Đời Của Đĩ – Truyện 18+ Hay ( 18 Phần )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Đời Của Đĩ – Truyện 18+ Hay ( 18 Phần )

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 604 Lượt Xem

Phần 5

Sau đêm Trung Thu hôm ấy,vai và chân tôi mỏi nhử.
Lại còn thường xuyên gặp ác mộng.

Tôi mơ thấy mình khó thở vì bị kẹt giữa 2 người con gái xinh đẹp.

Cứ mỗi đêm nhìn Thắm ngủ,lòng tôi lại dâng lên cảm giác tội lỗi.

Hàng ngày gặp Mi Dán ở trường,nhìn nét rạng ngời trên khuôn mặt nàng,tôi chỉ muốn thú nhận tất cả.

Ngày lễ giáng sinh sắp đến,khắp phố phường nhà nào cũng tất bật chuẩn bị cây thông noel. Tôi có thể nghe thấy nhạc điệu bài Jingel Bells ở khắp mọi nơi.

“Jingle Bells
Jingle Bells
Jingle all the way
oh what fun it is to ride
in a one horse open sleigh.
…………
Dashing through the snow
in a one horse open sleigh
over the fields we go
laughing all the way “

Không khí giáng sinh đến trong từng hơi thở.

Như mọi gia đình khác,gia đình đĩ điếm của chúng tôi cũng lên lịch ăn mừng noel thật hoành tráng.

Thắm và tôi đi siêu thị từ rất sớm để mua cây thông,bộ đèn nhấp nháy,bình xịt tuyết giả.

Còn Sami và Ngọc Dao Lam phụ trách trang trí các thứ lặt vặt như : ngôi sao,những quả châu,gói quà,búp bê ông già tuyết,các đôi tất đỏ….

Trang trí cây thông xong xuôi,cả nhà hoàn thành luôn cả hang đá cho chúa.
Tôi và Thắm nhìn nhau cười mãn nguyện.
Mặc dù không hề theo đạo thiên chúa nhưng chúng tôi vẫn… ăn theo rất giỏi.

Ngồi trên ghế sofa,lục trong album đĩa lấy 1 cuốn phim bất kì,tôi nhìn Thắm nói
“mùa đông ở nước ngoài thường ngồi xem tivi”
“vậy mình cũng bắt chước người ta đi anh”-Thắm thích thú ra mặt.
Liếc nhìn nhãn đĩa có ghi : “Big Fat Liar” (vua nói dối).
Tôi bật cười “phim này chắc cũng lâu rồi,nghe nói hài hước lắm đây”
“vua nói dối à?em ghét nói dối,để xem xem sao?”
Cứ nghĩ đến “nói dối” là tôi lại liên tưởng đến tình huống bị kẹp giữa Mi Dán và Thắm của chính mình.
Ôi,ông trời muốn trêu ngươi tôi ư?

Bộ phim Big Fat Liar kể về 1 cậu bé 14 tuổi thường xuyên nói dối, nói dối vô tội vạ rồi cuối cùng gặp rắc rối bởi chính những lời nói dối đó.
“Thằng nhóc đó giống hệt anh”-Thắm vừa xem phim vừa cười khúc khích.
“trình chém gió của anh làm gì siêu bằng nó”
Nhưng phải công nhận cậu bé đó là vua nói dối,còn tôi là 2 mặt. tôi và nó có 1 chút điểm chung.
Trong phim,Cậu bé tìm cách giải quyết rắc rối và cuối cùng nhận ra rằng : sự thật luôn luôn được đánh giá cao.

Tôi giật mình,sự thật luôn được đánh giá cao ư? là ý gì đây?
Những tình tiết hài hước nhưng sâu lắng của bộ phim,truyền tải rất tốt tới người đọc thông điệp kia.
Xem xong phim tôi cứ suy nghĩ mãi về hoàn cảnh hiện tại của mình.
Thắm lại còn quay sang tôi mỉm cười “sự thật luôn được đánh giá cao anh ạ,em thấy người ta nói hay quá ấy chứ”
“……..”

Lương tâm tôi đột nhiên thức tỉnh,có lẽ vậy.
Trong đêm 24 noel,tiếng chuông nhà thờ khiến tôi đột nhiên tỉnh giấc.
Tôi vốn không theo đạo,nhưng tôi và Thắm đã thử đi nhà thờ.
Trong thánh đường,Thắm nhắm mắt lầm rầm cầu khấn cho chúng tôi được sống trong yên bình.
Còn tôi?tôi hỏi chúa xem giữa 2 người tôi nên chọn ai.
Và liệu có nhất thiết phải lựa chon?

Người đầu tiên tôi yêu là Thắm,kể cả bây giờ vẫn là Thắm.
Nhưng từ khi xuất hiện Mi Dán,tôi nhận thấy cuộc sống không phải chỉ quanh quẩn ở những thứ thuộc về ta.

Mi Dán là người có học thức,có địa vị,lí lịch hoàn toàn tuyệt hảo.
Còn Thắm không có học thức,xuất thân nghèo khó,lai lịch còn nhiều nghi vấn,lại làm cái nghề mua vui cho thiên hạ.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, hơn ai hết tôi là người rõ nhất.
Đêm hôm đó nhìn Thắm rúc trong lòng mình say ngủ,tôi chỉ còn biết vuốt ve khuôn mặt nàng rồi thì thầm “dù thế nào cũng không thề là Thắm”.

Ngày hôm sau,dường như vẫn còn dư âm của đêm noel ấm áp.
Thắm đến trường thăm tôi,tiện thể gặp luôn cô em thân ái,vừa là để trêu ngươi đám sinh viên nhiều chuyện trong trường.
Công nhận,chị nghĩ quá nhiều điều tốt cho tôi.
Chỉ là,tôi chưa bao giờ nghĩ Thắm sẽ xuất hiện ở đây.
Nhi Cây Trâm dẫn Thắm đi 1 vòng quanh trường thăm thú khắp nơi.
Khuôn viên trường khá lớn,học sinh đông như kiến.
Đang buổi ban trưa cả trường được chứng kiến hai kiều nữ sóng vai bước đi.
Vẻ đẹp của Thắm nhanh chóng được thêu dệt là diễn viên về trường đóng phim,rồi nào là đang quay video clip cho 1 hoa hậu nào đó từng học ở đây….

Hôm ấy,mọi người được 1 phen bỡ ngỡ khi Thắm và Nhi bước vào lớp học của tôi.
Vừa đúng lúc chạm mặt Mi Dán khi cô nàng đang ngồi đọc sách cùng tôi.
Ôi,có chúa mới biết,vì sao bầu trời hôm ấy trong vắt mà sấm sét thị uy khắp nơi.
Khi Thắm và Mi Dán nhìn nhau,2 đôi mắt trợn trừng,mày liễu dựng ngược.

Thắm bất ngờ tiến tới 1 bước,rồi …mỉm cười “mấy đứa đang học nhóm à?chị qua Thăm em đây”
Mi Dán nhanh nhảu la lên “chị là chị của bạn Bốn mắt đúng không ạ? Ôi chị xinh quá,em nghe bạn ấy kể về chị rồi”
Khỏi phải nói cũng biết,gặp được Thắm,Mi Dán mừng đến cỡ nào.
Bây giờ tôi không còn biết nói gì , trong những lúc thế này cần có sự im lặng.
Nhìn Thắm và Mi Dán chào hỏi niềm nở,tôi cảm thấy ngày tận thế đang đến gần.

