Cuộc đời

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cuộc đời

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 5 Lượt Xem

6 năm rồi toàn đọc chùa va nói nhảm,hôm nay cố gắng viết 1 câu chuyện cho gọi là có với anh em.Mình chỉ viết theo sở thích và cảm hứng,ai thích thì đọc không cũng đừng buông lời cay đắng.Cảm ơn
Tuổi thơ

Hải được sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn,nó chẳng biết được mẹ như thế nào ngoài tấm hình trên bàn thờ nhỏ đặt o giữa nhà,nghe nói sau khi sinh nó ra thì mẹ nói băng huyết mất,thời đó vào cuối những năm 70 điều kiệm y tế và thuốc men rất kém nên việc sinh nở thực sự rất khó khăn và nguy hiểm.Nó sống với bố và ông nội,khi nó được 6 tuổi thì ông nội nó cũng qua đời thế là từ đó chỉ còn lại 2 cha con.Ông Thông bố nó là 1 người đàn ông thật thà thương yêu nó lắm nên dù thời điểm đang rất khó khăn ông vẫn cố gắng cho nó được đi học đầy đủ như những đứa trẻ cùng trang lứa,ông chỉ là thợ hồ nên cuộc sống của 2 cha con cũng không giàu có gì cho lắm,chỉ là tạm đủ ăn đủ mặc là mừng lắm rồi.Nó đi học về thì tắm rửa rồi nấu cơm chờ bố về,thời ấy nấu bằng bếp củi nên ban đầu cũng là cả 1 thử thách đối với nó,cơm khê khét là chuyện hàng ngày nhưng gì rồi cũng quen và phần thưởng khi tay nghề nấu cơm của nó nâng lên là những bát nước cơm thơm ngon cho 2 cha con.

Năm nó 10 tuổi,ông Thông dẫn về 1 người phụ nữ cô ta tên Thoa sau này nó mới biết cô nhỏ hơn ông Thông những 13 tuổi,cô không đẹp vì thực sự thời ấy muốn đẹp cũng khó lắm vì cuộc sống quá khó khăn và vất vả.Cô người tầm thước chỉ khoảng hơn 1m5 nhưng trông cô khá gọn gàng và sạch sẽ mặc dù không đẹp nhưng nhìn cũng rất có duyên, ông Thông nói với nó là cô làm chung công trình với ông từ giờ về sau cô sẽ sống là chăm sóc cho 2 cha con.Ông bảo nó gọi cô bằng mẹ đối với nó người mẹ ruột đã chết từ khi mới lọt lòng thật sự cũng chẳng có ấn tượng gì nên gọi cô bằng mẹ cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn với nó mà nó còn cảm thấy vui vui vì đã có được người cho nó gọi là mẹ như tụi bạn cùng lớp.

Từ ngày có cô Thoa về bữa ăn của gia đình nó được cải thiện hẳn,cô nấu ăn ngon lắm mặc dù những món cô làm cũng chỉ là tô canh rau suông hay vài miếng đậu hủ kho mà thôi nhưng mùi vị so với bố nó làm thì 1 trời 1 vực.Hải là 1 đứa ngoan ngoãn nên nó cũng cố gắng giúp cô Thoa nấu cơm,rửa bát nên cô cũng rất thương nó.Cô vá cho nó những cái áo bị rách,đôi khi là hình con thỏ vá vào cái đít quần bị thủng của nó,cô làm khéo lắm nên nhiều lúc cái quần lủng đít của nó lại là thứ để nó khoe với bạn bè.Cuộc sống cứ thế trôi đi khá êm đềm với nó cho đến năm nó 13 tuổi,bố nó trong 1 lần leo giàn dáo thì bị ngã,chấn thương nặng dẫn đến hôn mê sâu tiền bạc cho chi phí thuốc men cứ thế hết sạch,cô Thoa đi làm cũng chẳng được bao nhiêu tiền lại phải thêm lo thuốc thang nên cuộc sống của gia đình nó lâm vào khó khăn trầm trọng.

Gần nhà nó có 1 chú mà nó gọi là chú Thiên,chú lâu lâu cũng vẫn hay đi uống bia booc với bố nó và cũng rất thương nó.Nói về chú Thiên thì chú nhỏ hơn bố nó vài tuổi chú to cao và vạm vỡ lắm,cái xóm nơi nó ở được bình yên cũng là nhờ có chú,chẳng 1 thằng du côn nào dám vào xóm nó gây chuyện hết vì có 1 lần có 6,7 người nghe nói là giang hồ gì đó nó cũng không biết tới xóm của nó gây chuyện ban đầu thi chú Thiên cũng chẳng bận tâm lắm vẫn ngồi trong nhà làm việc,chú nhận sửa chữa những đồ vật lặt vặt cho những người trong xóm chú khéo tay và cũng rất nhiệt tình nên dần có những người ở xa cũng đến tìm chú sửa đồ trong nhà.Cho tới lúc đám côn đồ kia bắt đầu đập phá nhà cạnh bên nhà nó hình như do xích mích gì với anh con trai nên kiếm anh để đánh dằn mặt thì chú Thiên mới bước ra khỏi nhà.Chú nói với đám thanh niên kia bỏ qua đi vì cũng chẳng có chuyện gì lớn nhưng bọn kia không chịu lại còn xông lên đánh chú,chỉ với vài cú đá và vài cú đấm cả đám 6,7 thằng thanh niên chẳng thằng nào ngồi dậy nổi.chú Thiên đi vô nhà chỉ nói với đám côn đồ 1 câu:

-Về nói với đại ca tụi bay Thiên hổ tao không muốn bị làm phiền,đừng có để tao điên lên,tụi nó cũng biết tao điên lên thì sẽ làm sao rồi đó.

Chẳng biết thế nào nhưng hôm sau có 4,5 người đi xe máy tới nhà chú Thiên những năm 80 cái xe máy nó còn hơn cả cái xe hơi bây giờ thế mà họ đi cả 3 cái xe máy tới,họ vào nhà nói chuyện với chú Thiên những gì thì nó không rõ nhưng khi đi về thì chỉ đi 2 xe để lại 1 chiếc nghe bố nó nói là cub 81 gì đó mắc tiền lắm,ai hỏi thì chú Thiên nói mấy người bạn khi xưa thấy chú khổ nên giúp đỡ chú,từ đó về sau cái xóm nó ở chẳng có 1 thằng du côn hay xìke nào lảng vảng lại hết.

Bố nó bị tai nạn,chú Thiên cầm qua cho mẹ Thoa của nó 200 ngàn nói mẹ Thoa cầm lo cho bố nó,thời điểm đó số tiền đó la 1 số tiền kinh khủng đối với 1 gia đình nghèo như nó,nó thấy mẹ Thoa rưng rưng nước mắt khi nhận số tiền rồi hứa sẽ trả dần lại cho chú.Chú nói:

-Chị không phải lo chuyện trả lại đâu,để thằng Hải nó trả.

Rồi chú quay lại bảo nó:

-Con cũng lớn rồi,bố bệnh thế này con có muốn phụ mẹ Thoa không?

-Dạ muốn chứ chú,nhưng con cũng chưa đi là được nên chẳng biết phải làm sao.

-Thằng này được đó,từ mai sau khi đi học về con cơm nước xong thì qua nhà chú phụ chú sửa đồ,hàng tháng chú sẽ trả tiền cho con để con phụ mẹ Thoa con chịu không.Được không chị Thoa?-chú quay qua hỏi mẹ Thoa

-Được chú giúp vậy thì còn gì bằng,cảm ơn chú đi con-mẹ Thoa mừng rỡ nói-vậy để sau này tôi nấu thêm it cơm rồi nói Hải nó đem qua cho chú luôn chú khỏi nấu nướng chi cho mệt,ở có một mình nấu nướng cực lắm.

Chú cười cười:

-Vậy nhờ chị vậy nhưng mà cho em góp tiền chợ nha với lại chắc ít hôm nữa em cũng kiếm 1 đứa về ở cùng cho vui chứ ở 1 mình riết cũng buồn chị

-Uhm chú ráng kiếm đi,đàn ông ở 1 mình không nên đâu.

Thế là nó qua phụ việc cho chú Thiên.

Sau 3 tháng phụ việc cho chú Thiên nó cũng làm được 1 số việc lặt vặt giúp chú, chú dạy nó đủ thứ từ đóng cái bàn,cái ghế,sửa lại cái bóng đèn bị hư,sửa lại cái quạt máy cũ,…..chú cho nó 1 tháng 300 ngàn để nó tiêu xài nhưng nó về đưa cả cho mẹ Thoa để mẹ nó đi chợ lo cơm nước.Sau 3 tháng thì bố nó cũng không cầm cự được nữa,cũng may ông ra đi cũng nhẹ nhàng 1 đám tang nhỏ được tổ chức khá đơn sơ vì nó cũng chẳng có mấy người thân,nghèo mà làm gì có ai muốn làm thân chỉ có vài người hàng xóm đến chia buồn chú Thiên đến viếng vỗ vai nó nhưng không nói gì vì chú với nó cũng đủ thân để không cần phải nói những câu vô nghĩa.

Đến 1 ngày khi qua phụ chú Thiên nó hỏi chú:

-Chú ơi sao vú của con nó nhức quá chú.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận