Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 9168 Lượt Xem
Phần 32: Hình xăm cỏ ba lá
8h30 tối,
– Dương Đông gọi tìm anh !
Vừa bước vào nhà, tôi vừa thấy Vân Nhu, nàng liền nói. Tôi sững người có chút ngạc nhiên:
– Nó có số điện thoại em sao ?!
– Không… Em làm sao cho hắn số mình chứ ?! Cái tên đáng ghét đó. – Vân Nhu bĩu môi hậm hực nói.
– Nó nói gì ?! – Tôi ngồi xuống sofa bên cạnh Vân Nhu, ngửi ngửi mùi cơ thể nàng, không quan tâm hỏi. []
– Hắn bảo có chuyện rất quan trọng cần gặp anh ngay tối nay… Hừ, chắc lại rủ nhậu nhẹt gì thôi.
Vân Nhu gác một chân ngang qua người tôi, hơi kéo mép váy lên ngồi xuống khối u giữa hai chân tôi… thì thầm…
– Em không cho anh đi đâu hết… em đang cần… anh an ủi đó…
– Dĩ nhiên là không đi rồi… Anh phải ở nhà an ủi Nhu Nhu của anh nha… Hắc hắc…
Tôi đón lấy đôi môi mềm mại của Vân Nhu mà hôn, tay chậm rãi luồn vào trong váy nàng, vuốt ve bờ mông tròn trịa qua lớp quần lót mỏng tanh. Nàng đỏ mặt, chặn tay tôi lại thì thầm:
– Mình lên phòng đi…
– Ở đây luôn đi…
– Không được…
– Ha ha… lên phòng thôi…
“Reng… Reng…” Đột nhiên điện thoại Vân Nhu reo vang. Nàng nhìn thấy số hiện lên màn hình, liền nhíu mày càu nhàu:
– Lại tên mập Dương Đông đó… Ngoan cố như vậy chứ !
– Ha ha… Người ta là lực lưỡng nha… Mập là phải như thằng Quyền mới gọi là mập.
– Không biết… Cứ to con hơn anh, trong mắt em là mập hết…
Tôi cười ha hả. Để đám học sinh nữ Hồng Nghĩa nghe Vân Nhu nói đội trưởng thần tượng của họ là mập, thật không biết thú vị thế nào ah ?! Tôi lấy điện thoại của nàng. Nhấc máy, đặt lên tai. []
“Trời ơi, bạn hiền… Sao nghe máy lâu như vậy ah ?!”
– Có chuyện gì ?! Tối nay bận rồi ! – Tôi nói cộc lốc.
“Ây da, mày ở bên Vân Nhu tao biết mày bận. Hắc hắc… Nhưng mà có chuyện quan trọng ah… Nếu không tao cũng không cố tìm ra số Vân Nhu để tìm mày…”
– Chuyện gì ?! – Tôi vẫn lười nhác, tay sờ sờ mông Vân Nhu, bị nàng nhéo cho mấy cái.
“Liên quan đến hình ảnh của cô Ngọc Nhi và một thằng béo…”
– CÁI GÌ ?! – Tôi giật bắn người nhỏm dậy, Vân Nhu bất ngờ suýt ngã ngửa ra sau, tôi kịp kéo nàng lại.
“Vậy có ra gặp tao không đây ?! Nói trước, anh còn có hàng mới… không kém Hạ Kỳ nha… Mày bỏ Vân Nhu ở nhà đi… Qua đây giao lưu… Hắc hắc…”
Vân Nhu vừa nghe tôi hô lớn liền áp tai vào điện thoại mà nghe. Nghe lời khả ố của Dương Đông, nàng liền dằn lấy điện thoại, nghiến răng rít lên:
– Anh Phong không đi đâu hết…
– Vân Nhu… Ngoan nào… – Tôi dằn lại điện thoại, quay người hỏi nhanh. – Mày đang ở đâu ?!
Ba mươi phút sau,
Tôi và Vân Nhu tay trong tay sải bước vào Khách sạn Centurion. Dương Đông hẹn ở quán cafe tại tầng trệt của sảnh Lobby… Dù tôi khuyên thế nào, Vân Nhu cũng dứt khoát đòi đi theo. Dĩ nhiên tôi biết nàng ghen vì những lời Dương Đông nói trong điện thoại. Nhưng Vân Nhu ghen tuông một cách rất đáng yêu… Người nàng đáng ra phải ghen là Ngọc Nhi, lại không hề ghen. Những cô gái như Hạ Kỳ và bạn gái mới của Dương Đông, nàng lại sợ tôi phát sinh gì đó… Ây da, nhìn mặt tôi giống người thích sài hàng qua tay sao ?! []
Dĩ nhiên mục đích đêm nay đến gặp Dương Đông của tôi rõ ràng là những tấm hình của Ngọc Nhi và thằng béo… Dù tôi suy nghĩ trăm đường vẫn không biết Dương Đông lấy nó từ đâu. Chuyện vừa xảy ra tối thứ Bảy hôm qua, tính đến hiện giờ là ngấp nghé 24 tiếng đồng hồ… Dương Đông có thể lấy những tấm hình đó từ đâu ?! Hay là hắn gặp Hạ Kỳ sáng hôm nay rồi chôm chỉa từ cô ta ?! Trong lòng tôi chợt loé lên chút cảnh giác. []
“Phong… Bên này…”
Nghe tiếng Dương Đông gọi từ xa, tôi dắt tay Vân Nhu đi về hướng đó. Dương Đông từ ngày ở Vũng Tàu mất mặt vì Hạ Kỳ, tôi và Phương còn nghĩ nó sẽ không còn tìm chúng tôi nói chuyện nữa. Nhưng có vẻ tôi đã nghĩ sai… Từ xa nó đã hồ hởi bước lại ân cần đón tôi và Vân Nhu.
– Lại đây… – Dương Đông siết chặt bàn tay tôi. – Ây da… Coi vậy mà Phương Nam luộc Diên Hồng 2 trái… Xem ra năm nay tao phải nghiêm túc lại rồi… Hắc hắc…
Tôi chưa trả lời thì Dương Đông lại quay qua nhìn Vân Nhu nhe răng cười:
– Hôm thứ Sáu còn thấy em đi ngang qua anh trong trường… Dù gì cũng quen biết… Em ít ra phải cười với anh một cái chứ ?! Làm anh bẻ mặt với mấy thằng trong lớp. []
– Ủa anh tên gì ?! Có quen sao ?! – Vân Nhu giả vờ ngơ ngác.
– Ặc…
– Hi hi… Em đùa thôi… – Nàng che miệng cười, nói. – Em không phải làm ngơ anh, mà đám bạn của anh… Em không thích.
– Ha ha… Ok, hiểu rồi. Chút nữa thì đêm nay mất ngủ ah.
Tôi và Vân Nhu ngồi xuống ghế, đối diện trong bàn là một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng có lẽ là bạn gái mới của Dương Đông. Cô ta đặt điện thoại xuống bàn, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Nhu liền tròn mắt kêu lên:
– Bạn này là… Vân Nhu… Vân Nhu 12A5 phải không ?!
– Vâng, bạn là… – Vân Nhu hơi ấp úng.
– Tường Vi… 12A3… bạn chung lớp với anh. – Dương Đông giới thiệu, rồi quay qua chỉ vào tôi. – Anh Tuấn Phong, học Phương Nam là bạn trai của Vân Nhu.
– Xin lỗi… tại mình mới vào trường nên thấy bạn quen quen mà không biết tên bạn… – Vân Nhu áy náy nói.
– Có gì đâu… Vân Nhu nổi tiếng cả trường trầm lặng ít nói mà… Không gặp ở đây hôm nay, mình còn tưởng Nhu chưa có bạn trai luôn đó… – Tường Vi nhìn tôi cười tủm tỉm. – Ây da, tin này mà về trường không biết có bao nhiêu anh thất vọng đây !
Tôi cũng cười cười xã giao. Không hiểu sao gặp hai cô gái Hồng Nghĩa, dĩ nhiên không tính Vân Nhu, cô nào cũng xinh đẹp lại có vẻ như dễ dãi lẳng lơ. Tuy về mặt này, Tường Vi so với Hạ Kỳ thì xa xa không bằng, nhưng cảm giác vẫn hao hao giống nhau. Chẳng trách gì Dương Đông còn bảo tôi để Vân Nhu ở nhà, đến đây giao lưu tay ba với hắn.
Tôi gọi nước cho Vân Nhu và mình. Sau đó quay qua Dương Đông vào vấn đề chính: []
– Hình đâu ?!
Dương Đông cười tủm tỉm rút điện thoại đưa qua tôi. Tường Vi bên cạnh cũng nhìn nhìn theo với ánh mắt tò mò. Cử chỉ này của cô ta làm tôi yên tâm không ít. Có vẻ như Dương Đông biết thứ nhạy cảm này không nên chia sẻ cho người khác xem. []
Tôi mở máy. Chiếc iPhone trong tay không cài khoá khuôn mặt, hay mật mã liền vào ngay trong màn hình chính. Tôi bấm vào chỗ lưu hình ảnh thấy hàng loạt hình ảnh của Hạ Kỳ… đồ tắm, sexy, khêu gợi đủ kiểu… Và khi xuống đến dưới lập tức tôi thấy năm tấm hình… []
Thân hình Quyền mập núng nính mỡ, cả người trần truồng, trán toát mồ hôi ròng ròng nhìn xuống… Bên dưới, cô Ngọc Nhi cả người không mảnh vải che thân, cơ thể trần truồng tuyệt đẹp so với Quyền mập tạo thành một sự tương phản cùng cực. Cô quỳ gối, bàn tay nhỏ cầm lấy khúc thịt ngắn ngắn căng tròn của hắn, đưa lên gần miệng…
Đêm đó tôi không ngoảnh đầu được ra sau, cũng không muốn chứng kiến cảnh tượng đau xé lòng đó. Nên giờ nhìn những tấm hình này, lòng bàn tay tôi có chút nóng rang lên… Dù biết cô Ngọc Nhi đã dừng lại đúng lúc, không thật sự hôn lên dương vật Quyền mập. Nhưng nhìn đôi môi đỏ mọng quen thuộc của cô đưa gần đến hạ thể một kẻ khác không phải mình, máu nóng tôi vô thức chạy rần rần. Vừa khó chịu, vừa lại muốn phát tiết giải toả… []
Vân Nhu bên cạnh liếc nhìn một cái liền đỏ mặt quay đi im thin thít. Khi nảy trên đường đến đây tôi đã kể cho nàng nghe chuyện cô Ngọc Nhi và Quyền mập vì tính mạng của tôi bị ép đến bước đường cùng như thế nào… Nhưng tưởng tượng qua lời kể và nhìn thấy là hai khái niệm khác nhau.
Tôi nghiến răng chọn hết những tấm hình đó xoá đi. Lại vào thùng rác xoá lần nữa… Sau cùng vào iCloud tìm kiếm tra soát lại lần nữa mới tạm yên tâm.
– Ơ, cái thằng này… Xoá đi cũng phải xin phép chủ nhân một tiếng chứ ?! – Dương Đông cười tủm tỉm, nói vậy nhưng không ra tay ngăn cản tôi.
– Ở đâu mày có máy của Hạ Kỳ ?!
– Làm sao mày biết cô Ngọc Nhi và tao có liên quan ?!
Dương Đông nhăn nhó xua xua tay, như chống đỡ những câu hỏi ồ ạt của tôi. Nó nói: []
– Hỏi thì cũng phải hỏi từ từ… Thứ nhất, điện thoại này không phải của Hạ Kỳ mà là điện thoại của tao. Chẳng qua là điện thoại của Hạ Kỳ do tao mua, mật khẩu iCloud của cô ta cũng do tao cài đặt. Do tao rảnh rỗi cài tài khoản iCloud của con bé đó vào máy mình cho vui thôi, đột nhiên nó sync về một đống hình… Tao thấy trong đó có mấy tấm hình… lạ lạ… bèn mở lên xem… Cô Nhi nghỉ ở trường 3 năm rồi, nhưng website trường vẫn còn hình cô nha… Ai xem qua hình cô mặc áo dài cũng xuýt xoa… Cực đẹp. Cực chuẩn… Ôi cái vòng ba…
– Đủ rồi… – Tôi hậm hực ngắt lời nó. – Quay lại vấn đề… Làm sao mày biết tao và cô Ngọc Nhi có liên quan với nhau…
– Tao vừa nhìn là biết cái hình này có vấn đề… không nói về thằng béo kia có xứng với cô Ngọc Nhi hay không ?! Chỉ nhìn tư thế đó… rất gượng gạo ah. Phía sau còn có một con bé nào đó úp mặt vào tường nữa chứ !? Cái này là ép buộc chắc rồi. Con nhỏ kia lại giở trò dơ bẩn gì rồi phải không ?! Mà mày yên tâm đi… Tính tao không thích mấy trò cưỡng ép… Hình ảnh đó tao chỉ nhìn qua một lần rồi thôi, không lưu lại hay chia sẻ cho ai hết… []
– Tao hỏi… Tại sao mày không tìm người khác mà tìm tao ?! – Tôi gằng giọng lặp lại.
– Ơ cái này còn phải hỏi sao ?! – Dương Đông ngơ ngác nhìn qua Vân Nhu.
Vân Nhu có chút mất tự nhiên quay qua nói với tôi:
– Trong trường Hồng Nghĩa từ lâu rồi có tin đồn là cô Ngọc Nhi có quan hệ với học sinh… Nên trường đã ép cô nghỉ. Sau đó còn đồn là cô Ngọc Nhi qua Phương Nam liền nhận một học sinh lớp 12, là đội trưởng đội bóng vào nhà ở chung như vợ chồng… Em nghe thấy từ lâu rồi, nhưng không muốn nói cho anh nghe.
Hai mắt tôi khép lại loé lên hàn quang giận dữ. Tôi gần như khẳng định được là tin đồn dơ bẩn như vậy là do ai làm ra.
– Hắc hắc… Lúc tao mới gặp mày ở Vũng Tàu, nghe mày là đội trưởng đội bóng, tao cũng hơi nghi ngờ rồi… Lại thấy mày cặp với Vân Nhu, nên thôi không hỏi… Vậy ra tin đồn là thật ah ?! Ôi! Tao hâm mộ quá đi mất. []
Tường Vi đang bấm điện thoại cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi cười tủm tỉm.
– Hừ… – Tôi hậm hực hừ lạnh.
– Ấy ấy… Đừng giận…
Quả thật tôi rất khó chịu với giọng cười dâm tiện của Dương Đông. Nhưng nó vừa giúp tôi một chuyện lớn, không hay lắm nếu tôi nổi giận với nó. Huống chi quan hệ tình cảm của tôi và Ngọc Nhi là chuyện có thật… Dù sao sang tuần cô Ngọc Nhi sẽ nộp đơn xin nghỉ, lúc đó không còn ai có thể chê cười chuyện chúng tôi.
Hình ảnh tôi đã xoá và kiểm tra rất kỹ. Tài khoản iCloud của Hạ Kỳ được cài đặt sync tự động tất cả hình ảnh lên iCloud, bỏ hình gốc trong máy để tiết kiệm bộ nhớ… Tức là như một cái bình thông đáy, tôi xoá hình bên máy này, máy của Hạ Kỳ cũng biến mất.
Tôi cũng vừa nhận ra một điều. Để không lưu lại chứng cứ phạm tội, Hạ Kỳ chuyển những tấm hình đó qua điện thoại của mình, rồi phi tang chiếc điện thoại của gã Tùng. Cô ta dù cẩn thận thông minh bao nhiêu cũng không ngờ chính chiếc điện thoại của mình lại là điểm hở không an toàn. []
– Tao muốn mua lại cái điện thoại này, bao gồm mật khẩu tài khoản iCloud của Hạ Kỳ… Mày ra giá đi… – Tôi điềm nhiên nói.
– Ha ha… Mày còn chưa đền ơn tao đó… Tao cứu mày một trái phạt đền đó. Giờ còn đòi mua cả điện thoại của tao ?!
– Vậy được… Mày muốn gì nói đi… – Tôi tựa vào ghế, điềm nhiên nói.
Dương Đông cười cười ánh mắt chợt nhìn qua Vân Nhu, làm gương mặt nàng tái nhợt căng thẳng. Tôi hừ lạnh một cái ánh mắt sắc lạnh nhìn nó, nó liền xua xua tay liên tục: []
– Đừng hiểu lầm ah. Tao thừa nhận tao rất hâm mộ Vân Nhu… Nhưng tao biết mày và nàng là yêu nhau thật lòng, không phải như tụi tao…
Tường Vi bên cạnh Dương Đông liếc xéo nó một cái, rồi tiếp tục chăm chăm vào cái điện thoại.
– Tao muốn… tối nay… bốn đứa mình vui vẻ chung với nhau… – Thấy tôi vừa định mở lời, nó xua tay ngăn lại. – Để tao nói hết… Không phải swing đâu… không trao đổi gì hết… người của mày là của mày tao chỉ nhìn, không đụng vào… Ngược lại… của tao tao tự ăn, mày nhìn thèm cũng ráng chịu… Chỉ là một trò chơi nhỏ tăng cảm xúc thôi… Thế nào ?!
– Không… Đổi điều kiện khác đi… – Không cần suy nghĩ, tôi lắc đầu.
Dương Đông thấy ánh mắt lạnh lùng không thương lượng của tôi liền ỉu xìu chán nản.
Đối với thân thể những người phụ nữ của mình, tôi có thể nói là ích kỷ tuyệt đối… Chuyện cô Ngọc Nhi lộ cơ thể trước mặt Quyền mập là không còn lựa chọn khác. Nhưng giờ đây, hình tôi cũng đã xoá, không việc gì tôi phải hy sinh thân thể Vân Nhu cho người khác, dù chỉ là nhìn ngắm cũng không được.
– Ok… Em đồng ý… – Đột nhiên Vân Nhu mở lời. []
Tôi giật mình, quay phắt qua nàng. Vân Nhu nắm tay tôi, không cho tôi nói, nàng nhìn gương mặt phấn khích đỏ bừng của Dương Đông, nói:
– Nhưng ngoài trả lại món ân tình hôm nay, bọn em còn muốn cả cái điện thoại và mật khẩu iCloud của Hạ Kỳ…
– Ok… Ok… Dương Đông này chịu chơi nha… Nhất ngôn cửu đỉnh…
Tôi nhíu mày nhìn gương mặt hứng chí bừng bừng của Dương Đông, lại nhìn qua Vân Nhu. Nàng nhoẻn miệng cười thản nhiên như không có gì làm tôi thật sự có chút khó chịu. Tôi rút ra cọc tiền xanh, nhắm cỡ hai mươi triệu đặt lên bàn, nhìn Dương Đông trầm giọng nói:
– Ok. Nhưng tao không cần mày tặng cái iPhone. Tao mua nó.
– Ha ha… Rất sảng khoái nha. Ok. Tao trả tiền phòng.
Dương Đông không buồn đếm nhét luôn cọc tiền vào túi, bừng bừng khí thế đi lấy phòng. Tường Vi vẫn ôm cái điện thoại nhắn nhắn rồi cười rúc rích như chuyện sắp xảy ra chẳng liên quan gì đến mình. Tôi quả thật không biết khi Dương Đông hì hục làm tình với cô ta, cô ta có rời chiếc điện thoại ra không ?! []
– Em… thật là…
Tôi quay qua Vân Nhu, nhíu mày không biết nói gì. Cái điện thoại kia đối với tôi cũng không phải quá cần thiết… Nhưng tôi mua nó vì lời chấp thuận của Vân Nhu, tôi không muốn chuyện đêm nay xảy ra có tính chất gì liên quan đến tiền bạc… Nghĩ đến điều đó làm tâm trạng tôi không thoải mái. Với cái điện thoại này, tôi chỉ muốn thử dùng iCloud của Hạ Kỳ, thông qua cổng tìm điện thoại thất lạc của Apple, quan sát hướng đi của Hạ Kỳ. Nhưng bản thân tôi chưa thử lần nào, cũng không sử dụng chức năng đó trên điện thoại cũ của mình… Nếu không đêm hôm qua chúng tôi đã dễ dàng tìm ra căn nhà hoang đó. []
– Không sao mà… Không phải là em vẫn nằm trong vòng tay anh sao ?! – Vân Nhu chồm qua tôi, nói nhỏ. – Hay anh sợ… người khác nhìn cơ thể em ?! Anh ghen ha… Hi hi…
– Nói cho anh biết một bí mật… – Vân Nhu chồm qua nói nhỏ vào tai tôi. – Anh là người đàn ông đầu tiên của em… Nhưng anh không phải là người đầu tiên nhìn thấy cơ thể em đâu. []
– Hả ?! Là thằng nào ?! – Tôi sững người tròn mắt nhìn Vân Nhu.
– Là… anh Phương đó…
– Cái gì ?? Nó… – Mặt tôi đỏ bừng, nhấp nhỏm không yên.
– Thôi mà… Anh như vậy em không kể anh nghe đâu… – Vân Nhu phụng phịu bĩu môi. []
– Thôi được rồi… Em kể đi được không ?! Chọc cho tôi ghen, còn bắt tôi năn nỉ… Thiệt là khổ mà…
– Hi hi… Không xấu xa như anh nghĩ đâu ! – Vân Nhu nắm tay tôi, còn kéo sát vào như sợ tôi ghen điên người rồi bỏ chạy mất. []
– Hồi năm lớp 10, em mới về trường… Năm đó trường tổ chức cắm trại ở Đồng Nai… Mẹ không cho em tham gia nhưng em cứ nài nỉ mãi mới được. Chiều tối hôm đó trời rất nóng, em lại không quen không ngủ được… Em rủ mấy bạn nữ chung lều đi tắm, mà đứa nào cũng sợ ma nên không chịu đi… Thế là em đi một mình, còn sợ đám con trai xem lén nên đi ra cái chòi tắm xa nhất bên dưới một gốc dừa… []
Vân Nhu càng kể mặt càng đỏ ửng lên làm tim tôi cũng đập nhanh theo nàng…
– Em vừa tắm vừa thấp thỏm… cũng có hơi sợ ma… đêm đó trăng khá sáng… tàu dừa lại cứ đung đưa… Đột nhiên bên cạnh em vang lên một cái “bịch” thật lớn… Em hoảng hốt hét lên, tốc cả màn cửa lên mà chạy… Chạy đến lúc thấy một người đang đứng dưới gốc dừa hút thuốc… Anh ta thấy em… còn đánh rơi cả điếu thuốc…
– Đó là thằng Phương sao ?!
Vân Nhu gật gật đầu xoa xoa hai gò má đỏ bừng xấu hổ. []
– Sau đó thế nào ?!
– Sau đó… vì em chạy mà không đem theo quần áo… Anh Phương cởi áo cho em mượn, còn đi theo em quay lại chỗ đó… – Càng nói giọng Vân Nhu càng nhỏ, còn liếc liếc nhìn tôi. – Ảnh… ảnh còn chờ bên ngoài cho em tắm, xong đưa em về.
Thấy mặt tôi đen sì không nói gì, Vân Nhu day day hai gò má tôi, trêu chọc:
– Ôi, cái mặt ghen đáng yêu quá…
– Hừ… – Tôi nhíu mày giả vờ, thật ra cơn giận đã bị câu chuyện của Vân Nhu làm tiêu biến.
Giờ đây tôi rất thân với thằng Phương tôi không có lý do gì ghen với nó. Huống chi nó là một con người quân tử chân chính không lợi dụng tình huống để xâm phạm Vân Nhu. []
Vân Nhu không cười nữa, nàng kéo tay tôi đặt lên đùi, nói nhỏ:
– Em… Thật ra… Em vì một lý do khác… chuyện đêm qua, những giây phút khó khăn nhất của anh và chị Nhi… em lại không có mặt… Em cảm thấy mình rất lạc lỏng… như trở thành một người ngoài vậy. Em muốn mình có chút đóng góp trong việc này…
– Nhưng… anh giải cứu chị Ngọc Trâm và chị Vi thì có liên quan gì đến em đâu ?! – Tôi nói.
– Anh nói sai rồi… Tại sao anh phải lộ ra việc mình đang nắm giữ những đoạn video đó rồi tên Tùng mới bắt cóc hai chị ?! Không phải là vì em sao ?!
Vân Nhu nhìn sâu vào mắt tôi, đôi mắt nàng trong veo tuyệt đẹp:
– Dù không phải như vậy đi nữa… thì em xem việc của anh là việc của mình… là sai sao ?! []
Tôi ngậm ngùi không biết nói gì. Siết chặt bàn tay nhỏ của nàng, tôi chồm lên đặt lên môi nàng một nụ hôn.
– Ây da, lên phòng… lên phòng rồi hôn… Có cần gấp gáp như vậy không ?! – Dương Đông lấy phòng xong quay về liền trêu chọc.
Bốn đứa lục tục kéo nhau lên phòng. Vân Nhu giả vờ bạo dạng trước mặt tôi, nhưng bàn tay lạnh lẽo của nàng siết chặt cánh tay tôi đã tố cáo tâm trạng căng thẳng của nàng. Tôi giờ phút này lại thấy bình thường, lát nữa cứ xem Dương Đông như một con chó sủa gâu gâu bên cạnh mình là được. Tôi thấy ánh mắt Dương Đông chốc chốc lại nhìn Vân Nhu qua tấm gương thang máy. Tôi mơ hồ đoán được suy nghĩ của nó ! Nó muốn nhìn ngắm cơ thể Vân Nhu tăng cảm xúc chỉ là lý do phụ… Lý do chính có lẽ là Dương Đông rất tự phụ với cơ thể và kỹ năng giường chiếu của mình. Hắn muốn trước mặt Vân Nhu thể hiện sự lợi hại của hắn… hy vọng một ngày nào đó nàng lại ngã vào lòng hắn.
Dù tôi không thích và không thể chơi thân với một thằng bạn có suy nghĩ dơ bẩn với bạn gái của mình. Nhưng nếu đã là thế cưỡi hổ, tôi sẽ không dễ dàng leo xuống… Tôi sẽ cho Dương Đông biết hắn đã tự đánh giá mình sai lệch như thế nào. []
Căn phòng Dương Đông đặt là cấp Presidential Suites… Đúng là hoành tráng đến choáng ngợp. Hắn dám mạnh tay đến tôi cũng bất ngờ. Cho một đêm chỉ được nhìn ngắm Vân Nhu bên người khác, hắn ngay cả số tiền bán chiếc iPhone cũng tiêu phí sạch.
Vân Nhu nhìn quanh căn phòng, ánh mắt nàng rơi trên chiếc giường nệm nước hình tròn vẻ mặt liền mất tự nhiên căng thẳng. []
Tường Vi tự nhiên như ở nhà, bước lại quầy bar, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối. Cô ta uống một chai, quay lại đưa cho Vân Nhu chai khác. Nàng đưa lên môi uống mấy ngụm, rồi đưa sang, tôi cũng cầm lấy uống ừng ực non nửa chai. Chợt quay qua bắt gặp ánh mắt Dương Đông đang nhìn tôi, miệng cười tủm tỉm. “Không xong”… Tôi tái mặt nhận ra mình đã quá sơ suất rồi… Không đợi tôi nói lời nào, Dương Đông dằn chai nước uống dở từ tay tôi đưa lên miệng ừng ực cạn sạch.
– Mẹ mày ! Mày đã đa nghi thì đừng mắc sai lầm như vậy… Biết chưa ?! – Nó lau miệng, làu bàu. – Hại ông không khát lại phải uống no cả bụng.
– Ha ha… – Tôi cười xoà không cho ý kiến, tâm trạng cũng buông lỏng một ít.
Vân Nhu cũng buồn cười, đôi mắt long lanh cứ nhìn tôi không rời.
– Mình đi thay đồ đi…
Tường Vi dường như rất tự nhiên với chuyện này, khoác tay Vân Nhu kéo vào phòng tắm. Vân Nhu nhìn lại tôi, rồi cũng bẽn lẽn đi theo…
– Ok, lần đầu giao lưu mày nghi ngờ tao, tao chấp nhận. Nhưng sau này mày sẽ hiểu Dương Đông này chơi thế nào ?! Tao ghét nhất mấy đứa chơi trò tiểu nhân sau lưng người khác…
Dương Đông khoác vai tôi, kéo tôi ra góc phòng nơi có một cái hồ jacuzzi đang sôi trào sùng sục. Tôi không có ý kiến, chỉ lẳng lặng cởi quần áo treo lên móc. Dương Đông cũng cởi quần áo, miệng huyên thuyên không dứt:
– Mày thấy từ đó giờ trong đám bạn chơi chung với mày có đứa nào dám công khai nói nó hâm mộ bạn gái mày không ?! []
– Có… Thằng Phương. – Tôi buột miệng nói.
– Ặc, nó thích Vân Nhu à ?! À, đó là chuyện trước đây thôi phải không ?!
Tôi mấp máy môi muốn nói lại thôi. Ngay cả bạn gái hiện giờ của thằng Phương không phải cũng vậy sao ?!
Dương Đông trần truồng lò dò bước xuống hồ vừa xuýt xoa than nóng. Nó ngồi xuống thở phào khoan khoái… Tôi cũng bước vào trong, trầm mình xuống.
– Ây da, ngâm nước nóng đúng là thoải mái nha. – Tôi vốc nước lên xoa xoa mặt. []
– Dĩ nhiên rồi. Ngâm nước ấm trước làm tình tạo sự hưng phấn không thua Viagra nha.
“Cạch” – Lúc này cửa phòng tắm hé mở.
Tường Vi bước ra, khăn tắm quấn ngang ngực, phô bày bờ vai mịn màng và hai bầu ngực tròn trịa trắng đến loá mắt… Cô ta đón ánh mắt tôi bằng vẻ nghênh nghênh khiêu khích.
– Ha ha… Lại đây… Em làm cho anh Phong nứt mắt đi nha… -Dương Đông khoái trá vương bàn tay níu chiếc khăn tắm của Tường Vi vừa nói.
– Anh này…
Chiếc khăn tắm rơi xuống sàn, Tường Vi kêu lên một tiếng gương mặt có chút đỏ hồng. Hai cánh tay thon dài không che đủ hai bầu vú tròn trịa trắng muốt và hai bông hoa nho nhỏ hồng hào. Bên dưới vùng bụng thon thả của cô ta, một mảnh lông tơ được cạo tỉa chăm chút trông như một nhánh lá lông đều đặn. Dương Đông choàng cánh tay mạnh khoẻ qua eo Tường Vi đỡ cả người cô ta lên cho vào hồ một cách nhẹ nhàng.
Tôi bóp bóp trán cười khổ nhìn xuống dương vật mình dựng đứng đung đưa trong làn nước… Thằng mập này đúng là có sở thích phô trương khiêu khích nha. Nâng bạn gái vào hồ còn cố tình để cặp đùi cô ta mở ra khoe hai mép âm hộ đỏ hồng múp míp trước mắt tôi. Tường Vi dù thua sút Hạ Kỳ về vẻ lẳng lơ trời sinh, nhưng cô ta cũng rất đẹp nha… Đối với một đứa con trai tuổi 18 như tôi nhìn nhìn quan cảnh này mà không có phản ứng gì mới là lạ. []
Tường Vi ôm choàng lấy cổ Dương Đông hôn hít cuồng nhiệt, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau say mê. Hai bàn tay của Dương Đông vồ vập vuốt ve khắp tấm lưng mềm mại của Tường Vi rồi đi sâu xuống mặt nước… Tôi nhìn tấm lưng trắng nõn mịn màng của cô ta lòng có chút rạo rực, ánh mắt lướt lên trên chợt cả người tôi thừ ra ngơ ngẩn. Lại là một hình xăm cỏ ba lá… Dường như thứ này là trend thời thượng của các cô gái bây giờ. []
– Ư… Anh…
Tiếng rên khẽ của Tường Vi lọt vào tai làm mặt tôi nóng lên rần rần một cách bất thường. Suy nghĩ vẩn vơ trong đầu liền tan biến như chưa bao giờ xuất hiện. []
Tôi nhận ra đây là lần đầu tiên mình đứng ở vị trí khán giả, nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ rằng mình có phản ứng mạnh như vậy. Dù tôi đang ở tuổi bẻ gãy sừng trâu nhưng tôi có nhiều bạn gái ah. Ngay trưa nay tôi còn làm tình tay ba với Ngọc Nhi và Vân Nhu… Có thể nói tôi không hề đói khát nhu cầu giải toả tình dục. Vậy tại sao phản ứng của tôi lại có chút không kềm nổi như vậy…
“Cạch” – Cửa toilet bật mở lần nữa, cả tôi và Dương Đông đều quay lại nhìn.
Vân Nhu bẽn lẽn đi ra khỏi phòng tắm, tay nàng nắm mép khăn tắm, gương mặt ửng đỏ xinh đẹp không tả xiết. Nhìn gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng của Vân Nhu, Dương Đông cười không khép được miệng. Ngay cả Tường Vi mơn mởn uốn éo trong vòng tay nó, nó cũng chẳng quan tâm… Ánh mắt Dương Đông không rời khỏi Vân Nhu đang lúng túng tiến về phía sau lưng tôi như chỉ chực chờ nàng cởi khăn tắm ra.
“Cái thằng này, đúng là chữ dâm tiện đã xăm lên mặt ah!”. Tôi thầm chửi nó, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc nao nao phấn khích kì lạ… Như một đứa trẻ nhà giàu sắp được khoe món đồ chơi đắt tiền tuyệt đẹp của mình trước thằng bé hàng xóm nghèo rớt mồng tơi… Cảm giác này rất lạ lẫm, chưa bao giờ xuất hiện trong lòng tôi, lại làm tôi phấn khích không thở nổi. []
Tôi đứng lên, dòng nước rũ xuống lộ ra cái dương vật to lớn đã dựng đứng sẵn sàng. Kích thước của nó làm Dương Đông, Tường Vi cũng phải há hốc kinh hãi… Vân Nhu còn ngượng ngùng hơn, gương mặt đỏ ửng sắp xuất huyết, ánh mắt nhìn tôi oán trách. Nàng giở nhẹ hai cánh tay cho tôi tháo bỏ chiếc khăn tắm.
“Ực…”
Chiếc khăn tắm của Vân Nhu vừa rơi xuống chân, Dương Đông bên kia rõ ràng đánh ực một tiếng rõ to. Ánh mắt nó nóng bỏng thiêu đốt dán chặt vào cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Vân Nhu. Từ hai bầu vú căng tròn đến hai nhuỵ hoa đỏ hồng xinh xắn, vùng bụng phẳng phiu không chút mỡ thừa, đến vùng mu ê ấp phơn phớt lông tơ… Vân Nhu không dám nhìn qua Dương Đông chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. []
– Lại đây…
Tôi như không kềm nổi nữa… Tay ôm choàng quanh vòng eo nhỏ của Vân Nhu, hôn rít lấy đôi môi nàng… Bàn tay sờ soạng mân mê bờ mông tròn trịa thần thánh của nàng. Gương mặt Vân Nhu dính sát vào mặt tôi chợt nóng lên nhanh chóng, nàng không hề phản kháng lại choàng hai cánh tay qua cổ để tôi nâng cả cơ thể trần truồng của nàng đặt vào trong hồ…
Dương Đông bên kia ôm eo Tường Vi từ sau lưng, để cô ta dùng bờ mông của mình ngúng nguẩy cọ sát dương vật cương cứng của nó. Ánh mắt Dương Đông lại không chút giấu diếm dán chặt lên gương mặt bờ vai bất cứ khoảng da thịt nào của Vân Nhu lộ lên khỏi mặt nước. []
– Ư…
Vân Nhu nấc một tiếng thật khẽ trên môi tôi. Bên dưới mặt nước hai chân nàng quắp chặt lấy hông tôi, vùng da thịt ấm nóng cứ trượt lên trượt xuống trên thân dương vật căng cứng của tôi… Lưỡi tôi và nàng cuốn vào nhau say mê… Hai bàn tay mân mê vuốt ve hai bầu vú căng tròn của nàng đã lộ lên khỏi mặt nước của nàng.
– Ư… Hôn ngực em đi…
Trong đầu tôi như có một lời cảnh tỉnh gì đó thật xa, thật mơ hồ… Nhưng vừa vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của Vân Nhu chút lý trí còn lại đều bay biến mất. Chưa bao giờ tôi thấy khao khát Vân Nhu như lúc này… Tôi ôm ghì lấy tấm lưng mềm mại của nàng, ép ngực nàng thật chặt vào mặt mình mà hôn hít say mê… []
– Ah… Sướng quá đi mất… – Dương Đông rên rỉ khoan khoái.
Nó đứng tồng ngồng ngay giữa hồ, tay đặt lên đầu Tường Vi đẩy dương vật ra vào liên tục miệng cô ta. Ánh mắt Dương Đông chưa hề rời bỏ thân thể Vân Nhu lần nào… Nó nhìn miệng tôi ngậm mút hai bầu vú nàng mà thèm thuồng không chịu nổi. Tôi thấy, tôi thấy tất cả… Tôi còn nhìn được cả trái cổ của Dương Đông nhảy cục lên xuống mỗi khi tôi vồ vập ngậm kín lấy núm vú Vân Nhu mà mút. Nhưng không hiểu sao, tôi thấy mình như một người khác… Tôi không hề ghen, lại cảm giác khoan khoái như đang nhìn xuống thằng bé hàng xóm nghèo đói ánh mắt thèm thuồng không rời khỏi món đồ chơi trong tay mình. Có gì đó không ổn… Rất không ổn đang diễn ra với tôi và cả Vân Nhu. []
– Lên đây đi…
Tôi đặt Vân Nhu lên mép hồ, nàng ngượng đỏ mặt vì ánh mắt Dương Đông đang nhìn chằm chằm. Cánh tay thon dài của nàng ngượng ngùng che ngang ngực, hai chân khép chặt lại không muốn tên kia nhìn vào nơi thầm kín bên trong… []
Tôi quỳ gối trong hồ, ngay trước Vân Nhu nhẹ nhàng tách hai đầu gối nàng ra…
– Anh… đừng mà…
– Không sao…
Vân Nhu thở dốc, gương mặt đỏ như xuất huyết nhìn tôi như oán trách rồi chậm chậm mở cặp đùi thon dài trắng nuột ra…
– Ah… Nuốt sâu vào… Đã quá…
Tiếng xuýt xoa của Dương Đông vang lên sau lưng… Tôi như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nó đang thèm thuồng nhìn vào giữa hai chân mở rộng của Vân Nhu. Nơi thầm kín nhất của nàng hai mép âm hộ đỏ hồng mọng nước như đang mời gọi tôi và cả Dương Đông. Hai mắt tôi nổi lên tia máu, căng nhức như muốn nổ tung. Tôi chồm đến úp mặt vào âm hộ nàng… []
– Uwmmmm… Ôi….
Vân Nhu rên siết mãnh liệt, tay nàng níu chặt lấy tóc tôi ghì chặt vào giữa cặp đùi mở rộng của mình. Tôi ngậm kín lấy âm hộ nàng mà mút sâu… Miệng lưỡi tôi như cháy bỏng tìm đến suối nguồn mát lạnh… Càng hôn, càng liếm cơn dịu mát càng làm cơ thể hừng hực nóng của tôi thoải mái đến kì lạ. Vân Nhu ngất ngây rên siết kêu tên tôi…
– Anh ơi… Em muốn…
Tôi háo hức không chờ được nữa… Nhấc bổng cả cơ thể trần truồng vặn vẹo của Vân Nhu bước ra khỏi hồ mặc kệ nước vung vãi khắp nơi. Phía sau Dương Đông cũng bế thốc Tường Vi bước theo… Hai người con gái, hai cơ thể loã lồ ngã ra giường tênh hênh mời gọi chúng tôi. Tôi nhào lên hôn rít lấy môi Vân Nhu, tay vội vàng cầm dương vật căng cứng của mình tìm vào cửa mình nhoè nhoẹt ẩm ướt của nàng. Thúc mạnh… []
– Uwmmmm… Ôi…. Em sướnggggg…
Vân Nhu rên siết vang cả phòng. Hai bàn tay nàng bấu chặt lấy bờ vai tôi, cặp đùi mở rộng ra hết mức, hạ thể nảy lên từng đợt đón nhận từng cú thúc như vũ bão của tôi… Tôi thấy cả người mình lâng lâng bay bổng sướng không thể tả… Nhìn gương mặt xinh đẹp tê dại của Vân Nhu, lại nhìn hai bầu vú nàng méo mó trong tay tôi, lại nhìn xuống dương vật gân guốc của mình không ngừng nghỉ bơm sâu vào trong người nàng… Đầu óc tôi ong ong như muốn chìm sâu vào cơn khoái lạc này không bao giờ tỉnh lại…
– Uwmmmm… Ôi…
Tiếng rên rỉ cao vút có chút kì lạ bên tai làm tôi chú ý… Tôi nhướng mắt nhìn sang đối diện. Tường Vi nằm mọp trên giường, hai chân chống cao đưa cặp mông tròn trịa cho Dương Đông liên tục bơm vào… Dương Đông thấy tôi đang nhìn càng hứng chí nhe răng cười hì hục thật nhanh. Tường Vi bóp chặt lấy drap giường rên rỉ chết ngất… Trái với sự đắc ý của Dương Đông, tôi không hề thưởng thức cảnh tượng hắn làm tình với Tường Vi. Tôi chỉ vừa nhận ra một điều thật khó hiểu… []
– Anh… Ôi… Uwmmm….
Vân Nhu rên siết mãnh liệt ôm ghì lấy tôi. Dù giây phút vừa rồi suy nghĩ tôi chỉ thoáng qua, nhưng cũng đủ làm nàng bất mãn đòi hỏi. Tôi gạt đi suy nghĩ của mình tiếp tục chìm đắm trong cơn khoái lạc của mình.
– Hừ… Em đi đâu ?! – Giọng nói hậm hực của Dương Đông vang bên tai.
– Toilet vài giây là xong mà…
Dương Đông hậm hực nhìn theo Tường Vi ngúng nguẩy cặp mông đi vào toilet. Ánh mắt nó đỏ hoe chuyển sang thân thể Vân Nhu đang há hốc rên siết dưới thân tôi. Dương Đông vô thức đưa tay cầm dương vật căng cứng của nó mà sốc sốc liên tục. []
“Cạch” – Cánh cửa toilet bật mở.
Tường Vi bước ra liền làm Dương Đông trợn tròn hai mắt, nghiến răng gầm lên:
– Cô làm cái trò gì đấy hả ?!
Tiếng hét giận dữ của nó làm tôi chú ý, cũng liếc nhìn sang. Không ngờ Tường Vi đã mặc lại quần áo, tay kẹp giỏ xách ngúng nguẩy đi ra cửa… Vừa mở cửa, cô ta quay lại, cười tủm tỉm nói:
– Chai nước suối ba người uống, tôi có cho chút gia vị tình yêu… Hi hi… Chúc ba người vui vẻ…
Tường Vi nói xong liền đóng sập cửa lại. Lòng tôi liền trầm xuống, hiểu ra sự bất thường của mình và Vân Nhu từ nảy đến giờ. Dương Đông hai mắt đỏ kè tức giận đến cực điểm… []
– Uwmmm… Anh… Ôi…
Vân Nhu rên rỉ nài nỉ vặn vẹo. Tôi nghiến răng, cắn môi mình đến bật máu, giữ cho đầu óc thanh tỉnh xoay chuyển một chút. Nhưng không, dương vật tôi nằm sâu trong người Vân Nhu lại truyền đến cảm giác rần rần sung sướng thôi thúc tôi tiếp tục hì hục trên cơ thể nàng.
– Uwmmmm…. Ôi… Nhanh lên… Mạnh lên….
Vân Nhu càng thôi thúc tôi càng thúc sâu vào người nàng. Tôi chống tay bên người nàng, hông lưng hoạt động hết công suất, cả gian phòng vang lên tiếng phành phạch không ngớt. Vân Nhu sướng ngất ngây… Nàng tự vò nắn hai bầu vú căng tròn của mình, những ngón tay nhỏ se se hai đầu vú đến đỏ ửng lên khao khát. []
– Uwmmm… Ư…. Ôi…
Dương Đông như một con ngựa giống đau khổ nhìn con ngựa cái cách chuồng không ngừng rên rỉ khiêu khích. Nó nhìn thân thể trần truồng ư ử rên rỉ của Vân Nhu, hai tròng mắt còn đỏ ửng đến bất thường.
Nhưng khi Dương Đông bắt gặp ánh mắt của tôi, nó ngay lập tức lồm cồm tuột xuống giường, không dám nhìn lại một lần… Nó lao vào quầy bar, rút một chai Chivas chạy thẳng vào toilet, sập cửa thật mạnh.
– Uwmmmm… Anh ơi… Yêu em đi….
Vân Nhu rên siết vang vọng cả phòng. Tôi nghiến răng tăng tốc đẩy cơn sướng khoái của hai đứa dâng lên tột đỉnh… Cả cơ thể nàng co rút bám chặt lấy cơ thể tôi. Tôi rùng mình liên tục để từng đợt tinh dịch nóng hổi lấp kín bên trong nàng. []
Tôi ngã xuống giường, Vân Nhu ôm ghì lấy tôi mà hôn hít say mê. Tôi cảm thấy đầu óc lâng lâng cả người thư thái thoải mái không thể tả. Liều thuốc kích thích của Tường Vi dường như không phải là thứ dành để hại người như của Tùng từng lừa chị Trâm uống. Tôi cảm giác mình đang trải qua một giấc mơ tuyệt đẹp, cái gì trong mắt tôi cũng đẹp đến ngỡ ngàng. Vân Nhu đẹp như một thiên thần sa đoạ trong cảm giác nhục dục cứ bám víu lấy tôi mà hôn hít… Liều thuốc này có lẽ Tường Vi mang theo cho chính mình sử dụng. Nó nên định nghĩa đúng hơn là một loại ma tuý tổng hợp gì đó chuyên gây ảo giác làm người uống vào chỉ thấy sung sướng muốn buông thả đắm chìm trong khoái lạc… []
Nhớ lại nghi ngờ vừa rồi của mình… Tôi chưa bao giờ chứng kiến Hạ Kỳ làm tình, cũng không nghe qua cô ta rên rỉ lần nào… Nhưng qua đoạn video không thấy rõ mặt kia… với tư thế, tiếng rên rỉ và ngay cả vết xăm sau cổ của Tường Vi làm tôi xác định đến 90%… Cô gái trong video đó không phải là Hạ Kỳ, mà chính là Tường Vi.
Nhưng nếu điều tôi suy đoán là đúng. Vậy Hạ Kỳ vì sao phải hoảng hốt khi nghe lời đe doạ của tôi vào cái đêm trên bờ đá ?! Cô ta lo lắng cho Tường Vi như vậy sao ?! Không thể nào. Từ lúc gặp Tường Vi tôi không hề có ấn tượng gì với cô ta, như một nhân vật phụ mờ nhạt không đáng nhắc tới. []
– Ư… Anh…
– Em có sao không ?! Cũng may em chỉ muốn một ngụm nhỏ… – Tôi thì thào trên đôi môi mềm mại ươn ướt của nàng.
– Em ôi… Khi nảy…. Ôi… Thật sự là… – Vân Nhu giấu mặt vào cổ tôi, xấu hổ run rẩy.
– Không sao… Anh hiểu mà… Do em say thuốc thôi… Bây giờ em thấy đỡ hơn chưa ?! – Tôi hôn nhẹ lên trán nàng.
Vân Nhu gật gật đầu, rồi lại lắc đầu. Nàng chợt mò mẫm tìm đến dương vật ẩm ướt của tôi sốc sốc vuốt ve… Giấu đi hai gò má ửng đỏ, thì thầm vào tai tôi:
– Em muốn nữa rồi… Anh yêu em nữa được không ?!
– Được chứ… Anh yêu em cả đời mà… Hắc hắc…
Vân Nhu liền ngồi dậy, vén mái tóc dài qua vành tai lộ ra gương mặt đỏ ửng xinh đẹp. Nàng cúi xuống há miệng ngậm lấy dương vật tôi, mút sâu vào hết cỡ… []
– Ư… Uwmmm….
Vân Nhu mút lấy dương vật tôi vào thật sâu, cuống họng lại ư ử phát ra âm thanh rên rỉ sung sướng. Nhìn nàng chổng cặp mông no tròn bóng loáng dưới ánh đèn, say mê thèm thuồng ngậm mút dương vật mình, thật làm cả người tôi như muốn nổ tung khao khát. Dù biết nàng vẫn đang say thuốc, nhưng đã quen với một Vân Nhu hiền thục trong sáng, bây giờ biểu hiện dâm đãng khao khát của nàng làm tôi bất ngờ lại sung sướng một cách kì lạ… Nàng nuốt dương vật tôi vào thật sâu, thật sâu rồi chậm chậm nhả ra để đôi môi mút chặt lấy nó như muốn vuốt ra hết tinh chất bên trong người tôi. Mẹ ơi… Dương vật tôi vừa xuất tinh được ba phút lại cương cứng to phồng chật chội trong miệng nàng.
– Nhu… Em cưỡi anh đi…
Vân Nhu ư một tiếng nhỏ, rồi nhỏm dậy bước chân qua người tôi. Nàng gấp hai cặp đùi lại, cả người dựng thẳng để hai mép âm hộ đỏ hồng còn nhầy nhụa chất trăng trắng đón lấy dương vật tôi. Của tôi vừa vào được phần đầu Vân Nhu đã bất ngờ ép thẳng xuống… Dương vật tôi bị ép cong rồi bật thẳng vào trong lấp kín âm hộ Vân Nhu.
– Uwmmm… Ôi…
– Ah…
Cảm giác vừa đau lại vừa sướng làm tôi hít hà khoan khoái rên lớn. Vân Nhu vừa há hốc thở dốc vừa nhún nhảy thật nhanh… Hai bầu vú nàng nảy tưng tưng trước mặt tôi thật dồn dập như cơn khoái lạc kì lạ cứ thôi thúc trong lòng. Nước trong người nàng thật nhiều, tuôn ra không ngớt ướt cả hạ thể tôi. Vân Nhu như đi theo bản năng trỗi dậy muốn đưa dương vật tôi đến từng ngóc ngách sâu tận cùng bên trong nàng. Nàng ngửa người ra sau, tay chống trên nệm giường, cơ thể mềm dẻo nõn nà nảy nảy lên từng đợt… []
– Anh ơi… ôi….
Tôi chồm lên, đón lấy vòng eo nhỏ của nàng, miệng há ra ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng ray rứt của nàng mà mút mút… Bên này, lại bên kia luân phiên đến lúc chúng đỏ ửng ướt đẫm nước miếng của tôi. []
– Ôi… Em sướnggggg quá…
Vân Nhu rùng mình liên tục ôm ghì lấy đầu tôi siết chặt vào ngực nàng. Cơn cao trào thứ hai trong đêm của Vân Nhu… Nàng nhắm nghiền hai mắt, cơ thể mềm oặt rũ rượi trong vòng tay tôi, đôi môi mềm mại ươn ướt hé mở đón lấy nụ hôn của tôi. Tôi vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng, để hơi thở nàng chậm chậm bình ổn lại.
Tôi lùi người lại, dương vật rời khỏi người Vân Nhu mang theo một dòng nước vung vãi thật nhiều. Đỡ ngang cơ thể trần truồng vặt vẹo như không xương của nàng, tôi để nàng nằm sấp xuống giường. Tôi úp người lên cơ thể Vân Nhu, tách hai chân nàng ra, đưa dương vật tìm đến hai mép âm hộ đỏ ửng nhoè nhoẹt của nàng. Từ từ đẩy vào…. []
– Uwmmm…
Vân Nhu há hốc rên khẽ khi tôi từng chút đi sâu vào người nàng. Hạ thể tôi áp lên bờ mông cong ỏng mềm mại mát rượi của nàng. Cảm giác này tuyệt vời không thể tả. Tôi đặt tay lên vai Vân Nhu, tạo thế giữ người, nghiến răng bắt đầu thúc mạnh.
– Uwmmm… Ôi… Anh… ơi… – Vân Nhu rên siết, hai bàn tay tóm lấy chiếc gối mà siết chặt.
Tôi hì hục trên cơ thể Vân Nhu một cách hăng say không mệt mỏi. Như chưa bao giờ được làm tình… như sau hôm nay là tận thế… như không biết xót thương cho thân thể nhau… Từng cú thúc sâu thô bạo lại làm hai đứa tôi sướng đến ngất ngây… sướng đến mức chỉ muốn tiếp tục như vậy đến lúc gục ngã…
Tôi ngằm ép lên cơ thể Vân Nhu, rùng mình liên tục, miệng há hốc hôn lên gương mặt đỏ ửng thiêm thiếp của nàng: []
– Ah… Nhu ơi… Anh sướng quá…
– Ư… Anh ơi.. Em… Ôi…
Tôi ngã người sang bên cạnh, Vân Nhu khó nhọc trở mình rồi ôm chặt lấy tôi. Hai thân thể trần truồng của tôi và nàng dính chặt vào nhau, mặc kệ cảm giác ươn ướt nhơ nhớp, đê mê thiếp đi…
————-++++++++————-
Không biết qua bao lâu, tôi cựa mình sảng khoái… Đã lâu lắm rồi tôi không ngủ một giấc sâu như vậy. Tôi nhìn xuống, Vân Nhu vẫn ôm cứng lấy mình, gương mặt còn ửng hồng sung sướng như một tân nương sau đêm động phòng. Chợt nhớ đến chuyện đêm qua, tôi ngẩn đầu lên nhìn phát hiện cửa phòng tắm vẫn đóng kín.
– Anh…
Vân Nhu cựa mình, mở mắt nhìn tôi. Nàng như nhớ đến chuyện hoang dại xảy ra đêm qua, gương mặt liền đỏ ửng có chút xấu hổ. Rời khỏi vòng tay tôi, Vân Nhu ngồi dậy nhìn ra cửa sổ liền kêu lên:
– Chết… trễ học rồi…
Tôi bóp bóp trán nhận ra hôm nay đã là sáng thứ Hai, giờ chắc không kém hơn tiết thứ ba rồi. []
– Không sao, một bữa thôi… Để anh đưa em về. Chắc Dì Tám đã lo lắng lắm…
Tôi tốc chăn ngồi dậy, còn đỡ lấy Vân Nhu. Nàng bước xuống giường có chút khó khăn. Dù sao đêm qua cả tôi và nàng đều thô bạo với nhau không biết nặng nhẹ.
Tôi dắt tay Vân Nhu đến trước cửa phòng tắm, đưa tay định gõ thì… “Cạch” – Cửa phòng tắm bật mở. Dương Đông mắt đỏ thâm quần bước ra mang theo mùi rượu nồng nặc… Vân Nhu cả thân trần truồng liền núp người sát sau lưng tôi, mặt đỏ gay gắt. Dương Đông cũng có chút ngượng, tay che giữa hai chân vội chạy ra móc treo quần áo.
Vân Nhu vào phòng tắm, đóng cửa lại. Tôi nhìn qua dáng vẻ ỉu xìu của Dương Đông mà có chút cảm thán. Dương Đông quả thật không tệ… Ít ra đêm qua nó đã tự biết tránh xa Vân Nhu, dùng rượu để tự chuốc say mình. Nếu đêm qua Dương Đông thật sự tiến tới, tôi không biết mình có đủ tỉnh táo để ngăn cản hay không…
– Cảm ơn… – Tôi bước lại vỗ vai nó.
– Cảm ơn con mẹ gì… – Dương Đông còn hậm hực, nghiến răng nói. – Vợ của anh em, dĩ nhiên không được đụng vào… Mẹ nó, con đĩ kia dám chơi ông… Để ông uống rượu, thủ dâm cả đêm… Lần này vô trường ông không chơi nó đẹp mặt thì không nhận cái tên Dương Đông này nữa. []
Tôi hơi nhíu mày nhìn dáng vẻ tức giận của nó. Lòng chợt dâng lên cảm giác bất an…
– Mày nên tránh xa Tường Vi ra… Tao nghĩ nó có liên quan đến Hạ Kỳ…
Dương Đông nhìn tôi, rồi nhíu mày ngẫm nghĩ, nói:
– Ý mày nói là nó hại ba đứa mình vì trả đũa cho Hạ Kỳ sao ?!
– Không những vậy. Tao cho rằng Tường Vi nghe theo lệnh Hạ Kỳ…. Dù lúc mình ngồi nói chuyện, Tường Vi liên tục bấm máy làm như không chú ý… – Tôi nói tiếp. – Thật ra là lắng nghe rất tốt…
Tôi bước lại đống quần áo, rút cái iPhone đêm qua Dương Đông vừa bán cho tôi. Mở lên trên màn hình ngay lập tức hiện lên cửa sổ yêu cầu đăng nhập iCloud. Tôi thở dài quay lại hỏi Dương Đông: []
– Đọc tao mật khẩu iCloud Hạ Kỳ…
Dương Đông ngẩng đầu ngẫm nghĩ rồi đọc ra một dãy mật mã gồm 12 ký tự. Tôi điền vào… Vài giây sau liền thở dài quay lại nói với nó:
– Hạ Kỳ đã đổi mật khẩu… Email khôi phục tài khoản mày có biết không ?!
– Biết chứ… Đó là email của Hạ Kỳ, nhưng tao có mật khẩu.
Dương Đông lại đọc email và mật khẩu cho tôi thử đăng nhập. Lại thất bại.
– Đúng như tao dự đoán… Tường Vi đêm qua đã báo với Hạ Kỳ. Thậm chí cô ta có thể chat với Hạ Kỳ ngay trước mũi chúng ta… – Tôi nói. []
– Hắc hắc… Vậy thì sao ?! Hai con đĩ đó thì làm gì được tao ?!
– Không… Mày nên cẩn thận với Hạ Kỳ… Con bé đó không đơn giản như mày nghĩ đâu…
Dương Đông gật gật đầu. Nó vỗ vai tôi rồi nhìn về phía phòng tắm đóng kín, thở dài nói: []
– Diễm phúc mày lớn lắm… Tao thật sự ghen tị đó.
– Ha ha… Thôi về đi. Chai rượu bỏ đó, lát tao trả.
– Dẹp đi… Tao uống tao trả… Lần sau gặp… Nếu có rủ mày và Vân Nhu vui vẻ tiếp tao sẽ chọn đào thật kỹ…
– Ha ha… Quên đi. Sẽ không có lần sau đâu…
– Ha ha…
Dương Đông đi khuất sau cửa mà tiếng cười còn vang vọng cả hành lang.
Một thân hình mềm mại áp sát vào tôi, hai cánh tay trần trụi vòng lên ôm ngang bụng. Tôi mỉm cười đặt lên tay Vân Nhu hỏi: []
– Đợi anh tắm chung à ?!
– Ư, biết rồi còn hỏi…
– Hắc hắc… – Tôi quay lại, siết chặt vòng eo nàng. – Đằng nào cũng trễ học rồi… Hay là mình…
– Thôi mà… Em đau ê ẩm hết cả người rồi… Anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết…
– Ui, ai kêu anh mạnh lên, mạnh lên hả ?!
– Em không có mà… – Mặt Vân Nhu gắt lên, mặt đỏ ửng.
Nàng hợt ngẩng lên hôn rít lấy môi tôi, thì thầm:
– Cái thuốc gì hôm qua… bữa nào anh tìm… rồi ba đứa mình thử tiếp… Em thấy… thấy… sướng lắm… – Nàng che hai gò má đỏ bừng xấu hổ.
– Ba đứa ?? – Tôi tròn mắt hỏi. – Dương Đông ?!
– Anh này… – Vân Nhu đánh lên ngực tôi, gắt lên. – Em nói là anh, em và chị Nhi đó… Vô duyên… []
– Ha ha… Vậy thì được… Hắc hắc…
Tôi cười nâng cằm Vân Nhu lên, đặt lên đôi môi đỏ hồng của nàng một nụ hôn… Chợt chuyển giọng nghiêm túc nói:
– Thứ Tư này… Em học xong buổi trưa, anh sẽ rước em về nhà cô Ngọc Nhi.
– Để làm gì ?! Em phải…
– Không… Em sẽ không đi tham dự buổi tiệc trên du thuyền đó. Quá nguy hiểm… Anh muốn em ở nhà cô Ngọc Nhi chờ anh về. []
– Không được… – Vân Nhu lo lắng lắc đầu. – Em không đi ông ta sẽ…
– Nghe anh nói… Mẹ em, bọn anh sẽ tìm cách lên tàu giải cứu bà…
– Anh… nhưng… như vậy rất nguy hiểm cho mẹ và cả anh nữa… – Vân Nhu nôn nao không yên. – Tại sao mình không cho ông ta thứ ông ta muốn… Em và mẹ không cần đâu…
– Haizz… Nếu mọi việc đơn giản như vậy thì ông ta cũng không chi 12,000 usd để thuê chiếc du thuyền đó đâu… – Tôi thở dài, vuốt tóc nàng nói. – Sao ông ta không công khai mời em và mẹ em ngay sáng thứ Tư ra Ngân hàng ký chứ ?!
– Ý anh là… ông ta định… thủ tiêu cả em và mẹ sau khi em ký xong sao ?! – Vân Nhu rùng mình, gương mặt tái nhợt sợ hãi.
– Có thể dự đoán như vậy… – Tôi trầm giọng nói. Vì thế em dứt khoát phải nghe lời mẹ… nghe lời anh… không được bước lên chiếc du thuyền đó.
– Em đừng lo, một khi em chưa ký văn bản chuyển nhượng khối tài sản đó… Ông ta sẽ không dám làm gì mẹ em… Nếu bọn anh thấy không ổn, có thể nhảy xuống sông chạy trốn. Em biết anh bơi rất tốt mà… Đúng không ?!
Vân Nhu gối đầu lên vai tôi khẽ gật đầu.