VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Tác Giả:

Lượt Xem: 2383 Lượt Xem

Chương 43: Oán Hồn

“Trời ơi… có bồ rồi! Buồn quá!”

“Con bé kia may mắn ghê!”

“Đẹp trai quá.”

Đám con gái ở sân bay thầm nghĩ. Có người còn tuyệt vọng, từ bỏ ý định xin số chàng trai kia.

Nhưng họ đâu thấy biểu cảm của Nhi. Hai mắt Nhi tròn xoe rồi chuyển dần sang hình viên đạn.

Nếu anh còn nói vậy nữa thì coi chừng em! Đừng tự tiện xưng hô như vậy!” Nhi thẳng thừng nói.

Haha… em vẫn luôn tàn nhẫn như vậy? Làm sao để có trái tim của em đây Nhi?” Chàng trai kia hỏi.

Xì! Đừng có vậy nữa Diệc Phàm! Nhi đã hứa cả đời này chỉ yêu có mình em thôi!” Lâm An lắc đầu, ôm lấy Nhi như không muốn tách rời.

Thôi em làm vậy Nhi ở giá đến cuối đời sao?” Diệc Phàm lắc đầu cười khổ.

Mắc gì ở giá, Nhi sẽ lấy em mà! Đúng không?” Lâm An khoác lấy tay Nhi, cạ cặp đào tiên made in China vào tay Nhi.

Thôi được rồi! Hai người muốn đứng đây mãi à?

Nhi hơi đỏ mặt, thầm nghĩ tại sao bằng tuổi mà ngực mình chưa bằng một nửa của Lâm An.

Sau đó, cả ba bắt taxi về nhà Nhi.

Wow!! Nhà Nhi lớn quá!” Lâm An trầm trồ khi đứng trước cổng nhà. Từng nghe Nhi kể nhà nàng giàu nhưng khi nhìn thấy căn biệt phủ này, trọng lượng chữ giàu của Nhi nặng hơn vạn lần.

Nhi à! Sau này phải cưới mình rồi bao nuôi mình!

Nhi nhún vai: “Thôi cậu vừa hư vừa tốn cơm!

Xí, mình rất ngoan nha! À, mà cậu không lấy thì thôi, nghe đâu cậu còn anh trai nữa đúng không? Anh trai song sinh, đúng rồi, chính xác là song sinh! Như vậy cũng có phần giống Nhi rồi! Cậu không lấy mình thì mình lấy anh cậu!” Lâm An lè lưỡi khi tìm được lốp dự phòng hoàn hảo.

Gì? Cậu muốn lấy anh tớ? Hơ hơ, anh ta là một fuckboy chính hiệu đấy!” Nhi bĩu môi nói. Thật tình nàng rất ít khi bôi xấu Quân, nhưng không hiểu sao nghe Lâm An nói muốn cưới anh mình, nàng muốn dùng những điểm xấu của Quân dọa Lâm An.

Anh rất mong được gặp anh của em đấy!” Diệc Phàm cười mỉm, vỗ vai Nhi nhưng bị nàng hất ra.

Cánh cổng mở ra, cả ba bước vào trong. Đứng trước cửa nhà, dì Xuân với vẻ mặt tươi tắn mỉm cười chào đón Nhi cùng hai người bạn của nàng. Sau chuỗi ngày bị dồn nén không có cách nào thỏa mãn, Xuân cuối cùng cũng tìm được cơ hội làm tình với Quân, tất cả đều nhờ những vị khách này, không có họ chẳng biết bao giờ Nhi mới ra khỏi nhà nữa.

Để ý thấy chiếc xe máy của anh mình, Nhi liền hỏi: “Anh hai về rồi hả dì Xuân?”

“Ừ! Quân đang ở sau tu luyện!” Dì Xuân đáp, hai chân cố trụ vững để không run.

“Dì đã dọn phòng rồi, con mời bạn vào nhà đi!”

“Dạ!” Nhi gật đầu rồi vẫy tay:

Vào nhà thôi!”

Lâm An và Nhi sẽ ngủ chung phòng, còn Diệc Phàm sẽ ngủ ở phòng được chuẩn bị cuối hành lang.

Woah! Sân vườn cậu rộng quá!” Lâm An như một đứa trẻ chạy khắp nơi để khám phá. Nhi cùng Diệc Phàm chậm rãi bước phía sau.

Ủa? Đó là…?” Lâm An chợt nhận ra có một chàng trai đang xếp bằng tu luyện. Thoạt nhìn qua, Lâm An thấy chàng trai ấy rất giống Nhi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là anh trai của Nhi.

Gương mặt Lâm An bất chợt biến sắc, cô cảm giác có gì đó không đúng, tự dưng trái tim nàng lại đập thình thịch một cách khó hiểu.

Sắp đột phá?” Diệc Phàm nhận ra infinergy dao động mạnh mẽ quanh người anh trai Nhi, đây là dấu hiệu của việc sắp đột phá. Nhưng hắn nhận ra Quân chỉ là 3 sao. Dường như có chút thua thiệt với người em song sinh!

“Guhhhhhhh!!!” Quân gầm lên một tiếng, gương mặt nhăn nhó đủ kiểu. Cuối cùng, hắn cũng đã nén lại luồng infinergy đang dao động kia, đắp vào tinh thể thứ ba của mình.

“Đột phá 3 sao cao cấp!” Quân cười tươi, ánh mắt nhìn sang Nhi cùng hai người bạn mới.

“Xin chào!” Quân đứng dậy vẫy tay.

Nhưng chỉ có Diệc Phàm gật đầu chào, còn Lâm An thì đứng ngơ ngác như trời trồng. Quân thấy vậy vội bước lại xem, nhưng cô nàng bị hành động của hắn làm cho tỉnh táo, vội chạy ra sau lưng Nhi để núp.

“Sao vậy? Do mình không mặc áo à?” Quân thầm nghĩ.

Rất vui được gặp em! Nhi thường hay kể về việc mình có anh trai sinh đôi! Quả nhiên hai người rất giống nhau!

Diệc Phàm chìa tay ra. Nhi đứng bên cạnh đang tính phiên dịch thì bất ngờ nghe giọng anh trai xen vào…

Ồ! Nhi kể về tôi sao? Chuyện hiếm thấy đấy! Anh là bạn của con bé à?” Quân bắt tay với Diệc Phàm sau màn sổ tiếng Trung của mình. Lúc còn nghiên cứu dạng năng lượng sơ khai của infinergy, Quân có làm việc với hai nhà khoa học Trung Quốc, họ cũng đã chỉ Quân vài câu từ, nhưng tên này học khá nhanh, chả mấy chốc đã nói Tiếng Trung sành sỏi.

“Anh ấy biết Tiếng Trung?” Người anh này ngày càng bí ẩn.

Diệc Phàm cười đáp: “Không! Chúng tôi là…

Chưa nói hết câu, Nhi đã giẫm vào chân của Diệc Phàm. Tên này chắc lại nói mấy câu bậy bạ rồi.

Sao thế?” Quân giả bộ không thấy hành vi thô bạo của em gái.

À… không có gì…” Diệc Phàm lắc đầu.

“Anh ấy là bạn của em!” Nhi vội đáp, tựa như sợ Quân hiểu lầm.

“À!! Ra vậy… ra vậy…” Quân đảo mắt một phát cũng đủ nhìn ra Diệc Phàm là cái đuôi của Nhi. Chỉ có trường hợp của Lâm An là hắn hoàn toàn không hiểu, tại sao cô nàng này lại cư xử kì lạ như vậy.

“Đây là Lâm An! Là bạn thân và cũng là bạn chung phòng em!”

“À, là người mà em kể đấy hả?”

“Ừ!”

Rất vui được gặp em!” Quân mỉm cười thân thiện nhất có thể, nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt dè chừng của Lâm An cùng với động thái càng nép sau Nhi hơn.

Cậu sao vậy?” Nhi cũng tỏ ra khó hiểu, Lâm An luôn hoạt bát hòa đồng bỗng dưng e sợ như vậy.

Không có gì… Mình hơi mệt thôi!!” Lâm An lắc đầu đáp. Nhi nghe vậy liền đưa Lâm An về phòng nghỉ.

Chỉ còn lại Diệc Phàm và Quân. Hai người nhìn nhau, trong lòng âm thầm đánh giá.

Diệc Phàm có phong thái của một soái ca chính hiệu. Mắt mũi miệng đều được khắc lên gương mặt một cách hoàn hảo nhất, mái tóc hơi dài nhưng không tạo cảm giác rối bù, trái lại trông lãng tử vô cùng. Dáng người Diệc Phàm cao, tuy không có nhiều cơ bắp nhưng nhìn chung là cân đối, có khi chất nho nhã của thư sinh.

Về phần Quân, sau những ngày tháng luyện tập Thiên Môn Đạo cực kì căng thẳng, cơ bắp đã phát triển nhiều, nhất là ở hai cánh tay. Gương mặt Quân quả thật không đẹp bằng Diệc Phàm, nhưng hắn ẩn hiện cái nét láu cá, tinh ranh. Điểm này ngay cả người em song sinh của hắn cũng không có.

Tiếng Trung của em tốt vậy!” Diệc Phàm buông lời khen.

Cũng chỉ biết vài câu thôi!” Quân nhún vai. Bỗng, một cảm giác kì lạ trỗi dậy khiến Quân ớn lạnh.

“Cẩn thận, nó đang thăm dò mày! Là thủ đoạn linh hồn!” Ngọc cảnh báo khiến Quân tỉnh ra. Hắn bùng phát một luồng infinergy mạnh mẽ khiến Diệc Phàm giật mình, thu lại thủ đoạn thăm dò của mình.

À xin lỗi, mới đột phá còn chưa ổn định được!” Quân cười nhẹ, trong lòng thầm mắng: “Thằng này thăm dò cái gì?”

Có thể Diệc Phàm chỉ tò mò về Quân, nhưng điều đó không có nghĩa hắn được quyền tự tiện thăm dò như thế.

Ừm! Có lẽ do anh và Lâm An làm phiền em! Mau ổn định lại tránh ảnh hưởng căn cơ!” Diệc Phàm ra vẻ tốt bụng nhắc nhở, sau đó quay đi. Gương mặt hắn bỗng chốc thay đổi, trong đầu phát ra giọng nói: “Nó là thông linh nhân đấy! Nhưng so với con bé kia yếu hơn nhiều!

Cứ tưởng anh em song sinh sẽ có tư chất giống nhau, xem ra hi vọng dư thừa!

***

Buổi tối, Nhi cùng các bạn đi ăn tối. Quân thì không đi vì có tiết luyện kiếm với anh Tiến.

Keng!

Keng!

Keng!

Tiến ra kiếm rất quyết liệt, mỗi cú chém đều hiểm hóc.

Nhưng Quân cũng không phải dạng vừa, hắn tựa như đọc được bài của sư phụ, liên tục chống đỡ, thi thoảng tìm được cơ hội phản đòn.

“Rất tốt! Đường kiếm đã có hồn!” Tiến thầm nghĩ.

Sau khi luyện kiếm xong xuôi, Quân lại kể về chuyện định đến Kiếm Vực, bao gồm cả việc sẽ được bạn của cha hộ tống.

“Ồ là ai vậy? Mấy người?” Tiến tỏ ra hứng thú, hắn là fan của Thất Hiệp Miền Nam đấy.

“Không biết nữa anh…” Quân lắc đầu. Hắn cũng định hỏi cha nhưng ông ấy bận quá, chả có rảnh giây nào để giải đáp của hắn. Cũng tự tra google về Thất Hiệp Miền Nam nhưng thông tin cực kì ít. Đối với một tổ đội nổi như cồn thời đó mà không tìm được thông tin nào, chẳng phải rất kỳ lạ sao?

“Trong Thất Hiệp Miền Nam có một người với biệt danh là Nón Lá, người này là một hacker. Sau khi nhóm tan rã, Nón Lá đã hack toàn bộ các trang có thông tin về Thất Hiệp Miền Nam! Lý do tại sao làm vậy thì anh cũng không biết!” Tiến gãi đầu, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng anh nghĩ chắc sẽ có cô ấy…”

“Cô ấy?” Quân nhướng mày.

“Ừ! Tia Chớp – Một bậc thầy kiếm đạo với lối đánh tốc độ!” Tiến cười nói.

***

“9 giờ rồi!!” Quân tự hỏi giờ này em gái hắn cùng 2 người bạn đang làm gì.

“Mày tranh thủ dưỡng linh thuật đi!” Ngọc hối thúc. Dựa vào đống tài liệu mà dì Nguyên gửi, Quân mỗi ngày đều tu luyện linh hồn, tất nhiên ở mức độ thấp thôi. Tuy vậy, vẫn có chút tiến triển, dễ thấy nhất là ở Ngọc, linh hồn nó đang dần đậm đặc trở lại, các kỹ năng như Thuấn Thân và Ẩn Thân đỡ hao tốn năng lượng hơn.

Nhưng kể từ khi em gái về nhà, Quân cảnh giác không tập Dưỡng Linh Thuật nữa. Hắn ngại để lộ ra chuyện mình là Thông Linh Nhân.

“Thôi… khi nào Nhi qua Trung Quốc thì tao tu tiếp!” Quân nói thầm.

“Em gái mày có linh hồn rất mạnh!” Ngọc cảm thán.

“Còn thằng Diệc Phàm với con bé Lâm An kia thì sao?”

“Cũng ngang ngửa đấy.” Ngọc đánh giá, rồi lại đá sang chuyện Dưỡng Linh: “Sắp đi đến Kiếm Vực, mày chịu khó luyện dưỡng linh đi, thủ đoạn linh hồn là thứ rất khó lường.”

“Ừm! À mà mày nói mày từng ở một bí cảnh miền Bắc tìm được thuật tu luyện kia? Là ở đâu vậy?”

“Không nhớ…”

Ngọc đáp.

“Ừ mày thì hay rồi!” Quân thầm mắng, sao cứ thông tin quan trọng là không hỏi được, cay dái quá.

“Nếu có thể tìm được những phần linh hồn còn lại, có khi trí nhớ tao sẽ khôi phục…”

Hiện tại, linh hồn của Ngọc vẫn chưa hoàn thiện, nếu tính theo phần trăm, nó chỉ đâu đó 30% thôi. 70% còn lại không biết đã đi chốn nào, liệu rằng vẫn còn tồn tại hay đã bị tiêu tán.

“Xì! Tìm làm gì? Mày có tin tưởng tao đâu! Có nói cho tao biết thân phận đâu.” Quân ra vẻ hờn dỗi.

“Nhóc con, mày tốt nhất không nên biết thì hơn!” Ngọc nói rồi im lặng.

Quân nhíu mày tự hỏi lời cảnh báo trên là sao? Thân phận của Ngọc là cái quái gì mà hắn không nên biết? Hay lắm, đặt phòng trong cơ thể hắn mà không xuất trình chứng minh thư!

Nhưng như vậy càng làm Quân có hứng thú, hắn thề sẽ lôi Ngọc ra ánh sáng!

Quân lúc này đảo mắt sang bức tranh Diệu Kiến tặng. Bữa giờ hắn vẫn dành vài phút ngắm tranh nhưng vẫn chưa học được gì nhiều, chỉ mơ hồ cảm giác được chút lông da. Trên tranh là hình thù rất quen thuộc với những ai nghiên cứu về lịch sử, văn hóa Việt Nam. Chiếc trống đồng khắc các loại hoa văn đặc sắc tựa như đang xoay vòng theo nét vẽ của Diệu Kiến.

“Một chiếc trống đồng, rạn vỡ…” Quân đang suy ngẫm thì có tiếng gọi cắt ngang:

“Quân ơi! Dì làm xong rồi!” Theo tiếng gọi của Xuân, Quân vội xuống phòng bếp. Vì đói bụng nên Quân đã nhờ dì Xuân làm một ít đồ ăn.

“Cảm ơn dì nhiều!” Quân hôn lên má dì, cứ như chồng cảm ơn vợ vì đã làm bữa khuya vậy.

“Hì! Dì cũng đói…” Dì Xuân không nói gì, chỉ lẳng lặng chui xuống gầm bàn.

Biết là cô đang thèm cặc, Quân cũng dịu dàng đáp ứng, cởi quần ra để Xuân chơi đùa.

“Con khỏe thật đấy Quân…” Mút chùn chụt bảo bối ưa thích, dì Xuân không chịu được phải khen một tiếng, lại nói thêm: “Sau này cô vợ nào mà chịu nổi con!”

Quân vừa ăn vừa lướt điện thoại, cười khẩy đáp: “Có gì đâu… lấy nhiều vợ là được!”

Sau khi thấy ông bác của mình có tới 3 cô vợ, Quân đã dự tính sau khi giải quyết được những khúc mắc trong lòng sẽ cưới vài cô vợ, an cư lạc nghiệp đến già. Dù sao chuyện có nhiều vợ cũng không bị cấm cản đối với những người giàu có, lại có thêm danh tiếng nhà họ Nguyễn nữa, đâu ai dám phàn nàn. Chỉ có điều hắn phải dạy vợ sao cho cẩn thận, để bọn họ không tranh đấu với nhau, mệt đầu lắm.

Mà chuyện lấy vợ còn lâu Quân mới tính tới, hắn phải ăn chơi cho đã.

Đang nuốt miếng cơm thì Quân mắc nghẹn, Xuân nuốt nguyên con cặc của hắn vào mồm rồi. Phải nói miệng Xuân là chỗ thoải mái nhất, tựa như sinh ra là để Quân đút cặc vào vậy.

Lại ngồi một chút, Quân tiếp tục mắc nghẹn, nhưng lần này hắn đứng bật dậy, ánh mắt hiện rõ sự lo toan.

“Nhi…?”

Quân lập tức gọi cho Nhi!

***

Nhi hôm nay dẫn các bạn dạo phố. Nàng diện cho mình một chiếc váy ngắn mỏng manh, khoe ra cặp chân nuột nà. Sánh bước cạnh nàng là Lâm An với váy dài xẻ tà quý phái, tưởng chừng sẽ không hợp với nét ngây thơ dễ thương của nàng nhưng mọi thứ lại hòa trộn ăn ý, tạo thành sức cuốn hút ngất ngây. Phía sau hai nàng là Diệc Phàm với áo khoác da màu đen, bên trong là áo thun mắc tiền và đi kèm chiếc quần dài thanh lịch.

Một đội hình ngập tràn sắc đẹp!

Nhi chọn nhà hàng Như Ý để đặt tiệc, mặc dù không thích bà chủ nhà hàng cho lắm nhưng phải công nhận đồ ăn nơi đây rất ngon, thích hợp chiêu đãi hai người bạn ngoại quốc.

Đồ ăn Việt Nam đúng là đặc biệt!” Lâm An vui vẻ nhét đồ ăn vào miệng. Nhìn dáng vẻ này, Nhi mới thở phào. Hồi chiều bạn nàng biểu hiện thật quái lạ. Dù Nhi có từng hỏi nguyên nhân nhưng Lâm An chỉ bảo do không khỏe. Biết là Lâm An nói dối, nhưng Nhi không đoán ra được nguyên nhân thật sự, chỉ có thể mơ hồ gắn hiềm nghi lên anh trai mình.

Diệc Phàm vẫn như cũ, cứ làm như mình là bạn trai của Nhi, liên tục gắp thức ăn cho nàng.

Diệc Phàm! Anh không lo ăn đi?!” Nhi trừng mắt, cảm giác thật khó chịu. Nói về Diệc Phàm, hắn ta cái gì cũng tốt cả, chỉ có cái tật hay làm phiền thôi. Nhi lúc đầu còn lịch sự đối đãi, bây giờ đã chuyển sang mệt mỏi chán ghét. Đẹp trai như hắn thả ra không ít mỹ nữ cực phẩm bu vào, cớ sao lại đeo bám nàng?

Sau bữa tối, cả nhóm lại đi dạo ở phố đi bộ.

Thật nhớ lúc Nhi vừa qua bên Trung Quốc, mình cũng dẫn cậu đi như vầy nè!” Lâm An khoác tay Nhi, chỉ chỉ trỏ trỏ đủ nơi.

Ừm!” Nhi mỉm cười nhớ lại khoảng thời gian đó. Ở nơi đất khách quê người, khó tránh khỏi lạc lõng, nhất là khi Nhi vẫn còn nhỏ tuổi. May mắn thay, Nhi gặp được Lâm An, một cô bé hòa đồng đến mức không thể hòa đồng hơn. Nhờ có Lâm An, Nhi mới cảm thấy bớt buồn chán.

Rồi Diệc Phàm xuất hiện, đóng vai trò người hướng dẫn cả hai đứa. Bắt đầu cùng nhau làm các nhiệm vụ trừ tà, cúng bái. Trải qua biết bao thăng trầm, giờ đây nhìn lại, Nhi mới thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Có một điều anh thắc mắc mãi… tại sao ở Việt Nam tốt như vậy mà em lại chọn sang Chi Nhánh Hội Tử Thần của Trung Quốc?” Diệc Phàm hỏi. Xét về điều kiện sống, ở Việt Nam vẫn thoải mái hơn, bên Trung Quốc vừa ô nhiễm, lại vừa đông dân, cảm giác rất ngột ngạt. Trụ sở Hội Tử Thần cũng nằm ở Việt Nam, cơ sở vật chất và nền đào tạo vẫn tốt hơn. Cớ sao Nhi lại chọn sang bên Trung Quốc?

Nhi trầm tư, một chút quá khứ khó chịu xuất hiện.

Lúc đó, nàng đã chạy trốn khỏi cảm xúc kỳ lạ của mình!

Chợt, gương mặt Nhi tái lại. Lâm An và Diệc Phàm cũng tương tự. Với độ nhạy cảm của Thông Linh Nhân, cả ba ngửi thấy mùi của oán hồn!

Linh hồn là một khái niệm tương đối mơ hồ, là đề tài được rất nhiều học giả mổ xẻ, phân tích suốt bao năm qua. Trước khi tận thế, con người cũng có linh hồn, nhưng nó chỉ tồn tại ở dạng năng lượng trong ý thức. Sau khi infinergy lan tràn, linh hồn con người liền bị biến đổi, trở thành một khối năng lượng lớn hơn. Tuy nhiên, không phải ai cũng dùng được khối năng lượng trên.

Cho đến khi chết, linh hồn sẽ thoát ra khỏi cơ thể. Linh hồn càng mạnh, thời gian tồn tại trong thế giới này càng lâu. Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán, trở về với Thế Giới Linh Hồn.

Tuy nhiên, nếu linh hồn vô chủ ấy được nuôi dưỡng thì có thể tồn tại vĩnh viễn, miễn sao được cung cấp năng lượng thường xuyên. Giống như Ma Trành của Nhi hoặc Ngọc của Quân, những linh hồn này khi ký khế ước với Thông Linh Nhân sẽ sống cộng sinh cùng linh hồn của đối tác, dùng năng lượng linh hồn của họ nuôi sống bản thân.

Ngoài ra, vẫn có một cách để linh hồn không bị tiêu tán, lại không phải phụ thuộc vào khế ước với Thông Linh Nhân. Cách đó là trở thành oán hồn. Oán hồn là những linh hồn mang theo cảm xúc tiêu cực, oán giận thế gian. Đây là những linh hồn cực kỳ nguy hiểm, bởi chúng có tâm lý vặn vẹo, thường xuyên phá phách, quấy nhiễu nhân gian.

Hội Tử Thần được lập ra với mục tiêu xử lý các oán hồn như vậy, giữ trật tự cho thế giới này!

Là thành viên của hội, Nhi, Lâm An và Diệc Phàm sẽ không bỏ qua cho oán hồn kia.

Nhưng…

“Oán khí nồng đậm này… là bọn chúng…”

Nhi cắn răng, ánh mắt đen lại.

Đối thủ không tầm thường!

Hết chương 43.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
4 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Ccne

Wed lồn

Klose

K thấy ra truyện nhỉ

Hà Vi

Ra phần mới đi ạ

Duy anh

ra tiếp đi ạ