VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78
Tác Giả: I'm Hider
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Lãng mạn, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: huyền huyễn, sắc hiệp, xuyên không
Lượt Xem: 2322 Lượt Xem
Trường học chẳng phải là thứ gì xa lạ với mọi người, nhưng Quân thì khác, hắn chưa bao giờ đến trường.
Cho đến hôm nay, trong vai của Nguyễn Minh Quân, hắn lần đầu được sống trong cuộc đời của một học sinh!
Ngước nhìn cổng học viện, Quân thầm cười. Trong lòng dự tính biết bao nhiêu chuyện phải làm!
Nhưng trước hết, hắn phải vào trường trước khi trễ giờ!
“Sáng nay quần với Xuân vài hiệp mà xém tí trễ giờ rồi…”
Quân bước xuống dắt xe vào. Hành động này khiến tất cả mọi người trợn mắt. Học viện không cho phép chạy xe trong khuôn viên, yêu cầu học sinh phải dắt xe mỗi khi ra vào cổng. Dù đã có quy định như vậy nhưng tên chủ cũ của thân xác này không hề để tâm. Hắn thoải mái phóng xe vào. Chẳng ai dám cản cả, mãi rồi thành quen, họ xem Quân là ngoại lệ.
Ấy vậy mà hôm nay, Quân lại chịu dắt bộ, khiến cho toàn trường kinh hãi.
“Trời ạ…”
“Cái gì thế này?”
“Chắc chắn là xe hết xăng nên mới dắt! Thằng Quân không bao giờ làm vậy!”
“Ê mà nhìn Quân xem, sắc mặt tốt hơn chưa kìa… khác với hồi trước quá…”
“Ừ, cơ thể trông có vẻ đô hơn…”
Bao nhiêu lời ra tiếng vào nhắm đến mình khiến Quân cảm giác nhột nhột. Đúng lúc này, ba thằng đệ bất ngờ chạy đến.
“Đại ca!!!”
“Anh đã đi đâu mà bọn em không liên lạc được?”
“Bọn em nhớ anh quá đại ca!”
Quân rùng mình trước cảnh tượng 3 thằng này khóc lóc thảm thiết.
Dựa trên ký ức, Quân biết đây là 3 tên tay sai cực kì trung thành. Đầu tiên là Vinh – da ngăm, tiếp đến là Cường – mập và cuối cùng là Lợi – đuôi ngựa.
“Mấy thằng này tuy xấu tính… nhưng lại trung thành với mình… có lẽ vẫn nên giữ lại để sau này có việc thì sai tụi nó!”
Quân thầm nghĩ, sau đó đáp: “À, tao có chút việc bận thôi! Không cần lo!”
“Bận? Có phải đại ca lén bọn em đi chơi gái một mình không?” Lợi khóc lóc nói.
“Má cái thằng im mồm!”
Hai tên còn lại vội bịt mồm Lợi lại trước ánh mắt đang giật giật của Quân.
“Ái chà! Hội ngộ đông đủ! Thật là vui quá đi!”
Nghe giọng nói của Danh vang đến, Quân bất giác phẫn nộ.
“Là cảm xúc của chủ cũ!”
Quân thở nhẹ một hơi, nén cảm xúc ấy lại, sau đó bình tĩnh nhìn Danh.
“Ba sao?” Danh hơi bất ngờ. Vì từng là bạn, Danh hiểu rõ Quân. Với tư chất bình thường và lười tu luyện, Danh cứ nghĩ Quân sẽ mãi kẹt ở 2 sao, nào ngờ sau một thời gian không gặp, Quân đã đạt đến 3 sao rồi.
Quân nhìn Danh, nhếch nhẹ môi rồi dắt xe đi tiếp. Danh bị động thái này làm cho khó chịu, chỉ có hắn được phép trêu chọc người khác, không có kẻ nào được chọc hắn cả.
Danh vội chặn đầu xe Quân lại, ánh mắt thách thức. Ba thằng đệ phía sau xửng cồ lên muốn hội đồng. Nhưng đám đệ của Danh cũng nhanh chóng phản ứng.
“Ơ kìa? Sao mất tích mấy tháng thế bạn? Biết bọn này nhớ lắm không?” Danh giả vờ thân thiện.
“Xin lỗi, tao không hiểu tiếng chó!”
“Cái gì?” Bị Quân chửi thẳng, Danh tức giận.
“À quên! Xin lỗi…” Tự dưng Quân xin lỗi làm Danh ngỡ ngàng, phản ứng không kịp, xưa giờ 2 chữ xin lỗi chưa từng phát ra từ miệng Quân.
“… so sánh vậy tội nghiệp con chó! Chó nó còn biết trung thành cơ mà!”
Quân cười cợt.
Danh tuy tức nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
“Quân! Thật sự xin lỗi vì những chuyện đã làm… nhưng mà tao không muốn làm người xấu nữa. Suốt ngày chỉ ăn chơi, không lo tu luyện. Tao chỉ muốn trở thành một con người tốt hơn thôi! Tao tưởng ngày hôm đó, tao cùng Hiệp đã dạy cho mày một bài học về làm người! Vậy mà bây giờ mày vẫn không biết hối cãi sao?” Danh đáp trả, còn cố tình nói to để mọi người nghe thấy.
“Ồ? Thế chặn đường người khác là việc của người tốt làm à?” Quân hỏi ngược lại.
“Thằng này…” Danh nhíu mày, theo kinh nghiệm của bản thân, Quân lẽ ra phải bị chọc giận và mất bình tĩnh rồi. Sao hôm nay còn đáp trả khó chịu vậy.
“Tao biết mày nhớ tao, nhưng có gì chúng ta nói chuyện sau nhé! Hôm nay tao phải đi học nữa!” Quân nháy mắt, sau đó nhích bánh xe sang một bên rồi đẩy đi.
Ba thằng Vinh Cường Lợi không hiểu tại sao đại ca mình lại cư xử như vậy. Chúng nhìn nhau rồi lon ton đi theo sau.
Nhưng bánh xe lăn chưa được 5 vòng lại có người chặn đường Quân.
“Ồ! Căng rồi!”
Đám đông hào hứng khi thấy cảnh tượng tưởng chừng chỉ có trong mấy bộ truyện tranh. Hiệp, nhân vật chính trong truyện, người từng bị bắt nạt lại trở nên mạnh mẽ, đối đầu với kẻ đã từng bắt nạt mình, Quân.
Ánh mắt cả hai chạm vào nhau.
Một vài hồi ức tái hiện trong đầu Quân.
15 tuổi, Quân đậu vào Học Viện Biên Hòa. Cũng tại khoảng thời gian đó, Quân bắt đầu sa đọa, trở thành người xấu, suốt ngày chỉ biết ăn chơi quậy phá.
Trong trường, từ học sinh đến giáo viên không ai muốn dính dáng tới Quân cả. Hắn ngông nghênh? Kệ hắn! Chỉ cần không bị hắn nhắm tới là được. Nhưng xui xẻo cho Hiệp, một tên vô cực giả kém cỏi nhất trường, gia cảnh còn nghèo khổ lại lọt vào ‘mắt xanh’ của Quân cùng đồng bọn.
Hiệp bị đập một trận no đòn, sau đó bị bắt ép trở thành tay sai. Hiệp không thể phản kháng, dù có nhờ đến sự trợ giúp của giáo viên cũng chỉ nhận được những lời hứa hẹn vô nghĩa. Những học sinh khác tuy có ngứa mắt với hành vi bắt nạt này, song họ không muốn dính líu đến phiền phức. Họ dần chuyển sang công kích Hiệp, cho rằng bản thân tên đó quá nhu nhược, nếu Hiệp biết phản kháng thì đâu đến nông nỗi này?
Cứ thế, những năm tháng học tại Học Viện Biên Hòa chẳng khác nào ác mộng đối với Hiệp. Hắn không thể chuyển trường vì gia cảnh nghèo khó, mẹ hắn một mình bươn chải mới đủ tiền chạy chọt cho hắn vào trường nhằm kiếm một con đường thăng tiến sau này! Nếu bây giờ bỏ học thì khác nào hủy đi công sức của mẹ?
Hiệp nhẫn nhịn chờ ngày ra trường.
Nhưng…
Vào những tháng cuối của năm học trước, Hiệp bỗng biến mất không chút tăm hơi. Nhiều người còn nghĩ rằng Quân đã giết Hiệp và dùng tiền để bịt miệng mẹ Hiệp nữa. Nhưng oan cho Quân, hắn nào biết Hiệp đi đâu! Cũng không biết rằng, mình sắp phải đối mặt chuyện gì.
Cái ngày mà Hiệp trở lại trường, ai nấy cũng phải há hốc mồm bởi sự thay đổi đáng kinh ngạc của hắn. Không chỉ về ngoại hình hay thần thái mà còn cả cảnh giới nữa, từ một tên vô cực giả chật vật lắm mới lên được 2 sao, Hiệp nhanh chóng đạt đến 4 sao sơ cấp chỉ trong vòng 1 tháng!
Chẳng thể nào có kỳ tích tu luyện như thế được, trừ phi Hiệp đạt được một cơ duyên nào đó thôi.
Điều đầu tiên Hiệp làm khi trở lại trường chính là tìm đến Quân. Trong lúc Quân đang phè phỡn cùng đám đàn em tắm nắng trên sân thượng thì bất ngờ bị Hiệp chọi một hộp sữa vào người.
Hộp sữa văng tung tóe khiến cả đám nổi điên, định hỏi tội Hiệp nhưng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
“4 sao?”
Cả bọn như chết lặng.
Hiệp không còn là tên sai vặt ốm yếu như xưa nữa.
Tuy nhiên, tên Quân chơi ma túy nhiều, đầu óc nào phân biệt được mạnh yếu. Bất chấp về khoảng cách cấp độ, Quân cùng đám đàn em lao đến.
Hiệp chờ đợi ngày hôm nay rất lâu rồi. Phẫn nộ trong người tuôn ra ngoài, tạo thành các đòn đánh mãnh liệt, khiến cho đội hình 4 người của Quân tan vỡ.
Từng tên từng tên một hứng chịu mưa đòn.
Mãi cho đến khi có giáo viên kỷ luật đến can ngăn, mọi thứ mới dừng lại.
Quân cùng đám đàn em bị thương nặng phải nghỉ học một tuần. Vụ việc này ông Minh cũng biết nhưng không can thiệp, còn chửi Quân một trận vì cái tội bắt nạt người khác, hậu quả bây giờ gánh chịu là đáng.
Quân thù dai, cục tức này sao có thể nuốt trôi được.
Băng của Quân không chỉ có 3 thằng đệ mà còn có một vài thằng khác, trong đó nổi bật nhất là Danh.
Trong một lần đi nhậu, Danh đã cùng Quân lên kế hoạch trả thù. Bọn chúng định chặn đường Hiệp và hội đồng. Tuy không ai mạnh đến cấp 4 nhưng với quân số 12 người, cộng với món bảo vật mà Quân vừa chi số tiền lớn mua từ chợ đen, tin chắc sẽ khiến Hiệp phải chịu khổ.
Đúng theo kế hoạch, 12 tên phục kích sẵn ở đoạn đường vắng mà Hiệp hay đi bộ về nhà. Khi Hiệp xuất hiện, cả đám nhào ra, khí thế đùng đùng.
Hiệp chẳng chút hoang mang, nhìn Quân rồi nở nụ cười bí hiểm.
Bỗng, Danh cùng 7 tên còn lại bước về phía Hiệp.
“Cái gì?” Quân trợn mắt nhìn Danh.
“Mày… thằng chó!!!” Bộ 3 VCL (Vinh Cường Lợi) phẫn nộ. Dù có ngáo đến mức nào, chúng cũng hiểu hành động kia là gì. Mấy tên kia đã phản bội!
Và sau đó, một trận chiến đã nổ ra, Hiệp và Danh xử gọn Quân, trấn lột luôn thứ bảo vật hắn vừa mua. Ba thằng đệ cũng bị đánh tơi bời.
Trời đổ mưa to, khiến 4 tên bại tướng đang nằm co ro dưới đường càng thêm nhục nhã.
Sau ngày hôm đó, Quân không đến trường nữa. Hắn cũng không gặp lũ đàn em. Một mình truy tìm vinh quang trong ảo tưởng của ma túy. Sau đó, hắn gặp một cô gái thần bí với vẻ đẹp cuốn hút, hoặc là do hắn tự thấy vậy vì nhận thức lúc đó cực kì mơ hồ. Cô ta chủ động làm quen, nói ra những lời ngon ngọt, cuối cùng dắt Quân vào khách sạn.
Quá trình làm tình gần như không có trong ký ức của Quân, bởi lẽ hắn đang phê thuốc cực độ rồi sau đó ngủm, tạo cơ hội cho Quân hiện tại nhập vào.
“Haha, tao chờ thằng Hiệp trừng trị thằng Quân này lâu rồi!”
“Ừ, thằng Quân này hống hách quá!”
“Tao ngứa mắt lâu rồi, nó dám cua crush của tao, biến crush tao thành gái hư! Mẹ nó, thằng khốn kiếp này phải bị trừng trị.”
“Hiệp idol, chúng tôi tin bạn!”
Những lời xầm xì kéo cho tình hình trở nên căng hơn. Ba thằng đàn em của Quân tái xanh cả mặt. Dù cảm nhận đại ca đã có phần thay đổi, nhưng thực lực của Hiệp vẫn vượt trội hơn hẳn, trong cái trường này hiếm ai có thể đánh thắng Hiệp.
“Haha! Tốt lắm!” Danh cười đầy thích thú, gương mặt ngóng chờ drama sắp diễn ra.
“…” Quỳnh Phương khoanh tay trước bộ ngực căng tròn của mình, ánh mắt nàng nhìn về cuộc chạm trán đầy duyên nợ giữa bạn trai mình và kẻ thù.
Hiệp định mở miệng thì bất ngờ Quân sấn tới. Tưởng như Quân muốn động thủ, Hiệp liền vung tay. Nhưng, Hiệp bỗng thấy lưng của Quân gấp lại.
Không phải là một động tác tấn công.
Quân… đang cúi đầu trước Hiệp.
Toàn trường như chết lặng.
Đến độ một chiếc lá rơi cũng có thể nghe thấy.
Nhưng chừng đó còn chưa đủ, Quân lại khiến tất cả mọi người sốc nặng thêm một lần nữa khi nói: “Xin lỗi!!!!”
“…” Người sốc nhất có lẽ là Hiệp. Hắn chưa bao giờ nghĩ Quân sẽ xin lỗi mình.
Vẫn trong tư thế cúi đầu, Quân dùng giọng trầm nói: “Hiệp, trước đây tôi đã làm nhiều điều sai trái với cậu… trong khoảng thời gian qua, tôi đã tu tâm dưỡng tính, ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc. Những hành vi mà tôi gây ra cho cậu thật quá đáng, không xứng được tha thứ. Nhưng mà, tôi vẫn mặt dày muốn nói những lời xin lỗi muộn màng cho cậu, mong rằng cậu sẽ để tôi bù đắp những gì đã làm!”
Quai hàm của mọi người xém tí rớt xuống đất.
Ai nấy đều nhìn nhau bằng ánh mắt không tưởng.
Quỳnh Phương cũng tỏ ra bất ngờ. Với xuất thân từ gia đình tài phiệt, mặt mũi là điều cực kì quan trọng. Hành vi cúi đầu trước kẻ khác chẳng khác nào làm vẩn đục danh tiếng của gia đình. Vậy mà Quân dám làm?
Hiệp mấp máy môi thì lại bị Quân ngắt lời: “Mẹ cậu… tôi đã tài trợ cho quán ăn của bà ấy! Đồng thời dùng bác sĩ tốt nhất đến khám. Tiền thuốc men sau này, tôi sẽ đứng ra trả.”
“Cái gì?”
Hiệp không tin vào tai mình nữa. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
Hiệp mở máy thì thấy mẹ gọi, hắn nhìn sang Quân một cái rồi bắt máy: “Con nghe mẹ! Mẹ có chuyện gì à?”
“À không, con có cậu bạn tên Quân đúng không?”
“Sao thế mẹ…”
“À, cậu ấy thật tốt bụng, sáng nay, sau khi con vừa đi học, cậu ấy đã cho người đến sửa sang lại quán nhà ta, còn mời bác sĩ đến khám cho mẹ nữa! Mà cậu ấy nợ con ân tình gì mà tốt với nhà ta thế?”
“…” Hiệp không tin vào tai mình. Hóa ra Quân nói thật sao.
“À… chỉ là giúp đỡ nhau thôi…” Hiệp gãi đầu bối rối.
“Bữa nào mời bạn Quân về nhà ăn cơm nhé!”
“Dạ…”
“Thôi con đi học đi!”
Cúp điện thoại, Hiệp trơ mắt nhìn Quân.
“Hi vọng chút tấm lòng đó có thể xoa dịu những gì mà tôi đã làm với cậu!” Quân ngẩng đầu lên, gương mặt tỏ ra hết sức hối lỗi.
“Mong rằng, chúng ta có thể làm bạn, cùng hỗ trợ, giúp đỡ nhau, không gây thù chuốc oán nữa!”
Quân đưa tay ra khiến gương mặt Hiệp cứng đờ.
“Kẻ này… là ai?”
Danh thẫn thờ. Quân, tên công tử bại hoại lại có thể hòa nhã, lại có thể dũng cảm nhận lỗi như vậy sao?
Đám đông xung quanh cũng bắt đầu nhìn nhau hoang mang. Quân thật sự đã thay đổi rồi!
“Haha… không ngờ có ngày nhìn thấy tên Quân như vậy…”
“Nhục chưa kìa! Bắt nạt cho đã xong cúi đầu xin lỗi!”
Một số kẻ tỏ ra hả hê.
“Hmmm… dám làm dám chịu, rất trưởng thành!”
“Ai cũng có sai lầm! Nên cho Quân một cơ hội sửa sai!”
Một vài người gật gù tán thưởng.
Dư luận chia làm hai chiều trước màn xin lỗi của Quân. Cả đám dồn hết sự chú ý sang Hiệp, chờ đợi hắn sẽ làm gì.
“Mày… đang giả vờ đúng không?” Hiệp nhăn mặt lại, ánh mắt trở nên uất hận.
“Tất cả những gì mày làm! Mày nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày à? Mày sống như cầm thú, mày đã ức hiếp tao biết bao lần, coi tao như nô lệ của mày. Giờ đây chỉ vài câu xin lỗi rồi giả vờ giúp đỡ gia đình tao, mày nghĩ tao sẽ bỏ qua à?”
“Bỏ cái mặt nạ đạo đức giả đó ra đi! Lời xin lỗi khốn kiếp của mày chẳng đáng để tao bỏ tai. Mày mãi là thằng cầm thú thích bạo lực, chỉ biết ức hiếp kẻ yếu. Mày thấy tao mạnh rồi nên ngoan ngoãn làm hòa à? Haha… thứ như mày không xứng đáng đâu làm bạn tao đâu!”
Hiệp thật sự phẫn nộ, tựa như bao nhiêu uất ức đều tràn ra theo lời nói.
Bỗng, bàn tay chìa ra của Quân siết lại, sau đó sấn tới Hiệp.
Mọi người lập tức hiểu ra, tất cả chỉ là vở kịch của Quân.
Nhưng…
Trong một khoảnh khắc, bàn tay vốn siết lại của Quân lại vòng ra sau cổ Hiệp, khiến tên này đang định động thủ cũng phải dừng lại vì bất ngờ.
“Á đù!”
Lại một cú sốc khác.
Quân không hề đấm Hiệp. Thay vào đó, hắn trao cho Hiệp một cái ôm.
“Awwww…” Các chị em hủ nữ gào thét.
“Hóa ra là vậy… đúng kịch bản rồi! Hóa ra Quân bắt nạt Hiệp là vì lý do đó!”
“Quân chắc chắn là công, còn Hiệp là thụ! Tao ship cặp này!”
“OTP mới?!”
Nét mặt Hiệp kinh hoàng cực độ, sau vài giây bất ngờ, hắn vội đẩy Quân ra.
Mà Quân cũng rất nhanh lùi lại, sau đó nói: “Có thể bây giờ cậu chưa thể chấp nhận được! Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho lỗi lầm của mình!”
Đúng lúc này, trống trường vang lên.
Các học sinh cũng nhanh chóng về lớp. Quân cũng nhanh chóng dắt xe đi. Quân lướt ngang qua Hiệp, gương mặt bỗng chốc thay đổi, một vẻ mặt cực kì nghiêm trọng, ánh mắt hắn khẽ liếc về sau.
Nét mặt Hiệp cũng không thua kém gì, tựa như vừa nhận một cú sốc lớn.
Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ:
“Tên này có thủ đoạn gì?!”
Hết chương 18.
Wed lồn
K thấy ra truyện nhỉ
Ra phần mới đi ạ
ra tiếp đi ạ