Nhi Cây Trầm nhìn tôi,nở nụ cười gian trá “các em chăm chỉ thật đấy,ngày nào cũng học nhóm như thế này,bảo sao không giỏi cho được,chị Thắm nhỉ?”
“ngày nào cũng học à?”-Thắm liếc nhìn 2 đứa tôi.
“vâng,ngày nào cũng tự học,em với em chị là ăn rơ nhất đấy ạ”-Mi Dán khoe với vẻ tự hào.
Tôi chuẩn bị cắn lưỡi chết.

Thắm nhíu mày “thế thì tốt quá”.
Nhi Cây Trâm nắm tay Mi dán thân thiện : “để chị đề cử lên nhà trường,bình chọn hai đứa tụi em là sinh viên năm 1 xuất sắc nhất”
Rồi chị ta quay sang Thắm,cố tình gieo vào đầu chị những từ ngữ cay nghiệt
“hai đứa nó có tiền đồ ghê chị nhỉ?trai tài gái sắc học chung với nhau. em chị ở đây thế là an tâm quá rồi nhé,chất lượng giảng dạy ở trường em miễn chê,lại còn có sinh viên nữ xinh như mộng,cứ gọi là công thành mà tình cũng toại. ”
“hi hi hi”-Mi Dán cười khúc khích,khuôn mặt cô nàng đỏ ửng.

Trái tim tôi đập thình thịch,Thắm rất dễ mặc cảm,những lời nói vừa rồi sẽ là mũi tên đâm thấu tim chị.

Nhưng rốt cuộc,đĩ của đĩ luôn đeo chiếc mặt nạ bằng thép rắn chắc nhất.
Khuôn mặt Thắm không hề biểu cảm. chị vẫn giữ nguyên nét cười,sâu trong đôi mắt chiếu ra những tia lạnh lùng.

“em học cùng lớp với em chị à?”- giọng Thắm hết sức hời hợt.
Phảng phất như trở về thời điểm tôi và chị vẫn còn là người dưng.
Mi Dán cười tít mắt “không ạ,e học khoa kinh tế đối ngoại,nhưng tụi em chơi thân lắm”
“bạn bè chơi với nhau,giúp đỡ nhau cùng tiến bộ là tốt lắm đấy”-Nhi Cây Trâm chêm củi vào lửa.
Lại thêm bên ngoài hành lang,đám sinh viên hiếu kì xì xào bàn tán.

Ngoài cửa có 1 nhóm người bước vào,là đám nữ sinh theo đuôi Mi Dán.
(quả này mới chết đây)

“sữa cho công chúa nhỏ và chàng hoàng tử bạch mã nè”-1 cô lên tiếng sớm nhất.
“bánh và nước uống giải khát nữa nè”
“ê ê,tụi bay xí phần tao hả,tao phải chạy qua tới thư viện ôm chồng sách này về cho 2 sếp lớn đây”- 1 con bé mập mạp đeo mắt kính to đùng chen lên trước.
“tao nữa,còn tao nữa…”
Đám nữ sinh ồn ào chen lấn.giành nhau về trước.

Chứng kiến dung nhan 2 kiều nữ mới xuất hiện,bọn họ cũng không nể nang gì:
“sao hôm nay ngồi xa thế,mọi bữa gần lắm cơ mà,hihihi”
“công chúa nhỏ này,chiều chúng mình mời phò mã đây đi ăn tối đi,tớ mới biết chỗ này đẹp tuyệt vời”
“đúng đấy , đúng đấy , đi công viên nước nữa,lâu rồi chưa đi”
“tụi mày vớ vẩn,tao thấy đi shopping rồi chơi bowling là tuyệt vời nhất”
“….”
Cứ một câu được nhóm nữ quái thốt ra,là 1 tảng đá đè nặng lên người tôi.
Dần dần đến khi kết thúc,tôi đã bị chôn sống hoàn toàn.

Thắm miễn cưỡng nán lại 1 lúc nữa rồi lạnh lùng quay trở về.
Nhi Cây Trâm khôn ngoan,không hề lên tiếng,chị ta còn nháy mắt khiêu khích tôi.

Người thoải mái nhất là Mi Dán,nhìn bóng Thắm khuất sau cánh cửa,công chúa huých vai tôi
“tướng tá body của chị Thắm đã thật đấy”
Tôi không trả lời,chỉ lẳng lặng mở sách ra.
Trong đầu thầm rủa “con cáo già thâm độc,con điếm có bộ mặt thiên thần,cô ta không gây ra động tĩnh gì trước đó thì ra là để chuẩn bị cho ngày bắt quả tang này. Quả nhiên lợi hại nhất vẫn là Nhi!”
Cả buổi học,Mi Dán không ngừng gây chú ý bằng cách phe phẫy tay trước mặt tôi,có khi còn lôi 2 con búp bê nho nhỏ ra múa rối.
Nhưng tôi phớt lờ hoàn toàn.
Đến khi cô nàng hỏi “chị Thắm và bạn có chuyện gì à?”
Tôi đứng dậy bỏ về trước.

Buổi chiều Thắm không ở nhà.
Nhà cửa vắng tanh chẳng có lấy 1 ai.
Tôi e sợ chưa dám gọi cho Thắm,bèn hỏi Sami trước nhất
“chị Sam à?chị đi đâu mà không có nhà?”
“hả?gì cơ?”
“chị đi đâu mà không ờ nhà?”
“đang ngoài đường,chuẩn bị đi ngủ chiều,tối về trễ đấy,không cần đợi cơm đâu, thế nhé”
Sami cúp máy cái rụp,quẳng cho tôi 1 gáo nước lạnh.
Vậy là chị ta đi với khách cả ngày.

Tôi bèn gọi cho Ngọc Dao Lam
“gì đấy cưng?gọi có gì không?”-tiếng chị Ngọc đều đặn vang lên
“chắc tối chị mới về đấy,2 vợ chồng mày với con Sam ăn trước đi nhé”
“biết rồi,tao đi kiếm ăn chứ không có đi đánh nhau với con nào đâu mà mày lo hão.”
Cả 2 chị đại đều đi khách đến khuya,còn Thắm?
Chắc cũng tương tự.

Mệt mỏi quẳng chiếc điện thoại xuống ghế sofa,tôi nằm thẳng cẳng đè lên điện thoại mà ngủ.
Chiều tối hôm đó tôi giật mình thức giấc vì cuộc gọi của Mi Dán.
Cô nàng hẹn tôi đến quán karaoke nói chuyện cho khuây khỏa.
Thắm vẫn chưa về nhà,căn nhà vắng lặng và lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tôi thầm nhủ “cần có 1 sự thật để chấm dứt tình trạng này”.
7 giờ tối là thời điểm tôi gặp Mi Dán,hôm đó ngày 25,vẫn còn là giáng sinh.
Mùa giáng sinh gồm 2 ngày 24,25. ngày 24 đối với tôi là ngày ấm áp nhất trong cuộc đời còn ngày 25 có lẽ lạnh lẽo nhất.

Phòng karaoke rộng thênh chỉ mình tôi và Mi Dán.
Công chúa nói “bọn phiền phức kia,em đuổi hết rồi,bây giờ chỉ còn em và anh thôi”
Nàng xưng “anh-em” ngọt lịm. tôi suýt ngất xỉu.
Mi Dán kéo tay tôi ngồi xuống,thoáng nhìn nét mặt ửng hồng của công chúa,tôi biết nàng vừa uống rượu.
“bạn uống rượu đấy à?”
“ít mà,hizz,anh! Anh phải uống với em”
Mi Dán nói rồi tự tay rót cho tôi 1 li, nàng đưa li rượu dí vào môi tôi – “uống đi anh,uống đi anh”
“mình không biết uống”
“em cũng có biết đâu,nhưng giờ biết rồi nè”
“mình có chuyện cần nói”- tôi giật lấy li rượu trong tay Mi Dán.
“em cũng có chuyện cần nói”
“để mình nói trước”
“không,em mới là người nói trước”

Tôi mặc kệ cô công chúa muốn gì,miệng vẫn thao thao “thật ra , sự thật không phải như mình nói , thật ra….”
“im,im ngay! Em không muốn nghe anh nói”-Mi Dán bịt chặt môi tôi ,miệng la lớn át hết mọi âm thanh.
“bạn phải nghe”
“không,em không nghe!”- Mi Dán đưa 2 tay bịt tai lại.
Không nghe à?cô không nghe cũng phải nghe.
Tôi điên tiết lên,nốc luôn li rượu vừa rồi,sau đó chụp 2 tay Mi Dán,hét thẳng vào mặt cô nàng
“thật ra,tôi nói dối bạn đấy!tôi và chị của tôi,cái chị sáng hôm nay đến trường mình,đó là người yêu của tôi,tôi không có bà chị nào hết. bạn nghe rõ chưa? Tôi cũng không ở cái nhà trọ nào hết,nhà của người yêu tôi đấy.”

“ Hey, hey, you, you, I dont like your girlfriend No way, no way, I think you need a new one …”

Mi Dán phớt lờ hoàn toàn lời thú tội của tôi,cô nàng cười ầm ĩ,còn hát to bài Girlfriend.

Tôi cũng chẳng biết nàng có nghe những gì tôi nói hay không.
Tiếng nhạc từ dàn loa karaoke khá lớn,Mi Dán lại đang cuồng say.

“này” – tôi lắc vai nàng –“ bạn phải nghe tôi nói hết cái đã , rồi muốn hát gì thì hát”
Mi Dán đã say,cô nàng cười ầm ĩ rồi khóc lóc ỉ ôi.
“uống đi anh,anh muốn nói gì thì uống đi rồi em nghe,nếu ko thì anh đi chết đi,haha,chết đi chết đi”
Li rượu tiếp theo dí sát vào môi tôi,rượu đổ cả xuống cằm.
Tôi đành phải mở miệng uống hết.

“haha,anh ngoan quá,anh thấy chưa?nhỏ đến lớn chưa ai dám cãi lời em”
Sau đó Mi Dán cầm lấy micro,quẳng cho tôi cái thứ 2 , trên màn hình tivi hiện lên bài hát “giờ ở đâu em cũng thấy anh”

“vì sao anh cũng như người ta bỏ em lại đây,vì sao anh không về đây với em, vì sao anh ko chịu tin ko chịu tha thứ cho em tại vì sao tại vì sao anh lại thế….dù trong mơ em cũng vẫn thấy có anh kề bên..dù lang thang em cũng vẫn thấy bóng anh…dù nơi đâu ở nơi đâu em cũng chỉ thấy anh…”

Mi Dán hét to vào micro, hét đến quằn quại,không cần nhìn màn hình. cô nàng bấu víu lấy người tôi,mùi rượu liên tục phả vào mặt.
Vẫn còn có chút lí trí,tôi giằng người ,gạt cái micro từ tay Mi Dán rơi xuống sàn.

“đừng có hát nữa.nghe cho kĩ đây. Tôi và THắm đã sống với nhau như vợ chồng,bạn hiểu gì chưa? Tôi không phải là cái thứ gì thơ ngây đàng hoàng như bạn vẫn nghĩ đâu. Tôi là hai mặt đấy,bọn trong trường nói không sai đâu.”- hai tay tôi giữ 2 bên cằm Mi Dán,hét thẳng vào mặt cô nàng.
Tôi chắc chắn công chúa dù có say cách mấy cũng phải nghe rõ.

Thình lình Mi Dán chồm tới trao ngay vào môi tôi 1 nụ hôn.
Nụ hôn pha lẫn mùi rượu,hương vị thật là đắng.

Tiếng nhạc chuyển về tiết tấu nhẹ nhàng tha thiết,trong căn phòng vắng lặng,chúng tôi không ngờ đang ôm lấy nhau hôn ngấu nghiến.
Nhưng chỉ có 1 người chủ động.
Đúng lúc này,cánh cửa phòng hát bật mở.

Giật mình nhìn về phía đó,suy nghĩ đầu tiên của tôi là : “Quỷ Môn Quan đang ở trước mắt”
Hai bóng người lặng lẽ chắn giữa lối đi,như Hắc Bạch Vô Thường chuyên bắt người cho Diêm Vương trong truyền thuyết.

Nhi Cây Trâm nhếch môi cười,ánh mắt lả lơi hướng sang Thắm.
Tôi nhận ra trên gương mặt Thắm hằn lên nét căm hận.
Và câu đầu tiên thốt ra từ cặp môi hồng là câu nói đáng sợ nhất :
“mẹ kiếp! chúng mày dám…”

Căn nhà 2 tầng trên đường Nguyễn Thị Minh Khai quận 1,đêm noel rực rỡ ánh đèn.
Đèn hoa,cây thông , hang đá …tất tần tật đều do tôi và Thắm chung tay trang trí.
Ngoài đường,từng đôi lứa tay trong tay hò hẹn,còn gia đình tôi,đang có 1 sự rạn nứt lớn.

“sao?bây giờ thử nói đi. Hai đứa mày làm chó gì trong đó mà ôm hôn nhau hả?mày nói đi! Mày nói đi!” – Mặt Thắm đỏ rần lên,giọng chị quát oang oang muốn đổ cả nhà.
“anh…anh thề là cô ấy chủ động. anh không hề đáp trả,anh chỉ ngồi đó thôi”
“ngồi đó thôi,ngồi đó thôi? Nực cười,vậy hai đứa làm gì trong quán karaoke,chỉ có 2 người hả? mày còn dám nói dối tao”

Thắm xông thẳng vào cây thông,xô ngã cái cây xuống đất,tiện chân đá luôn cái hang chúa.
“nói dối này,nói dối này,tao không để đàn ông lừa dối thêm lần nữa đâu”.
Chị điên tiết đập phá đồ đạc trong nhà.

“cô ấy hẹn anh đến,sẵn anh cũng muốn gặp để nói rõ mọi chuyện,nhưng anh không biết trong quán chỉ có 2 người”
“ mẹ kiếp! thôi im đi, mày nói dối giỏi lắm,tao ngu nên mới bị mày lừa lâu nay.”
“Thắm,anh xin em,em hãy hỏi rõ cô ấy đi ”

Thắm nhìn tôi,rồi thình lình nhặt bức tượng con lừa ném sượt qua tai tôi,trúng vào tấm kính treo tường bể tan tành.

“tao không muốn nhìn thấy con bé đó,cả mày nữa”
Thắm ngùn ngụt lửa giận lao lên lầu 2, tôi vội vàng chạy đuổi theo.
“khoan đã Thắm,em phải nghe anh giải thích”

Đột nhiên Thắm quay lưng lại hỏi tôi.
“con bé đó là công chúa trường Ngoại Thương đúng không?”
“người ta ví von như vậy thôi”
Thắm ném thẳng túi xách vào mặt tôi “mẹ kiếp,nhà nó giàu nứt đổ vách mà”
“anh không quan tâm đến cô ấy giàu cỡ nào. Anh không phải loại người tham tiền,em cũng biết rồi còn gì”

Tôi chụp lấy tay Thắm khi chị đang đặt lên nắm cửa.

“bỏ ra”-Thắm bình tĩnh nói.
“dừng chuyện này ở đây được không?”
“thằng hai mặt khốn nạn!”
Chị gào lên rồi xô mạnh cửa lao vào phòng.

Tôi hốt hoảng “Thắm,em tính làm gì vậy?”
“bây giờ 1 là tao,2 là mày, phải cuốn xéo khỏi cái nhà này. Mày chọn đi”

Lôi hết vở sách,đồ đạc của tôi trong tủ, Thắm hét “không thề là tao được,quên mất ! Sao tao lại có ý nghĩ ra đi nhỉ?tao yêu mày quá đến phát rồ rồi thằng khốn,nhà này tao đổi được nhờ ăn nằm với việt kiều đấy. tao không có bố mẹ giàu có xây cho biệt thự như con bé kia đâu,mày qua nhà nó mà ở!”

Từng món đồ của tôi trong tủ bị Thắm quẳng hết xuống sàn nhà.
Trong cơn giận chị giật đứt mấy chiếc móc treo quần áo
“mẹ chó,cái nhà này càng ngày càng không nghe theo lời tao rồi”

Tôi ôm chặt lấy Thắm :
“thôi đi Thắm,anh không có làm gì sai,anh đã nói với cô ta rằng anh yêu em,anh chỉ yêu mình em”
“bỏ tay ra”
“không,em giết anh đi”
“mày đừng tưởng tao không dám”
Chị Thắm đẩy mạnh tôi ra, rồi chộp lấy chiếc kéo trong ngăn tủ. tôi vẫn ôm cứng lấy chị sống chết không buông.
“mày là ai? Mày là ai mà làm lương tâm tao thức tỉnh ?cũng kéo mọi tất xấu của tao về hả?tao đã muốn tha cho mày,nhưng bây giờ tao chỉ muốn giết mày thôi”

Vừa nói Thắm vừa lấy mũi kéo đâm vào tay tôi.
“a..a..” tôi cắn răng chịu đựng,từng giọt máu lượn thành dòng nhỏ long tong xuống sàn.

Đâm tôi,đâm tôi,đâm thêm nhiều nhát,Thắm phát tiết nỗi điên xong xuôi,hai gối cũng ngã quỵ.
Máu đổ lên áo tôi,bám cả vào người chị,cánh tay tôi không còn cảm giác.
Nhưng chị không nhìn tôi,chỉ chăm chăm vào chiếc kéo.

Miệng yếu ớt nói “đi đi,con bé đó học giỏi,gia đình giàu sang có thế lực,em chỉ là con đĩ rẽ tiền thôi”-Dường như đã lấy lại bình tĩnh,Thắm đổi giọng.
“anh không cần tiền,anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây?”
“đến khi chết đói anh sẽ hối hận”
“anh không hối hận”
“nhưng em hối hận” – Thắm gằn giọng
“anh có bao được cho em đồng nào không?thi thoảng hẹn hò đãi em được bữa ăn,li café,em nghèo,anh cũng nghèo,thế thì lấy chó gì bỏ vào mồm”
“Anh….” – một khi Thắm nói ra lời này,tôi không còn ngôn từ nào khác.

“em làm điếm bao nhiêu năm rồi anh biết không?”- đột nhiên Thắm hỏi.
“bao nhiêu năm cũng được,anh không quan tâm đến quá khứ của em”
“vậy còn hiện tại,tương lai? Bây giờ em vẫn đang làm điếm đấy. ngày mới quay lại Sài Gòn giá lên như diều,nhưng bây giờ giảm dần rồi. em phải cày. em cày cho đến khi nào đủ trang trải lúc không còn nhan sắc thì thôi. anh ở đây chỉ làm tăng thêm rắc rối. cho nên hãy đi đi,làm ơn đi đi”

Đầu óc tôi quay cuồng,khung cảnh chung quanh chao đảo.
Từng câu nói mang nặng nỗi mặc cảm của Thắm như đá tảng đả kích thâm tâm tôi.

Cũng không biết lúc đó nghĩ gì.
Chỉ biết hơn mười phút sau tôi lặng lẽ đứng trước cửa chính,ngắm nhìn 1 lượt cuối quang cảnh trong nhà.

Cây thông,hang đá,đồ đạc đều đỗ vỡ , nằm lăn lóc.
Không khí lạnh lẽo chết chóc.

Có tiếng bước chân,rồi Sami và Ngọc Dao Lam rón rén chui vào nhà giống hệt 2 con chuột nhắt.

Bắt gặp tôi đang đứng trước cửa,Sami la lên thất thanh “á á,thằng Hai Mặt kìa”.
Ngọc Dao Lam tức thì nổi nóng
“cái thằng khốn nạn này,mày còn chưa đi à?”
Chị ta xông vào toan hành hung tôi.

“mày điên à Ngọc,còn chưa biết nó có lỗi hay không mà”-Sami giật ngược sư tử cái trở lại.

“tao không cần biết,là tại mày! Tất cả đều tại mày!”
“tại tôi ư?” – tôi nghĩ – “hình như là tại tôi thật,tại tôi không quyết đoán nói ra sự thật ngay từ đầu”

Ngọc Dao Lam chỉ vào mặt tôi,đay nghiến “là vì con bé trong trường đúng không?haha,tao đã nói rồi,đàn ông mà,thứ họ thèm muốn ở đĩ chỉ là nhan sắc và tình dục thôi,sau khi tìm được 1 đối tượng khác xứng đáng hơn,sẽ vứt bỏ đĩ như 1 món đồ chơi”
“mày đã thề với tao lúc còn ở Đà Lạt ,mày còn nhớ không?lúc đó không hiểu sao tao lại tin mày,bây giờ nghiệm lại mới thấy mày đúng là thằng hai mặt. lời nói của mày ko có giá trị”

Tôi bước ngang qua 2 bà chị,rồi mới dừng lại nói “em không làm gì sai,lời thề vẫn còn giá trị”

“khốn nạn,đến giờ này còn già mồm. mày làm sao biết được cái ngày bé Nhi nói mày đang cặp bồ với 1 đứa con gái trong trường,con Thắm đã cười,rồi nói nếu mày lừa dối nó thật,nó sẽ mặc toàn đồ màu nâu cho tụi tao xem. Mày có biết đồ màu nâu có ý nghĩa gì với nó không?hay là mày quên rồi,thằng chó! Con Thắm tin tưởng mày hoàn toàn,bây giờ mày dám phản bội nó. Ngày hôm nay bước ra khỏi đây,nếu để tao thấy mặt mày lần nữa thì tao sẽ giết mày. Tao không nói chơi đâu”- Ngọc Dao Lam quẳng cho tôi những từ ngữ cay đắng nhất thế gian. Lại còn luôn miệng dọa giết.

“thôi . mày đi lên lầu đi Ngọc”

Sami tới gần bên tôi nói nhỏ “chờ đến khi con Thắm bình tĩnh rồi hãy về,mà có chỗ nào tá túc chưa ?”

Nữ hoàng rắc rối trong lúc rắc rối,không ngờ lại là người giúp tôi giải quyết.

Tôi chỉ gật đầu trong vô thức rồi kéo balo thẳng ra cổng.

Hay thật! bây giờ quả nhiên tôi đã bị đuổi khỏi nhà đúng như những lời Nhi Cây Trâm từng nói.

Trước khi rời đi vẫn còn nghe thấy tiếng quát văng vẳng :
“hai đứa mày nữa!đi đâu thì đi đi,tao muốn ở một mình”

Dàn đèn nháy dăng ngang sân treo từ nhà ra tới cổng chợt tắt.
Cánh cổng khẽ kêu kẽo kẹt 1 tiếng rồi đóng lại.

“Thắm sẽ mặc đồ màu nâu ư?” – có giọt nước lăn dài trên gò má tôi.
Máu không thể chảy ngược,vậy chỉ có thể là nước mắt.

Một ngày,hai ngày,ba ngày….
Tôi ở ké nhà trọ thằng Mon cùng lớp. lấy cớ là : “nhà cũ có thằng ăn cắp không sống tiếp được nữa.”
Thằng Mon sống cùng với 1 đứa khác học bên Hồng Bàng.

Cái nhà trọ này là của gia đình con Mèo Ú,nó chính là cô chủ nhỏ.
Từ ngày tôi chuyển đến,cả nhà vui vẻ hẳn ra.

Tôi nhớ sau cái đêm tôi bị đuổi khỏi nhà Thắm.
Hồng Ngựa là người đầu tiên gọi cho tôi. Hỏi rõ mọi chuyện,rồi trầm ngâm dập máy.
Tiếp theo là Linh DJ,bà chị ngực bự hứa sẽ bao che cho tôi ở tạm nhà Nicky.
Giáo sư cũng liên lạc,nói rằng thằng con lớn cưới vợ dọn ra ở riêng,nhà còn phòng trống cho tôi,nếu tôi sang bên đó hàng ngày giáo sư sẽ đưa đón tới trường.
Tôi đều khéo léo từ chối.

Mặt mũi thế này,còn dám gặp các thành viên của gia đình hay sao?

Sáng ngày hôm sau,tôi nghỉ học,nghỉ 3 hôm liền.

Vô số lần nhấc máy rồi lại hạ máy,tôi vẫn ko tài nào dám gọi cho Thắm.
Còn Mi Dán liên tục gọi cho tôi.
Đến ngày thứ 3 tôi mới bắt máy.
“nghe đây”
“trời đất,sao bạn lại tránh mặt mình,mình đã nói gì sai thì cho mình xin lỗi. tại sao mấy hôm nay không đi học,ai cũng lo cho bạn đó.mà sao mình gọi bạn không nhấc máy?bây giờ đang ở đâu mình qua ngay”- Mi Dán vừa nghe thấy giọng tôi đã xổ ngay 1 tràng như thủy điện.

“hôm nọ trong quán karaoke mình nói gì bạn còn nhớ không?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Mi Dán ngập ngừng,rồi cuối cùng cũng dứt khoát : “còn nhớ”
“tốt,vậy đừng gọi nữa”
“mình không quan tâm đến chị ta,mình chỉ quan tâm đến bạn thôi,chị ta thì có gì hay kia chứ,mình cũng đâu có kém cạnh gì”
Tôi tắt máy.
Mi Dán tiếp tục gọi vào máy tôi bền bỉ.

Đến ngày hôm sau,tôi đi học trở lại.
Mi Dán đón tôi ngay trước cổng trường.

Công chúa dạo này khác hẳn,có nét gì đó sắc sảo hơn thường ngày.
Chúng tôi lặng thinh ngồi cạnh nhau trong giảng đường.

Mi Dán quay sang tôi,chỉ nói gọn 1 câu “đừng tiếp tục với con đĩ đó nữa”

Bất giác xương sống tôi lạnh toát,rét tận đến tủy.
Tôi quay sang nhìn cô nàng.

“bạn không cần phải kinh ngạc,bạn còn chưa biết hết về mình đâu”
tôi nói : “cho dù có là đĩ thì mình vẫn yêu Thắm”
Mi Dán nhìn tôi khó hiểu :
“bạn điên rồi”
“haha”- tôi cười gằn từng tiếng.
Nhắc tới Thắm,nghe như có mùi khói thuốc đâu đây.
Mà hình như đúng thế thật,vì mắt bỗng cay cay.

“người đó với bạn không có kết quả được đâu”
“buồn cười,bạn biết trước tương lai chắc?”
“hừ,là cái hạng gái đó thì có thể khác được sao,dơ bẩn!”
“đừng có nói về Thắm như vậy” – tôi đứng bật dậy khỏi hàng ghế.
Sinh viên và thầy giáo trong giảng đường nhìn tôi chằm chằm.
Không biết làm thế nào,tôi đành ngồi phịch xuống.

Lát sau,Mi Dán tiếp tục hỏi “hình như 2 người chia tay rồi?”
“vẫn chưa”

Công chúa chìm vào im lặng,tôi cũng ko biết nói gì hơn.
Đến khi ra về,Mi Dán đi bộ cùng tôi suốt 1 đoạn đường,vừa đi vừa an ủi:
“bạn đừng buồn nữa,nhìn mình nè,từ nhỏ đến lớn mình lúc nào cũng tươi cười,vui vẻ”
“phải rồi,ăn sung mặc sướng thì lấy chó gì mà buồn”-tôi nói thẳng.
“này,mình đã làm gì mà bạn nói nặng với mình”
“xin lỗi” – miệng nói lời xin lỗi nhưng trong đầu tôi nghĩ thầm “nếu cô không hẹn tôi ra cái quán đó thì giờ này đã khác”
Bất giác tôi lại chán nản.

“mình nói câu này bạn đừng có giận nhé” – Mi Dán kéo tay tôi.
“chuyện gì?”
“con đĩ đó không xứng với bạn,chị ta chỉ lợi dụng bạn thôi,bạn có biết những người xung quanh chị ta đều là điếm lâu năm không?bạn còn ở đó mình e là bạn sẽ bị dụ dỗ,rồi sa chân vào giới tội phạm chẳng hạn như ma túy,mại dâm,…đó là còn chưa kể đến có thể bị HIV nữa” giọng điệu cô nàng đầy cảnh giác,như thể cán bộ hình sự 20 năm trong nghề.
“vớ vẩn” – tôi cười nhạt rồi cứ thế bỏ đi.

“ê này,bạn không chịu nghe lời khuyên của mình thì sẽ phải trả giá. Yến Nhi năm 4 cũng là điếm , bạn biết chưa?nhất định phải cảnh giác với chị ta”

Nghe Mi Dán nhắc tới Nhi Cây Trâm,máu lửa tôi sôi sục !
Cảnh giác với Nhi Cây Trâm ư?khỏi cần dặn tôi cũng biết thừa.
Nhưng chị ta quá lợi hại.
“mẹ kiếp !” tôi mắng to : “con cáo già bỉ ổi,con điếm mang bộ mặt thiên thần,mày cứ đợi đấy!”

Mi Dán nói rằng gia đình đĩ điếm chỉ toàn là hạng đầu trộm đuôi cướp,là những người nằm dưới đáy xã hội,làm ảnh hưởng xấu đến những công dân khác.
Nhưng tôi cảm thấy ngược lại.
Bọn họ cho tôi cảm giác của 1 gia đình- gia đình thứ 2.
Đối với những người không nhà không cửa như Thắm thì đó chính là mái ấm thật sự.

Một tuần sau,tôi quay trở lại nhà Thắm.
Cổng khóa kín,bên trong yên ắng như 1 căn nhà hoang phế.

Ngồi đợi bên ngoài đến chiều tối,vẫn chưa có ai trở về.
Tôi bèn gọi cho Sami, tức thì nhận được tin –Thắm đã trở lại Đà Lạt.

Khốn nạn! chị bỏ Đà Lạt xuống Sài Gòn là vì tôi.
Từ Sài Gòn về Đà Lạt cũng là vì tôi.

Thời gian vùn vụt trôi,đến 1 ngày tôi đủ can đảm gọi cho Thắm,thì máy liên tục báo bận.
Chắc dạo này Thắm nhiều khách lắm.
Tôi lại nằm lì trong phòng trọ chờ đợi.
Hình như chưa bao giờ tôi xa Thắm lâu thế.

Bao lâu nay chìm trong giấc mộng,bao giờ tôi cũng mơ thấy mình mình mặc bộ comple trắng,cầm trong tay bó hồng đỏ quỳ xuống chân nàng rồi nói “hãy tha thứ cho anh”.
Sau đó Thắm hạnh phúc ôm lấy tôi,chúng tôi trao nhau nụ hôn nồng ấm,nắng nhẹ rải đều khắp muôn nơi.

Mỗi lần như thế,tôi lại lục ví,ngắm nhìn bức ảnh Thắm mặc váy cô dâu nở nụ cười rạng rỡ.
Ôi,hình bóng chị mới ngày nào còn ôm tôi say ngủ,sao giờ đây như người dưng ngược lối.

Tôi nhớ như in,ngày tôi liên lạc với Thắm là ngày tết tây.
Trong không khí chuyển giao giữa năm cũ năm mới,tôi gọi cho Thắm.
Mascara hai trăm chín chục nghìn vẫn giữ cái giọng hời hợt quen thuộc.

“em bỏ anh đi thật sao?như thế là chấm hết sao?” – tôi nhẹ giọng hỏi.
Đầu dây bên kia Im lặng 1 lúc lâu
Rồi tôi nghe trên tivi có tiếng bắn pháo hoa,chắc là truyền hình trực tiếp từ Sydney.
Nhìn đồng hồ quả nhiên báo đúng 12 giờ đêm.

Thắm nói rất nhỏ,phiêu hốt trong không trung :
“thời gian sẽ trả lời tất cả”

Từ đó trở đi,tôi không còn liên lạc được với chị.

Ngày xuân về phố phường tấp nập người xe,
Nắng đẹp dịu nhẹ tỏa đi khắp các ngõ ngách,hương vị tết đọng lại trên mỗi cành lộc non,những nụ hoa đang chúm chím nở.

Tôi yêu cái tết cổ truyền của người Việt Nam.
Yêu từ hình dáng chiếc bánh chưng,cho tới dưa món đậm đà.
Yêu từ đàn én bay lượn,cho tới bài hát mừng năm mới.
Tất tần tật cái gì cũng yêu.

Tôi thích ngồi bên chiếc tivi,rồi xem quảng cáo coca cola. Không hiều sao tôi thích những mẫu quảng cáo đó,có lẽ vì nó gắn liền với tuổi thơ tôi.
Tôi thích bật qua bật lại các kênh,tìm xem ở đâu phát bài Happy New year.
Mặc dù có thể mở đĩa,mở máy nghe nhạc nhưng cảm giác vẫn không thích bằng vài chục giây phát sóng trên truyền hình.

Năm mới mọi người nô nức sắm sửa quần áo,bánh mứt.
Trở về Đà Lạt trong tiết trời lí tưởng,tôi dạo chợ cùng anh chị em họ hàng,cảm thấy càng về gần giao thừa,thời gian trôi qua càng chậm.

Bất giác tôi lại nghĩ : Thắm đang làm gì?

Nắng xuân ấm áp,tôi và các anh chị em tụ tập đông đủ tại nhà ông bà nội sắn tay giúp đỡ sơn sửa nhà cửa.
Rồi đêm đến con cháu đều ngủ lại,thay phiên nhau trông nồi bánh chưng.

Bên bếp lửa đỏ hồng,tôi giấu nhẹm tiếng thở dài sau 1 cuộc gọi thất bại.
Đã mấy ngày nay tôi không tài nào liên lạc được với Thắm.
Dường như chị đã đổi số.

Gọi cho Sami,Linh DJ ai cũng nói Thắm muốn tĩnh tâm suy ngẫm.
Chị đã có hàng tháng trời thời gian,lại còn chưa đủ hay sao?

Đêm 30,cả đại gia đình quây quần bên mâm cơm.
Toàn những món cổ truyền đậm mùi quê hương.

Quê tôi ở Quảng Nam,vì vậy những giá trị truyền thống luôn được bảo quản.

Anh chị em,con cháu nhà tôi hơn chục người,đến thời khắc giao thừa,không đứa nào chịu ngủ sớm.
Chúng tôi quyết tâm thức đến hết đêm,rồi sáng hôm sau sẽ nhận bao lì xì với 2 con mắt thâm quầng.

Sau 12 giờ đêm,tin nhắn chúc mừng năm mới liên tục đổ tới.

Người đầu tiên là 1 số lạ nào đó,tôi không để ý.

Người thứ hai không ngờ là Nhi Cây Trâm,chị ta nhắn :
“năm mới,trường mới,bạn mới,người yêu mới,chúc mừng em đã trở về với gia đình mình-những thứ thuộc về em”

“mẹ kiếp !” tôi chửi thầm. rồi nhắn trả lời ngay lập tức :
“chúc chị năm mới mạnh khỏe,già thêm 1 tuổi. Chúc cho người chị yêu sống lâu hơn,qua thêm được càng nhiều cái tết càng tốt”

Tiếp theo đó là những tin nhắn từ bạn bè,người thân. Cả mấy đứa cháu nhà nội cũng bày vẽ nhắn tin qua lại cho nhau.

Sami,Linh DJ,Hồng Ngựa,Giáo Sư,Nicky gọi điện chúc tôi năm mới hạnh phúc,học giỏi,sớm tìm được Thắm.
Mấy người này đêm 30 đều say khướt trong Đêm Màu Hồng.

Linh DJ hào phóng cho tôi nghe thử bài Tết Đến Rồi do đích thân chị remix.
Nicky ca cho tôi nghe trước 1 câu trong bài hát anh mới sáng tác. Hát bằng tiếng pháp,tôi không hiều nhưng vẫn tấm tắc khen.
Hai người này đều có máu văn nghệ,làm 1 đôi quá hợp.

Còn giáo sư thông báo : tôi đã qua được môn của ông với số điểm cao.
Ôi,chết tiệt thật ! làm rể 1 nhà với giáo sư dạy mình sướng ơi là sướng.

Mà ngẫm đi ngẫm lại chắc mọi người đều thương tôi bị Thắm…đá nên mới nhiệt tình chúc tụng như vậy.

Sau đó còn có cả Ngọc Dao Lam cũng gọi điện,chị ta tuyên bố hủy lệnh “thấy-là-giết”. còn căn dặn tôi nếu có gặp lại Thắm ở Đà Lạt phải thành khẩn khai báo,thành khẩn xin tha thứ,cấm kì kèo cái điệu bộ “em không làm gì sai”. Nếu không thì Thắm rất có thể 1 đi không trở về. vì dịp năm mới,không thiếu đại gia mời Thắm đi nước ngoài.

Dập điện thoại , mắt tôi ươn ướt, bỏ ra ngoài.
Con bé út mới 4 tuổi,chạy theo tôi dỗ dành.

Từ mùng 1 tết trở đi,các ngày còn lại trôi qua nhanh vèo.

Nhà nội tôi có truyền thống sáng mùng 1 tết mọi con cháu trong nhà đều có mặt tại “tổng đàn” rồi sau đó kéo nhau lũ lượt đi chúc tụng các nhà bà con trong họ.
Xong xuôi lại trở về nhà nội ăn uống,tiệc tùng linh đình trong khoảng sân rộng rãi.

Có lần đang ăn,ngẫu nhiên nhìn ra đường thấp thoáng thấy bóng 1 cô gái dáng người dong dỏng cao.
Lại còn có lần trông thấy 1 chiếc ô tô đỗ bên ngoài cả buổi sáng,đến giữa trưa đứng bóng mới rời đi.
Không ít lần tôi mong rằng đó là Thắm.

Vậy còn chiếc ô tô? Chợt nghĩ đến câu nói của Ngọc Dao Lam : Thắm có thể sẽ theo đại gia ra nước ngoài.

Tôi hãi hùng,ngày hôm đó,lang thang khắp khúc đường Đào Duy Từ đến tối mịt.

Ngày tết rồi cũng trôi qua,không khí xuân vẫn còn đọng nguyên trên từng căn gác mái cổ kính.
Buổi sáng mờ sương,tôi dạo qua nhà Thắm,vẫn kín cổng cao tường.

Tôi điên tiết phóng xe xuống đèo.
Bên vực núi sương giăng kín lối,xe chạy dọc theo con đèo quanh co khúc khuỷa,có cảm tưởng đang lên chốn tiên giới.
Vài tháng trước chính trên khúc cua này,chúng tôi ôm nhau ngất ngây say đắm.

Dừng chân tại hồ Tuyền Lâm,sóng nước bì bõm,mặt nước ẩn hiện lớp sương mỏng,hơi nước tan nhẹ vào không khí.
Tôi dừng xe,ngồi phịch xuống bãi cỏ ven hồ,cỏ còn ướt nguyên.
Tại nơi này,Thắm và tôi từng có những kỉ niệm đẹp. Lần đầu tiên tôi và chị biểu lộ cử chỉ yêu thương.
Đi dọc theo vỉa hè lát đá xanh,bờ tường cao cao in dấu 2 bóng người tay trong tay vẫn còn đứng nguyên. Thắm dường như đang hiện hữu đâu đây,trong sương,trong khói.
Nỗi cô đơn ngự trị tim tôi trong 1 khoảng thời gian dài,đủ để tôi nhận ra tình yêu vô hạn với Thắm không mất đi , mà chỉ dầy lên theo năm tháng.
Mi Dán không ngừng gọi cho tôi,ngày nào cũng gọi,trong thời điểm tết và cả sau đó nữa.
Công chúa kiêu kỳ bắt đầu xưng hô anh – em,úp mở tình ý.
Mỗi lần như vậy,tôi đều ngắt máy.
Có hôm còn quát nàng 1 tiếng.

Rồi 1 ngày trở về Sài Gòn,tôi dạo qua nhà Thắm ở quận 1.

Sami đang ở nhà.
Vẻ hạnh phúc trên gương mặt chị không giấu nổi ánh mắt tôi.
Sami sắp cưới.
Chuyện động trời đã xảy ra!

Chị gửi cho tôi 1 thiệp mời rất đẹp,có ghi rõ ràng thời điểm tổ chức hôn lễ là đúng 8 giờ tối ngày 14/2, địa điểm :vũ trường Đêm Màu Hồng .
“cục cưng nên đi,và nhất định phải đi,con Thắm sẽ về đó”
“nhưng liệu bây giờ…” – tôi chần chờ.
Sami vỗ vai tôi thật mạnh “phải dũng cảm lên chứ,cưng là ai còn nhớ không?”
“là ..thành viên ..của..”
“nói to lên”
“là thành viên của gia đình đĩ điếm”
“haha,đúng rồi,giỏi lắm”

Chợt nhìn lại thiếp mời 1 lần nữa
“Đêm Màu Hồng” – tôi lầm bẩm.
“có vấn đề gì sao?”
“em chỉ ngạc nhiên thôi”
“hà hà,làm điếm mà,gia đình không mấy mặn mà,chỉ yêu mỗi chỗ này thôi đấy,gắn bó với chị bao nhiêu năm rồi”
“chú rể của chị không biết là đại gia nào?”
Sami nháy mắt “bí mật”

Lại cái kiểu ra vẻ bí ẩn giống hệt Thắm.

Sami gọi chồng sắp cưới là Ngố.
Ngố quen Sami từ năm đầu tiên làm gái nhảy ở Đêm Màu Hồng.
Vừa gặp nữ hoàng nội y đã mê như điếu đổ.

Sami vốn tỉnh lẳng lơ,ngắm được con bò lạc lập tức dẫn ngay vào nhà vệ sinh.
Đêm hôm đó chàng Ngố phải chung 2 củ cho 15 phút hành lạc.

“này anh ngon dzai,hôm sau lại đến nhé”-nữ hoàng lời to nên trong lòng phơi phới.

Ngố làm việc trong 1 công ty nhà nước,tiền bạc cũng không dư dả bao nhiêu,vì thế trong vòng 7 ngày tiếp theo chẳng dám bước vào Đêm Màu Hồng,mãi đến 2 tuần sau mới đủ điều kiện trở lại.

Thời gian vui chơi ở Đêm Màu Hồng ngày 1 cách quãng.
Sami nhanh chóng quên mất anh ta.
Còn Ngố vẫn âm thầm dõi theo chị.

Sami nói “tao nhớ mới chỉ làm tình với chồng tao 2 lần trong 4 năm quen biết,à quên,gần đây nhất nữa là 3 , không , phải là 4 chứ hoặc là 5”

Ôi,tôi nghĩ phải phong tặng thêm cho Sami danh hiệu Nữ Hoàng Lẳng Lơ.

Cho đến gần đây,tức là sau 4 năm.
Ngố trông thấy 1 thông điệp trên mạng internet,đại khái nói rằng : đời người ngắn ngủi chẳng bao nhiêu,không thể biết trước ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì,vì thế hãy cứ làm bất cứ những gì mình mong muốn,đừng bao giờ do dự để đánh mất cơ hội.

Anh chàng lập tức đánh xe thẳng tới Đêm Màu Hồng vào đúng đêm 30.
ở vũ trường thác loạn,đêm 30 trai gái gạ tình nhau công khai.
Sami vừa đi xong 1 dù,quay trở ra gặp ngay Ngố.

“nhìn cái mặt non tơ tính bảo nó về với mẹ đi,ai dè lì phết”-bà hoàng cười cợt.

Thế là trong thời khắc đếm ngược đến giao thừa,Sami hoàn thành xong cuốc dù thứ 2.

1 giờ sáng Ngố đưa Sami về nhà trong tình trạng nửa say nửa tỉnh.
Bà hoàng lại ngủ với anh ta cho đến khi mặt trời thức giấc.
Vô tình,Sami đã phạm vào nguyên tắc bất di bất dịch-không đi qua đêm.

“mẹ kiếp! coi như mùng 1 phá lệ 1 lần” – đó là câu đầu tiên xuất hiện trong đầu khi chị mở mắt.

Quang cảnh tiếp theo khiến Sami há hốc.
Trong phòng ngủ ngập tràn toàn là hoa hồng đỏ.
Ngố quỳ gối trước giường,trong tay là sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh.
“anh yêu em vừa tròn 4 năm,hãy để anh ở bên em,dù có thế nào anh cũng chịu được”

“mẹ mày,sướng thế”-Ngọc Dao Lam,Linh DJ tròn mắt.
“chồng tao mà”
“nó làm nhà nước mà giàu thế á?”
“bây giờ đang là luật sư đấy”
“chuyện tiếp theo ra sao?kể tiếp đi”

Vì thời điểm Ngố tỏ tình vào đúng sáng mùng 1, Sami coi đó là duyên nợ.

Tiếp theo bà hoàng nói 1 câu không ai đỡ được :
“ô này anh dzai,sợi dây chuyền anh mua bao nhiêu thế?”
“cũng ngon đấy nhỉ?đổi được không?”
“đổi lấy hai chiếc nhẫn kim cương đi”

Trước khuôn mặt ngây ngốc của chàng Ngố,nữ hoàng nội y nháy mắt :
“này chồng em,chúng mình cưới luôn cho nóng nhé!” (chỗ này cười run tay )

“đã chơi thì phải chơi tới bến”-Sami trình bày với chúng tôi trong Đêm Màu Hồng-“chúng mày cứ luôn miệng khoe bạn trai với tao,giật le à?bây giờ tao lấy chồng đầu tiên đấy,vô địch rồi nhé”

Đám cưới của nữ hoàng nội y, không ai dám có ý kiến .

Buổi tối ngày valentine 14/2 .
Bên ngoài vũ trường treo toàn ảnh cưới,với 2 tông màu chủ đạo là trắng và đỏ.
Cửa chính cũng được cách điệu với hình dạng thỏi socola chảy nước.

Linh DJ đích thân lựa trang phục cho tôi – chiếc áo vest da báo.
Áo vest này mua trong lúc tôi và Thắm hẹn hò lần gần đây nhất.

Linh DJ nói “Thắm nó còn treo nguyên trong tủ,chưa quẳng đi đâu,cái con này bề ngoài thì vô tình thế thôi chứ chẳng bao giờ quyết đoán được”
“cảm ơn chị” – lần đầu tiên tôi nhìn Linh với ánh mắt cảm động đến thế.

Giáo sư lịch thiệp trong bộ veston màu xám nhạt,đứng cạnh chàng ca sĩ Nicky tóc vàng nổi bật với chiếc áo màu mận chín.
Tôi , Giáo Sư và Nicky là phù rể trong đám cưới đêm nay.

Tiếng nhạc nổi lên,Linh DJ bắt đầu nhiệm vụ DJ.
Khách khứa toàn là khách quen của Đêm Màu Hồng,giới ăn chơi Sài Thành tụ tập đông nghịt.
Vào lúc này,rắc rối nho nhỏ xảy ra với tôi.

Mi Dán lại gọi điện
“mình đã nói bạn đừng gọi cho mình nữa mà”
“nhưng hôm nay là ngày valentine đấy”-Mi Dán nũng nịu.
“mình không biết cái ngày đó là ngày gì đâu. Thôi nhé,bây giờ mình đang bận lắm”
“ấy ấy…”
Cô nàng chưa kịp nói gì thêm tôi đã dập máy.
Vài giây sau điện thoại lại đổ chuông.
Tôi tháo pin,thế là xong!

Nicky quay sang hỏi tôi “chuyện gì thế?”
“tắt máy cho dễ làm việc anh ạ”
“đúng rồi,nhiệm vụ trước tiên của anh em mình là tiếp khách đấy,chủ nhà mà”
“vâng”

Trong lúc ngồi quầy bar chờ đợi,tiếp đãi khách mời,tôi vô tình bắt chuyện với 1 kiều nữ có cái nghệ danh dài dằng dặc nghe như phim chưởng : “Đông Phương Tuyết Nhi” .
Nghe đâu cô ta cũng có giao tình sâu đậm với gia đình đĩ điếm.

“cao mét 73,vòng mông 91 , chuẩn chưa?”- Tuyết Nhi châm thuốc hút khi nghe tôi nhắc đến Thắm.

“đúng rồi,chiều cao và vòng ba của Thắm khoảng chừng đó,cô là người quen à?”
“Thắm đĩ chứ ai. em phải biết chứ,biết rõ quá ấy chứ,mà anh tìm chị ấy làm gì?hôm nay không đi khách đâu”
“không phải , tôi là người quen cô ấy”
“thật à?mấy hôm nay chị ấy sống cùng em đấy”
Tôi giật nẩy mình “hôm nay Thắm có đến đây không?”

Tuyết Nhi tươi cười “anh gì đó ơi,tiền chao cháo múc,em đang thèm rượu đây”

Tôi bèn gọi phục vụ cho 1 chai rượu,đằng nào thì tiền rượu cũng do Sami và Ngố chi trả.

“chịu chơi nhỉ ? muốn gặp Thắm thì cũng đơn giản,lát nữa đám cưới Sami,chị ấy sẽ làm phù dâu,nhưng mà để có 1 cuộc hẹn thì không đơn giản chút nào”
“vì sao?”

Tuyết Nhi thả vào mặt tôi 1 làn khói “ mấy hôm nay bà chằn có tâm sự”
Tôi nuốt nước bọt nghĩ thầm “mỗi khi Thắm buồn bực,hình như giới đĩ điếm cũng rung chuyển”

Tôi bèn giả vờ hỏi “thế tôi muốn sắp xếp 1 đêm thì phải làm sao?”
“haha,tâm trạng bây giờ mà anh dám làm chuyện đó với Thắm á?anh không sợ mất của quý à?”
Tuyết Nhi cười nắc nẻ,sau đó cạn chén với tôi.

Trong lòng bỗng nhiên lâng lâng khó tả , tôi hỏi dò :
“vậy ra vì có chuyện buồn nên Thắm sẽ không đi khách?buồn chuyện gì cô có biết không?”
“buồn tình chứ buồn gì,đừng nghĩ làm gái như tụi em thì không có tình cảm nhé”

Thấy tôi xuất hồn đi đâu mãi không động đậy,Tuyết Nhi khều tay tôi :
“chị Thắm không đi đâu,anh ráng đợi tháng sau đi , còn đêm nay để em chiều anh cũng được”-cô ta nựng cằm tôi,còn tính trao luôn 1 cái hôn làm tin.
Cũng may tôi kịp thời né tránh

Sau vụ với Mi Dán , 1 nụ hôn từ người con gái khác chính là nụ hôn của quỷ.

(Hết Phần 5 … Xin mời đón xem tiếp Phần 6 )

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận