Vừa Là Em Gái Vừa Là Vợ (Sáng tác – Sắc – Cấm luyến) – Update Chương 18

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vừa Là Em Gái Vừa Là Vợ (Sáng tác – Sắc – Cấm luyến) – Update Chương 18

Tác Giả:

Lượt Xem: 1482 Lượt Xem

Chương 14: Hiền Minh nghi ngờ triệu chứng của em gái​

Tại tầng thứ 24 thuộc một cao ốc văn phòng ở thành phố C…

Một người đàn ông trung niên trông rất quyền lực ngồi trên sopha đang nhíu mày nghe thuộc hạ báo cáo. Khi nghe xong, ông ta hỏi: "Ngươi chắc chắn vợ chồng con bé đó sẽ tới thành phố B thăm lão già họ Hoàng đó chứ?"

Tên thuộc hạ nói với giọng chắc chắn: "Vâng, thưa ngài. Muốn ra tay với hai người đó chỉ có dịp đó thôi. Đó là cơ hội duy nhất để ngài trả thù."

Suy ngẫm một lúc, người đàn ông mới ra quyết định: "Được, cứ tiến hành đi. Nhưng nhớ làm cho kín đáo đấy! Rõ chưa?"

Tên thuộc hạ mỉm cười tự tin: "Có bao giờ tôi đã làm cho ngài thất vọng chưa? Ngài Chủ tịch."

Người đàn ông cười lắc đầu, tên thuộc hạ nói: "Nếu không còn gì dặn dò, tôi xin phép rút lui."

Người đàn ông gật đầu và tên thuộc hạ quay người cất bước rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại thì gã đàn ông lẩm bẩm: "Con nhỏ đó tới số rồi mới dám từ chối ta. Mối hận mười mấy năm trong lòng ta cũng sắp được giải tỏa rồi."

Thời gian dần trôi, Phương Hoàng Hồng Ngọc và Phương Hoàng Hiền Minh vẫn đều đặn làm tình không sót ngày nào cho đến một hôm…

Lúc này cha mẹ của Hiền Minh và Hồng Ngọc đang bận ăn đám giỗ bên nhà người bà con bên ngoại ở thành phố B rất xa hết mấy ngày chưa về nên dặn hai anh em Minh và bé Ngọc ở nhà tự chăm sóc lẫn nhau, vì vậy mà do đó Minh và em gái được tự do mấy bữa và dĩ nhiên chuyện ân ái không thể thiếu đối với cả hai.

Do chủ nhật hai anh em được nghỉ học nên Minh và em gái chịch nhau ầm ầm nguyên đêm thứ bảy tới gần sáng, cả hai mới ôm lấy nhau ngủ thiếp đi trong cơn mệt rũ. Gần chín giờ sáng, Minh còn đang ngủ thẳng cẳng, Hồng Ngọc thì cảm thấy buồn tiểu nên tỉnh giấc, nàng mệt mỏi ngáp dài ngáp ngắn vì chưa được ngon giấc và rời khỏi phòng lò dò đi xuống toilet để xả nước tiểu.

Cô bé cũng chẳng thèm mặc quần áo, cứ trần trụi như nhộng mà bước đi. Tiểu xong nàng rửa âm hộ rồi đi về phòng. Hồng Ngọc tới chỗ tủ lạnh mở ra, ghé nhìn xem có món gì dành cho ngày hôm nay không thì nàng chợt ngửi thấy mùi cá mà mẹ nàng đã mua và làm sạch cất trong tủ lạnh hai bữa trước, một ít mùi tanh còn vương trên cánh mũi của nàng.

Bỗng dưng Hồng Ngọc cảm thấy không chịu nổi, một cơn buồn nôn bỗng xông lên trong người. Không kịp chạy vô toilet, nàng ngồi bệt xuống nền nhà nôn thốc nôn tháo mọi thứ trong bao tử. Ngồi gần chỗ phát ra mùi tanh, nàng càng hít vô càng nôn dữ dội. Qua một đêm rồi nên bao tử nàng trống rỗng, những thứ nàng nôn ra chỉ là nhớt nhao đờm dãi.

Ngay lúc đó thì có tiếng chân từ căn phòng Hiền Minh bước hướng tới đây và Minh xuất hiện. Trần trụi, côn thịt dài nửa cứng nửa mềm lúc lắc phía trước cái mu đầy lông lá. Hồng Ngọc cũng không quan tâm được nhiều nữa chỉ biết ngồi xổm, cong người như con tôm luộc mà nôn khan đến mức xanh mét mặt mày, tay chân run rẩy, thở muốn không nổi nữa.

Sau đó bé Ngọc chợt thấy mình được hai cánh tay rắn chắc bế ngửa ra, rồi sau đó là gương mặt lo lắng của anh trai xuất hiện bên trên mặt nàng, rồi nàng thấy mình được bế vô trong phòng của anh trai. Cô bé ráng chặn cơn nôn khan, rên rỉ: “Ụa, em muốn ói quá anh ơi, ụa ụa.”

Minh đưa cái khăn tắm sạch đưa cho em gái rồi nói nhanh: “Em nôn ra cái khăn này đi để anh lau dọn nữa, em mà có mệnh hệ gì thì kẻ làm anh trai này hổ thẹn lắm.”

Hồng Ngọc gật đầu, nôn khan mấy lần nữa mà chẳng ra được chút gì. Xong rồi nàng dần dần thấy đỡ hơn nên đưa trả cái khăn lại cho Minh, hai bầu vú nàng phập phồng thở dốc, mồ hôi túa ra như tắm. Minh mới lấy một cái khăn giấy ở hộp khăn ngay đầu giường, lau miệng cho em gái, rồi lấy miếng khăn giấy khác lau trên trán, trên mặt, và cả người nàng.

Xong rồi cậu mang mớ khăn giấy đó bỏ vào sọt rác ở góc phòng và quay trở lại giường đắp mền phủ kín người nàng. Tay cậu vuốt mép cái mền cho khít chặt lại theo thân hình bé Ngọc khiến nàng cảm động, cảm nhận được sự ấm áp không chỉ từ cái mền, mà từ những hành động cùng ánh mắt lúc này của anh trai nàng.

Rồi Minh nằm kế bên Hồng Ngọc, cúi xuống hôn nhẹ lên môi em gái rồi nói: “Em thấy khó chịu hả?.”

Cô bé gật gật đầu, lí nhí nói: “Hồi nãy em vừa đi tiểu xong ghé tủ lạnh mở ra coi có gì để làm bữa sáng không thì tự nhiên muốn ói quá chừng.”

Hiền Minh nhìn em gái thật sâu, hơi sững sờ một chút, sau đó là nhíu mày lại, đăm chiêu như nghĩ ngợi cái gì, rồi sau đó là lắc đầu an ủi: "Không sao đâu em! Chắc do mệt sau khi chúng ta ân ái nên em mới vậy thôi. Nằm nghỉ xong lát ăn sáng là hết à."

Hồng Ngọc khẽ mỉm cười gật đầu, nàng vội chu cái miệng dễ thương lên năn nỉ anh trai: "Lát nữa mình ăn cái khác đi anh. Giờ mà nghĩ tới mùi cá tanh là em muốn ói lại."

Minh gật đầu lại với nàng: "Không sao. Còn nhiều cái để ăn mà, để lát anh chở em đi ra ngoài ăn nha. Mà em thèm món gì nè?"

Hồng Ngọc cảm thấy hạnh phúc lắm, mặt giãn hẳn ra, cơ thể trần trụi bên dưới mền của nàng ôm lấy anh trai, nàng vui vẻ nói: "Em thèm ăn hủ tíu, có ớt cay thật cay luôn, hi hi."

"Được rồi, em nằm tí cho khỏe rồi mình đi ăn hủ tíu nha." Nói xong Minh cúi xuống hôn lên môi em gái lần nữa khiến Hồng Ngọc cũng muốn tan chảy với nụ hôn nóng rực đó của anh trai mình. Cảm giác không khỏe của nàng cũng hết sạch.

Và chỉ mười lăm phút sau, Minh lại nằm sấp lên người em gái, nắc dồn dập khiến cả cái giường phải lêu lên cót két. Thêm mười lăm phút nữa, cậu đã thở phì phò, mồ hôi tươm ra ướt đẫm cả hai anh em, rồi sau đó là nằm gục đè lên người em gái cậu.

Vừa thở hổn hển Minh vừa nói: "Phù, sướng quá đi. Anh yêu em quá."

Hồng Ngọc nằm dưới ôm chặt lấy anh trai, nàng cười tươi như hoa nở vào mùa xuân, khẽ nói: "Em cũng yêu anh nhiều lắm, chỉ yêu mình anh thôi."

Và nàng lại khiến anh trai ngẩn ngơ, cứ nhìn ngắm nàng miết. Nằm ôm nhau một lúc, Hồng Ngọc chợt nghe bụng kêu on ót. Minh cười ha hả nhìn xuống bụng nàng rồi nói: "Có ai đói bụng rồi kìa, ha ha. Muốn ăn chưa?"

Hồng Ngọc vui thích gật đầu lia lịa.

Minh cười cười nói: "Chứ không phải có đứa vừa được cho ăn no rồi sao? Hi hi."

Vừa nói, Minh vừa nhúc nhích cái cây thịt trong lỗ đầy thịt non của em gái, như muốn nhắc nhở lỗ thịt của cô bé vẫn còn "ngậm một họng" đầy nhóc đây này. Còn đòi ăn nữa là sao?!

Cô bé nghe vậy thì đỏ mặt nhưng lại cười khúc khích, nàng đáp trả: "Miệng dưới của em ăn, nên bụng dưới em no thôi. Miệng trên chưa có ăn cái gì, giờ bụng trên nó kêu ót ót đòi anh chở đi ăn đó, hi hi."

Hiền Minh nghe vậy liền cười hì hì, dí ngón tay vô trán em gái, làm mặt ngầu nói: "Vợ à, cũng biết chọc lại rồi đó hả?"

Hồng Ngọc chu môi: "Ai biểu anh chọc em! Hi hi."

Minh cũng chống tay ngồi dậy, cậu rút côn thịt ra khỏi lỗ âm đạo của em gái, vừa nhìn cô bé đầy ấm áp, tay cậu vừa xoa xoa bụng dưới của nàng nhè nhẹ làm cô bé thấy dễ chịu lắm rồi cậu nhấn ngón tay xuống bụng nàng tức thì một dòng dịch nhầy trắng đục tuôn chảy ra ào ạt, Minh cười nói: "Em xem này."

Hồng Ngọc rướn người ngồi dậy xem cái bãi đặc sệt từ lỗ âm đạo của mình chảy ra, nàng cười nói: "Nhiều quá ha anh."

Dứt lời nàng hôn anh trai một cái đầy đam mê, sau đó hai anh em vui vẻ nắm tay nhau vào phòng tắm để tắm sơ qua rồi cả hai mặc đồ vào và bé Ngọc được anh trai chở đi ăn hủ tíu ở cái quán rất xa.​