VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Tác Giả:

Lượt Xem: 2411 Lượt Xem

Chương 66: Thiền Viện Việt Linh

Thiền Sư là một hệ thống tu luyện đặc biệt, dựa trên việc thiền định để khai phá bản thân. Nguồn gốc của Thiền Sư bắt nguồn từ Phật Giáo, sau đó thoát ly trở thành một giáo phái riêng, không gò bó giới luật như Phật Giáo.

Vô cực giả đi theo con đường Thiền Sư sẽ có ba ưu điểm vượt trội:

Thứ nhất, cảm ngộ cực kỳ cao! Đã có không ít người kẹt ở bình cảnh quyết định đi theo con đường thiền sư để khai phá cảm ngộ, từ đó đột phá thành công.

Thứ hai, khai phá con đường luyện hồn. Thiền Sư cũng có thể phát triển về mặt linh hồn, tạo ra một ưu điểm không nhỏ.

Thứ ba, sống cực kì dai! Cái này không chỉ nói đến vấn đề kéo dài tuổi thọ, mà còn liên quan đến ưu thế trong chiến đấu. Thiền Sư cao cấp một khi tiến vào trạng thái thiền định liền miễn nhiễm với mọi loại hiệu ứng, sức phòng thủ cũng tăng lên gấp bội, khả năng hồi phục cường đại vô cùng. Trong thế chiến thứ III, các Thiền Sư góp công rất lớn ở vai trò tanker. Cụ thể là họ xếp thành một hàng chắn trước mặt và cùng nhau ngồi thiền, mặc kệ quân địch thi triển chiêu gì cũng không ảnh hưởng, tạo cơ hội cho tuyến sau bắn phá!

Điểm yếu là đa phần các Thiền Sư không có nhiều giá trị ở mặt trận công kích, một khi họ tiến vào trạng thái thiền định thì không thể làm gì khác!

Trên Việt Nam có rất nhiều Thiền Viện nổi tiếng, đáng nhắc đến nhất chắc chắn là Thiền Viện Việt Linh! Nơi đây từng chứng kiến một vị Thiền Sư bước vào cảnh giới 8 sao, danh chấn thiên hạ.

Nơi đây không khí thật trong lành!” Rời khỏi cáp treo, Lâm An chạy như đứa trẻ đón nhận không khí tươi mát.

Ở đảo Việt Linh có hai ngọn núi nằm sát nhau được gọi là núi Đôi, được Thánh Mẫu Đạo và Thiền Viện Việt Linh phân chia tọa trấn.

Nếu Điện Thờ Trung Tâm của Thánh Mẫu Đạo nằm dọc từ chân núi đến sườn núi thì Thiền Viện Việt Linh lại nằm ngay trên đỉnh. Đó cũng là lý do cả bọn Nhi phải bắt cáp treo lên.

Để có thể an tĩnh thiền định, sống ở trên đỉnh núi cũng không có gì lạ.

Bước qua mấy bậc thang, cả bọn đến được cổng thiền viện. Kiến trúc nơi đây có hơi hướng cổ kính, đem đến một không gian an tĩnh khó tìm ở thế giới xô bồ ngoài kia. Trong thiền viện đa phần là khách du lịch đến thăm quan, còn một số ít là những người muốn đăng ký trở thành Thiền Sư.

Thiền Sư ở đây có đồng phục khá giống với áo lam của phật giáo, cách điệu ở một vài chi tiết nhỏ để không bị nhà Phật đánh gậy bản quyền.

“Nhi?”

Một thằng nhóc cỡ 15 tuổi nổi bật với cái đầu lởm chởm tóc chạy đến. Nó khoác trang phục của Thiền Sư, xem ra là một thành viên của Thiền Viện.

“Minh Thông!” Nhi vui vẻ vẫy tay chào, xem ra rất thân thiết.

Minh Thông lễ phép chào hỏi với hai người bạn của Nhi trước, sau đó niềm nở nói với Nhi: “Chị về nước khi nào vậy? Sao không nhắn em một tiếng!”

“Đến bất ngờ mới vui chứ! Chị có món quà cho em nè.” Nhi lấy ra một chuỗi hạt tặng cho Minh Thông, thứ này là bảo vật 2 sao, có tác dụng gia tăng thần trí.

“Cảm ơn chị nha! Lần này về có phải là vì Tháp Linh Hồn?”

Nhi gật đầu, sau đó giới thiệu hai người bạn: “Đây là Diệc Phàm và Lâm An, họ là bạn cùng hội Tử Thần với chị.”

Ngược lại, nàng cũng giới thiệu Minh Thông: “Đây là Minh Thông! Là một người bạn từ nhỏ, biết nhau nhờ tham gia khóa tu của Thiền Viện.”

Chào hỏi qua loa vài câu, Minh Thông lại hỏi: “Có… anh Quân không?”

Lâm An đặc biệt nhận ra nét mặt có vẻ sợ sệt của Minh Thông.

Nhi lắc đầu, nói: “Anh ấy bận rộn chuyện trường lớp!”

Nghe vậy, Minh Thông thở phào một cái.

Có chuyện gì vậy? Quân làm gì cậu nhóc này à?” Lâm An tò mò hỏi, Diệc Phàm bên cạnh cũng vểnh tai.

Chưa đợi Nhi giải thích, Minh Thông liền đáp: “Anh ta… là cơn ác mộng của Thiền Viện…”

Kể ra mới biết, năm đó Quân và Nhi cùng được ông ngoại đưa lên núi tham gia khóa tu để gia tăng cảm ngộ.

Nhi thì không phải bàn, nàng rất nhanh lĩnh hội được thiền công. Nhưng Quân thì không như vậy, hắn vừa ngồi thiền liền ngủ, không ngủ thì đầu óc cũng đầy đủ thứ bay bổng. Tính tình hắn cũng không tốt như Nhi, liên tục gây chuyện quậy phá, khiến các Thiền Sư nổi đóa, ảnh hưởng tu hành.

Nhưng chừng đó chưa đủ để Minh Thông kinh hãi như vậy.

“Quân, anh ấy đã đắc tội với cô Thanh… cô ấy là một hộ pháp của Thiền Viện!” Minh Thông rất biết kể chuyện, đến đoạn hay hắn lại ngắt ngứ.

Đắc tội gì?” Lâm An khó cưỡng lại sức tò mò. Bỗng nhiên, Nhi nhíu mày lắc đầu ra hiệu Minh Thông đừng kể nữa, hay đúng hơn là đừng nói rõ tội trạng của Quân.

“À… cái này không tiện nói! Nhưng Quân đã gây tội lớn, dẫn đến thiền viện náo loạn một thời gian, cô Thanh bị ảnh hưởng rất nhiều. Cô ấy đã thề chỉ cần Quân bước vào Thiền Viện liền đánh gãy giò.”

Minh Thông lắc đầu thở dài.

Đi theo con đường Thiền Sư, tâm luôn vững vàng, lại được làm hộ pháp cho Thiền Viện, chắc chắn không phải cấp bậc nhỏ. Vậy mà vẫn bị chọc giận, xem ra tội không nhỏ!” Diệc Phàm chợt hứng thú với thành tích của anh rể tương lai.

Tạm gác chuyện cũ sang một bên, Nhi nhờ Minh Thông dẫn đi tham quan Thiền Viện.

***

Phòng hội nghị của Điện Thờ Thánh Mẫu.

Điện Chủ đương nhiệm là năm nay đã 45 tuổi nhưng vẫn rất phong độ. Ông ta ngồi ở vị trí chủ tọa, bên tay phải là Thánh Nữ đương nhiệm, bên tay trái là bà lão sư phụ của Nguyệt và Viên.

Ở phía đối diện là hai ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thánh Nữ.

“Hôm qua, Thánh Mẫu có về báo mộng. Ngài nói rằng ở lễ hội Tháp Linh sắp đến, dòng chảy số phận sẽ có sự biến động không nhẹ, mở ra cơ duyên lớn.” Vị Thánh Nữ đương nhiệm ôn tồn giải thích.

Nghe vậy, cả Viên lẫn Nguyệt đều mở to mắt. Thánh Nữ được xem là người đại diện cho Thánh Mẫu tại trần gian, giữa cả hai có một liên kết nào đó. Tùy theo năng lực thiên phú của mỗi vị Thánh Nữ, khả năng liên kết sẽ mạnh hoặc yếu. Đối với Thánh Nữ hiện tại, nàng vẫn thể hiện tốt chức vị Thánh Nữ khi thường xuyên cung cấp các thông tin mà Thánh Mẫu báo về, quan trọng là các thông tin ấy đều chuẩn xác.

“Viên và Nguyệt, cả hai đại diện cho Điện Thờ Thánh Mẫu tham gia lễ hội lần này, hãy chuẩn bị thật tốt và cố gắng tìm thấy cơ duyên mà Thánh Mẫu đã báo về.” Vị điện chủ trầm giọng nói.

Viên và Nguyệt gật đầu đáp: “Vâng!”

***

Tham quan Thiền Viện xong, cả nhóm tạm biệt Minh Thông, bắt cáp treo đi xuống. Lúc này đã là 12 giờ trưa, cả bọn chọn một nhà hàng ven đường để ăn trưa.

Thị trấn đông đúc quá nhỉ?” Lâm An chú ý đến đường phố tấp nập hơn xưa.

Là vì lễ hội Tháp Linh Hồn sắp diễn ra, các thế lực khác bắt đầu đổ bộ về Việt Linh!” Nhi giải thích.

Phục vụ đưa thực đơn đến cho bàn của Nhi. Hắn ta thoạt nhìn khá trẻ tuổi, mặt mày sáng sủa, chỉ có điều ánh mắt hơi vô hồn. Điều này thu hút ba người bọn Nhi, dường như họ cảm giác được gì đó.

“Có chuyện gì sao quý khách?”

Chàng phục vụ bị nhìn chằm chằm, nén khó chịu hỏi.

“Trong sắc mặt anh có vẻ không được tốt, có phải bị bệnh không?” Nhi hỏi thẳng.

Nghe vậy, hai mắt phục vụ hơi nhướng lên: “Sao em nhìn ra vậy? Đúng thật dạo gần đây anh thấy hơi mệt mỏi, nhưng không hiểu nguyên nhân tại sao. Anh đã đi khám rồi, nhưng không phát hiện gì cả.”

“Anh đã khám linh hồn chưa?”

“Anh đã khám rồi!” Phục vụ gật đầu.

Câu này khiến cả ba nhíu mày. Họ đều là Thông Linh Nhân, trời sinh nhạy cảm với linh hồn, lại có kinh nghiệm làm việc ở Hội Tử Thần nên kiến thức về linh hồn không ít. Thoạt nhìn qua người phục vụ này không có dấu hiệu bệnh lý thường gặp, linh hồn lại dao động mạnh, chứng tỏ khả năng cao có bệnh liên quan linh hồn.

“Khám rồi ư? Bác sĩ nào dám kết luận đây không phải bệnh linh hồn?” Nhi trong lòng nghi ngờ bác sĩ kia là lang băm.

“Anh đã khám ở khoa linh hồn của bệnh viện Việt Linh, được bác sĩ Phan Thái Sơn khám.” Chàng phục vụ tiếp tục kể.

“Xin lỗi cậu…” Nhi giật giật lông mày, nếu là cậu Sơn thì nàng không dám nghi ngờ. Nhưng điều đó càng khiến nàng thắc mắc về triệu chứng của chàng trai hơn.

“Để hỏi cậu Sơn sau!”

Nhi cùng các bạn gọi món. Khi món ăn vừa lên, cả ba nhìn thấy bóng người thân quen.

“Cậu tư!” Nhi đứng dậy vẫy tay.

“Ồ, trùng hợp thế!” Sơn cười vui vẻ bước đến.

“Cậu cũng ăn trưa ở đây à?”

“Ừ! Cậu hay ăn ở đây lắm. Nếu không ngại thì cho cậu ngồi ăn chung với, ăn một mình cũng buồn haha.”

Cậu ngồi đi ạ!” Diệc Phàm kéo ghế cho Sơn, mối quan hệ của cả hai cũng khá tốt sau buổi trò chuyện hôm qua.

Sau khi Sơn gọi món xong, Nhi liền đề cập đến chuyện bệnh tình của chàng phục vụ.

“À! Mấy đứa quan sát tốt đấy.” Nói rồi, Sơn hơi ngã người về trước: “Dạo gần đây trong thị trấn xuất hiện nhiều ca bệnh tương tự. Bọn họ đều cảm giác mệt mỏi nhưng không thấy bệnh lý thường gặp. Cậu đã kiểm tra linh hồn nhưng không thấy vấn đề nào cả.”

Khi cậu Sơn đã xác nhận, Nhi mới dám tin. Vụ việc này khiến nàng hứng thú, lại hỏi: “Ngoài mệt mỏi ra, họ còn có dấu hiệu gì khác không cậu?”

Cậu Sơn gật đầu: “Có! Họ có một triệu chứng khá đặc biệt, đó là mơ thấy ác mộng.”

Bệnh nhân nào cũng vậy ư?” Diệc Phàm hỏi và nhận được cái gật đầu của Sơn.

Nếu chỉ một vài trường hợp thì không đáng để ý, nhưng ai cũng vậy thì thật sự đáng ngờ.

“Chuyện này chắc không đơn giản!” Cậu Sơn chỉ nói vậy, sau đó chuyển đề tài không đề cập đến nữa.

***

Sau một ngày đi chơi vui vẻ, ba người Nhi, Lâm An và Diệc Phàm trở lại dinh thự nhà họ Phan.

“Lễ hội Tháp Linh Hồn sẽ diễn ra vào thứ 6. Mấy đứa có muốn luyện tập một chút không?”

Như đã biết, Phan gia là tổ chức nắm giữ bảo vật 9 sao Tháp Linh Hồn. Sau vụ kiện cáo năm đó, Phan gia sẽ phải mở cửa Tháp Linh Hồn một lần mỗi năm để các thế lực luyện hồn tiến vào tìm kiếm cơ duyên. Ngày mở cửa Tháp Linh Hồn được gọi là lễ hội Tháp Linh Hồn.

Lại nói về Tháp Linh Hồn, món bảo vật 9 sao này là thứ mà bất kì luyện hồn sư nào cũng muốn vào trong, thậm chí còn hấp dẫn hơn vào trong lò luyện hồn. Tại sao ư? Tháp Linh Hồn là món bảo vật được Liên Hồn Hội tạo ra với mục đích huấn luyện nhân tài, bên trong là vô vàn truyền thừa và tài nguyên liên quan đến luyện hồn. Nhưng muốn lấy được chúng bắt buộc phải vượt qua khảo nghiệm cam go.

Nếu được Phan gia chủ chỉ điểm thì còn gì tuyệt hơn!” Diệc Phàm đáp.

“Haha… rất biết cầu tiến đấy!”

Lộc cười hào sảng, sau đó dắt cả ba thành viên hội Tử Thần đi ra sau vườn.

Vườn của gia đình giàu có quả nhiên không thể xem thường, nhìn đâu cũng thấy toàn cây kiểng quý giá.

Đến giữa vườn, mọi người dừng lại trước một cánh cổng phong cách cổ điển, được làm bằng gạch trắng.

Đây là cổng dẫn đến bí cảnh?” Lâm An hỏi Nhi.

Đúng vậy!” Nhi gật đầu.

Lộc lúc này búng tay một cái, cánh cổng như bị rung động. Một bức màn lỏng lẻo được giăng ra ngay giữa cánh cổng.

Lộc tiến vào trước, Nhi và các bạn đi sau.

Bên trong là một vùng không gian rộng lớn. Màn trời nơi đây luôn là màu đen, không sao không trăng, ánh sáng yếu ớt đến từ các ngọn đèn vĩnh cửu mới giúp mọi người nhìn thấy nhau.

“Đây là bí cảnh mà ta tìm được lúc còn trẻ. Trong đây có chứa một loài quỷ vật cổ xưa!”

Lộc tràn đầy tự hào nói.

Qủy vật?” Lâm An và Diệc Phàm khá bất ngờ, chỉ có mỗi Nhi là không, nàng đã từng vào đây luyện tập rồi.

Từ màn đêm trải dài vô tận, có một thứ gì đó đang tiến lại gần chỗ bọn họ.

Roẹt!

Một cặp mắt sáng rực hiện ra.

“Lại dẫn ai đến đây?” ‘Đôi mắt’ ấy hỏi.

“Nhờ mày huấn luyện bọn trẻ!”

“Haha… không sợ tao ăn thịt chúng à?”

“Nếu mày dám!” Lộc cười nhạt.

“Hừ! Muốn huấn luyện kiểu gì?”

“Tạo ra 2 linh hồn 3 sao siêu cấp và 1 linh hồn 5 sao trung cấp.”

Đôi mắt kia đảo qua ba người bọn Nhi, chợp mắt một cái liền tạo ra 3 hư ảnh màu xám.

“Graoo!”

Chúng là ba hồn ma được quỷ vật kia tạo ra. Hình dạng như con người, khoác trên mình trang phục binh lính, gương mặt dữ tợn. Nổi bật nhất phải kể đến cặp trảo của chúng, vừa to vừa sắc lẹm.

Lộc búng tay một cái, lập tức đưa 3 người bọn Nhi cùng 3 linh hồn dịch chuyển đến chỗ khác.

Hai linh hồn 3 sao để Nhi và Lâm An luyện tập, còn 5 sao dĩ nhiên là để Diệc Phàm xử lý.

Roẹt!

Bên phía của Nhi đã có động tĩnh. Nàng triệu hồi ra Ma Trành và thanh kiếm trong suốt, sau đó lao đến bằng Vô Ảnh Bộ.

Trong thoáng chốc, nàng tiếp cận được kẻ địch. Hồn ma kia vung trảo muốn bắt lấy Nhi, nhưng một giọng hát ma mị vang lên.

Linh hồn cứng đờ, hành động bị ngưng trệ.

Vô Ảnh Kiếm Pháp được tung ra, kiếm khí rung lên trên lưỡi kiếm trong suốt.

Bành Bành Bành.

Những vụ nổ liên tiếp tóe ra trên hồn ma trước mặt, nó đang bị Nhi chém liên tục.

Lúc này, hồn ma vừa tỉnh lại, nó giận dữ vung trảo đánh Nhi.

Lá Chắn Kiếm Khí bung ra, một luồng kiếm khí hộ thể bao quanh Nhi, khiến đòn trảo kia vô hại.

Mà lúc này, Ma Trành vô thanh vô tức bay đến. Nàng chắp tay lại tựa như đang thỉnh cầu ai đó.

“Hổ Vương, bữa ăn của ngài đây!”

Nói rồi, Ma Trành biến đổi, trong chốc lát linh hồn ấy cuộn tròn rồi bành trướng ra thành một con hổ trắng hung tợn.

Hổ trắng há cái miệng khổng lồ của mình cạp vào đòn trảo của hồn ma, khiến cánh tay nó đứt lìa.

“Nhi tiến bộ rất nhiều, khả năng ngự linh cực tốt!”

Lộc vút râu, sau đó nhìn sang chiến trường của Lâm An.

Lâm An dùng Đao Phủ Không Đầu đối chiến với hồn ma, còn nàng ở phía sau phụ trợ bằng các chiêu thức tầm xa.

“Quang hệ? Thú vị… không… dường như con bé này có Anh Linh!” Lộc hài lòng đảo mắt sang Diệc Phàm. Ông Lộc đánh giá khá cao tên thanh niên này, còn trẻ mà đã đạt đến 5 sao, linh hồn cũng rất ổn định.

Diệc Phàm triệu hồi ra một linh hồn mặc áo cưới màu đỏ, đầu trùm một tấm vải mỏng manh, ẩn hiện gương mặt trắng bệt có dính vài vết máu không thể xóa nhòa. Đây là linh hồn của một cô dâu đáng thương, nàng từng là một vô cực giả 5 sao danh chấn một phương. Như bao cô gái khác, nàng có chàng trai của đời mình, cùng nhau vun đắp tình yêu. Cuối cùng, họ quyết định kết hôn. Nhưng đáng thương thay, vào cái ngày cưới, kẻ thù cũ tìm đến phá đám ngay lúc động phòng. Tên đó khống chế chồng nàng, cưỡng bức nàng ngay trước mặt. Sau hành sự xong xuôi, tên kẻ thù đã cao chạy xa bay, nhưng hắn lại không giết nàng hay người chồng kia.

Người chồng kia vì quá phẫn uất, quá nhục nhã, tự tay kết liễu nàng.

Vụ án này vô tình đến tai của Diệc Phàm, hắn nương theo sự tình, triệu gọi ra linh hồn của cô dâu đáng thương, sau đó lập khế ước. Nàng sẽ theo hắn làm thuộc hạ, còn hắn sẽ giúp nàng giải quyết kẻ thủ ác kia.

Quay lại với câu chuyện, Diệc Phàm bắt đầu ra tay. Cô Dâu Áo Đỏ nghiêng cái đầu một cái, từ ống tay phóng ra hai luồng vải đỏ quấn lấy hồn ma kia.

Một chiêu liền khống chế cử động của bóng ma. Cùng với đó, Diệc Phàm nhảy lên, cánh tay giương cao, ống tay áo bất ngờ bị xé toạc, không khí rung động mãnh liệt theo cử động của hắn.

Bùm!

Một đấm kinh thiên động địa khiến hồn ma vẫn lạc.

“???” Lộc giật giật lông mày, thầm nhủ: “Thằng nhóc này cũng là Hộ Linh à?”

***

“Anh tư, gọi em có chuyện gì?” Nguyên đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Sơn.

Sơn trước hết cười một cái, rót đầy ly nước đưa cho cô em gái.

“Anh có chuyện muốn hỏi ý kiến em!” Sơn nói, sau đó kể cho Nguyên nghe về vụ việc có nhiều bệnh nhân uể oải không hiểu lý do, đặc biệt hơn họ còn gặp ác mộng.

Nguyên hiện đang là thạc sĩ chuyên nghiên cứu về linh hồn, nàng sẽ có cái nhìn toàn diện hơn Sơn, một bác sĩ linh hồn.

Nguyên xoa cằm, xem qua các bệnh án.

Sau một hồi trầm ngâm, Nguyên nói:

“Đa số những người mắc triệu chứng trên đều có tu vi thấp, linh hồn yếu ớt, anh chắc cũng nhận ra điều này nhỉ?”

“Ừm!” Sơn gật gù.

“Linh hồn không tổn hại gì, cũng không phát hiện dấu hiệu bệnh lý suy ra chỉ có 2 khả năng:

Hoặc là do nhân giới và linh giới bị mất cân bằng, hoặc có kẻ đã dùng thủ đoạn cao siêu tác động.

Về phương án 1 thì có thể hỏi cô năm. Cô ấy làm trong hội Tử Thần sẽ biết được điều này. Mấy đứa bọn Nhi chưa đủ tư cách biết.

Phương án 2 thì phải hỏi lại cha, ông ấy có thể sẽ biết được gì đó.”

Sơn nghe xong, trong lòng thán phục: “Quả nhiên hỏi đúng người.”

“Hiện tại em đang bận lo liệu vụ lễ hội Tháp Linh Hồn nên chưa thể giúp anh điều tra, chỉ có thể đưa ra phương án như vậy.” Nguyên thong thả uống trà, phong thái của một bậc học giả không thể chê vào đâu được.

“Được, cảm ơn em nhé!”

“À… còn việc em nhờ anh thế nào rồi?” Nguyên đặt tách trà xuống, lại hỏi.

“Vẫn chưa có tiến triển gì mấy!” Sơn nhún vai.

Cả hai sau đó rơi vào trầm tư.

Hết chương 66.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
4 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Ccne

Wed lồn

Klose

K thấy ra truyện nhỉ

Hà Vi

Ra phần mới đi ạ

Duy anh

ra tiếp đi ạ