CHO PHONG ĐI… Tôi van anh mà… – Cô Ngọc Nhi quỳ xuống đất, khóc nức nở.

Gã Tùng hơi ngạc nhiên nhìn cô Ngọc Nhi hỏi:

– Ây da… tôi nhớ từ đầu đến giờ dù lấy mạng em gái cô ra uy hiếp hay ép cô cởi quần áo chụp hình… Cô cũng chưa từng quỳ trên đất mà van xin nha… Mạng của nó quan trọng hay là cô thật sự yêu nó đây ?! []

Cô Ngọc Nhi chỉ bưng kín mặt khóc nức nở, không trả lời. Gã hậm hực gầm lên hỏi:

– Cô không trả lời tôi sẽ đá nó xuống…

“Đừng trả lời… Kệ hắn đi…” Tôi thầm cầu mong cô Ngọc Nhi đừng nói gì hết… Mũi giày hắn còn vượt quá tầm với của tôi. Tôi đang hoàn toàn dựa vào mười đầu móng tay của mình để giữ cơ thể không tuột xuống. Tôi còn mong gã Tùng kia bước tới gần và đá vào mặt mình. []

– Phải… Tôi yêu Phong. Là tôi yêu học trò của mình… – Cô Ngọc Nhi nghẹn ngào, nước mắt chảy tràn trên mặt. – Anh tha cho Phong đi… Tôi van anh… Anh muốn tôi ngủ với Ba anh… Tôi chấp nhận. Anh muốn tôi làm gì, tôi cũng chấp nhận… được không ?!

– Ha ha…

Tùng cười phá lên, ánh mắt hằn học nhìn vào khoảng không như nhìn chằm chằm vào bóng hình của ai đó. Hắn nghiến răng rít gào lên giận dữ:

– CÔ NGỦ VỚI LÃO GIÀ ĐÓ THÌ TÔI ĐƯỢC CÁI GÌ CHỨ ?! Ngay cả những thứ lẽ ra thuộc về tôi, lão cũng tước đoạt…

Ánh mắt hắn đỏ hoe nhìn chằm chằm về phía cô Ngọc Nhi, từng lời rít qua kẽ răng chát chúa:

– Lão vì ham muốn cô… ép tôi nhường người phụ nữ duy nhất trên đời cho tôi cảm giác làm đàn ông… Lão tước đoạt cô, cũng lấy đi của tôi cơ hội trở lại làm một người đàn ông chân chính… Rồi ngay cả cái gia tài của lão, lão cũng lấy ra làm mồi nhử… Một thằng con như tôi còn lại gì… Ha ha…

Tiếng cười của gã Tùng ngày càng đắng chát… Hắn hằn học nhìn về phía cô Ngọc Nhi nói:

– Tháng sau lão mừng thọ 60 tuổi… Lần này, tôi sẽ dành cho lão một món quà đặc biệt… Tôi không những cho lão xem hình khoả thân của cô… còn để lão kinh tởm vì sự dâm đãng của cô…

Tôi sững sốt nhìn lên gã Tùng. Một nỗi bất an to lớn dâng lên trong lòng…

– Không phải cô nói tôi muốn gì không cũng chấp nhận sao ?! – Hắn trầm giọng nói từng tiếng một – Tôi muốn cô làm tình với thằng học trò mập của mình…

– KHÔNG… MẸ MÀY… MÀY MUỐN CHẾT… – Tôi lồng lộn kêu gào, hai bàn tay cứ tuột dần trên nền bê tông.

– Ư ư…. – Chị Ngọc Trâm và chị Vi cùng vùng vẫy, phát ra những tiếng uất nghẹn không thốt nên lời.

Cô Ngọc Nhi cả người run rẩy ngồi bệt trên sàn. Chiếc áo sơ mi đã cởi, chiếc nịt ngực bung nút đang buông thỏng trên vai lộ ra hai bầu vú tròn trịa đến ngạt thở. Quyền mập bối rối đến phát điên, nó úp mặt vào tường, nấm tay đấm huỳnh huỵch đến rớm máu không biết đau là gì…

– Được…

Cô Ngọc Nhi giọng nói lúc này lại trở nên thanh thản điềm tĩnh một cách lạ lùng. Ánh mắt cô đau xót nhìn vào bóng lưng tôi, bắt đầu cởi quần áo. Chiếc nịt ngực bị ném sang bên cạnh trơ trọi, chiếc váy dài tuột xuống lộ hai cặp đùi thon dài hoàn mỹ và chiếc quần lót cũng rời bỏ…

– KHÔNG… EM CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG ĐỂ CÔ LÀM NHƯ VẬY…

Tôi gào lên một tiếng, hai bàn tay tuột xuống để lại mười vệt đen trên nền đất.

– PHONG… – Cô Ngọc Nhi gào lên, hai mắt như nứt ra nhìn tôi chơi vơi sắp rơi xuống.

– CÔ KHÔNG ĐƯỢC… EM KHÔNG CHO PHÉP CÔ…

– Aaaa…

Ngay lúc tay tôi sắp rời khỏi bệ bê tông, hai chiếc giày liền dẫm lên… Một cơn đau chạy thẳng vào tim làm tôi gào lên đau đớn. Gã Tùng nhếch mép cười nhìn xuống tôi, lại nhìn về phía cô Ngọc Nhi phía bên kia:

– Yên tâm mà làm đi… Nó sẽ không té chết… Ít nhất là trước khi cô hoàn tất…

– KHÔNG… Không… Anh kéo Phong lên đi… Tôi sẽ thực hiện ngay lời anh nói.

– Cô không có lựa chọn… Nên nhớ trong tay tôi còn hai con bé kia… Tôi chỉ đếm từ một đến ba…

– Một…

– KHÔNG… Em không cho phép cô… – Giọng tôi khàn đặc đau đớn.

– Hai…

– Phong… Cô không muốn em chết… Cũng không muốn Ngọc Trâm và Thuỳ Vi chết… – Giọng cô Ngọc Nhi nghẹn ngào vang lên. – Em hận cô cũng được… Nhưng cô đã không còn lựa chọn.

Tôi hiểu lời cô nói chứ ! Hơn tất cả mọi người ở đây tôi hiểu cô thương yêu chị Ngọc Trâm như thế nào, cũng như yêu tôi như thế nào… Nhưng làm sao tôi có thể đứng nhìn cô bước lên con đường không có lối thoát đó. Tôi không hề nghĩ về sự mất mát của bản thân mình… Tôi đang nghĩ đến những ngày tháng sau này của cô Ngọc Nhi, cô phải sống như thế nào với những chuyện đã xảy ra đêm nay ??

– Ba… – Âm thanh lạnh lùng của gã Tùng vang lên…

Cô Ngọc Nhi liền đứng lên bước đến trước Quyền mập. Nó gồng cứng người, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra. Thanh Thuỷ ứa nước mắt, quay vào tường không muốn chứng kiến.

– Quyền… Em nhìn cô được không ?!

Nghe cô Ngọc Nhi gọi, Quyền mập thoáng chần chừ rồi mở mắt ra. Đối diện với nó là cơ thể trần truồng của cô Ngọc Nhi, người phụ nữ mà nó hâm mộ đã lâu… Hai bầu vú to tròn và hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của cô đẹp đến mức nó ngột ngạt khó thở. Mặt Quyền mập liền đỏ ửng như phát sốt.

Cô Ngọc Nhi quỳ xuống, hai bàn tay run rẩy mở khoá quần cho Quyền. Chiếc quần dài của nó rơi xuống chân, đi theo cả chiếc quần lót… Quyền vội hoảng hốt, tay che vào giữa hai chân…

– Hắc hắc… Có thế chứ… Phản ứng cũng rất nhạy nha… – Gã Tùng phá ra cười.

– Em xin lỗi… Em không… Em… – Quyền mập mặt đỏ ửng, nghẹn ngào nói.

Cô Ngọc Nhi lắc đầu khoé miệng cố mỉm cười nhưng lại gượng gạo đau xót đến cùng cực.

– Em đừng nghĩ gì hết…

Cô nhẹ nhàng gỡ tay Quyền ra… bàn tay cô run rẩy cầm lấy… Quyền liền thở hổn hển căng thẳng…

“Tách… Tách…” – Tiếng điện thoại chụp hình liên tục vang lên.

– Ha ha… Diễn khá đạt nha… – Giọng nói cười cợt của Hạ Kỳ vang lên

Hai mắt tôi đỏ ngầu nhìn lên Hạ Kỳ và gã Tùng như muốn ghi nhớ hai gương mặt này mãi mãi… Cảnh tượng phía sau tôi không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn thấy.

– Ha ha… – Giọng cười khoan khoái của gã Tùng vang bên tai.

Nhưng vào khoảnh khắc đau đớn nhất của cuộc đời, tôi lại sững sốt ngạc nhiên trước một việc sắp xảy ra… Gã Tùng đang ngửa mặt lên cười ha hả chợt một lực đẩy cực mạnh từ sau lưng. Gã chới với lộn nhào qua đầu tôi, lao thẳng vào lỗ hổng đem ngòm trước mặt.

– KHÔNG… Á….

“ẦM”

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận