Vẽ tranh – Truyện 18+ Kích Thích – Update Chap 52
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Vẽ tranh – Truyện 18+ Kích Thích – Update Chap 52
Tác Giả: thefool
Danh Mục: Loli, Phá Trinh, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: gái ngây thơ, lần đầu, Mẹ Con
Lượt Xem: 2031 Lượt Xem
[Vẽ tranh #33]
… “Ưa..! Gì mà thốn dữ vậy..?” – Cương cảm nhận độ thốn bên dưới khi trước mặt là 1 màu đen, có chút xám xám.
Mở mắt ra, tịnh tâm 1 lần nữa. Anh thấy thằng ku đang độn lên và chọc vào cái mền đang trùm trên người. Trời đã sáng..!
Nằm lăn qua lộn lại… nướng tới nấu lui muốn chín luôn cây xúc xích cứng khự ở dưới. Não bung ra lại những ký ức suốt từ thời cha sanh mẹ đẻ tới giờ. Cương nhận ra, mình đang ở nhà thằng bạn. Tuy đã ở nhà nó cả chục… nói đúng hơn là cả trăm lần… nhưng giờ lại thấy hơi lạ lạ sao đó. Cũng đúng thôi..! Vì nào giờ ngủ trong phòng nó mà, phòng này có bao giờ đút mặt, kê đầu vào ngủ hay ở đâu mà biết. Cương mới nhớ ra là hôm qua Lộc nó “động đậy” với Trâm ở trong phòng. Tò mò muốn biết review của Lộc sau một đêm rung giường với em kia, thay vì xỉn như chết giống bữa trước… Cương vội vệ sinh cá nhân, rồi thay đồ đi xuống dưới.
“Ủa..! Sao có mình Lộc ngồi ngơ ngáo chỗ bàn bếp cạnh cô Linh đang nấu ăn ta..?” – Cương tự hỏi trong đầu.
“Dậy rồi hả con..!” – Linh hỏi khi thấy Cương đi xuống.
Lộc ngước lên nhìn mà mặt ổng cứ phê phê sao đó. Chắc thiếu ngủ..!
“Dạ..! Qua ngủ sớm… giờ thức sớm luôn..!”
Linh: “Trời..! Ngủ được vậy mừng rồi..! Tưởng lạ chỗ… khó ngủ..!”
Cương: “Dạ..! Lạ phòng chứ ko lạ chỗ cô..! Ủa Lộc..! Trâm đâu ròi..?”
Linh cười cười, còn Lộc nhướn mày lên kêu:
“Trâm gì ba..! Tối qua chở về còn đâu..!”
Cương: “Tưởng rủ nó ở lại luôn chớ..! Hm hm..!”
Linh: “Qua cô kêu thằng này cho nó ở lại luôn đi..! Hơn 10h mấy rồi..! Ổng ko chịu, đòi chở về, sợ má nhỏ kia la..!”
Cương: “Hm hm..! Lộc ổng vậy là được lắm rồi cô..! Chứ bé đó ở lại… mắc công bên kia người ta cấm luôn, hổng cho quen ổng nữa là chết à..!”
Linh: “Cô thì dễ..! Có anh này ảnh cũng này nọ dữ lắm nè..!”
Lộc: “Này nọ gì..! Mình cũng phải giữ ý chứ mẹ..! Với Trâm nói ba má nó cũng khó lắm..! Bởi phải vậy thôi..!”
Thực ra, sau lần ịch lén với Trâm, Cương cũng thấy tội thằng bạn, cộng thêm anh cũng ko có ấn tượng sâu sắc hay dư âm gì với con bé… nên cũng chả muốn “lén” thêm lần nào nữa. Cũng phần ko muốn tạo thêm nghiệp, tội Lộc. Thành ra anh cũng đốc thêm:
“Uhm..! Bé nó qua đây mà thấy cũng tự nhiên, nói chuyện có duyên… nên ông quen được vậy cũng hay..!”
Lộc: “Thiệt vậy hả..! Ha ha ha..!”
Linh: “Ừa thì vậy..! Nhưng mà con người ta cũng mới lớn à nha..! Để cho nó học hành đàng hoàn rồi muốn quen hay cưới gì tùy con à..!”
Lộc: “Trời..! Con biêt rồi..! Mà cũng xác định là mới quen thôi mà..! Cưới hỏi từ từ tính..! Chứ nhìu khi Trâm nó vậy… sau này đi làm đổi tính đổi nết..! Rồi này kia nọ..!”
Linh: “Nghĩ tới vậy luôn hả..? Ha ha ha..! Ờ..! Biết vậy là tốt..! Chứ lụy nó quá, mốt có gì rồi khổ nữa. Còn quen sao thì tùy con à..!”
Cương: “Ủa mà ông tốt nghiệp rồi..! Chừng nào lấy bằng..?”
Lộc: “Trời..! Nó hẹn tui mấy tháng nữa mới có..! Giờ xài bằng tạm của trường nó cho thôi chứ chưa có cái thiệt..!”
Rồi 3 người bàn luận xôn xao về chuyện học, chuyện làm của Lộc. Nói chung là bàn vậy thôi, chứ sự nghiệp do ổng chọn chứ nhà ông chả ai ép ai làm gì hết. Cũng thoáng..! Nói về sự nghiệp, tự nhiên Cương nhớ tới con mén tưng. Giờ thì đang làm tính toán sổ sách part-time cho quán gì đó, nhưng mà sau vụ tốt nghiệp của 2 đứa… hông biết em nó tính vô đâu làm nữa. Cũng may là em nó cũng vẽ đẹp, được… nhưng còn nhỏ vậy… không biết vô cty nào đó rồi có bị áp lực gì ko. Nghĩ tới mà nhớ em nó quá..! Chưa quá 24 tiếng kể từ lần gặp cuối mà đã vậy rồi.
Cương ăn ké bữa sáng bên nhà Lộc, rồi lết lại lên phòng để chuẩn bị đồ đạc đi học. Anh nhắn cho con mén:
“Con bé kia..! Sắp đi chưa đó..?”
Tuyền hơn phút sau mới trả lời:
“Hơ..! Người ta là phụ nữ dòi..! Bé gì mà bé..! Ghét..! Ăn sáng chưa mặt heo..?”
Cương: “Chứ em ăn chưa mà hỏi..?”
Tuyền: “Ăn của chị Huyền òi..! Chòng ăn chưa..? Hỏi mà còn hỏi lại người ta nữa..!”
Cương: “Rồi nè..! Giờ lên trường đó..! Muốn anh ghé qua chở hôn..?”
Tuyền: “Hoi đi..! Xa mút chỉ mà chở chở gì..! HỨm..!”
Cương: “Chê hôi nên ko muốn cho chở chứ gì..! Hm hm hm..!”
Tuyền: “Ghét..! Lát lên lớp… biết tay em..!”
Cương: “Anh biết mặt em chứ có biết tay em đâu. Có thằng nhỏ của anh biết à..!”
Tuyền: “Hay quá ha..! Quánh chòng giờ..! Ghét..!”
Cương cười cười rồi kêu:
“Thoi anh đi lên trường luôn nè..! Bữa nay giống bữa cuối đi học quá ha..! Mốt đi có 1 ngày 1 tuần à..!”
Tuyền: “Hoi lên trường bàn tiếp. Nhắn mỏi tay quá nè..! Còn gặp cái mặt heo nữa..! Coi coi tối qua giờ có biến đổi gì hông..! Hi hi..!”
Cương: “Xấu hơn trước đó..! Hm hm..!”
Tuyền: “Xấu thì em biết nào giờ rồi..! Sợ biến đổi thành thích đàn ông luôn..! Hi hi hi..!”
Cương: “Nha..! Chọc tui nha..! Lát lên kia… chết với tui..!”
Tuyền gửi cái mặt le lưỡi chọc quê qua. Cương gửi lại bản mặt tức giận. Xong anh cũng sửa soạn, đi xuống lầu, ra xe rồi chào 2 mẹ con Lộc mà đi học với bản mặt hí hửng. Chắc do ức chế con bé sò sứa đó mà..!
Cương ghé tiệm bánh, mua 3 cái bông lan mặn để mục đích cho Thi ăn. Ẻm hay nhịn cho tiết kiệm mà… chứ ko ăn thì lấy gì có nước, có sữa cho Cương hút (ý là mua nước mua sữa thêm cho 3 đứa uống, chứ bậy bạ gì đâu). Cương vô gửi xe, thì thấy mới có mỗi xe Thi ở ngay chỗ mọi khi, còn xe con mén kia thì ko thấy. Chả biết em nó chưa vô, hay đã tới rồi nhưng để chỗ khác nữa. Cương lại từ từ đi về phía lớp học. Đúng là có mỗi Thi trong lớp. Em nó thấy Cương là mắt sáng rỡ, chắc do thấy đồ ăn thôi, chứ nhìn Cương có gì hấp hành, bán dẫn đâu mà khoái. Anh mới nói:
“Cho em nè..! Hm hm..!”
3OSELXz.jpg
“Ối..! Sao anh mua nữa thế..! Em bảo đừng mà..!” – Thi chửi Cương như chó… lộn… như ma xó.
Cương: “Hoi ăn đi..! Ăn cho… có sữa nè..! hm hm hm..!”
Thi ngớ mặt ra: “Hả..?” – rồi lát sau nhéo vào lỗ tai Cương mà kéo lại nói:
“Anh nhá..! Nay dám nói bậy nhá..! Tin em cho chết không..? Hả..?”
Bởi phận thằng bóng nó vậy đó. Bị hết đứa này tới cô kia đòi bạo hành xác tới vậy… ko coi anh ra cục… gì hết. Kinh hãi vì Thi càng ngày càng dữ dù anh chả làm gì nên tội, Cương:
“Ừa… ừa..! Tin tin..!”
Thi vừa thả tai anh ra với vẻ mặt cười cười mà bặm bặm… anh liền “chụt” lên cái má láng láng em nó rồi mau lết về chỗ ngồi. Thi giơ tay lên cao tính xáng cho Cương một bợp chim… thì:
“Chị Thi..! Hí hí hí..! Làm gì mà giơ giơ tay lên dạ..?”
781r6HC.jpg
<Tuyền – minh họa>
Thi liền quay mặt qua, thấy con mén đang đi từ ngoài tới trước cửa lớp, Thi ko nói mà lườm Cương 1 cái. Tuyền kêu:
“Ủa..! Nay làm gì có mình chị ngồi đây dạ..? Ông kia chưa vô hả..?”
Cương ngơ ngác, Thi hỏi:
“Là sao em..? Ông nào..?”
Tuyền: “Ông bóng Cương của em ớ..! Hỏng thấy ổng đâu hết trơn ớ..!”
Nhìn cái mặt ẻm xạo xạo là Cương thấy ghét òi. Anh đứng khỏi chỗ ngồi, đi ra sau lưng con mén mà mặt nó lơ lơ coi anh như ko khí vậy. Thi thì che miệng cười, con mén nó còn la:
“Sao chị cười..! Có gì mắc cười dạ..!”
Cương ngồi dậy, đi tới chỗ con mén đáng ghét, mới giơ tay lên tính bóp vào eo em nó thì:
“Ah..! Làm gì dạ..?” – em nó né cái sự bóp eo của Cương.
“Ủa..! Hông thấy anh mà..! Sao né dạ..?” – Cương hỏi mà nheo mắt nhìn em.
Tuyền ngó lơ chỗ khác, rồi nhìn Thi:
“Ủa..! Ai nói vậy ta..? Ai nói vậy ta..?”
Thi bụm miệng cười, Cương la:
“Xạo xạo..! Bóp chết ngắc giờ..! Nè..!” – anh chồm với lấy bịt bánh rồi đưa em nó.
“ih..! Có đồ ăn nè..! Hí hí hí..!” – mắt bả sáng rỡ nhìn đồ ăn.
Cương: “Ủa sao giờ thấy rồi ta..?”
Tuyền hất cằm lên đối diện bản mặt Cương như khinh địch, xong sà vào ghế ẻm ngồi mà hí hửng cầm bịt bánh khoe.
“Em có bánh nè chị..! Hổng biết của ai nữa..! HÍ hí hí..! 2 chị em mình ăn ih..!” – chu cái mỏ ra.
Thi: “Thoi… chị có luôn này..! Hm hm..! Không biết của ai luôn..!”
2 đứa tưng nó ngồi đó mà xạo xạo như đúng rồi. Cương lủi thủi, uất hận mà cười cười xong cầm bịt bánh của mình lên:
“Haiz..! Hỏng biết bịt bánh này của ai luôn..!” – nói với vẻ chán đời.
“ih… ih ih..! Giựt… giựt..!” – con mén hớt tay trên của Cương làm cho giờ anh ko còn một mẩu nào để cầm, chứ đừng nói là nhai.
Phận thằng bóng… không thèm..! Cương hỏi:
“Hai đứa kia..! Làm đồ án tới đâu rồi..?”
Thi: “Em vẽ được tới bài mẫu vật rồi. Còn mẫu người thì chưa..!”
Tuyền: “U vậy hả..? Hm hm..! Em chưa làm gì luôn ớ..!”
Cương bặm môi, nhéo cái má phúng phính của con mén.
“aH..! ĐAU..! Ghét chòng..!” – xong quay qua với với tính trả thù mà đâu có được.
Cương: “Hớ…! Làm biếng..! Anh đây chưa thèm đụng tới luôn chứ ở đó mà làm..! Hứm..!”
Tuyền nhanh với tay và cuối cùng cũng “Bép” vào tay anh vài cái:
“Ưm… ưm..! Ghét..! Lười hơn người ta mà xạo xạo..! Ưm… ưm..!” – vừa nói vừa đánh.
“Hè hè hè hè..!” – Cương cười trừ.
Cương: “Ưm mà… vẽ hình người… Hình như khỏa thân luôn đúng hông..?”
Thi: “Vẽ một hình đủ đồ, một hình khỏa thân nhưng phải vừa nam vừa nữ đấy anh..!”
Tuyền: “Vậy… lôi hình trên mạng về vẽ… được hông chị..?”
Cương liền tài lanh:
“Đây anh đứng làm mẫu cho vẽ..! Hè hè hè..!”
2 vệ nữ nhìn anh với vẻ ngơ ngát. Rồi Tuyền bặm môi cười khóa chí. Thi nói:
“Đúng rồi ha..! Bữa trước… em vẽ anh Cương đúng ko Tuyền..?”
Tuyền: “Hí hí..! Dạ..! Nhưng mà… ổng quậy lắm chị… vẽ hổng được với ổng luôn ớ..!” – mặt tỏ vẻ bất bình, kể tội.
Cương: “Quậy gì… ai biểu vẽ xấu..! Hớ..!”
Tuyền chồm qua, bặm môi mà đánh anh như uất hận. Cương chụp tay em nó rồi la:
“Hớ..! Ko thích người ta làm mẫu thì thôi..! Người ta đứng cho Thi vẽ..!”
Tuyền: “hong..! Hỏng cho..! Chị… ổng xấu lắm..! Đừng có cho ổng làm mẫu..!”
Thi chỉ biết bụm miệng cười, ẻm với Cương cũng quần nhau tơi tả bên nhà Trang rồi, nên chắc chả ngại gì. Có mỗi con mén là ngại. Cương la:
“Tự nhiên cấm người ta..! Hông vẽ thì thôi..! Tự nhiên cái tự nhiên hà..! Giờ muốn tui làm mẫu cho vẽ hông..?” – Cương liếc liếc con mén.
Tuyền bặm môi, mặt đỏ bừng. Ăn ngủ với nhau cả trăm tiếng đồng hồ, mà giờ có lòng tốt muốn đứng mẫu cho vẽ mà còn ngại nữa.
“Vậy giờ… anh làm mẫu cho 2 đứa vẽ… ai làm mẫu cho anh nè..?”
Tuyền vẫn bị Cương cầm 1 tay để khỏi động thủ, ẻm hé miệng ngơ ngác nhìn Cương và Thi. Ko ai nói gì, nên Cương:
“Em làm mẫu nghe!” – nói với Tuyền.
Ẻm phồng má lên thấy ghét ý nói “hông..!” trong im lặng. Cương nhìn qua Thi:
“Vậy… làm mẫu cho anh nghe… Thi..!”
Thi chắc cũng ko ngại, nên nhìn qua Tuyền như coi phản ứng của ẻm, còn Tuyền cũng nhìn Thi. Thi cười cười mà gật đầu.
“Ah..! Chòng kì quá à..! Tự nhiên bắt chị Thi trần truồng cho chòng ngắm hả..?! Sao khôn quá dạ..?”
Cương: “Vậy em làm đi..! Hỏi hổng chịu, rồi giờ la..! Ngộ hà..!”
“Thôi để em làm mẫu cho. Ko sao đâu mà..!” – Thi nói với 2 người.
“Hoi hoi hoi..! Để em làm..!” – Tuyền nói với Thi, xong nhìn qua anh bằng ánh mắt căm thù mà kêu:
“Hứm..! Ghét..! Ép người ta ở truồng trước mặt chị Thi vậy… vui hông..?”
Đúng là cái con nhỏ đáng ghét mà. Đã kêu cho Thi “ở truồng” mà còn ko chịu. Cương nói:
“Hay ha..! Ai ép đâu..! Người ta hỏi mà hông chịu…! Chị Thi tình nguyện làm rồi giành..! Giờ còn la..! Cắn chết giờ..!”
Tuyền giật giật tay khỏi tay Cương, xong đánh anh mấy cái. Rồi duỗi thẳng tay mà chỉ mặt Cương:
“Chòng ớ…! Bữa nào chết với em..! Hứm..!”
Cương coi như đã chốt đơn. Liền nói:
“Vậy con bé này làm mẫu cho 2 tụi mình vẽ nha Thi. Rồi sau đó em làm mẫu cho Tuyền. Coi như đứa nào cũng đủ hình 1 nam 1 nữ rồi.”
Thi “Vâng..!”, còn con mén thì nhìn Cương mà “hớ..!” cái. Ẻm kêu:
“Chị làm mẫu cho em là 2 tụi mình làm riêng hoi… hỏng có cho cái bản mặt này vô ớ..”
“Ờ… hổng cho vô đâu..! Vậy ai qua nhà ai vẽ mà đòi..!”
2 vệ nữ nhìn nhau, rồi nhìn Cương. Thi hỏi:
“Vậy… qua bên Tuyền được ko..?”
“Dạ… hông được đâu..! Tại chủ nhà em hổng cho dắt bạn bè vô. Nhất là cái bản mặt này nè..!”
Thi: “Ô vậy á..? Ko cho bạn nam – nữ vào luôn á..?”
Tuyền gật gật đầu. Thi kêu:
“Vậy..! Qua bên nhà chị đi..!” – xong quay qua Cương: “Được ko anh..?”
Cương: “Phòng em rộng ko..?”
Tuyền nhìn qua Thi, Thi kêu:
“Dạ..! Cũng chật… nhưng mà dọn tí… chắc cũng có chỗ..!”
Cương: “Vậy thôi, qua anh đi. Anh đang ở nhà bạn. Bữa có xin nó với mẹ nó rồi. Nếu mấy đứa chịu thì qua..! Ko sao đâu..!”
“Ố hay thế..! Hm hm hm..!”
Tuyền: “Hơ..! ổng dụ 2 chị em mình vô sào huyệt của ổng ớ chị..! Mặt này… ghê lắm ó..!” – ẻm lại nheo mắt nhìn anh với vẻ soi xét.
Cương: “Vậy hoi… thi qua thôi..! Em hổng qua… ráng chịu..! Hè hè hè..!”
Tuyền: “Hong..! Phải qua… để bảo vệ chị Thi chứ..! Hớ..! Mặt này… gian lắm nè..!”
3 mặt nhìn nhau với đủ 500 sắc thái giám. Lớp học lại dần được mấy sinh viên khác vào lấp đầy. Cương – Thi – Tuyền cũng ko bàn thêm gì nữa… Suốt buổi học mà con mén cứ nhìn qua Cương bằng cặp mắt đe dọa như muốn ăn ku… nuốt zái Cương vậy..! Nhìn là muốn đè em nó ra mà nhổ lông mũi. Con gái con nứa mà đáng ghét quá trời. Tới cuối giờ, cô Vân cũng dặn dò sinh viên các thứ, chúc mấy đứa làm ăn ra trò trống để khỏi học lại đợt nữa, mất thời gian.
Mấy học sinh khác cũng túa về nhà hay đi đâu đó… ai mà biết. Riêng 3 đứa linh tinh kia luôn về sau, Vân hỏi:
“Sao..! Mấy em chuẩn bị tới đâu rồi..?”
oBzJM5q.jpg
<Vân – minh họa>
Cương: “Dạ..! Em chưa tới đâu hết..! Có Thi làm gần xong rồi..! hm hm hm..!”
“U… nhanh vậy hả em..?” – Vân ngạc nhiên hỏi Thi.
“Hì hì hì..! Em chưa đến đâu hết cô ạ..! Anh Cương nói quá thôi..!” – Thi đính chính.
Vân: “Nói chung tranh thủ làm sớm thì khỏe. Với 3 đứa học cũng được. Ráng lên mấy em. Mình còn gặp có mấy bữa nữa thôi, mốt còn thấy nữa đâu.”
Cương: “Dạ..! Muốn thấy thì gặp thôi cô..! Có gì đâu..!”
Cương với Vân nhìn như có gì đó hiểu nhau. Chắc tại cái laptop thôi… chứ Thủy liên quan gì ở đây. Vân kêu:
“Mấy em có gì hông hiểu, cứ nhắn cô biết..! Trả lời được lúc nào thì cô làm..! Ha..!”
Thi với Tuyền cảm ơn Vân. Rồi xách nách Cương như tù binh mà đi khỏi lớp. Vân nhìn 3 đứa loi nhoi mà lắc đầu, rồi lại quay xuống hấp diêm cái laptop khi dập lia lịa ngón tay vào mấy cái nút vô tội… …3 đứa tạm biệt nhau ở cổng trường. Cương nói:
“Để hộ tống bà bã về nha..!”
Tuyền: “Hoi..! Xa quá trời mà hộ hộ cái gì..!”
Cương: “Tại mặt thấy ghét… muốn đi chung để trả thù… cái tội hăm dọa anh trên lớp.”
Tuyền: “Ơ… ơ ơ..! Ai làm gì đâu… làm gì đâu..! Hm hm hm..!”
Cương: “Vậy người ta về ổ đây..! Ghét cái mặt suốt ngày chu mỏ..!”
Tuyền: “Ơ..! Tự nhiên mỏ người ta đẹp…! Ai thèm chu với cái mặt chòng..! Hớ..!”
Rồi Tuyền chạy trước, Cương rề rề chạy sau. Anh ko chạy về nhà, mà cứ bám đuôi con bé tưng. Tuyền cứ lâu lâu ngoảnh đầu ra sau. Một lúc lâu chợt chạy chậm thật chậm để Cương chạy ngang hàng.
“Hớ..! Cũng ráng mà đu theo người ta hà..! Muốn làm gì..? Hả..?”
Ẻm bặm môi rồi chạy xe mà tay cứ với với tính đập Cương 1 trận. Cương kêu:
“Nhìn thấy ghét..! Phải theo dõi để biết nhà..! Mốt qua đánh lộn..! Hm hm hm..!”
Tuyền: “Hứm..! Thách dám vô nhà chứ ở đó mà đòi đánh người ta..!” – ẻm le lưỡi ra chọc quê.
Em nó cũng chả đánh đuổi gì Cương, mà 2 đứa cứ sàng qua sàng lại, lúc đứa này vọt lên, lúc đứa kia lùi lại. Mặt em có vẻ cũng thích thích nên chạy hoài vậy, cho tới khi tới trước cửa động banh. Tuyền nói:
“Đó… biết nhà người ta chưa..?”
Cương: “Chùi ui..! Nhà bự quá ha..! Hm hm..!”
Tuyền nheo mắt lườm anh rồi la: “Về đi..! Ghét… xạo xạo… quánh chết giờ..!”
Cương tính chờ em nó mở cửa ra, đi vô nhà rồi mới đi về. Tuyền loay hoay mở ổ khóa ở trong kêu “Lọc cọc… leng keng…” 1 hồi, chợt có một người đi ra. Chắc Ngọc rồi. Thấy Tuyền vừa mở cửa, vừa nhìn vô mà chau mày, nheo mắt nhìn chăm chăm vô người kia một cách kì lạ.
“Ai đó..?” – Giọng của 1 người phụ nữ vang lên.
Tuyền với Cương nhìn nhau. Em nó vừa mở cửa ra thì mắt tròn xoe, miệng kêu:
“Ủa..! Cô hả..?”
Người phụ nữ kia đứng cách Tuyền chừng 1m, phía bên trong sân mà trả lời:
“Ừa..! Cô mới về hồi sáng..! Thấy có bé Ngọc với bé Ý gì đó ở nhà hà..!”
Chợt cái đầu người phụ nữ lạ thò ra ngoài, cái cổ dần dài thòn tới tận mặt Cương mà hỏi “mày là thằng nào” cùng cặp mắt ko tròng, chỉ đen như nước cống. (Đương nhiên là cảnh này thuộc loại kinh dị, ma quái… ko thuộc phạm trù Vẽ Tranh, nên coi như ko có nha. Hè hè hè)
Tuyền: “hà hà hà..! Dạ..!”
Người phụ nữ đứng trong sân, nhìn về phía Cương qua lớp song sắt cửa lờ mờ mà hỏi Tuyền:
“Ủa..! Có bạn đi chung hả con..? Ai đây..?” – vừa nói cái là người này lú mặt ra ngoài nhìn mặt Cương rồi cười cười.
Bỗng nụ cười của người đó mất hẳn, thay vào bằng gương mặt ngạc nhiên. Cương cũng trợn mắt lên, miệng hé ra như bất ngờ.
“Ủa..! Hình như…” – người đó nói.
Cương nhìn mặt một cái là biết ngay. Đó là cái cô hôm bữa anh “tông mông” trúng mém té ở khách sạn, sau khi xà quần với Thủy và Trâm cả đêm. Gương mặt của người phụ nữ ngoài 40t, thon thả mà đậm đà với lông mày đậm, cặp mắt to. Mũi cao và chóp hơi to xíu cùng đôi môi hơi rộng và dày, có thoa son đỏ.
5LNbd7l.jpg
<Người phụ nữ bí ẩn – minh họa>
Tuyền ngơ ngác nhìn qua ngó lại 2 người.
“Ủa..! Gì vậy..? Cô…! Chòng..?” – Tuyền hỏi.
“hả..? Chòng gì con..?” – cô hỏi Tuyền.
“Ủa..! Cô… thuê phòng trong này hả..?” – Cương hỏi.
Cô đó chưa kịp trả lời thì Tuyền kêu:
“Thuê gì chòng..! Cô này chủ nhà đó..!” – em nó quay qua nói với cô kia:
“Ông này bạn con..!” – rồi lại nhìn qua lại 2 người mà hỏi:
“Ủa là sao..? 2 người gặp rồi hả..?”
Cô kia ko trả lời, mà hỏi:
“Con bạn bé này hả..? Tên gì nè… chật (tặc lưỡi)… gì quên rồi nè..?”
“Tên Cương cô..!” – Tuyền nói.
“Ờ ờ… ờ đúng rồi..!” – cô đó nói.
“Ủa mà… bộ 2 người biết nhau rồi hả..? Ủa mà sao vậy ta..?” – Tuyền chu mỏ và tròn mắt ngạc nhiên.
Cương: “Hôm bữa anh đi với thằng bạn, tới sáng mới về á..! Check out phòng với mấy đứa, xong anh vô tình đụng trúng cổ nè..!”
Cô chủ nhà tiếp:
“Ờ..! Bởi nãy cô nhìn thấy quen quen…! Té ra..!”
Tuyền: “Chù ui..! Chòng dám đụng cổ luôn nha..! Gan nha..!”
Cương: “Người ta có cố ý đâu..! Quánh em giờ..!”
“Đó cô thấy hông. Con mà ổng còn đòi đánh, đòi giết… huống chi cô..!” – con mén đáng ghét làm như tội nghiệp lắm.
Cô chủ nhà: “Hoi..! Có gì đâu..! Nó vô tình thoi mà..!”
Con mén lườm lườm Cương như ghét uất hận anh lắm vậy. Cương kêu:
“Vậy… cô Hiền là boss của mấy chị em này hả..?”
Hiền (chủ nhà): “Trời..! Boss gì con..! Hm hm..! Cho tụi nó thuê chứ boss gì..!”
Cương: “Tự nhiên bữa nay gặp lại cô luôn… Hay thiệt..!”
Tuyền: “Hí hí..! Vậy là em khỏi giới thiệu chòng với cổ luôn ớ..!”
Cương: “Hớ..! Ai cần mặt đáng ghét của em..!”
Tuyền với tay đánh Cương bẹp bẹp vô vai. Cô Hiền “Hi hi hi..!” xong chợt hỏi:
“Ủa..! Vậy con… là bữa giờ lắp camera rồi bị cái vụ đâm chém gì đó hả..! Ờ… cái tay kìa..!” – cô nói và chỉ vào tay bị thương của Cương.
“Hả..? Sao cô biết con bị đâm..?” – Cương ngơ ngác hỏi.
Tuyền cũng nhìn qua nhìn lại. Hiền trả lời:
“Thì bé Ngọc nè chứ ai..! Sáng giờ có mình nó với con bé Ý gì là ở nhà nè..!”
“Ồ..!” – Cương kêu lên. Con mén cũng gật gật đầu, ko quên chu mỏ.
“Ờ…! Mà vậy rồi có sao hông con..? Có thuốc men gì hông, cô phụ cho..?” – Hiền hỏi và đề nghị.
Cương: “Dạ..! Cũng gần 1 tuần chứ mới lạ gì cô. Còn rát mà cũng bớt bớt rồi. Mà thôi con về..! Để cô với bé Tuyền này vô nghỉ ngơi..!” – chắc ổng sợ Hiền cầm chổi chà ra dí, nên vội kiếm cớ chạy.
Hiền: “Hả..! Gì vậy..? Mới qua… vô nhà chơi chút rồi về..!”
2 đứa nó đứng như trời chồng. Nhướn mày, tròn mắt mà há miệng ha nhìn nhau. Cương nói:
“Nhà toàn nữ ko à..! Con ko dám vô đâu..! Thoi con về..!” – ổng tìm cớ vọt lẹ, chứ vô lỡ cô Hiền gài bẫy rồi bỏ anh vô máy xay sinh tố thủ tiêu sao.
Tuyền cười phì cái, chả biết có ý gì. Cô Hiền kêu:
“Trời trời..! Nhà phụ nữ ko thì sao con..! Vô chơi chút… bộ con sợ con gái hả..?” – cô tỏ vẻ thấy kì cục.
Con mén nó cười ha hả.
Cương: “Dạ hông..! Con nhỏ giờ chơi với con gái quá trời chứ sợ gì đâu..! Tại nghe mấy chị em này nói… cô hổng cho nam vô nhà..! Nên chỉ có bữa là gặp tụi kia, bấn quá phải nhào vô bảo vệ vậy thôi..!”
Con mén lại cười tủm tỉm vì chắc biết Cương “chế lan viên”, chứ ở đó mà hông dám vô. Cô Hiền kêu:
“Trời…! Tưởng gì..! Thôi vô đi..! Vô nói chuyện 1 chút rồi về..!”
Cương bị cưỡng ép đi vô nhà mà lòng ko cam… có cái cục thịt dai dai để bơm chất đỏ đỏ trong người là đập mạnh và khoái chí. Tuyền kêu:
“Chòng… đi vô đi..! Cổ kêu kìa..! Hm hm hm..!” – con mén cũng hùa theo Hiền để bắt tính nhốt Cương sau 1 ngày thoát khỏi vòng kiềm kẹp nách của mấy chị em trong động.
Cương lủi thủi, uất hận mà sung sướng dắt xe vào căn nhà lạ hoắc… chưa từng đặt chân vào miếng nào đó giờ. Chỉ có đi với chạy hoi..!
“Cô ko cho nam vô… chủ yếu để 1 phần là đúng thật nhà này toàn nữ mướn, có đàn ông vô nó kì. Một phần để mấy đứa nó ko được dắt bạn trai về. Chủ yếu cũng muốn bảo vệ tụi nó thôi.”
Cương với Tuyền nghe rồi nhìn nhau, nhưng ko cười nói. Hiền lại:
“Ủa mà… 2 đứa bạn trong lớp hả..? Chứ nhớ bé này có thằng bạn trai khác rồi mà đúng hông..?”
Tuyền ko thèm trả lời, nó nhìn nhìn Cương cho anh tự xử. Cương đành:
“Dạ…! Tụi con học chung lớp, chung ngành nên thân lắm cô..!”
Con mén che miệng cười cười. Cô Hiền nói:
“Ừa..! Chứ nó hay ai mà dắt bạn trai về đây là cô hông cho đâu à..!”
Cương hơi méo mặt, nhưng vẫn:
“Dạ..! Ủa mà..! Bữa cô về nước rồi..! Sao ko về đây luôn..!”
Hiền: “Hm hm..! Cô đi lòng vòng chơi… rồi giờ mới về con..! Về chủ yếu ngắm cảnh, rồi thăm mấy đứa. Tính gặp bé Ý coi mặt mũi ra sao nữa. Tại chưa gặp nó, mà nghe nói bị vậy nên về mới rõ được.”
Cương sợ Hiền đuổi bé Ý đi, anh nói:
“Dạ..! hôm bữa bị vụ đó, là con nhờ mấy chị em cho nó ở lại..! Có gì ko chịu… thì để con dắt bé nó ra chỗ khác thôi cô. Này tại con mà..!”
“Tại… rồi dắt gì con..! Trời..! Hông phải cô tính đuổi nó..! Tội vậy là cô biết mà..! Bữa trước nghe, cô cũng nghi, ko biết có phải nó tính trà trộn vô gây chuyện hông. Nhưng mà về rồi thấy… đúng thiệt là tội… tội lắm con. Ko có đuổi gì đâu..! Đừng có lo..!”
3 người dần đi về phía sofa ở phòng khách, đang ngồi xuống thì Hiền lại kêu:
“Con trẻ vậy, mà cũng sống đạo đức dữ ha..!”
Tuyền thì khỏi nói, nó chỉ ngồi mà cười và lắng lỗ tai nghe CƯơng với Tuyền chat qua không khí. Cương gãi đầu:
“Hm hm..! Ai thấy chắc cũng vậy thôi cô..! Hm hm..!”
Hiền: “Hm hm..! Ờ mà… mấy đứa này biết con hết rồi hả..? Đúng hông..?”
Cương: “Dạ..! Thì con cũng qua đây vài lần gặp bé Tuyền này nè..! Rồi lúc người này, khi người kia ra hỏi… nên riết quen mặt thôi à..!”
Hiền: “Quen mặt… rồi quen đứa nào chưa..?”
TUyền ngó qua Cương, anh nói:
“Dạ..! Thì quen tại con là bạn TUyền thôi… chứ quen gì nữa cô..?”
Hiền: “Hm hm..! Ý là kết đứa nào chưa đó..? À…! Mà có người yêu chưa..?”
Cương: “Dạ..! Hm hm..! Yêu người ta thì có..! Chứ ai yêu con… chưa biết cô..! hm hm hm..!”
Hiền: “Trời ơi..! Con vậy… đứa nào ko yêu là uổng lắm nha..! Hm hm..!”
“Ổng ớ..! Gặp ai cũng đòi đánh..! Ai thèm yêu mặt ổng..! Hí hí hí..!” – con mén ở đâu bay vô miệt thị bản mặt Cương.
Hiền: “Nhỏ này..! Người ta vậy… mà nói gì kì..!”
Con mén cười khoái chí như bêu xấu được mặt Cương. Anh la:
“Kệ nó cô..! Lúc nào nó cũng thù ghét con hết cô..! Người gì đâu bởi con đâu thèm nói..! Hm hm hm..!”
Tuyền bặm môi, đập cái “bốp” vô vai Cương, xong chọt léc vào eo anh muốn nhói người. Cương méc:
“Đó cô thấy hông..! Toàn nó đánh con ko á..! Xong đổ thừa..!”
Tuyền: “Cô…”
“Thôi đi..! Khách vô nhà mà cứ làm trò kì cục” – con mén chưa kịp nói là bị Hiền chặn đầu.
Hiền lại nói: “Thôi… dù gì cô cháu cũng biết biết nhau rồi..! Mốt có gì thì cứ vô nhà chơi. Coi như con được đặc cách vô đây nghe. Đừng có ngại..!”
“Hả..! Thiệt hả cô..!” – con mén mắt sáng rỡ mà xác nhận lại thông tin với miệng hơi cười cười khoe canxi.
“Thiệt..! Nhưng mà nhớ..! Cô ko có cho ai vô thêm nữa đâu đó..! Nhà toàn đàn bà con gái ko à..!”
Con mén cười mà mắt long lanh như khoái chí, Cương cũng hí hửng muốn nhào qua con mén mà lột đồ nó ra, hiếp tại chỗ. Mà thôi, nghĩ gì thì để trong lòng, chứ ai ngu dại cho bà chủ nhà biết. Mà cũng phải công nhận, lúc đầu tưởng bà chủ là ai chắc hắc ám dữ dội… giờ thấy tận mắt, biết được đó là người cũng biết đối nhân xử thế. Độ khó chịu của Cương về chủ động đang ở mức 10/10, thì giờ chỉ còn 4/10… vì cũng chưa biết chắc, bả có tinh ý thấy cử chỉ, thái độ của Cương với mấy chị em. Anh đáp:
“Dạ..! Con ko dám làm vậy đâu..! Với cũng ko thích làm vậy..!”
Hiền: “Uhm. Được vậy tốt..!”
Cương: “Dạ..! Vậy thôi con về… còn nghỉ ngơi nữa..!”
“Ah..! Chòng..! Ở lại chơi xíu ih..! Đi..!” – con mén chu cái mỏ ra bắt Cương.
“Làm gì mà đã có bạn trai rồi, còn vợ chồng gì ở đây..?” – Hiền hỏi.
Con mén bặm môi, bẽn lẽn cúi mặt xuống cười cười. Cương nói:
“Nó vậy đó cô..! Lúc kêu con chòng… lúc kêu bóng..! Mà con có ẻo lả gì đâu mà bị nó đối xử tàn tệ vậy..!”
“Há ha ha ha..! Con nhỏ này nó quậy lắm mà..!” – Cô Hiền chửi thẳng mặt con mén đáng ghét.
Tuyền chề chè 2 cái môi hồng hồng ra như oan ức lắm vậy. Còn nhìn Cương nheo mắt đe dọa như mọi khi, dù lúc nào cũng bị Cương “dập cho 1 trận”. Hiền kêu:
“Mà mới vô nhà…! Ở lại chút đi con..! Ờ… mà 2 đứa ăn gì chưa..!”
Tuyền lanh miệng: “Ổng thả con về cho ăn mì gói ớ cô..! Còn ổng về nhà ăn tiệc.”
Cương: “Hơ..! Ko ăn mì gói..! Chứ muốn ăn gì… hả..?”
Con mén cười cười gian xảo mà nhìn anh. Vậy là biết nó muốn ăn gì rồi… Ăn đập..!
Hiền: “Ủa mà… nhà con ở đâu..?”
Cương: “Dạ..! Nhà con ở Bình Dương, nhưng mà chật quá, nên con dọn ra mướn ở riêng. Mẹ con ở nhà mình à. Lâu lâu con với chị ghé thăm.”
Hiền: “Ồ..! Vậy là dân thành phố luôn hả..?! Hm hm..! Cũng tự lập quá ha..!”
Cương: “Dạ..! Nói chung, con ko thích sống dựa..! Tự bương đầu đi làm, kiếm ăn… mốt mua nhà.”
Hiền: “Ờ..! Vậy tốt lắm rồi..! Chứ bên Mỹ, 18 tuổi là tụi nó cũng ra khỏi nhà hết. Vậy mới nên người con ơi..!”
Cô ngưng lại chút để ngắm nhìn Cương, ko biết đang có ý định gì… chắc tính tống cổ ra khỏi động. Lát sau:
“Mấy đứa thuê chỗ cô, tụi nó cũng tự lập hết..! Với tụi nó cũng hiền… bởi cô mới yên tâm cho mướn..!”
Tuyền lanh chanh tự khoe:
“Thấy hông cô..! Con cũng hiền chết mồ..! Bởi ông này ổng ăn hiếp con hoài luôn..!”
Hiền: “Hông..! Con là trường hợp ngoại lệ..! Bị vậy… đáng lắm..!”
“Ah…! Cô..! Tự nhiên binh ổng à..!” – con mén quở trách mà zãnh môi lên.
Cương cười cười:
“Thấy chưa… đáng đời thấy hông..!”
Tuyền đánh bồm bộp lên người Cương. Cô hiền:
“Đó… nó vậy mà bạn trai nó chịu nổi. Cũng hay ghê..! Hm hm hm..!”
Tuyền: “Ưm..! Hỏng chịu..! Cô nói xấu con… ông này ổng được nước làm tới ớ..!”
Cương kêu:
“Mấy chị em ở đây sướng. Thuê được chỗ này cũng may..! Con cũng thích ở mấy chỗ vầy, mà kiếm hổng ra..!”
Hiền: “Cô thấy cũng nhìu mà con..! Sao hổng ra..?”
Tuyền nhanh nhẩu:
“Ông này nè cô..! Kiếm phòng mà kén chọn. Phải đòi phòng có view sông hồ, cây cối..! Bởi tới giờ còn chưa kiếm ra nữa..!”
Cương lườm con mén: “Đòi gì đòi..! Tại người ta thích trong lành hoi..!”
Hiền: “Ủa..! Là sao..?”
Cương mới kể sự tích căn nhà ngập, rồi đi thuê nhà khách, xong giờ ở ké tạm nhà bạn. Hiền nói:
“Chu cha..! Cũng kén chọn quá ha..! Tức là… thích cây nhà lá vườn, sống trong rừng đúng hông..?”
Cương: “Dạ..! Na ná vậy..! Ví dụ mà cô có biết bạn bè hay ai, có mấy chỗ na ná vậy, hoặc giống nhà cô. Giới thiệu con coi thử..! Hm hm..!”
Hiền: “Trời..! Cô thì cũng ko biết đứa nào có nhà vậy hết đâu..! Với như cô biết là có khu này trong thành phố là cây cối nhiều, trong lành vậy thôi..! Chứ ngoài ra, muốn nhà giống vầy là phải kiếm ở tỉnh khác.
Cương: “Dạ..! Con thì cũng hỏi vậy thôi..! Chứ ko muốn phiền cô nhiều đâu.”
Hiền: “hm hm..! Ờ… mà 2 đứa chưa ăn đúng ko..? Nãy về, cô có mua một đống thịt thà, rau cỏ đầy tủ lạnh đó..! Có đứa nào muốn ăn thì lấy nấu ăn..!”
Tuyền: “ih…! Chòng..! Nấu cho em ăn ih..! Đi..!” – lại cái tật nhõng nhẽo.
Cương: “Hong..! Ăn mì gói ih..!”
TUyền: “Ah..! Chòng kì quá à..! Nấu cho cô ăn luôn kìa..!” – ẻm vừa nói với Cương, là quay mặt qua Hiền:
“Ổng nấu ăn được ớ cô..! Mà toàn bắt con nấu cho ổng ăn..!”
Cương: “Xạo xạo..! Quánh chết giờ..!”
Hiền: “Cô ăn với 2 đứa kia rồi..! Ủa mà con biết nấu hả..?”
Cương: “Dạ..! Biết chút chút à cô..! Con nhỏ này… mới nấu cho mình ăn được có 1-2 bữa mà la nấu cho con hoài. Xạo xạo..! Ghét..!”
TUyền: “Hớ… ghét thì..! Xuống nấu ih..! Hỉ hỉ hỉ..!”
Cương: “Ủa..! Ghét là nấu mình anh ăn hoi… đâu ra mặt em dạ..?”
Tuyền: “Hông nấu cho em..! Mốt khỏi rủ qua chơi luôn..! Hớ..!”
Dám áp chế bản mặt Cương luôn hả. Thấy vậy, anh phải thể hiện sự cương quyết, mạnh mẽ lên:
“Hơ..! Nấu thì nấu..! Xong anh ăn hết..! Cho em dòm miệng..! Hm hm hm..!”
Vừa nói cái là con mén xách nách Cương đứng lên, tính lôi ra bếp. Anh nhìn cô Hiền hỏi:
“Cô còn đói hông..? Con nấu luôn cho..!”
Hiền: “Thôi con..! Nãy cô nói ăn rồi mà..! Nấu cho nó ăn đi..! Để nó hành con hoài nữa..!”
Con mén lườm nhẹ cô Hiền cái, rồi lôi Cương vô bếp như tù binh đi đào vàng. Cô Hiền cũng đi theo để chỉ mấy đồ cô mới mua và tống vào tủ lạnh. Cương hỏi con mén:
“Đó..! Cổ mua nhiu đó đó..! Ăn gì..! Nói đi..!”
Tuyền cứ chọt chọt ngón tay lên môi mà “ưm…ưm..!” như suy nghĩ giải phương trình toán học. Rồi phán 1 câu:
“Ăn gì cũng được..! Hi hi hi..!”
Cương chụp vô gáy em nó là lắc lắc cho thông não ẻm. Hiền nhìn mà cười cười, xong Cương cũng lôi thịt rau ra mà xào cho con mén ham ăn một bữa… Cô Hiền cũng ngồi ở bàn ăn mà bấm bấm điện thoại. Lát sau, khi Cương nấu xong thì bưng ra bàn. Tuyền kêu:
“Nè… cô..! Ăn thử đồ ổng nấu ih..! Dở thì cứ xích ổng ra gốc cây cho ổng chừa..!”
Cương: “Hay ha..! Làm như người ta pet vậy ha..!”
Hiền: “Nhỏ này..! Nói bậy bạ không..!”
Cô gắp vài đũa rồi nhướn mày lên:
“Wao..! Cũng ngon quá ta..! Hm hm..!”
TUyền: “Kìa… cô chê dở kìa..! Ra gốc cây ngồi… nhanh..! Hỉ hỉ hỉ..!”
“Quánh chết giờ..! Đồ tưng..!” – Cương xỉa vào mặt con mén mà chửi ko ra con người.
Hiền: “Hm hm..! Người ta nấu ngon cho ăn vậy… còn chê nữa..! À con nè..!”
Hiền chợt nhướn mày lên rồi kêu:
“Ở ngoải… hình như có mấy khoanh gỗ hôm bữa con cưa phải hông..?”
Con mén cặm cụi ăn như chết đói, Cương cầm chén cơm để xuống nói:
“Dạ, cây đó cành nó bự quá, con để quên bữa giờ. Cô muốn dọn đi hả..?”
Hiền: “Uhm. Chứ để chi… chật sân con..!”
Cương: “Dạ..! Tại con thấy gỗ nó cũng tốt, chắc, nên tính để lại coi ở nhà có ai lấy làm kệ hay ghế gì hông.”
Hiền: “Trời..! Nhà này con thấy toàn phụ nữ ko hông..! Ai làm mộc làm đồ đâu mà đụng tới con.”
Cương: “Dạ..! Còn không thì để con mang về, rồi làm kệ làm đồ cho nhà cô cũng được..!”
Hiền: “Ủa..! Con làm được ba cái thứ đó hả..?”
Cương: “Dạ..! Làm cho vui thôi cô..! Hm hm..!”
Hiền: “Ờ thì con muốn lấy làm gì làm… chứ cô đâu cần gì tới mấy khúc gỗ đó đâu.”
Cương: “hm hm…! Dạ..! Vậy để bữa nào rãnh, con đem đồ qua làm thử mấy cái. Xấu thì con đem về… đẹp thì để đây chưng.”
Hiền: “Ô..! Được đó con..! Ờ ờ..! Cứ làm đi..! Rồi có gì cô trả tiền công cho..!”
Cương: “Dạ khoang công kiết gì đã cô. Chừng nào xong rồi tính..!”
Hiền: “Hm hm..! Tính ra cũng khéo tay quá ha..! Ờ… mà con học vẽ chung với bé này mà..! Quên..!”
Tuyền ở đâu xọt vô: “Đúng ớ cô..! Khéo tay bởi như con gái á..! Hi hi hi..!”
Hiền: “Con nhỏ này..! Người ta đẹp trai vậy… kêu gái..!”
Cương: “Kệ nó cô..! Nó bị tưng nên con quen rồi..!”
Tuyền đang ăn mà cũng cố thọc tay qua nhéo vô eo Cương cái. Cô hiền kêu:
“Đó…! Nha nha..! Người ta nấu cho ăn mà còn đánh người ta nữa..!”
Tuyền: “Đáng đời..! Hỉ hỉ hỉ..!” – xong ngồn ngoàm ăn tiếp.
Hiền: “Ờ..! Mai cô tính làm tiệc ở nhà. Cũng loanh quanh mấy món này hoi..! Có qua thì cô báo mấy đứa kia..?”
Tuyền với Cương nhìn nhau… Tuyền nhìn cô kêu:
“Đúng òi đó cô..! Kêu ổng qua… bắt ổng nấu cho cô cháu mình ăn..! Hỉ hỉ hỉ..!”
Cương: “Bắt em bỏ vô bồn tắm nấu lên á..!”
Hiền cười cười. Cương nói:
“Dạ..! Để lát con về coi lịch coi mai có bận gì hông, rồi báo lại nhỏ này..!”
TUyền: “Hớ..! Anh mà bận gì..! Bộ tính chơi mình với ông kia hả..?”
Cương: “Ừa… thích chơi với trai đó… được hông..! Hứm..!”
Hiền: “Hm hm hm..! Uhm thì cứ về coi sao. Qua ăn cho vui thoi, để biết nhà biết cửa cô. Chứ đó giờ chưa ở lại đây ăn lần nào mà… đúng hông?
Cương: “Dạ..! Có lần này là đang ăn thôi cô..!” – này phải xạo nha, chứ nói thiệt, ko chừng bị xích ở gốc cây 500 năm chờ xe tăng tới cứu.
Tuyền nhìn Cương, cười tủm tỉm như biết ổng đang xạo sự. Hiền:
“Uhm. Qua đi. Mà có gì nói thẳng cô biết… chứ nói nhỏ này chi mất công ko..! Bữa có số cô rồi mà đúng ko..?”
Cương: “Dạ..! Có cô..! Hm hm..! Vậy có gì con báo cô luôn..!”
Tuyền: “Ủa..! Sao 2 người có số nhau dạ..?”
Cương nhìn qua cô, thấy ko nói gì, nên anh chêm vào:
“Thì bữa đụng trúng cô nè..! Xong sợ cổ có bị gì hông, nên đưa số qua lại, để lỡ có bị gì còn bắt đền chứ..!”
Hiền vội hùa theo: “Ờ… hờ hờ..! Thì cô có bị gì nặng đâu, mà nó đòi vậy nên phải vậy thôi. Bởi cô thấy nó cũng được, nên mới dám cho vô chỗ mấy đứa chứ..!”
Tuyền lại tủm tỉm cười. Kiểu bị tửng đó ha mấy chế. Con bé khình khình sao ớ… Rồi 3 người chợt nghe:
“Ủa..! Cô…! Ủa… anh hả..?”
3 người nhìn về phía tiếng gọi ở cầu thang, nhìn lên… Ngọc đang đi xuống 1 mình mà nói. Hiền:
“Ủa… con..! Chuẩn bị đi làm hả..?”
aam0PNV.jpg
<Ngọc – minh họa>
Ngọc: “Dạ hông..! Tính xuống uống nước, tự nhiên gặp mọi người nè..! Hm hm..!” – Ngọc vừa đi vừa nhìn 3 người kia, rồi lại:
“Ủa..! Sao anh vô được đây..?” – mặt em nó hơi nghiêm nghiêm, chắc là lo lắng.
Hiền: “Ờ..! Cô mời nó vô nhà chơi chút á mà..! Bộ thấy đàn ông, tính đuổi ra hay sao vậy..?”
Ngọc: “Dạ hông cô..! Tại thấy ảnh ngồi với cô, nên thấy lạ thôi..! Hm hm..!”
Hiền: “Cô kêu nó vô chơi đó. Nãy nó còn đòi về nữa..!”
Hiền mới kể lại những tình huống lúc nãy khi Cương và cô bất ngờ khi gặp nhau, rồi tiểu sử tại sao lại như vậy. Ngọc mới gật gật:
“Ồ..! Hèn chi..! Làm con tưởng..!”
Và 4 người lại túm tụm vào nhau mà kể lễ, nhắc lại sự việc mấy lần Cương vô nhà làm này làm nọ, đương nhiên ko bé nào dại dột kể mấy vụ “chơi trò lạ” với nhau. Bây giờ, trong lòng Cương cảm thấy nhẹ nhõm vì thứ nhất là biết bà chủ nhà này ko hách dịch hay dữ tợn như anh nghĩ, mà rất biết điều qua lần gặp ở khách sạn, rồi bây giờ… thứ nhì là vì biết mình vẫn còn có thể đi tận vào trong nhà này chơi, nhưng cũng phải cân nhắc để ko ăn dầm nằm dề như những lần trước, kể cả ngủ lại cũng ko.
4 người tám chuyện với nhau 1 hồi thì cũng hơn 13h00, Ngọc kêu:
“Thoi con lên thay đồ đi làm..! Mọi người ở nhà vui vẻ nha..!”
Cương: “Thoi con cũng về luôn..! Còn soạn bài này kia nữa..!”
Hiền: “Ờ..! Con về đi..! À… chờ con Ngọc nó xuống rồi 2 đứa ra 1 lúc luôn đi..!”
Tuyền: “Ah..! Chòng..! Về chi dạ..! Ở lại soạn bài chung với em hông được hả..?”
Hiền tặc lưỡi: “Chựt..! Nhỏ này… người ta có chuyện đi về mà cứ..!”
Cương nhìn qua Tuyền:
“Về người ta còn nghỉ ngơi nữa, ở đây rồi nằm đâu..?”
Hiền: “Thoi con cứ về đi..! Kệ nó..!”
Tuyền chắc tính kêu anh nằm chung phòng để “ngủ ngon” như trên thiên đường, nhưng cũng sợ bị nghi ngờ nên ko dám nói thêm gì nữa… chỉ chề môi ra mà ngậm ngùi thả Cương đi. Lát sau thì Ngọc cũng đi xuống. Cương với ẻm cùng ra xe, ra cổng. Tuyền với cô Hiền đứng ở cửa, cô nói:
“Nhớ nha..! Mai ko bận thì qua chơi xíu..! Sẵn gặp mấy chị em luôn nha con..!”
Cương: “Dạ..!”
Anh với Ngọc cùng rồ ga chạy song song nhau. 2 người kia dần khuất khỏi tầm gương chiếu hậu thì 2 đứa chạy chậm lại, Ngọc hỏi:
“Trò ôi..! Nãy thấy anh ngồi với cổ mà em hết hồn luôn á. Tưởng kêu anh vô chửi gì chứ..!”
Cương: “hm hm..! Ừa..! Mà thôi, giờ coi như cũng ổng rồi đó. Có cái là… mốt khó gặp em riêng được..!”
Ngọc ngơ mặt: “Gặp riêng… là sao..?”
Cương: “Gặp riêng… để cắn em á..!”
Ngọc chạy xe áp sát vào Cương, và “bốp” vào lưng anh cái:
“Cắn… cắn cắn..! Biết mỗi vậy thôi hả..?”
Cương: “Dữ..! Cắn luôn giờ á..!”
Ngọc lại “bốp” vào lưng anh cái nữa:
“Anh nha..! Giờ chủ người ta ở nhà đó nha..! Lạng quạnh đi luôn cả đám ớ..!”
Cương: “Hm hm..! Anh đâu có chơi ngu vậy đâu..! Ê… tuần sau anh rãnh nè, sắp tốt nghiệp nè, 1 tuần học có 1 bữa hà..! Đi tập xe hông, anh với em đi..!”
Ngọc: “Xe nào..? Xe anh đó hả..?”
Cương: “Ừa. Thì em hứng lúc nào, đi lúc đó..!”
Ngọc: “Em là mai ko được nghỉ nè. Ngành em nó vậy..! Để coi..! Tuần sau được sắp nghỉ buổi nào… thì nói anh biết.”
Cương: “Ừa..! Để con em ngồi moto, cái đít nó zãnh lên cỡ nào..! Hé hé hé..!”
Ngọc “bốp” thêm vài cái vào Cương rồi la:
“Em quánh anh chết giờ nghe chưa..! Ghét..!”
Cương nheo mắt nhìn em nó như muốn ăn tươi nuốt sữa. Ngọc lâu lâu giơ chân tính đạp Cương tuy đang mặt cái váy bó. Lát sau tới 1 đoạn, Ngọc kêu:
“Em đi làm đó..! Anh liệu hồn..!”
Cương cắn gió “cụp” 1 cái trước mặt Ngọc. Em nó trừng mắt nhìn anh dữ tợn, rồi lườm cái xong chạy đi theo 1 con đường khác… Cương cũng tăng tốc chạy về hướng ngôi nhà “ở ké” của mình. Anh có chìa khóa rồi, nên chỉ nhẹ nhàng mở cửa, tránh làm ảnh hưởng mọi người trong nhà và xung quanh… không phải như mấy tụi mất dạy mà đóng mở cửa, kéo khóa rầm rầm làm phiền hàng xóm.
Đi tới phòng khách, phòng bếp đều ko thấy ai, chắc Lộc và cô Linh đang ngủ trong phòng. Anh chạy xe ngoài đường nãy giờ cũng nóng quá, vội vọt lên phòng mà hóng gió máy lạnh một chút, rồi tắm rửa và ko thèm mặt đồ… nằm tênh hênh trên nệm. Lúc này mới ngó tới cái đthoại thì thấy có đèn LED chớp chớp báo có tin nhắn từ hồi nào ko biết. Anh mở ra:
“Hai đứa chừng nào chị báo thì hẳn qua lại nhà chị vẽ nha. Tại chồng chị mới đi công tác sáng nay thôi..” – Trang nhắn.
Thì ra là Trang thông báo cho anh với Thi biết tình hình bên nhà chị. Cương ko dám nhắn cho Trang, mà cho Thi:
“Chị Trang mới kêu chừng nào chỉ nói thì hẳn qua vẽ kìa. Em có biết chưa..?”
Thi 2’ sau nhắn qua:
“Em biết rồi anh..! Chị ấy nhắn hồi một tiếng trước ấy… anh mới xem tin á..?”
Cương: “Ờ..! Anh bên nhà bé Tuyền chơi, mới về nè..! Nãy đâu để ý đthoại đâu.”
Thi: “Hi hi..! Mà anh này..! Anh tính làm mẫu cho em với Tuyền vẽ thật á..?”
Cương: “Uhm. Em thì chắc làm mẫu cho anh cũng ko ngại đâu hả..! Chỉ có bé Tuyền là chưa hề làm mẫu cho anh vẽ luôn đó..!”
Thi: “Ô..! Em nghĩ lúc trước TUyền vẽ hình anh, rồi cho anh vẽ lại chứ..! Hóa ra là thế à..!”
Cương: “Bởi..! Lỡ nó ngại, thì anh vẽ em..! Chịu hông..?”
Thi: “Ưm..! Nếu như có 2 đứa mình thôi, thì em ko sao… nhưng có bé Tuyền nữa… em cũng hơi ngại..!”
Cương: “Ủa..! Chứ lúc trước mình với chị Trang cũng 3 người mà… em có ngại đâu nè..! Rồi còn ấy nhau nữa..!”
Thi: “Nhưng mà… chị Trang thì lớn hơn em, với thân em hơn. Còn bé Tuyền nhỏ hơn. Em làm chị nên đứng khỏa thân trước 2 người như vậy… em ngại lắm..!”
Cương: “Ừa… Thì anh cũng ko ép. Ví dụ qua bên chỗ anh, thì lúc vẽ em, anh kêu bé Tuyền ra ngoài, còn nó cho anh vẽ thì thôi. Chịu hông?”
Thi: “Hi hi..! Uhm. Vậy thì được..!”
Cương: “Nhưng mà em với Tuyền vẽ cho nhau, thì anh đi ra. Vậy có ngại nữa hông..?”
Thi: “Chắc ko đâu anh..!”
Cương: “Vậy ý em là… có bản mặt anh lúc 2 chị em vẽ, là em ngại đúng hông..?”
Thi: “Hi hi hi..! Cũng đúng ạ..!”
Cương: “Ghét..! Vậy coi như xong vụ đó ha..!”
Thi: “Vâng anh..! hi hi hi..!”
Cương: “Đang ở nhà mình hả..?”
Thi: “Vâng…! Sao anh..?”
Cương: “Lát anh qua rủ đi chơi nha..!”
Thi: “Ô… đúng rồi..! Em cũng định rủ anh đi uống nước ấy..! Hi hi..!”
Cương: “Định hả..! Vậy sao ko rủ trước, mà để người ta kêu..! Hả cái mặt kia..?”
Thi: “Ơ..! Anh kì lắm ấy..! Em sợ anh đang nghỉ ngơi, nên ko dám gọi giờ này á..!”
Cương: “Này này gì mà này này..! Cắn chết em giờ..!”
Thi: “Ơ..! Đánh anh giờ..!”
Cương: “Ờ… muốn đánh lát gặp rồi cho đánh tha hồ.”
Thi: “Anh có ý đồ gì với em… Hử..?”
Cương: “Cắn chết em, xong lôi về nhà ăn luôn cái xác..!”
Thi: “Em đánh anh giờ á..! Em đang bị ấy..! Cắn cắn… đập anh luôn giờ.”
Cương: “U..! Vậy em tới đèn đỏ hả..?”
Thi: “Uhm. Không cho anh cắn đâu. Chết em thật á..!”
Cương đang “cứng”, bỗng xìu xuống rồi lủi thủi nhắn:
“Thì đi chơi thôi, chứ “cắn em” thì để khi khác. Nha..!”
Thi: “Anh nhớ đấy..! Anh mà ấy ấy gì… là em khóc luôn ấy..!”
Cương: “Uhm. Biết rồi..! Vậy lát mấy giờ đi em..?”
Thi: “Bao giờ anh giỗi..!”
Cương: “Anh có giận em đâu mà giỗi..?”
Thi: “Cái anh này..! Ý là rãnh ấy..!”
Cương: “À..! Tại ko quen ngôn từ. Thì để anh nghỉ xíu. Lát 16h00 anh có mặt chỗ em nha..! Cho anh địa chỉ đi..!”
Thi nhắn địa chỉ cho Cương, rồi nói:
“Anh đến trước cổng dãy trọ thì báo em. Chứ vô sâu, em sợ phiền anh..!”
Cương: “Thôi, để anh vô tận phòng chở luôn đi..! Có ngại gì hông..?”
Thi: “Ko ngại anh..! Em chỉ sợ anh ngại thôi..! Vì dãy trọ em ít nam thuê lắm.”
Cương: “Trời..! Nữ thì có gì đâu..! Mà em ở chỗ nhìu nữ vậy, cũng tiện ha..!”
Thi: “Sao tiện anh..?”
Cương: “Thì chị em ko à..! Chứ có nhìu nam..! Chắc người ta chọc em dữ lắm..!”
Thi: “Hi hi..! Có anh hay trêu em chứ ai..! Mà cũng đúng thế mà..! Em cố ý thuê chỗ này vì ít nam ở, với người ta cũng tử tế, nên ko sợ bị này bị kia. Với em cũng xấu xí… ai thèm trêu đâu..!”
Cương: “Thôi đi cô nương..! Ai biểu cứ cắm đầu mà học… lấy ai biết tới mặt cô đâu mà đòi chọc, đòi trêu.”
Thi: “Ơ..! Thì em có sao nói vậy mà..!”
Cương: “Giờ nha..! Chiều đi với anh, ngang mấy ông nam coi ai để ý em hông là biết liền à..!”
Thi: “Anh làm vậy chi..! Kì muốn chết..!”
Cương: “thì đi rồi biết..! Kì kì..! Cắn em giờ..!”
Thi: “Ơ..! Lại thế nữa..! Em cho gãy răng á..!”
Cương: “Ừa..! So coi răng đứa nào cứng hơn nè..! Chơi hông..?”
Thi: “Anh này..! Ngủ đi..! Người gì đâu á..!”
Cương: “Ừa..! Ngủ lấy sức cắn đó..! Em ngủ luôn đi, anh qua mà ngủ quên, là biết tay..!”
Thi gửi cái emoji tức giận qua. Cương gửi lại cái hình nheo 1 mắt mà lè lưỡi trêu ngươi. Xong rồi cũng để gài báo thức, mới để đthoại xuống ngủ.
…
“tít tít tít tít… tít tít tít tít…” – tiếng báo thức kêu lên.
Đã 15h15. Cương mở mắt mà tắt cái báo thức đthoại, mặt ngáo ngơ:
“Thằng nào dám đột nhập vô đthoại mình, gài báo giờ này ta..! đang ngủ ngon lành” – Cương nghĩ trong đầu.
Chợt nhớ ra: “Ah..! Thì ra con bé Thi làm thằng ku ra lệnh cho thằng Cương gài đồng hồ, nên mới ra thảm cảnh như vậy.”
Cương mới tắm hồi 14h mấy nên giờ chỉ lục đục kiếm đồ mặc vô… Một cái áo thun nâu ngắn tay, trên ngực trái có cái logo chữ bé xíu, kèm cái quần jean đen và đôi giầy sneaker đen trắng. Đàn ông đít thiệt mà… ăn mặc đơn giản, dễ hiểu… dễ cởi… đặc biệt là thả rông, ko quần lót. Ahihi..!
Đi xuống nhà, thấy Lộc đang ngồi chơi đthoại, còn Linh ở đâu đó ko biết.
“Ủa đâu vậy..?” – Lộc hỏi.
Cương: “Đi mua đồ. Mẹ ông đâu rồi..?”
Lộc: “Đi siêu thị rồi ông..!”
Cương: “Sao ông ko đi với mẹ, xách đồ phụ đi..!”
Lộc: “Đi xe hơi, xách gì ông..?”
Cương: “Thì xách từ trong siêu thị ra xe..!”
Lộc: “thôi ông ơi..! Mẹ tui lần nào vô trỏng cũng đi lòng vòng, ko mua cũng ngắm cả tiếng. Đi mệt lắm ông..!”
Cương lắc đầu rồi kêu:
“Ờ..! Thôi tui đi nha..!”
Lộc: “Ờ..! Ông đi đi..!” – rồi lại cúi mặt cười cười nhìn đthoại bấm bấm.
Cương đoán chắc ổng đang chat chit gì với Trâm nên mới vậy. Thôi nhanh đi ra xe moto, dắt ra ngoài, đóng cửa lại rồi vọt đi kiếm nhà Thi.
…
Chạy theo cái Maps nó chỉ đường, tới một cái công viên nhỏ chừng nửa cái sân banh, có mấy quán café giáp vòng xung quanh hình chữ U, Cương chạy vào một con đường hẻm cặp mé công viên, rộng chừng 5-6m, có mấy đứa nhỏ, rồi đủ thứ người đi bộ qua lại vui chơi. Chợt thấy có một khu nhà nhìn hơi đặt biệt vì có một cái sân chính giữa, rồi mấy ngôi nhà nho nhỏ bọc quanh hình chữ O với 1 trệt, 1 lầu, y như một ngôi trường, khác cái là ko có học sinh. Thấy cánh cổng đôi rộng chừng 4-5m đang mở, Cương chạy vào thì gặp một bà chừng 4 mươi mấy đi ra:
“Ủa..! Kiếm ai vậy em..?”
Cương: “Dạ, cho em hỏi, phải trong này có người tên Thi mướn ko..?”
Người kia: “Thi hả..? Thi… Thi..! À… con bé nhỏ nhỏ, ốm ốm mà mặt dễ thương, tóc dài đúng hông..?”
Cương: “Dạ..!”
Người kia: “Ủa… Bạn trai nó hả..?”
Cương: “Dạ..! Em qua chở bé đi mua đồ chị..! Hm hm..!”
Người kia: “Trời..! Sao hên quá vậy..! Quen ngay con bé nó hiền, mà chăm nữa. Suốt ngày thấy nó ngồi học…! Hình như vẽ gì đó phải hông..?”
Cương: “Dạ..! Em học chung lớp Thi luôn mà..! Hm hm..!”
Người kia: “Ui vậy hả..?! Hm hm..! Trời ơi..! Nay mới thấy có bạn trai tới chở đi chơi đồ..! Thôi vô đi em..!”
Cương: “Dạ..! Cám ơn chị..!” – xong chạy vào giữa sân mà gạt chống, gọi Thi:
“Anh tới rồi nè, đứng giữa sân. Em đâu dạ..?”
Thi: “Ôi vậy á..! Em chuẩn bị tắm..! Đợi em chút nha..!”
Cương: “Đây anh lên tắm cho lẹ..! Hm hm..!”
Thi: “Anh này..! Đánh anh giờ á..!”
Xong ẻm cúp máy. Nhìn đồng hồ cũng mới có 16h kém 15 gì thôi. Vậy là từ bên Lộc qua đây có 15-20′ gì thôi. Cương nhìn xung quanh, trên lầu thì thấy quần áo treo tứ tung ngoài ban công, còn ở dưới chỉ có vài phòng là có người, trong số cũng hơn chục phòng cho thuê.
“Đợi anh vậy anh..?” – âm thanh của một cô gái kêu lên.
Cương quay mặt qua, thì thấy có một chị đang gọt vỏ củ cải này kia, chắc chắc là chị vì nét mặt hơi già, chừng 30 gì đó. Cương gỡ nón fullface xuống rồi nói:
“Dạ, đợi bạn em..!”
Chị kia: “Em nào mà có bạn trai xịn dữ vậy. Đi moto đồ các thứ.”
Cương: “Dạ..! Xe này dỏm lắm chị..! Hông có xịn gì đâu..! Hm hm..!”
Chị kia: “Ui..! Bạn chị có mấy đứa có tiền. Chạy xe vầy, chị thấy hoài, làm gì ko biết..! Muốn lừa chị à..! Hi hi..!”
Cương chỉ biết “hề hề” cười trừ chứ nói gì được nữa. Chị kia lại:
“Vậy gọi điện gì cho nó xuống chưa..?”
Cương: “Dạ bạn đó đang tắm chị. Em chờ xíu hoi hà..!”
Chị kia: “Bạn em tên gì..?”
Cương: “Dạ… Thi chị..!”
Chị kia: “Ôi con bé Thi á..!” – rồi chị bỏ hết đồ xuống, đi nhanh lại phía Cương. Nói nhỏ:
“Trù ui..! Sao em quen được nó hay vậy..? Có mấy thằng ở đây, cua nó hoài mà còn ko được đó..!”
Cương: “Vậy hả chị..! Ha ha ha..! Em đâu ghê gớm gì đâu chị. Tại tụi em học chung lớp vẽ, nên giờ gặp đi chơi xíu rồi mua đồ dụng cụ này kia thôi à.”
Chị kia: “Ui sssh..! Quen thì nói quen..! Bày đặt..!”
Cương cười cười, chị lại nói:
“Quen sao quen á..! Chứ con bé nó hiền lắm đó..! Nhìu khi qua phòng nó chơi, thấy ăn mì gói riết thấy tội luôn á..! Em ráng chăm sao cho nó coi được được chút.”
Cương: “Dạ..! Em học chung lâu rồi, mà mới biết nhau đây thôi à..! Mà thiệt vậy hả chị..! Bé nó nói em đâu…”
Chị kia: “Trời ơi..! Đây nó cũng nói ai đâu, có qua phòng chơi mới biết thôi. Bé nó dễ thương lắm đó..!”
Cương: “Ủa mà phòng Thi chỗ nào chị..?”
Chị kia chỉ lên lầu, cái phòng gần chỗ khúc cua quẹo bên trái, theo hướng từ cửa chính nhìn vô:
“Đó… phòng đó đó..! Thấy hông..?”
Cương: “Ò..! Hì hì..! Cám ơn chị..!”
Chị kia: “Ơn iết gì..! Ráng sao… gắp bé nó về làm dâu cho chị..! Há há há..!”
Cương: “Hì hì..! Dạ..! Được vậy cũng mừng..! Mà để bé nó học hành xong đã chị..! Chứ em thấy Thi cũng ham học hơn ham trai á..!”
Chị kia: “Trời..! Cái đó đúng rồi..! Bởi thằng nào sáp lại là văng ra hết. Nó lơ lơ người ta… mấy thằng nó chán, xong tự rút luôn.”
Chị đó cười cười, xong nhìn lên nhìn xuống người Cương như xăm soi, rồi la:
“Mà thấy em cũng dữ dằn à..! Đẹp trai ha..! Đi xe xịn ha..! Nói chuyện dễ thương ha..! 2 đứa coi bộ được đó..!”
Cương: “Thôi chị..! Trước mặt bé nó, nói vậy nó mắc cỡ..!”
Chị kia: “Mắc đẻ chứ mắc cỡ gì..! Như em là chắc cũng mạnh dữ lắm nè..! Làm gì làm nhẹ nhẹ thôi nha..! Để con người ta này nọ… bỏ chạy luôn à..!”
Cương: “Chạy qua nhà em đúng hông..?”
Chị kia: “Há há há há..! Rành quá ha..!”
“Anh..!” – tiếng bé Thi từ đâu vọng xuống.
Cương với chị kia nhìn lên, thấy Thi vừa cầm nón bảo hiểm, vừa đứng ở ban công mà ngoắc ngoắc, vẫy vẫy tay. Cương vẫy lại 1 cái, thấy Thi lót tót đi nhanh cặp theo hành lang, rồi từ từ xuống lầu trệt. Từ xa Cương có thể thấy trang phục em nó là một cái áo thun ngắn tay, cổ hẹp màu trắng trơ trọi, kèm cái quần ống rộng đen và đôi sneaker màu trắng. Chị kia la:
“Trời..! Bởi chị nói..! 2 đứa hợp gu ghê. Mặc cũng giống màu nữa..!”
Cương: “Tại em hay mặc đồ màu này thôi chị, với áo em khác màu mà..!”
Chị kia: “Tính cái quần thôi..! Ha ha ha..!”
Cương lắc đầu pó tay. Thi vừa lại gần chỗ 2 chị em, vừa hỏi:
“Ôi..! 2 người nãy giờ đứng đây làm gì đấy..?”
Chị kia: “Đứng nói xấu em chứ làm gì..!”
Thi: “Ơ… Chị này..! Ôi… nay anh đi xe này á..! Em mới thấy luôn ấy..! Đẹp quá nha..!”
Cương: “Ừa. Xe anh, hông có mượn ai đâu..! Hm hm..!”
Thi: “Ôi chị..! Em đi chơi xíu nhá..! Hi hi..!”
Chị kia quay qua Cương: “Thấy chưa..! nhìn là tui biết đi chơi rồi. Bày đặt la mua đồ này nọ nữa..!”
Thi: “Ấy..! Mua đồ gì anh..?”
Cương: “Thì anh chở em đi mua đồ ăn nè, café nè. Dám nói ko phải mua đồ đi..!”
Thi với chị kia cười mỉm mỉm. Cương leo lên xe, Thi kêu:
“Ôi..! Xe gì mà cao thế..! Sao em trèo lên đây..?”
Chị kia: “Lên đi, chị bợ lên cho!” – vừa nói, chị đó vừa bợ vào mông Thi mà phụ em nó leo lên.
Thi cứ la “Ấy… ấy ấy..!”. Cuối cùng cũng yên tọa trên đó. 2 đứa chào chị kia rồi đi. Bà chị cứ dòm dòm theo 2 đứa mà chúm chím cười. Khi đã chạy cách khu trọ của Thi được 1 đoạn khuất tầm mắt, Thi hỏi:
“Nãy… 2 người nói gì đấy..?”
Cương: “Nói gì đâu..! Chỉ hỏi chừng nào em về làm dâu nhà anh thoi..! hm hm hm..!”
Thi: “Ơ..! Hỏi gì kì vậy..! Cái chị này..! Rồi anh trả lời sao..?”
Cương: “Thì anh mới nói bả là chở em đi mua đồ thôi, rồi em còn học hành, nên cưới hỏi gì tầm này..!”
Thi: “Hm hm hm..! Vậy luôn á..! Hm hm..! Mà… anh tính chở em đi đâu đấy..?”
Cương: “Vô khách sạn..! Hỉ hỉ hỉ..!”
Thi tán vào vai anh cái “bốp”, xong kêu:
“Em đã kêu em bị rồi mà..! Anh tin em đập anh chết luôn ko..?”
Cương: “Ghét..! Chở đi vô chỗ này chơi xíu, rồi đi ăn uống tới tối, xong chở lại về nhà em, chịu hông..?”
Thi: “Chỗ này… là đâu..?”
Cương: “Thì lát biết..! Ờ mà có mỏi thì ôm anh nha..! Ko thì vịnh lên vai..!”
Thi: “Uhm” – rồi để 2 tay lên vai Cương giữ thăng bằng.
Chạy được 1 lát, em nó kêu:
“Hi hi..! Em ngồi cao vầy..! Gió quá anh ơi..!”
Cương: “Vậy ôm anh đi..! Mình ôm hoài… có gì đâu ngại nè..!”
Thi đánh vào lưng Cương cái, nhưng vài giây sau cũng chồm người lên, tì bộ ngực tròn mẩy vào lưng Cương. Cả một ngày thằng nhỏ chưa được xả miếng nào, hành động của em nó làm anh nứng muốn dừng xe mà nhai luôn cả con người bé Thi. Anh quay lại nói:
“Em bữa nay dễ thương lắm nha..! Anh cắn là đừng trách..!”
Thi ko nói, chỉ “Hm hm..!” rồi hơi ưỡn ẹo cho bộ ngực trượt đủ hướng trên lưng Cương… Thật là hành động ko thể chấp nhận được.
[Hết phần 33]
[Vẽ Tranh #34]
… Cương chạy loanh quanh thành phố, Thi ngồi sau… lúc thì ôm Cương như cái gối, lúc thì chắc mỏi nên vịnh lên vai. Nhờ vậy mà đám sợi thần kinh phía sau Cương liên tục cảm nhận được độ bồng bềnh từ ngực Thi. Ta nói… nó đã..!
Tới một cửa hiệu chuyên bán dụng cụ vẽ cho dân chuyên, Cương dừng xe lại. Anh kêu:
“Tới rồi nè..! Thấy gì hông..?”
Thi ngó nghiêng vài cái rồi:
“Ối..! Anh chở em vào đây làm gì thế..? Anh tính mua gì á..?”
Cương: “Vô đi rồi biết, hỏi nhiều… cắn cho cái giờ..!”
Thi: “Ơ cái anh này..!” – xong tán bốp vào lưng Cương 1 cái, nhưng cũng cam chịu leo xuống xe.
2 đứa đi vô cửa tiệm. Cương thì ko nói gì, chỉ nắm tay Thi để đề phòng thiên thần bỏ chạy rồi bay về nhà. Thi thì mới vô là ngắm hết cái này tới cái kia. Đi qua chỗ chưng cọ vẽ, gôm tẩy, màu nước, rồi đủ các thứ. Em nó kêu:
“Ở đây nhiều lắm luôn á anh..! Hm hm..!”
Cương giả bộ hỏi:
“Thường thì em thích vẽ tranh màu nước, dầu, hay chì… tư vấn anh coi..! Dẫn đi mục đích vậy thôi á..!”
Thi: “Anh hỏi em á..? Ưm… thì… em thích vẽ chì hơn. Ít bẩn, dễ sửa chứ em chưa tới mức vẽ được màu nước hay dầu gì đâu anh.”
Cương: “Uhm. Vậy chắc em đang xài chì xịn lắm ha..! Có biết loại nào hông..? Tư vấn anh đi..!”
Thi lại nghiêng nghiêng ngó ngó, dắt anh đi vòng vòng mấy cái kệ như tìm gì đó. Tới chỗ chưng mấy hộp bút chì, Thi cầm vài bộ lên nhìn rồi nói:
“Đây này..! Cái này là loại em hay dùng..! Rẻ mà màu cũng tương đối ổn. Một bộ tới mấy chục màu lận á..!”
Cương: “Của nước nào em..?”
Thi: “Ưm… của Trung Quốc anh..!”
Cương: “Vậy có mỗi tụi Trung Quốc là làm bút chì thôi hả em..?”
Thi: “Ko anh..! Còn của Nhật, Đức nữa..! Mà em thấy… hình như ở đây có của Đức chứ ko có của Nhật..!”
Cương vừa nghe xong, anh cầm hết mấy bộ chì màu lên, coi xuất xứ thì đúng thật… hầu hết toàn của Trung Quốc. Có mỗi vài loại là của Châu Âu. Cương nói:
“Anh hạn chế ko mua đồ Trung Quốc, ko ưa nó..! Thôi mình mua đồ nước khác đi.”
Thi: “Vậy… anh mua của Việt Nam nhá..! Này..!”
Em nó đưa cho Cương mấy hộp chì màu mà nhìn là biết “Dành cho trẻ từ 1 đến 6 tuổi. Xong còn “Hi hi..!” nữa. Anh hăm dọa:
“Tin anh lôi em về, lột đồ ra hông..?”
Thi “bốp” vào ngực anh cái:
“Ơ..! Anh kì lắm nha..! Tự dưng đòi lột đồ em ra..!”
Cương: “Thì lột để vẽ, chứ ý đồ gì nè..! Hè hè hè..!”
Thi lườm lườm: “Thôi nhá..! Mặt anh này… gian thấy sợ luôn ấy..!”
Cương: “Ai biểu đưa anh chì màu của đám con nít chi..! Người ta hỏi đàng hoàn, vì sự nghiệp mài chì lên giấy mà..!”
Thi: “Thì này..! Ở đây chỉ có của Châu Âu với Trung Quốc… anh còn đòi gì nữa..!”
Cương: “Thôi mua Châu Âu đi..!”
Thi: “Nhưng mà… đắc lắm ấy..! Gấp 3-4 lần của Trung Quốc ấy..! Mà ít màu nữa..!”
Cương: “Thì nó phải chất lượng mới mắc vậy chứ..! Mà em biết pha màu hông..?”
Thi: “Biết chứ anh..! Em mua cả bộ, mà có mấy khi xài hết màu đâu. Thật ra… hm hm… vì em thấy người ta bán cả bộ rẻ, nên mua mấy chục màu vậy thôi, chứ dùng có ít à anh..!”
Cương: “Hm hm..! Bởi…! Con mắt to hơn cái nhu cầu..!”
Thi bặm môi, đánh nhẹ anh một cái như tán đầu con vi khuẩn trên áo Cương. Anh nói:
“Vậy anh mua loại này..!” – anh cầm bộ chì màu của Châu Âu đưa lên cho Thi coi.
Thi: “Thì tùy anh thôi..! Anh dùng mà..!”
Cương: “Vậy em có tính mua thêm gì khác nữa hông..? Sẵn ngay tiệm bán đồ vẽ rồi..!”
Thi: “Ah..! Để em mua vài cây chì đen để vẽ phát nữa..! Hm hm..!”
Em nó chạy lòng vòng qua chỗ khác, Cương tranh thủ chụp lấy thêm 1 hộp chì màu 12 cây nữa để cho cân bằng 2 tay, tránh lệch vai đó mà. Xong xuôi thì cũng kiếm em nó. Đi vài chục bước, thấy Thi đang đi qua đi lại, ngắm đám bút chì trên kệ. Cương lướt lại hỏi:
“Còn mấy cây này, có loại nào em..?”
Thi: “Ưm… thì cũng như bên kia ấy..! Ối… mà sao anh mua chi lắm chì màu thế..?” – em nó kêu lên khi nhìn vào 2 tay Cương.
Cương: “Anh vẽ phá lắm..! Mua dư để lỡ hết, khỏi mất công vòng ra đây nữa.”
“Hi hi..! Anh dùng kiểu ấy..! Tiền đâu chịu cho nổi..!”
Cương: “Kệ anh mà..! Sẵn em mua chì đen, coi loại nào tốt, lấy dùm anh mấy cây đi.”
Thi: “Tốt thì… cũng như lúc nãy ấy..! Nhưng mà chì này thì em thấy có của Nhật nữa. Rẻ hơn Châu Âu, nhưng xài tốt hơn Trung Quốc.”
Cương: “Vậy em coi loại của Nhật đi, lấy cho anh mấy cây..! Còn em tính mua nhiu cây..?”
Thi: “Em á..! Em chỉ mua 2-3 cây thôi. Hết rồi mua tiếp..!”
Cương: “Vậy lấy 10 cây đi, cho nó chẵn. Lát chia ra cho em, anh, rồi về chia cho con bé Tuyền nữa..!”
Thi: “Hí hí..! Chu đáo quá nhỉ..!”
Cương: “Rồi có mua gôm tẩy gì nữa ko..?”
Thi: “Thôi anh, em vầy được rồi..! Giờ anh tính đi đâu nữa..?”
Cương: “Đi tính tiền rồi về luôn em..!”
“Ơ..!” – mặt thi hơi biến sắc, tỏ vẻ như hụt hẫng.
Cương: “Hè hè..! Giỡn chút mà mặt nhìn thấy ghét..! Đi ăn rồi uống… xong mới về cô nương.”
Thi: “Ghét anh..! Trêu em hoài..!”
Cương: “Hm hm hm..! Thoi ra tính tiền nè..! Cắn em giờ..!”
Thi gom lấy 10 cây bút chì, bặm môi rồi vịnh vào vai anh mà đi ra chỗ thu ngân. Đến trước quầy, anh vừa để 2 bộ chì màu lên, thì nam nhân viên nói:
“Ô..! Anh mua chì này hả..? Dạ..! Hiện tại loại này đang có khuyến mãi. Anh mua 2 bộ, sẽ được tặng 1 bộ chì đen 6 cái, của Đức.”
Cương với Thi nhìn nhau, Cương quay mặt lại chỗ nhân viên mà nói:
“Ù… có vụ này nữa hả..? Làm anh tính mua thêm chục cây chì đen của Nhật nè..!”
Nhân viên: “Dạ..! Hm hm..! Em có dán khuyến mãi ở đây ạ..!”
Nhân viên chỉ tay ngay cái standee trước quầy tính tiền, gần cửa ra vô. Cương với Thi nghiêng người nhìn qua như 2 con ngố, Cương mới kêu:
“Trời..! Nãy vô anh có để ý đâu..! Hm hm..! Làm tính mua 10 cây chì Nhật nữa nè. Giờ chắc bỏ lại quá..!”
Nhân Viên: “Dạ..! Anh mua nhìu thì xài cũng lâu hết hơn anh. Chì đen thì dùng nhìu nên mau hết lắm ạ..!”
Cương: “Ờ..! Vậy thôi… tính tiền anh 2 hộp này, 10 cây chì đen.”
Nhân viên: “Dạ..! Anh còn muốn mua thêm gì nữa ko ạ..?”
Cương: “Mua đồ ăn em, nước nữa..! Đây có bán hông..?”
Thi giật giật tay Cương như kêu “anh này..! kì cục..!”, còn nam nhviên thì:
“Dạ..! Vậy em xin phép tính tiền… của mình là 2 bộ chì màu… 1tr800, 10 bút chì đen là 200. Tổng mình chẵn 2tr luôn anh ha. Còn này là 6 cây chì bên em khuyến mãi.”
Thi tròn mắt lên và há miệng như ớn óc về cái giá của. Cương thanh toán xong, nhận hàng, rồi đi với bé Thi ra ngoài. Nhviên cũng chào tạm biệt 2 đứa lúa mới ở quê lên. Cương nói:
“Giờ đi ăn rồi uống nha..!”
Thi: “Đi ngủ…! Hi hi hi..!”
“Hả..? Mới hơn 6h mà đòi ngủ hả..? Cắn chết em giờ..!” – Cương ngớ mặt hỏi Thi với đầy sát tinh khí.
Thi: “Hì hì hì..! Anh tính… đi đâu ăn vậy..?”
Cương: “Em giờ đang có hứng ăn gì..?”
Thi: “Ưm..! Chắc là… ăn mì gõ đi anh..!”
Cương: “Cái gì..? Tự nhiên anh dẫn đi chơi mà ăn mì gõ. Muốn ăn thì lát về anh mua thêm 1 bịt cho ăn. Ăn khác đi..! Ko là anh lựa món nào, ăn món đó à..!”
Thi: “Thì em thấy… anh mua đồ đắc quá trời..! Sợ anh hết tiền..!”
Cương: “Cái đó tui mua cho tui… cô nương..! Còn đi ăn sao sao là chuẩn bị dự trù hết rồi. Còn ko… anh ăn thịt em… khỏi phải đi ăn ngoài. Hè hè hè..!”
Thi lại “Bốp” vào vai Cương cái:
“Anh lại nữa..! Đòi vậy nữa… đừng trách em nhá..!”
Cương: “Ghét gì đâu..! Ăn mặc dễ thương mà lại bị tới cử..!”
Thi: “Ơ hay..! Em đánh anh giờ á..!” – Thi bặm môi, giơ tay tính đập cho Cương dương thêm mấy cái nữa.
Cương cười cười, leo lên xe. Thi cũng bám vào vai anh và giữ giùm anh cái bị đựng bút nho nhỏ nhưng giá trị trên trời. 2 đứa bon bon chạy đi về hướng quán ăn mà có mình cha nội Cương biết… Tới nơi, đó là một quán chuyên đồ nướng đủ thể loại trên trời dưới đất. Thi kêu:
“Mình ăn ở đây á anh..?”
Cương: “Em ăn được đồ nướng ko..? Ko thì anh qua quá khác nè..! Ko sao hết..!”
Thi: “Hm hm..! Em ăn bình thường thôi anh..!”
Vậy là 2 đứa đi vào quán, được nhân viên dắt lên lầu và gọi món. Và cũng ko lấy làm lạ, khi bé nhân viên đang ghi order, thì Cương nhìn xung quanh, thấy mấy “nam nhi, lão ấu” ai cũng nhìn về chỗ bàn anh. Nói chính xác là nhìn Thi. Có mấy thanh niên nhìn xong quay về phía đứa kế bên mà to nhỏ gì đó. Có mấy ông sồn sồn, nhìn Thi, xong mặt đi… rồi lại nhìn thêm mấy cái nữa phía sau con bé. Những ánh mắt đó ko phải soi xét bộ đồ em nó mặt, mà đảm bảo là do mặt Thi rất dễ thương, kèm làn da trắng hồng và thân hình nhỏ nhắn. Nhỏ tới nỗi Cương từng bế em nó lên trước mặt Trang mà thụt lên thụt xuống mà. Bởi đàn ông con trai thích đàn bà con gái nhỏ nhắn là lợi chỗ đó.
Cương chờ bé nhân viên ghi xong phiếu với đủ thứ món, anh thấy quán cũng đông và hơi ồn, nên lôi đthoại ra bấm. Một lúc sau, bé Thi coi màn hình đthoại mình, thấy Cương kêu:
“Nãy giờ vô quán, quá trời người nhìn em luôn đó..!”
Thi ko nhắn, mà nói lớn tiếng:
“Anh ko nói bình thường… nhắn tin cho em chi vậy..?”
Cương: “Ồn quá…! Nói sợ em ko nghe..! Hm hm..!”
Thi chắc cũng hiểu ý, nên nhắn lại. Tín hiệu vèo từ cái phone của em lên trên cột thu sóng… bay tới tổng đài, rồi dọng ngược về cây phát sóng mà vụt vào đthoại Cương ngồi kế bên:
“Sao anh biết người ta nhìn..?”
Cương rút trong túi ra một cái gì đó nho nhỏ cỡ hộp đựng airpod, bẻ đôi ra… Nó là một cái camera hành trình cầm tay nhỏ gọn mà dân làm video hay dùng. Anh bấm bấm gì đó trên đthoại, rồi đưa Thi coi. Em nó chau mày lại như ko hiểu gì hết, nhưng vẫn nhìn vô màn hình… Tự dưng thấy bản mặt mình trong đó, Thi kêu:
“Ối..! Sao anh quay em vậy..?”
Cương: “Em nhìn mấy người đằng sau lưng em, trong cái cam đi..!”
Thi lại dán mắt vào màn hình đthoại, nghiêng đầu qua lại. Cương cẩn thận cầm camera lia qua chỗ mấy người liên tục soi Thi nãy giờ. Nhìn vào mặt em nó, chợt thấy mắt em hơi trợn lên. Chắc là thấy gì rồi, nên em nó:
“Thoi trả anh này..!” – kèm hành động chống chỏ tay lên bàn và che miệng.
Cương: “Thấy chưa..! Anh nói em dễ thương mà..! Hỏi sao hông bị ngắm..!”
Thi đỏ mặt thấy rõ… em kêu:
“Anh kì ghê á..! Tự dưng cho em coi mấy cái đấy..!” – ẻm nhăn mặt nhẹ mà trách Cương.
Cương: “Vậy còn tự khen mình xấu nữa hông..?”
Thi: “Hứ..! Ko liên quan..! Mà nhiều khi… người ta nhìn anh ấy..! Hi hi hi..!” – dám bẻ lái ha.
Cương: “Chưa tin đúng hông..! Lát cho em chơi một trò nữa… coi còn dám nói vậy nữa ko..!”
Thi: “Thôi đi..! Anh kì lắm á..! Rủ em đi mà làm gì kì kì ko à..!” – ẻm bặm môi, cười cười.
Thấy vậy, Cương nghĩ ra 1 trò tính thử em nó. Nhưng để sau. Và 2 đứa cũng ăn uống no nê trong khoảng gần 1 tiếng, không nói được gì nhiều vì ồn. Thi ăn cũng ko ít, chắc lâu lâu được ăn ngon, nên vậy. Cương nhìn mà thương… nên chuẩn bị làm 1 chuyện chướng đời.
Cương cũng thanh toán xong, 2 đứa ra lại xe, anh chở em nó mà vừa hỏi:
“Em thích uống nước trong nhà, hay ngoài trời..?”
Thi ngồi sau, vịnh vai Cương mà chồm mặt lên trước nói:
“Đâu cũng được hết anh..! Miễn thoáng là được..!”
Vậy là Cương chở em nó tới một quán café mà từng uống với mấy đứa bạn, mới tới mà em nó đã:
“Wa..! Đẹp quá anh..! Hi hi..!”
“Để xe đó đi con!” – Chú bảo vệ nói với Cương.
Thi thích thú khi nhìn thấy quán nước mà ngay giữa có nguyên đài phun nước tròn xịt H2O lên gần 10m với đèn RGB chớp nháy… y như ở phố đi bộ Nguyễn Huệ, có điều nó bự và hầm hố hơn nhiều. Xung quanh đài phun là mấy cái giàn dây leo của cây gì đó, mà cái mặt ngố của Cương chả biết. Rồi sau đó nữa là mấy cái bàn ghế mặt gỗ, khung sắt để xếp vòng vòng đài phun. Đúng thật là vừa mát, vừa thoáng và đi với người đẹp thì còn gì nứng bằng. Anh kêu:
“Em vô ghế nào thích, thì ngồi đi..! Để anh đi toilet cái..!”
Thi “uhm..!” rồi tự đi kiếm chỗ ngồi. Cương đi toilet chừng hơn 1 phút thì đi ra nhưng ko muốn cho Thi thấy, mà đứng rình, ngó qua ngó lại coi em nó ngồi đâu… Quán thì chỉ có 1 trệt chứ ko có lầu vì mặt bằng rất rộng.
“U… ngồi đó luôn ha..!” – Cương nghĩ trong đầu khi thấy Thi.
Em nó ngồi ngay chỗ bàn 2 người, gần sát chỗ phun nước. Quán ko đông lắm dù là cuối tuần. Chả hiểu tại sao..! Cương mới bỏ cái máy quay trước ngực, hướng về phía Thi, cách em nó chừng 10m gì đó và Thi ko biết gì hết…
Lúc đầu thì thấy có 1 nam phục vụ ra đứng kế em nó, nói gì đó 1 lúc, xong thấy Thi nhép nhép miệng ko biết nói gì. Nam phục vụ chào cái, xong vừa đi, vừa ngoảnh lại nhìn chăm chăm vào lưng em nó. Thi có phải mặt áo xuyên thấu hay mỏng dính đâu… mà ông kia nhìn dữ vậy ta..? …Cương lại chờ 1 lúc đứng rình mà giả bộ bấm đthoại, khi cam trước ngực vẫn quay. Thi chắc đợi lâu ko thấy Cương đâu, em nó nhìn qua, ngó lại. Cương liền tắt điện thoại, đứng trong tối để em nó khỏi thấy mình. Ý định của Cương hơi mắc dại… là chờ coi có trai nào tới ve vãng trước mặt Thi ko…
Gần 5’ trôi qua, thấy em nó có vẻ tội, Cương mới bước một chân định đi, thì chợt thấy, có 2 nam thanh niên ôm ốm, mặt như học sinh hay sinh viên gì đó đang đi về phía nhà vệ sinh, nhưng lại đứng ngay bàn Thi đang ngồi mà hỏi hỏi, cười cười gì đó. Chắc có lẽ em nó đã dễ hút đàn ông, còn ngồi ngay chỗ đẹp, nên bị để ý. Cương ở phía sau lưng, thấy Thi cứ lắc lắc đầu mà 2 đứa thanh niên kia còn cười cười, xong cúi người xuống nhìn vào mặt Thi mà ko chịu đi. Em nó cứ lắc đầu, rồi nhướn cổ nhìn qua nhìn lại như trông ngóng ai đó. Chắc chờ Cương mặt mẹc tới giải cứu… Cương thấy ko ổn, nên vội đi ra ko muốn tiếp tục trò chơi chướng đời của mình nữa.
“Em… chờ lâu hông..?” – Cương tới gần em nó chừng 5m là la lên.
2 thanh niên, mặt sinh viên nhưng có vẻ điên điên liền ngẩng mặt nhìn Cương, còn Thi quay mặt về sau, thấy anh là mặt em nó như thấy tờ 100$ rớt trên đất. Thi kêu:
“Ối anh..! Sao đi đâu mà lâu thế..?”
Cương chưa kịp trả lời, thì 1 trong 2 thanh niên hỏi Thi:
“Ủa ai thế em..?”
Thi: “Ơ…! Bạn em..!”
Thanh niên còn lại hỏi: “Bạn thôi a..? Xời..! Anh tưởng người yêu chứ..!”
Cương liền nói với giọng hơi gằng với Thi và nhìn 2 tên kia:
“Bạn em hả..?”
“Dạ ko anh..! Em ko biết ai luôn ấy..!” – Thi trả lời.
Thanh niên kia: “Ôi…! Nghe giọng em, chắc cùng quê giồi..!”
Thấy 2 thanh niên có vẻ dai lì, cũng thuộc dạng trẻ trâu khi thấy Cương ra mà còn đứng gạ. Cương liền đứng chen giữa Thi và 2 tên kia, anh nhìn Thi và mặt tỏ vẻ trơ trơ mà nói:
“Em..! Đâu lấy dùm anh mấy cái cây đen đen hồi nãy mới mua coi..!”
Thi ngơ ngác nhìn anh như ko hiểu:
“Cây gì anh..?”
2 thanh niên hơi há miệng, ko nói nữa mà mặt hơi lo sợ. Cương nói Thi:
“Thì cái cây từng khúc từng khúc cứng ngắc, màu đen đó… nãy mới mua nè..! Đưa anh lẹ..!”
2 thanh niên dáo dác nhìn nhau, rồi nhìn 2 đứa Cương. Thi hơi ngạc nhiên kêu:
“Ấy… anh tính lấy làm gì..?”
Tự dưng, 2 thanh niên nhìn nhau, hất hất cằm về phía toilet, ko nói ko rằng mà lẹ lẹ bỏ đi. Cương với Thi nhìn theo. Lát sau khi 2 tụi kia khuất dạng, CƯơng nhìn Thi cười. Thi hỏi:
“2 người đó kì quá..! Cứ hỏi em này kia á…! Mà nãy anh làm gì lâu thế..? Vào còn hỏi cây này cây kia… cây bút chì thì nói bút chì..! Tự dưng…”
Cương lúc đầu có ý định quay coi có “anh nào lịch thiệp” tới chào hỏi làm quen Thi ko, rồi cho em nó coi video anh quay được… nhưng thấy tình hình có vẻ ko ổn, nói ra đảm bảo bị ăn đập rồi giận hờn. Thôi… bí mật trò ngu xin được phép khép lại. Anh nói:
“Anh nói cây bút sao tụi nó sợ bỏ đi..! Thường thường người ta hay có mang theo gậy giũ, giống cây ăng ten nhưng cứng ngắc, xài để tự vệ. Anh nói cây đen đen, cứng cứng là vậy đó. Cũng may là tụi nó chắc cũng nhát.”
Thi: “Ui trời..! Hèn chi 2 người đấy bỏ đi..! Anh cũng lắm trò quá ha..! Hm hm..!”
Mém chút gây họa, Cương ăn hặn, nên nói xạo:
“Nãy anh vô kia hơi lâu, xin lỗi em nghe..!”
Thi: “Có sao đâu anh..! Thôi mình gọi nước đi..!”
Cương gọi phục vụ lại, em nó kêu sinh tố dâu, Cương cũng bắt chước kêu y chang. Thi nói:
“Anh ko gọi gì uống cho mạnh mẽ, sao kêu giống em thế? Hm hm..!”
“Mạnh mẽ cho có ghẻ hả. Uống bổ quá, nóng nổi mụn. Kêu món nữ tính uống cho đẹp da.” – Cương biện minh cho món uống quá ẻo lả của mình.
Thi cúi mặt xuống cười. Cương ngồi đối diện toilet xa xa, thấy 2 tên trẻ trâu khi nãy đi ra. Đến gần bàn Cương, anh nhìn vào 2 tụi nó… tụi nó nhìn chăm chăm vào mặt anh, như kiểu “mày đợi đấy”. Cương thì đấu với đám cầm hung khí cũng gọi là có kinh nghiệm, còn bị đâm xuyên tay nữa mà, nên gặp kiểu trẻ trâu cũng ko lạ, dù cũng sợ thấy mẹ. Nói thì nói vậy..! Chứ thường đi đâu, trong xe anh cũng có sẵn “dụng cụ” để xua đuổi mấy cô hồn làm từ canxi và protein. Cương kêu:
“Vụ mình với chị Trang vẽ đó..! Không biết sao rồi ha..?”
Thi cười phì: “Em cũng chẳng biết nữa..! Mấy hôm nay, chồng chỉ ở nhà, nên em cũng ít liên lạc..! Ko biết thế nào nữa..!”
Cương: “Thực ra… anh cũng biết dân vẽ truyện tranh thường là thu nhập ko cao lắm. Nói vậy chứ em đừng có buồn… chứ vẽ tranh rồi nhờ mấy công ty chuyên làm ảnh treo tường… anh nghĩ người ta trả cao hơn.”
Thi: “Em cũng biết chứ..! Nhưng mà mình cũng còn nghiệp dư lắm..! Làm với Trang để có kinh nghiệm ấy..!”
Trời tối thanh mát, kèm cái đám vòi nước kế bên cứ xịt xịt lên, làm Cương liên tưởng tới hình ảnh thằng ku xịt giống gì đó vào trong mấy cô gái. Cơn dâm bựa bắt đầu nổi lên, Cương chồm mặt lại gần Thi mà nói:
“Có… kinh nghiệm ấy ấy nữa đúng hông..?!”
Thi mới đầu nhướn mắt lên như chưa hiểu, nhưng nhìn bản mặt gian xảo của Cương, em nó bặm môi, đá vào chân Cương mà nói:
“Anh… em đánh chết anh giờ á..!”
Cương: “Tại nhìn mấy cái nước xịt xịt lên, anh nhớ tới vụ đó chứ bộ..! Ai biểu em dễ thương chi..!”
Thi nheo mắt nhìn Cương, em nó kêu:
“Cho em mượn cái tay anh..!”
Cương ngơ ngáo đưa tay về phía Thi. Tưởng em nó nắm vào, vuốt ve hay sao… ai ngờ Thi nhéo 1 cái rõ đau.
“Ui..! Tự nhiên quýnh anh..!”
Thi: “Đáng đời..! Tội hư..!”
Cương ko nói gì, chỉ ngồi ngắm em nó khi gương mặt ẻm liên tục đổi màu do ánh sáng hắc lên từ đám đèn chỗ đài phun. Một lát thì nước cũng được bưng ra. Nam phục vụ nhìn Thi, rồi nhìn qua Cương với ánh mắt láo liên, kiểu “sao giờ xuất hiện thêm cha nội này ngồi kế người đẹp nữa ta. Thằng kia… mày là ai..?”. Rồi nam phvụ nhanh chóng vọt vào trong. Cương vừa uống nước, vừa ngắm bé Thi mà đầu nghĩ “Không biết mà đám nước kia lỡ rưới vào người em nó, vải áo hít vào da thịt… thì nó đã cỡ nào ha..!”. Ẻm đang nhìn vào đài phun nước thì chợt quay qua Cương:
“Làm gì nhìn em dữ thế..?”
Cương: “Hả..? Ờ… ngắm em chứ gì đâu..!”
Thi: “Ngắm vòi xịt nước ko đẹp hơn em sao…?”
CƯơng: “Hông..! Nó lạnh lắm..! Em ấm hơn..!”
Thi tủm tỉm, hỏi thêm: “Sao ấm..?”
Cương: “Em mới ôm được..! Cái kia nước lỏng le… sao ôm..!”
Thi lại đá nhẹ vào chân Cương cái. Cương nói:
“Tuần sau mình vẽ, anh dẫn qua cho biết chỗ anh đang ở nghe..!”
Thi: “Chỗ anh thuê… là người quen đúng không..?”
Cương: “Uhm. Nhà bạn anh cũng dễ lắm..! Đừng có ngại..! Với lúc vẽ… đóng hết cửa, khóa lại… ai vô được đâu. Mà ai trong nhà nó cũng biết điều hết, đâu có tự nhiên nhiều chuyện này kia đâu.”
Thi tỏ vẻ vẫn còn ngờ ngợ, ngài ngại. Em nói:
“Uhm..! Em cũng ko biết nữa..! Có Tuyền… nên em cũng hơi ngại..!”
Cương: “Hồi trước, em với anh, rồi Trang cũng ngại ngại kiểu vậy, mà rồi cũng ko sao thấy hông..! Kệ..! Mình làm mẫu có 1-2 bữa gì thôi, có phải làm hoài đâu mà sợ..!”
Thi ko nói gì, mà ngậm ống hút vào uống nước mà mặt như đăm chiêu, suy nghĩ. Một hồi em kêu:
“Uhm. Nhưng mà… trước mặt Tuyền… anh đừng có mà làm gì em đấy..! Ko là em chẳng biết sao luôn á..!”
Cương: “Uhm. Biết rồi..!”
Thấy em nó lườm lườm anh như kiểu bán tin, bán nghi… Cương cũng ko nói gì thêm. 2 đứa uống nước xong rồi cũng đi ra phía cửa chính. Thường thì ở mấy chỗ vầy là ngồi 1 chút cho có không khí thôi, chứ muốn “thể hiện tình củm” là phải kiếm mấy chỗ riêng tư. Cương đang đi gần tới giữa quán, vô tình thấy 2 trẻ trâu lúc nãy ngồi gần ngay chỗ tường, xa đài phun chung với 1 nam có vẻ thư sinh, và 1 cô gái có vẻ hơi quê quê vì cách ăn mặc. Nghĩ trong đầu “Rồi..! Vậy là chắc ko sao rồi. 2 cha nội kia chắc chưa có bồ, nên đi toilet, thấy Thi ngồi 1 mình nên tưởng dễ dụ… ai dè. Chứ mà 2 đứa còn lại kiểu quậy quậy luôn… chắc thế nào cũng rủ bè, kéo phái ra kiếm chuyện.”
Cương và Thi ra ngoài quán, chú bảo vệ lăng xăng dắt xe Cương đứa ra. Xe anh nhẹ nên còn dám để người khác dắt, chứ cỡ trên 200kg là thôi ko dám, lỡ trầy xe, va quẹt là thấy mộ nội. Cương thấy chú bvệ cũng tội nên tặng chú vài chục tiền café, chứ quán ko lấy tiền gửi xe. Anh cố ý liếc liếc vô chỗ 4 đứa kia, thấy bé nữ cúi mặt uống nước, còn 3 nam kia nhìn nhìn ra anh và Thi. Chắc tụi nó thấy bản mặt con gái của CƯơng nên muốn lưu giữ hình ảnh trong CPU để nhớ nhung… Rồi Cương cũng chở thi về hướng phòng trọ thân yêu của em nó. Nói chung bữa nay chắc ko có cơ hội cho thằng ku “trào phúng”, nên Cương chỉ tận hưởng được cảm giác 2 trái đào tiên và hơi ấm của Thi đang tì vào người anh lúc chạy xe. Coi như có còn đỡ hơn ko..! Thi hỏi:
“Anh này..! Chút nữa…! Vào chỗ em chơi ko..?”
Tự dưng mắt Cương sáng rỡ, người rạo rực như mới uống nước tăng lực. Anh liền:
“Vô được hả em..?”
Thi: “Uhm. Nhưng mà phòng em nhỏ lắm..! Anh đừng có chê nhá..!”
Cương: “Anh thích mấy cái nhỏ nhỏ, chật chật lắm em..!” – đàn ông mà, nhỏ chật thì càng thích chứ sao. Hí hí..!
Thi đang ngồi ở yên sau mà nhéo eo Cương 1 cái đau điếng như hiểu cái ý nghĩa sâu thẳm trong cái bầu tinh của Cương vậy. Anh bắt đầu rồ ga chạy chở Thi về. Cũng hơn 20h00.
…
Khi về tới dãy trọ của Thi, Cương kiếm 1 góc sân tôi tối mà đậu xe ở đó. Nhìn qua chỗ phòng của cái chị hồi chiều mà anh tán gẫu sơ sơ, thấy có đèn sáng nhưng đã đóng cửa và chỉ còn một mảng sáng mờ rọi ra từ cái cửa sổ kính đục. Cương khóa cổ xe và theo Thi lên chỗ phòng em trên lầu. Thi vừa mở cửa ra thì… tới đoạn “tả cảnh vật mà em yêu thích”… Phòng Thi cũng y chang mấy phòng ở dưới, là có 1 cửa chính bằng thép đen và bên hông là cửa sổ 2 cánh với vật liệu tương tự, nhưng lại cũng là 2 lớp kính mờ. Bên trong là không gian chừng 5x7m, tính luôn cả phòng WC… Nói chung cũng được. Cương mới hỏi Thi, thì biết dãy trọ có garage giữ xe riêng, mỗi tháng đóng tiền. Vậy cũng tiện, chứ dắt xe vô nhà… chỗ đâu ngủ hoặc “làm gì đó”. Lo ăn chơi chiều giờ, Cương mới hỏi:
“Em tới ngày… vậy… nãy giờ đi với anh… có khó chịu hay gì hông.?”
Thi hơi cúi mặt, chúm chím cái môi mỏng mà hồng rồi:
“Hm hm..! Hơi ấy tí tí thôi..! Mà… anh hỏi… chi vậy..?”
Cương vừa đặt nón và bị đồ xuống, vừa nói:
“Biết để trị chứ gì..!”
Thi ngớ mặt hỏi: “Ơ…! Trị gì anh..?”
Cương ko trả lời đúng topic, mà lôi 1 hộp bút rẻ mạc khi nãy mua mà đưa em:
“Nè..! Tặng em nè..! Hm hm..!”
“Ôi..! Anh bảo anh mua để dùng mà… sao lại đưa em..?” – Thi ngơ ngác hỏi, đôi mắt long lanh kiểu bán tin bán nghi.
Cương cười cười, nói: “Thiệt ra… anh mua cho em… với nhỏ Tuyền đó..! Với lại…”
Anh vừa nói, vừa lục lọi trong bọc ra, đưa cho Thi 2 cây bút chì đen trong hộp được khuyến mãi, 3 cây bút mà em nó tự mua rồi nói:
“Nè..! Còn 3 cây này của em..! Còn 2 cây này cũng tặng em nè..! Còn đám còn lại… anh chia đôi với con bé kia..!”
“Ôi..! Ko được đâu..! Nó đắc lắm… em ko nhận đâu..!” – Thi thể hiện gương mặt với lông mày hình dấu ngã.
CƯơng: “Hay quá..! Người ta muốn 2 đứa vẽ anh cho đẹp, nên tặng chứ hông có tốt đẹp gì đâu..! Lấy đi..!”
Thi một mực kiếm đủ mọi cách để từ chối. Cuối cùng, anh kêu:
“Em mà ko lấy, anh cắn em à..!”
Thi: “Ơ anh hay nhỉ..! Em không muốn lấy đồ của người khác mà..! Không được đâu..!”
Thôi thì em nó đã chọn “chì mời ko lấy, mà muốn ăn chì phạt”, Cương kêu:
“Tin anh đè em ra… chuốt bút chì hông..?”
Thi hơi lùi người lại, mắt nheo nheo mà nhìn Cương:
“Chuốt bút chì… là sao..?”
Thi đang đứng, bỗng bị Cương chồm tới, ôm vào eo và ngoạm miệng vào đôi môi bóng mềm của em. Thi “ứm… ứm…” trong họng, mắt nhắm nghiền rồi lại mở ra nhìn CƯơng. Tay em nó đẩy anh ra cũng gọi là mạnh đó, đầu thì lắc lắc… xong ngửa đầu ra sau để tuột môi khỏi miệng Cương mà nói nhỏ như sợ bị người ta nghe:
“Đừng..! Đừng anh..! Em đang bị mà…! Anh..!”
Mặt Cương phê phê khi cả 1 ngày để thằng ku ức chế, nhịn đói. Anh đờ đẫng mà nói:
“Vậy lấy đồ anh tặng chưa..?! Hay muốn anh ghim cây chì của anh vô chuốt..!”
Tự nhiên lúc này, Thi như chợt hiểu ra cái “ẩn ý hoán dụ vật thể” của Cương là gì, em cười phì 1 cái. Gương mặt đo đỏ của em cùng ánh mắt hơi bẽn lẽn làm Cương thấy em nó dễ thương quá trời quá đất. Anh đặt tay lên lưng em nó kéo về phía mình rồi lại thả ra liên tục, làm bộ ngực em cứ ép ra ép vào ngực Cương khiến nó biến dạng. Thi nhìn xuống:
“Anh làm gì đấy..!” – giọng như phát hiện được âm mưu biến thái của Cương.
“Hai túi sữa mềm quá à..! Ép thích lắm đó..! Hè hè hè..!”
Thi thụi vào ngực Cương cái:
“Anh hâm..! Làm trò gì kì quá đi..!” – nói kiểu chửi yêu.
Cương: “Vậy lấy đồ anh tặng nè..! Anh ko kì nữa..! Nghe..!”
Thi: “Nhưng… em ngại lắm..!”
Cương: “Chứ em thích xài đồ tốt ko..?”
Thi: “Ưm..! Có chứ..! Nhưng mà anh cũng sinh viên… đâu có dư gì mà… cứ tặng em hoài..!”
Nghĩ lại phận thằng bóng mình đúng là nghèo thật, nhưng thôi… cuốn lá đùm màn rách… ủa lộn… lá rách. Cương kiếm cớ:
“Hết tiền thì uống sữa qua ngày… đỡ đói..! Em lo chi..!”
Thi lại ngớ mặt:
“Hả..? Sữa gì..?”
Cương: “Sữa… của em nè..! Hè hè hè..!”
“Ơ..! Em đánh anh giờ á..!” – ẻm bặm môi và hất mặt lên đe dọa.
Cương: “Nói chứ… anh nhắm tự lo được mới mua tặng em… chứ chết đói thì còn sức đâu mà qua đây… rồi đòi bú sữa..!”
Thi: “Ơ..! Lại sữa..! Chết này..! Này…!” – giờ thì ẻm đánh anh thật, trong khi vẫn bị anh ôm ép vào nhau.
Cương: “Vậy là lấy nha..! Chứ nãy giờ tặng còn phải năn nỉ… anh mệt là ngủ lại ở đây luôn à..!”
Thi: “Ơ..!” – mặt tỏ vẻ bất bình, xong rồi cũng bặm môi mà gật nhẹ cái.
Cương thở phào vì khỏi phải năn nỉ nữa. Anh kêu:
“Đâu..! Lấy thử ra vẽ coi..! Có tốt như người ta nói ko em..!”
2 đứa loay hoay, mở hộp chì màu “rởm” mới mua ra. Thi lấy chì màu đỏ mà chuốt nhọn, Cương kêu:
“Nhọn vậy..! Đâm có đau ko ha..?”
Thi nhìn qua nhìn lại bản mặt Cương với đầu bút chì, biết được cái thâm hiểm ý của anh là gì… ẻm bặm môi, thúc cho anh 1 chỏ ngay bụng khi 2 đứa đang ngồi:
“Anh đấy..! Quậy vừa thôi..! Người ta đang bị mà cứ đòi..!”
Cương ngồi sau lưng em nó, tự nhiên như thằng điên mà luồn 2 tay vào trong áo Thi, tiến tới 2 bầu ngực căn tròn để bóp. Thi lúc đầu kẹp 2 tay vào sườn mình để ngăn tay Cương thọc lên trên, nhưng do ko kịp, nên cũng để anh làm gì làm… chỉ có mặt hơi nhăn nhăn ko biết do khó chịu hay phê.
Ngồi trong căn phòng thơm mùi nữ giới, bé Thi thì cứ chuốt mỗi cây bút chì mà chưa xong vì bị Cương nghịch vú. Em kêu:
“Anh..! Quậy quá đi..! Bảo em vẽ… mà cứ vậy..!” – giọng em vẫn thỏ thẻ ko dám lớn tiếng, hoặc kể cả nói bình thường.
Cương mân mê bầu ngực của Thi qua cái áo lót trơn, anh nói:
“Em cứ chuốt chì đi..! Để anh… xài 2 cục gôm nè..!” – Cương cong mấy ngón tay luồn ngược vào mép áo lót của Thi mà kẹp nhẹ lên 2 đầu ti em rồi kéo kéo ra.
Thi thở mạnh, hơi gấp mà vẫn cứ kêu “Anh..! Đừng..!” như có lệ. Càng nói, Cương lại càng bị kích thích… tới nỗi phải rút tay về mà tháo khóa áo ngực em ra. Thằng ku lúc này cứng như gỗ vì phải nhịn gần như 24 tiếng… Thi kêu:
“Anh..! Kì quá đi..!”
Cương loay hoay, tháo cái lót khỏi người Thi khi em nó vẫn còn cái áo thun trắng bên ngoài, rồi quăng nó qua 1 bên. Lúc này, ko còn gì lộ liễu hơn là 2 cái núm của Thi nhô ra qua lớp vải thun. Thi phì hơi ra cái, miệng há ra mà mắt lờ đờ, tay che 2 cái núm mà nhìn là muốn ngoạm đó:
“Anh… quậy quá đi..! Kì muốn chết a..!”
“Có 2 tụi mình thôi mà, cửa đóng rồi… kì gì nè..? Ngực dễ thương, anh thích nhìn với… bóp lắm á..!” – Cương dụ khị.
Thi bặm môi, quýnh Cương 1 cái thật dũng mãnh tới nỗi có thể làm tróc vài tế bào da tay của anh. Thi tay vẫn cầm một cây chì, một tay cầm đồ chuốt, và Cương thì nhích lại sát bên hông em nó mà vừa ôm, vừa lòn tay bóp nắn trực tiếp vào bộ ngực tròn mẩy của em trong áo. Thi kêu:
“Anh… làm vậy… sao em gọt bút được này..?” – Thi vừa thở gấp, vừa cố chuốt bút mà thấy như khó khăn lắm.
Tự dưng Cương nẩy ra 1 ý. Anh thôi mân mê bộ ngực mềm mịn của Thi, rút tay khỏi áo em mà tự tuột quần mình bay khỏi cơ thể. Thi tròn mắt nhìn theo mà ngưng chuốt. Cương kêu:
“Hm hm..! Em nè…! Vẽ cây bút chì của anh, với 2 cục gôm đi..! Hm hm..!”
Thi vừa ngớ mặt ra… là liền nhéo vào eo Cương 1 cái, khi 2 đứa đang ngồi sát hông nhau:
“Hâm này..! Hâm..! Chì đâu ra mà tẩy..? Hửm..?” – mặt ẻm cũng hơi cười cười mà nhìn thằng ku, rồi quay lên nhìn Cương.
Cương: “Ui..! Đau..! Tại em mà bút anh nó dài nè..! Vẽ đi..! Có hình trụ với hình ê líp thôi mà..! Hông thôi anh lôi cái chuốt của em ra, ghim vô bây giờ..!”
Thi: “Chuốt này..! Chuốt này..! Người ta đã bảo là đang bị kia… mà cứ chuốt chuốt..!” – em nó tỏ vẻ dữ tợn, nhưng vẫn cười cười.
Cương: “Thì vẽ đi nè..! Luyện vẽ luôn, sẵn test coi chì này tốt hông..!”
Thi chỉ vào mặt Cương mà bặm môi cười cười đe dọa:
“Anh cẩn thận đấy..! Ngồi im đấy..! Ko đừng trách em đấy..!”
Rồi Cương cũng gật gật, xong chống 2 tay ra nền nhà sau lưng cho thằng ku ngửa lên trời. Thi ngồi chuốt bút chì đỏ xong, em lấy giấy ra, và lại chỉ vào mặt Cương:
“Động đậy là chết nhá..!” – ẻm trừng mắt lên.
Cương cũng gật gật. Thi hăm thì hăm vậy chứ, ẻm vẫn ngồi nép sát vào người Cương. Lợi dụng cái mặt ẻm cách anh có vài cm, Cương “chụt” cái vào bên má trắng hồng của Thi. Ẻm thúc cho CƯơng 1 chỏ cho có lệ, xong lại ngồi vừa nhìn thằng ku đỏ hồng mà phát thảo. Cương nhìn vào bản vẽ ít, nhưng ngắm mặt và bầu ngực có 2 núm ti đang nhô lên là nhìu. Làm như bữa nay chỉ có 2 đứa, ko có Trang, nên Cương cảm giác có 1 sự riêng tư giữa anh và Thi. Điều đó làm thằng ku nứng hơn nhìu mà gật gật cái đầu, Thi liền:
“Ối..! Anh kinh quá đi..! Làm gì mà nó… cứ giật giật thế..?”
Cương cười cười: “Tại em dễ thương chứ gì đâu lạ..! Hm hm..!”
Thi nheo mắt, nhìn anh như thăm dò, soi xét, rồi dùng 1 tay mà nắm lên thằng ku rồi kêu:
“Đứng yên đấy..!”
2LFVoyP.jpg
Bàn tay ấm áp của em nó bọc lấy thằng ku, làm não Cương sướng ko gì tả nổi… cộng thêm gương mặt thiên thần và cơ thể cô gái nhỏ bé, nhưng trắng mịn làm thằng ku càng nở bự ra thêm. Thi “Hm hm..!” như cũng cảm nhận được sự giãn nở vì nhiệt độ cao theo định luật vật lí. Em lại thả thằng ku ra và vẽ tiếp. Lúc này, Cương tò mò ko biết em nó có giỡn giỡn, làm lố mà vẽ bậy bạ ko… dù là đang nhìn vào thứ bậy bạ đó. Anh chăm chú nhìn vào bức vẽ đang dần hiện ra… một cây “tên lửa” đỏ hồng cùng cái bầu hơi tròn tròn bên dưới. Thi phát thảo và vẽ nhanh tới nỗi… chưa đầy 5’, cả 1 thằng ku nguy nga, tráng lệ hiện ra chi tiết mà thấy luôn những sợi gân, mạch máu… có điều khác biệt ko giống, là hình em nó vẽ bự hơn kích cỡ thực của thằng ku ngoài đời… thêm cái là chỉ có màu đỏ hồng chứ ko thâm thâm như bên ngoài. Cương kêu:
“Hm hm..! Vẽ gì kĩ quá luôn..! Hm hm..!”
“Anh thấy sao..?” – Thi cười và hỏi.
Cương: “Giống y chang luôn..! Khác cái là bự với hồng hơn so với thực tế..! Hm hm..!”
“Thật vậy á..? Hì hì hì..! Chắc do bút tốt đấy anh..! Chứ em vẽ dở lắm..!”
Cương cũng đâu phải “siêng vẽ” như Thi đâu mà biết tốt dở gì, anh hỏi:
“Ủa..! Vậy loại em xài rồi với cái này… sao biết cái nào tốt, nào dở..?”
Thi: “Hm hm..! Anh học vậy mà ko biết luôn a..? Thế cũng mua cho em loại đắc này chi vậy..? Hm hm..!”
Cương: “Thì em vẽ giỏi rồi, nên mới rành mấy vụ tốt dở… chứ anh là xài loại cùi cũng được… miễn ko phải của Trung Quốc.”
Thi cười phì cái, rồi lôi 1 tờ giấy trắng ra, xong giải thích là chì rẻ thì mày trên thân bút kiểu này, nhưng vẽ ra kiểu khác. Còn loại xịn thì màu trên thân sao… vẽ ra gần giống 99% như vậy, chưa kể vẽ đè (chồng màu) lên nhau cũng dễ hơn, đỡ tốn sức ngồi đồ lại. Ruột bút cũng dày, bự hơn đồ rẻ nên sẽ lâu hết hơn… thành ra giá mới cao vậy. Cương nghe “chuyên gia” giải thích xong, anh vừa sáng não ra chút, nhưng vừa mừng vì mình mua đúng đồ tốt cho người có hiểu biết xài… chứ gặp thứ khoe của… mua đồ xịn để cho thiên hạ nhìn chứ vẽ chưa chắc được. Cương kêu:
“Vậy là..! Em thích xài này đúng hông..?”
Thi: “Uhm. Hm hm..! Nhưng mà… sau này để em tự mua đấy..! Anh mà mua gì cho em nữa… em giận á..!”
Cương giả bộ: “Ui..! Chẳng qua dư chút nên anh mua tặng em hoi..! Chứ ai đâu mua tặng hoài được..! Hm hm..!”
Thi: “Thật ko đấy..! Ko có ăn… mà mua đồ hoài cho em… sau này thấy anh ăn mì tôm… là đừng có mà trách nhá..!”
Cương: “Đương nhiên gòi..! Ăn mì gói chi..! Ăn cái đứa hay ăn mì gói mới ngon chứ..! Hm hm…!”
Thi: “Ơ..! Sao anh biết em ăn mì tôm..!”
Cương: “Ui…! Ngày nào chả rình canh em… sao mà ko biết..! Hé hé..!”
Thi: “Ơ..! Em nhớ anh mới qua phòng em lần đầu mà..! Anh điêu vừa thôi..!”
Không lẽ giờ khai bà hàng xóm nhìu chuyện báo cáo anh… nên đành bẻ lái:
“Giờ hông cần biết..! Vẽ đẹp, nhưng sai kích cỡ…! Phải bắt đền cho nó giống thực tế..!”
Thi: “Ơ..! Là sao..?” – em nó ngơ ngác.
Cương: “Giờ anh phải xài cái chuốt bút chì của em… để cây chì anh bự bằng cái hình..!”
Thi vừa “Ơ..!” một cái, là Cương liền kéo người ẻm lại vào lòng mình mà ngoạm vào đôi môi chưa kịp tẩy son… cũng vì chuốt bút chì thôi chứ ai bậy bạ gì đâu.
9AuLdBb.jpg
Thi “Ứm… ứm ứm..!” trong họng, 2 mắt nhắm lại mà hơi nhăn nhăn. Cương vừa mút môi Thi, tay vừa bóp eo và nắn lấy 2 bầu sữa tròn mềm của em nó trong áo. 2 tay Thi cứ đẩy đẩy anh ra như có lệ. Thằng ku nãy giờ phơi gió máy lạnh mà cứng ngắc, hơi rỉ nước. Tuy biết em nó đang tới ngày, nhưng dâm tính của Cương cao hơn bao giờ hết, bất chấp mọi thứ. Ko chịu thêm được nữa suốt từ qua giờ, Cương rút tay về, lôi 1 cái bong bóng tránh tạo em bé trong bóp ra. Thi đang lim dim thì nhìn xuống, tròn mắt hỏi:
“Anh… định làm gì em..?”
Cương: “Em đang khó chịu đúng hông..? Để… anh chuốt bút chì… cho đỡ đau nha..!”
Thi: “Đừng… anh..! Máu… kinh lắm..!”
Cương: “Anh ko sợ đâu mà..! Anh nghe nói… em vậy… chuốt bút chì… là bớt đau đó..!”
Thi: “Ai bảo anh vậy..?”
Cương: “Bác sĩ khuyến cáo..!”
Thi thúc 1 chỏ vào người Cương, nhưng em lại ko tỏ vẻ ngăn cản, chỉ nói:
“Anh..! Nhẹ thôi..!”
Nghe vậy, Cương càng nứng vì tò mò ko biết “chuốt bút chì” của 1 cô gái khi tới ngày… sẽ thế nào. Cương kéo nhẹ Thi lên tấm nệm, thằng ku cứng sẵn nên chỉ cần trùm cái là bong bóng người lớn siết lấy thằng ku. Tự dưng bây giờ, Cương cảm thấy mình quay lại xài bao, thì cảm giác có gì đó nứng và kích thích hơn nhìu… chắc do đổi gió, thử cảm giác lạ thôi mà..! Còn Thi thì vẫn dõi theo từng hành động của anh.
Anh kéo hẳn lớp quần ngoài của em ra. Thi tính giữ lại nhưng ko kịp. Cương liền thấy có một miếng băng đang dính dưới đáy quần lót của Thi. Em nó liền che tay vào chỗ đó mà kêu:
“Ơ..! Đừng nhìn mà..!”
Cương liền đánh lạc hướng Thi bằng cách chồm người lên, ngoại lấy môi em mà mút. Tay bắt đầu xoa xoa vài đáy quần lót em. Cảm giác sờ vào lớp băng hơi cưng cứng, dai dai mà biết nó là cái “thấm hút” của phụ nữ… ko thấy dơ… mà anh càng thấy sướng và khoái chí. Thi cứ:
“Đừng mà..! Anh..!”
Người Thi ưỡn ẹo, cong lên hạ xuống cái mu ko biết do khó chịu hay sướng. Cương nhổm người, cởi luôn áo mình và 2 lớp áo em nó ra… chừa mỗi cái quần lót. Cương càng miết lên xuống lớp quần lót và miếng băng, Thi càng ưỡn người nhìu hơn và miệng cứ “Ơ… ơ… ơ…!” và thở gấp. 1 hồi lâu, ko chịu nổi, Cương nhanh chóng tuột luôn cái quần lót Thi ra khỏi em… cầm miếng băng hút thấm có vài giọt đỏ mà kê dưới khe mông em. Thi “ớ..!” lên, mắt lim dim nhìn Cương mà 2 tay bụm cái mu mình lại… nhìn như con gái mới lần đầu được “thông chốt”. Cương nhớ lại hình ảnh lần đầu được “đâm thủng” lớp màn của Thi mà làm thằng ku thêm gật gật.
Cương kéo 2 tay đang bụm của Thi ra, kê thằng ku ngay cái lỗ bí ẩn. Nhìn lên mặt Thi, thấy em vừa thở như lo sợ, vừa nhìn Cương như ko biết khi nào anh mới bắt đầu chuốt bút chì… Cương dần đâm đầu thằng ku vào trong cái lỗ hơi đỏ hơn mọi khi của Thi. Ẻm vừa bặm môi, vừa nhắm chặt mắt, chau mày lại. Lớp cao su mỏng, Cương vẫn cảm giác được sự co bóp, siết chặt của đồ chuốt bút khi thằng ku tiến gần 1 nửa vào trong. Nó ko khó khăn hay ma sát như anh tưởng… ngược lại còn trơn và ấm hơn mọi khi.
Anh biết phần nào vào những ngày đèn ko xanh, ko vàng… thì ko nên đút cây chì vào sâu quá. Cương chỉ trượt cây chì gân guốc vào chừng 1 nửa, rồi lại rút ra. Em nó “Ơ..!” nghe như phì gió chứ ko thành tiếng rõ ràng. Cương nghĩ chắc là ổn, nên anh lại tiếp tục thụt vào… rút ra liên tục bên trong đồ chuốt. Tính ra cái bong bóng cũng ko làm anh mất cảm giác gì nhìu, chỉ thấy như trơn hơn so với để trần trụi và làm cho hành động đâm thụt được nhanh hơn. Mu của Thi liên tục nhấp nhô theo nhịp dập có kìm nén của Cương. 2 chân em co lên, kẹp 2 má đùi trong vào hông Cương. Anh chồm lên, vừa mút lấy môi em, vừa nắn bóp 2 bầu vú với nhũ hoa hồng nho nhỏ… rồi lại cúi xuống bú lấy bú để, có khi cố tình để hành động ưỡn ẹo qua lại lên xuống của em làm 2 núm hồng ép và cạ quanh ngực anh. Vừa nhột ở trên, vừa rên trong họng và cây chì được bóp siết bên dưới. 2 cơ thể nhịp nhàng tưng nẩy, trượt tới lui cùng nhau. Thi như sợ hàng xóm nge thấy, mà 1 tay bấu vào bắp tay Cương, tay kia ép đầu Cương xuống để môi em ngậm chặt vào môi anh, Thi phát ra tiếng “Ứm ứm ứm..!” rất nhỏ. Ko dám hành xác em nó nhìu, Cương chỉ chuốt bút chì đúng 1 tư thế.
Cảm giác cây chì càng bị bóp siết mạnh hơn, cơn phụt của Cương bắt đầu xuất hiện trong chưa tới 10’. Anh chưa kịp báo cho Thi biết điều đó thì Thi chợt quắp 2 chân lên sau mông Cương mà siết lại, làm cây chì vô tình đâm sâu hết chiều dài của nó vào trong khoang chuốt. Thi chắc đau nên “Ứm..!” dài mà lớn hơn nãy giờ. Mặt em nhăn và răng vô tình cắn mạnh vào môi Cương cũng như siết mạnh vòng tay sau cổ anh… 2 đứa tưng tửng đồng điệu gồng người lên trong im lặng, chỉ nghe tiếng quạt và gió. Cương vì vậy mà thả cơ cho toàn bộ chất tạo em bé phụt nhìu đợt mạnh vào trong chóp bong bóng bé nhỏ đang bọc lấy bút chì. Cả cây chì và đồ chuốt đồng loạt co giật, ôm siết lấy nhau để chia sẻ nỗi đau mà ai cũng khoái. Thứ lấn át luôn cơn đau ở môi do bị thiên thần cắn. 2 đứa sau vài chục giây, bắt đầu nằm ôm nhau lấy hơi… thở. Gương mặt đỏ ửng của Thi đang nằm mà nắm mắt, làm Cương vừa thấy dễ thương, nhưng cũng vừa lo, vì khi nãy lỡ “lún cán” một cái vô ý. Sự ham muốn dần giảm đi… Cương hỏi:
“Nãy… đau ko em..?”
Thi nằm thở một hồi, mới nhìn Cương, bặm môi kêu:
“Hm hm..! Môi anh..! Chảy máu rồi kìa..!”
Cương: “Đứa nào cắn… hả..?”
Thi: “Em ko biết..! Tại anh ấy..!” – dám chối tội, chống chế.
Vết thương thể xác sao sánh bằng cơ sướng tinh thần và thể cứng bên dưới. Cương kêu:
“Sao..! Bớt đau chưa..? Hay anh chuốt thêm nữa..?”
Thi ko nói, mà kéo đầu anh xuống, dựa vô vai em như để anh khỏi thấy gương mặt đang mắc cỡ, đỏ ké. Cương tự hiểu câu trả lời, nên chỉ mút nhẹ vào vai em nó nhính nhính. Xong 2 đứa cứ dùng má nhau mà cạ cạ vô để tự bứt lông mặt nhau. 1 hồi, Cương nhổm đầu dậy kêu:
“Anh rút ra nha..! Coi cây chì có bự thêm miếng nào hông..!”
Thi đấm nhẹ ngực Cương cái và nhìn theo anh. Cương nhìn vào cây chì và đồ chuốt như sưng đỏ lên, lúc rút ra thì cũng ko thấy máu me gì như từng tưởng tượng. Cũng chả hiểu sao. Chắc kiểu như “chơi cho khô máu”. Cương cười mỉm mỉm. Thi hỏi:
“Cái gì thế anh..? Sao anh cười..!”
“Hông có máu gì hết á..!” – Cương đáp.
Thi: “Hm hm..! Chắc là..! Bút của anh… hút hết mực của em á..! Hí hí hí..!”
Cương: “Hớ..! Bút chì mà xài mực..!”
Anh liền tuột cái bong bóng người lớn chơi ra, thấy 1 bọc “mực trắng”, liền chồm lên, đưa lên trước mặt em nói:
“Nè..! Mực anh phọt ra nè..!”
“iu..! Ghê quá..! Gì mà ra dữ thế..?”
Cương: “Ai biểu dễ thương chi..! Làm người ta có nhiu bắn hết nè..!”
Thi che miệng cười tủm tỉm, xong gạt cái bong bóng chứa mực qua bên rồi choàng tay lên cổ Cương mà nhìn khắp mặt anh bằng đôi mắt long lanh, miệng cười cười kêu:
“Cám ơn anh..!” – rồi lại nhắm mắt, kê miệng mút lấy môi Cương thắm thiết.
Ko biết em nó tạ ơn Cương mua cho bộ bút chì, hay do bị anh đút cây của mình vào trong em nó mà chuốt..! Ôi thần linh ơi..! Ai mà biết được..! Chắc là do uống nước ngoài quán ngon quá, nên cảm ơn.
[Hết phần 34]
Sao ko ra nx z ad
Cách hành văn tốt, đọc cảm xúc!
xin inf tác giả
hay quá b ơi
Tuyệt