HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: HOA XƯƠNG RỒNG – Seri Truyện Siêu Phẩm ( Đã END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 2563 Lượt Xem

Tiếng “bèm bẹp”, “ọc ọc” liên tục vang lên vì những cú giã như trời giáng của của Đạt vào cái bướm mọng nước với bộ lông lồn rậm rạp đen nhánh của Quyên. Khi Đạt chuẩn bị xuất tinh cũng là lúc Quyên sắp đạt cực khoái, cả người tê rần từ gót chân lên đến đỉnh đầu

Tác Giả : Cu Zũng

Truyện Cùng Tác Giả :

Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )

Chương 1: Ba phút

Ngày xửa ngày xưa, cách đây hai mươi nhăm năm về trước, trong một đêm tân hôn giữa người vợ trẻ Tố Quyên và chồng của mình Quốc Đạt. Đám cưới vừa diễn ra sáng nay là một trong những sự kiện lớn nhất của giới thương nhân Hà Nội lúc bấy giờ. Toàn danh gia vọng tộc, chàng và nàng đều là cậu ấm cô chiêu của gia tộc chuyên về làm ăn buôn bán từ bao nhiêu đời nay. Gia đình Quốc Đạt chuyên về bất động sản có thể nói là lớn nhất thủ đô Hà Nội. Gia đình Tố Quyên nào có kém chi, đứng đầu trong ngạch nhập khẩu các mặt hàng hàng hiệu nổi tiếng thế giới về bán cho giới nhà giầu tại Việt Nam. Môn đăng hộ đối không phải bàn cãi.

me-ke

Tố Quyên khi ấy vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của thì con gái. Dáng người dỏng cao, nước da trắng ngần, tóc xoăn quý phái. Còn Quốc Đạt tuổi vừa tròn 25, một thiếu gia nức tiếng ăn chơi nhất Hà Thành, ga lăng lại đẹp trai. Họ xứng đáng là cặp trai tài gái sắc, gặp nhau theo sự sắp đặt của hai gia tộc nhưng vừa nhìn thấy nhau như thài lài gặp cứt trâu, tiếng sét ái tình nổ cái bụp. Thế rồi, chưa đầy nửa năm sau cái buổi gặp mặt ấy, đám cưới được diễn ra.

Thế rồi các bạn biết rồi đấy, chuyện gì nên xảy ra cũng xảy ra tại cái đêm tân hôn ấy. Tôi không kể chi tiết cho các bạn nghe đâu, mất thời gian lắm bởi chuyện của Tố Quyên và Đạt năm ấy không phải chuyện chính mà tôi muốn kể trong câu chuyện Hoa Xương Rồng này. Nhưng tôi sẽ kể cho các bạn nghe đoạn chính, cái lúc mà anh chàng Quốc Đạt của chúng ta dập những nhát cuối cùng vào lồn của cô người yêu tên Tố Quyên.

Tiếng “bèm bẹp”, “ọc ọc” liên tục vang lên vì những cú giã như trời giáng của của Đạt vào cái bướm mọng nước với bộ lông lồn rậm rạp đen nhánh của Quyên. Khi Đạt chuẩn bị xuất tinh cũng là lúc Quyên sắp đạt cực khoái, cả người tê rần từ gót chân lên đến đỉnh đầu. Lần nào cũng thế, Đạt phải xuất tinh vào trong lồn mới thực sự sướng, chứ xuất vào bao hay xuất ra bên ngoài thì giảm đi phân nửa sung sướng. Đạt nghĩ đến chuyện bắn tinh vào trong gây cấn thai thôi là máu huyết sôi trào. Trong lúc suy nghĩ như vậy, cơ buồi gồng cứng lên chuẩn bị xuất tinh, Đạt hỏi:

– Sau này đặt tên con là gì?

Ở bên dưới, Tố Quyên nào còn biết chi, đầu óc như mây như khói chẳng biết sao trăng gì trên trời dưới đất. Thêm nữa là tiếng động do làm tình vang vọng khắp căn phòng. Ấy thế nên Tố Quyên chẳng có nghe thấy Đạt hỏi gì cả, cô chỉ biết ú ớ nói theo tiếng đòi hỏi của cơ thể mà thôi. Cực khoái sắp đến nơi rồi, chỉ cần thêm vài nhịp nữa là tới thôi:

– Mạnh lên anh, em sắp sướng rồi.

Đạt ở bên trên nghe câu được câu chăng, lại tưởng là người yêu đang trả lời câu hỏi. Nghe rõ mỗi chữ “mạnh”:

– Mạnh hả. Được đấy. Này thì mạnh này.

Và Quốc Đạt dập nhanh, dập mạnh để về đích. Toàn bộ tinh trùng đặc sệt, nóng hổi phụt ra bắn sâu vào tận cùng âm đạo của Tố Quyên.

Và thế là ……….. nhân vật chính của chúng ta ra đời. Trần Quốc Mạnh, con của bố Trần Quốc Đạt và mẹ là Nguyễn Thị Tố Quyên.

———

Mạnh sinh ra trong nhung trong gấm, trong một gia đình mà cái gì cũng nhiều, và nhiều nhất là tiền. Ơ mà đã là nhân vật chính phải có gì đặc biệt hơn người chứ nhỉ? Phải rồi, Đạt vừa sinh ra đã khóc oe oe, 3 tháng đã biết lẫy, 7 tháng đã biết bò, đến 1 tuổi thì đã chập chững biết đi. Cái hôm Đạt bước đi đầu tiên, bố mẹ Đạt nhìn thấy trên trời có một ngôi sao trong hàng tỉ ngôi sao, thấy có gì đó sai sai giống sự lạ bèn thốt lên: “Đúng là mệnh trời! Ha ha ha ha. Mới 1 tuổi đã biết đi”. Bà giúp việc ở bên cạnh nghe thấy giấu cái lắc đầu ngán ngẩm: “Cháu tao ở nhà 9 tháng là biết chạy kia kìa. Mệnh, mệnh cái …. lồn ấy”.

Thế rồi Mạnh cứ thế mà lớn lên thôi. Chưa đầy 2 tuổi Mạnh đã biết nói câu đầu tiên, không giống như con người ta thường gọi từ “mẹ” từ “bà” đầu tiên, cậu ấm Mạnh cứ luôn miệng “ịt” “ịt”. Ai ai nghe Mạnh nói cũng đỏ mặt tía tai, chỉ có bố Mạnh và mẹ Mạnh là nhìn nhau tủm tỉm cười, có đêm nào mà hai người không đẩy con vào một góc rồi “ịt” nhau đâu. Mà mỗi lần làm chuyện ấy, miệng hai người luôn miệng “địt, địt, địt”. Mạnh không nhiễm mới là lạ.

Rồi khi Mạnh học hết lớp 1 thì đã nhận được mặt chữ cái a, b, c. Bố mẹ Mạnh thấy con chỉ được “a” trong bảng chữ cái thì mừng như là nó vừa đỗ thủ khoa, rú lên rồi tổ chức tiệc ăn mừng linh đình 3 ngày 3 ngày đêm. Cô giáo lớp Mạnh rất quý Mạnh vì từ lúc cô vào nghề giáo viên đến nay đã gần 20 năm rồi, các học trò cô dậy lớp 1 có cả vạn người, ấy thế mà chưa đứa nào học hết lớp 1 đã nhận được mặt chữ, đứa nào cũng đọc thông viết thạo hết. Cô định cho Mạnh ở lại lớp học với mình thêm một năm nữa nhưng Ban giám hiệu không cho vì bố mẹ Mạnh là nhà tài trợ kim cương xây dựng nên cái trường này.

Từ khi Mạnh học lớp 1 đến lớp 12, năm nào cũng thế, cô giáo nào cũng quý muốn dạy Mạnh nhiều hơn nhưng chưa có ai làm được, họ đành luyến tiếc chia tay Mạnh. Hết lớp 12, Mạnh lựa chọn con đường học vấn, chứ không theo nghiệp kinh doanh của bố mẹ. Mạnh thông minh lắm, 18 tuổi, hắn đã có những suy nghĩ như thế này này: “Tiền nhà mình có ăn có chơi, có tiêu bét nhè cũng 8 đời chẳng hết. Tội đéo gì phải đi làm kinh doanh kiếm tiền. Đi học lên cao lấy cái chữ, xã hội này giờ người ta nể thằng có chữ hơn thằng có tiền”

Với cái suy nghĩ ấy, Mạnh quyết tâm săn học bổng toàn phần để đi du học. Cái mác du học trời Tây về thì búng nhẹ tay một phát là có gái chơi. Nghĩ sao làm vậy, Mạnh săn thành công học bổng của …………. bố mẹ. Học bổng toàn phần hẳn hoi. Chẳng là ông bà bô thanh toán phát một hết toàn bộ chi phí học hành 4 năm liền, thế chẳng coi là học bổng toàn phần thì coi là gì.

Loằng nhoằng thế nào mà Mạnh cũng hoàn thành khóa học ở một trường tư thục bên Anh quốc xa xôi. Còn nhớ cái lần ấy, khi bố mẹ đón Mạnh ở Sân Bay, câu đầu tiên người mẹ xinh đẹp 45 tuổi của Mạnh hỏi là:

– Con học ngành gì hả Mạnh?

Mạnh nhớ mãi mà không ra là mình đã học ngành gì. Bí quá khóa khôn, Mạnh lục trong đáy vali toàn quần áo ra cái bằng tốt nghiệp, khốn nỗi nó lại ghi toàn bằng tiếng Anh nên Mạnh không thể dịch được, lấy chiếc Iphone X ra, Mạnh vào phần mềm google dịch và hét lên như Columbus phát hiện ra châu Mĩ:

– “Tâm lý bán thụ động” mẹ ạ.

Ông bố Đạt của Mạnh thì trước giờ nào có quan tâm đến cái chuyện Mạnh học cái gì đâu, nghe con thốt lên từ lạ, ông cũng chêm vào giữa đám đông người ở sân bay:

– Tâm lý bán thụ động là gì hả con?

Mạnh gãi đầu, gãi tai:

– Con biết chết liền. Hì hì hì hì !!!! Thầy cô dậy bằng tiếng Anh mà. Đâu có ai dậy tiếng Việt đâu mà con biết.

Mẹ của Mạnh cốc vào đầu con một phát, cũng đã quen với việc này từ ngày đầu tiên Mạnh bước chân đến cửa lớp học đến tận nay nhưng mẹ vẫn vừa chửi vừa dẩu cái đít bự quay đi thật nhanh cho khỏi ngượng:

– Đồ ngu. Học cái gì cũng không biết. Sao mẹ lại đẻ ra được con chứ nhỉ? Không biết có nhầm lẫn gì không đây ta?

Hai bố con Mạnh sợ sư tử cái ở nhà bằng phép. Co rúm lại nhìn theo bóng lưng mẹ. Thấy mẹ đi xa xa một chút, Mạnh mới ghé tai bố hỏi:

– Giờ mình đi đâu hả bố. Hay bố con mình đi “làm nháy” đi. Mấy năm rồi con ở bên kia toàn chơi gái Tây, rỗng lắm, chẳng sướng.

Ông Đạt bịt mõm thằng con trời đánh lại ngay lập tức:

– Con bị điên à, nhỡ mẹ nghe tiếng thì xẻo giái cả bố lẫn con. Giờ về nhà hàng ngay, cả họ cả tổng đang ở nhà hàng vêu mõm chờ liên hoan mừng đích tôn về nước kia kìa. Còn chuyện kia ………. từ từ rồi tính.

Rồi ông chạy theo vợ ngay vì sợ lâu sư tử sinh nghi, vừa đi vừa nghĩ: “Gớm, địt có 3 phút là phụt mà đòi đi chơi gái. Không biết nó có phải con mình không nữa?”.

Phần giới thiệu nhân vật chính thứ nhất đến đây là hết. Trần Quốc Mạnh, 25 tuổi, ngoài cái mã đẹp giai thôi rồi, galang chuẩn soái ca và con đại gia thì nhân vật chính của chúng ta chả có cái chi hết. Ây zà! Khó nhỉ.

—–

(Thực sự tôi phải xin lỗi các bạn ở phần giới thiệu nhân vật chính thứ 2 của câu truyện này. Nếu theo như bình thường, trong các câu truyện tình cảm mà các bạn hay đọc, hoặc ít là trên diễn đàn của chúng ta, các nhân vật nữ chính đều có cái vẻ bề ngoài xinh như mộng, sexy, cuốn hút và hấp dẫn. Ấy vậy nhưng trong truyện này lại không thế mới chết cứ. Thế nên tôi mới xin lỗi.)

Thục Trinh mở cánh cửa tủ quần áo của mình ra, mặt trong của cánh tủ có một chiếc gương, và đó là chiếc gương duy nhất ở trong căn nhà 2 tầng mái bằng vùng ngoại ô mà cô là chủ sở hữu. Thở dài một cái khi Thục Trinh nhìn thấy mình trong gương, cô thực sự không muốn nhìn chính bản thân mình. Khuôn mặt thì cũng có nét xinh đẹp đấy, nước da có trắng mịn màng đấy. Nhưng tất cả những thứ đó như bị lu mờ đi hết cả bởi kích thước và trọng lượng cơ thể cô. Thục Trinh cao 1,69 m và mới ngày hôm qua thôi cô đứng lên chiếc cân trong gầm giường, số báo trên chiếc cân nhẩy như bị ma đuổi lên đến số 96 mới chịu dừng lại.

Tự nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nhiều lúc Thục Trinh chỉ muốn cầm con dao mà xẻo bớt thịt trên người mình ra mà thôi. Hồi cô mới đẻ ra cũng chỉ nặng như con người ta, ba cân chín bốn cân gì đó thôi. Rồi hồi bé cũng mi nhon như ai đấy chứ. Nhưng từ dạo dậy thì quãng độ mười lăm tuổi thì cơ thể bắt đầu béo dần lên, béo một cách không kiểm soát mặc dù cô cũng không phải là kẻ ăn nhiều gì cho cam, cũng chăm chỉ tập thể dục thể thao lắm chứ. Cũng muốn mình có một cơ thể bình thường giống chúng bạn lắm chứ. Ấy thế nhưng đời mà, đâu phải mình muốn mà được đâu.

Chưa mặc vội quần áo, Thục Trinh trần truồng soi mình trong chiếc gương. Để xem nào, nhìn đến đâu Thục Trinh thở dài đến đó. Khuôn mặt cũng gọi là dễ nhìn, nếu không muốn nói là xinh đẹp, chỉ tội hai má bính ra phị một vốc mỡ làm nó hơi xị xuống một chút. Chiếc cổ phải nói là khác người với 3 ngấn mỡ làm cô trông như đeo ba chiếc vòng. Chỉ cần hơi cúi mặt xuống một chút là thịt ở cổ dồn lại, phòi ra phía trước.

Hai cái vai cô to lắm, nếu nó không trắng và mịn màng thì nhìn không khác vận động viên môn cử tạ.

Điểm đặc biệt và có lẽ là điểm mà Thục Trinh sợ nhất trên người mình, đấy chính là bộ ngực. Hãy tưởng tượng, nó như hai cái rổ đựng rau úp ngược lên ngực cô. Núm vú mầu hồng chỉ lồi ra có một tẹo vì bị thịt vú vồng lên che khuất. Tất nhiên không bị xệ kiểu vú mướp nhưng chắc chắn là không thể vểnh lên kiểu sừng trâu được. Cô ghét đôi vú của mình đến nỗi mà đã nhiều lần, cô dùng tay bưng vú lên, đầu cúi xuống, thế mà mồm lại ngậm được vào đầu vú, cô cắn một phát cho vú đau, nhưng chính mình lại đau.

Với đàn bà, eo nhỏ là một điểm nhấn thu hút đàn ông, nhưng cái bụng của Thục Trinh không thể gọi là eo được, gọi như vậy là xúc phạm những người đàn bà khác. Không biết cái cơ thể cô là cái giống gì nữa, ăn bao nhiêu nó dồn hết xuống bụng hay sao? Bụng cô lúc nào cũng như chửa sắp đẻ. Vòng eo cô có số đo 90 tròn trịa, dùng hay tay mà bấu vào bụng rồi vẩy vẩy lên là y như rằng cả một tảng mỡ lủng lẳng như trêu tức chủ nhân.

Một ít lông bướm lưa thưa mọc trên mu, không phải là mu bướm Thục Trinh nhỏ, cũng như đàn bà khác thôi, nhưng phần thịt ở hai bên đùi nhiều quá đẩy vào bên trong làm lấn át mu bướm mất rồi. Hai đùi to đùng to đoàng ép sát vào nhau làm bướm ở giữa lép vế không hiện ra bên ngoài. Nếu nhìn kỹ lắm mới thấy một đường kẻ khác mầu, đó là phần giữa của bướm lấp ló ra bên ngoài.

Thục Trinh quay mông mình lại trong gương, cô không dám thở mạnh, không dám cử động. Mặc dù phần thịt đít này không bị nhão và xệ, nó vẫn căng tròn nhưng vì nó quá to nên mỗi cử động của cô làm nó rung rung tạo thành các sóng da thịt.

Mỗi lần mặc quần áo, Thục Trinh đều rất khổ và rất sở. Cô thường diện những chiếc váy may đo, hơi rộng một chút so với kích thước cơ thể, lựa những chiếc váy có họa tiết to to một chút để che bớt đi nhược điểm của mình. Nhưng đó là những bộ váy mặc bên ngoài. Cái đáng nói là bên trong cơ. Chẳng ai đi đặt may quần lót áo lót cả. Thành ra cô phải rất vất vả tìm đồ lót. Không những nó phải là loại siêu siêu to, ngoại cỡ, hết zize. Nhưng khi mặc vào trông nó vẫn bé ton hon so với những thứ mà nó cần che đậy.

Lồng chiếc áo lót lên người, to như vậy rồi mà nói chỉ mơn ra được hơn nửa bầu vú, nửa còn lại vẫn thừa ra bên ngoài. Còn tội nghiệp nhất là quần lót. Những loại quần lót bình thường bản to bản rộng đương nhiên cô chẳng thể ních vừa được, thành ra toàn phải chọn loại quần lót dạng dây co dãn. Cô chẳng muốn mặc những đồ lót sexy này đâu, nhưng không còn lựa chọn nào khác, có còn hơn không. Có nhiều lần cô dằn lòng mặc mẹ nó quần đùi giống kiểu đàn ông, cũng mua về vài cái nhưng chưa dám mặc lần nào. Bởi cơ thể Thục Trinh có như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn là con gái, vẫn là phụ nữ như bao nhiêu người khác mà thôi. Xỏ chiếc quần lót xong, Thục Trinh lại ngắm mình trong gương, nhìn kỹ cô mới thấy cái dây quai quần vắt ngang hông, còn tất cả những thứ khác mất hút vào trong mất rồi.

Thục Trinh năm nay tuổi vừa tròn 25. Chưa chồng con chi hết. Mà thực ra cô chưa bao giờ có người yêu. Hay đúng hơn là chưa có ai yêu cô. Cách đây cũng lâu rồi, hồi cô còn là sinh viên, cô cũng có thích một vài người, nhưng chẳng có tiến triển gì bởi vì người ta có thể làm bạn bè bình thường với cô thì được, nhưng tiến gần đến chuyện tình cảm nam nữ là nhát trước nhát sau họ chạy mất dép. Không lẽ họ sợ cô ăn thịt, hay họ sợ mỗi lần làm tình với cô, cô đè phát thì bẹp dúm nghẹt thở mà chết.

Thục Trinh cũng là con gái chứ bộ, cũng biết yêu và cần được yêu. Mà nói một cách trần tục hơn, cô cũng có nhu cầu tình dục, thậm chí cao là khác. Nhưng khốn nỗi có ai yêu cô đâu. Cái cô nhận được ở đa số những người đàn ông xung quanh từ lúc đi học, rồi sau này đi làm đều là sự trêu đùa bỡn cợt, dè bỉu và coi thường. Họ nhìn cô cứ như cô là vật thể lạ ngoài hành tinh lạc vào trái đất. Chẳng ai coi cô là đàn bà cả. Lâu dần thành quen, họ coi thường cô, cô cũng coi thường họ, họ không cần cô, cô cũng đéo cần họ. Họ trêu cô, cô chửi lại, họ miệt thị cô, cô thẳng tay vả vào mặt. Sức cô không nhiều đàn ông có thể đánh lại, chỉ cần trọng lượng cơ thể cô đè lên cũng đủ làm cho đám đàn ông phòi hết mọi thứ ra rồi. Cô đếch cần đàn ông, không đàn ông cô vẫn sống đấy thôi. Cô tìm cho mình một niềm vui khác trong cuộc sống, mỗi người một sở thích mà, phải không?

Mặc xong chiếc váy hoa, Thục Trinh đi ra cửa sổ trên tầng 2 ngôi nhà của mình, ở bệ cửa sổ có những người bạn của cô. Đó là một mấy cây xương rồng. Cây thì mầu xanh, cây thì mầu tím, cây thì vàng. Mỗi cây một mầu nhưng chúng đều có một điểm chúng, đấy chính là gai tua tủa chỉa thẳng ra bên ngoài như thách thức những con ruồi, con bọ nào dám lại gần.

Thật chậm, Thục Trinh đưa bàn tay to bè múp máp của mình đặt lên nhẹ lên một cái gai xương rồng, cô vỗ về những cây xương rồng như những người bạn nhỏ:

– Chị đi làm đây, bai bai xương rồng!

Như trên đã nói, Thục Trinh chưa có chồng. Nhưng con thì có vài đứa, đó là niềm vui của cuộc đời cô. Ai bảo có con thì phải có chồng. Ngoài đời đầy rẫy người phụ nữ không chồng mà có con đấy thôi. Thục Trinh cũng vậy. Cô dậy sớm nấu ăn cho các con rồi mới lên nhà sửa xoạn quần áo. Khi xuống đến nơi thì gần như lũ trẻ đã ăn xong rồi.

– Ăn xong hết chưa các con?

3 đứa trẻ ngoảnh mặt lên nhìn mẹ bằng ánh mắt hồn nhiên, đứa lớn nhất 7 tuổi, đứa bé nhất mới 3 tuổi. Trông chúng chẳng có một nét gì giống nhau, có lẽ mỗi đứa có một bố khác nhau thì phải.

– “Còn mỗi Út thôi mẹ ạ”, chị cả thưa.

Thục Trinh lại gần cô bé Út, nó ốm nhắt ốm nheo chứ không khỏe mạnh như anh chị, vỗ về con rồi xúc cho còn thìa cháo:

– Út ngoan của mẹ, ăn nhanh còn đi học.

Bé Út được mẹ xúc cho, nhanh mồm nhai nuốt nốt bát cháo sáng.

Đấy, buổi sáng trong gia đình Thục Trinh thường là như vậy. Thục Trinh có 3 đứa con hai gái một trai, đứa lớn 7 tuổi là con gái đang học lớp 2, đứa thứ 2 năm nay lên 5 và con gái út 3 tuổi đang học Mầm Non. Tất cả lũ trẻ đều học ở gần nhà. Bình thường, buổi sáng sau khi ăn xong, bốn mẹ con cùng nhau ra khỏi nhà, con đi học, mẹ đi làm.

Thục Trinh làm Giám đốc Truyền thông cho một công ty chuyên về thời trang trong nội thành Hà Nội.

Các bạn thấy nhân vật chính thứ 2 của chúng ta như thế nào? Hẳn rồi. Không cảm hứng phải không? Hãy kiên nhẫn nhé, còn nhiều chuyện ở phía trước đang chờ ta lắm.

——–

Câu chuyện bắt đầu, năm nay là năm 2019, cái thời của công nghệ 4.0, của mạng xã hội và của đủ mọi thứ hổ lốn ào ạt trôi vào tâm hồn mỗi người hàng ngày, hàng giờ.

Tại một ngôi biệt thự to nhất, đẹp nhất và sang trọng nhất trong một khu đô thị tại quận Long Biên. Mặc dù không phải là một trong bốn quận nội đo lịch sử, nhưng không ai dám bảo khu đô thị này là kém sang cả. Toàn giới tinh hoa nhất của Bắc bộ đều tập trung ở đây, điểm đặc biệt của khu đô thị này chính là mỗi căn biệt thự đều có một dòng sông nhân tạo chảy quanh nhà, cây cối xanh mướt um tùm trải dài khắp mọi nơi tạo cho nơi đây ngoài vẻ sang trọng của các tòa nhà ra còn có không khí lúc nào cũng trong lành.

Không cần nói thì các bạn chắc hẳn cũng biết, đó là nhà của Mạnh. Hay đúng hơn là nhà của bố mẹ Mạnh. Trong ngôi biệt thự to đùng to đoành ấy có ông chủ gia đình Quốc Đạt giờ đã là một người đàn ông ngoài 50, nhưng cứ nhìn nước da hồng hào, thân hình săn chắc đủ biết, ông vẫn còn phong độ ngút trời giống y như cái hồi thanh niên. Có bà chủ gia đình Tố Quyên mới vừa tròn 45 tuổi, cái tuổi phải nói là chín nhất của đàn bà. Nhà chẳng có gì ngoài tiền, ấy thế nên bà Tố Quyên tha hồ mà giữ dáng, giữ da. Nếu người mới gặp chẳng ai bảo bà Tố Quyên sắp bước vào tuổi mãn kinh đâu, trông xa như mới ngoài 30 một chút. Và người gọi chủ thứ 3 làm gì còn ai khác chính là thiếu gia Mạnh. Còn 2 bà giúp việc già không tính tiền ở đây.

Hôm nay là ngày chủ nhật, ngày hiếm hoi cả nhà có mặt đông đủ, Tố Quyên nhìn chồng rồi nhìn con và lắc đầu ngao ngán. Cái thời đại này quả thực người với người ít giao lưu trực tiếp với nhau. Trông cái bộ mặt đáng nghi của chồng vừa nhìn điện thoại vừa tủm tỉm cười. Còn cái thằng con mắc dịch ăn không ngồi rồi cũng đang đắm chìm trong cái điện thoại.

Tố Quyên bực mình giật cái điện thoại trên tay chồng rồi xem trên màn hình xem có điều gì mờ ám không? Có phải đang ở cạnh vợ vẫn còn nhắn tin cho gái không mà cười như thằng dở hơi vậy. Nhưng ông Mạnh không phải là người cù lần gì cho cam, ông chẳng dại gì mà nhắn tin chim chuột trong hoàn cảnh này. Ông cười vì like một bức ảnh cô người mẫu trên facebook. Trong danh sách bạn bè của ông, phần nhiều là các cô người mẫu:

– Suốt ngày xem mấy cái ảnh, nhìn quen hàng đẹp thế này thì chán vợ ngay.

Tố Quyên liếc xéo chồng một cái, cũng chẳng cấm được chuyện này, người đẹp sinh ra là để ngắm mà. Không lẽ cấm chồng nhìn gái đẹp.

– “Vợ anh đẹp nhất, không ai bằng”, ông Đạt mồm dẻo quẹo nịnh vợ. Gì chứ riêng cái khoản nịnh vợ thì trên đời này hiếm có ai bằng ông. Mà thực tâm ông nghĩ, vợ ông cũng đẹp thật, lại biết cách ăn mặc, biết cách trưng diện, nhà lại có điều kiện nữa. Chẳng thế mà nhiều khi ông thầm so sánh vợ mình với phu nhân của các vị lãnh đạo này, lãnh đạo kia. Xem ra chỉ có hơn chứ không có kém.

Được nịnh cái, bà Tố Quyên nhoẻn cười khoe hai hàm răng trắng đều như bắp ngô, quên hết cả phiền muộn. Ông Đạt ở ngoài xã hội như thế nào, bà muốn quản cũng chẳng được bởi xã hội mà. Nhưng trong gia đình, ông luôn là một người chồng hoàn hảo đối với bà. Nhất là ở cái “khoản kia”. Đều như vắt chanh, ông bà luôn duy trì tuần 3 lần. Mà mười lần như một, bà đều ngất lên ngất xuống ông mới chịu xuất tinh. Phụ nữ hạnh phúc nhất chính là ở cái khoản đó, những thứ vật chất tầm thường chỉ là thứ yếu mà thôi.

Về chồng không vấn đề gì. Nhưng còn thằng con duy nhất trong gia đình, 25 tuổi đầu rồi mà chưa làm nên làm trò trống gì. Lười làm và ham chơi. Chỉ được mỗi cái nịnh mẹ, nịnh cha là giỏi. Thế nên muốn giận nó, muốn mắng nó, muốn chửi nó cũng chẳng chửi được. Cái mặt có cứ hênh hênh lên, mặc ai nói gì thì nói, chỉ cười rồi xệu ra nịnh với chả bợ. Bảo nó đi làm nó ở tập đoàn của bố nó không. Bảo nó vừa chơi vừa làm ở công ty mẹ nó cũng không. Chỉ có đi chơi là bảo đâu nó cũng ừ.

Không thể để tình trạng này duy trì mãi, bà Tố Quyên úp điện thoại của chồng xuống rồi nói:

– Anh, anh phải tính như thế nào đi chứ. Cứ để thằng Mạnh nó thế mãi à?

Mạnh nằm ườn ở cái ghế sô pha da nhập khẩu đối diện với bố mẹ. Chẳng biết là hắn có nghe thấy bố mẹ nói gì không nhưng tuyệt nhiên không một phản ứng, coi đó như chẳng phải chuyện của mình, cứ ôm dịt lấy cái điện thoại, nhắn tin nhoay nhoáy.

Ông Đạt ném cái gối ôm sang thằng con, quát lớn thể hiện uy quyền:

– Mạnh, mẹ đang hỏi kìa.

Bà Tố Quyên đập vào vai chồng một cái:

– Hỏi nó bằng thừa. Em là em hỏi anh. Phải làm gì với nó đi chứ. Cứ để nó chơi bời mãi thế à. Anh xem, nó du học nước ngoài về 3 năm rồi mà không chịu đi làm, chỉ đi chơi. Thử hỏi cứ thế này thì bao giờ mới lấy vợ, sinh con được đây.

Mạnh mặc kệ ông bà già cãi nhau, vẫn đang mải chát chít.

– Ơ, chuyện nó lấy vợ là chuyện của nó, sao em hỏi anh. Anh có lấy vợ thay nó được đâu.

Bà Tố Quyên chán không còn gì để nói, mặt phừng phừng quát:

– Mạnh, bỏ điện thoại ra. Ngồi dậy. Nghe mẹ hỏi đây.

Nghe mẹ quát, Mạnh hơi hơi sợ một tí cho có, hoặc hắn cố tình sợ chứ hắn biết thừa mẹ hắn chiều hắn hết mực, chẳng làm gì đâu:

– Vâng, mẹ hỏi đi. Con nghe đây?

– Con có phải đàn ông không?

Cả ông Đạt và Mạnh đều ngớ người vì câu hỏi của mẹ. Mạnh trả lời:

– Mẹ này, không phải đàn ông thì đàn gì? Không tin mẹ kiểm tra xem.

Đúng là không biết óc thằng con dùng để làm gì, chắc là chỉ để cho nó kín cái hộp sọ:

– Điên mất thôi. Đàn ông là phải lo sự nghiệp, lấy vợ sinh con.

Ông Đạt chêm vào:

– Mẹ nói đúng đấy con. Đàn ông lấy được một người vợ tốt là thành công một nửa cuộc đời rồi. Như bố mày đây này.

Ông Đạt không quên lồng vào câu nịnh vợ. Mạnh trả lời rảo hoánh:

– Vậy con lấy 2 vợ là thành công cả cuộc đời rồi. Ha ha ha ha .

Thêm một cái gối ôm nữa bay sang chỗ Mạnh, lần này là từ tay bà mẹ:

– Mạnh, con có biết vì sao mà từ hồi con lớn đến giờ. Con yêu hết đứa này đến đứa khác, nhiều lắm mẹ đếm không xuể mà không có đứa nào được quá 3 tháng không?

– Vì sao hả mẹ?

– Vì con không có công ăn việc làm, suốt ngày chơi bời lêu lổng, đàn bà nào nó chịu giao cuộc đời nó cho con.

Trong suy nghĩ của Mạnh không giống như những gì mà mẹ nói:

– Đàn bà người ta cần tiền của đàn ông. Mà tiền thì nhà mình thiếu gì đâu mẹ. Tiêu cả đời chả hết. Làm làm gì cho mệt.

Ông Đạt suy nghĩ trong đầu rồi bộc trực nói ra miệng:

– Không quá 3 phút thì đàn bà nào nó chịu. Tiền không phải là tất cả.

Nghe chồng nói vậy, bà Tố Quyên đánh ánh mắt sang ngay phía chồng nghi hoặc:

– Anh nói vậy là sao?

Thấy mình lỡ lời, lại là chuyện tế nhị không nên nói ra lúc này, ông đánh trống lảng:

– À không, không có gì.

Nhưng bà Tố Quyên không phải kẻ ngù ngờ, bà giơ tay định cấu vào mạng sườn chồng như bao lần bà muốn tra khảo một cái gì đó. Thấy có biến, ông Mạnh ghé vào tai vợ nói nhỏ cái gì đấy rồi quay ra nhìn thằng con với anh mắt thương cảm, bà không quên dặn ông:

– Tí nữa phải nói cho em rõ chuyện này biết chưa.

Ộng Đạt gật gù đồng ý. Thực sự mà nói, vấn đề xuất tinh sớm của thằng con ông cũng muốn xử lý từ lâu rồi, nhưng không biết làm cách nào, thôi đành đá quả bóng này sang cho vợ mình.

Bà Tố Quyên quyết định một vấn đề lớn làm thay đổi cuộc đời của Mạnh. Theo bà nghĩ, chỉ có cách như vậy mới làm thằng con trưởng thành lên được:

– Mạnh, mẹ quyết định như thế này. Hạn cho con trong vòng 1 tháng phải tìm được một công việc. Công việc gì cũng được, miễn là có việc làm. Mọi thứ khác để tính sau. Còn nếu mà con không tìm được việc thì mẹ sẽ cắt mọi thứ. Không tiền, không xe, không gì sất. Để xem anh không có tiền anh sống bằng cách nào.

Mạnh chồm dậy phân bua, chuyện này lớn à nha. Bắt hắn phải đi làm rồi còn dạo cắt nguồn cung, như vậy khác gì nhốt hắn vào tù đâu:

– Mẹ ….. như vậy …. Không …..

Nhưng lần này mẹ quyết tâm phải rắn với Mạnh:

– Không nhưng nhị gì hết. Cứ thế mà làm. Bắt đầu tính từ hôm nay.

Nói xong bà Tố Quyên đứng phắt dậy, kéo tay chồng đi lên cầu thang, về phòng ngủ. Ông bô bà bô vừa đi lên cầu thang vừa nói chuyện, Mạnh còn nghe rõ mẹ nói: “Anh nói hết chuyện 3 phút của thằng Mạnh cho em xem nào”.

Mạnh ngồi thụp xuống ghế, bất thần. Cuộc đời hắn dường như là sụp đổ. Vơ lấy điện thoại, hắn chơi nốt ván game, dự định xong ván này rồi mới lọ mọ lên mạng tìm xem có chỗ nào mướn người làm không thì nộp hồ sơ xin việc.

———–

Căn phòng ngủ của vợ chồng ông bà Tố Quyên – Quốc Đạt sang trọng không kém phòng ngủ của bậc vua chúa thời phong kiến. Kiến trúc hài hòa tổng thể với vẻ sang trọng của ngôi biệt thự, các đồ dùng từ giường ngủ, bàn phấn, bàn trà, tủ quần áo đều nhập khẩu từ Italia, mô phỏng theo phong cách cổ điển Gothic, giả dáng tầng lớp phong kiến châu Âu.

Lên đến phòng, bà Tố Quyên vào trước, vén cái váy lên cao một chút rồi đặt mông xuống nệm êm ái rồi nhìn chồng vào theo sau. Hôm nay là ngày nghỉ, bà ăn mặc đơn giản chỉ là một chiếc váy xuôn từ trên xuống dưới ôm lấy dáng người. Như đã nói ở trên, bà Tố Quyên vẫn còn rất đẹp, thực sự đẹp chứ không phải chỉ qua con mắt biết nịnh vợ của chồng. Ngực vẫn căng và vểnh, eo vẫn nhỏ gọn như hồi thiếu nữ, bờ mông đầy đặn chỉa ra đằng sau trông bắt mắt vô cùng. Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ như thêm phần trẻ trung bởi mái tóc được duỗi thẳng tắp ôm sát vào hai bên mang tai.

Mặc dù trong công việc, ông Quốc Đạt tiếp xúc không phải là ít gái trẻ đẹp, nói đâu xa, cô thư ký riêng của ông trên công ty tên Kim Anh nếu đi thi không đỗ hoa hậu thì cũng phải á hâu. Ấy thế nhưng, trong mắt ông, người vợ môi ấp má kề vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất, bà Tố Quyên có cách hấp dẫn đàn ông rất riêng, không chỉ là dáng người, là nước da, là bầu vú bờ mông, là mu bướm, là cái cổ cao trắng ngần, ở bà còn toát ra vẻ cao sang quyền quý, dẫn dụ mê hoặc lòng người ở dáng đi, ở giọng nói, ở hơi thở, ở tính cách yêu chồng thương con nhưng đầy uy lực.

– “Anh kể cho em nghe xem chuyện 3 phút của thằng Mạnh là thế nào?”, thực ra bà Tố Quyên đã bán tín bán nghi về từ “3 phút’ mà ông Đạt vừa nói ra về con trai, nhưng bà muốn nghe từ chính miệng ông để xác nhận.

Ông Đạt biết tính vợ, đã hỏi là sẽ hỏi cho ra ngọn ra nguồn, không trả lời không được. Nhưng ông cũng chả ngu ngốc gì mà kể xuông cho vợ nghe, để câu chuyện thêm phần thú vị, ông chưa nói gì mà trèo lên giường, nằm xuống rồi vươn tay mình ra chạm vào vai vợ rồi kéo xuống nằm song song với mình. Vừa ôm vợ trong tay, vừa chạm một số thứ vào nhau, vừa kể chuyện có phải là thú vị hơn không nào.

Bị chồng ôm dịt vào lòng, Tố Quyên cũng không giãy đạp gì mà ngoan ngoãn ôm lại chồng, chân gác sang ngang háng chồng để đùi non khẽ chạm vào dương vật ở bên trong, chiếc váy bị xô ngược lên cao lộ ra chiếc quần lót hàng hiệu bé xíu mầu trắng. Ở bên trên, vú Tố Quyên khẽ chạm vào mạng sườn Quốc Đạt. Đây là tư thế mà hai vợ chồng thích nhất, rất tình tứ, chẳng thế mà họ thường ôm nhau ngủ tới sáng trong tư thế này mỗi lần làm tình xong:

– Được chưa? Giờ nói cho em biết đi. Có phải thằng Mạnh nhà mình gặp phải chuyện gì không?

Ông Đạt gồng tay để ngực vợ sát vào mình hơn một chút, không chủ định làm tình nên quần áo của hai vợ chồng vẫn còn nguyên trên người, nhưng nếu tinh tế và để ý một chút vẫn có thể cảm nhận được độ êm và mềm của bầu vú, đặc biệt là xương mu bướm của vợ hơi tì nhẹ vào một bên hông, chỉ cần lắc lắc cái mông một chút là có cảm giác bướm vợ trượt lên trượt xuống:

– Chuyện đàn ông của nó ấy mà, em có dám nghe không?

Cấu nhẹ vào đầu ti chồng một cái qua cái áo phông Lacoste thể hiện sự giận dữ:

– Vớ vẩn, đàn ông đàn ang gì nó cũng là con em. Chuyện của nó sao em không được biết. Anh có nói không thì bảo.

Ông Đạt giãy nảy nên một cái vì bị nhéo, cả người cựa cọ làm dương vật ma sát mạnh vào đùi non của vợ, cảm giác nhục dục cứ dần dần tăng cao, đàn ông mà, một người vợ đẹp ở bên cạnh, mọi bộ phận nhậy cảm đang cọ quẹt vào người bảo sao không hứng cho được. Bình thường, chỉ cần nhìn thấy một bộ phận nhạy cảm của vợ thôi là ông cũng nổi hứng lên được, giờ lại còn tổng động viên thế này, chẳng trách ông được. Ông Đạt kiềm chế cơn nứng buồi mà tập trung vào suy nghĩ để tìm cách bắt đầu cho một chuyện khá là nhạy cảm:

– “Ờ thì …… nói. Nhưng biết …. nói từ đâu nhỉ?”, rồi ông cũng tìm ra cách bắt đầu bằng một việc nói dối, “Vài lần anh nghe thằng Mạnh kể ……… mỗi lần nó … … làm chuyện ấy …… thì ……… được có 3 phút là ….. xong”.

Bởi thực ra, chuyện này chính tai ông nghe mấy cô gái gọi cao cấp nói lại sau mỗi lần ông tự mình bố trí cho con trai những shot tình dục. Mà chuyện 3 phút không phải ông nghe thấy 1 lần mà là rất nhiều lần. Mặc dù nghe kể lại, lần nào cũng thế, Mạnh đều làm 3 – 4 nháy, chứng tỏ nó có nhu cầu tình dục rất cao, nhưng nháy nào cũng như nháy nào chỉ 3 phút là out rồi. Chứng tỏ là thằng con giai ông có tật xuất tinh sớm.

Tố Quyên chăm chú lắng nghe chồng nói, nếu như lúc này mới nghe thấy chuyện này thì có lẽ Tố Quyên đã rất sốc rồi, bởi trong đầu Tố Quyên từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ rằng “con nhà tông không giống lông thì giống cánh”, chồng bà, ông Quốc Đạt nói về khoản ấy không phải hạng siêu sao giống như trên phim trên ảnh nhưng cũng thuộc tuýp “biết làm đàn bà khổ”, chẳng thế mà hơn hai chục năm nay, Tố Quyên luôn thỏa mãn và thỏa thuê trong đời sống tình dục, có rất ít lần mà hai vợ chồng làm tình mà Tố Quyên không cực khoái. Hơn nữa, nói về dương vật, con giai chắc ít nhiều cũng phải thừa hưởng của bố gì đó chứ, buồi chồng Tố Quyên không phải hạng nặng giống trai Tây nhưng nếu so với người Việt cũng thuộc loại khủng bố, dài 17 cm, to như cổ tay. Với lại cũng lâu rồi bà chưa nhìn thấy dương vật thằng Mạnh, nhưng cái hồi nó học hết lớp 5, chuẩn bị bước vào giai đoạn dậy thì bà vẫn tự mình tắm cho nó, hồi ấy chim nó chưa mở mắt, chưa biết cửng nhưng cũng đẫy đẫy chứ có nhỏ nhắn gì cho cam đâu. Vậy lý do gì mà lại có cái bệnh xuất tinh sớm nhỉ, cái bệnh kị nhất của đàn bà con gái.

Nghe chồng nói vậy, Tố Quyên như xác nhận những gì mình nghĩ từ nãy đến giờ là đúng, buông tiếng thở dài, bà nói:

– Thảo nào, từ lúc nó học lớp 10 đến giờ đã yêu đương hết con này con nọ nhưng không đứa nào kéo dài nổi 3 tháng.

Thấy vợ có thái độ cảm thông, lại không nghi ngờ gì chuyện ông vừa nói dối, ông Đạt thở mạnh một cái như trút gánh nặng ngàn cân. Ông biết bệnh của con, nhưng thực sự ông không thể nào mà tìm ra cách gì giúp con được. Bố và con trai mặc dù là chung giới tính nhưng trong chuyện tế nhị này không biết nói với nó thế nào nữa. Thôi đành đẩy quả bóng này sang cho vợ vậy. Biết đâu với hiểu biết của Tố Quyên, có thể giúp gì được thì sao. Mẹ và con trai nói gì thì nói vẫn gần gũi với nhau hơn.

– Giờ phải làm sao đây em? Thằng Mạnh là con trai duy nhất của vợ chồng mình, lại là cháu đích tôn dòng họ Trần. Nó mà không có vợ, không có con thì mặt mũi vợ chồng mình để ở đâu?

Tố Quyên bặm môi suy nghĩ từ nãy đến giờ, với tình cảm của một người mẹ dành cho con, đương nhiên Tố Quyên không thể coi như chuyện này không liên quan đến mình rồi. Chưa kể vấn đề dòng dõi nòi giống như chồng vừa nói. Chỉ đơn thuần nghĩ đến cảnh con bị người ta coi thương thôi là bà đã không chịu được rồi. Con trai bà không phải thần thánh gì, thậm chí nó có phần dốt nữa, nhưng trong mắt bà, nó vẫn là cục vàng, cục bạc mà bà cưng chiều từ khi nó còn đỏ hỏn đến bây giờ. Hầu như chưa có đòi hỏi gì của con mà bà không đáp ứng được. Mặc dù tính đến nay, 25 năm cuộc đời nó chưa làm nên trò trống gì để bố mẹ nở mày nở mặt, nhưng cũng không đến nỗi là kẻ phá gia chi tử, chơi bời quậy phá lớn gì, chỉ có mỗi tội là tiêu tiền hơi nhiều thôi, mà tiền là thứ duy nhất trong cuộc đời bà là không phải nghĩ tới.

Thôi bấu tay lên ngực chồng, cũng chẳng gác chân lên háng chồng nữa, Tố Quyên nằm ngửa hẳn ra, chiếc váy vẫn không trở lại vị trí cũ mà bị dồn lên phía eo, để lộ cái mu bướm trong chiếc quần lót vồng lên nổi bật. Tay Tố Quyên đặt lên trán tỏ vẻ suy nghĩ, bột miệng Tố Quyên nói ra suy nghĩ của mình:

– Thì phải chữa trị thôi chứ biết làm thế nào?

Ông Đạt không còn ôm vợ nữa, việc quan trọng đang phải suy nghĩ nên ông tự kiềm chế lòng mình, mặc dù không đành tâm lắm, ông chống một tay lên đầu mình rồi nhìn xuôi xuống bướm vợ, miệng tóp tép:

– Thì biết là thế, nhưng biết chữa bằng cách nào. Cái này không phải bệnh viện người ta chữa được đâu.

Trong đầu Tố Quyên lúc này cứ lởn vởn hình ảnh con chim của Mạnh ở cái hồi xưa ấy, cái hồi mà Mạnh vẫn còn bé, thường bắt mẹ tắm cho mình, bất giác một câu hỏi lớn trong đầu Tố Quyên hiện ra, tất nhiên bà chẳng dám nói ra cho chồng biết: “không biết giờ “nó” thế nào nhỉ?”

– Em có đọc một tài liệu của nước ngoài, có một phương pháp để khắc phục tình trạng này, đó chính là ….. luyện tập.

Ông Đạt ngồi bật dậy vì phương pháp mà vợ vừa mới nói. Đúng là ông đã từng nghĩ tới phương pháp này và đã cho thằng Mạnh luyện tập bằng cách chọn những cô gái đẹp nhất trong đường dây gái gọi cao cấp mà những đại đại đại gia như ông mới có thông tin. Ấy thế nhưng bao nhiêu năm nay, ông cho nó “luyện tập” với gần trăm đứa rồi mà có tiến triển gì đâu cơ chứ. Ông nghi ngờ vợ bằng cách tiết lộ thêm một phần bí mật:

– Anh nghe thằng Mạnh nói …… nó cũng đi ….. đi ….. chơi …….. gái …… nhiều lần lắm rồi. Nhưng … vẫn … thế.

Chuyện này thì Tố Quyên không phải là không biết, chỉ là không biết tường tận thôi. Bao nhiêu năm nay ở với con, bà không biết mới là lạ. Mỗi lần nó đi chơi về khuya, hoặc thậm chí đi tới tận sáng ngày hôm sau, mỗi lần về trên người sặc mùi nước hoa, mùi son môi, mùi phấn trang điểm đàn bà, không là đi chơi gái thì đi đâu, không lẽ chỉ cầm tay nhau qua đêm. Ý bà đương nhiên không phải là luyện tập bằng cách cho nó chơi gái nhiều, nếu thế thì chắc chẳng có đàn ông trên đời này mắc bệnh xuất tinh sớm đâu. Bà muốn nói ý khác, nhưng trước mặt chồng cũng ngại giải thích cặn kẽ, mà không giải thích thì chồng không biết mô tê gì:

– Ý em không phải là thế. Luyện tập ở đây ……… không phải là đi …… “ấy”. Mà là ….. Biết nói thế nào nhỉ. Nôm na là ……. Phải làm cho “nó” …… cứng ….. thường xuyên …………. Nhưng không cho ….. “nó” ….. xuất. Luyện tập ….. cách chịu đựng. Đại ý thế.

Nói xong mà Tố Quyên đỏ ửng hai gò má giống như hồi thiếu nữ lần đầu biết yêu, lần đầu cởi truồng trước mặt người khác giới. Có là mẹ con đi chăng nữa, thì Mạnh vẫn là đàn ông, còn Tố Quyên vẫn là đàn bà, vẫn có sự ngượng ngùng nhất định khi nói về vấn đề đấy.

Ông Đạt há hốc mồm như vừa hiểu ra một điều gì đó:

– À ….. ra thế …… cũng có lí. Nhưng bằng cách nào ……… ?????

Nhắm tịt hai mắt lại, thực ra trong đầu Tố Quyên đã có cách rồi, nhưng bà không dám nói ra, mà cái cách đó cũng không hay và không nên làm, chỉ là thoáng qua trong đầu vừa mới chộp lấy ý nghĩ đó mà thôi:

– Thì anh phải nghĩ chứ. Cứ dồn sang em.

Ông Đạt nhướn mắt suy nghĩ đăm chiêu, miệng lẩm bẩm những suy nghĩ trong đầu mình:

– Muốn làm …. nó cương …. cứng ….. thì …. phải …. có gì …. đó …. kích thích nó. Kích thích ….. bằng …… đàn bà ……… Đúng rồi. Chỉ …. có dùng đàn bà. Nhưng …. nhà này ngoài …… hai bà giúp việc già ra thì …. làm gì ….. còn ai. ……… À đúng rồi ……. còn 1 người, là …………

Nói đến đây, ông Đạt giật bắn người nhìn xuống vợ đang nằm ngửa với quần áo nửa kín nửa hở, với bầu ngực đẫy đà nhô lên cao, với cái váy đã vén lên eo để trơ trọi cái quần lót mầu trắng nhỏ xinh với cái mu lồn vểnh cao trêu người nhìn. Và cái làm sống lưng ông lạnh thót chính là ánh mắt nhìn của vợ ông, bà Tố Quyên. Bà cũng đang nhìn ông chằm chằm với ánh mắt sửng sốt không tin vào những gì mình vừa nghe thấy:

– “Anh …………..”, với thái độ đó, bà Tố Quyên thể hiện cho chồng mình biết đó là điều không thể chấp nhận được, nhưng bà giấu không cho chồng biết, rằng điều mà chồng vừa định nói ra, cũng trùng với suy nghĩ thoáng qua lúc vừa nãy của bà.

Trong đầu ông Đạt hiện ra vô số hình ảnh tưởng tượng xoẹt qua như tia chớp, rằng vợ ông lại chính là người kích thích để cho dương vật của con trai ông cương cứng. Ông tin rằng, với thân hình nóng bóng và khiêu khích của vợ, thì một ông già sắp xuống lỗ cũng có thể cứng lên, một đứa trẻ chưa dậy thì cu cũng có thể mở mắt, thì không có lẽ gì, thằng con trai có nhu cầu tình dục cao như thằng Mạnh lại không cứng được. Những suy nghĩ ấy chợt đến như một sự thay đổi lớn trong suy nghĩ của ông Đạt, làm mới đời sống tình dục vốn đã viên mãn của ông, nhưng cái gì dù có tròn trịa đến đâu, nhưng lặp đi lặp lại hết năm này qua tháng khác cũng trở nên nhàm chán và không còn mới mẻ nữa. Ý nghĩ biến thái vừa rồi không hiểu sao lại như một con gió mới, trong lành, mát mẻ nhưng kích thích vô cùng. Dương vật ông bật tung lên như có một sức mạnh siêu nhiên nào đó, dội thẳng lên đội quần đùi thành một túp lều nhỏ trên háng.

Tố Quyên nào có khác chi, Tố Quyên co hai chân lên để giấu chồng một cơ co nhè nhẹ ở sâu thẳm bên trong bướm. Giống như những gì trong đầu ông Đạt tưởng tượng, thì ở trong đầu bà Tố Quyên cũng vậy. Những hình ảnh tưởng tượng biến thái, loạn luân không hiểu sao lại làm cho bà nứng nhanh như điện xẹt vậy, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ làm cho nước ở trong bướm ứa ra, một cơn lên đỉnh nhẹ đến.

Nhưng cả hai đều giấu nhau suy nghĩ của mình, bởi chuyện này không đơn giản chút nào. Đó là loạn luân giữa mẹ và con trai. Cái điều mà dù xã hội có hiện đại đến như thế nào, đó vẫn là điều cấm kị, cả về mặt luân thường đạo lý và pháp luật. Chẳng ai dám thể hiện ý nghĩ loạn luân ra bên ngoài, mặc dù nó luôn tồn tại, ở khắp nơi, trong sâu thẳm tâm hồn của mỗi người.

– “Không ….. không …….. anh chỉ chợt nghĩ vậy thôi. Anh không có ý đó. Mà thôi. Chuyện này để từ từ tính đi em. Không cần vội.”, ông Đạt chữa cháy.

Tố Quyên cũng không có hơi có sức, mà cũng chẳng muốn làm cho ra nhẽ, bởi thứ nhất chính là việc này quá nhậy cảm và tế nhị. Thứ nữa là chính bà còn đang có ý nghĩ đấy, không thể trách chồng được. Bà êm xuôi không nói được gì.

Thì đúng lúc ấy, dường như không thể chịu đựng được hơn nữa, ông Đạt đã lột phăng bộ quần đùi áo cộc của mình, ông như một con thú, chồm xuống ngồi giữa hai chân vợ, chỉ mất chưa đầy 3 giây, chiếc quần lót bé nhỏ của vợ đã bị ông kéo tuột xuống gót chân, ông không kịp nhìn lồn vợ bởi miệng ông đã úp trọn vào lồn bà, ông húp một hơi thật mạnh vào trong miệng mình, ông cực kỳ bất ngờ, bởi trong miệng ông đầy ứ giống như ông vừa uống một cốc nước, thứ nước ngọt lịm, ngai ngái, nồng nồng chảy từ bên trong âm đạo của vợ. Nuốt ực một hơi vào trong, ông thở hắt ra rồi nói trước khi vục mặt tiếp vào lồn vợ:

– Sao hôm nay em nhiều nước thế?

Còn phải nói nguyên nhân sao, ai cũng hiểu nhưng chẳng ai muốn hiểu, Tố Quyên quặp chặt hai chân lên vai chồng, miệng rên rỉ:

– Mút lồn em đi. Nhanh lên ………..

Lần làm tình này đã là lần thứ bao nhiêu rồi, chẳng ai trong hai người có thể nhớ được, nhưng lần này khác hẳn với những lần trước, dâm thủy nhiều hơn, dương vật cương cứng hơn. Ông Đạt địt lâu hơn và bà Tố Quyên cũng lên đỉnh nhiều hơn. Bởi, lần đầu tiên, hai người làm tình mà không nghĩ về nhau.

— Hết chương 1 —​

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận