Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Phần 9: Lỗi lầm

Sáng hôm sau,

Yến Trâm về quê. Còn vài ngày ở Việt Nam, nàng muốn dành nhiều thời gian cho mẹ. Dù Yến Trâm không muốn, nhưng tôi kiên quyết thuê cho nàng một chiếc xe ô tô đưa về Sóc Trăng. Yến Trâm lên xe đi khuất mà tôi vẫn bồi hồi đứng trước cửa một lúc lâu. []

Giữa tôi và Yến Trâm dù không phải là tình yêu nhưng tình cảm đã vượt xa mức tình bạn. Lòng tôi cứ nao nao buồn bã…

Đi vào nhà, hai bác và chị Thuỳ Vi đang chờ tôi ăn sáng. Tôi ngay lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Thường ngày gia đình bác Dũng cũng không ăn sáng chung thế này. Mỗi tuần chỉ có ngày thứ Bảy như hôm nay và Chủ Nhật là có thời gian để ngồi bên nhau ăn một bữa sáng an lành.

Nhưng bữa sáng hôm nay lại làm cho tôi có chút kì lạ… Hai bác không nói chuyện như mọi khi mà trầm lặng khác thường. Chị Thuỳ Vi cũng vậy, không hoạt bát nói cười như mọi ngày. Cả bầu không khí hơi ngột ngạt khó chịu… Tôi ăn xong trước, vừa đứng dậy thì bác gái lên tiếng gọi:

– Phong…. con…

– Dạ… – Tôi sững người, đáp tiếng.

– Mẹ… – Chị Vi chợt gắt lên, vẻ mặt tái nhợt mất tự nhiên.

– Thôi… Thôi… Không có việc gì… Con về phòng đi… – Bác Dũng xua xua tay.

Tôi tần ngần ngạc nhiên nhìn ba người, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Chưa kịp hỏi thì chị Vi lại gắt:

– Em lên lầu đi… Không có chuyện gì hết…

Bác Dũng cũng gật đầu với tôi. Chỉ có bác gái là nhìn xuống bàn tránh ánh mắt tôi. Tôi gật đầu xin phép một tiếng liền quay người đi… Lên được vài bậc thang, tôi liền nép người núp sau vách ngăn. Tôi cảm thấy việc hôm nay có liên quan đến mình. Tôi nghe được tiếng đằng hắng của bác Dũng vang lên từ phòng ăn:

“Đã thống nhất là không nói… Bà còn…”

“Ông nghĩ tôi muốn à ?! Tôi cũng nghĩ cho con gái mình thôi…” – Bác gái nói giọng gay gắt.

Nghe đến đây tôi chợt thấy sống lưng mình lạnh buốt. Không lẽ… Không lẽ…

“Mẹ… Mẹ đừng làm con xấu hổ như vậy… Con lớn rồi… Con đã nói việc này từ đầu đến cuối là do con” – Giọng Thuỳ Vi nghẹn ngào. “Là con phụ lòng Bố Mẹ… Nhưng con không hối hận…”

Tôi nhắm mắt lại, lưng trượt dài xuống vách tường. Xong rồi.

“Hừ… Con lớn sao ?!” – Giọng bác gái chì chiết. – “Phải rồi… Lớn mới biết mua thuốc ngừa thai định kỳ mà uống… Lớn mới cả gan trong cái nhà này làm tình tay ba… Trời ơi… Vi ơi… con là con gái chưa chồng mà ngu dại… đi theo nó làm chuyện hư hỏng đó…”

“Giang… Giữ cái miệng lại…” – Giọng bác Dũng gắt lên.

“Mẹ… Không phải như mẹ nghĩ đâu… Con cam tâm tình nguyện mà…” – Chị Vi ôm mặt khóc nức nở.

“Tình nguyện cái gì ?! Nếu con yêu nó, hiến thân cho nó, Bố mẹ còn hiểu được… Đằng này… Yêu không ra yêu… Có ai yêu đương mà kiểu chia sẻ vậy đâu ?!”

Tôi tựa người sau tấm vách, thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Qua lời nói của bác Giang tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Dường như hai bác đã biết mối quan hệ bất thường của tôi và chị Vi từ trước… Có thể do phát hiện vỉ thuốc ngừa thai chị thường uống mỗi ngày. Có lẽ do chị Vi đứng ra ngăn cản và nhận trách nhiệm về mình nên hai bác mắt nhắm mắt mở xem như không thấy. Điều này quả thật đã vô cùng khó đối với người cha người mẹ có con gái lớn như Thuỳ Vi… Nhưng rồi khi Yến Trâm đến nhà và chuyện đêm qua của ba đứa đã trở thành giọt nước tràn ly. Tôi chỉ biết thở dài não nề. Tôi không hối hận vì những chuyện đã làm, có chăng là hối hận vì mình đã không cẩn thận để người khác biết… Nhưng trên đời không có nút “Control + Z”… Người ta nói cuộc chơi nào cũng có lúc tàn. Quan trọng là mình phải đối mặt với nó như thế nào thôi.

Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy, bước xuống lầu. Vừa bước đến trước cửa phòng ăn, tôi đã thấy chị Vi gục mặt trên bàn nén tiếng khóc. Bác Dũng và bác Giang nhìn lướt qua tôi rồi quay đầu đi.

– Chị…

Thuỳ Vi ngẩng lên bàng hoàng, vội lau nước mắt.

– Em… xuống làm gì ?! Lấy nước hả ?! – Chị còn cố nở một nụ cười như không có chuyện gì.

Tôi bước đến, mím môi đưa tay lau nước mắt cho chị. Thuỳ Vi thản thốt mặt tái đi nhận ra tôi đã biết mọi chuyện. Nếu không, tôi chẳng bao giờ dám có hành động táo bạo như vậy trước mặt hai bác. Tôi quay qua nhìn bác Dũng và bác Giang, chợt cúi đầu nói:

– Tất cả là lỗi của con. Con xin lỗi hai bác… Ngày mai con xin phép dọn đi.

– Không… Không được… – Chị Vi nghẹn ngào cầm chặt tay tôi.

– Em chỉ dọn ra ngoài thôi… Thỉnh thoảng vẫn về thăm chị… – Tôi trấn an chị Vi.

– Con không cần như vậy… Thật ra… Haizz… – Bác Dũng định nói tiếp thì bị bác gái níu lại.

Tôi mỉm cười như không thấy, nói tiếp:

– Con chỉ xin hai Bác một chuyện. Chuyện con chuyển ra ngoài đừng nói ngay với Ba con. Con sẽ tự giải thích với Ba sau khi tìm được chỗ ổn định…

——————–++++++++++——————

Người ta thường nói giữa thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bước chân. Tôi đã tin thật rồi.

Hôm nay là thứ Bảy. Tôi phải tìm ra được chỗ ở ít nhất là tạm thời để ngày mai dọn ra. Đang lái xe lòng vòng chưa có đích đến thì điện thoại tôi reo vang. Tôi nhận cuộc gọi thì giọng thằng Quyền vang lên.

“Đang ở đâu ?! Đi uống cafe với tao, có cái này hay lắm…”

Quán cafe thằng Quyền hẹn gặp nằm trên đường Huyền Trân Công Chúa, cũng khá gần trường tôi. Dù biết mình còn có việc gấp trên người, nhưng tâm trạng ngổn ngang của tôi cũng cần được giải toả.

Bước chân vào quán cafe, ánh mắt tôi quét qua đám người ngồi đông nghịt tìm Quyền mập. Theo logic mà nói, thân hình mập béo của nó sẽ nổi lên như một ốc đảo giữa đám người lổn nhổn này, vậy mà tôi lại không thấy bóng dáng nó ở đâu cả. Đang định rút điện thoại gọi cho nó, đột nhiên thoáng bên tai tôi có tiếng la hét ở xa xa. Vài người bảo vệ chạy lướt qua tôi, lao vào sâu trong quán. Linh cảm như có chuyện gì xảy ra, tôi bước theo họ vào trong.

“Đụ mẹ… Mày dám vu khống hả ?! Buông tao ra…”

Âm thanh la hét phẫn uất vang lên bên trong làm tôi sững người. Đây là tiếng của Quyền mập. Tôi vội lao người tới.

Trước quầy thu ngân bên trong quán là đám đông bảo vệ hơn mười người đang quay quanh một thân hình béo mập quần áo xộc xệch.

“Dám nói nữa hả ?! Đánh nó…”

Nghe tiếng hô lớn của người đàn ông trong quầy, đám bảo vệ nghiến răng đánh túi bụi lên người Quyền mập.

– Dừng lại….

– Dừng lại đi…

Tôi hô lên ngăn cản, thì bất ngờ bên tai lại vang lên âm thanh gào khóc của một người con gái. Âm thanh đó lại quen thuộc đến lạ lùng. Tôi quay phắt lại, sững người khi nhìn thấy Vân Nhu. Nàng đứng trong quầy, tay bị gã đàn ông kia túm chặt, nước mắt giàn giụa chảy dài trên mặt. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, tôi gầm lên lao thẳng vào đám bảo vệ đang đánh Quyền mập.

– Bỏ ra… Dừng lại ngay…

Lãnh trên người vài cú đấm tôi cũng gạt được đám bảo vệ ra. Quyền mập co ro một khối, quần áo lếch thếch nằm co rúm trên sàn.

– Anh Phong… Họ… Họ….

Vân Nhu thấy tôi muốn lao đến nhưng không thoát ra được khỏi bàn tay như gọng kềm của gã đàn ông trung niên kia. Nàng chỉ biết gào khóc, giãy giụa.

– Bỏ Vân Nhu ra… – Tôi nhìn gã kia gằng giọng.

– Mày là đồng bọn hả ?! Ha ha… Mày đã muốn biết thì tao nói cho mày biết… – Gã vẫn không buông tay Vân Nhu, nhếch mép nói.- Con nhỏ này làm thu ngân mà ăn cắp tiền tao… Tao bắt tại trận nó đưa tiền cho thằng mập kia…

– Ông nói dối… Ông vu khống người… – Vân Nhu hét lên đến khản tiếng.

– Mẹ mày thằng già… – Quyền mập thở phì phò, ngồi dậy. – Vân Nhu là bạn tao… Tao tận mắt thấy mày sàm sỡ nó… Tao can thiệp thì mày vu khống bọn tao… Mày giỏi lắm… Mày tưởng mày là chủ quán này thì ngon… Ngon thì đánh chết tao đi… Không thì quán của mày không làm ăn yên ổn đâu…

Dĩ nhiên là tôi tin lời Vân Nhu và Quyền mập… Vân Nhu có lẽ đi làm thêm thu ngân ở đây. Quyền mập lại tình cờ phát hiện nên kéo tôi đến… Tôi chưa kịp đến nơi thì vụ việc này xảy ra.

Lòng tôi lạnh xuống, bao nhiêu bực dọc kềm nén từ sáng đến giờ bốc lên ngùn ngụt. Tôi bước đến, ánh mắt như đao kiếm nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia.

– Tao nói mày một câu cuối cùng… Buông tay Vân Nhu ra…

– Mày tưởng mày là ai ?! Tao báo công an còng đầu cả ba đứa mày… – Gã kia hơi lùi lại, vẫn cứng miệng nói. – Bắt thằng này lại… Nó giải vây cho đồng bọn đó…

Đám bảo vệ ngay lập tức túa ra lao đến. Tôi gầm lên, lao thẳng đến trước quầy thu ngân, chụp lấy chai rượu trưng trên quầy. Đập mạnh xuống.

“Xoảng”

Chai rượu vỡ nát, nước rượu tung toé khắp người. Tôi huơ ngang mảnh thuỷ tinh bén nhọn ra sau lưng. Ngay lập tức đám bảo vệ vừa ập đến liền hô hoảng nhảy ngược lại.

“Anh Phong… Đừng làm vậy…” Âm thanh Vân Nhu nghẹn ngào vang lên bên tai không làm tôi nguôi đi, mà cơn lửa giận càng thêm bùng cháy dữ dội.

– Thằng nào tới… Ngon thì tới đây…

Tôi như một con thú cùng đường, bị dồn vào góc. Hai mắt tôi đỏ bừng, xuất tia máu, mảnh thuỷ tinh sắc lẻm đưa ngang trước mặt đám người…

“DỪNG LẠI NGAY”

Đột nhiên, một tiếng hô lớn vang lên. Một thân hình cao cao đi đến, đẩy gạt đám bảo vệ ra hai bên. Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm vào người thanh niên mới xuất hiện. Đó lại là thằng Phương. Tại sao thằng Phương cũng ở đây ?! Tôi chợt nhớ quán cafe này khá gần trường, dường như là địa điểm tụ tập hút thuốc của đám học sinh cá biệt.

– Lại là một thằng khác… Đồng bọn đó… Ngăn nó lại… – Gã chủ quán hô lớn.

Một gã bảo vệ bên cạnh thằng Phương vừa bước đến thì… gần như ngay tức khắc, Phương nắm ngang một cái ghế gỗ trong tầm tay vụt thẳng vào mặt hắn.

“Ầm…”

Âm thanh chát chúa vang lên làm cả đám người giật thót mình sợ hãi. Gã bảo vệ gục xuống… Phương bước tiếp, tiện tay vứt mảnh gỗ vụn còn lại trong tay. Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt nó cũng làm chính tôi thấy sợ hãi. []

– Mẹ… Đánh nó đi… – Đám bảo vệ thấy đồng nghiệp bị đánh liền hùa nhau lao lên.

“Thằng nào dám động…” Ngay lúc này bên ngoài ùa vào hơn mười thằng cầm gầy gộc lăm lăm trên tay. Đám đàn em thường ngày đi theo Phương lao tới chặn ngang đám bảo vệ… Khách uống cafe bên ngoài bắt đầu sợ hãi, ùn ùn nối đuôi nhau bỏ về.

Tôi quay người lại, áp sát vào trong quầy. Mảnh chai vỡ hạ xuống, vẫn không rời tay. Thằng Phương cũng kéo thằng Quyền bước tới đứng bên cạnh tôi. Tôi gằn giọng:

– Bỏ Vân Nhu ra…

– Mày… Tụi mày… gan lớn lắm… Mày… biết quán này của ai sao ?! Mày coi chừng… – Gã chủ quán gầm gừ, giọng lại lắp bắp, vô thức kéo Vân Nhu lùi vào sát trong quầy.

– Tao thấy gan mày còn lớn hơn… Dám lấy quán nhà tao ra làm chuyện hại người ?!

Lời thằng Phương vừa nói ra làm tôi, Vân Nhu, Quyền mập và cả gã đàn ông kia chết sững. Gã đàn ông nhíu mày có như nhớ đến chuyện gì đó.

– Mày… nói… bậy ! – Gã lắp bắp, cố giữ thẳng lưng, nói cứng.

– Mày tin hay không cũng không sao ! – Thằng Phương rút điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa. – Đợi lát nữa chú Bảy đến đây tống cổ mày ra đường thì mày… không muốn tin cũng phải tin…

– Ah…

Gã đàn ông há hốc buông lỏng tay Vân Nhu, cả người vô lực ngã ngồi trên đất. Vân Nhu lao qua tôi, bám chặt cánh tay tôi, còn run sợ lẩy bẩy. Tôi ném mảnh chai rượu đi, quay qua nhìn thằng Phương, nói:

– Cảm ơn.

– Không có gì… đưa Vân Nhu đi đi… – Phương xua xua tay, kéo ghế ngồi xuống.

Tôi nhìn qua Quyền mập, rồi kéo Vân Nhu bước đi. Chợt tiếng thằng Phương vang lên phía sau:

– Này… Tuần sau họp đội banh trường… Tao hy vọng mày không ăn may tao như lần trước.

Tôi hơi ngẩng người rồi bật cười, gật gật đầu, cũng không trả lời nó. Ba đứa rời khỏi quán cafe giờ đã trống hoắc. []

—————–++++++++++——————–

Quán Lạc Hồng – Thanh Đa.

Trong chiếc chòi lá, ba đứa tôi ngồi quanh chiếc bàn ăn. Thức ăn trên bàn cũng sạch sẽ, bên cạnh còn có vài lon bia lăn lóc ngổng ngang.

– Tao đấm ngay giữa mặt thằng phía trước… Thằng sau vừa áp sát liền ăn một cái cùi chỏ vào giữa mặt… Máu mũi hai thằng phun ra phì phì…

Quyền mập ngồi đối diện tôi và Vân Nhu không ngừng huơ tay múa chân, nước miếng văng tung tóe. Vân Nhu che miệng cười đến đỏ mặt. Tôi chỉ mỉm cười lắng nghe.

– Này, cười cái gì ?! Ông ra nông nổi này cũng là muốn bảo vệ bạn gái của mày đó… – Quyền mập bĩu môi làu bàu.

Tôi chợt nghiêm túc đặt tay lên nấm đấm to bự nung núc của nó, siết chặt:

– Cảm ơn mập.

– À, ít ra là vậy… Mà không cần nắm tay đâu… – Quyền mập rụt tay về, nói.

– Vậy em cảm ơn thì sao ?!

Vân Nhu cũng chìa tay với Quyền mập, nó vội đưa bàn tay quạt bồ ra nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

– Không có gì… Rất sẵn sàng nha.

– Ah hem… – Tôi giả vờ đằng hắng nhắc nhở.

– Hi hi…

Vân Nhu rụt tay về, che miệng cười. Bất ngờ nàng rướn người qua, hôn nhẹ lên má tôi, nói nhỏ:

– Cảm ơn anh.

Quyền mập giãy nảy la éc éc như heo bị chọc tiết:

– Này… Này… Nó không có một vết thương trên người nha… Sao đời bất công giữ vậy trời…

– Ha ha… Hi hi…

“Sao cười vui giữ vậy ta ?!”

Bỗng nhiên có giọng nói thánh thót vang lên từ bên ngoài. Một cô gái với thân hình mảnh mai cao dong dỏng cúi đầu tránh mái lá dừa của căn chòi, bước vào. Cô gái ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lại quen thuộc vô cùng. []

– Thanh Thuỷ ?! – Tôi và Quyền mập đều ngạc nhiên, chỉ có Vân Nhu là mỉm cười nhẹ như đã biết trước.

– Sao ngạc nhiên dữ vậy ?! Vân Nhu không nói ở đây là quán của mẹ Thuỷ sao ?! – Thanh Thuỷ mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quyền mập.

– À… Ra vậy…

Tôi gật đầu đã hiểu. Vân Nhu chỉ đường hai đứa tôi đến đây. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì nàng biết một chỗ xa trung tâm như vậy. Thì ra là cơ ngơi của gia đình Thanh Thuỷ.

Thanh Thuỷ tự lấy chiếc ly, rót một cốc đầy bia, nâng ly về phía tôi ánh mắt hơi đỏ, nói:

– Lần trước chuyện… chuyện kia… Thuỷ có nhờ Vân Nhu tạo cho Thuỷ một cơ hội cảm ơn anh Phong. Nay là cơ hội tốt… cho Thuỷ cảm ơn anh.

– Haizz… Cái gì màu mè vậy… Không phải bạn cùng lớp sao… – Tôi thở dài, nâng ly.

Hai cái ly chạm nhau. Thuỷ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Lén gạt khoé mắt ươn ướt, nàng đặt ly xuống bàn. Mỉm cười quay qua nhìn Quyền mập, chợt Thuỷ kêu lên:

– Sao… Sao mặt Quyền sưng như lên vậy ?! Bị ai đánh hả ?!

– Cái gì bị ai đánh ?! Nói khó nghe như vậy. – Mặt Quyền mập giật giật khó coi. – Là tôi đánh người… đánh người đó… Biết không hả ?!

– Ha ha… Hi hi…

———————+++++++++++——————–

Đúng như Thanh Thuỷ nói muốn cảm ơn tôi. Bữa ăn trưa không tính tiền. Dù gì cũng là chiều thứ Bảy rảnh rỗi. Tôi lại chưa muốn về nhà khi tâm trạng không thoải mái. Tôi quyết định mời cả nhóm Karaoke nhậu nhẹt một bữa quên chuyện đời. Dù gì quán mẹ Thuỷ cũng có phòng Karaoke, chơi ở đây còn là ủng hộ người nhà. []

Tôi gọi một chai Hennessey VSOP, soda, coke và ít trái cây. Và cuộc vui bắt đầu.

Thấy tôi có tâm trạng uống, Quyền mập, Vân Nhu và Thanh Thuỷ cũng tham gia uống hết mình. Vừa hát, vừa uống chẳng mấy chốc cả bốn đứa đều chếch choáng say. Hai chai Hennessy còn lưng nữa… Thanh Thuỷ phải dìu Vân Nhu đi ói, Quyền mập thì ề à một chút rồi ngằm ngáy ồ ồ trên ghế. Một lúc sau, Thanh Thuỷ bước xiêu vẹo trở lại một mình.

– Vân Nhu mệt. Thuỷ để Nhu ngủ… trong phòng mẹ Thuỷ rồi…

Thuỷ nói, bước đến lại như vô tình ngồi xuống bên cạnh tôi, chỗ của Vân Nhu. Tôi gật gù men rượu bốc lên đầu, ánh mắt hơi mờ đi nhìn Quyền mập há miệng ngáy như heo thắt cổ. Chợt Thanh Thuỷ choàng tay qua cổ tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn làm cả người tôi cứng đơ sửng sốt. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của Thuỷ mang theo mùi rượu nồng nàn cố len qua môi tôi tìm vào trong. Rượu trong người tôi như thức tỉnh, lưỡi tôi đáp trả mãnh liệt. Bàn tay tôi vô thức luồn vào trong chiếc áo thun đang mặc trên người Thuỷ, gạt phần nón nịt ngực xuống, đón trọn lấy bầu vú căng tròn mềm mại của nàng mà sờ nắn.

– Ư… – Thuỷ nấc khẽ, ưỡn ngực ra, thở hổn hển.

Tiếng nấc khẽ của Thuỷ như chọc phải cơn khao khát của tôi. Đầu óc tôi trống rỗng không còn bất cứ thứ gì hiện hữu… Thằng mập đang ngáy trong góc phòng, Vân Nhu đang ngủ đâu đó ngoài kia đều biến mất. Trong mắt tôi chỉ có Thanh Thuỷ ánh mắt say men tình, cơ thể vặn vẹo trong vòng tay tôi. Tôi hôn khắp cổ Thuỷ, tay bất ngờ kéo tuột chiếc áo thun qua đầu nàng.

– Anh…

Thanh Thuỷ chống cự yếu ớt, nhìn qua Quyền mập, rồi để mặc tôi cởi áo ngực vùi mặt vào hai bầu vú nàng. Vú Thuỷ rất to ah… Hai khối thịt mềm mại mát rượi liên tục méo mó phập phồng trong tay tôi. Tôi bóp hai vú nàng vung lên, cúi xuống ngậm lấy bên núm vú đỏ hồng, say mê mút.

– Uwmmm….

Chưa bao giờ tôi thấy máu mình nóng như vậy. Bên trong cơ thể tôi như có một lò than cần giải toả. Tôi đứng lên, cởi phăng chiếc áo thun ném xuống ghế. Ngay lập tức, Thuỷ giúp tôi mở khoá quần. Quần dài, cả quần lót tuột xuống chân… dương vật tôi bung ra căng cứng trước khuôn mặt đỏ bừng phấn khích của Thanh Thuỷ. Nàng há miệng ngậm lấy, tay vuốt vuốt, mút say mê…

– Ahhh…

Sảng khoái ah… Thanh Thuỷ rất biết chiều đàn ông nha. Nàng ngậm dương vật tôi thật sâu, thật sâu, chiếc lưỡi nhỏ đánh liên tục làm đầu nấm tôi truyền đến cảm giác tưng tức lại sướng mê người. Chợt nghĩ đến thằng Phương kia cũng từng được hưởng cảm giác này, máu nóng tôi lần nữa xông lên não. Tôi kéo Thuỷ đứng lên, đẩy nàng nằm xuống bàn kính ngay giữa phòng. Tốc chiếc váy ngắn của Thanh Thuỷ lên tận eo. Bên dưới của nàng mặc một chiếc quần lót ren đỏ mỏng dính rất rõ cả da thịt hồng hồng bên dưới. Tôi nghiến răng cầm lấy nó, kéo mạnh. []

“Xoẹt”…

– Anh này… Sao thô bạo vậy…. uwmmm…

Thanh Thuỷ vừa nỉ non hờn dỗi vì chiếc quần lót tôi xé rách, thì tôi đã chèn vào âm hộ ẩm ướt của nàng, thúc mạnh. Nhìn gương mặt xinh đẹp ánh mắt đê mê của Thanh Thuỷ và hai bầu vú căng tròn phơi bày trước mắt, tôi nghiến răng thúc mạnh… Càng mạnh… Mạnh đến mức nàng há hốc nấc liên tục, cặp đùi mở rộng chơi vơi, hai bàn chân cũng co quắp lại vì sướng. Đang hì hục tấn công như vũ bão, tôi chợt phát hiện tiếng ngáy của Quyền mập đã ngưng từ lúc nào… Ngẩng đầu lên, tôi sững người.

Quyền mập đang há hốc nhìn tôi và Thanh Thuỷ, ánh mắt nó có hâm mộ lẫn chút ghen tị, cổ họng len lén nuốt nước miếng mấy lần. Tôi dừng lại, làm Thanh Thuỷ thoáng hụt hẫng… Nàng chợt ngửa đầu ra sau theo ánh mắt tôi…

– Á… Trời ơi… – Thanh Thuỷ hét lên, tay che ngang ngực, tay còn lại gạt chiếc váy che lại âm hộ còn ngậm cứng dương vật tôi bên trong.

– Quyền mập đi ra ngoài… Không được nhìn…

– Tao… tao… đi…

Quyền mập tiu nghỉu ánh nuối tiếc nhìn qua nhìn lại trên cơ thể loã lồ của Thanh Thuỷ. Tôi chợt thấy mình như có lỗi với nó… dù sao cũng là anh em tốt duy nhất mà tôi có hiện giờ.

– Mập ở lại đi… – Tôi gọi.

– Thiệt hả ?! – Quyền mập quay phắt lại nhanh đến mức khó tin.

– Không… Trời ơi… – Thanh Thuỷ che kín mặt, cánh tay gấp chặt che hai bầu vú nảy nở.

– Không sao đâu… Đằng nào nó ngồi xem nảy giờ có gì chưa thấy chứ ?! – Tôi giữ eo Thuỷ bắt đầu tiếp tục thúc dương vật vào người nàng.

– Uwmmm… Anh xấu… quá… Em… Ôi…

Thanh Thuỷ há hốc rên rỉ, vươn tay lên muốn đẩy người tôi dừng lại. Tôi nắm hai cổ tay nàng, mở ra hai bên, rồi thúc nhanh hơn… Quyền mập bên cạnh bàn nhìn hai bầu vú căng tròn và hai núm vú đỏ hồng kia nảy tưng tưng thì liên tục nuốt nước miếng từng ngụm từng ngụm thật lớn… Thì ra người mập chưa chắc do ăn nhiều ah !

Tôi giở chiếc váy của Thanh Thuỷ lên. Nàng vội phủ xuống. Tôi lại giở lên… Thuỷ bỏ mặc cho ai muốn nhìn cứ nhìn. Cả người nàng rung động không ngừng theo nhịp dương vật to lớn của tôi thúc sâu vào. Nàng mặt đỏ bừng xấu hổ, ánh mắt lại đờ đẫn tê dại nhìn tôi.

– Uwmmmm…. Anh… ơi…

Thằng Quyền bên cạnh phấn khích đến mặt mũi đỏ bừng lên, hai cánh mũi nó phập phồng lên xuống. Ánh mắt nó hết nhìn hai bầu vú của Thanh Thuỷ, lại nhìn phần mu nhẵn thín của nàng nơi dương vật căng bóng của tôi thúc vào liên tục.

– Đừng suốt ngày nuốt nước miếng như vậy… Cởi quần ra đi… – Tôi nói.

Thằng mập ngơ ngác rồi mừng như điên, cởi khoá quần. Thanh Thuỷ mặt đỏ bừng nhìn tôi, đôi môi đỏ mọng mấp máy mấy lần như muốn phản đối. Tôi gật gật đầu trấn an nàng:

– Bạn cùng lớp nha ! Em cũng đâu muốn nó dãn giây nứng liệt dương ah ! Giúp nó một chút đi… Dùng tay cũng được mà…

– Uwmmmm… – Thanh Thuỷ lắc đầu, gò má đỏ bừng lên, cả người không ngừng rung lắc theo nhịp của tôi.

Quyền mập cởi quần xong cứ lóng ngóng đứng đó. Bụng nó to quá, chỉ thấy một cái đầu đỏ hỏn nhô ra dựng đứng. Thanh Thuỷ nhìn tôi như oán trách, rồi cũng không nhìn đưa tay qua phía Quyền mập. Sờ soạng đâu cũng thấy cái bụng, Thanh Thuỷ gắt lên:

– Đưa qua đây ?!

– Đây… Nó đây… Ah…

Quyền mập vội dúi dương vật nó vào bàn tay nhỏ nhắn của Thanh Thuỷ. Được nàng nắm lấy sục liên tục, mặt nó nghệch ra khoan khoái… Có tư cách thành viên dù ở ghế dự bị, Quyền mập cũng tự tin hơn hẳn. Có cởi phăng áo sơ mi ném đi, tồng ngồng đứng sát mép bàn đưa dương vật cho Thuỷ. Rồi nhìn nhìn hai bầu vú mơn mởn trống trải của Thuỷ, nó liếm mép nhìn qua tôi như hỏi ý.

– Sờ đi… Thuỷ thích mà…

Thuỷ thở hổn hển, nhắm mắt không phản kháng. Quyền mập run run đặt tay lên hai bầu vú căng tròn của nàng, xoa bóp nhẹ nhàng. Cảnh tượng trước mắt này cũng làm cho máu nóng tôi sôi lên. Tôi nghiến răng, bóp chặt eo Thanh Thuỷ, tăng tốc.

– Uwmmm… Ôi… Anh ơi… Em thích quá…

Thanh Thuỷ rên siết mãnh liệt. Nàng mê mang nắm lấy tay Quyền ghì chặt lên ngực mà chà sát.
Nó cũng không khách sáo cúi xuống ngậm lấy bên đầu vú nàng mà mút say mê.

– Uwmmmm…. Ah…

Thanh Thuỷ ôm ghì lấy đầu Quyền mập trên ngực nàng. Bên trong nàng co thắt làm tôi sướng rêm người. Tôi rút dương vật ra, gõ gõ lên bờ mu trắng nõn thưa thớt lông của Thuỷ. Xuất tinh ồ ạt.

Quyền mập mặt đỏ lựng ê a một tiếng cũng rùng mình.

“Cạch”

Ngay lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên. Tôi như có phản xạ tự nhiên ngồi thụt xuống sàn. Khối thịt mỡ to lớn của Quyền mập tỏ ra rất hữu dụng ah !

Vân Nhu xoa xoa hai bên đầu, mở cửa bước vào. Nàng dụi dụi mắt nhìn rõ khối to lớn lù lù trên mặt bàn… Thanh Thuỷ lim dim tê dại cả cơ thể trần trụi, cặp đùi mở rộng tênh hênh trên bàn. Quyền mập quần tuột dồn cục dưới chân, mặt áp lên ngực Thuỷ còn say mê ngậm mút…

– Á… Trời ơi… Thuỷ… Quyền… Hai người…

Vân Nhu mặt đỏ bừng hét lên, quay phắt người lại chạy ra cửa. Thanh Thuỷ mặt đỏ tới mang tai, đẩy Quyền mập ra khỏi người lồm cồm ngồi dậy…

“Anh Phong đang ở đâu ?” – Tiếng Vân Nhu vọng vào từ ngoài cửa.

– Anh Phong… Phong…

Thuỷ Quyền cùng lúc nhìn xuống thấy tôi đang ngồi trên sàn chắp tay xá xá hai người như tế sao. Thằng Quyền mặt giật giật rồi đưa lên ngón tay cái với tôi, nó lớn tiếng nói:

– Thằng Phong đau bụng đi ỉa rồi…

“Thô bỉ” – Tiếng Vân Nhu vọng lại.

– Mịa… – Tôi nghiến răng nhìn nó, rồi vội vàng mặc quần áo.

Thanh Thuỷ còn mặc quần áo vội hơn hai đứa tôi. Vuốt vuốt mái tóc, chợt thấy dinh dính đưa tay lên ngửi… Mặt nàng đỏ bừng nhìn thằng Quyền, rít lên:

– Ông dám ra trên tay tôi ?!

Thanh Thuỷ lao đến, trét trét tay lên áo Quyền mập.

– Thằng Phong nó còn ra trên bụng bà kìa… Sao không nói… – Thằng Quyền bức xúc cãi lại.

– Anh Phong khác… Ông… Ông chỉ là ăn ké thôi… – Thuỷ dậm chân gắt.

– Còn nói… Lần sau ông chít cho chết… – Quyền mập nghiến răng gầm gừ.

– Mơ tưởng… Mới cầm tay đã ra còn đòi… Hứ…

– Mẹ… nói mới nhớ… Đời trai của ông lại mất… trong tay nó… Là trong tay nó thật… Hu hu… Phong… Tao bắt đền mày… Hu hu…

– Suỵt suỵt… Trời ơi… Im đi… – Tôi tái mặt bịt miệng thằng mập, bịt luôn miệng Thuỷ.

Đối diện với Thanh Thuỷ quả thật tôi có chút áy náy. Dù nàng là người chủ động trước, nhưng chính tôi đã tình nguyện tham gia vào. Bây giờ lại để nàng mang tiếng không đúng về mối quan hệ với Quyền mập… Nhưng cũng may, người phát hiện ra chuyện này là Vân Nhu, nàng là người kín tiếng sẽ không nói ra ngoài.

– Em và Quyền ra trước dẫn Vân Nhu đi ra trước dùm anh…- Tôi ái ngại nói với Thanh Thuỷ.

Thanh Thuỷ khoanh tay, bĩu môi nhìn tôi, nói giọng nũng nịu:

– Lần này là anh mắc nợ em đó.

– Ừ… – Tôi thở phào nhẹ nhõm.

– Em mà qua tìm anh, anh không được từ chối người ta đâu… – Nàng nhìn nhìn khối u giữa hai chân tôi.

– Anh biết mà… – Tôi gật đầu cười khổ.

– Yên tâm đi… Nó từ chối em, anh sẽ nhận… – Quyền mập vỗ vỗ ngực cam đoan.

– Quên đi… Đáng ghét…

———————–+++++++++++++++————————

Về đến cửa nhà trời đã nhá nhem tối. Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện khi sáng, lòng nặng nề như đeo tạ. Vừa dắt xe qua cổng, ngay lập tức một cơn gió mát ùa đến… Một cơ thể mềm mại ôm cứng tôi từ phía sau.

– Chị chờ em cả buổi chiều… Chị sợ em không quay về nữa… – Chị Vi nói giọng nghèn nghẹn u uất.

Tôi thở dài vỗ vỗ tay chị đang ôm cứng mình. Chưa bao giờ chị Vi dám làm như vậy với tôi ngay trước cổng nhà. Giờ đây xem như đã ngửa bài, mọi bí mật đều bị công khai, chị không e ngại bất cứ chuyện gì. Nhẹ nhàng gỡ tay chị, tôi quay lại nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của chị.

– Chị đừng như vậy. Em chỉ chuyển ra ngoài… Chị nhớ em… Có thể qua thăm em mà…

Thuỳ Vi gật gật đầu, nói nhỏ giọng lo lắng:

– Ưm… Mà em phải hứa không được ghét bỏ chị !

– Không bao giờ có chuyện đó đâu.

Tôi xoa xoa đầu chị Vi, chị lại ôm tôi như hai đứa vừa hoán đổi vị trí cho nhau. Nhớ đến chuyện ban sáng, chị ngẩng đầu hỏi:

– Em tìm được nhà chưa ?!

– Em… – Tôi không thể nói mình bỏ đi chơi cả ngày không làm gì.

– Nhà trọ đâu phải muốn tìm là có… Mai em dọn ra nhà nghỉ ở tạm vài ngày…

– Như vậy tốn tiền lắm… – Chị nhíu mày, cắn môi như suy nghĩ.

– Chị có nhà một người quen. Là bạn học cùng lớp… Căn nhà nhỏ thôi. Ở Quận 10 ngay đây… Hai chị em gái ở cùng một phòng. Phòng còn lại cho sinh viên thuê… Thường chỉ cho sinh viên nữ thuê thôi… Mà chị có thể thuyết phục cho em…

– Em nghĩ thôi đi… – Tôi nhăn nhó xua xua tay, nói đùa. – Chị biết em mà… Mắc công nửa đêm nhớ chị… lại lẻn vô phòng người ta.

– Hì hì… Đừng tưởng bở. Người chị của bạn chị rất nghiêm khắc ah… Nghe nói là giáo viên cấp 3, chưa chồng. Lúc đó coi chừng bị đè đầu thì đừng than nhá…

Tôi cúi đầu nói nhỏ vào tai Thuỳ Vi:

– Thì ban đầu không phải chị cũng đè đầu em sao ? Sau lại bị em đè lại….

– Hứ… Đáng ghét.

4 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận