Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 9173 Lượt Xem

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết

Phần 30: Lựa chọn một trong hai (p.1)

Tiếng hét thất thanh cuối cùng của gã Tùng và âm thanh da thịt dập nát trên sàn bê tông làm cả đám bốn người chúng tôi nín lặng sợ hãi. Bầu không khí tràn ngập mùi tử khí chết chóc… Tôi nhìn thẳng về kẻ đang đứng trước mặt… Đối diện với ánh mắt lạnh lùng điềm nhiên của Hạ Kỳ, tôi lần đầu tiên biết sợ hãi. []

– Đừng…

Thấy Hạ Kỳ bước đến bên cạnh tôi, cô Ngọc Nhi bên kia liền sợ hãi kêu lên.

– Lần trước anh không giết tôi… Lần này tôi cũng tha cho anh một mạng… – Hạ Kỳ cầm chiếc điện thoại huơ huơ lên trước mặt tôi. – Chuyện hôm nay là do tên đó muốn đá anh mà tự trượt chân ngã… Muốn bảo vệ danh tiết của cô Ngọc Nhi, anh tự nên biết phải nói thế nào khi cảnh sát hỏi.

– Tại sao ?! Tại sao cô… ?? – Tôi buột miệng hỏi.

Hạ Kỳ nhìn xuống tôi, nhoẻn miệng cười, nhúng vai nói:

– Không tại sao hết ! Hắn đáng chết mà.

Hạ Kỳ quay người bước đi, dáng người thon thả yểu điệu vô tư như vừa lỡ chân dẫm chết một con kiến. Hạ Kỳ đi khuất mất hai phút mà nhóm bốn người tôi vẫn bần thần im lặng. Đến lúc những ngón tay tôi đau đớn ê ẩm cả người trượt dần xuống thì cô Ngọc Nhi mới thức tỉnh hoảng hốt la lên:

– Phong… Em lên được không ?!

Tôi cố chồm lên, lại tuột xuống sâu hơn. Không còn lại bao nhiêu sức lực, tôi quay lại nói với ba người:

– Dù có chuyện gì xảy ra… Không được nói ra Hạ Kỳ đã ở đây… Cô ta không những nắm giữ hình ảnh… còn… còn rất nguy hiểm… Nhớ đó… []

– PHONG… EM KHÔNG ĐƯỢC CHẾT… – Cô Ngọc Nhi khóc nức nở, chồm cả người ra sát mép lỗ hổng.

– PHONG… Cố gắng lên… – Quyền ứa nước mắt, kêu lên.

– Anh Phong… Đừng buông tay mà… – Thanh Thuỷ nghẹn ngào khóc.

Những ngón tay tôi tê dại không còn cảm giác nữa… Tôi thấy người cứ tuột dần xuống. Tôi quay lại nhìn cô Ngọc Nhi, thì thào hỏi:

– Cô ơi… Cô nói cô yêu em là thật sao ?!

– Là thật mà… Cô yêu em… Cô yêu em mà… Phong ơi… – Cô Ngọc Nhi khóc đến lạc giọng.

– Vậy là có đủ bà lớn… bà nhỏ rồi… Ha ha…

Tôi ngửa đầu ra cười, tiếng cười lại sảng khoái đến lạ thường vang vọng cả không gian. Những ngón tay tôi vô lực trượt dài trên nền xi măng… Tôi nhắm mắt lại, cả người nhẹ bỗng trong không khí… “PHONGGGG” Tiếng thét đau đớn như xé tim gan của cô Ngọc Nhi vang lên bên tai. Cả người tôi bị bóng tối bao phủ rơi xuống… Đột nhiên, một vật gì đó lao ra, túm chặt cánh tay tôi… Cơ thể tôi chuyển hướng va mạnh vào nền bê tông tầng ba. Cơn đau đớn trên ngực một lần nữa làm tôi muốn lịm cả người. []

– A… Sao mày nặng như vậy hả ?! Trật mẹ nó tay tao rồi…

Tiếng la hét văng tục của thằng Phương vang bên tai làm tôi mừng muốn khóc. Nó chồm người đến cố túm người tôi lôi lên.

Cô Ngọc Nhi, Thanh Thuỷ ôm nhau nhìn từ tầng bốn xuống, thấy tôi được Phương kéo lên liền vui mừng rơi nước mắt.

Lúc này tiếng giày chạy huỳnh huỵch vang lên dồn dập. Cô Ngọc Nhi vội vã lấy quần áo khoác lên người. Quyền mập lúng túng xỏ quần cũng ngã ngửa ra đất…

Năm phút sau,

– Chị ơi…. Hu hu…

Chị Ngọc Trâm khoác trên người chiếc áo sơ mi của tôi ôm cô Ngọc Nhi khóc nức nở. Chị Thuỳ Vi mặc áo thun của Phương, vùi mặt vào ngực nó mà khóc tấm tức.

Tôi nhìn về phía những người cảnh sát bận bịu đo đạc chụp hình hiện trường. Thi thể máu me của gã Tùng đã được mang đi, để lại trên sàn một vũng máu và vệt phấn vẽ hình người… Tôi bước lại bên chị Ngọc Trâm, giữ giọng thật nhỏ nói:

– Những lời em nói khi nảy chắc chị đã nghe… Cảnh sát hỏi từ đầu đến cúi cứ nói thật… riêng vụ cô gái kia không được nhắc tới… còn vụ video chị cứ nói mình không biết nó là gì… còn lại để em giải thích.

Chị Ngọc Trâm gật gật đầu. Đôi mắt rưng rưng đỏ hoe nhìn tôi, hơi ấp úng nói:

– Phong ơi… Chị thật sự xấu hổ lắm… Chị lớn như vậy… còn… còn… trong khi em dám nhảy qua…

– Cái gì xấu hổ chứ ?! – Tôi bất ngờ giở vạt áo của chị Trâm lên, úp mặt vào giữa cặp đùi ngon của chị hít một hơi.

– Phong… Trời ơi… – Chị đỏ mặt, đẩy tôi ra.

Cô Ngọc Nhi đang nôn nao lo lắng ngồi bên cạnh, cũng đỏ mặt lườm tôi.

– Vẫn thơm lắm nha… hắc hắc…

– Hứ… Đáng ghét…

– Phong… – Phương gọi, tôi đi qua bên cạnh hắn.

– Thật sự là tối nay chỉ có tên Tùng đó đến đây ?! – Nó hơi nghi ngờ hỏi.

– Mày biết như vậy được rồi. Kể chuyện của mày đi…

– Thì… tao không tìm đường vào được phía bên này… Đành phải tìm nhà dân kế bên hỏi đồn cảnh sát. Họ có sơ đồ mảnh đất này… thì ra là cả khuôn viên rộng 23 hecta chia làm bốn ô, riêng ô cuối cùng có cầu thang lên đây chỉ có một lối vào nhỏ vừa đủ chiếc ô tô. Vừa chạy lên đến tầng ba thì nghe mày nói lời trăn trối… Chạy lên sợ không kịp, nên hứng đón mày ở tầng 3.

– Vậy mới nghe được sự tích bà lớn, bà nhỏ nha… Hắc hắc… Hâm mộ chết người.

– Ha ha… Tao cũng hâm mộ lắm ah… – Quyền mập và Thanh Thuỷ bước tới.

Thấy mặt tôi hơi sượng sượng mất tự nhiên, nó liền huých tôi một cái đau điếng… Giọng ồ ề nói:

– Vì mày quay lưng không thấy gì nên tao mới nói… Cô Ngọc Nhi chỉ có… cầm của tao thôi, chưa kịp làm gì ah… tính ra thì tao bị thiệt hại đó…

– Ờ… Mập của em thua thiệt… – Thuỷ giả vờ uỷ khuất nói.

– Thiệt cái đầu mày á… – Tôi hậm hực nói.

Ngay lúc này, cô Ngọc Nhi bước nhanh tới, bất ngờ đặt lên cái má phúng phính của Quyền mập một nụ hôn. Nó chết phỗng tại chỗ chưa kịp hoàn hồn thì cô đã quay sang nhào thẳng vào lòng tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu thật da diết… Tôi sững sờ đón nụ hôn của cô Ngọc Nhi. Mấy đứa bạn xung quanh thì há hốc không đóng miệng lại được… Ngay cả chị Ngọc Trâm đã sớm biết mối quan hệ của hai chúng tôi, cũng che kín mặt không dám nhìn. Đây là… công khai công bố sao ?!

– Em không được phép ghen… – Rời khỏi môi tôi, mặt cô đỏ ửng nhìn tôi oán trách.

– Ha ha… Em không ghen nữa…

Có thể do tai qua nạn khỏi nên tâm trạng mấy đứa học trò chúng tôi rất tốt. Riêng chỉ có cô Ngọc Nhi là thoáng bồn chồn lo lắng… Nhưng chỉ ba mươi phút sau, tâm trạng vui vẻ của chúng tôi liền bay biến mất. Dù ai cũng thấy gã Tùng đáng chết, nhưng đây vẫn một vụ án liên quan đến mạng người. Người chết lại có địa vị xã hội và gia thế không hề đơn giản. Tôi đến bây giờ mới nhận ra giữa mình và cô Ngọc Nhi vẫn còn chênh lệch mười năm trưởng thành. Cô đã sớm nôn nao lo lắng, còn tôi và mấy đứa bạn vẫn cứ vô tư như đang diễn xuất màn cuối của một bộ phim hình sự sau khi kẻ thủ ác đã chết, mọi chuyện còn lại đều đơn giản. []

Cả nhóm bảy người chúng tôi bị giải về trụ sở cảnh sát, dù không còng tay, nhưng giam lỏng tách nhau ra… Mỗi người đều chật vật khổ sở chống đỡ những câu hỏi dồn dập cho đến khuya. Mỗi người được phát một ổ bánh mì, một chai nước suối và cho mười phút để ăn. Sau đó lại tiếp tục quá trình hành xác đau khổ…

Chị Vi và chị Ngọc Trâm được thả về trước. Dù sao cảnh sát cũng chứng kiến hai người bị trói treo lên không thể phạm tội. Sau đó là Phương, vì phần lớn thời gian nó không có mặt tại hiện trường và lại là người báo cảnh sát. Đến giữa đêm, cô Ngọc Nhi, Quyền mập và Thanh Thuỷ được ra về. Vì ba người dù có mặt ở đó suốt thời gian, nhưng chưa hề bước qua đến sàn bê tông phía bên Tùng đứng. Chỉ có tôi là khổ sở nhất…

Trên sàn bê tông tầng 4 phía Tùng ‘xảy ra tai nạn’, ngoài bản thân hắn, tôi là người duy nhất có dấu vân tay để lại trên sàn nhà. Riêng dấu giày cao gót của Hạ Kỳ, vì tôi khăng khăng nói không còn người nào khác… nên tạm thời đó là một câu hỏi bỏ ngỏ. []

Và mặc nhiên tôi trở thành nghi phạm số 1 của cái chết của thầy giáo Tùng. Dù tôi đã nói đi nói lại mình thậm chí không leo được lên trên, họ cũng không thấy dấu chân tôi bước lên… Và ở tư thế bám hai tay giữ mình cheo leo như vậy, nếu tôi làm được, dùng một tay kéo chân Tùng để hắn rơi xuống thì dấu giày của hắn trên sàn phải có vết trượt dài. Đằng này không hề có vết trượt nào, chỉ có hai dấu giày phần gót cuối cùng khi hắn dẫm lên hai bàn tay tôi như khẩu cung tôi đã khai. Tức là gần như có thể khẳng định cái chết của gã Tùng là một vụ tai nạn, nếu phía cảnh sát không tìm ra một lực tác động khác, không phải là tôi. []

Cảnh sát đã lấy lời khai tất cả mọi người, khoanh vùng các nghi vấn. Vì những dấu giày cao gót của Hạ Kỳ còn rất mới, họ không tin đây là một vụ tai nạn. Họ tiếp tục kiên nhẫn hỏi tôi, hỏi đi, hỏi lại… không phải một người mà đến ba người cảnh sát cùng lấy khẩu cung đến mức tôi muốn phát điên.

Dù vậy, tôi ý thức được lần này mình không may mắn gặp người quen như anh Tín. Mỗi bước đi đều phải vô cùng cẩn thận. []

– Tôi hỏi lại một lần nữa… ông Trần Quốc Tùng có đi cùng ai không ?! Tại sao ông ta không có điện thoại trong người ?!

– Tôi không biết… Đèn rất sáng, rất chói… Lúc tôi nhảy qua đó, suýt rơi xuống… Chỉ thấy một mình hắn thôi… Còn cái điện thoại hắn mang theo hay không làm sao tôi biết được ?!

– Trên sàn nhà còn dấu chân giày cao gót… Trong xe của ông Tùng đậu ngoài toà nhà cũng có mùi nước hoa phụ nữ… Anh có chắc là không còn một người phụ nữ ở đó chứ ?!

– Anh Hai à… Tôi phải nói đến mấy lần đây… Hay là anh cho rằng tôi gặp ma mà không nhìn ra được ?!

– Đề nghị anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi…

– Dạ, nghiêm túc là không có ai khác…

Một gã cảnh sát chợt cười cười hỏi:

– Cô giáo Ngọc Nhi và cậu Quyền đã cởi quần áo ra làm gì ?! Đừng nói là chơi trò cô giáo Thảo nha…

“RẦM” – Tôi vỗ bàn đứng phắt dậy, ba gã cảnh sát giật thót người cũng bật dậy hầm hầm thủ thế.

– Tôi đề nghị anh lấy khẩu cung thì nói chuyện nghiêm túc ! Anh dám xúc phạm cô giáo của tôi, bạn học của tôi… tôi sẽ thưa anh tội phỉ báng bôi nhọ danh dự người khác…

– Được rồi. Anh ngồi xuống… Chúng tôi lặp lại câu hỏi một cách nghiêm túc… Cô Giáo Ngọc Nhi và cậu Quyền vì sao phải cởi quần áo ?! Theo yêu cầu của ai ?! Cởi quần áo rồi làm gì ?! – Người cảnh sát trung niên đeo hàm Đại uý ôn tồn nói. []

– Câu hỏi này tôi đã trả lời lần thứ mấy rồi hả ?! Hắn treo hai người chị tôi lên… các anh tới cũng đã nhìn tận mắt… còn dẫm lên tay tôi dùng tính mạng tôi để… uy hiếp hai người họ cởi quần áo cho hắn xem…

– Sở dĩ chúng tôi hỏi như vậy có liên quan đến động cơ của ông Trần Quốc Tùng… Ông ta là người đồng tính luyến ái… Cảnh tượng hoan ái nam nữ, tôi không tin ông ta có hứng thú…

– Hắn có hứng thú hay không thì liên quan gì đến chúng tôi chứ ?! Chúng tôi chỉ thoả mãn điều kiện của hắn, để hắn thả người.

– Vậy ban đầu vì lý do gì anh phải mạo hiểm tính mạng của mình để nhảy qua ô giếng trời lớn như vậy ?!

– Hắn muốn cô Ngọc Nhi… thoát y…. cho hắn xem…

Tôi chợt nhận ra lý do này có chút bấp bênh không vững, tôi vốn nổi điên vì Hạ Kỳ liên tục lăng mạ cô Ngọc Nhi. Giờ lại không thể khai ra cô ta… Giờ phút này nhớ lại. Kể từ lúc tôi nhảy qua lỗ hổng kia, Hạ Kỳ liền trở nên trầm mặc như tính toán gì đó… Khi những bức hình kia vừa chụp xong, cô ta liền bước đến lạnh lùng đẩy gã Tùng rơi từ tầng bốn chết tại chỗ. Cô ta… Cô ta dường như chỉ chờ để nắm lá bài tẩy trong tay để uy hiếp chúng tôi chịu tội thay… Cô ta tha mạng cho tôi chỉ với mục đích này. Cũng tức là toàn bộ cái bẫy hoàn hảo đêm qua được lập nên cho Tùng, chúng tôi chỉ là những con ruồi nhặng bay vào để thu hút con mồi lớn.

– Ông Tùng còn tiếp tục đòi hỏi gì ?! Anh nói cụ thể được không ?!

Tôi hơi nhíu mày, phóng lao phải theo lao:

– Hắn đòi tôi và Quyền phải chạm vào người cô Ngọc Nhi. Chúng tôi không đồng ý… Điều đó vượt quá giới hạn đạo đức…

Người Đại uý xoa xoa cằm trầm ngâm, rồi gật gật đầu. Ông ta đứng lên, đi chậm chậm quanh tôi, bắt đầu tự nói ra suy đoán như muốn quan sát nét mặt của tôi:

– Tôi cho rằng… Khả năng lớn nhất là ông ta muốn chụp hình cô giáo Ngọc Nhi và các anh trong tình trạng khoả thân để dùng làm lợi thế uy hiếp… Nếu chụp hình thì phải có máy ảnh hoặc điện thoại… Chúng không tự bay đi được, ngoại trừ có người cầm đi…

Tôi định lên tiếng trả lời thì ông ta đưa tay ra hiệu tôi nghe tiếp.

– Chúng tôi hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ một người phụ nữ khác đã xuất hiện ở hiện trường ! Có thể cô ta đang có trong tay điện thoại chứa hình ảnh gây ảnh hưởng đến danh dự cô Ngọc Nhi và lấy nó ra để uy hiếp anh. Anh Lê Tuấn Phong… Nếu anh không nói ra, anh đang tự chuyển mình từ nạn nhân thành đồng phạm…

– Tôi nói rồi. Nếu có một người phụ nữ ở đó… Chắc là xuất hiện trước khi tôi nhảy qua đó… Tôi không thấy cô ta…

Tôi bình tĩnh trả lời, nhưng lòng thầm cảm thán. Chỉ vài tiếng đồng hồ, cảnh sát đã phát hoạ lên gần trọn vẹn sự việc đã xảy ra. Tôi không khai ra Hạ Kỳ không hoàn toàn vì những tấm hình kia, còn một lý do khác… Không ai trong nhóm chứng kiến vẻ mặt cô ta lúc đó rõ ràng bằng tôi. Khi thân xác Tùng chạm đất, tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ta và không phát hiện bất cứ một cảm xúc gì… Đó là một con người như thế nào chứ ?! Hay không nên gọi là con người nữa. Nếu tôi khai cô ta ra, tôi không lo lắng về phần mình, nhưng những người bạn của tôi, còn Vân Nhu, cô Ngọc Nhi, chị Ngọc Trâm… sẽ đón nhận những đòn trả thù cay độc nhất. []

Tiếng gõ cửa vang lên… Một người cảnh sát bước rồi, cầm theo vài tấm ảnh và tờ giấy note dán trên đó.

– Cái laptop và cái điện thoại này có phải của anh ?!

Và cuối cùng đã đến rồi… Trời sáng, cảnh sát đã rà soát toàn bộ khu vực, tìm ra chiếc điện thoại và laptop xấu số của tôi bị vứt trong thùng phuy đầy nước ở bên ngoài toà nhà. Tôi bắt đầu căng thẳng, nhịp tim có chút loạn. Tôi có thể khai báo đúng sự thật, nhưng như vậy lại dính vào những nội dung cấm đoán bên trong… Vân Nhu sẽ nghĩ thế nào khi tôi là người lật mặt lão Công trước cảnh sát. Tôi quyết định không nhắc gì đến lão già kia, chỉ tập trung vào gã Tùng. Nhưng đó lại là một quyết định sai lầm ! []

– Anh chứa cái gì trong laptop và điện thoại mà ông Trần Quốc Tùng phải truy đuổi đến cùng… Đã mở khoá, còn không yên tâm đem nó đập nát ngâm nước ?!

– Phim sex ah. – Tôi nhúng vai nói.

– Phim sex của ai ?!

– Của hắn và một người đàn ông khác…

– Tại sao anh có ?! Do anh quay lén ?

– Không… Hắn muốn quay lén tôi… Bị tôi phát hiện và lấy được video trong thẻ nhớ…

– Thẻ nhớ đâu ?!

– Huỷ rồi !

– Tại sao phải huỷ khi anh có thể lưu trong đó và giấu đi…

– Thẻ nhớ không đáng tin để lưu trữ dài hạn…

– Anh muốn lưu nó làm gì ?! Đòi tiền chuộc ?!

– Ha ha… Tôi không thiếu tiền…

– Chúng tôi biết rõ ba anh là ai ! Cũng biết ông ta rất giàu… Nhưng không phải chưa có tiền lệ công tử nhà giàu đi ăn cướp kiếm tiền đâu !

– Đúng là có những thằng rảnh rỗi như vậy. Tôi không có ý kiến.

– Vậy anh giải thích mình lưu phim ảnh cảnh quan hệ tình dục của ông Tùng làm gì ?!

– Để hắn không hại… cô Ngọc Nhi. – Tôi vừa định nói đến Vân Nhu, liền nhớ ra điều này liên quan đến Hạ Kỳ.

– Hắn hãm hại cô Ngọc Nhi thế nào ?! Anh có thể nói rõ không ?!

– Hắn… không phải là hãm hại… hắn… chia tay rồi
… muốn quay lại làm phiền… là làm phiền cô Ngọc Nhi. – Nếu tôi nói hắn hãm hại lại dây vào cha hắn.

– Ông Trần Ngọc Tùng là người đồng tính luyến ái. Anh thật sự đang nói là cô Ngọc Nhi và ông ta từng có mối quan hệ tình cảm ?!

– Phải…

Tôi càng trả lời càng nhận ra sai lầm của mình. Tôi đang dẫn câu chuyện đi quá xa, vượt quá tầm kiểm soát của mình. Đây thật sự là tự mua dây buộc mình.

Liên tục những câu hỏi khác dồn dập tôi không biết trả lời thế nào ?! Khi trán tôi bắt đầu toát mồ hôi, hai bàn tay nắm vào nhau lạnh toát thì đột nhiên người cảnh sát có hàm Đại Uý có điện thoại. Ông ta nhấc máy nghe, hơi nhíu mày nhìn tôi, lại gật gật đầu. Đặt điện thoại xuống bàn, ông ta trầm ngâm nhìn tôi nói:

– Anh ra là con rể tương lai của thầy Quốc Công… Nếu chính cha của nạn nhân đã nói không truy cứu thì thôi vậy… Anh có thể ra về.

Tôi bước ra khỏi phòng lấy cung mà cả người còn bần thần như mới tỉnh mộng. Đây là chuyện gì ah ?! Lão già Quốc Công đó mà lại gọi điện giải cứu cho tôi ?! Còn gọi tôi là con rể tương lai ?! Tôi còn chưa bao giờ chính thức gặp mặt lão ta kia mà. Hay là do Vân Nhu mở miệng nhờ vả ? Nhưng nàng làm sao biết được tôi đang gặp khó khăn ?! Nhắc đến Vân Nhu, tôi mới nhớ đến cuộc hẹn đêm qua… Tôi vỗ vỗ đầu cười khổ. []

Tôi thất thểu đi ra ngoài, định bắt một chiếc taxi về nhà. Tôi quả thật muốn qua nhà Vân Nhu ngay lúc này, chắc nàng đang rất giận. Nhưng tôi không đủ cam đảm bước vào nhà nàng trong tình trạng bây giờ. Cả người tôi dơ bẩn không chịu nổi. Bên dưới lớp áo nhem nhuốc là một lớp bụi đất hoà trộn cùng mồ hôi nhầy nhụa kinh tởm. []

Nhưng vừa bước chân ra cửa, tôi liền sững người ngạc nhiên phát hiện ra chị Ngọc Trâm. Chị ngồi trên chiếc xe tôi, còn vẫy vẫy tay liên tục… Không hiểu sao, từ xa, tôi thấy trong ánh mắt chị không có sự mừng rỡ vì tôi được thả, mà nhiều hơn là lo lắng bất an. Tôi vội chạy qua, nhận ra đôi mắt chị đỏ hoe sưng húp như khóc cả đêm. []

– Chị…

Tôi chưa kịp nói xong thì chị Ngọc Trâm đã nghẹn ngào kêu lên:

– Em mau đi cứu chị Ngọc Nhi… Chị đêm qua về nhà, liền tắm rửa rồi qua nhà lão già kia để xin hắn bãi nại cho em… Hu hu… Chị cản không được. Chị còn khoá trái cửa nhốt chị cả đêm… Sáng nay chị mới nhờ được hàng xóm gọi người mở khoá…

Tôi lảo đảo, bấu chặt tay lái xe, trời đất quay cuồng. Những lời nói rời rạc của chị Ngọc Trâm như những lưỡi dao cứa sâu vào tim tôi. Không, tôi thà rằng mình tiếp tục bị nhốt trong kia, còn hơn được hưởng tự do từ sự đánh đổi hy sinh của cô Ngọc Nhi. Nước mắt tôi trào ra không kiểm soát nổi.

– Chị đưa xe cho em… – Giọng tôi rung rung khàn đặc. – Chị về nhà đi…

Không đợi chị Ngọc Trâm nói thêm lời nào. Tôi vuốt ga lao đi thật nhanh về hướng nhà lão Công. Cảnh tượng hai bên đường trong mắt tôi nhoè nhoẹt mờ ảo… Trong đầu tôi chỉ có ánh mắt nôn nao lo âu của cô Ngọc Nhi đêm qua. Cô đã nghĩ đến điều gì ?! Hiển nhiên không phải là sự an nguy của bản thân mình. Cô đã dự đoán được tôi khó thể nào thoát tội liên can đến cái chết của Tùng, nếu khăng khăng không khai ra Hạ Kỳ. Nhưng tại sao cô không nói với tôi… hay ít ra cho tôi một sự lựa chọn. []

Chiếc xe gầm rú lao đi vun vút như giúp tôi phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng… Đường đi lại dài như vô tận, một đêm không ngủ hai mắt tôi cay xè nước mắt cứ ứa ra đau xót.

Căn nhà lão Công lù lù to lớn như một toà lâu đài uy nghi sang trọng… Trong mắt tôi giờ đây nó lại như một ngọn núi cao ngút trời mây đen bao phủ bốc mùi kinh tởm… Không một giây khắc chần chờ, tôi bấm chuông dồn dập không ngừng nghỉ… Hai phút sau cánh cửa bật mở, một người phụ nữ trung niên vừa thấy dáng vẻ nhớt nhát dơ bẩn của tôi, hỏi cũng không buồn hỏi, liền muốn sập cửa lại. Tôi ngăn cửa lại, hỏi gấp:

– Tôi muốn tìm cô Ngọc Nhi… Cho tôi vào…

– Không có Ngọc Nhi nào ở đây hết ! Cậu đi nhầm nhà rồi… – Bà ta cố chặn cánh cửa, nhưng vẫn bị lùi lại dần dần trước sức đẩy của tôi.

– Cậu không đi tôi gọi bảo vệ đấy ! Bỏ cửa ra…

Không đợi bà ta la hét, tôi lách người qua khoảng trống cửa, lao thẳng vào nhà. Chạy dọc theo sân vườn rộng hơn hai ngàn mét vuông lót đá rộng thênh thang, tôi dùng hết sức hô lớn:

– Cô Ngọc Nhi… Cô Ngọc Nhi…

Người phụ nữ sợ hãi vừa chạy theo tôi, vừa nhấc điện thoại la hét kêu gọi ai đó… Đến trước bật thềm trống trải lót đá đen bóng bước vào nhà, tôi chợt nhận ra một điều bất thường mà do nôn nóng mình đã bỏ qua. Gã Tùng mới chết đêm qua, căn nhà lại vẫn yên tĩnh như bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

– Mày là ai dám xông vô đây ?!

Một giọng đàn ông ồn ồn vang lên sau lưng… Tôi vùng người định lao thẳng vào nhà thì cổ áo bị thít chặt, cả người bị kéo ngược về sau. Tôi không thấy người phía sau, nhưng hai cánh tay hắn xù xì gân guốc to gần bằng bắp đùi của tôi… Cổ áo tôi bị thít chặt, thở cũng không được, tôi vơ tay ra sau tấn công lại không với được tới thân người gã. Hắn túm cổ áo tôi, giơ lên hai chân hổng khỏi mặt đất chới với vùng vẫy như một đứa trẻ con bị người lớn đùa nghịch thô bạo… Ngay cả muốn la hét tôi cũng không phát ra được âm thanh nào ngoài tiếng khò khè trong cuốn họng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình bất lực và tuyệt vọng như vậy…

“Bỏ cậu ta xuống… ” – Một giọng nói ôn tồn uy nghiêm vang lên từ bên trong.

Ngay lập tức, cả người tôi bị buông lỏng, hai chân chạm đất ngã nhào ra phía trước. Lồm cồm ngồi dậy, sờ sờ cái cổ còn nguyên vẹn của mình… Tôi nhìn lên ánh mắt thoáng sững sờ nhìn kẻ vừa chế trụ mình. Hắn… hắn mang hình hài con người, nhưng lại như một sản phẩm lỗi của tạo hoá. Cao hai mét, hai cánh tay kinh khủng kia khoanh trước ngực như một tượng thần hộ pháp đứng trước cổng chùa… Trái ngược với thân hình khôi vĩ, đầu hắn lại nhỏ trán thấp, mũi tẹt, chỉ có đôi mắt to như hai bóng đèn và cái miệng với những cái răng trắng nhỡn đáng sợ… Quái nhân này chỉ tô da màu xanh thì dư sức đóng vai Hulk của Marvel ah. []

– Hừ…

Tôi mặc kệ con quái vật hình người nhìn mình cười hềnh hệch, lồm cồm ngồi dậy bước thẳng vào phòng khách. Cả một không gian rộng lớn sang trọng trong mắt tôi không để lại chút ấn tượng, tôi chỉ nhìn tập trung vào người đàn ông tóc hoa râm ngồi chễm chệ trên bộ ghế gỗ bóng loáng uy nghi. Lão già Trần Quốc Công, lần đầu tiên tôi đối mặt với gã… giây phút này đã đến sớm hơn tôi dự kiến.

Lão Quốc Công nhấm một ngụm trà, ánh mắt chưa nhìn lên tôi lần nào. Nhìn lão điềm nhiên như chính căn nhà lạnh lùng này, tôi thầm ngạc nhiên… Cái chết của Tùng dường như không để lại trên mặt lão một nét gì khác thường, ngay cả một cái nhíu mày cũng không.

– Ngồi đi…

Tôi ngồi xuống ghế đối diện, ánh mắt liền dán vào bộ áo choàng ngủ màu đỏ đô sang trọng lão đang khoác trên người. Giữa hai vạt áo, tôi thấy được một phần bộ ngực trần của lão lại săn chắc không bệ rạc như những người đàn ông cùng tuổi khác. Nghĩ đến cô Ngọc Nhi, nghĩ đến lão già trước mặt chỉ vừa rời giường khoác lên chiếc áo kia… Lòng tôi đau đớn không thở nổi.

– Cô Ngọc Nhi đâu ?! – Tôi hỏi cộc lốc.

– À, đang ngủ.

Cả người tôi trầm xuống, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc… Ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão già trước mặt lại không thể làm gì. Tôi phải làm gì ?! Cô Ngọc Nhi tự mang thân mình đến đây, vì tôi… Cơn giận dữ lại không có chỗ phát tiết đang tàn phá cơ thể tôi. Nỗi đau này quá lớn làm tôi không thở được… Tôi hồng hộc thở, nước mắt ứa ra, giọng run rẩy nói:

– Tôi muốn đón cô Ngọc Nhi về…

– Tự nhiên… Tôi dẫn cậu lên… – Lão đứng lên, kéo hai vạt áo thít chặt lại, chợt nhìn qua chân tôi nói. – Trên lầu trải thảm, cậu bỏ giày dưới này…

Tôi hơi sững người, cũng vô thức cởi đôi giày lấm lem bụi đất của mình ra, bước theo ông ta. Lão Quốc Công khá cao, cũng ngang ngửa với tôi… Lão đi trước bước lên bật thang nhẹ nhàng, không buồn để ý tới tôi phía sau đang nhìn chằm chằm vào gáy lão… Từng bậc cầu thang đều có những cửa sổ nhỏ khuyết vào tường trưng bày những bình pha lê sang trọng… Tôi không rảnh nhìn ngắm bộ sưu tập của ông ta. Tôi là đang tính toán xem liệu một cái bình như vậy, dùng sức của tôi đập thẳng vào đầu lão… thì phải mất mấy lần mới để lão chết đi. []

Lên đến tầng một, lão dẫn theo tôi bước dọc hành lang lót thảm đến trước một căn phòng… Lão mở cửa, đứng nép sang một bên… Tôi hơi chần chừ rồi bước vào. Nhìn về phía chiếc giường trải drap trắng tinh, mắt tôi ngay lập tức đau xót khi nhận ra thân hình quen thuộc của cô Ngọc Nhi. Cô đang ngủ, tấm chăn đắp ngang ngực lộ ra bờ vai trần trụi mịn màng. Ngay dưới chân giường, một bộ quần áo được xếp ngay ngắn.

Tôi quyết định trước khi cô tỉnh giấc, tôi phải rời đi. Cô sẽ đau đớn nhục nhã như thế nào nếu biết tôi đã thấy cô trong hoàn cảnh này… Không kềm được sự đau đớn trong lòng… Tôi quay người bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Chỉ đứng lại thêm một giây nhìn cô ngủ, tôi sẽ không nhịn nổi mà oà lên khóc. Vì tôi, chỉ vì tôi… Cô lại hy sinh thân thể mình cho kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình…

– Làm ơn… – Giọng tôi khàn đặc nói với lão Quốc Công. – Làm ơn… đừng nói tôi đã đến đây…

– Haizz… Được rồi… Đàn bà thôi mà… Có cần đau đớn vậy không ?!

Lời nói của lão Quốc Công vang lên bên tai như một giọt nước tràn ly… Sự kềm chế của tôi cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ.

– ÔNG NÓI CÁI GÌ ?! – Tôi gầm lên, lao đến túm chặt cổ áo lão.

Phần 30: Lựa chọn một trong hai (p.2)

Hai mắt tôi đỏ hoe, gân máu nổi lên ngoằn ngoèo như muốn giết người. Tôi vung tay lên, nắm tay siết chặt cứng rắn nện thẳng vào mặt lão. Nhưng không… không có máu mũi chảy ra, cũng không có một tiếng la đau đớn nào. Ánh mắt lão vẫn nhìn thẳng vào tôi như giễu cợt… Nắm đấm của tôi dừng chững giữa khoảng không, không nhích lên được một phân. Một cánh tay hộ pháp từ lúc nào đã bóp chặt cánh tay tôi, chặt đến nỗi xương tôi phát ra tiếng răng rắc như muốn vỡ vụn. Gã hộ vệ khổng lồ như một bóng ma từ hư không xuất hiện sau lưng tôi… Hắn bẻ quặt tay tôi ra sau lưng, đè nghiến lên sàn nhà. []

– Không ngờ cậu lại phản ứng thái quá như vậy ?! – Tôi chỉ thấy được hai chân và giọng nói của lão Công vang lên bên tai như khuyên nhủ. – Ngọc Nhi là cô giáo của cậu thôi mà… Cậu đang làm tôi nghĩ cậu yêu cô giáo mình đó…

– LÀ TÔI YÊU CÔ NGỌC NHI… TÔI YÊU CÔ GIÁO CỦA MÌNH ĐẤY ! ĐƯỢC KHÔNG HẢ ?!

Tôi gầm lên, nước mắt trào ra uất nghẹn đau đớn. Cả người như một quả núi đè lên, không nhúc nhích được dù chỉ là ngón tay… Tôi bật khóc, khóc trước kẻ thù của mình… Tôi khóc vì sự bất lực yếu kém của mình và cũng vì nỗi đau đớn không chịu nổi trong lòng… []

“Thôi đủ rồi ! Bỏ cậu ta ra!”

Bên tai chợt vang lên một giọng phụ nữ nhẹ nhàng, lại quen thuộc đến kì lạ. Cả người tôi nhẹ bỗng, gã hộ vệ rời khỏi tôi, lùi lại đứng sang bên cạnh. Tôi ngồi dậy, lau nước mắt nhem nhuốc trên mặt, nhìn lên… Chợt cả người thẫn thờ nín lặng. []

Người phụ nữ vừa lên tiếng giải cứu cho tôi không ngờ là cô Vân Huyền, mẹ Vân Nhu. Bà mặc trên người chiếc áo choàng ngủ đỏ bọc đô cùng màu với lão Quốc Công. Ánh mắt bà nhìn tôi loé lên tia phức tạp… thất vọng, ngạc nhiên lẫn tức giận. Bà khoanh tay, nhìn về phía cửa phòng nói:

– Ngọc Nhi đêm qua đến trước cửa quỳ khóc xin… chồng tôi bãi nại, để cứu cậu. Chúng tôi định không cho cô ta vào nhà… rồi trời mưa, cô ta có lẽ đã quá mệt mỏi, ngất xỉu. Tôi cho người mang vào nhà… tự tay bà quản gia lau khô người cho cô ta. Cô ta tỉnh lại, lại khóc lóc… Là tôi cho cô ta uống thuốc an thần mới để cho cái nhà này ngủ yên được… []

Tôi thừ người, ngồi bệt dưới sàn nhìn cô Huyền. Những lời cô vừa nói mang cho tôi một niềm vui lớn khôn tả và cũng kèm theo một nỗi bất an to lớn không kém. Cô Vân Huyền lại gọi lão Quốc Công là chồng, còn xưng tôi gọi cậu với tôi… Cô lại lạnh lùng như lần đầu phát hiện tôi và Vân Nhu ở chung phòng khách sạn. []

Liên kết với lời nói của người cảnh sát thẩm vấn tôi… Cô Ngọc Nhi làm sao có thể để lão Quốc Công nhận tôi là con rể tương lai ?! Dù chỉ qua một cuộc điện thoại. Chỉ có cô Vân Huyền, mẹ Vân Nhu mới đủ cân lượng để tác động đến lão. Tôi nhận ra mình đã bước vào một cái bẫy. Không phức tạp, không gian trá, nhưng cái bẫy này tôi không thể không vào. []

Tôi đứng dậy, gật đầu một cái thật sâu trước mẹ Vân Nhu thay lời cảm ơn. Vừa xoay người, định vào phòng kêu cô Ngọc Nhi đi về, giọng nói sắc lạnh của cô Huyền lại vang lên sau lưng tôi:

– Trước khi cậu và cô ta đi, tôi chỉ muốn biết cậu tính thế nào với Vân Nhu ?!

Tôi quay lại, bối rối né tránh ánh mắt cô, ấp úng:

– Cô muốn gì ạ ?!

– Đừng lảng tránh câu hỏi của tôi. Nếu không phải Vân Nhu yêu cậu, tôi không bao giờ đủ kiên nhẫn như vậy… – Mẹ Vân Nhu bước đến, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tôi. – Tôi muốn biết câu trả lời của cậu ngay hôm nay…

– Cậu chọn ai ?! Vân Nhu hay Ngọc Nhi ?!

“Chọn ai… Chọn ai ư ?!”… Tôi hơi lảo đảo, lùi người lại. Câu hỏi của cô Huyền như một cái thòng lọng siết chặt quanh cổ làm tôi ngột ngạt không thở nổi. Tôi có thể chọn ai một trong hai người. Tôi có thể rời bỏ ai giữa Vân Nhu và cô Ngọc Nhi… Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt oán trách của người nào trong hai người trái tim tôi cũng đau đớn khổ sở. Chợt nhớ đến câu nói của mình với Vân Nhu… “Chỉ em mới có quyền nói lời chia tay. Anh không có…” []

Tôi hít sâu một hơi, hai nắm tay siết chặt, ngẩng đầu nhìn cô Vân Huyền, nói:

– Cháu xin lỗi vì không thể cho cô câu trả lời hài lòng. Vân Nhu và cô Ngọc Nhi… Cháu sẽ không rời bỏ bất cứ ai. Một khi hai người còn yêu cháu, cháu sẽ đem hạnh phúc đến cho họ… []

Cô Huyền hơi sững người, cả người lùi lại loạng choạng được lão Quốc Công đỡ lấy. Cô nhìn tôi, đôi môi mấp máy lại không thốt nên lời.

“Phong…”

Cửa phòng bật mở. Cô Ngọc Nhi như đã tỉnh lại từ lâu đứng sau cánh cửa lắng nghe. Cô túm chặt tay tôi, nghẹn ngào nói:

– Em đừng nói như vậy… Em sẽ mất Vân Nhu đó… Quên cô đi… Cô chấp nhận được mà…

Tôi thương yêu vuốt mái tóc đen óng của cô Ngọc Nhi, bất chấp mẹ Vân Nhu đang nhìn, tôi ôm cô vào lòng, nói:

– Không… Em sẽ không mất ai hết… Em tin Vân Nhu… cũng như cô sẽ không rời xa em.

Cô Huyền bất ngờ giận dữ bước đến, túm lấy áo tôi lôi mạnh ra khỏi người cô Ngọc Nhi. Tôi cũng hơi sững sờ vì bà lại có hành vi mất kiểm soát như vậy…

– Cậu… cậu thật hoang đường… Con gái tôi sẽ không… không… gả cho một người như cậu… Hai người đi đi… đi khuất mắt tôi.

Bà rít lên từng tiếng giận dữ, rồi đẩy mạnh… Tôi hơi loạng choạng mới dừng lại. Tôi nhìn cô Huyền ngạc nhiên sững sờ, nhưng một khoảnh khắc nhỏ đó, tôi thấy ánh mắt cô lại bình tĩnh như muốn nói gì đó. []

– Không… không… không nên như vậy… – Cô Ngọc Nhi dụi nước mắt thản thốt kêu lên.

Tôi mím môi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô bước đi ngang qua trước ánh mắt giận dữ của cô Huyền và sự nghi ngờ dò xét của lão Công. Dắt tay cô Ngọc Nhi đi xuống lầu, sau lưng còn vang lên tiếng la hét giận dữ của cô Huyền…

“Trời ơi… Vân Nhu ơi…”

——–+++++++——–

Ra khỏi nhà lão Quốc Công, tôi thở phào nhẹ nhõm… Cảm nhận cơ thể mềm mại của cô Ngọc Nhi áp sát lưng mình, một niềm hạnh phúc vô bờ dâng lên mãnh liệt. []

– Em đi đâu ?! Mình sao không về nhà ?! – Cô Ngọc Nhi hỏi.

– Em muốn gặp Vân Nhu. – Tôi nói.

– Vậy… vậy… để cô đón xe về trước…

– Không… – Tôi nắm tay cô kéo vòng lên bụng mình, nói. – Em muốn hôm nay chính thức bà nhỏ ra mắt bà lớn…

– Trời ơi… Cái gì mà bà nhỏ bà lớn chứ ?! – Cô Ngọc Nhi tay đánh lên vai tôi, gắt lên. – Cô có hứa gả cho em đâu ?!

– Không cần gả… Chỉ cần cô ở với em đến hết cuộc đời này là đủ rồi…

– Nói nhăng nói cuội… – Cô đỏ mặt, muốn rụt tay lại nhưng không được, đành gối cằm lên vai tôi.

– Cho dù cô muốn thì đã sao ?! – Cô chợt nói nhỏ như tự nhủ với mình.

– Đừng như vậy… – Tôi kéo tay cô lên, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô. – Chỉ cần cô muốn ở bên em là được. Việc còn lại để em lo…

– Nhưng… Vân Nhu… thật sự là…

– Vân Nhu đã biết chuyện đã xảy ra… Em xin lỗi… Em không hỏi ý cô trước. Nhưng em đã kể cho Vân Nhu nghe.

Cô Ngọc Nhi im lặng, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo run rẩy. Tôi trầm ngâm một chút rồi nói:

– Về phía Vân Nhu. Hiện giờ em chưa thể nói rõ cho cô nghe… Nhưng em có thể đảm bảo với cô rằng… bản thân Vân Nhu và cả những người thật sự… có liên quan tới nàng… chưa bao giờ làm lỗi gì với cô và chị Ngọc Trâm.

– Là sao ?! – Cô Ngọc Nhi nhíu mày hỏi.

– Em tạm thời chỉ có thể nói như vậy… Nếu cô tin em thì cứ mở lòng với Vân Nhu… Sau này khi hiểu ra mọi chuyện, cô sẽ thấy không phải hối tiếc vì bất cứ chuyện gì… []

Cô Ngọc Nhi gật đầu thật khẽ. Im lặng như đang nghiền ngẫm những lời tôi vừa nói.

Thật sự, chuyện gặp gỡ chính thức bà lớn và bà nhỏ cũng là điều tôi muốn, nhưng còn xa xa không phải hôm nay. Tôi bắt buộc phải qua nhà Vân Nhu ngay bây giờ vì một lý do hoàn toàn khác… Tôi đã nghi ngờ. Cô Vân Huyền xuất hiện tại nhà lão Công còn ngủ lại qua đêm… gọi lão là chồng… xưng tôi gọi cậu với tôi… Hàng loạt, hàng loạt biểu hiện lạ lùng nối tiếp nhau đều là một vỡ diễn cố tình làm vụng về cho người khán giả như tôi nhận ra tự đặt nghi vấn. Duy nhất hai thứ có thể là thật… cái bẫy để tôi thừa nhận mình yêu cô Ngọc Nhi và biểu hiện giận dữ khi cô ép tôi chọn Vân Nhu hay cô Ngọc Nhi… Cũng có chút đau đầu ah.
[]
———–++++———–

Đúng như tôi dự đoán, cô Vân Huyền không gọi về nhà hay ngăn cấm tôi gặp Vân Nhu… Bà quản gia thấy tôi và cô Ngọc Nhi vẫn niềm nở đón tiếp như trước. Vừa bước vào phòng khách, Vân Nhu đã từ trong nhà lao ra… Tôi tươi cười giang tay ra đón, thật không ngờ nàng lại ôm chầm lấy cô Ngọc Nhi… Chuyện quái gì thế này ah ?!

– Vân Nhu… Em… – Cô Ngọc Nhi cũng sững người.

– Cô thật là… thật là… khờ quá đi… – Vân Nhu nghẹn ngào.

“Ẹc” Vân Nhu lại dám mắng cô giáo là khờ… Đầu tôi hơi to ra khó hiểu nhìn nàng thút thít trên vai cô Ngọc Nhi.

– Em đã biết chuyện đêm qua… Cô không nên làm như vậy… Sự hy sinh của cô sẽ làm anh Phong khổ sở dằn vặt không sống nổi… May là mẹ em đang ở đó, nếu không thì ông ta…

Những lời Vân Nhu vừa khóc vừa nói làm Ngọc Nhi mặt đỏ ửng ngượng ngùng. Cô nhẹ nhàng rời khỏi người Vân Nhu, lau nước mắt cho nàng, hỏi:

– Em… Em nghe mẹ em nói ?!

– Ưm, đêm qua mẹ có gọi cho em… – Vân Nhu lau nước mắt, nhìn qua tôi nói. – Mẹ kể hết mọi chuyện rồi… Mẹ còn hỏi cô có quan hệ gì với anh Phong… Tại sao lại tình nguyện hy sinh vì anh ?!

– Rồi em trả lời sao ?! – Tôi tròn mắt hỏi.

– Em nói… – Vân Nhu cúi đầu lí nhí nói. – Em nói cô Ngọc Nhi là một người sẵn sàng hy sinh tất cả vì anh… cũng như em vậy.

Tôi nhăn nhó cười khổ. Vân Nhu lại nói một câu như vậy với mẹ nàng. Chẳng trách cô Huyền làm cho tôi một cái bẫy đau khổ đến chết đi sống lại. []

– Trời ơi… Hy sinh… hy sinh cái gì… Dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi… Em còn dám nói người ta khờ… – Tôi nghiến răng chỉ chỉ vào trán Vân Nhu. – Em còn không phải đại khờ sao ?!

– Hứ… em nói thật mà… – Vân Nhu bĩu môi phụng phịu nói.

– Không thật gì hết… Em làm như vậy. Anh sẽ tự treo cổ chết quách đi cho xong…

– Anh dám… Mạng sống của anh là của em… Em không cho phép anh chết… Anh không có quyền.

– Ặc… Tui bị bán làm nô lệ lúc nào vậy ?! Khế ước bán thân đâu ?

– Tóm lại… Anh không cần ai hy sinh vì anh hết… – Tôi bất ngờ nắm chặt tay cô Ngọc Nhi, lại cũng nắm tay Vân Nhu, gằng giọng nghiêm túc nói.

– Sau này, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra… Em và cô phải tự biết trân trọng bản thân mình. Lê Tuấn Phong này phước lớn mạng lớn… vận mệnh rất rất đỏ ah… không đỏ thì đã không được hai cô gái xinh đẹp như thế này yêu… có phải không ?!

Cô Ngọc Nhi đỏ mặt, rụt tay về, cúi đầu bẽn lẽn lại không phản đối lời của tôi. Vân Nhu nhào vào lòng tôi ôm cứng:

– Anh cũng phải hứa với em… Không bao giờ được liều mạng như vậy nữa, được không ?!

– Được… Anh hứa… Nếu em và cô không bị uy hiếp đến tính mạng… Anh sẽ không mạo hiểm.

Tôi cúi xuống hôn lên môi Vân Nhu một cái, cũng kéo tay cô Ngọc Nhi lại… Cô vội vùng tay ra, mặt đỏ như gấc chín lườm tôi.

– Lên phòng em đi… – Vân Nhu chợt lên tiếng nói. []

– Làm gì ah ?! – Tôi tròn mắt, giọng rung rung có chút mừng rơn.

– Để anh tắm ah… Còn tưởng làm gì ?! Toàn suy nghĩ bậy bạ thôi…

Vân Nhu bĩu môi choàng tay cô Ngọc Nhi dắt đi. Cô hơi bối rối nói:

– Hay để cô ngồi đây cũng được mà…

– Không mà. Phòng khách người lớn, chán phèo… Lên phòng em có nhiều thứ hay lắm… – Vân Nhu nói.

“Ây da, nàng thật sự xem cô Ngọc Nhi là cùng lứa với mình nha…” Tôi bóp bóp trán cười khổ, lẽo đẽo đi theo hai người phụ nữ đi lên lầu. Nhìn hai bờ mông căng tròn đung đưa nhẹ nhàng ngay phía trước… Lại nhìn hai bàn tay vui vẻ nắm lấy nhau… Tôi quả thật có chút tự hào về bản thân mình. Thật sự là Vi tiểu Bảo nếu xuất hiện ở thế giới hiện đại cũng chưa chắc làm việc “bà lớn, bà nhỏ” này tốt bằng tôi. Tôi thật sự đang nung nấu ý nghĩ đó. Hoang đường lắm sao ?! Cả cuộc đời tôi vốn dĩ là xâu chuỗi của những chuyện hoang đường. Thêm một chuyện sẽ càng thêm đặc sắc, không phải sao ? []

Bước vào phòng tắm, cởi phăng quần áo nhàu nát ném xuống đất. Tôi mở cửa, đưa đầu ra hỏi:

– Vậy có ai tắm cho anh không ?!

– Quên đi… – Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu đang ngồi rầm rì trên giường không hẹn cùng quay lại đồng thanh nói.

– Ây da… Anh dơ lắm nha… – Tôi mở cửa bước ra, quay một vòng cả người trần truồng lộ ra từng mảng đất dính bết khắp toàn thân. – Thật sự là một mình không cọ rửa được hết đâu…

Vân Nhu che miệng há hốc nhìn tôi. Cô Ngọc Nhi ngượng đỏ mặt, quay đi chỗ khác, nói:

– Vân Nhu tắm cho Phong đi… Người đâu mà vô duyên như vậy chứ…

– Ứ… Hay là cùng vào đi…

– Không…

– Chị Nhi à… cái này còn hơn dọn chuồng heo đó… Một mình em không làm nổi đâu…

– Hi hi… Nhưng… em phải bắt hắn nghiêm chỉnh đó… []

– Nghe chưa, anh phải nghiêm chỉnh đó…

– Ok, ok nha…

Tôi nhe răng cười hắc hắc, mừng rơn chạy vào trong, nhảy ùm vào bể tắm. Bể nước trong vắt chợt biến đổi thành đục ngầu dơ bẩn không tả nổi. Ôm thành bể tắm, ngóng tai nghe âm thanh sột soạt thay quần áo bên ngoài mà lòng tôi khấp khởi không yên… Hôm nay tôi sẽ lập nên một kỳ tích lưu danh sử sách muôn đời nha… []

“Đến rồi… Đến rồi…”

Nghe tiếng bước chân hai nàng, tim tôi liền đập nhanh rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi hai bóng hình quen thuộc kia lần lượt bước vào, tôi như một quả bóng xì hơi ỉu xìu kêu lên ai oán:

– Hai người thật sự là đi tắm… heo sao ?!

Cô Ngọc Nhi và cả Vân Nhu đều đã thay đồ… Mặc trên người, hai bộ quần short, áo thun còn kẹp cánh tay áo cho cao lên, phía trước người đeo hai cái tạp dề ni lông, tay cầm hai cái bàn chải lớn…

– Hi hi… Anh đang nghĩ gì trong đầu em và chị Nhi không hiểu sao ?! Đừng tưởng bở nhé… []

Sau đó cả gian phòng tắm vang vọng tiếng kêu ai oán khổ sở của tôi…

– Ây da… đau quá… Nhu à… nhẹ nhẹ thôi…

– Cô ơi… Dùng tay được không ?! Bàn chải cứng như vậy ah…

– Trời ơi… Nhột quá… Chỗ đó tự anh tắm nha… Ha ha…

– Cô à… Còn một chỗ chưa sạch này… Ấy ấy… Dùng tay không được sao ?!

Mười phút sau, tôi thoải mái nằm trong bồn tắm đầy bọt xà bông thơm ngát… Vân Nhu và cô Ngọc Nhi trán lấm tấm mồ hôi ngồi trên mép hồ thở hổn hển. []

– Tại sao em gọi cô Ngọc Nhi là chị vậy ah ?! – Tôi nắm tay Vân Nhu hỏi. – Anh có chút ghen tị đó…

– Em còn học ở Phương Nam đâu… Vả lại, chị Nhi chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi mà… – Vân Nhu nhoẻn miệng cười.

Cô Ngọc Nhi đưa tay xoa xoa trán tôi, mỉm cười nói:

– Là Nhi nói Vân Nhu gọi như thế… Thật ra, Phong cũng nên gọi Nhi như vậy… Nhi có lẽ sắp tới không đi dạy nữa.

– Tại sao ?! – Tôi buột miệng hỏi, chợt nhận ra mình hỏi ngớ ngẩn.

Cô Ngọc Nhi mím môi điểm vào trán tôi một cái, nói khẽ:

– Giờ còn hỏi tại sao ?!

Tôi biết cô không muốn đi dạy nữa vì mối quan hệ của chúng tôi đã như cây kim trong bọc từ từ lộ ra ngoài. Cô Ngọc Nhi dù không sợ điều tiếng thiên hạ, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi với nhà trường, với đồng nghiệp nếu cô còn ở cương vị một cô giáo. Tôi chợt nghiến răng nắm chặt tay cô Ngọc Nhi và Vân Nhu, kéo mạnh… []

– Phong….

– Á…

Hai người ngã nhào vào trong bồn tắm, nước tràn ra tung toé cả sàn nhà. Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu vừa trồi lên liền cùng nhào vào tôi mà vung nắm đấm đánh túi bụi… Ây da, dù không đau mà có chút không đỡ kịp ah. []

– Ha ha… Thôi… Thôi mà… Hai người cũng đổ mồ hôi hết rồi… Để Phong tắm cho nha…

– Quên đi… Đáng ghét…

– Lại đây nào…

– Bỏ ra đi… Kì quá…

– Nhu Nhu của anh ngoan nào…

– Nhi Nhi của Phong ngoan nào…

– Chỉ ôm một chút thôi nha…

Lại mất thêm năm phút nài nỉ, dụ dỗ… cuối cùng tôi cũng được nằm yên trong bồn tắm trái phải hai bên cô Ngọc Nhi và Vân Nhu gương mặt cùng đỏ hồng áp mặt lên ngực tôi. À ! Đừng hiểu lầm. Đến giờ phút này vẫn chỉ có tôi là không mặc gì trên người. Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu vẫn y nguyên trong bộ đồ tắm heo ướt sũng… []

– Mẹ em quay lại với… ông ta à ?! – Tôi chợt quay qua Vân Nhu hỏi.

Vân Nhu nhìn qua cô Ngọc Nhi hơi ái ngại ấp úng. Cô Ngọc Nhi lắc đầu mỉm cười:

– Đêm qua không có mẹ em… Chị thật sự không biết mình bây giờ phải đối mặt với Phong thế nào !? Còn nếu em thấy chuyện này khó nói, chị ra ngoài nhé !

– Không… đâu có gì khó nói chứ ! – Vân Nhu mỉm cười, nắm tay cô Ngọc Nhi.

Nàng nhìn lên tôi, hơi ấp úng nói:

– Em… hỏi mẹ tại sao không về… Mẹ nói có việc ở bên ba… Em cũng nghi ngờ không biết hai người có quay lại không ?! Nhưng chuyện này rất vô lý… Mẹ em không hề có tình cảm với ông ta… Ngày xưa đã không có, bây giờ càng không thể có được… Mẹ lại không nói cho em nghe… []

Vân Nhu chợt nhỏm dậy, chống tay lên ngực tôi, bĩu môi u uất nói:

– Dạo này thỉnh thoảng mẹ còn than thở… phải chi anh là con ruột của mẹ thì tốt…

– Ặc… Rồi em nói sao ?! – Tôi tròn mắt hỏi.

– Hứ, dĩ nhiên là em không chịu rồi ! Anh gì chứ ?! Em không cần anh.

– Ha ha… – Tôi kéo Vân Nhu muốn hôn lên đôi môi nhỏ xinh kia, nàng liền đỏ mặt đẩy ra.

Tôi cười cười để Vân Nhu nằm xuống ngực mình, quay qua cô Ngọc Nhi nhẹ nhàng nói:

– Phong sẽ tìm cho cô một việc làm khác… Được không ?!

– Không cần đâu… cô tự lo được… – Nằm trong lòng tôi ngay bên cạnh là Vân Nhu, cô Ngọc Nhi còn rất ngượng ngùng. []

– Không được cãi lời… Để đó Phong lo cho… Ba Phong quen rất nhiều công ty ở Sài Gòn… Cô có thể làm kế toán nè, ngân quỹ nè, quản lý nhân sự nè… thư ký Tổng Giám đốc… Ặc… Thôi, bỏ qua.

– Á, cái cuối được đó… Cô thích được dẫn đi ăn nha, còn được đi công tác với sếp bụng bự… Cô thích lắm…

– Hi hi… – Vân Nhu thấy mặt tôi đen thui, liền che miệng cười nắc nẻ.

Cô Ngọc Nhi cũng cười, cười đến mặt đỏ ửng lên.

– Hừ… Dám trêu tui sao…

Hai cánh tay tôi bất ngờ siết chặt, kéo cả người nằm hẳn lên người mình. Vân Nhu và cô Ngọc Nhi chưa kịp phản kháng thì hai nụ hôn nối tiếp nhanh như chớp rơi lên môi hai người. Hai gương mặt xinh đẹp liền đỏ ửng lên ngượng ngùng càng xinh đẹp không tả nổi. Tôi chậm chậm chồm đến đón lấy đôi môi mềm mại của Vân Nhu… dẫn nàng qua bên cạnh cùng đón lấy đôi môi của cô Ngọc Nhi mà hôn. Hơi thở hai người như hoà vào nhau tìm đến môi tôi. Hai chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt cùng quấn lấy lưỡi tôi trao vị ngọt. []

Cảm giác này thật tuyệt vời ! Tôi hôn như chưa bao giờ được hôn… Hai bờ môi mềm mại hé mở, hai chiếc lưỡi nhỏ khao khát dâng hiến trọn vẹn. Bụng tôi được một bàn tay nhỏ nhắn ngượng ngùng của cô Ngọc Nhi vuốt ve rồi dần chuyển xuống bên dưới… Dương vật tôi nở to ra cứng như sắt đá không ngừng được vuốt ve bởi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô. Và bàn tay khác cũng thon dài mềm mại không kém đang chậm rãi tìm đến…

– A…

Cô Ngọc Nhi kêu khẽ, tay rụt về, giấu gương mặt đỏ bừng ngượng ngùng vào cổ tôi. Vân Nhu vẫn hôn rít lấy môi tôi, nhưng hai cánh mũi phập phồng nén cười. Tay nàng lại tìm về sở hữu của mình, vuốt vuốt nó say mê không ngừng nghỉ. []

– Nhu ơi !

– Dạ.

– Nhi ơi !

– Ư…

– Chìu Phong lần này được không ?!

Không có câu trả lời nào vang lên. Nhưng hơi thở của hai người cùng lúc trở nên nặng nề gấp gáp… Tôi ngồi dậy, đỡ hai người ngồi dậy khỏi người mình. Hai gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng ngượng ngùng không chịu nổi. Tôi đứng lên, dương vật hùng dũng đung đưa ra phía trước… Đưa tay định lấy chiếc khăn tắm trên kệ, chợt bên dưới tôi truyền đến cảm giác ấm áp sương sướng. Tôi sững người nhìn xuống… Vân Nhu mặt đỏ ửng quỳ gối há miệng đưa chiếc lưỡi nhỏ liếm quanh dương vật tôi. Cô Ngọc Nhi che kín mặt, đến cả vành tai cũng đỏ ửng lên… []

“Ây da…” Tôi vốn định cởi ra bộ quần áo ướt, lau khô người cho hai người, rồi cùng nhau ra giường cho đúng quy trình nha. Vậy là phải sửa lại thứ tự các bước rồi.

Tôi biết Vân Nhu đang chủ động làm điều này hoàn toàn là vì tôi. Nàng không phải là một cô gái chủ động trong chuyện giường chiếu, ít ra cho đến hôm nay. Vân Nhu đang kềm nén sự ngượng ngùng của mình để xoá đi sự xấu hổ ngăn cách của cô Ngọc Nhi và giúp tôi hoàn thành tâm nguyện. Ôi ! Một chút tâm ý nho nhỏ của nàng lại đáng yêu đến mức khoé mắt tôi nong nóng xúc động. Ờ mà cái quái gì mấy ngày nay tôi lại khóc nhiều như vậy nhỉ ?! Nhiều hơn tất cả mười tám năm sinh ra cộng dồn lại. []

– Ah… Nhu của anh giỏi quá… – Tôi hít hà sung sướng kêu lên làm Vân Nhu đang ngậm mút dương vật tôi cũng nóng rang cả mặt.

Tôi nắm tay kéo cô Ngọc Nhi đứng lên… Cô cúi gằm gương mặt đỏ ửng, để mặc tôi lấy chiếc áo thun ướt sũng của cô kéo qua đầu. Chiếc nịt ngực nhỏ rơi xuống lộ ra hai bầu vú căng tròn làm tôi muốn ngạt thở…. Tôi kéo ghì vòng eo nhỏ của cô, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô, bàn tay liền đặt lên bầu vú thổn thức của cô mà xoa nắn… Tôi nhận ra khối thịt mềm mại quen thuộc trong tay mình hôm nay có chút khác lạ, như là căng hơn, háo hức hơn…

– Phong… ư… Nhi… Nhi… – Cô Ngọc Nhi ôm ghì lấy cổ tôi thổn thức. – Nhi khó chịu lắm… Nhi muốn…

– Có phải vì chuyện đêm qua với Quyền không ?! – Tôi nghiến răng se se chiếc núm nhỏ, cô Ngọc Nhi thở dốc gật gật đầu. []

– Vậy là cô có giấu em cái gì ha… ?!

– Không có… – Cô Ngọc Nhi lắc đầu nguây nguẩy, nói nhỏ lí nhí vào tai tôi. – Nhi chỉ… chỉ cầm thôi… chưa có… nhưng… nó lại… rỉ nước…

“Ặc… Cái thằng mập này… Vậy không phải chỉ cần chạm môi liền xuất tinh sao ?!” Tôi thở dài nghĩ đến thằng mập hâm mộ cô Ngọc Nhi bao lâu nay, đúng là có chút mất kiểm soát ah. Cô Ngọc Nhi lại là khía cạnh khác… Dù sao từ trước tới giờ người đàn ông cô chân chính tiếp xúc chỉ có mình tôi. Bây giờ lại vì hoàn cảnh ép buộc phải thoát y trần truồng trước mặt một đứa học trò khác, còn phải cầm cái thứ đó của nó… chỉ một chút nữa đã phải… Cô lại đang tuổi thanh xuân chín muồi nhất, thật khó để nói không dâng lên chút cảm xúc nào. []

– Hắc hắc… Đợi một chút Phong chữa bệnh khó chịu cho Nhi nha…

Tôi kéo Vân Nhu đứng lên, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu.

– Cảm ơn em…

Vân Nhu không đáp lời tôi, hai gò má chỉ ửng đỏ xinh đẹp không tả xiết. Tôi nhẹ nhàng cởi quần áo cho nàng. Vùi mặt vào bộ ngực căng tròn của nàng mà hôn hít tham lam… Mỗi lần rút vào ngực Vân Nhu tôi có chút mất kiểm soát, cứ ngậm mút say mê không muốn rời ra… Nàng cắn môi mặt đỏ ửng nhìn lưỡi tôi cứ đi vòng vòng trên núm nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn của nàng.

– Anh… chị Nhi… đợi kìa…

– Á… không…

Cô Ngọc Nhi vừa kêu lên phản đối thì bị tôi vơ lấy kéo sát vào Vân Nhu. “Ầm”… Một tiếng nổ oanh tạc trong đầu làm đầu óc tôi trống rỗng. Ôi ! Thánh thần thiên địa ơi… Tôi từng mê luyến ngực cô Ngọc Nhi, sau lại xuýt xoa say tình với hai bầu vú của Vân Nhu. Nhưng không ngờ có một ngày những thứ tươi đẹp nhất trong đầu tôi lại cùng xuất hiện bên cạnh nhau như thế này.
[]
– Ôi… Anh chết mất… – Tôi ôm ghì hai vòng eo nhỏ của hai người, áp mặt lên bốn bầu vú căng tròn tuyệt đẹp này mà mê mẩn than thở.

– Ưm… Anh hư lắm… – Vân Nhu cắn môi kêu khẽ nhìn tôi há miệng mút lấy núm vú nàng.

– Ư… Phong… – Cô Ngọc Nhi thở dốc nhìn tôi lại chuyển qua ngậm lấy đầu nhũ hoa của cô mút say mê.

Hai bàn tay tôi không yên thân, từ hai bờ eo nhỏ chậm chậm trượt xuống, mân mê hai cặp mông tròn lẳng mê người, rồi chui vào giữa hai cặp đùi thon dài…
[]

– Phong… Anh… – Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu cùng lúc kêu lên, cả người run rẩy.

– Wah… thật là thơm nha…

Tôi rút hai bàn tay về cho vào miệng mút mút tấm tắc khen làm cả hai người ngượng chín cả người gắt lên. []

– Vô duyên quá đi… Đáng ghét…

– Hắc hắc… Ba đứa mình ra ngoài đi…

Cả gian phòng tràn ngập âm thanh ư ử hoan lạc… []

Trên chiếc giường phủ drap trắng tinh của Vân Nhu khoảnh khắc này là thiên đường đối với tôi. Tôi nằm thẳng người lim dim sảng khoái. Bên dưới tôi, cô Ngọc Nhi cơ thể trần truồng quỳ gối, đầu nhấp nhô lên xuống, đôi môi anh đào căng phồng ngậm cứng dương vật tôi… Bên trên là Vân Nhu, nàng chồm lên ưỡn ẹo cơ thể khi chiếc lưỡi hư hỏng của tôi không ngừng liếm ướt hai bầu vú tròn trịa của nàng. []

– Nhu ơi…

– Dạ…

– Em lên đây với anh đi… – Tôi vỗ vỗ ngực mình.

Nhìn bộ ngực nở nang của tôi, lại nhìn cái lưỡi hư hỏng của tôi đung đưa khiêu khích, Vân Nhu mặt nóng rang đỏ hồng. Nàng quỳ thẳng người lên, không dám nhìn qua cô Ngọc Nhi, giở chân bước qua người tôi, rồi nhằm ngực tôi mà chậm chậm ngồi xuống. Tôi say mê nhìn cái âm hộ đỏ hồng ươn ướt non tơ xinh xắn của Vân Nhu đang hé mở khao khát chờ đợi trước ánh mắt mình. Tay đỡ nhẹ bờ mông tròn trịa mát rượi của nàng, kéo hạ thể nàng đưa lên… Nàng thở dốc, nhìn xuống tôi mà mặt đỏ gay gắt như xuất huyết… Chiếc lưỡi tôi đưa ra liếm nhẹ quanh hai hõm thịt mềm mại hai bên làm cơ thể nàng thấp thỏm rung lên… Rồi nhẹ nhàng liếm dọc, liếm dọc hai mép âm hộ e ấp xinh đẹp của nàng. []

– Ưm… Ôi… Sao lưỡi anh lại nóng như vậy chứ… – Vân Nhu há hốc thở dốc.

Tiếng rên rỉ của nàng làm cô Ngọc Nhi có chút không kềm nổi. Cô nhỏm dậy, bước ngang qua người tôi… Cặp đùi thon dài gấp lại kẹp lấy hông tôi… Cô thở hổn hển cầm dương vật tôi cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ ướt đẫm, rồi chậm chậm ngồi xuống. []

– Uwmm… Phong ơi…

Miệng tôi ngập kín âm hộ Vân Nhu, dùng chiếc lưỡi mình say mê vét sâu vào trong. Tôi đáp trả lời cô Ngọc Nhi bằng một bàn tay đưa lên vuốt ve hai bầu vú căng tròn rạo rực của cô… Cô Ngọc Nhi nắm chặt lấy tay tôi ép lên ngực mình, cơ thể nhấp nhổm lên xuống rên rỉ ngất ngây. []

– Uwmmmm ôi….

Vân Nhu mê mẩn chiếc lưỡi của tôi, tay chống lên bụng tôi, hai chân mở rộng ép âm hộ áp kín lên miệng tôi là hổn hển sung sướng. []

– Anh ơi… Ôi…

Mười phút liền, cả gian phòng tràn ngập tiếng rên rỉ khoái lạc… Đến lúc cô Ngọc Nhi trân cứng người tuôn trào sung sướng, ngã sang bên cạnh hổn hển lim dim. Tôi liền đỡ người Vân Nhu đứng lên, đặt nàng nằm ngữa bên cạnh cô… Dương vật căng cứng sung mãn lập tức chèn kín âm hộ nhoè nhoẹt ướt đẫm của nàng.

– Ôi… Em chết mất… Uwmmm…

Vân Nhu ôm ghì lấy người tôi, cặp đùi mở rộng đón tôi vào thật sâu trong người nàng. Tôi hôn, ngậm lấy vành tai nàng mà mút mút say mê làm nàng rùng mình co rút cặp đùi quắp chặt lấy tôi.

– Ôi… Em sướnggggg quá… Anh ra… trong em đi…

– Em… không sợ… – Tôi ngạc nhiên vừa thúc sâu vào nàng vừa hỏi.

– Không sợ… em… có… uống… thuốc… Ôi…. Anh ơi… – Vân Nhu đê mê tê dại, mặt đỏ ửng ngắt quãng từng hơi nói.

– Chị Vi… bày hư… em… phải không ?! – Tôi nghiến răng hỏi.

– Uwmmm… Chị Vi… bảo… anh… chỉ… thích ra… bên trong… thôi… Ôi… Anh không… thích sao ?! Ôi….

– Thích… Dĩ… nhiên là… thích rồi… – Tôi gật gật đầu, khoái cảm đã dâng lên tột đỉnh.

Vân Nhu rên sướng ngất ngây, ôm cứng lấy người tôi:

– Ôi… Anh ơi… Uwmmmm….

Tôi trân cứng người xuất tinh xối xả lấp kín bên trong nàng… Tôi nằm trên cơ thể thiêm thiếp tê dại của Vân Nhu, khoan khoái thì thào:

– Ôi… Bà chị này thật là đáng yêu…

Một đêm không ngủ, hai mí mắt tôi cứ nhíu lại. Trái phải là hai thân thể trần truồng mềm mại ôm cứng, tôi khoan khoái chìm vào giấc ngủ… []

Không biết ngủ qua bao lâu, bên trái tôi khẽ động thật nhẹ… rồi cánh tay nhẹ bỗng. Bên phải tôi khẽ cựa mình rồi rút sâu vào người tôi… Tôi hơi tỉnh lại, nhìn xuống cô Ngọc Nhi. Nhìn cô mê ngủ lại xinh đẹp đến như vậy… Khẽ cúi xuống hôn lên bờ môi cô, bàn tay luồn vào trong chăn mân mê bầu vú mềm mại ấm áp… Cô cựa mình, đôi mắt đẹp thoáng mở nhìn lên tôi liền mỉm cười chui rút vào người tôi. []

– Ôi con mèo lười này… Không thấy đói bụng à ?! – Tôi nghịch nghịch bờ môi nhỏ mềm mại của cô.

– Không đói… Ăn anh đủ rồi… Ơ… – Cô Ngọc Nhi vừa lỡ lời, liền kéo chăn che mặt kêu lên.

– Ha ha… Gọi là anh đi… Anh thích lắm… – Tôi kéo chăn ra, trêu chọc.

– Không gọi… Phong có bao nhiêu tuổi đâu mà bắt người ta gọi là anh chứ ?!

– Có gọi không ?! – Tôi tốc chăn chui vào nằm đè lên cơ thể cô Ngọc Nhi mà hôn.

– Không… Ha ha… Đừng mà… Ư….

“Anh Phong…”

“Anh Phong…”

Nghe giọng Vân Nhu gọi, tôi vội giở chăn lên. Cô Ngọc Nhi nằm bên dưới hai tay che gương mặt đỏ bừng. Vân Nhu mặc trên người chiếc áo ngủ mỏng, tay lại cầm chiếc áo tôi còn ẩm ướt như đang giặt. []

– Em giặt áo cho anh, thấy cái này rất lạ… Anh xem nè…

Nhìn nàng rất nghiêm túc, tôi vội rời khỏi người cô Ngọc Nhi, lồm cồm ngồi dậy. Cầm lấy chiếc áo ẩm ướt thơm mùi xà bông, tôi nhíu mày nhìn vào chỗ nàng chỉ. Không ngờ là một dãy số La Mã hơi nghiêng xéo xéo như chữ viết tay, lại in bên trong chiếc áo sơ mi của tôi… Chiếc áo sơ mi này bỏ đi tôi cũng không quan tâm. Nhưng hàng số này làm lòng tôi nao nao như vừa phát hiện ra một dấu vết quan trọng. Nhưng dãy số là có nghĩa là gì ?! Đã có trong áo tôi từ khi nào ?!

– Có chuyện gì vậy ?! – Cô Ngọc Nhi đã mặc lại quần áo, bước tới xoa xoa gương mặt nóng rang, hỏi.

– Cô xem cái này… – Tôi đưa cho cô Ngọc Nhi xem hàng chữ số.

Cô Ngọc Nhi nhíu mày nghĩ nghĩ… Chợt cô mở chiếc áo rộng ra, ướm lên hai vai tôi như ước định vị trí của dãy số so với người tôi… Đột nhiên, tôi và cô cùng nhìn nhau kêu lên:

– Mẹ Vân Nhu…

– Cô Vân Huyền…

Vân Nhu tròn mắt lo lắng nhìn tôi. Tôi liền giải thích:

– Sáng nay khi anh qua nhà tìm cô Ngọc Nhi, mẹ em đã ở đó. Bà có vẻ rất giận dữ còn túm lấy áo anh rồi đẩy anh thật mạnh. Anh nghĩ dãy số này được bà dùng thứ gì đó như… chì kẻ mắt… viết vào ngón tay… sau đó cố tình túm áo anh để nó in vào bên trong…

– Nhưng… mẹ làm vậy để làm gì chứ ?! Không phải mẹ có thể gọi em hay gọi trực tiếp cho anh sao ?! – Vân Nhu nhíu mày hỏi.

– Mẹ em qua nhà ông ta từ hôm nào ?! – Tôi hỏi.

– Ba ngày rồi… hôm thứ Bảy em hẹn anh, tưởng mẹ sẽ về… nhưng mẹ lại gọi nói chưa về được…

– Mẹ em có mang quần áo đi sao ?! – Tôi hỏi.

– Hình như… hình như là không… – Vân Nhu che miệng thản thốt bắt đầu phát hiện ra vấn đề.

– Có vẻ như… có người không muốn mẹ em về nhà… – Tôi âm trầm nói.

– Anh nói là ông ta giam lỏng mẹ em sao ?! – Vân Nhu sững sốt kêu lên. – Nhưng mẹ em vẫn có thể gọi điện thoại mà… Mẹ có thể báo cảnh sát. Hay báo em…

– Nếu tất cả các cuộc điện thoại mẹ em gọi đi đều có người ngồi bên cạnh giám sát thì sao… Vả lại, anh không cho rằng ông ta dùng sự uy hiếp trực tiếp để cầm chân mẹ em đâu ! Một người cá tính mạng mẽ cứng rắn như mẹ em, bà sẽ không sợ uy hiếp bằng mạng sống của mình… Anh cho rằng giữa hai người mẹ em và ông ta vẫn tồn tại một lớp vỏ bề ngoài, chưa thật sự lật mặt với nhau. Sự uy hiếp đang tạm dừng ở giai đoạn ám chỉ và ngầm hiểu… []

– Vậy mình phải làm sao ?! – Vân Nhu lo lắng nói.

– Mình phải bình tĩnh… Mình phải tìm ra mẹ em muốn nhắn nhủ điều gì ?!

Tôi lập tức đứng lên vội vã tìm quần áo mặc vào… Chuyện này dường như rất cấp bách. Nhưng tôi càng vội bao nhiêu thì càng khổ sở nhận ra quần áo tôi Vân Nhu đã đem giặt hết… Ướt đẫm treo trong buồng tắm. Ây da, công chúa của tôi lại siêng năng bất chợt thế này.

– Em tính cho anh cởi truồng đến ngày mai sao ?

Thấy tôi tênh hênh bước ra ngoài, cô Ngọc Nhi che miệng cười… Vân Nhu dù đang lo lắng cũng phì cười, chỉ tay vào góc phòng.

– Anh mặc bộ kia đi… Em nhờ dì Tám đi mua đó… Không biết có vừa không…

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận